Trở về nhà với gương mặt buồn bã… nó quả thật là chưa đủ tự tin để đến bên Hạo Thiên!!Con người nó thật sự quá nực cười…
—Sáng—
Một buổi tối nó không thể nào ngủ được nên vừa mới sáng nó đã vậy thay đồ ra ngoài đi dạo.Đứng cây cầu hóng gió,nó giang hai tay hưởng trọn cơn gió lạnh không hiểu sao nơi đáy tim lại có cái gì đó ấm áp đến lạ thường.Tâm trạng đột nhiên ổn hơn rất nhiều.Điện thoại reo vẫn là dãy số lạ quen thuộc đó.
“Alô?Cũng đã một tuần bạn quấy phá tôi rồi!!Ta gặp nhau được không?”Nó vui vẻ bắt máy cười hỏi.
“Tút..Tút..” người đó cúp máy khiến nó hơi cau mày.Từ trước tới nay đều là nó cúp máy trước nhưng bây giờ sao người đó lại…Tin nhắn đến nó mở ra với dòng nội dung “Có duyên chắc sẽ gặp…Hôm nay nên đi đâu đó để gợi lại kỉ niệm đi!!”.
Nó cau mày,”gợi lại kỉ niệm” ư?Hôm nay là ngày gì chăng?À phải rồi…là ngày nó mất hắn.Năm nào nó cũng nhớ nhưng cớ sao năm này nó lại quên?Không lẽ nó quên hắn rồi sao?
“Có thật là mình quên anh ấy rồi không??”Nó đưa tay lên ngực thở dài nói.
Về nhà đã thấy nhà trống không,có lẽ gia đình nhỏ kia đi đâu đó chơi rồi!!Lên phòng thay đồ rồi nó quyết định đi đến một nơi.
—-
Đứng trước nơi đó-nơi mà nhiều năm trước hắn tỏ tính nó trông thật sến súa.Mùi hoa oải hương lại phản phất xung quanh nơi cánh mũi,một màu tím san bằng một khoảng đất,ở giữa màu tím kia là một cây hoa anh đào đang nở hoa….Lạ thật vẫn chưa mùa nở hoa tại sao cây anh đào lại nở?Nó đi qua vùng hoa màu tím đứng trước cây anh đào ngắm nhìn cánh hoa rơi.
“Reng..Reng..” chuông điện thoại vang lên,là dãy số lạ đó.
“Alô?”Nó bắt máy.
“Thời cơ đã đến!”Âm thanh trầm vang lên khiến nó không khỏi cau mày.
“Là sao?Cơ mà tôi và bạn đã từng gặp nhau?”Nó hỏi.
“Đã từng…”Người đó bảo.
“Tôi muốn gặp bạn.”Nó nói.
“Hãy chờ tôi trước hoàng hôn nơi mà em đang đứng.”Người đó nói.
“Anh biết nơi này?”Nó cau mày hỏi.
“Em không cần biết…Miễn là đến đúng như lời hẹn.”Người đó nói.
Nó chưa kịp nói gì thêm thì bên kia đã cúp máy.Người đó là ai vậy?Sao lại biết được nơi này?Nhìn ra phía xa nó nhìn thấy được một chiếc xe đang bắt đầu chuyển động.Tin nhắn đến nó vội mở ra.
“Ta gặp nhau lần đầu tại quán rượu đó?”Nó đọc dòng tin nhắn rồi nhếch môi thì ra là chủ quán rượu…
Nó lái xe trở về nhà,quả thật là mệt mỏi.Nhưng mà cái nên vừa lãng mạn và vừa sến súa đó nó thật không nỡ về!
Vừa bước vào nhà nó đã khó thở khi ba mẹ nó đã ngồi trước mặt nó.Hai người đó về đây chỉ có nước là hối thúc nó đi lấy chồng!!
“Hai người mới về?”Nó hỏi.
“Giờ mẹ có mối này…Con không cần phải bàn cãi nữa.Đã lớn lắm rồi!Không muốn ế thì phải đi.”Mẹ nó nói.
“Ế đang là xu thế!!”Nó nhún vai nói rồi đi lên lầu.
“Con mà bỏ qua mối này,mẹ thề là con sẽ ân hận suốt đời!!”Mẹ nó nói.
“Con chưa muốn lấy chồng!!”Nó nói.
“Ba nghe nói Hạo Thiên tỏ tình với con?Con đã đồng ý chưa?”Ba nó nhìn nó hỏi.
“Việc này sao ba lại biết?”Nó cau mày hỏi.
“Việc đó không quan trọng…quan trọng là con đã đồng ý lấy cậu ta chưa?”Ba nó hỏi.
“Thà lấy Hạo Thiên còn hơn phải lấy kẻ con không biết.”Nó nói rồi đi lên phòng.
Ba mẹ nó nhìn nó đi lên phòng rồi quay lại nhìn nhau.
“Có thật là nó không biết không?”Mẹ nó hỏi.
“Thôi thì lát nữa có gì viết địa chỉ nơi gặp cho nó còn nó muốn đi hay k thì tùy!!”Ba nó nói.
Nó trở lại phòng và khóa trái cửa lại.Thật mệt mỏi!!
—
Đã đúng giờ hẹn với người lạ mặt nói đúng hơn là theo cách nghĩ của nó người đó chính là chủ quán rượu đó.Xuống nhà bếp toan mở cửa tủ lạnh ra thì lại thấy tờ giấy ghi chú,trên giấy ghi rõ địa chỉ nơi gặp người mẹ nó mai mối nhưng mà thật kì lạ.
“Địa chỉ mai mối???”Nó chỉ vừa kịp đọc tới đó rồi nó liền quẳng tờ giấy đó sang một bên rồi uống nước.
Lái xe đi dạo phố để giết thời gian thế mà lại cũng xế chiều.Trời dần tối nó đi lại nơi có màu tím kia.Vừa đến nơi đó trời cũng đã sầm tối và nơi đó có ánh đèn nhìn rất đẹp.Tuy không hiểu tại sao ai lại mở đèn nhưng dù sao nó cũng chả quan tâm…miễn đẹp là được!!
Ngồi dưới gốc cây anh đào nó ngắm nhìn trời sao.
“Quốc Minh…nếu anh còn sống thì tôi với anh chắc đã đám cưới rồi nhỉ?”Nó đưa tay lên trời thở dài nói.
Chuông điện thoại vang lên lại là dãy số lạ.
“Alô?”Nó hỏi.
“Tôi chờ chỗ cũ cớ sao lại không ra?”Người đó hỏi.
“Tôi không hề quen biết anh tôi đến làm gì?Không phải anh bảo hẹn ở đây à?”Nó hỏi.
“Mẹ em đã đưa ra địa chỉ rồi tại sao lại không đến?”Người kia nói.
“Anh là người mà mẹ tôi giới thiệu?”Nó cau mày hỏi.
“Mẹ em bảo em thà lấy Hạo Thiên còn hơn là gả cho tôi..có đúng không?”Người đó hỏi.
“Tôi thà gả cho anh ấy còn hơn là lấy kẻ không quen như anh!”Nó nói.
“Em quên tôi thật rồi!!Tôi còn tưởng sau khoảng thời gian lâu như vậy em vẫn còn nhận ra giọng nói của tôi nhưng mà…tôi lầm rồi!!Ngay đến giọng nói,hơi thở hay từng nhất cử nhất động của tôi em cũng không thể nào nhớ được!!Em làm tôi thất vọng quá…!!”Người đó nói.