Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 58: Vương Phác Thâm Ảo Quá
Thiên lao, nhà giam địa tự số 2.
Vương Phác đang cuộn mình ngủ trong đệm cỏ ở góc tường, đột nhiên những âm thanh “cạch cạch” chói tai làm hắn tỉnh giấc, mơ màng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy phạm nhân ở phòng giam địa tự số 1 đang dùng xiềng xích trên tay mình không ngừng gõ vào lan can to bằng cổ tay, âm thanh chói tai này là do lão ta gây nên đấy.
– Sao vậy? – Vương Phác cau mày nói:
– Ầm ĩ chết người, có để người ta ngủ hay không?
– Hầy, tiểu tử ngươi giờ vẫn còn ngủ được ư?
Lão tù phạm kia kêu lên:
– Có biết ngươi đã chết đến nơi rồi không hả?
– Có chết thì cũng phải ngủ, chẳng lẽ không ngủ thì không chết à?
Vương Phác tức giận đáp một câu, ngả đầu ngủ tiếp.
– Ôi trời ơi, không ngờ tiểu tử ngươi đỉnh như thế.- Lão phạm tù kia nói:
– Này, ngươi nói cho lão phu biết tiểu tử ngươi tên là gì? Quan hàm gì? Ừm, bị nhốt vào nhà giam địa tự số 2 cho dù không phải là Đốc phủ địa phương thì cũng là Tổng binh, ngươi vào bằng cách nào?
Vương Phác mặc xác lão, quay người lại ngủ.
Lão tù phạm kia kéo mặt khổ sang, cầu khẩn nói:
– Này, tiểu tử thối, lão phu bị nhốt ở đây ba năm rồi, suốt ba năm chưa từng có người nào chịu nói chuyện với lão phu, cũng không có ai vào đây để bầu bạn với lão, tiểu tử thối ngươi hãy nói vài câu với lão phu được không? Coi như lão van xin ngươi đấy.
– Này ông già kia, có thấy phiền không hả? – Vương Phác ngồi phắt dậy, phát cáu nói:
– Tôi buồn ngủ, không rỗi hơi nói chuyện phiếm với lão.
– Một lúc thôi, nói vài câu thôi.
Lão tù phạm cầu xin:
– Lão phu xin ngài đấy.
Vương Phác cáu điên, nói:
– Lão già chết tiệt, xem như tôi thua, nào, nói vài câu vậy.
Lão tù phạm hỏi:
– Tiểu tử, ngươi tên gì?
– Vương Phác.
– Vương Phác? – Lão tù phạm nói:
– Cái tên này nghe hơi quen quen nha.
Vương Phác tức khí nói:
– Tổng binh Đại Đồng.
– Ồ, lão phu nhớ ra rồi.- Lão tù phạm cười to
– Ngươi chính là tên thiếu gia ương tử Vương Phác dựa vào mấy tóc bím Kiến Nô mà thăng lên làm Tổng binh, ha ha ha, có phải là bởi vì lâm trận bỏ chạy nên bị bắt đúng không hả?
– Ông nội lão mới lâm trận bỏ chạy ấy
Vương Phác phừng phừng nói:
– Tiểu gia ta mang theo hơn ngàn cô quân liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm, không chỉ phá hủy được căn cơ Kiến Nô, còn bắt giữ được Nô tù Hoàng Thái Cực và Hai Vương gia Kiến Nô, lúc chiến thắng trở về, còn thuận tay tiêu diệt Bạch Liên giáo, ta làm lính đào ngũ hồi nào hả?
– Khoác lác quá khoác lác quá, đúng là ba hoa khoác lác.- Lão tù phạm cười nhạo:
– Sao ngươi không nói còn tìm được Ngọc tỷ truyền quốc trở về nữa?
– Hừ, lão già chết tiệt này.
Vương Phác mắng:
– Ta thật sự là tìm được Ngọc tỷ truyên quốc trở về đấy!
– Được, tiểu tử mặt dầy ngươi có thể mở phường nhuộm được đấy.
Lão tù phạm càng cười nhạo, nói:
– Nếu ngươi lập nên nhiều công lao như thế, sao lại bị bắt vào trong thiên lao giống lão phu như vậy hả? Ngươi đừng nói với lão phu là ngươi cũng đắc tội với hai tên khốn kiếp Dương Tự Xương và Cao Khởi Tiềm nhé?
– Dương Tự Xương và Cao Khởi Tiềm có là gì chứ? Tiểu gia ta bị bắt vào thiên lao là vì…
Vương Phác đột nhiên khựng lại, nuốt câu sau trở vào, tức giận nói:
– Dựa vào gì mà ta phải nói cho lão biết?
– Hắc.- Lão tù phạm la lên:
– Tiểu tử thối nhà ngươi, đang nói đến đoạn mấu chốt thì ngừng?
Vương Phác phất tay, nói:
– Lão nói trước cho ta biết, sao lão lại bị bắt vào thiên lao?
Lão tù phạm lắc đầu:
– Không nói.
Vương Phác nói:
– Vậy lão có thể nói tên của mình không?
Lão tù phạm vẫn lắc đầu:
– Quên rồi, quên hết rồi.
– Hừ, lão già chết tiết này, có tin ta (tính laơlịkhÔHg?
Khi Vương Phác đang định dọa lão tù phạm kia thì đội trưởng nhà lao đột nhiên đi vào thiên lao, mở cửa sắt phòng giam của Vương Phác, rống lớn:
– Phạm quan Vương Phác, bên ngoài có người tìm ngươi.
– Là ai?
– Bà nội ngươi ít lời đi, cứ ra sẽ biết.
Hai gã ngục tốt không nói không rằng đẩy Vương Phác ra ngoài.
Người đến tìm Vương Phác không ngoài ai khác chính là Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp, hai gã ngục tốt áp Vương Phác vào phòng tra tấn, cung kính nói:
– Trần đại nhân, phạm nhân cho ngài đã mang đến.
– Làm phiền hai vị quân gia.
Trần Tân Giáp nhét một thỏi bạc vào trong tay ngục tốt, hai gã ngục tốt cảm ơn liên tục, vui vẻ đi ra.
– Ngồi đi.
Trần Tân Giáp lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Phác, nói:
– Vương đại tổng binh!
– Cảm tạ.- Vương Phác ngồi xuống, nói với Trần Tân Giáp:
– Trần đại nhân ngài cũng ngồi đi.
Trần Tân Giáp ngồi đối diện với Vương Phác, căm hận chất vấn:
– Vương Phác, đầu óc ngươi có phải có vẩn đề hay không? Vạn tuế gia ban cho ngươi kim bài miễn tử, không ngờ ngươi lại dùng nó để cứu một đám vô danh tiểu tốt, ngươi nói xem có phải ngươi muốn chết hay không? Ngươi nhưng đừng có lôi lão phu làm đệm lưng cho ngươi chứ!
– Trần đại nhân, lời ngài nói ta không thích nghe chút – Vương Phác hỏi ngược lại:
– Ta kéo lão làm đệm lưng khi nào chứ? Còn nữa, ai là vô danh tiểu tốt? Ngài có biết bọn họ đều là những huynh đệ sinh tử của ta không! Vì ta, bọn họ có thể từ bỏ cả tính mạng đấy.
– Hừ, hôm nay lão phu hao tổn tâm cơ vào thiên lao cũng không phải để cãi nhau với ngươi.- Trong lòng Trần Tân Giập đầy lửa giận tích tụ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nói:
– Vậy ta nói cho ngươi hay, ngươi đã đắc độc tội với hai người Lưu Tông Chu, Lý Bang Hoa rồi, hai người đó tụ tập một nhóm Ngự sử ngôn quan, ngày mai lâm triều dâng tấu xin Vạn tuế gia xử tử ngươi đấy.
– Lão Chu Diên Nho dối trá kia hiện tại cũng muốn quấy nước đục lên rồi, trước khi đến đây lão phu cũng đi tìm y nhưng lão dối trá này lại trốn không gặp, hiện tại trong văn võ cả triều, ngoại trừ lão phu thì không có một ai nói giúp ngươi rồi! Vương Phác ơi Vương Phác, ngươi có biết ngươi sắp chết đến nơi rồi hay không?
– Chết thì chết!
Vương Phác chẳng quan tâm:
– Nhân sinh nhất thế, thảo trường nhất thu, ai mà không chết chứ?
– Ngươi…- Trần Tân Giáp thiếu chút nữa bị Vương Phác làm cho tức giận sặc khí, rất lâu mới nhẫn nhịn được cơn giận đang phập phồng trong lồng ngực, nói:
– Vương Phác ngươi hãy nghe cho kỹ đây, hiện tại chỉ có một biện pháp có thể cứu ngươi, chính là cưới Trường Bình công chúa, chỉ cần ngươi trở thành Phò mã gia, đám Lưu Tông Chu dù có muôn vàn lý do cũng không tấu ngươi chết được rồi!
Trần Tân Giáp nói cũng không phải là không có lý do, nếu Vương Phác thật sự trở thành Phò mã Đô úy, vậy thì hắn sẽ nhanh chóng trở thành hoàng thân quốc thích, chuyện hắn trước đó kháng chỉ sau lại cướp pháp trường, nhóm Ngự sử ngôn quan trong triều không thể chen mồm vào được rồi, việc này sẽ do Tông Nhân Phủ quản lý, về phần Tông Nhân phủ xử lý thế nào, đây chẳng phải là chỉ cần một câu của Vạn tuế gia thôi sao.
Vương Phác nói:
– Trần đại nhân, hình như ta từng nói không muốn cưới Công chúa điện hạ mà?
– Ngươi…- Trần Tân Giáp tức giận đến thiếu chút nữa chửi ầm lên, nhưng nói đến bên miệng vẫn cố gắng nuốt trở về, nói:
– Vương Phác, lão phu mặc kệ ngươi và ả thanh lâu kia từng thề non hẹn biển gì, cũng chẳng quan tâm các ngươi sẽ duy trì quan hệ gì, nhưng hiện tại ngươi nhất định phải bỏ ả, sau đó cưới Công chúa điện hạ làm vợ, ngươi nghe rõ sao?
Vương Phác lãnh đạm nói:
– Trần đại nhân, vẫn là câu nói kia, ta vui lòng cưới Công chúa điện hạ, nhưng muốn ta bỏ Viên Viên, không có cửa đâu!
– Ngươi…- Trần Tân Giáp không thể nhịn được nữa, giận tím mặt nói:
– Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?
Vương Phác mỉm cười nói:
– Ta dù có thấy quan tài cũng không đổ lệ đấy!
Trần Tân Giáp tức giận râu tóc dựng rung lên, chỉ vào Vương Phác nửa ngày mới thốt được một câu:
– Có lúc ngươi rơi lệ đấy!
Buông xong câu này, Trần Tân Giáp bỏ đi, Vương Phác lạnh nhạt nói:
– Trần đại nhân đi đường mạnh khỏe, không tiễn.
Càn Thanh cung, Đông Noãn các.
Vương Thừa Ân lom khom tiến vào cửa, bẩm với Sùng Trinh Đế đang phê duyệt tấu chương:
– Vạn tuế gia, Trần Tân Giáp vừa mới đi thiên lao.
Sùng Trinh Đế cũng không ngẩng đầu lên, hỏi:
– Hắn đi thiên lao làm cái gì?
Vương Thừa Ân nói:
– Trần đại nhân đi khuyên Vương Tổng Binh đấy, bảo Vương Tổng Binh bỏ ả thanh lâu vừa mới cưới đi.
Sùng Trinh Đế đang cầm phê tấu chợt dừng lại, ngẩng lên hỏi:
– Vương Phác đáp như nào?
Vương Thừa An run run:
– Nô tì… Nô tì không dám nói.
Sùng Trinh Đế cả giận nói:
– Nói!
Vương Thừa An nói:
– Vương Phác nói hắn bằng lòng cưới Công chúa điện hạ, nhưng bảo hắn bỏ cô gái thanh lâu kia, không có cửa đâu.
– Khốn khiếp!
Sùng Trinh Đế nghe vậy giận xuống đất.
Vương Thừa Ân sợ hãi run rẩy, lập cập quỳ xuống đất cầu xin: Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết, Vạn tuế gia thứ tội.
– Ngươi làm cái gì vậy? – Sùng Trinh Đế cau mày nói:
– Trẫm không tức giận ngươi, đứng lên đi.
– Tạ ơn Vạn tuế gia.
Lúc này Vương Thừa Ân mới dám đứng lên, tiến lên thật cẩn thận nhặt tấu chương đã phê ở dưới đất lên.
Sùng Trinh Đế lãnh đạm nói:
– Vương Phác này vừa không muốn bỏ ả thanh lâu kia, nhưng lại muốn kết hôn với Như nhi, ý hắn là gì? Chẳng lẽ muốn Như nhi của trẫm phải làm thiếp hay sao?
Vương Thừa Ẩn vội nói:
– Vạn tuế gia, nô tì nghĩ Vương Tổng Binh quả quyết không dám có ý nghĩ này, chỉ sợ hắn muốn cướp ả thanh lâu kia làm thiếp đó.
– Nạp thiếp cũng không được! – Sùng Trinh Đế quả quyết nói:
– Như nhi của trẫm là ngọc quý trong tay trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không để nó chịu thiệt thòi! Nếu Vương Phác muốn là rể hiền của trẫm, hắn chỉ có thể cưới một mình Như nhi! Lại nói từ khi Đại Minh ta khai quốc tới nay, nhiều thế hệ Phò Mã Đô úy chưa từng có tiền lệ nạp thiếp.
– Nô tì lắm miệng rồi.
Vương Thừa Ân khẩn trương tự vả vào miệng mình:
– Nô tì lắm miệng.
– Vương Phác này, tưởng là trẫm thật sự không dám giết hắn sao? – Trong con ngươi của Sùng Trinh Đế xẹt qua một tia sát khí lạnh băng, nói với Vương Thừa Ân:
– Thừa Ân, từ hôm nay trở đi nghiêm cấm trọng cung bàn tán chuyện gả Như nhi, người nào dám chống lại lập tức ban chết!
– Nô tì tuân chỉ.
Vương Thừa Ân kích động rùng mình một cái, thầm nghĩ Vương Phác này xem ra quá thâm ảo rồi.
Vạn tuế gia muốn ở trong cung hạ cấm khẩu lệnh, hiển nhiên là chuẩn bị thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không kiên trì muốn gả Trường Bình công chúa cho Vương Phác nữa. Nếu Vương Phác này không còn làm Phò mã Đô úy, dựa vào việc hắn đã phạm, trong tay lại không có kim bài miễn tử, dù hắn có chín cái đầu cũng không đủ để Vạn Tuế gia chém đấy
Mời xem: Lời của Tịch Mịch Kiếm Khách
Những chương này có lẽ khiến các độc giả ức chế, nhưng đây chính là vì đặt nền móng sau này, mọi người có thể ngẫm nghĩ một chút, một người ngay cả thánh chỉ cũng dám kháng, vì cứu huynh đệ của mình mà còn dám cướp pháp trường mà còn có thể bình yên làm Tổng binh, nếu sau này trở về địa phương, quan viên địa phương còn ai dám đắc tội với hắn nữa? Tướng sĩ địa phương sẽ thấy thế nào, còn ai muốn cho hắn tham gia quân đội nữa không?
Còn nữa, Vương Phác sống chết không chịu bỏ Trần Viên Viên, chết vì gái, hết thảy là vì đàn bà…
…
Các độc giả, một vài đoạn cẩu huyết thì kệ cẩu huyết, nhưng nhất thời cẩu huyết mà đổi lấy thỏa mãn về sau, cũng đáng, mong mọi người hãy kiên nhẫn, càng về sau tình tiết sẽ càng hợp tình hợp lý hơn, hơn nữa Vương Phác trở về Đại Đồng, sẽ lại có chiến tranh rồi, là chiến tranh thiết huyết!