Thiều Quang Đến Chậm

Chương 51-


Đọc truyện Thiều Quang Đến Chậm – Chương 51-


Chương 246: Tự nhận quả báo
Editor: Ha Ni Kên
Mao thị bị dọa, sợ hãi đến mức gần như bật ra khỏi giường, bước vội ra ngoài.


Một người nha hoàn khác hớt hải đuổi theo: “Thái thái, người đừng đi –”
Mao thị ngó lơ không nghe, dường như muốn kiểm chứng gì đấy, nhìn về phía cửa sổ.


Bên ngoài báo tố nổi lên, gió lớn ồ ạt ập vào phòng, màn đêm không trăng không sao, đen đặc.


Đúng lúc này một tia chớp giáng xuống, ngoài sân sáng bừng trong nháy mắt.


Thiếu nữ đứng ngoài cửa áo trắng tung bay, gương mặt trắng mộc mạc như tuyết, nhìn qua lại chẳng hề có chút hơi thở nào.


Đại nha hoàn Xuân Chi chỉ tưởng thiếu nữ đứng ngoài cửa sổ là cô hồn dã quỷ, nhưng Mao thị lại nhận ra ngay lập tức.


Đây là Kiều Chiêu đã chết ở đất Bắc mà!
Từ khóe mắt khóe miệng của thiếu nữ áo trắng bên cửa sổ đột ngột ứa ra máu.


Đầu óc Mao thị như nổ tung: “Đừng có đến đây, đừng có lại gần đây, ta không muốn hại chết huynh trưởng của ngươi đâu mà!”
Bà ngã oặt xuống đất, nha hoàn Thu Hoa sau lưng cũng la lớn: “Có ma, có ma!”
Định thần nhìn lại, ngoài cửa đã chẳng có bóng người nào.


Nha hoàn bà tử ngủ canh cạnh thư phòng của Khấu Bá Hải cũng bị giật mình, chẳng mấy chốc, đèn đuốc được thắp sáng trưng, mọi người đội mưa đội gió chạy ào đến.


Thấy mọi người chạy đến, hai nha hoàn tê liệt chân tay ngã lăn ra đấy run như cầy sấy, nước mắt chảy đầy mặt, trông đến là thảm hại, miệng cứ không ngừng la hét: “Ma, có ma nữ váy trắng!”
Khẩu Bá Hải đi đến, sẵng giọng: “Mau đỡ thái thái lên giường đi còn chần chờ gì nữa.”
Nha hoàn bà tử nhanh chóng đỡ Mao thị đang ngất ra đất lên giường.


Khấu Bá Hải lạnh giọng hỏi hai nha hoàn: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Hai nha hoàn đồng loạt chỉ về phía cửa sổ: “Ngoài kia có ma, có ma nữ váy trắng.”
Khấu Bá Hải sải chân đến cửa sổ.


Lúc này đã bắt đầu mưa, gió mưa tạt vào, một tấm lụa trắng được buộc ở chấn song cửa sổ lung lay đón gió, nổi bật vô cùng.
Khấu Bá Hải cởi tấm lụa trắng xuống, thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng thấy bóng ai.


“Đi ra xem có ai để lại dấu vết gì không.” Khấu Bá Hải phân phó.


Tử bất ngữ quái vật loạn thần*, hắn tin là có kẻ tiểu nhân giở trò hơn là có quỷ thần ma quái.


*Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, Thần linh
Khấu Bá Hải nhìn tấm khăn trắng, phía trên có một dòng chữ nhỏ nhỏ đỏ thắm: Cữu mẫu, những chuyện bà làm, ta đều thấy hết.
Một câu nói thẳng thừng, dòng chữ đỏ tươi như máu rót vào tấm lụa trắng muốt, đóng băng đáy lòng người nhìn.
Khấu Bá Hải kinh hãi.


Sao nét chữ này lại quen quen thế nhỉ?
Hắn đang kinh hãi không thôi thì chợt nghe thấy tiếng nha hoàn bà tử mừng rỡ hô lên: “Thái thái tỉnh rồi.”
Khấu Bá Hải nhanh chóng đi vào.


Mao thị phờ phạc, tái nhợt như tấm lụa trắng trong tay Khấu Bá Hải vậy, thấy hắn đi vào, ánh mắt đờ đẫn hơi chuyển động, môi động đậy: “Lão gia –”
“Thái thái có sao không?” Khấu Bá Hải vỗ vỗ cánh tay Mao thị.


Mao thị giống như đứa trẻ bị hoảng sợ, nhào vào lòng Khấu Bá Hải: “Lão gia, có ma, có ma đấy!”
“Thái thái đừng sợ, bà nhìn nhầm rồi –”
Mao thị đoạt lấy tấm lụa trắng trong tay Khấu Bá Hải: “Cái gì đây?”
Mở ra, dòng chữ đỏ như máu như một tia chớp bổ Mao thị ra làm đôi.


Bà ngẩn ngơ, giọng nói khều khào thảm thiết: “Đi đi, cút đi, đừng có mà bám lấy ta, đừng có mà bám lấy ta!”
Mao thị ôm đầu muốn chạy ra bên ngoài, Khấu Bá Hải ngăn bà lại: “Thái thái, bà đừng có chạy nữa, không có ma đâu mà –”
Lời chưa dứt, Mao thị đã nhũn ra đất.


“Mau gọi đại phu.”
Toàn bộ phủ Thượng Thư thắp đèn sáng choang, đèn lồng đỏ treo dọc hành lang bị gió mưa đung đưa không ngừng, ánh nến thoắt ẩn thoắt hiện, giống như tâm trạng bất an của mọi người trong phủ.

Mao thị tỉnh lại lần nữa thi đã hóa điên.


Ngay trước mặt chủ tử phủ Thượng Thư và đại phu, Mao thị không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói: “Ta không định hại chết Kiều Mặc, ta chỉ muốn hạ độc để nó yếu đi thôi, cầu xin ngươi đừng bám lấy ta nữa, đừng có bám lấy ta…”
Lời này nói ra khiến mọi người sợ đến ngây người, Khấu Thượng Thư nhanh chóng kín đáo đưa cho đại phu một khoản tiền lớn, coi như để bịt miệng, sau đó lập tức sai người đưa Mao thị đến viện tử hẻo lánh nhất phủ, nói với người ngoài là để tĩnh dưỡng chữa bệnh.
“Đêm qua Mao thị với đám nha hoàn cứ nói là có ma nữ váy trắng, có tra được cái gì liên quan không?” Khấu Thượng Thư hỏi Khấu Bá Hải.
Khấu Bá Hải lắc đầu: “Chẳng tra được gì.

Mưa to như vậy mà chẳng có một dấu chân nào.”
Mọi người yên lặng không nói gì.
Khấu Bá Hải không nhịn được nói: “Cha, hay là thực sự có ma –”
“Hồ đồ, ngươi cũng tin vào mấy chuyện thế này à?”
Khấu Bá Hải lôi ra tấm lụa trắng: “Cha, nương, hai người nhìn đi, đây là thứ con phát hiện được ở gần cửa sổ mà ma nữ xuất hiện tối qua đấy.

Thấy cái này xong con không nghĩ khác được.”
Khấu Thượng Thư nhận lấy, thấy dòng chữ như máu xong thì căng thẳng.


Tiết lão phu nhân tâm trạng nặng nề nhìn lướt qua, cả kinh: “Đây là, đây là –”
Khấu Thượng Thư nhắm chặt hai mắt, giọng nói hơi run run: “Đây là nét chữ của Chiêu Chiêu mà!”
Dứt lời, cả phòng tĩnh lại.


Cứ cho là ma nữ áo trắng đám người Mao thị thấy là do người khác giả trang, nhưng nét chữ giống y hệt ngoại tôn nữ đã chết thì là từ đâu ra?
Càng nghĩ thêm, lòng người càng lạnh lại.


Tiết lão phu nhân khóc rũ rượi: “Ngoại tôn nữ đáng thương của ta! Nói thế nào đi chăng nữa, Mao thị đúng là đã gây ra cái chuyện táng tận lương tâm kia.

Lòng dạ nó thế nào mà sao lại có thể hại Mặc Nhi như thế chứ!”
Bên ngoài vang lên tiếng kêu thất thanh: “Đại tỷ, Đại tỷ, tỷ sao vậy?”
Khấu Thanh Lam xông vào, nước mắt đầy mặt: “Đại tỷ ngất xỉu rồi ạ.”
Mấy tin đồn về Mao thị tất nhiên bọn họ cũng nghe được hết.


Trưởng bối trong nhà bàn chuyện về mẫu thân, bọn họ không có cách tham dự, chỉ có thể đứng yên ở ngoài lặng lẽ chờ.
Nhưng dù không nghe được những gì trưởng bối nói, bọn họ cũng biết, kể cả bệnh điên của mẫu thân có được chữa khỏi thì mọi chuyện cũng đi tong cả rồi.


Một bà tử am hiểu y thuật vội vàng bấm huyệt nhân trung cho Khấu Tử Mặc, sau một hồi thì nàng cũng từ từ tỉnh lại, nức nở: “Tử Mặc bất hiếu, khiến tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân phải lo lắng.”
Cho mấy kẻ không liên quan lui xuống, Tiết lão phu nhân thở dài, ôn tồn: “Tử Mặc, Thanh Lam, từ sau khi mẫu thân các cháu sinh Thiên Vũ, sức khỏe vẫn không được tốt, các cháu cũng coi như được tổ mẫu nuôi dạy nên người.

Các cháu quên hết lời tổ mẫu dạy rồi à? Cả đời này, không có con đường nào bằng phẳng mãi được cả, có rất nhiều gập ghềnh chờ sẵn, chỉ chờ các cháu vấp phải thì không thể nào đi tiếp được.

Thế nên mỗi khi gặp phải chuyện gì, việc đầu tiên cần làm là bình tĩnh ổn định bản thân.

Mẫu thân các cháu làm sai, hôm nay âu cũng là ác giả ác báo.

Nhưng không thể chỉ vì thế mà các cháu không thể đi tiếp trên đường đời của chính mình được nữa, các cháu thấy có phải không?”
“Dạ.” Bọn tiểu bối đồng loạt cúi đầu.
“Được rồi, nếu đã hiểu rồi thì các cháu về đi.”
Sau khi đuổi đám tiểu bối, Khấu Thượng Thư nhìn chằm chằm vào tấm khăn tay bằng lụa trắng, trầm giọng: “Đi tra xem, rốt cục Mao thị hạ độc Mặc Nhi như thế nào!”
Chương 247: Nàng nói dối
Editor: Ha Ni Kên
“Đại thái thái phủ Thượng Thư Hình bộ phát điên rồi à?” Giang Viễn Triều quét mắt qua tin tức vừa được báo nằm trên án thư, đăm chiêu.


Mấy năm rời khỏi kinh thành, trở lại chốn này, mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ, thế cục trong kinh thành càng khó tài nào nhìn thấu.
Hắn phái Giang Lâm đến thành Bắc Định điều tra, đã mấy lần va chạm với một thế lực khác cũng đang âm thầm điều tra đám đàn bà con gái ở thanh lâu.

Hiện tại, không ai chịu nhường ai, việc điều tra rơi vào bế tắc.


Con út phủ Trường Xuân Bá bị người khác đánh lén, vốn chuyện có thể dễ dàng tra ra cặn kẽ, thế nhưng kỳ lạ là toàn bộ dấu vết đều biến mất sạch sẽ, kể cả Cẩm Y Vệ giỏi nhất việc này cũng phải bó tay.


Trước đây không lâu tin đồn thê tử quá cố của Quan Quân Hầu hiện về báo mộng rằng huynh trưởng bị hổ trắng nuốt chửng, hiển nhiên là có kẻ ngấm ngầm bày ra.

Kết quả mới mấy ngày, lại có tin đồn rằng Đại thái thái Mao thị của phủ Thượng Thư đã phát điên rồi.


Như thế có nghĩa là, vị Đại thái thái quả nhiên xuống tay hạ độc Kiều công tử.


Kiều gia, Quan Quân Hầu –
Giang Viễn Triều giơ ngón tay thon dài viết vài chữ này lên án thư, mân mê.


Hắn mơ hồ cảm thấy, câu trả lời của toàn bộ những câu đố này đều nằm hết trong mấy chữ này.

Nhưng trong này, ai là nhân vật mấu chốt?
Giang Viễn Triều gõ gõ lên ba chữ Quan Quân Hầu.
Không nghi ngờ gì nữa, Bắc chinh Tướng quân Thiệu Minh Uyên chắc chắn là một trong số những nhân vật chủ chốt, công tử Kiều gia Kiều Mặc may mắn sống sót cũng là một nhân vật quan trọng.


Còn có –
Trong đầu Giang Viễn Triều thoáng qua dáng vẻ một thiếu nữ áo lụa trắng mắt đẫm lệ nhòa.


Nước mắt kia tất nhiên không rơi vì hắn.


Buổi hạ tang phu nhân Quan Quân Hầu hôm ấy như hiển hiện ngay trước mắt, thiếu nữ áo lụa trắng nước mắt đầy mặt đuổi theo đoàn hạ tang, trong mắt nàng chỉ có duy nhất một người – Kiều Mặc.
Hắn đã dừng việc sai người theo dõi tiểu cô nương ấy, nhưng nhân vật như Quan Quân Hầu chỉ một cái giơ chân nhấc tay cũng đủ gây sóng gió lại là một trong những đối tượng canh chừng chặt chẽ của Cẩm Y Vệ.


Lê cô nương rất hay xuất hiện cùng một chỗ với Quan Quân Hầu.


Nàng còn từng đến làm khách phủ Thượng Thư Hình bộ —
Giang Viễn Triều viết một chữ Lê trên bàn, sau đó xóa đi.


Hắn có thể coi Lê cô nương là một trong những nhân vật then chốt không?
Có điều, tạm thời hắn vẫn không tài nào nghĩ ra được lý do hợp lý để xếp Tam cô nương vào cái vòng tròn này.


Giang Viễn Triều dựa lưng vào ghế, ngẩng lên trời thở dài.


Tiểu cô nương kia, rốt cuộc có gì đặc biệt? Tại sao mỗi lần nhớ lại, đáy lòng lại dấy lên cảm giác bâng khuâng bồi hồi?
Hắn lắc đầu rũ đi những tâm tình khó lòng giải thích.


Hắn là người đã có hôn ước, nghĩ những thứ này chỉ chuốc thêm phiền não mà thôi.


Sáng sớm hôm sau, Kiều Chiêu nhận được tin tức từ Thần Quang, Kiều Chiêu nở nụ cười thản nhiên.


Thần Quang hơi nghèn nghẹn trong lòng, lấy dũng khí hỏi Kiều Chiêu: “Tam cô nương, cái vị Đại thái thái phủ Thượng Thư kia sẽ ra sao?”
Mặc dù tay hắn đã dính máu không ít người, nhưng tất cả đều là lũ giặc đáng chết.

Nếu có ai biết được đường đường là thân vệ của Bắc chinh Tướng quân lại giả thần giả quỷ dọa một người phụ nữ đến phát điên thì hình như hơi mất mặt.


“Có lẽ bà ta sẽ sợ đến phát điên thôi.” Kiều Chiêu điềm nhiên.


Từ lúc bắt đầu truyền đi tin đồn con hổ lông trắng, nàng từng bước từng bước thực hiện chính là để đạt đến kết quả như thế này.


Lòng người có thể rất kiên cường, cũng có thể rất yếu ớt.

Thân là người thầy thuốc, nhất là người thầy thuốc đã được đọc qua cuốn kỳ thư kia của Lý gia gia, nàng hiểu hơn bất kỳ ai rằng, người nào đã có tâm bệnh, ắt sẽ sinh lòng quỷ ám.


Nàng không thương cảm cho Mao thị, cũng sẽ không hối hận vì đã làm Mao thị phát điên.

Vì đây là cái giá mà Mao thị phải trả khi làm hại huynh trưởng của nàng.


Một người đã phát điên rồi, tám chín phần sẽ nói hết ra những bí mật trước giờ giấu kín trong lòng.


Cho dù là nàng hay Thiệu Minh Uyên, dưới tư cách một người bên ngoài, muốn tiến hành truy xét cẩn thận cũng chẳng dễ dàng gì, chi bằng giao hết cho ngoại tổ phụ và mọi người.


Ngoại tổ phụ biết Mao thị ra tay hạ độc Đại ca, nhất định sẽ điều tra cho rõ ngọn ngành.

Như thế, cho dù Mao thị có bị kẻ khác giật dây hay không, vẫn dễ dàng tra được hơn.


Đây là kế một mũi tên trúng hai chim nhạn, ép điên Mao thị để trừng phạt, nhưng cũng dựa vào việc Mao thị phát điên để mượn lực ngoại tổ phủ ra tay.
“Sợ đến phát điên?” Thần Quang sầu khổ đầy mặt: “Như thế hình như không được tốt lắm?”
Kiều Chiêu nhìn hắn: “Sao lại không tốt?”
“Ta là một người đàn ông, thế mà lại dọa một người phụ nữ phát điên –”

Kiều Chiêu phản đối, cười cười: “Không phải ngươi dọa, là ta dọa.”
“Hả?”
“Ngươi chỉ là người thực hiện nhiệm vụ được giao thôi, thế nên không cần nghĩ nhiều đâu.”
Thần Quang suýt thì ứa nước mắt.


Tam cô nương giỏi an ủi người khác thật đấy, nhưng người không cảm thấy nặng nề à?
Thần Quang không nhịn được, hỏi luôn.


Kiều Chiêu kinh ngạc vô cùng: “Sao ta lại phải thấy nặng nề? Ta muốn dọa điên bà ta mà.”
Thần Quang: “…” Tự dưng lại muốn ở vậy đến cuối đời, không muốn cưới vợ nữa, thế là sao nhỉ?
“Thần Quang, ngươi đến lầu Xuân Phong đi, hỏi Tướng quân các ngươi một chút, ta muốn gặp Kiều công tử thì có được hay không.”
“Dạ!” Tiểu phu xe bị Kiều cô nương dọa sợ dõng dạc trả lời, rồi mới chợt nhớ ra đây không phải ở quân doanh.
Xong rồi, xong rồi.

Lê cô nương đáng sợ quá, còn tạo áp lực cho hắn nhiều hơn cả lúc Tướng quân bố trí nhiệm vụ tác chiến.


Tướng quân đại nhân, hắn muốn về nhà!
Thần Quang không dám chậm trễ nửa giây, vội chạy đến lầu Xuân Phong truyền lời.
“Sao Lê cô nương lại phải thăm Kiều công tử?” Thiệu Minh Uyên nhíu mày theo bản năng.


Chẳng biết tại sao, một cước đá của Lê cô nương kia, rõ ràng không đau không nhức, nhưng lại khiến cho chàng sinh ra cảm giác muốn lảng tráng, xa cách, không dám gặp cô nương ấy thêm nhiều lần.


Chàng cũng không giải thích được tại sao, nhưng mơ hồ cảm thấy rằng, lựa chọn như vậy mới là đúng đắn.


Đây là bản năng  tôi luyện sau vô số lần tác chiến đối mặt với bao hiểm nguy, giúp chàng thoát chết trong chân tơ kẽ tóc.


Mặc dù hiện tại không phải ở chiến trường, nhưng cũng thích hợp để dùng.


Thần Quang nhìn bộ dạng muốn từ chối của Tướng quân đại nhân, vội nói: “Tướng quân ơi, dù thế nào thì người cũng đừng từ chối!”
“Hửm?” Thiệu Minh Uyên không hiểu.


Tên tiểu tử Thần Quang này đi theo chàng nhiều năm như vậy, mới làm phu xe cho Lê cô nương mấy hôm đã định nối giáo cho giặc rồi?
*Câu này là 胳膊肘往外拐 đại loại là hướng củi chỏ ra bên ngoài, kiểu giúp đỡ người không thân thiết với mình, nhưng để cái kia nghe đáng yêu hơn… 
“Tướng quân, ty chức chỉ nghĩ cho người thôi mà, người không biết Tam cô nương đáng sợ thế nào đâu!”
Thiệu Minh Uyên thở dài: “Nói đi, Lê cô nương lại làm chuyện gì rồi?”
Thần Quang kể hết sạch chuyện Kiều Chiêu giao cho hắn làm, cuối cùng kết luận một câu: “Tam cô nương quả là đáng sợ, Tướng quân, người phải nghĩ kỹ rồi hẵng làm!”
Nhỡ mà Tướng quân từ chối, Tam cô nương mất hứng, cũng dọa Tướng quân điên mất thì làm sao bây giờ?
“Ngươi nói, từ đầu Lê cô nương đã có ý định dọa Mao thị phát điên rồi à?”
“Đúng ạ, chỉ là không biết giờ Mao thị ra sao rồi.”
“Hừm, phát điên rồi.

Phủ Thượng Thư giải thích với bên ngoài là dưỡng bệnh nên nhốt bà ta lại rồi.” Thiệu Minh Uyên vừa nhận được tin từ một nguồn khác, lãnh đạm nói.


Thần Quang rưng rưng nước mắt: “Thế thuộc hạ mới nói, không động vào Tam cô nương được đâu!”
Thiệu Minh Uyên rũ mắt, nhìn chằm chằm gân xanh trên lòng bàn tay trắng bạch.


“Thần Quang, ngươi nói, đêm qua Lê cô nương đưa cho ngươi bức tranh vẽ một người giống phu nhân của ta y như đúc à?”
“Dạ, giống vô cùng luôn.

Còn giống hơn tranh người vẽ nhiều!” Hắn vẫn có chút ấn tượng với phu nhân đứng trên tường thành khi ấy.


“Nàng ấy chưa từng gặp thê tử của ta.”
“Tam cô nương nói là đã gặp rồi, dù sao cũng ở trong kinh thành mà.”
Thiệu Minh Uyên nhìn Thần Quang.


Không, nàng nói dối.


Chương 248: Đàn ông thông minh thì không dễ thương
Editor: Ha Ni Kên
Sau khi hồi kinh, chàng cũng biết một số chuyện về thê tử quá cố.


Ở phủ Tĩnh An Hầu, Kiều thị về cơ bản là ru rú trong phủ, gần như là chẳng bao giờ xuất môn.

Lê cô nương chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, gia tộc cũng không tính trong vòng huân quý, rốt cuộc thì có thể gặp Kiều thị ở đâu cơ chứ?
Mấy lời “Cũng ở trong kinh thành” chỉ lừa được Thần Quang thôi.

Thuở thiếu thời, vì tò mò chàng từng những muốn “tình cờ gặp gỡ” vị hôn thê đính hôn từ khi còn tấm bé, nhưng chưa từng thấy được một lần.


“Mời Lê cô nương đến đây đi.” Bởi vì những hoài nghi này, Thiệu Minh Uyên lại nảy sinh suy nghĩ được gặp Kiều Chiêu ngay lập tức.


Kiều Chiêu vẫn không hề hay biết là mình đang bị nghi ngờ, dắt Băng Lục vẫn đang phấn khởi trong lòng đến lầu Xuân Phong.


“Thiệu Tướng quân.” Tiểu cô nương cười nhẹ, hoàn toàn không còn bộ dạng tủi thân của mấy ngày trước.


Bỗng nhiên Thiệu Minh Uyên cảm thấy đau đầu.

Chuyện kia, chàng có nên hỏi hay không, nếu hỏi thì nên hỏi thẳng hay uyển chuyển đề cập đến?
“Thiệu Tướng quân có chuyện muốn hỏi ta đúng không?” Kiều cô nương thân thiện hỏi.


Thần Quang là người khó dạy, thể nào cũng kể sạch sành sanh chuyện nàng giao cho Thiệu Minh Uyên biết.

Ừ, chắc là việc nàng làm quá kinh hãi thế tục khiến người trước mặt sợ rồi à.


Sẽ thấy nàng ác độc âm hiểm à?
Suy nghĩ này thoáng qua, Kiều Chiêu tảng lờ.


Nghĩ gì thì tùy, nàng không rảnh quan tâm!
Nghe Kiều Chiêu hỏi vậy, Thiệu Minh Uyên thở hắt ra, cố nở một nụ cười thân thiện: “Tại hạ nghe Thần Quang nói, Lê cô nương vẽ một bức tranh, người trong tranh rất giống phu nhân đã qua đời của tại hạ.”
Không hỏi chuyện nàng ép điên Mao thị, mà lại đi hỏi chuyện này làm gì?
Kiều Chiêu hơi chững lại, sau đó gật đầu: “Phải.”
“Sao Lê cô nương lại biết phu nhân tại hạ?” Ánh mắt Thiệu Minh Uyên sâu khôn lường, thẳng tắp nhìn Kiều Chiêu.


“Cũng ở trong kinh thành, gặp qua thôi.” Kiều Chiêu thản nhiên.


Thiệu Minh Uyên không ở kinh thành nhiều năm nay, chắc sẽ không tìm ra sơ hở đâu.


“Gặp qua như thế nào?” Thiệu Minh Uyên hỏi lại.


Kiều Chiêu nheo mắt.


Sao cái người này cứ phải đào cho ra gốc thế nhỉ?
“Những người giao thiệp với Lê cô nương không giống với phu nhân tại hạ.

Hai người một là tiểu cô nương, một là phụ nữ đã có gia đình, cho dù có trong cùng một vòng giao thiệp, cũng ít có cơ hội qua lại gặp gỡ.”
Phụ nữ đã có gia đình!
Nghe được mấy chữ này, không hiểu sao Kiều Chiêu lại hơi nóng mặt, liếc xéo Thiệu Minh Uyên.


“Phụ nữ đã có gia đình” chỉ là hư danh mà nàng phải gánh thôi.

Vừa gặp phu quân một lần đã bị người ta bắn chết rồi mà!
Thiệu Minh Uyên bị Kiều Chiêu liếc vậy thì giật cả mình, không hiểu sao lại thấy lúng túng.


“Thiệu Tướng quân đang nghi ngờ ta à?” Kiều Chiêu xụ mặt hỏi.


“Ặc…” Thiệu Minh Uyên bị hỏi không biết trả lời thế nào.


Hiển nhiên là chàng đang nghi ngờ rồi, nhưng hỏi thẳng như vậy thì người ta sao biết đường mà trả lời đây?
Chàng mà bảo là chàng nghi ngờ thì liệu nha đầu này có khóc tiếp một phen không?
Nhưng không hỏi nữa thì chàng không tài nào gạt được chuyện này ra khỏi đầu mất.


“Tại hạ chỉ thấy, cô nương và phu nhân tại hạ khó có cơ hội gặp nhau thôi.”
“Thế tức là, Thiệu Tướng quân nghĩ ta nói dối à?”
Thiệu Minh Uyên quyết định khóa miệng kín bưng.


“Mặc dù ta và phu nhân Thiệu Tướng quân không cùng một vòng giao thiệp, nhưng ở trong kinh thành, chẳng lẽ lại không thể tình cờ gặp gỡ?”
Thiệu Minh Uyên với áp lực lo lắng sẽ làm tiểu cô nương khóc thêm lần nữa đè nặng trên vai, vạch trần: “Không thể tình cờ gặp gỡ được.

Thời con gái phu nhân tại hạ hiếm khi ở kinh thành, sau khi gả vào Hầu phủ lại ít khi xuất môn.

Chưa kể, cứ cho là Lê cô nương có tình cờ gặp gỡ phu nhân tại hạ, chỉ vội vã lướt qua nhau, phu nhân tại hạ cũng không phải là người gì đặc biệt đối với Lê Chiêu, làm sao bẵng đi một thời gian dài như vậy, cô nương vẫn có thể vẽ lại dáng vẻ nàng sống động đến nhường ấy?”
Bao năm làm tướng điều quân đánh giặc như vậy, tin vào chuyện “trùng hợp tình cờ” thì mộ cũng xanh vài tấc cỏ rồi.


Kiều Chiêu nhíu mày.


Cái người này sắc bén như vậy để làm gì cơ chứ?
Vốn không định so đo, nhưng thấy dáng vẻ chắc chắn của đối phương, Kiều cô nương lại nổi lên tâm tư phản nghịch, cười tít mắt: “Ai bảo là không thể? Phiền Thiệu Tướng quân cho người mang bút giấy đến đây.”
Thiệu Minh Uyên sinh lòng tò mò, sai người lấy bút giấy đến.


“Lầu Xuân Phong nhiều người như thế này, hẳn phải có người ta chưa từng gặp qua.

Thiệu Tướng quân có thể mời một người như vậy đến cho ta nhìn qua một chút.”
“Thần Quang, ngươi đi gọi người đến đây đi.”
Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi phổ thông đến mức vứt vào đám người là quên ngay đi đến: “Ra mắt Tướng quân.”
Kiều Chiêu lướt qua rồi thản nhiên: “Cho hắn đi được rồi.”
“Kui xuống đi.” Thiệu Minh Uyên càng thấy tò mò.


Chỉ thấy người con gái trước mắt ưu nhã uyển chuyển bước đến bàn đá, nhấc bút nhìn chàng: “Có thể nhờ Thiệu Tướng quân mài mực giúp được không?”
“À, được chứ.”
Kiều Chiêu nhắm mắt khôi phục tinh thần, để cho 1 2 » .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.