Thiết Huyết Đại Minh

Chương 57: Bùn Đất Bám Rơi Đũng Quần


Đọc truyện Thiết Huyết Đại Minh – Chương 57: Bùn Đất Bám Rơi Đũng Quần

Đêm, đại doanh Vương Phác

Thường Duyên Linh, Lý Tổ Thuật ban ngày vào thành tìm hiểu tin tức, đến giờ vẫn chưa quay về.

Đám Mặt Sẹo, Tiểu Thất, A Mộc toàn bộ tụ tập ở trong trướng của Chân Hữu Tài. Không có Vương Phác ở đây, vị quân sư quạt mo Chân Hữu Tài nghiễm nhiên chính là tâm phúc của mọi người rồi.

Chân Hữu Tài nói:

– Chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nghĩ biện pháp giải cứu tướng quân.

Mặt Sẹo nói:

– Chân tiên sinh ngươi nói đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Chân Hữu Tài suy nghĩ một chút, hạ giọng nói:

– Việc này do Vạn tuế gia tứ hôn mà nên, vậy phải do việc tứ hôn mà kết, chúng ta ném bùn đất rơi vào đũng quần ông ta, không phải phân cũng là phân.

A Mộc hỏi:

– Ý… ý.. ý là gì?

– Ý tứ rất đơn giản.

Chân Hữu Tài trầm giọi

– Chính là đem gạo nấu thành cơm, bức Vạn tuế gia gả công chúa Trường Bình cho tướng quân, chỉ cần tướng quân cưới Công chúa điện hạ thì ngài ấy chính là Phò mã gia rồi, chỉ cần tướng quân thành hoàng thân quốc thích, thanh lưu trong triều sẽ không còn tư cách chỉ trích buộc tội ngài nữa, việc này thuộc Quy Tông Nhân phủ quản lý, nhưng Quy Tông Nhân phủ vẫn cần một câu của Vạn tuế gia, các ngươi nói Vạn Tuế gia có thể giết con rể của mình không?

– Hay nha.

Mặt Sẹo tán thành:

– Trên đời này nào có đạo lý cha vợ giết con rể, chủ ý này không tồi.

Tiểu Thất cau mày nói:

– Chân tiên sinh, Vạn tuế gia ban đầu vốn có ý tứ hôn Công chúa điện hạ cho tướng quân, là tướng quân tự mình cự tuyệt, việc này nếu tướng quân không muốn, gạo có nấu cũng chưa chắc thành cơm đâu!

– Đúng vậy.

Mặt Sẹo nghe xong cũng cảm thấy có lý, lại hỏi Chân Hữu Tài:


– Nếu tướng quân không muốn thì làm sao bây giờ?

– Các ngươi không hiểu tướng quân, sao biết tướng quân không muốn cưới Công chúa?

Chân Hữu Tài mỉm cười nói:

– Tướng quân không muốn ly hôn với Viên Viên phu nhân sau đó lại đi cưới công chúa, tính tình của tướng quân không phải các ngươi không biết, ngài đã quyết định thì không ai có thể ép buộc ngài được. Cho dù trong lòng ngài ấy căn bản không có Viên Viên phu nhân thì ngài vẫn làm vậy, huống chi Viên Viên phu nhân vừa dịu dàng hiền tuệ lại từng cứu mạng của tướng quân, cho nên chúng ta mới phải làm gạo nấu thành cơm, trát bùn đất vào đũng quần Vạn tuế gia, không phải phân cũng là phân.

Mặt Sẹo và A Mộc liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu:

– Không hiểu.

– Khụ, các ngươi không cần hiểu.

Chân Hữu Tài ho khan một tiếng, nói

– Các ngươi chỉ cần làm theo những

– Đi.

Đám người Mặt Sẹo cùng gật đầu:

– Chân tiên sinh ngươi nói đi.

Chân Hữu Tài nói:

– Tiểu Thất, ngày mai ngươi đi thành Bắc Kinh tìm vào tài tử nghèo túng, bảo bọn họ viết câu chuyện tình yêu giữa tướng quân và Viên Viên phu nhân, thêm mắm dặm muối, sau đó cầm kịch bản đó đi tìm vài đoàn kịch hát nổi danh, ta tin tưởng đoàn kịch hát đó sẽ rất vui vẻ được đưa câu chuyện tình yêu của tướng quân và Viên Viên phu nhân lên sân khấu kịch đấy.

Đại Minh tư thời Hồng Vũ đến nay, quản thúc quan trường cực kỳ nghiêm khắc, quan lại tham ô không đến 60 lượng bạc đã có thể bị xử cực hình, nhưng quản lý dân gian lại cực kỳ rộng mở, nhất là dân chúng hai kinh nam bắc, có thể nói là được triều đình dung túng rồi, tới thời Minh mạt, thanh âm dân gian chỉ trích triều đình đã trở thành một loại phong trào.

Giống như Phục xã của Giang Nam là một tổ chức dân gian thuần khiết, lại dám công khai công kích triều đình, thậm chí phỉ báng trọng thần triều đình.

Chỉ cần tổ chức dân gian này không kết đảng với triều thần thì Hoàng đế các đời triều Minh mặc kệ nó. Trong lịch sử triều Minh từng miêu tả sự thống trị của Đại Minh hắc ám thế nào, cuộc sống dân chúng khủng hoảng ra sao thật ra đều là lời nói vô căn cứ, trên thực tế, Tống triều và Minh triều thống trị người Hán có thể nói là triều đại “nhân quyền” nhất trong lịch sử hai ngàn năm phong kiến Trung Quốc.

Chí ít đối với dân chúng bình dân mà nói thì là như thế.

Cho nên ở đời Minh, gánh hát công khai diễn xướng hí văn về trọng thần triều đình, nghệ nhân thuyết thư trà lâu tửu quán công khai kể về những bí mật của đương kim Hoàng đế cũng không phải là chuyện hiếm có, chỉ cần người đó không cố ý bịa đặt gièm pha triều thần hoặc bẻ cong nói xấu Hoàng đế, quan phủ nhắm mắt mở, sẽ rất ít hỏi tới.

– Được, ta ngày mai sẽ đi.

– Nhớ cho nhiều ngân lượng một chút, để hơn.


– Không thành vấn đề.

– Mặt Sẹo, bắt đầu từ ngày mai người mang nhiều ngân lượng ngày ngày đến quán rượu quán trà nói chuyện phiếm, tìm nhiều bằng hữu giang hồ để nói chuyện, ngươi chỉ cần nói với họ rằng tướng quân là người đàn ông có tình có nghĩa nhất trên đời này, vì Viên Viên phu nhân mà không tiếc cự tuyệt hôn nhân với Trường Bình công chúa, vì cứu thân binh của mình đang chịu hàm oan, hắn thậm chí còn dám mạo hiểm tính mạng đi cướp pháp trường.

– Được, ngày mai ta sẽ đi.

– Đúng rồi, tốt nhất là có thể tìm vài vị thuyết thư tiên sinh, trước tiên đem sự tích của tướng quân nói cho họ, nếu như có các Thuyết thư tiên sinh hỗ trợ tuyên truyền, tin rằng câu chuyện của tướng quân rất nhanh sẽ truyền khắp thành Bắc Kinh. Không tới vài ngày, toàn bộ các đại cô nương, tiểu tức phụ của thành Bắc Kinh sẽ biết tướng quân là vì không muốn bỏ Viên Viên phu nhân mới cự hôn đấy, toàn bộ Đại lão gia thành Bắc Kinh cũng đều sẽ biết, tướng quân là vì cứu thân binh của mình hàm oan chịu khuất mới rơi vào nông nỗi như hiện nay.

Mặt Sẹo gật đầu nói:

– Ta biết rồi.

Chân Hữu Tài lại nói:

– Ngày mai ta sẽ mang theo lễ trọng đến Điền phủ và Chu phủ, đi cửa sau đến Chu quốc trượng và Điền quốc cữu, đến lúc đó ngoài có dân chúng và sĩ lâm người thượng lưu của kinh sư tạo thế, trong có Chu hoàng hậu và Điền quý phi đêm đêm thì thầm bên gối đối với Vạn tuế gia, việc hôn nhân giữa tướng quân và Công chúa điện hạ mới có cơ hội xoay chuyển!

Thấy Tiểu Thất và Mặt Sẹo đều có việc đi làm, duy chỉ có mình không có việc gì, A Mộc vội la lên:

– Này, vậy còn ta thì sao?

– Ngươi?

Chân Hữu Tài liếc A Mộc một cái, nói:

– Ngươi ở lại đại doanh, quản lý các huynh đệ khác, không cho họ làm loạn vào lúc này.

Lúc đám Chân Hữu Tài đang nghĩ biện pháp giải cứu Vương Phác, còn có người đã ở hối hả ngược xuôi khơi thông quan hệ thay Vương Phác, người này chính là Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp, Lúc trước từng nói, hiện giờ Trần Tân Giáp đã và Vương Phác đã thành châu chấu bị buộc trên một sợi dây, ngươi không chạy được thì ta cũng không thoát, Trần Tân Giáp bởi vậy mà không thể không bôn ba vì Vương Phác.

Trần Tân Giáp tìm đến quý phủ Tân Tấn Nội Các thủ Phụ Chu Diên Nho, kết quả cửa phủ đóng im ỉm.

Chu Diên Nho không ở trong quý phủ sao? Đương nhiên không phải, lúc Trần Tân Giáp tới cửa, Chu Diên Nho đang cùng Lại bộ Thị lang Vương Tích Duyên bí mật nói chuyên tại thư phòng.

Vương Tích Duyên hỏi:

– Các Lão tại sao không gặp Trần đại nhân một lần?

Chu Diên Nho nói:


– Thời điểm này vẫn không nên thân cận quá với Trần Tân Giáp thì tốt hơn.

Vương Tích Duyên không hiểu hỏi:

– Ban ngày ở trên kim điện, chẳng phải Các Lão cùng Trần đại nhân cùng nhau ra sức bảo vệ Vương Tổng Binh sao? Sao hiện tại lại…

Chu Diên Nho nói:

– Ban ngày thì ban ngày, lúc này là lúc này.

Vương Tích Duyên nói:

– Ý của Các lão là…

Chu Diên Nho nói:

– Lúc ban ngày, lão phu ra sức bảo vệ Vương Phác là vì lúc ấy Vạn Tuế gia không muốn Vương Phác chết, hiện tại lão phu không muốn tiếp xúc với Trần Tân Giáp là vì lão phu còn chưa hiểu thấu đáo suy nghĩ hiện tại của Vạn tuế gia.

Vương Tích Duyên nghiêm trang hỏi:

– Ý Các Lão là, Vương Phác có khả năng bị Vạn tuế gia xử tử?

– Khó mà nói lắm.

Chu Diên Nho bùi ngùi nói:

– Vốn nếu Vương Phác lấy kim bài miễn tử giải vây cho mình, hắn có thể thoải mái tránh được kiếp này, nhưng ại có thể nghĩ Vương Phác sẽ lấy kim bài miễn tử để đổi lấy tính mạng của đám tiểu tốt dưới tay hắn chứ? Chuyện thay đổi phức tạp hơn, Vương Phác đã dồn Vạn tuế gia đến hoàn cảnh khó xử, ngài ấy muốn tìm lý do để tha cho Vương Phác cũng khó.

– Nhưng hạ quan nghĩ, rất có thể Vạn tuế gia không giết Vương Phác.

Vương Tích Duyên lắc đầu nói:

– Vương Phác này tuy rằng cả gan làm loạn, nhưng hắn thật sự là một viên tướng tài hiếm có, hơn nữa phá được thành Thịnh Kinh, bắt giữ Hoàng Thái Cực, thu phục Tế Ninh, khơi thông đường thủy, đoạt lại Ngọc tỷ truyền quốc thất truyền đã lâu, mấy việc này đều là công lớn, chẳng lẽ ưu khuyết còn không đủ để hỗ trợ sao?

Chu Diên Nho hỏi ngược lại:

– Vương Phẵc đích xác thay triều đình lập công lớn, nhưng ngươi không cảm thấy là Vương Phác có thể thoát sao? Vạn tuế gia vốn vì chuyện hắn cự hôn đã nhẫn nhịn cơn giận trong bụng rồi, giờ lại ngang nhiên kháng chỉ, cướp pháp trường, đây chính là lửa cháy đổ thêm dầu, Vương Phác dám tùy ý làm càn như thế, Vạn tuế gia lại càng là kiêng kị….

Vương Tích Duyên bìmg tỉnh đại ngộ nói:

– Thì ra là thế, khó trách Các lão không muốn gặp Trần đại nhân vào lúc này.

– Tuy nhiên…

Chu Diên Nho lại đổi lời, nói tiếp:

– Vương Phác cũng không hẳn sẽ chết.


Vương Tích Duyên nói:

– Hạ quan ngu muội, kính xin Các lão chỉ giáo.

Chu Diên Nho nói:

– Thật ra, Vương Phác có thể bỏ ả kỹ nữ kia sau đó cưới công chúa Trường Bình làm vợ, như vậy chuyện kháng chỉ và tội cướp pháp trường có thể chuyển chết thành sống, đối với bản thân Vương Phác và đổi với triều Đại Minh đều là chuyện tốt.

Vương Tích Duyên nói:

– Các lão chỉ giáo cho?

Chu Diên Nho nói:

– Nếu lão phu không có đoán sai, Vạn tuế giá vốn là định tính toán chiêu Vương Phác làm Phò mã, sau đó yêu cầu Vương Phác lấy thân phận Phò mã Đô úy Đề đốc Kinh Doanh, lấy khả năng muốn cho hắn tiếp tục mang binh đi ngoại trấn, cứ như vậy Vương phác không thể trở về biên trấn tác chiến với Kiến Nô, cũng không thể lao tới Trung Nguyên quét sạch lưu tặc rồi.

Vương Tích Duyên nói:

– Vậy hiện tại thì sao?

Chu Diên Nho nói:

– Hiện tại từ việc Vương Phác kháng chỉ và cướp pháp trường bề ngoài xem đây là cả gan làm loạn, coi trời bằng vung, có lẽ về phương diện khác mà nói, lại cũng nói rõ Vương Phác là một người giang hồ trọng tình nghĩa, mà không phải là người muốn làm quan, người như vậy nếu cưới Công chúa điện hạ, hắn cũng sẽ không đầu nhập vào Kiên Nô, cũng sẽ không đâu nhập vào lưu tặc, càng sẽ không xé kỳ tạo phản! Cho nên Vạn tuế gia ngược lại có thể yên tâm phái hắn đi ngoại trấn cầm binh rồi, điều này đối với Đại Minh triều mà nói chẳng phải là chuyện tốt đó sao?

Vương Tích Duyên bổ sung:

– Nhưng, dựa theo tổ chế Đại Minh, Phò mã Đô úy là không thể ngoại trấn thống binh nha.

– Tổ chế gì chứ?

Chu Diên Nho phản bác:

– Quốc nạn lâm đầu, lúc này là lúc dùng nguời còn lo lắng gì khác? Lại nói sau này có thể cho Vương Phác đi ngoại trấn cầm binh hay không, đây không phải là việc chỉ cần một câu nói của Vạn tuế gia hay sao. Nếu Vạn tuế gia có tâm, dựa vào đám thanh lưu Lưu Tông Chu, Lý Bang Hoa, chẳng lẽ dám làm trái thánh ý?

– Điều này cũng đúng.

Vương Tích Duyên gật gật đầu, lại hỏi:

– Vậy Các lão cho rằng Vương Phác sẽ bỏ vợ tái giá không?

Chu Diên Nho vuốt vuốt râu dài, lắc đầu nói:

– Lão phu tiếp xúc với Vuơng Phác không nhiều, nhưng cũng nhìn ra được Vương Phác tuy rằng làm việc lỗ mãng, trời sinh tính ương ngạnh, nhưng lại là người có tình có nghĩa, thà bị gãy chứ không bị bẻ cong, loại chuyện bỏ vợ tái giá thay lòng đổi dạ này chỉ sợ hắn không làm được.

Vương Tích Duyên gật gật đầu, nói:

– Vậy thì khó rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.