Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 60: Phanh Thây
Trần Viên Viên và Vương Nguyệt đau buồn bi thương ôm lấy nhau, khóc đến trời sầu đất thảm. Đúng lúc này, ngoài trướng vải bỗng nhiên vang lên tiếng của Chân Hữu Tài:
– Phu nhân, tiểu nhân có thể vào nói mấy câu được không?
– Chân tiên sinh?
Trần Viên Viên vội vàng lau nước mắt trên gương mặt, thấp giọng nói:
– Mời vào.
Chân Hữu Tài vén rèm bước vào, vươn người thi lễ, sau đó cúi đầu nói:
– Phu nhân, có câu tiểu nhân không thể không nói.
Trần Viên Viên nói:
– Tiên sinh cứ nói.
Chân Hữu Tài nói:
– Khi tiểu nhân về doanh vừa hay thấy Binh bộ Thượng thư Trần đại nhân đi ra, nếu tiểu nhân đoán không sai, Trần đại nhân ông ta nhất định đã đến tìm phu nhân?
Trần Viên Viên gật đầu đáp:
– Đúng.
Chân Hữu Tài nói:
– Tuy rằng tiểu nhân không nghe thấy Trần đại nhân và phu nhân người nói gì, nhưng có dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra ông ta sẽ nói với người cái gì! Phu nhân, trong lúc quan trọng này người không thể tới thiên lao gặp tướng quân, càng không thể nghe Trần đại nhân nói bậy mà tự sát.
Trần Viên Viên ngạc nhiên nói:
– Tiên sinh?
Chân Hữu Tài vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Trần Viên Viên và Vương Nguyệt, nói:
– Phu nhân cho rằng mình luôn là trở ngại giữa tướng quân và Công chúa điện hạ, nghĩ chỉ cần mình chết đi tướng quân có thể lên làm rể hiền của Vạn tuế gia, tướng quân sẽ không còn lo lắng đến tính mạng nữa, kỳ thật thì ngược lại, phu nhân người nếu thật sự tìm tới cái chết, dựa vào tính tình của Tướng quân tuyệt sẽ không làm cái gì Phò mã gia nữa, đến lúc đó chỉ sợ hắn sẽ lập tức tạo phản, vậy thì hắn thật sự không sống nổi rồi.
Trần Viên Viên thông minh sắc sảo, Chân Hữu Tài nói xong nàng đã hiểu rồi.
Nếu Trần Viên Viên tự sát vào lúc này, Vương Phác hiển nhiên sẽ ghi món nợ này lên đầu Vạn tuế gia và Trần Tân Giáp, sẽ cho rằng do Vạn tuế gia bức tử Trần Viên Viên, dựa vào tính cách của Vương Phác quả nhiên không thể nào đi làm cái gì Phò mã gia nữa, bởi vậy kỳ thật lại là hại Vương Phác.
Nghĩ đến mà sợ, Trần Viên Viên không khỏi bị dọa tới toàn thân mồ hôi lạnh, cung kính nói vạn phúc với Chân Hữu Tài.
Chân Hữu Tài nói tiếp:
– Phu nhân, tướng quân đang cùng Vạn tuế gia chơi một ván cờ bức tướng quân bỏ phu nhân tái giá, mà tướng quân lại kiên trì làm bình thê, hiện giờ xem ai bỏ cuộc trước ai, người nào bỏ cuộc trước người đó sẽ phải nhượng bộ! Trong lúc này quan trọng là phu nhân người không thể tới thiên lao thăm hỏi, để tránh tình hình phức tạp.
Trần Viên Viên gật đầu nói:
– Hiểu rồi, đa tạ Chân tiên sinh nhắc nhở.
Chân Hữu Tài chắp tay, nói:
– Nếu phu nhân đã suy nghĩ thấu đáo, vậy tiểu nhân cáo lui trước, đợi tiểu nhân tới quý phủ của Điền quốc cữu, hi vọng thông qua Điền quốc cữu biết được một chút nước đi của Điền quý phi.
…
Hai ngày sau đó, Khôn Ninh cung.
Trường Bình công chúa như thường lệ vội tới thỉnh an Chu hoàng hậu, bởi vì Sùng Trinh Đế hạ lệnh cẩm khẩu, trong cung đã không dám công khai bàn luận về hôn sự của Công chúa điện hạ và Vương Phác nữa, nhưng chuyện này đã thành công để lại một cái gai trong lòng Trường Bình công chúa, khiến nàng ngủ không yên, ăn không ngon, chưa đầy hai ngày đã gầy đi không ít.
Trường Bình công chúa ngay cả Vương Phác cũng chưa từng gặp mặt, tuy nàng rất ngưỡng mộ Vương Phác nhưng chưa nói tới tình cảm gì đó, nàng dằn vặt như thế bởi vì lo lắng cho hạnh phúc hôn nhân của mình, Sùng Trinh Đế mặc dù hạ lệnh cấm khẩu trong cung, cũng cấm tất cả quan lại nghị luận về việc này, dường như muốn bắt tất cả những ai biết được đều phải quên chuyện này đi.
Nhưng Trường Bình công chúa không quên được.
Thời đại này, cô gái gia đình tử tế cho dù thân phận cao thấp thế nào, đều rất coi trọng danh tiết. Sùng Trinh Đế đã hứa hôn trước mặt mọi người rồi, nếu cuối cùng Trường Bình công chúa không gả cho Vương Phác, chính là vết nhơ lớn nhất đối với danh tiết của nàng, từ nay về sau nàng cũng không có mặt mũi tái giá với người khác, thậm chí nàng cũng không muốn sống tiếp nữa.
Nhìn con gái cứ ngày một gầy yếu, Chu hoàng hậu vô cùng bất lực, đến Chu quốc trượng vào cung cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
– Ai…
Chu quốc trượng thở dài, ảm đạm nói:
Thật khổ cho đứa nhỏ Như Nhi này rồi.
Chu hoàng hậu nức nở nói:
– Việc này vẫn chưa biết bao giờ mới kết thúc đây.
Lúc hai người đang nói chuyện, hoàng nhi thứ hai Chu lắng vọt vào Khôn Ninh cung, lớn tiếng hét lên:
– Mẫu hậu, truyền khắp, truyền khắp rồi.
Chu hoàng hậu trừng mắt nhìn Chu Từ Quýnh, trách mắng:
– Đều truyền khắp cái gì?
Chu Từ Quýnh nói:
– Đương nhiên là chuyện tình yêu đau khổ cảm động của Vương Phác và nữ nhân trăng hoa kia, à, còn có hôn sự của hoàng tỷ và Vương Phác nữa, bây giờ dân chúng toàn thành Bắc Kinh đều biết phụ hoàng ép Vương Phác bỏ người vợ tao khang để tái giá với hoàng tỷ, nhưng Vương Phác thà chết chứ không chịu khuất phục, không làm Trần Thế Mỹ.
Trần Thế Mỹ: một nhân vật trong kinh kịch Trung Hoa, chỉ những kẻ bạc tình chạy theo ^1 hoa phú quý.
– Hả?
Chu hoàng hậu kêu thất thanh:
– Việc này đã truyền khắp Kinh Sư rồi?
– Đúng vậy ạ.
Chu Từ Quýnh gật đầu nói:
– Bây giờ trong các phường hí, còn có cả các trà lâu tửu quán đều có người hát vở Vương Phác rồi, đều nói Vương Phác trọng tình trọng nghĩa, không chịu bỏ tao khang tái giá, nhưng phụ hoàng và Trần Tân Giáp lại quyết ép hắn bỏ vợ tái giá đó.
– Hả, việc này đều truyền ra rồi?
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Quốc trượng Chu Khuê và Hoàng hậu ngơ ngác nhìn nhau.
– Mẫu hậu, con gái không sống nổi rồi.
Trường Bình công chúa đau buồn than một tiếng, che mặt bước đi.
…
Cung Càn Thanh.
Vương Thừa Ân thở hồng hộc chạy vào noãn các, qùy xuống đất thở dốc nói:
– Vạn tuế gia, không xong rồi.
Sùng Trinh Đế vẫn không ngẩng đầu lên hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
Vương Thừa Ân đáp:
– Nô tài vừa nhận được tin, phường hí và các trà lâu tửu quán trong kinh thành đều đang diễn vở về chuyện của Vương tổng binh và Công chúa điện hạ, bây giờ khắp dân chúng Kinh Sư đều đã biết việc này rồi.
– Ngươi nói cái gì?
Sùng Trinh Đế bỗng ngẩng đầu, trầm giọng quát hỏi:
– Chuyện trẫm muốn gả Như Nhi cho Vương Phác đã truyền khắp Kinh Sư?
Vương Thừa Ân vẻ đau khổ nói:
– Vạn tuế gia, còn nữa ạ.
Sùng Trinh Đế đen mặt hỏi:
– Còn gì nữa?
Vương Thừa Ân đáp:
– Trên phố còn nói Vương Phác không muốn bỏ vợ tái giá, nhưng Vạn tuế gia và Binh bộ Thượng thư Trần đại nhân lại bức ép hắn bỏ người vợ tao khang.
– Thật… thật là buồn cười.
Sùng Trinh Đế giận dữ đập bàn, nhưng trong giọng nói lại khó tránh khỏi mấy phần chột dạ.
Lúc trước Sùng Trinh Đế chính miệng hứa hôn, tất cả quan văn tướng võ từ thất phẩm trở lên ở Kinh Sư đều có mặt, việc này lưu truyền ra cũng không kì lạ. Hơn nữa, bây giờ truy cứu lại là ai để lộ tin tức đã không có chút ý nghĩa nào nữa, cũng không truy cứu nổi. Chuyện không hay chính là tin tức giờ đã truyền khắp Kinh Sư, có muốn bịt miệng cũng không còn kịp nữa rồi.
Bởi vậy sự tình đã trở nên cực kỳ khó giải quyết. Sùng Trinh Đế đã đâm lao thì phải theo lao, nếu giết Vương Phác vậy không khác nào thừa nhận nhũng lời đồn đại trên phố, đến lúc đó Vương Phác có thể được tiếng thơm có tình có nghĩa, mà Sùng Trinh Đế lại chịu tiếng xấu chia rẽ đôi uyên ương, đây chẳng phải là tự tát vào mặt mình ư?
Quan trọng nhất là triều đình còn có thể mất đi một Đại tướng thiện chiến! Đây là điều Sùng Trinh Đế rất không hỵ vọhg.
Nếu thuận nước đẩy thuyền, ban Trường Bình công chúa cho Vương Phác làm bình thê, hiện tại Sùng Trinh Đế quả thật nuốt không trôi cơn tức này. Đường đường là Công chúa lại phải cùng ngồi cùng ăn với một nữ tử trăng hoa, thể diện của hoàng gia còn biết để đâu? Hơn nữa Sùng Trinh Đế là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn, nào có đạo lý Hoàng đế lại nhận thua thỏa hiệp với một Tổng binh?
Sùng Trinh Đế khoanh tay thong thả đi qua đi lại vài bước, bỗng đột nhiên quát:
– Vương Thừa Ân.
Vương Thừa Ân vội vàng tiến lên hai bước, cúi người đáp:
– Có nô tài.
Sùng Trinh Đế trầm giọng quát:
– Ngươi lập tức tới thiên lao một chuyến, thay trẫm chuyển lời tới Vương Phác, nói trẫm cho hắn hai con đường, một là, lập tức bỏ nữ tử trăng hoa kia, vui vẻ làm rể hiền của trẫm, hai là, trưa ngày mai, cùng với Nô tù Hoàng Thái Cực bị giải tới Thái Thị Khẩu, phanh thây!
Tình thế bức bách, Sùng Trinh Đế chỉ có thể ngả bài trước.
– A?
Vương Thừa An rùng mình một cái, run giọng nói:
– Phanh… phanh thây?
Sùng Trinh Đế cả giận nói:
– Còn không mau đi!
Vương Thừa Ẩn thật cẩn thận hỏi:
– Vạn tuế, đây là mật chỉ hay là…
– Đây không phải là mật chỉ!
Sùng Trinh Đế lớn tiếng nói:
– Ngày hôm qua lâm triều, Lưu Tông Chu, Lý Bi phải có dâng tấu chương, nói phải xử Vương Phác tội chết hay sao? Bây giờ trẫm theo đúng tấu chương của bọn họ, nghiêm trị Vương Phác, trưa ngày mai áp giải tới Thái Thị Khẩu phanh thây, nghiêm hình thị chúng!
– Nô tài tuân chỉ.
Vương Thừa Ẩn run giọng đáp:
– Nô tài lập tức đến thiên lao tuyên chỉ.