Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 182: Đáng sợ
Bên này, Vu Thu Nguyệtthấy Thanh Đại vẻ mặt mờ mịt thì cười nói:
– Nếumuội muội không chê ta nhiều chuyện thì tỷ tỷ ta đành lắm mồm rồi.
Vừa nói vừa nghiêng vềphía nàng, nhỏ giọng nói
– Muộimuội à, không phải tỷ trách ngươi nhưng ngươi cũng quá là không hiểu tình thế,cứ theo cách làm bây giờ của ngươi thì chẳng bao lâu sẽ chẳng ai coi ngươi ragì nữa, đến lúc đó, có khổ cực thì ngươi sẽ phải nếm chịu đầu tiên đó.
Ánh mắt Thanh Đại hơiđộng:
– Tỷ tỷ,ta không hiểu, tình thế là tình thế gì mà ta không thấy?
Vu Thu Nguyệt cười cười,có vẻ cao thâm khó lường, nhỏ giọng nói:
– Muộimuội, những lời sau này tỷ tỷ nói có lẽ sẽ có lời đắc tội với ngươi nhưng mà tỷtỷ coi ngươi là người thân, là tốt cho ngươi mới nói như vậy, có chỗ nào khôngphải thì muội cũng đừng trách.
Thanh Đại cũng nhỏ giọngnói:
– Muộimuội biết tâm ý của tỷ tỷ, tỷ tỷ có gì cần nói cứ nói.
Lúc này hai người đangngồi chính giữa rừng, trước có núi giả sơn che, bốn phía không có ai cho nên VuThu Nguyệt không sợ có ai nghe được nội dung câu chuyện.
Vu Thu Nguyệt ngưng cười,nghiêm mặt nói:
– Nếumuội muội nói thế tỷ tỷ cũng nói thẳng, không phải tỷ tỷ nói ngươi nhưng ngươicũng quá không biết lo lắng cho chính mình? Ngươi là thân phận gì? Ngươi là nữtử nước Việt, ở nơi đây không quen không thân, không có chỗ dựa, tay không vàophủ, ngay cả người tâm phúc cũng không có. Đại nha hoàn trong viện cũng là nhahoàn có thế lực thái phu nhân đưa cho. Thấy ngươi như thế trong lòng chắc chắnsẽ xem thường ngươi. Giờ thấy ngươi xinh đẹp, biết ca múa, cho rằng ngươi nhấtđịnh sẽ được Hầu gia sủng ái mới coi ngươi là chủ tử. Nhưng muội muội à, ngươixem mấy hôm nay ngươi làm được cái gì…
Nói tới đây, Vu ThuNguyệt lắc lắc đầu ra vẻ hận không thể rèn thép lúc còn nóng.
– Nóithật ra, ngươi ở Hầu phủ có thể trông cậy vào ai? Chỉ có thể trông cậy vào sựsủng ái của Hầu gia nhưng ngươi lại cách xa Hầu gia như vậy. Ta đã sớm nhắc nhởngươi, Hầu gia thích nghe đàn, ngươi đàn hay hát hay. Tìm cơ hội mà đàn hát choHầu gia nghe. Ngươi múa đẹp thì phải nghĩ cách mà biểu diễn trước mặt Hầu gia,ngươi đó, ngay cả ngẩng đầu nhìn mặt hắn cũng chẳng có gan, chỉ sợ Hầu gia cònchẳng biết mặt mũi ngươi như thế nào nữa thì làm sao mà được Hầu gia sủng ái?
Vu Thu Nguyệt kích độngnói đến mặt đỏ bừng lên.
Thanh Đại cúi đầu, mặt đỏbừng:
– Nhưngmà… nhưng mà … ta cũng không phải là kẻ ngủ. Hầu gia yêu phu nhân, hơn nữa tháiphu nhân đối với ta rất tốt…
Vu Thu Nguyệt cười lạnh,nhỏ giọng nói:
– Ngươinghĩ gì đó? Hầu gia không dựa vào ngươi lại định dựa vào thái phu nhân, phunhân? Đầu tiên là nói thái phu nhân, vì sao bà đối tốt với ngươi? Vì bà chorằng ngươi có thể hầu hạ Hầu gia tốt, có thể giúp Cận gia duy trì hương khóinhưng nếu ngươi không được Hầu gia sủng ái, không thể sinh hạ được nửa đứa conthì ngươi thử xem xem bà sẽ thế nào. Về phần phu nhân…
Trong mắt Vu Thu Nguyệthiện lên sự oán độc, giọng nói âm trầm vô cùng:
– Muộimuội ngốc của ta, tri nhân tri diện bất tri tâm. Ta khuyên ngươi đừng quá tintưởng phu nhân. Ngươi tìm mọi cách lấy lòng phu nhân nhưng phu nhân có từng làmgì có lợi cho ngươi? Phu nhân có cho ngươi gặp Hầu gia? Phu nhân là loại ngườigì ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều. Chuyện của ta có lẽ ngươi cũng biết một chút, vìsao hôm nay ta biến thành thế này? Giờ ta có thai nhưng Hầu gia chẳng thèm để ýđến ta, ngươi không biết được thủ đoạn của nàng, ta nói cho ngươi, ngươi đừngđể vẻ ngoài của nàng đánh lừa. Giờ ngươi mới vào phủ, nàng nể mặt Hoàng thượngmà không tiện làm gì. Nhưng cuộc sống sau này dài như vậy, ngươi xem ngươi xinhđẹp hơn nàng như vậy, lại có nhiều tài nghệ, nàng là người hay ghen ghét chẳnglẽ sẽ dung được ngươi? Ta là ví dụ tốt nhất. Ta tốt xấu còn có một đứa conphòng thân nhưng ngươi lại chẳng có gì. Đến lúc đó kêu trời trời không thấu,kêu đất đất chẳng nghe. Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng sẽ xem thường ngươi,chẳng lẽ ngươi muốn sống cuộc sống như vậy?
Thanh Đại vốn đang cúiđầu như là đang chăm chú thụ giáo nhưng đột nhiên nàng đứng phắt dậy, cao giọngnói:
– Tỷ tỷ,ta biết ngươi tốt với ta nhưng ta không cho ngươi nói về phu nhân như vậy.
Một tiếng quát chói taikhiến chim chóc bay loạn.
Vu Thu Nguyệt bị nàng dọamà hoảng sợ ngẩng đầu nhìn nàng, ôm ngực tức giận nói:
– Muốnchết à? Đột nhiên gào lớn thế làm gì? Ta chỉ là có ý tốt…
Còn chưa nói xong, ThanhĐại lớn tiếng nói:
– Tỷ tỷ,ta không biết ngươi nói những lời này có dụng ý gì nhưng ta nói cho ngươi, tatin tưởng nhân cách của phu nhân. Từ khi ta tới phủ, phu nhân luôn chiếu cô tớita, ngươi tới nhìn phòng ta xem, những thứ phu nhân chuẩn bị cho ta chứng tỏphu nhân không phải là loại người lòng dạ đen tối như ngươi nói. Ta cũng biết,ta thân phận thấp kém không có chỗ dựa, ta cũng biết sự sủng ái của Hầu gia mớilà quan trọng nhưng tình cảm của Hầu gia dành cho phu nhân ta thấy rõ. Hầu giakhông thích ta, không phải bởi vì ta không đi giành tình cảm mà bởi vì Hầu giavới phu nhân tình sâu nghĩa nặng. Ta rất hâm mộ phu nhân, ta cũng không muốn điphá hoại bọn họ. Từ nhỏ ta đã biết vận mệnh của mình, ta không ngờ còn có cuộcsống an ổn như bây giờ, ta đã rất thỏa mãn rồi, Ta thầm mong sống an ổn nhưvậy. Về phần Hầu gia, hắn thích ta đương nhiên ta cảm kích, hắn không thích tata cũng chẳng cưỡng cầu. Ta tin phu nhân, phu nhân nhất định sẽ không hại ta.Cho nên tỷ tỷ à, nếu ngươi còn nói những lời nói xấu về phu nhân trước mặt tathì ta sẽ không để ý ngươi nữa.
Vu Thu Nguyệt tức giậnđến mặt biến thành màu gan lợn, nàng đứng dậy chỉ tay vào mặt Thanh Đại mắng:
– Khálắm, con hát không biết tốt xấu này…
Nhưng ánh mắt vừa nhìn raphía sau lưng Thanh Đại thì khuôn mặt đỏ bửng trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Nàng run rẩy nói:
– Hầu…hầu gia…
Thanh Đại nghe vậy thìrun lên, quay đầu nhìn lại thấy cách đó không xa là Cận Thiệu Khang và TươngNhược Lan đứng đó.
Lúc này, Tương Nhược Lanvẻ mặt lạnh lùng, Cận Thiệu Khang hai mắt nhìn chằm chằm Vu Thu Nguyệt, sắc mặtxanh mét
Vu Thu Nguyệt còn đangrun rẩy thì Thanh Đại đã quỳ xuống vội dập đầu, bối rối nói:
– ThanhĐại hồ ngôn loạn ngữ, Hầu gia tha mạng, Hầu gia tha mạng.
Tương Nhược Lan nhìnThanh Đại càng cảm thấy nàng là người khó có thể nhìn thấu. Những lời khi nãycủa nàng là cố ý nói cho bọn họ nghe hay là những lời thật lòng của nàng.
Nói nàng cố ý thì có phầnđúng. Hai người bọn họ trong rừng, mình và Cận Thiệu Khang mới đầu không phátgiác, nếu không phải nghe được tiếng Thanh Đại nhắc đến bọn họ thì bọn họ cũngsẽ không đi vào rừng.
Nhưng sao Thanh Đại lạibiết bọn họ đang ở gần đó. Nàng vốn luôn quay lưng về phía bọn họ, không thểthấy bọn họ đến trừ phi sau lưng nàng có mắt.
Chẳng lẽ thật sự là nhữnglời gan ruột của nàng, nhưng Tương Nhược Lan cảm thấy việc này có chút quỷ dị,làm cho nàng có chút bất an.
Cận Thiệu Khang căm tứclớn tiếng quát Vu Thu Nguyệt:
– Vu ThuNguyệt, ngươi hôm nay có bầu 6 tháng mà còn không biết an phận, dám nói nhữnglời lẽ này. Ngươi dựa vào cái gì mà oán hận phu nhân. Ngươi đừng quên, ngươichỉ là thiếp thân, nhưng đồ ăn đồ mặc của ngươi phu nhân có từng bạc đãi ngươinửa phần? Có gì tốt nàng đều nể ngươi có thai mà đưa đến cho ngươi, biết ngươicó bầu đi lại không tiện mà miễn cho ngươi thỉnh an, ngươi còn muốn như thếnào? Ngươi chẳng biết cảm ơn mà còn dám nói những lời này trước mặt người khác.Ngươi khinh ta bình thường vẫn đối tốt với ngươi mà ngươi không tự biết thânphận mình sao? Từ nay trở đi, ngươi ở lại sân của mình đừng đi ra ngoài miễnlại gây loạn nhà cửa.
Vu Thu Nguyệt quỳ trênmặt đất, khóc ròng nói:
– Hầugia, Hầu gia, ta biết sai rồi, Hầu gia, nể tình hài tử trong bụng ta, Hầu giatha thứ cho ta lần này.
Tương Nhược Lan mắt lạnhnhìn, không nói một lời. Vu Thu Nguyệt nói những lời này nàng cũng chẳng bấtngờ nhưng khiến nàng bất ngờ là những lời Thanh Đại nói.
Những lời này đúng làkhiến người khác có hảo cảm a…
Cận Thiệu Khang cườilạnh:
– Vu ThuNguyệt, đây là lần thứ mấy ngươi nói với ta là ngươi biết sai, không phải tachưa cho ngươi cơ hội nhưng nếu ngươi chưa từng sửa đổi thì ta phải nhắc chongươi thấy gia quy. Nếu không vì hài tử thì ngươi nghĩ ngươi vẫn còn được ở lạitrong phủ?
Vu Thu Nguyệt vội ngẩngđầu khó mà tin nhìn Cận Thiệu Khang, quên cả khóc, co rút ngã xuống đất:
– Hầugia… Hầu gia.
Cận Thiệu Khang không đểý đến nàng nữa, nhìn sang phía Thanh Đại vẫn quỳ trên mặt đất, hòa hoãn giọng:
– Ngươiđứng lên đi, chuyện lần này ngươi không sai.
– Tạ ơnHầu gia, tạ phu nhân.
Thanh Đại đứng lênvẫn cúi đầu, dáng vẻ khiến người khác thấy tội nghiệp.
Cận Thiệu Khang nhìn nàngmột cái, sau đó xoay người, dắt Tương Nhược Lan rời đi.
Cho đến khi bóng lưng bọnhọ biến mất, Vu Thu Nguyệt mới run rẩy đứng lên.
Tóc tai nàng lăng loạn,quần áo lộn xộn, nước mắt lưng tròng, cả người run rẩy vô cùng chật vật.
Nàng nhìn sang Thanh Đại,từ từ ngẩng lên, trong mắt vô cùng oán hận, quát to lên:
– Conxướng phụ đáng chết này
Rồi dùng toàn lực vungtay tát
Nhưng Thanh Đại đột nhiênvươn tay nhanh chóng nắm được tay nàng, khuôn mặt vốn luôn ngây thơ giờ lạnhnhư băng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Vu Thu Nguyệt kinh sợ, mởto hai mắt nhìn nàng, định rút tay về nhưng lại phát hiện tay Thanh Đại có mộtsức lực đáng sợ, bản thân không thể nhúc nhích, đau đớn đến tận xương tủy.
– Ngươi……Làm gì….ngươi thả ta ra… Vu Thu Nguyệt vừa kinh vừa sợ
Đột nhiên, vẻ lạnh lùngtrên mặt Thanh Đại biến mất, lại khôi phục vẻ ngây thơ thường thấy, nàng buôngtay nói:
– Tỷ tỷ,ta cũng không biết Hầu gia đến đây từ bao giờ, nếu ta biết sẽ không nói nhữnglời này, liên lụy tỷ tỷ bị Hầu gia trách cứ
Vẻ hối hận trên mặt ThanhĐại vô cùng chân thật, nếu không phải cảm giác đau đớn nơi cổ tay vẫn như hỏathiêu thì Vu Thu Nguyệt nhất định cho rằng khi nãy là mình hoa mắt.