Thiếu Gia Danh Môn

Chương 207: Thay đổi


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 207: Thay đổi


Tối hôm đó, tình huốnghỗn loạn, lúc Vu Thu Nguyệt thừa nhận tà vật của nàng thái phu nhân nhất thờitin Thanh Đại. Nhưng đợi mọi chuyện qua đi, thái phu nhân nhớ lại những lời VuThu Nguyệt và Tương Nhược Lan nói thì cảm giác có điều gì đó không ổn.
Nhớ lại mãi cho đến cuốicùng Vu Thu Nguyệt vẫn luôn nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thanh Đại mắng nànggiả tạo, có lòng phá hoại. Theo bình thường Vu Thu Nguyệt hận nhất là TươngNhược Lan nhưng Vu Thu Nguyệt chưa bao giờ mắng Tương Nhược Lan khó nghe nhưvậy
Thanh Đại này bị Vu ThuNguyệt hận như thế chẳng lẽ nàng ta thật sự trong sạch vô tội?
Nhưng từ khi Thanh Đạivào phủ mọi thứ đều không có gì sai sót, luôn dịu dàng nhẹ nhàng, biết tìnhcảnh của mình nên cũng không làm chuyện gì quá đáng. Cho dù thích Hầu gia cũngluôn cẩn thận, sợ Nhược Lan mất lòng.
Một cô nương cẩn thận nhưvậy sao lại kết thành cừu oán với thiếp thất đã thất sủng?
Chẳng lẽ thật sự là vìchuyện trong rừng cây khiến Vu Thu Nguyệt thù hận Thanh Đại như vậy?
Mặc dù nghĩ tới nghĩ luicũng không ra đầu mối gì, nhưng trong lòng thái phu nhân đã có chút nghi kỵThanh Đại.
Thái phu nhân khi còn trẻđã ăn không ít khổ vì những người thiếp khôn ngoan mà ác độc, trong lòng biếtnhững người này là căn nguyên khiến nhà cửa không yên. Giờ bà đã ngần này tuổi,muốn con nhà cửa yên bình, thê thiếp hòa thuận, thê không ghen, thiếp nhuthuận, đồng tâm hầu hạ con mình, giúp Cận gia kéo dài hương hỏa. Bà cũng khôngmuốn trong đám thê thiếp của con mình có kẻ tâm tư ác quỷ.
Trong lòng vừa hoài nghinên thái độ với Thanh Đại đương nhiên không thể thân thiết như trước, khi nóichuyện cũng có ý dò xét.
Còn Cận Thiệu Khang cũngsai người thăm dò Thanh Đại. Hắn không phải hoài nghi lai lịch của Thanh Đại,dù sao đây là ca nữ Hoàng thượng ban cho hắn, hắn chỉ muốn biết ở Việt quốcThanh Đại là người như thế nào, có học võ hay không.
Hắn không mong lại cóngười thứ hai giống như Vu Thu Nguyệt sống bên cạnh Tương Nhược Lan. Nhưng tintình báo về lại cũng chẳng có gì khác, Thanh Đại chỉ có một thân phận như vậymà thôi.
Thái độ của thái phu nhâncùng Cận Thiệu Khang có thay đổi sao Thanh Đại lại không nhìn ra? Trong lòngthầm hận Vu Thu Nguyệt mang phiền toái đến cho nàng nhưng cũng thầm nghĩ làmthế nào để lấy lại được lòng tin của hai người.
Tối hôm đó nàng buồn bựcngồi bên cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi vào người. Liễu Hồng thấy vội vàng tớiđóng cửa lại, quay đầu trách cứ:

– Dinương, người còn chưa khỏe hẳn sao lại để gió thổi như vậy, vạn nhất lại bị ốmnặng thì phải làm thế nào

Thanh Đại ứa nước mắtnói:

– Chết đicũng tốt.

Liễu Hồng vội lấy khăntay lau nước mắt cho nàng:

– Dinương nói cái gì vậy?

Thanh Đại kéo tay nàng,nước mắt lã chã:

– LiễuHồng, ngươi có nhận ra mấy ngày nay thái phu nhân đối xử với ta không như trướckhông. Ta nghĩ, nhất định là Vu di nương nói những lời khiến bà hoài nghi tarồi. Liễu Hồng, ta nên làm gì bây giờ? Ta ở đây không có người thân thích, tacoi thái phu nhân như mẫu thân, nếu ngay cả thái phu nhân cũng không tin tưởngta thì ngươi nói xem, ta ở đây còn ý nghĩa gì nữa…

Nói rồi lại khóc lóc runrẩy. Liễu Hồng đương nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của thái phu nhân,nhìn Thanh Đại đang khóc mà trong lòng thương tiếc. Nàng mỗi ngày đều ở bênThanh di nương, Thanh di nương là người thế nào nàng hiểu rõ nhất:

– Dinương, người đừng nóng. Cây ngay không sợ chết đứng, thái phu nhân nghĩ kĩ rồisẽ lại như trước thôi. Nàng vỗ vai Thanh Đại, nhẹ nhàng an ủi.

Thanh Đại đột nhiên ngẩngđầu, sắc mặt trắng bệch, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh:


– LiễuHồng, ngực ta đau quá.

Liễu Hồng vội đỡ nàng lêngiường, hét lớn:

– Nhấtđịnh là vừa rồi gió thổi khiến người bị cảm lạnh. Để ta đi tìm đại phu

Thanh Đại kéo nàng lại,khẩn cầu:

– LiễuHồng, ngươi giúp ta mời Hầu gia đến được không?

Liễu Hồng khó xử:

– Đã muộnthế này rồi, chỉ sợ Hầu gia đã đi ngủ.


– Nhưngta thật sự rất muốn gặp Hầu gia, Liễu Hồng, ngươi giúp ta đi.

Liễu Hồng nhìn khuôn mặttái nhợt, ánh mắt cầu xin của nàng mà mềm nhũn:

– Được.Để ta đi

Một lát sau, Liễu Hồngquay lại, nhẹ nhàng nói:

– Hầu gianói… hôm nay đã muộn… nhưng Hầu gia sai ta lập tức đi mời đại phu đến.

Sắc mặt Thanh Đại càngtrắng, nàng lau khóe mắt, thất hồn lạc phách nói:

– Hầu giacũng không tin ta… Thôi đi, Liễu Hồng, không cần mời đại phu, ta nằm nghỉ rồisẽ khỏe, ngươi cũng đi nghỉ đi.


– Vậy nôtỳ sang phòng bên, có việc gì di nương cứ gọi.

Thanh Đại gật đầu.
Thu đường viện, Cận ThiệuKhang và Tương Nhược Lan đang ngủ đột nhiên bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.Tương Nhược Lan ngồi dậy khoác thêm áo hỏi bên ngoài:


– Chuyệngì? Đã muộn rồi sao còn ồn ào thế này

Bên ngoài truyền đếntiếng Liên Kiều:

– Phunhân, là Liễu Hồng bên Nghênh Hương viện đến báo, Thanh di nương… Thanh dinương thắt cổ tự tử rồi.


– Cái gì?Cận Thiệu Khang lập tức ngồi dậy

Tương Nhược Lan vội vànghỏi:

– Thanhdi nương bây giờ thế nào rồi?


– LiễuHồng tỷ tỷ nói, Thanh di nương vừa mới được cứu lại, hình như không được khỏe.

Tương Nhược Lan tronglòng cả kinh, quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang một cái, thấy mặt hắn trầm xuống.
Hắn hừ lạnh một tiếng:

– Chẳnglẽ vừa rồi ta không đến chỗ nàng thì nàng dùng thủ đoạn này? Ta phải đến xemxem nàng ta sao lại không khỏe.

Tương Nhược Lan vội vàngbảo nha hoàn vào giúp hắn thay quần áo, chính mình cũng thay quần áo.
Hai người vừa đến NghênhHương viện đã nghe thấy tiếng Liễu Hồng khóc lóc:

– Dinương, di nương, người đừng chết, sao người lại đi như vậy được

Gì? Đã chết? Hai ngườivội vã bước vào đã thấy Thanh Đại bình thản nằm trên giường, mặt trang điểm cẩnthận. Mày thanh, môi đỏ, tóc đen như mực, cài trâm vàng nhưng mọi thứ lại càngkhiến da dẻ nàng trắng bệch như tuyết. Hai mắt nàng khẽ nhắm, ánh mắt an tường,khóe mắt hơi có ngấn lệ trông có một vẻ đẹp thê lương.
Nàng mặc bộ quần áo màuđỏ thêu hoa, quần trắng. Đây là quần áo mới mùa đông của nàng:

– Đây làquần áo mới mặc mùa đông phu nhân đưa cho di nương, di nương vẫn không nỡ mặc,không ngờ lần đầu tiên mặc lại là thế này… Liễu Hồng khóc đến đứt gan đứt ruột.


Tương Nhược Lan gắt gaonhìn vết bầm trên cổ nàng, vết bầm khắc sâu trên cổ như là một loại tố khổ.Lòng Tương Nhược Lan trầm xuống.
Đây không phải là đùagiỡn, nhìn theo dấu vết có thể thấy nàng một lòng muốn chết. Nếu đây là giả vờthì Tương Nhược Lan cảm thấy người này quá đáng sợ…

– Nàngthật sự đã chết?

Tương Nhược Lan thấy CậnThiệu Khang kiểm tra hơi thở của nàng

– Khôngcòn thở nữa. Giọng nói của Cận Thiệu Khang rất trầm như là cũng bị chấn động

Tay hắn chuyển qua cổ tayThanh Đại, trên mặt lộ ra chút vui mừng:

– Mạchcòn đập, còn cứu được. Nói rồi bấm vài đại huyệt trên người Thanh Đại.

Người học võ luôn biếtcấp cứu trong những tình huống này.
Lúc này, thái phu nhân đivào, lớn tiếng nói:

– Xảy rachuyện gì? Thanh Đại sao lại tự tử? Liễu Hồng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Liễu Hồng quỳ xuống trướcmặt thái phu nhân khóc nói:

– Tháiphu nhân, di nương nói thái phu nhân không tin nàng, Hầu gia cũng không tinnàng nữa. Nàng sống cũng không ý nghĩa gì…

Sau đó nức nở đem nhữnglời Thanh Đại nói thái phu nhân hoài nghi nàng ra.

– Tháiphu nhân người tin Liễu Hồng? Liễu Hồng nói ngươi tin tưởng không? Liễu Hồngkhóc nói.

Thái phu nhân đi vàoNghênh hương viện nghe tin Thanh Đại đã chết thì tâm thần sớm đã bị hoảng sợ,nghe Liễu Hồng nói Thanh Đại coi bà như mẫu thân mới nhớ ra nàng một thân côđơn lẻ bóng, nước mắt rơi xuống:

– LiễuHồng, ngươi ở bên ta nhiều năm như vậy, sao ta lại không tin ngươi? Có gì cứnói đi.

Liễu Hồng dập đầu vớithái phu nhân:

– Tháiphu nhân, Liễu Hồng ngày nào cũng ở bên Thanh di nương, nàng bình thường ngoàiđi thỉnh an thái phu nhân và phu nhân thì chẳng đi đâu. Tâm địa hiền lành, lágan bé, thân thể yếu đuối. Mỗi ngày đều chỉ thêu thùa may vá hoặc chăm hoa cỏ,đối với hạ nhân chúng ta cũng rất hiền lành. Sao có thể là loại người như Vu dinương nói được? Vu di nương sở dĩ hại nàng là vì Vu di nương nói xấu phu nhântrước mặt nàng bị Hầu gia nghe được, bị Hầu gia xử phạt, thái phu nhân ngàn vạnlần đừng tin tưởng nàng. Nếu Thanh di nương đúng là loại người này thì việc gìphải đau lòng muốn chết thế này

Thái phu nhân lau nướcmắt đi tới bên Tương Nhược Lan, kéo tay nàng hỏi:

– Nàngthật sự đã chết?

Tương Nhược Lan nhẹ giọngđáp:


– Khi nãyquả thật không thở nhưng Hầu gia nói mạch còn đập, đang cứu chữa.

Thái phu nhân nhìn vềphía giường đã thấy vết tím trên cổ nàng, quả đúng là quyết tâm muốn chết
Thái phu nhân lại rớtnước mắt, trong lòng hối hận vô cùng:

– Là takhông tốt, ta không nên tin lời nữ nhân độc ác đó. Ta sớm nên nghĩ thông, nữnhân đó nói sao có thể tin?

Bà quay lại nói với CậnThiệu Khang:

– Hầugia, ngươi phải cứu sống Thanh Đại, nếu không lòng ta không thể an ổn được.

Thái phu nhân không ngừnglau nước mắt.
Tương Nhược Lan hỏi LiễuHồng:

– Ngươiphát hiện di nương tự tử như thế nào?

Liễu Hồng nói:

– Ta ngủdậy muốn đi xem di nương có khỏe không, vừa đến đã thấy di nương đã tử tự rồi.

Không hề sơ hở
Tương Nhược Lan quay đầunhìn Thanh Đại hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Nàng thật sự trong sạchvô tội? Chỉ là bị Hoàng đế lợi dụng?
Nhưng sao Hoàng thượng cóthể chắc chắn như vậy
Nàng là nữ nhân thanh thuầnhay là đáng sợ?
Tương Nhược Lan khôngnhịn được mà nắm chặt tay
Lúc này Cận Thiệu Khangbấm huyệt nội quan của nàng, Thanh Đại ư một tiếng rồi thở hắt ra, lông mi khẽrung động.
Cận Thiệu Khang thở dàimột hơi.
Thái phu nhân mỉm cười:

– Tỉnhdậy là tốt, thế là tốt rồi

Bà vì quá vui mừng mà nắmchặt tay Tương Nhược Lan, bấm chặt tay nàng đến nỗi nàng phát đau.
Thanh Đại chậm rãi mở mắtra, vừa mở mắt đã thấy Cận Thiệu Khang
Mi dài của nàng khẽ rung,nước mắt rơi xuống:

– Hầugia…

Thanh âm uyển chuyển nhuhòa, trái tim sắt đã cũng phải mềm lòng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.