Thiếu Gia Danh Môn

Chương 181: Nhắc nhở


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 181: Nhắc nhở


Tương Nhược Lan cố ý chúý đến sắc mặt của Thanh Đại, thấy nàng không hề có chút nào là vui mừng, sợ hãihay chờ mong mà ngược lại lại có chút khẩn trương, luôn len lén liếc về phíamình, vẻ mặt rất bất an.

Nếu đây cũng chỉ là nànggiả vờ thì Tương Nhược Lan thật sự bái phục nàng.

Lúc này, bên ngoài, LiênKiều vén rèm xanh lên, Cận Thiệu Khang bước vào nói:

– Hôm nay được về sớm, có thời gian được ở bên nàng….

Còn chưa nói xong thì đãthấy Thanh Đại ở trong phòng thì không khỏi sửng sốt.

Thanh Đại đỏ bừng mặt,cúi gằm mặt xuống, nàng xoay người hành lễ với Cận Thiệu Khang:

– Thiếp thân… thiếp thân tham kiến Hầu gia.

Giọng nhỏ như tiếng muỗikêu.

Cận Thiệu Khang không ngờgặp nàng ở đây, đi qua hỏi:

– Sao ngươi lại ở đây?

Thanh Đại càng tỏ vẻ mấttự nhiên:

– Thiếp thân… thiếp thân đến thỉnh an, phu nhân đối xử với thiếp thân rất tốt,thiếp thân thường xuyên tới đây nói chuyện phiếm với phu nhân.

– À. Cận Thiệu Khang có hơi bất ngờ, nhìn qua Tương Nhược Lan một cái. TươngNhược Lan gật đầu.

– Thanh Đại không quấy rầy Hầu gia và phu nhân nữa, Thanh Đại cáo lui.

Nói rồi hành lễ với haingười, xoay người đi ra khỏi phòng, từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu nhìnCận Thiệu Khang một lần.

Cận Thiệu Khang nhìn racửa lẩm bẩm nói:

– Có vẻ biết quy củ đó.

Tương Nhược Lan tiến lênôm tay hắn, tựa vào người hắn, kéo sự chú ý của hắn với Thanh Đại:

– Hầu gia đói không, muốn ăn gì, sang nay ta ăn canh lươn rất ngon. Ta nghĩ Hầugia có lẽ sẽ thích ăn cho nên vẫn để nóng.


Nàng không hề nhắc đếnThanh Đại một lần.

Cận Thiệu Khang quay lại,lực chú ý lại rơi vào người Tương Nhược Lan, cười nói:

– Nghe nàng nói như vậy, ta mới thấy cũng đói bụng.

Tương Nhược Lan bảo ÁnhTuyết bưng điểm tâm lên, sau đó tự mình múc cho hắn một bát cháo bưng tới trướcmặt hắn:

– Trước khi ăn thì lót dạ bát cháo sẽ thấy ngon miệng hơn đó.

Tương Nhược Lan tỉ mỉ sănsóc khiến hắn cảm thấy ấm áp, hắn kéo tay nàng:

– Nàng cũng lại đây ăn.

Tương Nhược Lan cười nói:

– Ta không đói bụng, ta nhìn ngươi ăn.

Vừa nói vừa dùng đũa gắpđồ ăn đưa tới miệng hắn:

– Há mồm nào, a….

Cận Thiệu Khang mỉm cười,thuận ý nàng há miệng ra ăn rồi cũng thổi một thìa cháo đưa đến bên miệng TươngNhược Lan, cũng học theo nàng:

– A….

Tương Nhược Lan cũng hámiệng ăn, hai người mặt đối mặt mỉm cười nhìn nhau, trong lòng cảm giác ngọtngào vô cùng.

Hai người ngọt ngào nhưvậy ăn xong bữa sáng.

Sau khi ăn xong, TươngNhược Lan sai người bưng trà long tỉnh mà hắn thích nhất lên.

Trước khi kết hôn, namnhân phải lấy lòng nữ nhân, luôn luôn ôn nhu, nữ nhân có thể coi mình là nhất.Nhưng sau khi kết hôn, đàn bà mà vẫn còn thái độ này thì quan hệ hai người nhấtđịnh sẽ có vấn đề. Bất kể là nam nhân nào cũng đều muốn tìm một người bạn đờiôn nhu, hiểu ý người chứ không phải là tìm một trưởng bối để mình hiếu kínhhoặc là tìm một vãn bối để mình chăm sóc. Trước, nàng không coi hắn vào mắt,đụng chạm hắn nhưng khi đó hắn yêu nàng đương nhiên sẽ hạ mình, dễ dàng tha thứchấp nhận cho nàng. Nhưng nàng hiểu, tình cảm đó sẽ không phải là không thayđổi, sẽ dần dần theo năm tháng mà nhạt đi. Nếu bản thân mình vẫn còn thái độđó, muốn làm ột kẻ sĩ phu phong kiến này một lòng một dạ với nàng thì chỉtrông cậy vào lời hứa của hắn là không đủ. Vì thế Tương Nhược Lan cố gắng làmtốt bổn phận của mình, tận tâm quản lý nhà cửa, hiếu kính với thái phu nhân,quan tâm đến cuộc sống của hắn một cách tốt, cho hắn thấy được những điểm tốtcủa mình, để hắn trọng thị nàng.

Trên đời chẳng có namnhân nào là không thích mỹ nữ, Cận Thiệu Khang thật sự không có tâm ý gì vớiThanh Đại? Một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp như vậy… vấn đề này nàng không muốnnghĩ nhiều, nhưng nếu hắn thật sự quan tâm đến nàng thì sẽ sợ mất đi nàng màkhông dám có tâm tư đó. Chỉ cần hắn có thể làm tốt điều này nàng đã chẳng còngì chờ mong hơn. Cận Thiệu Khang vì một lòng một dạ với mình mà coi mỹ nhân nhưcỏ rác.

Cận Thiệu Khang bưngchiếc bát hoa cười nói:


– Lúc thỉnh an mẫu thân, mẫu thân khen nàng rất có năng lực, có thể an bài mọichuyện trong phủ rất tốt, có nhiều việc nghĩ còn chu đáo hơn người. Lúc đó tacũng thấy rất lạ, đây là đang nói đến Nhược Lan sao? Sau đó mới tỉnh ngộ, thìra ta đã xem thường Nhược Lan rồi.

Tương Nhược Lan cười nói:

– Cũng không phải ngươi xem thường ta, trước quả thật là ta không hiểu gì cả, nếukhông phải nhờ có mẫu thân luôn tỉ mỉ dạy dỗ, mấy hôm nay cũng góp ý kiến thìta cũng không thể làm tốt được. Mẫu thân thường nói, chỉ có xử lý mọi chuyệntrong nhà tốt thì Hầu gia mới có thể chuyên tâm làm chuyện lớn chốn quantrường.

Cận Thiệu Khang nắmtay nàng, nhìn nàng nhẹ nhàng nói:

– Nhược Lan, khổ cho nàng rồi.

Từ một nữ tử điêu ngoangang ngược không hiểu chuyện giờ đã thành một nhất phẩm phu nhân đoan trang,sự cố gắng của nàng hắn đều biết, mà những điều đó điều là vì hắn.

Có thê tử như thế, phuquân còn cầu mong gì hơn.

Lòng Cận Thiệu Khang ấmáp, hắn ôm nàng vào lòng. Sau đó đương nhiên là một phen triền miên ngọt ngào.Cũng may Cận Thiệu Khang vẫn là quân tử thủ lễ mới không giữa ban ngày ban mặtmà đẩy nàng lên giường.

Giữa trưa hai người ăncơm trưa xong, mặt trời không quá gắt, Cận Thiệu Khang đưa nàng ra hậu hoa viêntản bộ. Tương Nhược Lan đương nhiên vui vẻ, cùng hắn đi dạo.

Lúc này, Vu Thu Nguyệtcũng ăn xong, cùng nha hoàn đến hậu hoa viên tản bộ.

Đến hậu hoa viên, mentheo con đường nhỏ đã thấy Thanh Đại đang ngồi nghỉ ở một vách đá nghỉ tạm,không đem theo nha hoàn, bốn phía cây cối rậm rạp, là một chỗ kín đáo.

Vu Thu Nguyệt nhìn quanhthấy không có ai thì khẽ cười lạnh đi tới.

– Thanh di nương, một mình sao, sao không đem theo nha hoàn.

Vu Thu Nguyệt tươi cườiđầy mặt.

Thanh Đại thấy nàng thìvội đứng dậy hành lễ mời nàng ngồi.

Vu Thu Nguyệt ôm bụngngồi xuống chỗ khi nãy của nàng, coi sự cung kính của nàng như lẽ đương nhiên.

Thanh Đại cười nói:

– Chỉ là đi dạo một chút, không muốn dẫn theo nha hoàn, để cho các nàng nghỉ ngơi

Vu Thu Nguyệt cười nói:


– Ngươi đúng là một chủ tử tâm lý.

Vừa nói vừa chỉ vào phiếnđá bên cạnh:

– Ngươi cũng ngồi đi, chúng ta là tỷ muội, người một nhà, không cần câu nệ nhưvậy

Lúc này Thanh Đại mớingồi xuống.

– Nhắc mới nhớ, ngươi vào phủ lâu như vậy, mỗi ngày đều tới viện ta thăm ta,nhưng quá vội nên cũng không có thời gian trò chuyện nhiều.

Ánh mắt Vu Thu Nguyệt tỏra rất thân thiết.

– Muội muội thấy tỷ tỷ mang thai, sợ làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi nên mới không dámở lâu. Thanh Đại cúi đầu, mặt đỏ bừng.

Vu Thu Nguyệt ngoài cườinhưng trong lòng thì khinh bỉ, đúng là con ngu.

– Xem ngươi nói kia, chỉ là nói chuyện phiếm sao lại là làm phiền ta. Muội muộikhách khí quá.

Thanh Đại ngượng ngùngcười cười.

Vu Thu Nguyệt cẩn thậnđánh giá nàng, thấy nàng hôm nay mặc bộ váy lụa thêu hoa mai, tóc búi gọn càitram bạch ngọc, cả người tố tịnh nhưng vẫn lộ rõ thiên sinh lệ chất. Vu ThuNguyệt đố kị nhưng thở dài:

– Muội muội sao lại ăn mặc đơn giản như vậy, xinh đẹp thế này sao không trangđiểm thêm.

Thanh Đại khiêm tốn nói:

– Muội muội bình thường, sao bằng được tỷ tỷ mới là hoa nhường nguyệt thẹn.

Vu Thu Nguyệt cười cười:

– Giờ bụng lớn như vậy còn nói hoa nhường nguyệt thẹn cái gì, muội muội đừng chêtỷ nữa.

– Muội muội nói thật đó. Thanh Đại vội nói

– Được rồi, ta tin muội.

Nói đến đây, Vu ThuNguyệt thở dài, vẻ mặt buồn chán:

– Cho dù xinh đẹp thì có tác dụng gì, cũng chẳng ai nhìn.

Vừa nói vừa liếc ThanhĐại:

– Ta cũng có thể hiểu được tâm tình của muội muội, muội muội tới Hầu phủ lâu nhưvậy, Hầu gia lại chưa từng để mắt đến muội, đổi lại làm ta thì cũng chẳng cótâm tình gì nữa. Nhưng mà muội muội à, tỷ tỷ thật tâm nghĩ tốt cho ngươi mớinhắc nhở ngươi một câu. Chẳng biết ngươi có chê tỷ dông dài, xen vào việc củangười khác không?


Thanh Đại nói:

– Tỷ tỷ có cái gì muốn nói với muội muộn

Mà bên kia, Tương NhượcLan cùng Cận Thiệu Khang vai kề vai đi tới hậu hoa viên.

Hai người vừa đi vừa nóichuyện phiếm, Tương Nhược Lan nói qua mấy chuyện vui trong phủ, nói đến mấychuyện cười đùa cho Cận Thiệu Khang cười phá lên. Nếu không phải đây là bênngoài thì hắn đã ôm nàng vào lòng mà hôn nàng một phen rồi.

Sau đó, Cận Thiệu Khangnhắc tới một chuyện:

– Còn nhớ lúc săn thú, ta nói với nàng, ở chỗ nàng gặp phải gấu có phát hiện mộtmũi tên của một cận vệ không.

Tương Nhược Lan ngưngcười:

– Nhớ chứ, lúc ấy ngươi nói, có người ở bên cạnh ta.

– Đúng. Cận Thiệu Khang gật đầu rồi nói: – sau khi về kinh ta vẫn điều tra chuyệnnày.

Tương Nhược Lan hỏi:

– Có tra được điều gì không?

– Quân cận vệ rất đông, tra ra rất phiền toái. Đầu tiên ta tìm thủ lĩnh đội cậnvệ, sai hắn thống kê tên cận vệ theo vị trí canh gác. Đội cận vệ đi theo phíasau có hơn 200 người. Vì thế ta chia ra triệu kiến 200 người đó, hỏi bọn họ lúcnàng gặp chuyện không may thì bọn họ gặp ai…

Tương Nhược Lan cười nói:

– Đó là một cách xử lý, chỉ cần so ra xem ai không có mặt lúc đó thì đó chính làcận vệ vẫn đi theo sát ta.

Trong mắt Cận Thiệu Khanghiện lên một tia tán thưởng:

– Không sai. Cũng không đơn giản như vậy, vì lúc ấy thấy ngân hồ, ai nấy đều kíchđộng, người ngựa hỗn tạp cho nên nhiều người không chú ý được những người bênmình.

Tương Nhược Lan nhớ ralúc ấy rất hỗn loạn, nhẹ nhàng gật đầu.

– Nhưng như vậy vẫn có thể loại ra nhiều người, cứ như vậy, chỉ có hơn 60 ngườilà không được nhắc tới. Ta nghĩ, trong đó có cận vệ đã đi theo nàng. Cứ điềutra như vậy, phạm vi sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Cuối cùng ta cũng sẽ có cách để bắtđược kẻ kia.

– Hầu gia lợi hại như vậy, lúc trước có thể lần theo dấu vết mà tìm được ta vàHoàng thượng thì lần này nhất định cũng có cách tìm ra người đó.

Cũng không phải là hoàntoàn vuốt đuôi ngựa (nịnh), sự nhạy cảm và sắc bén của Cận Thiệu Khang nàng rấtbội phục.

Được người phụ nữ mìnhyêu thương sùng bái khen ngợi, nam nhân nào lòng hư vinh cũng lớn, Cận ThiệuKhang cũng không là ngoại lệ, hắn cầm tay nàng, má lúm đồng tiền hiện ra, có vẻtâm tình rất tốt.

Hai người thong thả đi vềphía trước, phía trước đó vừa khéo lại là chỗ Thanh Đại và Vu Thu Nguyệt ngồinói chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.