Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 180: Thanh nhàn
Ánh Tuyết dẫn Thanh Đạivào
Thanh Đại mặc áo lụa màulam nhạt, trông rất tố khiết, chỉ có điều càng nổi bật làn da trắng, mái tócđen của nàng
Thanh Đại tươi cười nhìnTương Nhược Lan.
Tương Nhược Lanhỏi:
– Ngươitìm ta có chuyện gì? Có gì cần sao?
– ThanhĐại tới thỉnh an phu nhân. Nói rồi quỳ xuống dập đầu với Tương Nhược Lan
Tương Nhược Lan cho nàngđứng dậy, thấy nàng không đứng thì không thể làm gì khác là bảo Ánh Tuyết châmtrà cho nàng dâng trà
Thanh Đại ngồi xuống đốidiện Tương Nhược Lan, cách nhau chiếc bàn gỗ.
Tương Nhược Lan tiếp tụcxem xét sổ sách, không muốn tiếp nàng, thầm nghĩ nàng ấy ngồi một lúc thấy nhàmchán thì sẽ bỏ đi
Vậy mà Thanh Đại lại nói:
– Vừa rồiđứng ngoài sân nghe phu nhân xử lý mọi chuyện rất cẩn thận, chu đáo khiến choThanh Đại rất bội phục. Tuổi phu nhân không hơn Thanh Đại là mấy mà có năng lựcnhư vậy, Thanh Đại cũng chỉ biết ca hát nhảy múa mà thôi, hoàn toàn không biếtnhững điều này:
Tương Nhược Lan ngẩng đầunhìn nàng một cái:
– Ngươica múa đẹp như vậy, chẳng biết có bao người hâm mộ ngươi
Câu nói của Tương NhượcLan dường như khiến Thanh Đại rất kích động, Thanh Đại đỏ mặt, vội vàng nói:
– Phunhân cũng thích Thanh Đại ca múa? Nếu phu nhân thích, sau này Thanh Đại sẽthường xuyên hát cho phu nhân nghe.
Ánh mắt nàng dườngnhư đứa trẻ rất nóng lòng thểhiện trước mặt người lớn
Tương Nhược Lan nhìn haimắt nàng, đôi mắt sáng ngời trong suốt, không có vẻ gì là giả vờ.
Thấy Tương Nhược Lan khôngđáp, Thanh Đại cúi đầu:
– ThanhĐại chỉ biết điều đó mà thôi, phụ thân chỉ cho người dạy ta những điều đó, chưabao giờ dạy ta những thứ khác, càng không nói chuyện quản gia, nghĩ ta biếtcũng vô dụng. Giọng nói vô cùng thê lương.
Vận mệnh của các nàng làcống phẩm mỹ nhân, bất kể thế nào cũng không thể thành chính thất, học quản giađương nhiên là phí thời gian. Nghe đến đó, Tương Nhược Lan khẽ thở nhẹ một hơinhưng lập tức tự nhắc nhở mình, đây là nữ nhân muốn giành trượng phu với ngươi,không được khinh địch mềm lòng. Hơn nữa phẩm hạnh của một người sao chỉ nhìnmấy lần là biết được?
Tương Nhược Lan không nóigì, đột nhiên ngửi thấy mùi hương khác lạ, thanh đạm nhưng rất mê hoặc, khiếnngười ta thấy thư thái bèn hỏi:
– Đây làmùi hương gì?
Thanh Đại thấy TươngNhược Lan hỏi thì rất vui vẻ, nàng lấy ra một chiếc túi thơm bên hông, như dângbảo vật mà đưa tới trước mặt Tương Nhược Lan:
– Đây làhoa lan phổ biến nhất Việt quốc chúng ta, hoa rất thơm, các cô nương đều thíchhái làm túi thơm. Phu nhân thích không? Cho phu nhân nhé
Tương Nhược Lan nào dámtùy tiện lấy đồ của nàng, vội nói:
– Ta chỉtiện miệng hỏi thôi, đây là ngươi mang từ cố quốc tới, sao ta đoạt đi thứ ngươithích, ngươi cầm lấy đi
Thanh Đại mỉm cười, ngâythơ vô cùng:
– Khôngsao, ta còn rất nhiều.
Tương Nhược Lan khôngtiện từ chối, đành nhận lấy, đặt qua một bên:
– Cảm ơn.
– ThanhĐại không có gì tặng phu nhân, cũng may phu nhân thích túi thơm này. Túi thơm nàylà tự ta làm đó, nếu hoa văn này phu nhân không thích thì hôm khác ta sẽ làmcho phu nhân cái khác. Thanh Đại nhiệt tình nói
Tương Nhược Lan nhìnchiếc túi thơm đó, thấy túi thơm thêu một bông hoa, cánh hoa màu trắng, xinhđẹp vô cùng, không thể không nói nàng thêu thùa giỏi hơn mình rất nhiều. Nhớ rađến giờ mình còn chưa thêu được chiếc khăn tay nào cho ra hồn, Tương Nhược Lankhông khỏi bĩu môi
– Khôngcần phiền, thế này là đẹp rồi. Tương Nhược Lan thản nhiên nói
Thanh Đại vỗ tay, như làvừa mừng vừa sợ:
– Phunhân cũng thích hoa này? Loại hoa này chính là hoa lan đó, rất đẹp, nếu đúngmùa hoa nở, khắp vùng núi, nơi nơi đều là hoa này, trắng xóa như biển tuyết,hương thơm khiến người ta say mê.
Khi Thanh Đại cười rộ lêncũng khiến người ta say mê, đáng tiếc Tương Nhược Lan không phải là nam nhânnên trong lòng rất khó chịu. Ai đối mặt với kình địch xinh đẹp như thế mà chẳngkhó chịu
Hơn nữa càng bực chínhlà, kình địch xinh đẹp đó lại không phải là người xấu, khiến người ta không thểhận.
Ai. Không muốn nhìn thấynàng nữa, Tương Nhược Lan bưng trà lên uống tỏ ý tiễn khách. Thanh Đại thấythế, buồn bã đứng dậy, hành lễ rồi cáo từ
Khi ra cửa, Thanh Đạiquay đầu nhìn Tương Nhược Lan, nhẹ nhàng nói:
– Phunhân, Thanh Đại không phải là người xấu, phu nhân đừng chán ghét Thanh Đại Haihôm nay, dù phu nhân không để ý đến Thanh Đại nhưng Thanh Đại biết phu nhânkhông phải là người xấu.
Nói xong, xoay người, cúiđầu ủ rũ rời đi.
Tương Nhược Lan cầm quyểnsổ trong tay, nhìn bóng lưng nàng mà run người
Thật đúng là, nàng nóivới mình chuyện này để làm gì…không được mềm lòng, không được mềm lòng… nhấtđịnh phải đẩy nữ nhân này ra khỏi thế giới của mình, nếu không chẳng là tạo cơhội cho nàng và Cận Thiệu Khang tiếp xúc nhiều hơn.
Nàng không muốn dùng loạinữ nhân này để khảo nghiệm nam nhân của mình
Thanh Đại đi rồi, TươngNhược Lan mới bảo Ánh Tuyết mang kéo đến, cẩn thận mở túi thơm ra, thấy bêntrong đúng là chỉ có chút cánh hoa phơi khô như lời Thanh Đại nói mới yên lòng,sai Ánh Tuyết khâu túi thơm lại, tiện tay đặt ở đầu giường.
Ba ngày sau, Nghênh hươngviện đã dọn dẹp xong, Thanh Đại vào đó ở
Trong ba ngày đó, ThanhĐại dường như rất được lòng thái phu nhân. Thái phu nhân còn đem một nha hoàncủa mình cho nàng. Ai chẳng biết nha hoàn trong phòng thái phu nhân rất đượcthái phu nhân yêu thương, Thanh Đại cho nên có thể thấy được bà thích Thanh Đạiđến mức nào.
Tương Nhược Lan cảm giácđược nàng có chút giống mình. Ban đầu, khi mới xuyên qua, nàng chẳng phải nhờđược thái phu nhân yêu thích mà mới đứng vững được trong Hầu phủ? Chỉ có điều,mình là cố tình, mà nàng… nhìn thoáng qua thì là từ tính cách
Thái phu nhân nhắc tớinàng với Tương Nhược Lan thì nói:
– Cônương này ta đã cẩn thận quan sát mấy ngày, rất đơn thuần, không có tâm cơ gì.Nhưng ta hi vọng ta không nhìn sai người, nếu không tâm tư của nàng cũng quáđáng sợ.
Tương Nhược Lancũng nghĩ như vậy.
Mấy hôm này, Thanh Đạiđều đến thỉnh an nàng, mỗi lần đều muốn ở đó cùng nàng thật lâu, trò chuyện vớinàng, cũng mặc kệ nàng có để ý đến Thanh Đại hay không. Từ cách bài trí phòng,trang sức, quần áo, nước trà… nàng đều có chuyện để nói, cười rất đáng yêu,dáng vẻ ngây thơ khiến Tương Nhược Lan không tiện lạnh lùng. Đến mỗi khi nàngmang trà lên tỏ ý tiễn khác, Thanh Đại mới chán nản rời đi nhưng hôm sau lạivui vẻ mà tới.
Có một lần, Thanh Đại hỏiđến Hầu gia, mặt Tương Nhược Lan trầm xuống, Thanh Đại vội im bặt. Sau này nóinăng không dám nhắc đến Hầu gia nữa khiến Tương Nhược Lan có chút dở khóc dởcười. Nhưng dần dần, nàng cũng quen có Thanh Đại đến quấy rầy.
Hơn nữa, Thanh Đại đềuchỉ tới buổi sáng, buổi tối khi Cận Thiệu Khang trở về tuyệt sẽ không xuất hiệntrước mặt bọn họ
Điều này khiến TươngNhược Lan rất kì quái, tỏ vẻ sao. Nàng là hoàng đế phái tới. Chẳng biết nàng cóbiết chuyện đánh cược nửa năm không? Hay là nàng vốn vô tội, vì xinh đẹp, múahát giỏi mới bị Hoàng thượng chọn?
Tương Nhược Lan rất khóhiểu. Đương nhiên nàng sẽ không đề cập đến điều này trước mặt Cận Thiệu Khang.Nhắc tới nàng trước mặt hắn chẳng phải để hắn chú ý đến nàng sao.
Từ khi Thanh Đại đếnNghênh hương viện, người trong phủ đều đoán Hầu gia khi nào sẽ tới phòng Thanhdi nương. Mà mãi lâu sau, Hầu gia còn chẳng bước tới gần Nghênh hương viện.
Cận Yên Vân cùng Vươngthị và Triệu di thái thái bàn tán:
– Ta tớinửa tháng, nửa tháng này Hầu gia vẫn chỉ ở lại Thu đường viện. Vu di nương mangthai cũng đành nhưng Thanh di nương xinh đẹp như thế mà Hầu gia nhìn cũng khôngthấy, thật quá kì quái. Ta không thể nhìn ra phu nhân có gì lợi hại.
Vương thị cười lạnh nói:
– Phunhân lợi hại nhất ở chỗ là có thể gắt gao trói buộc được lòng Hầu gia, ngay cảbiểu muội ta còn không thắng nổi nàng thì có thể biết rồi.
Triệu di thái thái nóivới nữ nhi:
– Đượcrồi, quan tâm tới chuyện đó làm gì, các ngươi ở lại Hầu phủ nửa tháng có đượcviệc gì không?
Cận Yên Vân cười đắc ý:
– Phuquân nói cho ta biết, Hầu gia rất thưởng thức hắn, đoán chừng chuyện sau này sẽrất dễ dàng
Triệu di thái thái lúcnày mới cười:
– Coi nhưcác ngươi biết nắm chắc cơ hội.
Vương thị ở một bên chuachát nói:
– Sau nàymuội phu thăng chức cũng đừng quên đại ca ngươi
Cận Yên Vân cười nói:
– Chúngta là người một nhà, ta tốt thì ngươi cũng tốt, đại tẩu cứ yên tâm đi.
Vương thị trong lòng cườilạnh, miệng nói thì ngọt ngào chứ đã bao giờ thấy ngươi giúp nhà mẹ đẻ chuyệngì?
Tối hôm đó, Cận ThiệuKhang nói với Tương Nhược Lan:
– Ba ngàysau ta được nghỉ, mẫu thân vốn muốn đến Vân Khai tự dâng hương. Mấy hôm naytiết trời trong lành, vừa hợp để đi ra ngoài, nàng thấy sao?
Theo chế độ, từng tháng,quan viên đều có ba ngày nghỉ ngơi, hoặc có thể nghỉ liền.
Có thể cùng hắn đi rangoài cho thoải mái, sao Tương Nhược Lan lại không thích, vội nói được
Cận Thiệu Khang cười nói:
– Nhìnnàng vui vẻ kìa, có thể thấy mấy hôm nay đúng là khiến nàng buồn bực rồi
Hai người đến Tùng hươngviện nói việc này với thái phu nhân, thái phu nhân thật vui mừng vội sai LiễuNguyệt xem lịch:
– Thái phunhân, ngày mốt là ngày tốt để đi tế thần.
Thái phu nhân cười nói:
– Vậyngày tới đem Thu Nguyệt, Yên Nhiên, Thanh Đại, đám Triệu di thái thái với YênVân Yên Hồng đi, càng đông càng vui.
Tương Nhược Lan nói:
– Vu dinương có thai…
– Chínhvì mang thai nên mới đến để xin Bồ Tát phù hộ nàng mẫu thân tròn con vuông.Thái phu nhân cười nói.
Thái phu nhân nói nhưvậy, Cận Thiệu Khang đương nhiên không thể phản đối. Sau đó, Cận Thiệu Khangnói với Tương Nhược Lan:
– Đến Vânkhai tự rồi chúng ta cùng ra ngoài ngắm cảnh.
Tương Nhược Lan cười gậtđầu.
Tin tức nhanh chóngtruyền ra, mọi người mừng rỡ
Hôm sau, Cận Thiệu Khangvẫn phải lên triều, chuyện lên triều bất kể nắng mưa gió bão, chỉ cần Hoàngthượng khỏe mạnh thì đều phải lên triều.
Tương Nhược Lan xử lýchuyện mấy ngày tới, Thanh Đại cũng tới thỉnh an nàng, sau đó lại ở bên cạnhnói líu lo:
– Phunhân, nghe nói ngày mai được đến chùa dâng hương, đúng không?
– Đúng.Tương Nhược Lan vẫn chỉ trả lời đơn giản.
– Cảm ơnphu nhân còn cho ta đi cùng, các ngươi đối với ta thật tốt. Ta tứ cố vô thân,không có gì cả nhưng phu nhân cũng chưa từng chê ta, đồ ăn đồ mặc cho ta đềurất tốt, ta sớm biết phu nhân là ngườitốt
Tương Nhược Lan nhìn nàngmột cái, miễn cưỡng nhịn cười.
– Lúc ởtrong cung, nghe một số người nói, nói chính thất sẽ ngược đãi thiếp thất, độngchút là đánh chửi. Lúc đầu mới đến ta còn có chút sợ hãi, nhưng vừa thấy phunhân ta đã biết phu nhân không phải là người như thế
– Tạisao? Tương Nhược Lan ngạc nhiên nói, chẳng lẽ Hoàng thượng nói cho nàng?
Thanh Đại cười cười, rồinói:
– Ánh mắtphu nhân có sự thẳng thắn, vừa nhìn đã biết là người tốt
– Ngươibiết xem tướng? Tương Nhược Lan bưng miệng cười.
Đúng lúc này, Liên Kiềuthông báo:
– Hầu giađã trở lại
Sắc mặt Tương Nhược Lanhơi biến, nói chuyện một chút đã quên cả thời gia
Thôi, mãi đề phòng cũngkhông phải là một cách hay, nửa năm dài như thế có thể phòng được bao lâu? Cứđể thử xem sao