Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 172: Gây chuyện
Tất cả mọi người bị cảnhnày mà kinh sợ. Đang yên đang lành, sao lại náo loạn như vậy. Ngày lễ lớn màkhóc khóc hô hô trước mặt khách nhân, có lẽ là bọn hạ nhân. Nhưng Hầu phủ làmgì có loại hạ nhân không có quy củ như thế?
Nhất thời, mọi người haimặt nhìn nhau, đặc biệt là hai vị tiểu thư, nét mặt tràn đầy nghi hoặc khóhiểu.
Tương Nhược Lan tập trungnhìn vào, thấy nữ tử tiều tụy quỳ gối trước mặt này là Hồng Hạnh thì cả kinhnói:
– HồngHạnh, ngươi làm cái gì vậy, bây giờ có khách, có cái gì để sau nói
Thái phu nhân vừa nghetên Hồng Hạnh thì đã biết đó là nha hoàn đã câu dẫn Cận Thiệu Đường, sắc mặtlập tức trở nên rất khó coi, nếu không phải nể mặt Tương Nhược Lan thì chỉ sợđã lập tức bắt nàng đi.
Hồng Hạnh ngẩng đầu, nhìnTương Nhược Lan, bên tai không khỏi nhớ lại những lời Vu Thu Nguyệt nói:
– Nếungươi len lén đến phòng phu nhân cầu xin chắc sẽ vô dụng thôi, tính nàng ngươibiết rồi đấy. Nàng sao có thể vì ngươi mà để mâu thuẫn với nhị phu nhân? Nàngchỉ nói một câu là nhị phòng có thể đuổi ngươi đi rồi.
– Chỉcó cách bức nàng thì mới được. Trung thu, hai tiểu thư sẽ quay về, ngươi tố cáonhị phu nhân ngược đãi trước mặt mọi người với phu nhân, nàng sao không để ýđược? Đến lúc đó, nàng sẽ lấy lại công bằng cho ngươi. Dù sao, một nha hoànthông phòng bị ngược đãi như vậy nói thế nào cũng là không được. Thái phu nhânlà người mộ đạo, cũng sẽ không ngồi yên không để ý. Chỉ cần các nàng làm chủcho ngươi thì sau này không phải ngươi sẽ được sống thoải mái.
– Nhưngcứ như vậy, chẳng phải là làm mất thể diện Hầu phủ trước mặt hai vị tiểu thư,thái phu nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta.
– Haitiểu thư nói đến nói đi đều là người Hầu phủ, cho dù biết chuyện này, cũng sẽkhông nói lung tung ra ngoài. Đã như vậy, sao có thể trách ngươi. Cùng lắm làtrách ngươi làm kinh động khách nhân thôi. Đó chỉ là việc nhỏ. Nếu ngươi khônglàm, kết quả thế nào tự ngươi hiểu rồi đó.
Đúng. Ta phải đánh cượcmột phen. Nếu phu nhân không để ý đến ta thì ai có thể giúp ta. Chẳng lẽ cứ đểNhị phu nhân hành hạ đến chết. Chỉ cần phu nhân chịu nói giúp ta, ta nhất địnhcó thể lấy lại được vóc dáng cũ lại được nhị gia sủng ái. Chỉ cần có thai, cóthể sĩ phòng thì từ nay về sau, ta chính là chủ tử.
Nghĩ vậy, Hồng Hạnh làmsao chịu dễ dàng buông tha cơ hội này. Nàng dập đầu trước mặt Tương Nhược Lan,khóc ròng nói:
– Phunhân, nếu bây giờ nô tỳ không nói, sau này cũng chẳng biết còn mạng để gặp phunhân không. Nể tình Hồng Hạnh hầu hạ phu nhân từ nhỏ, xin phu nhân nghe HồngHạnh một lần. Hồng Hạnh dù chết cũng an tâm!
Bên kia, Vương thị nhìnthấy Hồng Hạnh thì giận đỏ bừng mặt, lại nghe những lời Hồng Hạnh nói thì khôngnhịn được, quát to:
– Tiệntỳ, ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Còn không đi về đi!
Hồng Hạnh run rẩy, tiếnlên ôm chân Tương Nhược Lan:
– Phunhân, từ khi nô tỳ thành người của Nhị gia, Nhị phu nhân vẫn luôn ngược đãi ta.Phu nhân, ngươi xem ta bây giờ có còn là ta trước kia không? Chẳng những mỗingày phải làm việc quần quật còn bị đánh mắng, ngày ăn chẳng đủ no. Phu nhân,người phải làm chủ cho a.
Nói xong khóc lớn.
Vương thị tiến lên bạttai nàng, cả giận nói:
– Cáiloại tiện tỳ ngươi câu dẫn Nhị gia rồi còn dám chạy đến đây khóc lóc, tố cáo?Ngươi nói thêm câu nữa, ta xé nát miệng ngươi ra.
Hồng Hạnh vội vàng trốnra sau Tương Nhược Lan:
– Phunhân ngươi xem, trước mặt bao người Nhị phu nhân còn dám đánh ta, có thể thấybình thường ngược đãi ta thế nào.
Vương thị tức giận đến cảngười phát run, tiến lên định đánh nàng, Triệu di thái thái vội vàng kéo nànglại, lạnh lùng nói:
– QuếCầm, ngươi làm cái gì, gây sự với một nha hoàn, tự làm mất thân phận mình sao.
Lúc này Vương thị mới ýthức được hôm nay là ngày gì nên lui theo Triệu di thái thái
Cận Yên Vân nghe được làchuyện xấu của nhị phòng mình, mặt tối sầm lại, tự trách nhị ca chẳng làm đượcviệc gì. Cận Yên Hồng vốn luôn bị Cận Yên Vân chèn ép, giờ nhị phòng bị chêcười, đương nhiên là sẽ không khách khí, ở bên nhìn mà thấy thú vị.
Mà Triệu di thái tháicùng Vương thị thấy mọi người đều ở đó nhìn vào, thấy vô cùng mất thể diện. Nơinày chẳng những những có hai tiểu thư đã xuất giá mà còn có nha hoàn của cácnàng. Nếu để chuyện này vào tai gia đình bên đó thì Cận Thiệu Đường chẳng phảilà thành trò cười cho thiên hạ.
Triệu di thái thái quayđầu hung hăng trừng Vương thị một cái, trách nàng làm việc quá mức khinh suất.
Vốn nhị phòng trong phủđã không có địa vị, giờ như vậy lại càng thành trò cười.
Tuy là chuyện xấu của nhịphòng nhưng thái phu nhân cũng thấy tối sầm mặt lại. Trước mặt hai thứ nữ lạicó chuyện chê cười này, sắc mặt bà sao tốt lên được?
Vu Thu Nguyệt ở bên nhìnthiếu chút nữa phì cười. Những người này sắc mặt thật khó coi khiến tâm tìnhnàng vô cùng vui sướng. Làm loạn đi, Hồng Hạnh càng làm loạn thì càng có chuyệnvui.
Mà Tương Nhược Lan cũnghận không thể đá cho Hồng Hạnh hai cước. Chưa bao giờ thấy nô tỳ ngu xuẩn nhưvậy. Hôm nay là ngày gì mà cũng dám đến gây sự? Ai giúp được nàng!
– Ngườiđâu, dẫn Hồng Hạnh vào phòng chứa củi. Tương Nhược Lan lớn tiếng sai.
Thái phu nhân âm thầm gậtđầu, bây giờ đây là cách giải quyết tốt nhất
Lập tức có người tiến lênkéo Hồng Hạnh xuống, Hồng Hạnh sao có thể bỏ qua, nàng gào lớn:
– Tiểuthư, ngươi thật sự không để ý đến ta nữa? Tiểu thư, ta hầu hạ tiểu thư từ nhỏ,luôn tận tâm với ngươi, giờ ngươi mặc kệ Hồng Hạnh sao, tiểu thư!
Nói thế làm cho Vương thịtrong lòng cả kinh, nha đầu này có gan gây chuyện, chẳng lẽ mọi việc nàng làmđều là có người sai bảo. Nhất định là vì mình vẫn chèn ép Hồng Hạnh để nàngkhông được nhị gia sủng ái vì thế có người sợ mưu kế thất bạn nên định dùngcách này để giải quyết.
Vương thị nhớ ra hôm đóHồng Hạnh lõa lồ cạnh phu quân mình, lửa giận trong lòng bốc ngùn ngụt.
Không được, chuyện hômnay không thể nhịn được. Nếu không làm rõ ràng chuyện này trước mặt hai vị cônương thì chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng ta là người như thế! Nàng cùng lắm chỉ làmột nô tỳ, sai nàng làm việc thì có gì. Cho dù Tương Nhược Lan là phu nhânđương gia cũng không thể muốn làm gì thì làm trước mặt bao người được.
Nghĩ vậy, Vương thị gỡtay Triệu di thái thái, vọt tới, chỉ vào Hồng Hạnh gầm lên:
– Hay chocon tiện tỳ này, mở miệng là nói ta ngược đãi ngươi, nếu hôm nay không nói rõràng, chẳng phải để người ta nghĩ ta là kẻ độc ác sao.
Tương Nhược Lan thấyVương thị còn làm loạn theo thì vội la lên:
– Đệmuội, ngươi cần gì so đo với nàng. Hôm nay là trung thu, hai vị cô nương trởvề, mọi người đang vui vẻ, không nên vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm tìnhmọi người. Giờ nhốt nàng lại, sau đó thái phu nhân sẽ thẩm tấn chuyện này, lấylại công bằng cho đệ muội.
Thái phu nhân! Vương thịhừ nhẹ một tiếng, nghĩ thầm, thái phu nhân cũng đứng về phía ngươi là gì. Bàsao coi nhị phòng vào mắt?
– Khôngđược. Vương thị quả quyết nói
Nàng xoay người nhìn vềphía Tương Nhược Lan, lạnh lùng nói:
– Phunhân, Hồng Hạnh là nha hoàn hồi môn của ngươi, là người của ngươi. Hôm nay nànglàm ra loại chuyện này không chỉ là làm mất thể diện của ta mà cũng là làm mấtthể diện của phu nhân. Nếu không làm rõ chuyện này, nơi này còn nhiều người nhưvậy, ai biết người khác sẽ nghĩ gì!
Nói đến đây, hai vị cônương không khỏi liếc qua Tương Nhược Lan. Nha hoàn hồi môn của mình đi câu dẫnchủ tử nhị phòng. Quả thật, nói thế nào cũng không thông.
Thái phu nhân cũng khôngkhỏi thở dài, chuyện này, nói đến nói đi vẫn là Tương Nhược Lan dạy dưới khôngnghiêm. Nha hoàn của mình cũng không quản được, sau nay trong phủ còn nhiềuchuyện như vậy, nàng sao có thể ứng phó hết. Vạn nhất xảy ra chuyện gì chẳngphải là sẽ bị rối loạn Hầu phủ sao? Trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Tương Nhược Lan nhìn sắcmặt thái phu nhân, biết thái phu nhân đã hoài nghi năng lực của mình. Nàngbiết, nếu bây giờ không xử lý tốt chuyện này, thái phu nhân chỉ sợ sẽ không yêntâm mà giao Hầu phủ vào tay mình. Nếu nghĩ tìm người giúp, mà người đó vừa khéolà Vu Thu Nguyệt thì chẳng phải cuộc sống sau này sẽ không yên ổn.
Nghĩ vậy, Tương Nhược Lanđi tới bên người thái phu nhân nói:
– Mẫuthân, Hồng Hạnh trước là người của ta, làm ra loại chuyện này trách ta dạy dướikhông nghiêm. Giờ nếu nhị phu nhân kiên trì muốn làm rõ chuyện này, ta cũngkhông thể không để ý nàng. Coi như trước mặt mọi người, làm cho rõ chuyện này.
Hôm nay loạn thành nhưvậy cũng chẳng có cách giải quyết toàn vẹn. Cũng không thể gạt thể diện Vươngthị trước mặt mọi người được. Như thế sẽ thành đại phòng ỷ thế hiếp người! Tháiphu nhân không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Tương Nhược Lan đi tớitrước mặt hai vị cô nương, trầm giọng nói:
– Khóđược dịp hai vị cô nương hồi phủ lại gặp phải chuyện này, là ta xử lý chưa chutoàn. Chút nữa ta sẽ chuẩn bị một phần lễ vật xem như xin lỗi
Cận Yên Vân vội vàng nói:
– Phunhân đừng nói như vậy, nhà nào chẳng có một, hai điêu nô? Mọi người đều làngười một nhà, nói cái gì xin lỗi với chẳng xin lỗi.
Cận Yên Hồng cũng nói:
– Chúngta đều là người một nhà, phu nhân không cần quá để ý
Tương Nhược Lan gật đầu,quay đầu nói với Hồng Hạnh:
– HồngHạnh, bất kể ngươi nói đúng hay không thì tội làm kinh động khách nhân đã địnhrồi. Nếu hôm nay tra ra ngươi nói dối thì hai tội gộp vào, ngươi không thể ởlại Hầu phủ nữa. Ngươi còn muốn tra tiếp không? Nếu bây giờ ngươi xin lỗi nhị phunhân, có lẽ ta còn có thể cầu tình với thái phu nhân giúp ngươi.
Bây giờ Hồng Hạnh đã mấtđường lui, cho dù dập đầu nhận sai, vẫn sẽ bị nhị phu nhân ghi hận, nói khôngchừng chẳng bao lâu sau sẽ bị nàng hành hạ đến chết. Chỉ có liều mạng, chỉ cầnphu nhân nhúng tay vào chuyện này, nhị phu nhân sau này nể phu nhân, sẽ khônglàm khó mình nữa.
– Phunhân, xin phu nhân làm chủ cho Hồng Hạnh, Hồng Hạnh cam nguyện nhận tội làmkinh động khách nhân.
Tương Nhược Lan thở dài,có thể làm nàng đã làm. Vận mệnh sau này của Hồng Hạnh không còn trong bàn taynàng nữa.
Vu Thu Nguyệt ở một bênmắt lạnh mà nhìn, trong lòng cười thầm không thôi, chuyện hình như càng lúccàng đặc sắc rồi. Nàng muốn xem xem, Tương Nhược Lan làm thế nào thu thập đượccục diện này.
Biểu tỷ ngược đãi HồngHạnh là sự thật, đến lúc đó, nàng nếu giúp Hồng Hạnh sẽ khiến người ta thấy cóchuyện khả nghi. Nhìn thế nào cũng như là giúp nha hoàn của mình đánh vào mặtnhị phu nhân. Nhưng nếu nàng nể nhị phu nhân mà không để ý đến Hồng Hạnh thì sẽkhiến người ta thấy nàng xử sự bất công, không để ý đến hạ nhân. Sau này, cònhạ nhân nào đi tin theo chủ tử vốn chẳng coi mạng hạ nhân ra gì?
Hừ hừ, Tương Nhược Lan,ngươi hôm nay nhất định chẳng có chỗ lui.