Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 206: Xử phạt
Cận Thiệu Khang sai tấtcả nha hoàn trong sảnh kể cả Liễu Nguyệt và Thanh Đại ra ngoài, chỉ để lại mẹcon Vu Thu Nguyệt cùng với thái phu nhân và Tương Nhược Lan.
Vu Thu Nguyệt vốn đã bịvây trong tuyệt vọng, thấy Cận Thiệu Khang đột nhiên làm vậy thì trong lòng lạicó chút hy vọng. Nàng vùng khỏi đám nha hoàn, quỳ xuống nhìn Cận Thiệu Khangkhóc ròng:
– Hầugia… Hầu gia, ngươi đừng đuổi ta đi, nể tình con của chúng ta…
Còn chưa nói xong, CậnThiệu Khang đã lạnh lùng cắt ngang:
– Vu ThuNguyệt, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, huống chi ngươi còn mang cốt nhụccủa ta. Nếu chỉ là chuyện lần này ta sẽ không làm tuyệt tình nhưng…
Hắn đi tới bên nàng, đứngtừ cao nhìn xuống, ánh mắt sắc như kiếm:
– Nhưngngươi lại ác độc đến mức độ sai cữu cữu ngươi là Vương Quang định hại chếtNhược Lan trong lần đi săn, ngươi bảo ta tha thứ ngươi thế nào đây?
– Hầu gianói vậy là sao? Thái phu nhân đứng bật dậy, vừa giận vừa sợ.
Tương Nhược Lan nghe CậnThiệu Khang nói vậy lại không quá ngạc nhiên. Có lẽ vì màn kinh tâm động pháchđó đã qua, có lẽ là vì Vu Thu Nguyệt giờ đã quá thê thảm, Tương Nhược Lan pháthiện mình cũng chẳng thống hận nàng là mấy.
Mà mẹ con Vu Thu Nguyệtnhận tội đã đủ lớn, nay Cận Thiệu Khang nói một câu như sét đánh trời quangkhiến thần kinh đã yếu ớt của bọn họ không thể chịu nổi. Sắc mặt Vu Thu Nguyệttrắng bệch, toàn thân không tự chủ được mà phát run. Vu phu nhân dù miễn cưỡngtỉnh táo nhưng hai mắt vô cùng kinh hoàng.
Cận Thiệu Khang thấy tháiphu nhân hỏi thì đem chuyện Tương Nhược Lan thiếu chút nữa bị Vương Quang hạichết ở lần đi săn thú nói ra.
Thái phu nhân vội đi tớibên Vu Thu Nguyệt, chỉ vào nàng tức giận nói:
– Vu ThuNguyệt, không ngờ ngươi lại ác độc như vậy.
Chuyện này không phải lànhỏ, mẹ con Vu Thu Nguyệt đương nhiên không chịu thừa nhận, hai mẹ con bối rốiphủ nhận, thiếu điều chỉ lên trời thề thốt.
Cận Thiệu Khang hừ lạnhmột tiếng:
– Vu ThuNguyệt, ngươi hẳn là biết nếu không có chứng cứ thì ta sẽ không nói ra. Vu phunhân, huynh trưởng của ngươi vì muốn thoát tội nên đã tự thừa nhận rồi. Nóirằng chuyện này là chủ kiến của ngươi và Vu Thu Nguyệt, còn nói chỉ cần hạichết Nhược Lan, Vu Thu Nguyệt có thể dựa vào đứa bé trong bụng mà được phù chính,tương lai sẽ có nhiều chỗ lợi cho hắn nên hắn mới hồ đồ mà làm ra chuyện này.
Vu phu nhân và Vu ThuNguyệt thấy Cận Thiệu Khang nói không chỗ nào sai, mà Vu phu nhân nhớ lại gầnđây huynh trưởng tránh mặt không gặp, hơn nữa lúc này thần kinh mỏi mệt nên tinlà Vương Quang đã nói hết sự thật. Vu Thu Nguyệt lúc này ngất đi, Vu phu nhâncũng như lá rụng trước gió thu.
Cận Thiệu Khang tiếp tụcnói:
– Vu phunhân, ngươi hẳn là biết, các ngươi đã phạm tội lớn, chỉ cần ta giao việc nàycho quan phủ, mẹ con các ngươi và Vương Quang dù không chết thì cũng khó màsống. Vu đại nhân và mấy vị công tử nhà ngươi sau này cũng đừng mơ mà được sốngan lành. Nếu các ngươi chết cũng không chịu hối cải, kiên trì không nhận thìđừng trách ta vô tình. Ta đành phải giao việc này cho Đại lý tự, cho thê tử củata một công đạo.
Vu phu nhân nghe đến đóthì nhào tới trước mặt Cận Thiệu Khang, khóc lóc cầu khẩn:
– ĐừngHầu gia, đừng kinh động Đại lý tự, chúng ta nhận, chúng ta nhận hết.
Cận Thiệu Khang nhìn Vuphu nhân hỏi:
– Ngươimuốn nói là quả thật ngươi, Vu Thu Nguyệt và Vương Quang đã đồng mưu hãm hạiphu nhân ta?
Vu phu nhân rơi nước mặtgật đầu:
– Hầugia, chúng ta chỉ là nhất thời hồ đồ, Thu Nguyệt của chúng ta vốn là Hầu phunhân danh chính ngôn thuận nhưng lại bị nàng cướp đi. Sau đó Hầu gia lại khôngcoi trọng Thu Nguyệt, nó nhất thời tức giận. Xin Hầu gia tha cho chúng ta, Hầuphu nhân cũng không bị tổn hại gì. Giờ nàng vẫn sống đó, xin Hầu gia nể tìnhchúng ta không gây ra án mạng mà tha cho chúng ta một lần. Thu Nguyệt tốt xấugì cũng mang cốt nhục của Cận gia.
Nói rồi khóc ròng.
Lửa giận trong lòng CậnThiệu Khang bừng bừng, hắn một cước đá bà văng ra, tức giận quát:
– NhượcLan sở dĩ có thể sống đên bây giờ là vì nàng mạng lớn phúc lớn. Ngươi có biếtlúc đó nàng bị nguy hiểm như thế nào, bị hoảng sợ ra sao không? Mỗi khi nhớ lạita chỉ hận không thể tự tay chém chết các ngươi.
Vừa nói hắn vừa đứngthẳng lên, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra phía cửa gầm lên một tiếng:
– Dẫn vàođây.
Lúc này, ba bốn gã đạihán giải Vương Quang đang bị trói, miệng nhét dây đi vào. Vương Quang mặt đỏbừng, hai mắt trợn tròn, gắt gao trừng mắt nhìn Vu phu nhân vừa phẫn nộ lại vừatuyệt vọng.
Vu phu nhân cũng hận hắnbán đứng mình nên hung hăn nhìn hắn chằm chằm.
Cận Thiệu Khang sai ngườigỡ mảnh vải trong miệng Vương Quang ra
Vương Quang vừa được giảithoát thì vội hét lớn:
– Muộitử. Sao ngươi lại hồ đồ như vậy, ngươi không nghĩ lại xem, chuyện này có liênquan đến mạng sống của cả gia đình, ta sao có thể dễ dàng thừa nhận. Ngươi bịHầu gia lừa rồi.
Nói xong giậm chân tứcgiận.
Vu phu nhân A lên mộttiếng rồi ngã xuống đất.
Chuyện qua đi, TươngNhược Lan cùng Cận Thiệu Khang trở về phòng mình, thái phu nhân cũng trở vềphòng, bà tìm Trương mụ mụ
– Ngàymai ngươi sai vài người đưa Vu Thu Nguyệt đến biệt viện đi, dù sao nàng cũngmang thai đứa trẻ của Cận gia chúng ta, vẫn nên chăm sóc tử tế.
Trương mụ mụ nói:
– Tháiphu nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ sai người làm thỏa đáng
Thái phu nhân gật đầu,vừa trầm ngâm một hồi, giọng nói đột nhiên lạnh lùng:
– Đứa trẻđó sinh ra nếu khỏe mạnh thì mang về, nếu có vấn đề gì… ngươi hẳn nên biết làmthế nào. Ta cũng không muốn những thứ tà thuật đó làm vấy bẩn Cận gia.
Trương mụ mụ trầm giọngđáp:
– Lãonô biết nên làm như thế nào.
Bên kia, Tương Nhược Lancùng Cận Thiệu Khang đi khỏi Tùng Hương viện.
Bên ngoài tối đen, gióBắc thét gào, vô cùng rét lạnh. Trữ An cầm đèn lồng đi phía trước, ánh đèn leolét chiếu sáng một góc đường
Tương Nhược Lan quấn chặtáo lông điêu trên người, thấy Cận Thiệu Khang bên cạnh nét mặt nặng nề, hiểnnhiên là xảy ra chuyện như vậy trong lòng hắn cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
– Hầugia, vừa rồi ngươi biểu diễn đúng là quá đặc sắc, ta cũng bị ngươi lừa, còntưởng rằng Vương Quang thực sự đã khai hết tất cả. Tương Nhược Lan nói với vẻthoải mái.
Cận Thiệu Khang cườicười, sắc mặt cũng hòa hoãn ít nhiều:
– VươngQuang khai ra các nàng thì hắn cũng chẳng có kết quả gì hay. Hắn biết rõ điểmnày nên đương nhiên là sẽ không làm như vậy. Nếu đổi lại, mẹ con Vu thị hẳn làcó thể nghĩ ra, nhưng ta cố ý lựa thời cơ này mà nói, lúc này bọn họ đang hỗnloạn, đương nhiên sẽ nghĩ không chu toàn.
– Hầu giasớm đã hoài nghi Vu Thu Nguyệt? Sao còn không thấy ngươi nói gì? Còn nữa, nhữnglời ngươi gạt Vu phu nhân cũng như thật vậy, khó trách Vu phu nhân lại tin
– Trướckia ta không phải đã nói với nàng là ta tra xét mũi tên của cận vệ đó sao. Tìnhcờ ta phát hiện ta cữu cữu của Vu Thu Nguyệt cũng có mặt trong đội cận vệ này.Lúc ấy ta chỉ nghi ngờ chứ không có chứng cứ nên không thể làm gì được. Vì thếta cố ý đánh rắn động cỏ, cho Vương Quang biết ta đang điều tra chuyện này, sauđó cố ý theo dõi hắn gắt gao, xem hắn làm gì. Hắn dù chột dạ nhưng cũng làngười cẩn thận, không tới tìm mẫu thân con Vu thị. Nhưng bởi vì chột dạ nên cốý đoạn tuyệt quan hệ với các nàng. Về phần những lời ta nói thì thực ra cũngrất dễ đoán. Mẹ con Vu thị có thể hứa hẹn những gì với hắn? Mà Vương Quang khókhăn lắm mới được vào hoàng thành, đương nhiên muốn nắm chắc quan hệ với Vu ThuNguyệt. Cho nên nói ra như vậy, hơn nữa ta còn cố ý uy hiếp nên cái gì nàngcũng phải khai ra hết. Vương Quang không nhận cũng không được. Về phần khôngnói cho nàng.
Cận Thiệu Khang nhìn nàngcười cười, ôn hòa nói:
– Nàngđó, tính tình thẳng thắn, lòng nghĩ gì đã biểu hiện hết ra mặt, nếu để Vu ThuNguyệt nhìn ra cái gì đó bất thường thì kế hoạch của ta xong rồi.
Cận Thiệu Khang dù nóirất nhẹ nhàng nhưng Tương Nhược Lan biết, hắn đã phí rất nhiều tâm tư, dùng baonhiêu tâm cơ, khi không có chứng cứ gì hắn vẫn án binh bất động, từ từ tìm rachứng cứ rồi một chiêu thành công.
Sự ẩn nhẫn này, tâm cơnày của hắn thì khó trách năm đó chỉ có một mình hắn thoát khỏi sa mạc. Tronglòng Tương Nhược Lan thầm dâng lên sự kính nể.
– Vậyngươi định xử lý bọn họ thế nào?
Tương Nhược Lan hỏi, vừanãy hắn chỉ sai người áp giải Vương Quang và Vu Thu Nguyệt đi, Vu phu nhân vẫncho người đưa về Vu phủ.
Nghe đến đó, Cận ThiệuKhang dừng bước, xoay người nhìn nàng như là khó mà mở miệng. Tương Nhược Lanthấy hắn như vậy thì cũng ngừng lại.
Trữ An cầm đèn lồng đứngcách đó một đoạn khá xa.
Cận Thiệu Khang vươn taynắm tay nàng, có chút khó khăn nói
– NhượcLan, ta không xử phạt bọn họ ngay vì ta muốn thương lượng chuyện này với nàng.Ta biết, Vu Thu Nguyệt làm ra chuyện này cho dù muốn lấy mạng nàng ta cũngkhông có gì là quá, nhưng…
Hắn nhìn nàng, trong mắtcó ý xin lỗi:
– ThuNguyệt bất kể có mục đích gì, nàng cũng đã trao thân cho ta, giờ lại có thai,ta không muốn làm lớn chuyện. Ta nghĩ đợi nàng sinh hài tử rồi đem nàng đếnTĩnh Thủy Am sống nốt quãng đời còn lại. Vương Quang ta cũng sẽ tìm lý do cáchchức hắn, để hắn cả đời không thể ngóc đầu lên nữa, coi như là trừng phạt hắn.Nếu ta xử lý như vậy, nàng có tức giận không? Nàng nghĩ gì cứ nói với ta.
Tương Nhược Lan nghe xongnhững lời này trong lòng rất thoải mái. Thế giới này nam nhân xử lý mọi chuyệnluôn độc đoán, làm gì có chuyện thương lượng cùng với nữ nhân, có thể nói trướcnhư hắn đã là tốt lắm rồi. Giống như Cận Thiệu Khang, đem ý nghĩ của mình nóirõ ràng, chăm chú hỏi ý kiến của nàng khiến nàng cảm thấy mình được tôn trọng.
Tương Nhược Lan mỉm cười:
– Sao taphải lấy mạng của nàng, nàng chết ta cũng không béo thêm tí nào. Hầu gia nghĩsao thì cứ làm thế.
Giờ bụng Vu Thu Nguyệt đãlớn như vậy, để nàng ngoan tuyệt trả thù nàng ta thì nàng thật sự không làm được.Sau này nàng ta sống ở Tĩnh Thủy am, cốt nhục chia lìa đã là trừng phạt lớnrồi.
Cận Thiệu Khang cười cườinắm tay nàng đi về Thu đường viện.
Gió lạnh từng trận thổitới nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy ấm áp vô cùng
Sáng hôm sau, Vu ThuNguyệt đã bị đuổi đi. Nàng đi rồi, trong phủ hầu như không có gì khác biệ,lmm.t. Chỉ là Thanh Đại dần cảm thấy thái độ của Hầu gia và thái phu nhân vớinàng có chút biến hóa.