Thiếu Gia Danh Môn

Chương 174: Xử lý 2


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 174: Xử lý 2


Thái phu nhân hơi cườinói:

– Chuyệnnày nếu giao cho ngươi, đương nhiên tùy ngươi toàn quyền xử lý.

Trong ánh mắt có vẻ chờmong
Tương Nhược Lan cười nói:

– Vâng,con dâu nhất định sẽ không để mẫu thân thất vọng.

Nói xong xoay người, ánhmắt quét qua tất cả mọi người. Cuối cùng nàng dừng mắt ở phía Phương mụ mụ thìđã thấy bà lo lắng nhìn nàng, ánh mắt đầy sự cầu xin
Tương Nhược Lan thu hồiánh mắt.
Sự chú ý của mọi ngườiđều tập trung trên người Tương Nhược Lan, rất muốn biết nàng xử lý chuyện nàythế nào. Nhất là hai vị tiểu thư, đang muốn mượn cơ hội xem thủ đoạn của chủmẫu tương lai của Hầu phủ.

– HồngHạnh…

Tương Nhược Lan lớn tiếngnói:

– Ngươiđầu tiên là bất kính với phu nhân, sau đó làm kinh động khách nhân, hôm nay haitội gộp chung. Ta niệm tình ngươi thân thể suy yếu, không đánh trượng, nhưngngươi không có quy củ như vậy, không thể tiếp tục ở lại phủ nữa…

Còn chưa nói xong, HồngHạnh đã kinh hô:

– Phunhân, người đừng đuổi ta đi!

Phương mụ mụ đứng một bêncũng vội van xin
Tương Nhược Lan nhìn nàngthở dài:

– HồngHạnh, ta còn chưa nói xong rồi, ngươi đã xen mồm, quá không quy củ, ta sớm nóicho ngươi, ở trong Hầu phủ thì phải tuân theo quy củ Hầu phủ. Đáng tiếc, ngươivẫn chẳng coi lời ta nói vào lòng mới để rơi xuống bước này…

Vương thị cùng Triệu dithái thái hai mặt nhìn nhau, chẳng biết Tương Nhược Lan muốn làm gì.
Sắc mặt Hồng Hạnh trắngbệch, nàng ôm chân Tương Nhược Lan, nước mắt lại ứa ra:

– Phunhân, ta biết là ta không tốt nhưng giờ ta đã là người của nhị gia. Ngươi khôngnên đuổi ta ra ngoài, nếu không, nô tỳ chỉ còn đường chết

Sau đó khóc lớn
Bên kia Phương mụ mụ cũngquỳ xuống, khóc không thành tiếng:

– Phunhân, van xin ngươi…

Bên cạnh, hạ nhân cũng lộvẻ không đành lòng
Đều là hạ nhân, vận mệnhđều nằm trong tay chủ tử, sanh tử vinh nhục đều là một câu nói của chủ tử màthôi. Giờ thấy Hồng Hạnh trong nháy mắt đã bị đuổi ra phủ không còn đường sống,trong lòng không khỏi thích thương hại.

Nói đến nói đi, nô tàichính là nô tài, cái gì cũng là nô tài sai. Chuyện này rõ ràng là nhị phu nhânngược đãi Hồng Hạnh nhưng lại để mình Hồng Hạnh chịu tội. Bây giờ vì nể mặt nhịphu nhân mà đuổi nàng ra phủ. Chủ tử này chỉ biết nể mặt nhau, sao coi tínhmạng hạ nhân vào mắt.
Rất nhiều hạ nhân đều cúiđầu.
Thái phu nhân nhíu mày
Tương Nhược Lan cúingười, khẽ đầy Hồng Hạnh ra, trầm giọng nói:

– HồngHạnh, ngươi không phải lo, ta chưa nói sẽ đuổi ngươi ra ngoài

Hồng Hạnh ngừng khóc,nước mắt doanh tròng:

– Vậy phunhân có ý gì?


– Ngươikhông có quy củ như thế, không thể ở lại Hầu phủ nữa. Sáng mai ta sẽ sai ngườiđưa ngươi tới biệt viện. Đồ ăn, mặc của ngươi vẫn dựa theo lệ của thông phòng.Hy vọng ngươi tới biệt viện thì có thể suy nghĩ cho kỹ. Lúc nào học thấu đáocác quy củ thì sẽ cho ngươi quay lại!

Vương thị nghe vậy haimắt sáng ngời, có thể đuổi nàng đi là tốt rồi. Quay lại? Bên người nhị gianhiều đàn bà như vậy, chỉ cần rời đi một đoạn thời gian, nhị gia sao còn nhớHồng Hạnh kia mấy mắt mấy mũi? Hồng Hạnh là người của nhị phòng, chỉ cần nhịphòng không nói, nàng cũng đừng nghĩ đường về.
Để cho nàng ta cả đời ởbiệt viện đi.
Đạo lý này đương nhiênHồng Hạnh hiểu. Sắc mặt nàng đại biến, không ngừng dập đầu:

– Phunhân, đừng đem ta đi. Phu nhân, nể tình ta đã hầu hạ ngươi lâu như vậy (bài cacũ mèm hát mãi k chán), đừng đem ta đi biệt viện.

Rời khỏi Hầu phủ, nhữngcố gắng trước kia của nàng không phải là uổng phí. Chẳng lẽ cứ ở biệt viện đóchờ chết? Thế chẳng thà trước kia gả cho quản sự Trương.
Tương Nhược Lan khôngmuốn nói thêm nữa, đứng dậy thẳng dậy sai:

– Trướctiên đem Hồng Hạnh về, sáng mai đưa đi biệt viện.

Lập tức có gia đinh đilên kéo Hồng Hạnh đi. Hồng Hạnh khóc lóc, không để ý mọi thứ mà kêu to:

– Tiểuthư, chẳng lẽ ngươi thật sự tuyệt tình như vậy.

Phương mụ mụ vội vàng đếnbưng miệng nàng lại, khóc ròng nói:

– Đượcrồi, Hạnh Nhi. Phu nhân làm thế là đã quá tốt cho ngươi rồi. Ngươi đừng cókhông biết tốt xấu.

Vừa nói vừa bảo gia đinhnhanh kéo nàng xuống.
Đám người thái phu nhânđều lộ ra vẻ mặt chán ghét
Vu Thu Nguyệt nhìn hướngHồng Hạnh rời đi, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Đợi Hồng Hạnh đi rồi,Vương thị nhìn Tương Nhược Lan cười cười:

– Phunhân xử sự, cuối cùng coi như công bằng!

Tương Nhược Lan nhàn nhạtcười nói:


– Côngbằng hay không, chờ ta xử trí xong rồi nói!

Vương thị ngạc nhiên:

– Cònchưa xử trí xong? Không phải đã quyết định đưa Hồng Hạnh đến biệt viện?

Tương Nhược Lan cườicười:

– Đó chỉlà xử trí Hồng Hạnh, còn nhị phu nhân ta chưa bàn đến!


– Ta???

Vương thị biến sắc, cảkinh dựng đứng người lên, Triệu di thái thái vội vàng ấn nàng xuống
Thái phu nhân hứng thúnhìn Tương Nhược Lan:

– NhượcLan, nói hết đi.

Thái phu nhân đã lêntiếng, Vương thị cũng không dám nhiều lời, quay đầu đi, vẻ mặt tức giận.

– Nhị phunhân ngược đãi Hồng Hạnh là sự thật, chuyện này ảnh hưởng đến danh dự Hầu phủta. Ta đề nghị phạt nhị phu nhân hai tháng tiền.

Trừng phạt như vậy cũngchẳng tính là nghiêm trọng. Cũng để cảnh tỉnh bọn nha hoàn muốn leo lên giườngchủ tử.
Thái phu nhân gật đầu:

– NhượcLan nói có đạo lý.

Vương thị mặc dù có chútđau lòng nhưng nhớ ra những hành vi trước kia của mình cũng chẳng có gì là hayho, trong lòng thái phu nhân đương nhiên không thích. Vì thế cũng chẳng lêntiếng
Sắc mặt của đám hạ nhânlúc này mới hòa hoãn một chút, cuối cùng cũng là cho Hồng Hạnh một đường lui.Trong lòng đang nghĩ, xem ra chủ mẫu tương lai thưởng phạt phân minh, khôngphải là người có lòng dạ độc ác, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Thái phu nhân đứng lêncười nói:

– Đượcrồi, náo loạn lâu như vậy chuyện không vui cuối cùng cũng qua.

Tiếp theo nhìn về phíaTương Nhược Lan mà khen:

– NhượcLan, chuyện này ngươi xử lý tốt lắm! Ta rất hài lòng, sau này ta cũng có thểyên tâm giao Hầu phủ cho ngươi rồi.


Mọi người nghe vào trongtai, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ riêng
Tương Nhược Lan cười nói:

– NhượcLan vẫn còn nhiều chỗ phải nhờ mẫu thân chỉ điểm.

Lúc này, có gã sai vặttiến đến bẩm báo:

– Hầu gia ời phu nhân, nói là sắp đền giờ tiến cung rồi, muốn nhắc phu nhân chuẩn bị

Thái phu nhân nói vớiTương Nhược Lan:

– Đây làchính sự, Nhược Lan mau đi đi.

Tương Nhược Lan hành lễthái phu nhân, chào hỏi hai vị tiểu thư rồi ra khỏi Tùng hương viện.
Tương Nhược Lan đi rồi,Cận Yên Vân cười kéo tay thái phu nhân:

– Mẫuthân, chúc mừng ngươi có được một con dâu giỏi giang.

Cận Yên Hồng cũng cườinói:

– Chẳngnhững giỏi giang mà còn rất tinh tế. Biết ta đi xe đường xa mệt mỏi, còn chuẩnbị cả thuốc bổ nữa.

Cận Yên Vân che miệngcười nói:

– Đại tỷtỷ nói như vậy là trách thái phu nhân không chu đáo bằng phu nhân?

Cận Yên Hồng biến sắc,quên mất khi xưa mọi thứ là do thái phu nhân chuẩn bị.
Thái phu nhân vỗ nhẹ tayCận Yên Vân, cười nói:

– Đượcrồi. Đừng coi thường tỷ tỷ ngươi nữa. Mọi năm đều là Trương mụ mụ chuẩn bị, bànhiều việc, quên cũng là chuyện bình thường.


– Vâng!Vâng! Cận Yên Hồng vội vàng nói

Thái phu nhân cười cười,nhớ ra lúc đầu nhận được thánh chỉ thì trong lòng ghét Nhược Lan muốn chết nàobiết được giờ lại là một đứa con dâu đắc lực như vậy
Có thể thấy được thế sựchẳng có gì là tuyệt đối.
Đoàn người ra khỏi cửa,tiếp tục tản bộ trong hậu hoa viên.
Vương thị cố ý đi chậm,tới cạnh Vu Thu Nguyệt, nhỏ giọng nói:

– Xemra chúng ta hiểu lầm phu nhân, nếu nàng thật có lòng đặt tai mắt trong nhịphòng thì sao lại dễ dàng đẩy Hồng Hạnh đi biệt viện như thế.

Vu Thu Nguyệt nhìn kếhoạch của mình thất bại trong gang tấc, trong lòng thầm hận không thôi, giờ lạinghe Vương thị nói, đành phải cười khan hai tiếng:

– Đúng!Đúng

Cũng không thể không thừanhận, Tương Nhược Lan xử lý rất tốt
Chính vì như thế mớikhiến nàng càng hận, thiếu chút nữa thì xé rách khăn lụa.

Ngày sau còn dài, nàngcòn cơ hội. Nàng không tin, Tương Nhược Lan mệnh tốt như vậy.
Tương Nhược Lan trở vềThu đường viện, mới vào phòng, Phương mụ mụ đã tiến vào theo, quỳ xuống dập đầulạy ba cái.

– Cám ơntiểu thư bỏ qua cho Hồng Hạnh, cám ơn đại ân đại đức của tiểu thư.

Tấm lòng cha mẹ rộng lớn,bao dung. Nếu nàng có cha mẹ tuyệt sẽ không để cha mẫu thân phiền lòng vì mìnhnhư vậy. Tương Nhược Lan thầm thở dài một hơi, cúi người đỡ Phương mụ mụ lên.

– Mụ mụ,Hồng Hạnh rời khỏi nhị phòng vị tất đã là chuyện không hay. Nhị phu nhân ghentuông, Hồng Hạnh tính tình lại như vậy, sớm muộn cũng gặp chuyện không may, rờikhỏi Hầu phủ, Hồng Hạnh có lẽ còn có thể cả đời bình an.

Phương mụ mụ mắt đỏ bừngnói:

– Lão nôhiểu nỗi khổ tâm của tiểu thư, là Hồng Hạnh chẳng biết tốt xấu mới nghĩ nhưvậy. Đều do mụ mụ không dạy dỗ Hồng Hạnh cho nghiêm. Hôm nay lão nô có việcmuốn nhờ tiểu thư, xin tiểu thư cũng đưa lão nô đến biệt viện, cho lão nô cóthể lúc nào cũng trông chừng Hồng Hạnh, tránh để nó lại gây họa

Tương Nhược Lan hơi nghĩrồi gật đầu đáp ứng

– Chuyệnnày ta sẽ thương lượng cùng thái phu nhân.

Phương mụ mụ vội vàng dậpđầu tạ ơn
Tương Nhược Lan gọi ÁnhTuyết và Liên Kiều vào giúp mình chuẩn bị trang điểm mặc triều phục.
Chỉ chốc lát sau, CậnThiệu Khang đã đến.
Cận Thiệu Khang mặc chỉnhtề, mãng bào màu đen mặc trên người càng hiện rõ vẻ anh vũ bất phàm của hắn.
Ánh Tuyết và Liên Kiềuthức thời lui xuống
Cận Thiệu Khang tiến lênôm eo nàng, thấy mặt nàng phơn phớt phấn hồng, càng thêm kiều mỵ, phong tình.Không nhịn được, hắn hôn nàng một cái, cười nói

– NhượcLan, nàng thật đẹp.

Tương Nhược Lan cườiduyên một tiếng:

– Cẩnthận một chút, đừng làm rối tóc ta, mất không ít công chuẩn bị đâu.

Nhưng thấy hắn tuấn mỹnhư vậy, cũng không nhịn được ôm cổ hắn, nhón chân hôn lên môi hắn một cái.
Cận Thiệu Khang cười mộttiếng, cúi đầu xuống hôn lại nàng, hai người ngọt ngào một hồi lâu
Một lát sau, Cận ThiệuKhang thở hào hển buông nàng ra, vội vàng nói sang chuyện khác:

– Vừa rồicó phải có chuyện gì không? Gã sai vặt đến báo lại nói các ngươi đều ở Tùnghương viện.

Tương Nhược Lan đemchuyện khi nãy kể tóm tắt lại một lần.
Cận Thiệu Khang cườicười, khen:

– NhượcLan, làm rất tốt!

Thật ra tới nay, hắn cũngchẳng ôm nhiều hy vọng với năng lực quản gia của nàng. Cũng may trong phủ khôngđông, không quá phức tạp. Đến lúc đó cất nhắc một quản gia giúp nàng một chútcũng được, chậm chậm cho nàng thời gian, cũng sẽ có một ngày nàng làm tốt.Nhưng không ngờ, bây giờ nàng lại cho hắn một niềm vui lẫn sự ngạc nhiên nhưvậy. Làm rất thỏa đáng, vừa nghiêm khắc mà vẫn nhân hậu
Tương Nhược Lan ngẩng đầulên cười nói:

– Tanói rồi đó, ta sẽ hết sức để thành thê tử tốt của ngươi

Cận Thiệu Khang dịu dàngôm lấy nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.