Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 59: Ngươi Không Chết Hắn Khó Sống
Thiên lao.
Lão tù nhân cố sức đưa nửa cái đầu chui vào lan can làm bằng sắt, nói với Vương Phác:
– Tiểu tử ngươi cũng được thật, lại vì một cô gái bán hoa mà cự tuyệt kết hôn với công chúa?
Vương Phác tức giận nói:
– Lão biết cái đếch gì!
Lão tù nhân dùng hai ngón tay bị xiềng xích chỉ về hướng phòng tra tấn:
– Vừa rồi lời ngươi và tiểu tử Trần Tân Giáp nói, lão phu đều đã nghe được, hắc, không ngờ Trần Tân Giáp đã lên Thượng thư bộ Binh rồi, tên khốn khiếp Dương Tự Xương kia đâu rồi? Có phải bị Vạn tuế gia chém đầu rồi không?
Vương Phác đi đến chỗ đống rơm nằm xuống, không thèm dọ ý.
– Tiểu tử, mau nói cho lão phu biết.
Lão tù nhân kia vẻ tội nghiệp nhìn Vương Phác, giọng cầu khẩn:
– Đây là có chuyện gì? Tại sao ngươi phải cự tuyệt kết hôn với công chúa, nói nói, mau nói nhanh lên.
Vương Phác nói:
– Vậy lão nói cho ta biết lão tên là gì, đang làm gì trước đã? Vì sao lại vào thiên lao?
Lão tù nhân rụt đầu trở về, la ầm lên:
– Lão phu không cần nói cho ngươi, quên hết rồi.
– Được, lão không nói vậy ta cũng không nói, cho lão kìm nén đến chết đi.
Nói xong lời này, Vương Phác nghiêng người nằm ngủ, không để ý tới lão tù nhân nữa.
…
Ngoài thành, hành trướng của Vương Phác.
Bởi vì lo lắng cho sự an nguy của Vương Phác, tới khi Trần Viên Viên đang gấp rút đứng ngồi không yên, chợt có gia đinh tiến vào bẩm:
– Phu nhân, ngoài doanh có vị cô nương tên là Vương Nguyệt cầu kiến, tự xưng là tỷ muội khăn tay của phu nhân ở Tô Châu.
– Vương Nguyệt? Nguyệt tỷ? Trần Viên Viên mừng rỡ nói:
– Cho mời, mau mau cho mời.
Gia đinh lĩnh mệnh đi, rất nhanh đã dẫn một vị cô nương dáng người yểu điệu, đôi mắt sáng, răng trắng, diêm dúa lẳng lơ đi vào trướng. Trần Viên Viên thấy vị cô nương kia giống như thấy người thân, dang hai tay nhào vào lòng cô nương kia, nỗi buồn bắt đầu dâng lên:
– Nguyệt, Nguyệt tỷ
– Muội muội tốt.
Vương Nguyệt ôm chặt Trần Viên Viên, trong đôi mắt đẹp rõ ràng cũng chảy xuống hai hàng nước mắt.
Thật lâu, hai người mới ngừng tiếng khóc, Vương Nguyệt lau đi nước mắt trên mặt Trần Viên Viên, dịu dàng nói:
– Muội tử, chuyện của muội và Vương tổng binh tỷ tỷ đã nghe nói cả, muội tử, muội trước tiên đùng nóng vội, tục ngữ nói người hiền ắt sẽ gặp lành, Vương tổng binh có tình có nghĩa có trách nhiệm, ông trời sẽ phù hộ cho hắn thôi.
– Dạ.
Trần Viên Viên nghẹn ngào cố sức gật gật đầu.
– Muội tử, hôm nay nếu không phải ở trong ban sắp xếp tân diễn, tỷ tỷ cũng không biết chuyện của muội và Vương tổng đâu.
– Tân diễn?
Trần Viên Viên mờ mịt hỏi:
– Muội tử, muội vẫn chưa biết?
Vương Nguyệt kinh ngạc nói:
– Có người lấy câu chuyện của muội và Vương tổng binh viết thành kịch bản rồi, nói hai người tương ngộ ở Ngô Giang ra sao, muội bị hải tặc bắt như thế nào, Vương tổng binh liều chết cứu giúp thế nào, bây giờ vài gánh hát đều sắp xếp tân diễn hai người rồi, muội tử, muội có thể tìm được lang quân như ý như Vương tổng binh, muội cũng thật có phúc.
– Nhưng bây giờ tướng công đang bị nhốt vào thiên lao rồi.
Trần Viên Viên nói xong lại nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói:
– Nếu tướng công có xảy ra chuyện gì, tiểu muội cũng không muốn sống nữa.
– Muội muội ngốc, đừng nói lời xui xẻo nữa.
Vương Nguyệt nhẹ nhàng ôm Trần Viên Viên vào lòng, an ủi:
– Sẽ không có chuyện gì đâu.
– Phu, phu nhân.
Đang lúc hai tỷ muội buồn bã thất vọng, ngoài trướng vải bỗng nhiên vang lên tiếng gia đinh A Mộc:
– Binh… Binh bộ Thượng thư Trần… Trần đại… đại nhân muốn gặp… muốn gặp người.
Trần Viên Viên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt, đáp:
– A Mộc, ngươi đi nói với Trần đại nhân, tướng công không ở trong doanh, tiểu nữ không tiện gặp ông ta.
A Mộc nói:
– Nhưng, nhưng ông ta muốn gặp phu nhân người, ông ta còn, còn nói chuyên liên quan đến tính mạng của tướng quân.
– Chuyện liên quan đến tính mạng tướng công?
Trần Viên Viên thầm giật mình, đáp:
– A Mộc, mời Trần đại nhân vào.
– Vâng.
A Mộc lĩnh mệnh đi mất.
Trân Viên Víên đưa Vương Nguyệt vào trong trướng, nói:
– Tỷ tỷ, tỷ ngồi đây đợi trước đã.
Rất nhanh, A Mộc đã đưa Trần Tân Giáp đi vào trướng, Trần Viên Viên hờ hững nói vạn phúc với Trần Tân Giáp:
– Tiểu nữ bái kiến Trần đại nhân.
– Miễn lễ.
Trần Tân Giáp phất tay áo, ánh mắt dừng trên mặt Trần Viên Viên, không khỏi ngơ ngẩn trong chốc lát, chỉ thấy trên lông mày vừa thanh vừa dài của Trần Viên Viên lộ vẻ nhàn nhạt, nước mắt còn vương trên gương mặt, trong lòng Trần Tân Giáp thở dài một tiếng, thầm nghĩ cô gái này quả nhiên là tuyệt đại báu vật, khó trách Vương Phác vì nàng thần hồn điên đảo, thà làm Vạn tuế gia tức giận cũng không chịu bỏ nàng!
Trần Viên Viên đưa tay nói:
– Đại nhân mời ngồi.
– Ngồi thì không cần.
Trần Tân Giáp cố gắng tự trấn định nói:
– Lão phu nói vài lời rồi sẽ đi.
Trần Viên Viên nói:
– Đại nhân mời nói.
Trần Tân Giáp nói:
– Những chuyện khác lão phu cũng không nhiều lời, tình cảnh của Vương tổng binh có lẽ cô đã biết, hiện tại nếu muốn cứu mạng hắn chỉ có một con đường, là phải cưới Trường Bình công chúa làm vợ! Chỉ cần Vương Phác là Phò mã Đô úy, hắn chính là hoàng thân quốc thích, sẽ không lo đến tính mạng nữa.
Trần Viên Viên thấp giọng nói:
– Tiểu nữ từng khuyên nhủ cũng từng cầu xin phu quân, nhưng chàng không đồng ý.
– Biết vì sao Vương Phác không đồng ý không?
Trần Tân Giáp hung ác nhẫn tâm, lạnh lùng nói:
– Đều vì cô, chỉ cần cô còn sống trên cõi đời này, hắn sẽ tuyệt không bỏ vợ tái giá! Trần Viên Viên như bị sét đánh, bỗng ngẩng đầu giật mình nhìn Trần Tân Giáp.
Trần Tân Giáp quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Viên Viên, nói:
– Nếu quả thật cô nghĩ cho Vương Phác, không nên trơ mắt nhìn hắn đi vào đường cùng, lời của lão phu chỉ nói tới đây, nên làm thế nào chính cô từ từ suy nghĩ, cáo từ.
Vẻ mặt Trần Viên Viên đờ đẫn, thậm chí ngay cả Trần Tân Giáp bỏ đi khi nào cũng không biết.
– Muội tử tốt.
Vương Nguyệt từ sau trướng đi ra, nhẹ nhàng ôm vai Trần Viên Viên, dịu dàng khuyên nhủ:
– Muội ngàn vạn lần đừng nghe Trần Tân Giáp nói xằng nói bậy, muội và Vương tổng binh lưỡng tình tương duyệt, phu thê tình thâm, nhưng ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ gì hết, lỡ khiến Vương tổng binh ân hận cả đời thì sao đây?
– Tỷ tỷ.
Trần Viên Viên chậm rãi ngẩng đầu lên, buồn bã nói:
– Bây giờ còn có cách nào khác có thể cứu tướng công chứ? Trần đại nhân nói rất đúng, chỉ cần muội chết đi, tướng công cũng không cần bỏ vợ tái giá rồi, giữa tướng công và Công chúa điện hạ sẽ không còn bất kì trở ngại gì nữa, chỉ cần tướng công làm Phò mã, chàng cũng sẽ không xáy ra chuyện gì nữa…
Vương Nguyệt không phản bác được.
– Chỉ cần tướng công có thể bình an vô sự, có thể sống thật tốt, vì chàng, làm chuyện gì muội cũng nguyện ý.
Ngữ khí của Trần Viên Viên dần dần trồ nên kiên định hơn, nhìn Vương Nguyệt nói:
– Tỷ tỷ, tỷ tới Kinh Sư cũng đã lâu, tỷ có thể giúp muội nghĩ cách, để muội vào thiên lao gặp mặt tướng công một lần không?
– Muội muội ngốc.
Vương Nguyệt cố sức lắc đầu, không kìm được nước mắt rơi, đáp:
– Việc này tỷ tỷ không thê giúp muội.
– Tỷ tỷ.
Trần Viên Viên thở dốc quỳ xuống trước mặt Vương Nguyệt, đau buồn nói:
– Tướng công bị giam vào thiên lao, tiểu muội ở Kinh Sư đã không còn chỗ dựa, tỷ chính là người thân duy nhất của muội, nếu ngay cả đại tỷ cũng không chịu giúp tiểu muội, vậy thì tiểu muội thật không biết làm sao bây giờ?
– Muội muội tốt.
Vương Nguyệt nghẹn ngào nói:
– Nhưng nếu tỷ tỷ đồng ý với muội rồi, đây không phải là đẩy muội đến đường cùng sao?
– Bỏ đi.
Thấy Vương Nguyệt nhất định không chịu, Trần Viên Viên buồn bã nói:
– Chỉ cần tướng công có thể sống thật tốt, trong lòng muội tử cũng đã rất vui mừng rồi, có gặp mặt tướng công lần cuối hay không kỳ thật cũng không sao nữa rồi.
– Muội muội.
– Tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội tử chuyển lời tới tướng công không?
– Muội muội, muội đừng như vậy, muội mà thật sự nghe lời tên cẩu quan Trần Tân Giáp kia khuyên, Vương tổng binh sẽ hối hận suốt đời đó.
– Tỷ tỷ, ngay cả chuyển một câu người cũng không muốn sao?
Nhìn dáng vẻ Trân Viên Viên thê lương bi ai, Vương Nguyệt đau đến thắt tim, chán nản nói:
– Được rồi, việc này tỷ tỷ sẽ trở về nhờ người nghĩ cách, để muội vào thiên lao gặp mặt Vương tổng binh một lần.
– Tỷ tỷ.
Trần Viên Viên từ đau buồn trở nên vui vẻ nói:
– Tỷ tỷ tốt.
Vương Nguyệt khóc ròng nói:
– Muội muội ngốc, chịu thiệt mà muội còn cười được.