Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 208: Rừng mai
Vì một tiếng gọi này củaThanh Đại mà trong phòng an tĩnh xuống, Liễu Hồng ngừng khóc, thái phu nhâncũng không lên tiếng nữa. Một khắc này, Tương Nhược Lan cảm giác Thanh Đại vàCận Thiệu Khang trở thành nhân vật chính ở đây, mình và tất cả mọi người xungquanh chỉ là dư thửa.
– Hầugia…
Thanh Đại lại gọi mộttiếng nữa, nước mắt từng giọt rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt đauthương, giọng nói khàn khàn uyển chuyển, tất cả những điều này hợp lại khiếnngười khác vô cùng rung động.
– Hầugia… Thanh Đại tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại Hầu gia nữa…
Thanh Đại chậm rãi vươntay nắm tay Cận Thiệu Khang.
Ánh mắt Tương Nhược Lannhìn theo bàn tay nắm chặt tay Cận Thiệu Khang đó. Tay Cận Thiệu Khang hơi độngnhưng cuối cùng cũng không gỡ ra. Lúc này, hắn đương nhiên không thể khiến nàngkích động. Tương Nhược Lan không ngừng trấn an mình nhưng trái tim nàng như bịbóp đau đớn.
– Trong lòngcó gì ấm ức thì cứ nói ra, cần gì làm chuyện điên rồ? Cận Thiệu Khang nhìn nàngthấp giọng nói.
Khi nãy cứu sống nàng hắnđã cẩn thận kiểm tra mạch tượng của nàng, hơi thở của nàng chẳng khác gì nhau.Trừ phi nàng còn cao thủ hơn hắn nếu không thì không thể nào giấu diếm hắnđược. Nhưng một nữ tử như vậy, mới 16 tuổi thì sao võ nghệ có thể inh hơnhắn được. Cho nên Cận Thiệu Khang kết luận Thanh Đại không biết võ.
Một nữ tử không võ côngkhông thể vì tranh sủng mà tự làm mình bị thương đến mức độ này trừ phi là nàngthật sự không muốn sống. Cận Thiệu Khang nhớ lại những biểu hiện, tình ý củanàng với mình, trong lòng không khỏi thầm thở dài một tiếng.
– ThanhĐại vừa nghĩ đến Hầu gia và thái phu nhân không tin tưởng Thanh Đại thì Thanh Đạicảm thấy vô cùng cô độc, nhất thời nghĩ không thông mới… Nước mắt Thanh Đại rơikhông ngừng.
Thái phu nhân vốn đứngbên Tương Nhược Lan, nghe thấy Thanh Đại nói vậy lập tức lướt qua Tương NhượcLan đi tới bên Thanh Đại. Tương Nhược Lan vì động tác này của bà mà bị đẩy rangoài một chút.
Có lẽ là vì bị đẩy rangoài cửa nên Tương Nhược Lan đột nhiên cảm giác có chút lạnh lùng
– Đứangốc này, là ta sai, ta quá hồ đồ rồi. Lại đi tin lời nữ nhân ác độc kia nhưngngươi không thể làm chuyện điên rồ được. Nếu ngươi thật sự có chuyện gì chẳngphải khiến bà già này sống không thể yên tâm suốt cuộc đời còn lại sao? Ngươimuốn sau này ta bị đẩy xuống 18 tầng địa ngục sao? Thái phu nhân nắm tay nàngnói.
– Tháiphu nhân, người đừng nói như vậy. Là Thanh Đại sai, tất cả đều là tại ThanhĐại…
– Sau nàyđừng làm chuyện điên rồ nữa, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, sau này an ổn sống ởđây, chúng ta không ai bạc đãi ngươi hết. Cận Thiệu Khang nói.
– ThanhĐại không cầu gì hết, chỉ cần có thể…. Thường thường cùng thái phu nhân nóichuyện, có thể pha một chén long tỉnh với nước mưa mà Hầu gia thích nhất, ThanhĐại… đã mãn nguyện rồi….
Bởi vì cổ bị thắt nênThanh Đại nói chuyện rất khó khăn, nói những lời cuối cơ hồ thở không ra hơi.
Tương Nhược Lan muốn cườinhưng cảm giác khóe miệng chua xót vô cùng. Ngay cả trà long tỉnh pha với nướcmưa hắn thích nhất cũng biết, xem ra, hai ngày nàng vắng mặt đã xảy ra rấtnhiều chuyện nàng không biết…
Cận Thiệu Khang cùng tháiphu nhân an ủi Thanh Đại một phen, dặn nàng nghỉ ngơi cẩn thận, sau đó đại phutới kê đơn thuốc cho Thanh Đại.
Đại phu nói:
– Tínhmạng cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là nàng tâm tình phiền muộn, hơn nữathương thế trước đó chưa khỏe hẳn, bình thường phải để nàng nghỉ ngơi cho tốt,tốt nhất là không ai quấy rầy nàng nữa.
Thái phu nhân lập tức bảoTương Nhược Lan sai hai nhà hoàn nữa tới Nghênh Hương viện, vừa dặn dò LiễuHồng chiếu cố cẩn thận. Ra khỏi Nghênh Hương viện, thái phu nhân nói với CậnThiệu Khang:
– ThanhĐại tâm tư đơn thuần, Hầu gia bình thường cũng nên chiếu cố một chút. Nàng làngười Hoàng thượng ban cho, hôm nay nếu Thanh Đại tự tử chết, truyền ra ngoàingươi chắc chắn sẽ bị Ngự sử đàn hặc.
Vừa nói vừa liếc nhìnTương Nhược Lan.
Liễu Hồng đem chuyện hômnay Thanh Đại không thoải mái muốn gặp Cận Thiệu Khang lại bị hắn cự tuyệt chothái phu nhân. Nếu đổi là là bình thường cũng không có gì, gặp thiếp hay khônglà tự do của nam nhân, nếu nam nhân không muốn gặp đã đòi tự tử, nếu đổi làmngười khác thì thái phu nhân còn cho rằng thiếp thất này
Nhưng chuyện lần này tháiphu nhân lại không nghĩ như vậy. Bà ăn chay niệm phật nhiều năm, rất tin nhânquả báo ứng. Nếu vì sự nghi kị của mình mà hại chết Thanh Đại thì bà khó mà antâm. Hơn nữa, bà vốn cũng không thích chuyên sủng Tương Nhược Lan cho nênđương nhiên cho rằng Tương Nhược Lan đố kỵ không cho con đến thăm Thanh Đại mớitạo thành chuyện như vậy. Xử lý chuyện này đương nhiên sẽ có thiên hướng bênhThanh Đại.
Cận Thiệu Khang cúi đầunói câu:
– Con đãbiết
Thái phu nhân lại nhìn vềphía Tương Nhược Lan như đợi nàng bộc lộ thái độ nhưng Tương Nhược Lan chỉ cúiđầu, nghiêm mặt không nói gì. Thái phu nhân khẽ hừ một tiếng, xoay người rờiđi.
Thái phu nhân rời đi rồi,Tương Nhược Lan cùng Cận Thiệu Khang trở về Thu đường viện. Một phen náo loạnnhư vậy, Cận Thiệu Khang cũng không có thời gian ngủ, thu dọn rồi ăn điểm tâmrồi thượng triều luôn.
Trong lúc đó hai ngườitựa hồ như muốn nói nhưng vì mỗi người đều có tâm sự nặng nề nên chẳng ai nóigì. Với Cận Thiệu Khang mà nói, Thanh Đại quả thật đã khiến hắn rung động, lầntrước xả thân cứu giúp, lần này lại thắt cổ tự tử, đây không phải là nữ nhân vìđể thỏa mãn mục đích mà khóc lóc làm loạn, mỗi lần đều đổ máu.
Trong hai ngày Tương NhượcLan không ở nhà, hắn đến thăm nàng, nàng không khỏe nhưng vẫn kiên trì pha tràcho hắn. Nhìn nàng dịu dàng mà tỉ mỉ pha trà, trong lúc đó nàng cũng không nóigì, cũng không có ý gì câu dẫn hắn, khóe miệng chỉ khẽ cười khiến hắn cảm thấyrất thoải mái.
Cho nên hắn thường ở lạiđó nửa canh giờ
Cuộc sống sau này hắn nêndùng thái độ nào để đối mặt nàng.
Vẫn như trước kia coinàng như không tồn tại, coi nàng là một hạ nhân? Nói thật, hắn không làm được.Hắn biết nàng muốn gì nhưng hắn không thể cho nàng vì hắn đã hứa hẹn với một nữnhân khác.
Tương Nhược Lan yên lặnggiúp hắn thay quần áo, cũng khoác thêm một lớp áo cừu tránh gió cho hắn rồinói:
– Điđường cẩn thận. Giọng nói rất dịu dàng
Cận Thiệu Khang đột nhiênôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói vào tai nàng:
– NhượcLan, mọi thứ sẽ không thay đổi, nàng tin ta.
Tương Nhược Lan ngẩngđầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Takhông nói không tin ngươi.
Chính là…… ngươi tintưởng chính mình? Những lời này, Tương Nhược Lan không nói ra miệng.
Tháng mười một, trậntuyết đầu đông lặng lẽ tới, bên ngoài trắng xóa tinh khiết vô cùng.
Ngày thứ hai tuyết rơinhiều, người bạn biến mất đã lâu – ngân hồ đột nhiên lại xuất hiện trước mặtTương Nhược Lan như là từ trên trời rơi xuống. Còn chưa đợi nó rũ tuyết trênngười, Tương Nhược Lan đã tiến lên ôm nó vào lòng, vui vẻ nói:
– TiểuBạch, trong thời gian này ngươi đi đâu vậy? Ta còn tưởng ngươi đang ngủ đôngnữa.
Tiểu Bạch rúc vào lòngnàng, đuôi to lắc lắc như là rất vui vẻ. Một hồi sau nó nhảy xuống lòng nàng,chạy vòng vòng quanh phòng, cái mũi dài hít hít như là ngửi được thứ gì đó,trông vô cùng bất an.
Tương Nhược Lan thấy nónhư vậy trong lòng hơi hoảng. Ngân hồ là loài động vật rất có linh tính, chẳnglẽ nó phát hiện được điều gì.
Tương Nhược Lan lập tứcsai người đem chậu hoa làn vào phòng.
Nhắc tới cây hoa lan nàycũng rất kì quái, tuyết rơi nhiều như vậy mà vẫn nở đẹp như thường. Thanh Đạinói hoa lan này vốn nở vào mùa đông nên không sợ lạnh.
Để cho người đi ra ngoàingân hồ mới đi ra khỏi góc phòng, nó đi vài vòng quanh chậu hoa, cái mũi híthít không ngừng rồi sau đó chán ghét ngắt hết hoa đi rồi mới bình tĩnh trở lại.
Tương Nhược Lan nhìn chậuhoa bị phá hỏng rồi mỉm cười với ngân hồ:
– Đángtiếc ngươi không thể nói được, bằng không ngươi có thể nói cho ta biết hoa nàycó vấn đề gì rồi.
Tiểu Bạch lắc lắc cáiđuôi, ánh mắt nịnh bợ
Tương Nhược Lan cười:
– Tabiết, ngươi đói bụng, ăn thịt kho tàu được không?
Buổi tối Cận Thiệu Khangtrở về đã thấy ngân hồ nằm ngủ trên giường. Ngân hồ ngẩng đầu nhìn hắn một cáirồi lại nhắm mắt ngủ. Phỏng chừng nó nghe ra bước chân của Cận Thiệu Khang, nếuđổi lại làm người khác nó đã sớm trốn đi. Cũng vì vậy mà Tương Nhược Lan khôngcho hạ nhân vào phòng.
Tương Nhược Lan vừa giúpCận Thiệu Khang thay quần áo vừa cười nói:
– Ta đoánnó tới chỗ ta ngủ đông rồi, vừa ấm áp lại vừa có đồ ăn, đúng là đồ giảo hoạt
Đợi Cận Thiệu Khang thayquần áo xong, Tương Nhược Lan kéo hắn xuống bàn rồi cho hắn nhìn bồn hoa kia.
– Xảy rachuyện gì vậy. Thấy chậu hoa bị phá hỏng, Cận Thiệu Khang hỏi.
Tương Nhược Lan kể chuyệnngân hồ phá hỏng nó, nàng nhìn hắn nói:
– Nghenói ngân hồ là loại động vật có linh tính, nó có phản ứng này không hiểu là vìsao?
Hắn nhìn nàng nói:
– Nàngmuốn nói gì?
– ThiệuKhang, đã lâu như vậy ta không thể mang thai… Tương Nhược Lan nhẹ giọng nói.
Cận Thiệu Khang chớp mắt,trầm mặc một hồi rồi mới chậm rãi nói:
– Trongphòng Thanh Đại có hai bồn, lại để bên giường
Tình báo hắn phái đi điềutra về Thanh Đại cũng không tra ra điều gì khả nghi. Giờ đây hắn đã hoàn toànkhông nghi ngờ gì Thanh Đại nữa.
Cũng không trách hắnkhông cảnh giác vì nhiệm vụ lần này của Thanh Đại là lấy lòng hắn. Nhiệm vụ nàyhắn vốn không ngờ tới chứ nếu Thanh Đại muốn tiếp cận Cận Thiệu Khang để lấytin tình báo thì có thể đánh lừa hắn hay không cũng khó mà nói.
Tương Nhược Lan nghe hắnnói như thế thì không nói gì nữa. Cận Thiệu Khang nắm tay nàng nhẹ giọng nói:
– Nàngđừng đa tâm, có lẽ ngân hồ không thích mùi hoa này.
Tương Nhược Lan miễncưỡng cười cười:
– Có lẽlà vậy
Buổi tối, Cận Thiệu Khangôm Tương Nhược Lan, rất dịu dàng, sau cơn ân ái, hắn nói:
– NhượcLan, đừng vội, chúng ta nhất định sẽ có con.
Tương Nhược Lan tựa vàolòng hắn, đột nhiên cảm giác, sự chờ mong với đứa trẻ này đã không còn lớn nhưtrước nữa. Cuộc sống từng ngày trôi qua, thân thể Thanh Đại cũng dần dần khỏelên, vẻ mặt dần hồng nhuận, thần thái dần khôi phục tựa như một đóa hoa nở rộchỉ chờ người hái.
Nàng mỗi ngày vẫn đều đềuđi thỉnh an Tương Nhược Lan, thái độ vẫn cung kính như trước. Buổi tối CậnThiệu Khang và Tương Nhược Lan đi thỉnh an thái phu nhân thì hầu như đều có thểgặp nàng. Nàng sẽ tự mình châm trà cho Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang,đương nhiên là trà long tỉnh với nước mưa mà Cận Thiệu Khang thích nhất. Lúcbưng đến trước mặt hắn thì sẽ len lén nhìn hắn một cái mỉm cười. Cảm giác nhưgiữa hai người có một bí mật mà người ngoài không biết.
Có đôi khi, thái phu nhânsẽ giữ Cận Thiệu Khang lại rồi sai Thanh Đại đàn hát. Đến ngay cả Tương NhượcLan cũng có thể cảm nhận được tình ý trong tiếng đàn hát. Tương Nhược Lan cũngnhận ra Cận Thiệu Khang rất chăm chú lắng nghe, đôi khi ánh mắt hắn còn dừnglại ở Thanh Đại.
Có lẽ là ở trong Hầu phủlâu như vậy Thanh Đại cũng chẳng còn thẹn thùng như trước, có đôi khi cũng xấuhổ nói đôi câu với Cận Thiệu Khang.
Mà tất cả những điều nàyTương Nhược Lan cũng chỉ nhìn chứ không hề nói với Cận Thiệu Khang rằng mìnhkhông vui, cũng không bắt hắn cam đoan chuyện gì. Bình thường vẫn như lúctrước, nên làm gì thì làm, nên nói gì thì nói. Cận Thiệu Khang cũng không cảmnhận được sự khó chịu của nàng.
Mãi cho đến một ngày
Ngày đó Cận Thiệu Khangđược nghỉ, cũng là ngày người trong cung tới báo Thái hậu không khỏe. TươngNhược Lan tiến cung rồi thấy Thái hậu cũng chỉ bị cảm mạo nên ở cùng bà đến xếchiều mới về.
Trở lại Thu đường việnnhưng không gặp Cận Thiệu Khang nên nàng hỏi Ánh Tuyết:
– Hầu giađâu rồi?
Ánh Tuyết nói:
– Vườnmai ở hậu hoa viên nở, Hầu gia đến đó rồi, vẫn dặn ta bảo phu nhân trở về thìđến đó.
Tương Nhược Lan cườicười, lau mặt thay quần áo rồi đi tới hậu hoa viên.
Hậu hoa viên bị bao phủtrong tuyết trắng, gió thổi qua, tuyết rơi đầy trời.
Nhìn cảnh đẹp như vậy,nhớ đến Cận Thiệu Khang đang chờ mình, tâm tình Tương Nhược Lan rất thoải mái.Nàng bước nhanh về phía vườn mai.
Vừa tới gần đã thấy khôngkhí thoang thoảng hương mai. Dõi mắt nhìn theo chỉ thấy những cây mai nở ngạonghễ trong tuyết, giống như thiếu nữ dưới tuyết, ngọc khiết băng thanh, nhiệttình như lửa.
Tương Nhược Lan chậm rãiđi vào rừng mai, vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa tìm kiếm Cận Thiệu Khang.
Đột nhiên, Cận ThiệuKhang đi từ một phía vào, Tương Nhược Lan tươi cười vươn tay định vẫy hắn nhưngmột thân ảnh yểu điệu từ phía sau vọt tới, ôm lấy eo hắn.
Nụ cười nơi khóe miệngTương Nhược Lan vụt tắt, nàng đứng yên đó, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Bóng người đó chính làThanh Đại.
– Hầugia, Thanh Đại có chỗ nào không tốt, ngươi nói cho ta biết, Thanh Đại có thểhọc, có thể sửa. Nhưng Hầu gia, xin người đừng bỏ mặc Thanh Đại.
Giọng nói của nàng nhưkhóc như tố, đau đớn đứt ruột
– ThanhĐại, đừng như vậy…
Giọng nói của hắn rất nhẹnhàng nhưng Tương Nhược Lan nghe ra được sự phân vân trong giọng nói của hắn.Hắn không đẩy nàng ra.
– Hầugia, Thanh Đại biết, Thanh Đại không tốt bằng phu nhân. Nhưng tâm ý của ThanhĐại với Hầu gia tuyệt đối không ít hơn phu nhân. Trong mơ Thanh Đại cũng mơ thấyHầu gia, rõ ràng biết là mộng nhưng Thanh Đại lại không muốn tỉnh vì cảm giácđó quá ngọt ngào. Hầu gia, Hầu gia, Thanh Đại mỗi ngày đều rất nhớ người, nhớđến đau lòng. Xin người thương xót Thanh Đại được không…
Nàng gắt gao ôm lấy hắn,cảm giác như cho dù chết cũng không muốn buông tay.