Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 173: Xử lý 1
Trong Tùng hương viện,thái phu nhân ngồi chính vị, Tương Nhược Lan đứng ở bên cạnh thái phu nhân, haivị Cận tiểu thư ngồi vị trí khách quý, Cận Yên Nhiên, Vu Thu Nguyệt, Vương thịvà Triệu di thái thái ngồi ở vị trí của mình
Hồng Hạnh quỳ trên đất,những người xung quanh nhìn nàng đầy khinh bỉ, nhạo báng hoặc oán hận. Nhữngánh mắt đó như tảng đá lớn, đè ép nàng không ngẩng đầu lên nổi.
Phương mụ mụ vừa nghe tinthì hốt hoảng chạy đến, nước mắt doanh tròng nhìn nữ nhi của mình nhưng khôngdám khóc lớn.
Loại việc này, thái phunhân cũng không sai người làm kinh động đến Cận Thiệu Khang. Hơn nữa, Cận ThiệuKhang đang ở cùng với hai vị cô gia, thái phu nhân đương nhiên không muốnchuyện xấu trong nhà bị hai cô gia nhìn thấy.
Thái phu nhân nói:
– NhượcLan, Hồng Hạnh trước kia là người của ngươi. Chuyện hôm nay để cho ngươi xử lýđi.
Bà rất muốn biết, TươngNhược Lan rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nàng có đủ năng lực trởthành chủ mẫu của Hầu phủ hay không? Nếu chuyện này không xử lý tốt thì bà phảisuy nghĩ lại, dù sao Hầu phủ lớn như vậy, mỗi ngày không biết bao nhiêu chuyện.Không nên để xảy ra chuyện gì trong tay nàng, nếu không thì thể diện của Hầugia cũng như Cận gia đều mất sạch.
Trong lòng Tương NhượcLan hiểu rõ tâm tư thái phu nhân, nàng hít sâu một hơi, để mình tỉnh táo lại,sau đó cẩn thận suy nghĩ chuyện này. Đầu tiên phải làm rõ, những lời Hồng Hạnhnói có thật không?
– HồngHạnh, dựa vào đâu mà ngươi nói ngươi bị nhị phu nhân ngược đãi! Tương Nhược Lannhìn Hồng Hạnh đang quỳ
Hồng Hạnh ngẩng đầu, đầutiên là quay đầu nhìn thoáng qua Vương thị đang ngồi. Vương thị trừng mắt nhìnkhiến Hồng Hạnh sợ đến rụt cổ, vội quay lại nói với Tương Nhược Lan:
– Phunhân, từ sau khi Hồng Hạnh đến bên nhị gia…
Sau đó, kể hết chuyện bịsai giặt quần áo, bị đánh, bị mắng, bị nhục nhã nói hết ra. Nói xong thì khóckhông ra tiếng, như là phải chịu tất cả khổ cực chốn nhân gian vậy.
Hồng Hạnh trước kia đitheo Tương Nhược Lan thì được đãi ngộ như một tiểu thư. Sau này, Tương NhượcLan kia mất đi, không được tốt bằng khi trước nhưng Tương Nhược Lan cũng chưatừng làm khó nàng. Nàng bây giờ chịu khổ sở như vậy, nếu là nha hoàn khác thìcòn có thể nghiến răng nhẫn nhịn nhưng nàng thì không được. Nàng như là từ trêntrời rơi xuống đất. Bất kể là tinh thần hay thể xác cũng đều không thể thíchứng.
– Phunhân, trước ta cũng là nha hoàn trong phủ, biết Hầu phủ là nhà tốt. Thái phunhân và phu nhân luôn đối xử tốt với hạ nhân, thưởng phạt phân minh, tuyệt sẽkhông ngược đãi hạ nhân! Nhưng phu nhân, ta qua bên đó còn chưa được một tháng.Ngươi xem xem ta giờ như thế nào, nhìn tay ta, cho dù là vỏ cây cũng chẳng thôbằng. Có thể thấy được ta đã bị ngược đãi. Đây là chứng cứ tốt nhất
Nói xong khóc lớn.
Vương thị ở một bên càngnghe càng giận, nhấc chân đá nàng quát:
– Tiệntỳ, ngươi nghĩ ngươi là cái gì? Ngươi chẳng qua dựa vào mị thuật mà bò lêngiường nhị gia. Làm thông phòng thì đã là chủ tử chắc! Ngươi chỉ là hạ nhân, hạnhân nào trong phủ mà không phải làm việc, làm gì có ai làm sai thì không bịtrừng phạt. Ngươi bây giờ là ỷ thế ai.
Nói như vậy là thừa nhậnnhững gì Hồng Hạnh nói. Triệu di thái thái trong lòng mắng thầm Vương thị nguxuẩn!
Vương thị càng nói cànggiận. Nàng đứng lên, đi tới trước mặt thái phu nhân quỳ xuống, mắt đỏ ngầu nói:
– Tháiphu nhân. Chẳng lẽ nói, nha hoàn của phu nhân thì có thể làm càn trong phòngta?
Thái phu nhân cùng TươngNhược Lan hơi biến sắc. Hai cô nương cũng giật mình.
Triệu di thái thái vộivàng quát:
– QuếCầm, không được nói lung tung!
Sau đó nhẹ nhàng nói vớithái phu nhân:
– Tháiphu nhân, phu nhân, các người đừng so đo với Quế Cầm. Tính cách Quế Cầm cácngươi cũng biết, khẩu xà tâm phật thôi, không có lòng gì đâu…
Vừa nói vừa lau nước mắt:
– Nói đếnnói đi là Đường Nhi không tốt, bên người hắn nhiều nha hoàn như vậy, sao lạichọn Hồng Hạnh… Phòng chúng ta không so được với phu nhân… Hôm nay làm loạnthành thế này, làm khó phu nhân, đều là Đường Nhi sai!
Cận Yên Vân vội cúi đầucười. Những lời này của di nương thật tuyệt!
Nha hoàn đại phòng cácngươi đi câu dẫn chủ tử nhị phòng, thành thông phòng rồi chẳng lẽ còn muốn đãingộ tốt? Hôm nay mới chịu chút uất ức đã chạy đến khóc lóc, tố cáo. Chẳng lẽthật sự khinh nhị phòng chúng ta không có địa vị?
Vương thị ngẩng đầu nhìnthẳng Tương Nhược Lan, có ý như đang chất vấn
Sắc mặt thái phu nhân cóchút mất tự nhiên, hơi quay đầu, tay hơi đập lên ghế.
Tiếng vỗ này như đập vàovào lòng Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan ngẩng đầunhìn Triệu di thái thái cười nói:
– Dinương quá khách khí rồi. Bất kể là hạ nhân trong viện ta hay trong viện của nhịphu nhân thì đều là hạ nhân của Hầu phủ. Nói vậy, trong lòng Nhị gia cũng cholà như vậy thôi. Di nương không cần trách nhị gia làm gì.
Thật là, Hồng Hạnh câudẫn Cận Thiệu Đường thì có sai. Nhưng Cận Thiệu Đường hoàn toàn trong sạch? Làđạo lý gì?
Triệu di thái thái nghevậy, tay lau nước mắt cứng đờ, không nói nên lời. Vương thị một bên cũng cúiđầu.
Tương Nhược Lan chậm rãiđi tới giữa sảnh, tiếp tục nói:
– Bất kểlà viện nào, hạ nhân đều có cấp bậc, dạng cấp bậc gì thì làm việc của cấp bậcđó. Hầu phủ có quy củ của Hầu phủ, không bao giờ để hạ nhân làm quá phận mình.
Nói xong cao giọng hỏi:
– ÁnhTuyết, trong Hầu phủ, thông phòng làm chuyện gì?
Ánh Tuyết đứng ra cất caogiọng nói:
– Thôngphòng giống như là nha hoàn hầu hạ bên người chủ tử. Hồng Hạnh là thông phòngthì sẽ hầu hạ Nhị gia.
Hồng Hạnh hai mắt sángngời, trên mặt không thể che dấu sự vui mừng. Phu nhân quả nhiên là làm chủ chomình. Vu di nương nói quả không sai!
Mà sắc mặt Vương thị thìtrắng bệch ra. Hầu hạ bên người? Quả nhiên không ngoài dự đoán. Tương Nhược Lannày thật sự là muốn đặt tai mắt trong phòng ta.
Vu Thu Nguyệt ngồi mộtbên cười lạnh, tốt lắm, cứ như vậy đi. Sau này nhị phòng sẽ hận đại phòng, càngnhiều chuyện náo nhiệt rồi.
Ngay cả hai vị cô nươngcũng cảm giác phu nhân đang nói thay nha hoàn của mình. Mọi người đều là đànbà, gặp phải loại tiện tỳ không biết xấu hổ này thì ai mà đối xử tốt được.Không hành hạ nàng sao có thể trút giận.
Thái phu nhân hơi nhíumày
Nhưng Tương Nhược Lan làmnhư không thấy, tiếp tục nói:
– Vậynhững chuyện như giặt quần áo, quét viện, nhổ cỏ có phải là chuyện của thôngphòng không?
Ánh Tuyết đáp:
– Đó làchuyện của tam đẳng nha hoàn ở ngoại viện. Mà giặt quần áo càng là chuyện củahạ nhân phụ trách việc nặng.
Như giải được oan ức,Hồng Hạnh khóc càng thương tâm.
Vương thị tức giận vôcùng, sắc mặt càng trắng.
Tương Nhược Lan từng từtừng chữ đều chiếu theo quy củ, nàng sao có đất phản bác. Nhưng trong lòng vẫnkhông cam lòng, ngẩng đầu lớn tiếng nói:
– Mỗiviện đều có đặc thù. Đôi khi vì trừng phạt nha hoàn không nghe lời, để nàng làmthêm chút việc thì có là gì. Đánh đập, chửi mắng thì là cái gì, chỉ là một hạnhân mà thôi! (con này… hết thuốc chữa. Hạ nhân cũng là người đấy)
Tương Nhược Lan quay đầulại cười nói:
– Nhị phunhân, những lời này nói trước mặt người nhà thì không sao nhưng nếu để ngườingoài nghe được thì sẽ tưởng Hầu phủ chúng ta đối xử không tốt với hạ nhân. Hơnnữa, chẳng biết Hồng Hạnh làm sai chuyện gì mà để nhị phu nhân trừng phạt nhưthế?
Chuyện Hồng Hạnh làm sailà câu dẫn Nhị gia. Nhưng giờ nàng đã là người của nhị gia, chuyện này chẳngthể nói là sai. Nhị phu nhân định vì vậy mà trừng phạt nàng thì đúng là quáđáng!
– Ngươi….Vươngthị tức giận đến nói không ra lời!
Hồng Hạnh thấy Vương thịbị Tương Nhược Lan nói đến không cãi lại được thì trong lòng vô cùng vui vẻ.Lúc Vương thị quay đầu trừng mắt nhìn nàng, nàng còn len lén cười đắc ý vớiVương thị khiến Vương thị thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Triệu di thái thái lúcnày mới lên tiếng:
– Làchúng ta sai. Phu nhân yên tâm, chúng ta sau này sẽ đối xử tốt với Hồng Hạnh.Sẽ không để chuyện như thế này xảy ra nữa
Trong giọng nói có sự ủykhuất vô cùng.
Thái phu nhân sắc mặt vẫnkhông thuận, xử lý như vậy vẫn chưa kín kẽ. Nhược Lan xử sự quả thật vẫn khôngđủ chu đáo……
Thái phu nhân âm thầm thởdài.
Vu Thu Nguyệt để ý tớisắc mặt thái phu nhân, trong lòng hơi động. Có lẽ giờ là cơ hội của mình. Dùkhông được Hầu gia sủng ái nhưng cũng không có nghĩa là không chiếm được quyềnHầu phủ. Dù sao thân phận mình cũng là quý thiếp, hơn nữa còn có hài tử. Chỉcần sau này thể hiện năng lực trước mặt thái phu nhân thì dù không nắm được đạiquyền thì cũng có mấy phần quyền lực.
Nhất thời, có người đắcý, có người oán hận, có người thở dài. Trong lúc mọi người tưởng chuyện đã xongthì Tương Nhược Lan đột nhiên nói:
– Triệudi nương, ta còn chưa nói xong, di nương không cần vội vã như vậy.
Mọi người đều sửng sốt.
Tương Nhược Lan đi tớibên người Hồng Hạnh, Hồng Hạnh ngẩng đầu nhìn nàng không hiểu
Tương Nhược Lan lạnh lùngnhìn nàng, chậm rãi nói:
– HồngHạnh, ngươi bị ngược đãi là sự thật. Ban đầu, vốn ngươi là người hữu lý. Nhưngvì cách xử lý của ngươi không đúng, hữu lý lại thành vô lý. Gặp phải chuyện nhưthế, ngươi có thể bẩm báo thái phu nhân hoặc nói với ta. Nhưng ngươi lại chọncách này. Bất kể như thế nào, ngươi là hạ nhân, nhị phu nhân là chủ tử củangươi. Ngươi làm như thế trước mặt bao người, không giữ lại thể diện cho chủ tửngươi là ngươi sai! Hồng Hạnh, ta nói thế ngươi có phục không.
Hồng Hạnh nhìn nàng, địnhđoán suy nghĩ của nàng nhưng vẻ mặt Tương Nhược Lan bình tĩnh vô cùng, không cólấy nửa điểm tâm tình. Hồng Hạnh do dự nói:
– Phunhân nói đúng, nô tỳ… nô tỳ tâm phục khẩu phục…
Vương thị cùng Triệu dithái thái thấy Tương Nhược Lan đột nhiên nói như vậy, chẳng biết nàng định làmgì. Ai nấy nhìn nàng không chớp mắt.
Thái phu nhân cũng lộ vẻkinh ngạc. Sắc mặt Vu Thu Nguyệt trầm ngưng. Những người khác cũng chăm chúnhìn.
Tương Nhược Lan nhìn HồngHạnh tiếp tục nói:
– HồngHạnh… thứ nhất ngươi làm kinh động khách nhân, thứ hai không kính trọng phunhân. Cho dù ngươi là nha hoàn hồi môn của ta, ta cũng không thể thiên vịngươi!
Nói rồi nàng xoay ngườihành lễ với thái phu nhân:
– Mẫuthân, chuyện này nếu giao cho nhi tức xử lý, nhi tức có thể trừng phạt HồngHạnh và nhị phu nhân không?