Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 22: Đại náo Cốc phủ
Cuộc đổ máu ở Nhật Khang viên làm chấn động giang hồ, bọn ma đầu hắc đạo đều kinh hồn táng đởm nhưng đối với những nhân vật bạch đạo chính nghĩa thì đó là niềm hứng khởi lớn.
Tuy lòng hả hê nhưng nghe những nhân chứng như Huyền Băng Lôi Công Trừng, Đại Lực Quỷ Vương Hầu Thành Công, Cửu U Nương Vương Cúc Cô hay Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa tường thuật lại, một số người phê phán chàng xuất thủ ác độc…
Ác độc hay không thì thanh uy Bá Vương Trác Thiên Uy cũng nhanh chóng lan truyền đi làm chấn động toàn thể giang hồ!
Sau khi được Đồ Long Khách Lại Văn Trung dẫn tới cái giếng nơi hai mẫu nữ Lăng Vân Phi Yến sa bẫy, Trác Thiên Uy, Trường Xuân cốc chủ và Bùi Tuyên Văn cứu được Lăng Vân Phi Yến và Phó Phụng Minh chỉ còn thoi thóp, được Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long hướng dẫn đưa tới một ngôi tiểu thất ở một nông trang nhỏ gần Nhật Khang viên cứu chữa.
Phó Phụng Minh bị Hàn Băng chưởng của Lôi Thần Hướng Vô Cực đả thương, nhờ thi triển Quy Tức đại pháp duy trì được cuộc sống gần một ngày đêm, đó đã là một kỳ tích!
Trác Thiên Uy là người duy nhất trong bốn cao thủ có chân khí thuần dương nên là người duy nhất chữa trị cho Phó Phụng Minh. Vừa mới đến tiểu thất, chàng đã bắt đầu vận công truyền chân khí thuần dương vào cơ thể Phó Phụng Minh để bức độc khí âm hàn ra khỏi cơ thể Phó Phụng Minh.
Theo dõi chàng chữa trị một lúc, Trường Xuân cốc chủ, Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc Phó phu nhân và Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long không giúp được gì nên cùng nhau ra phòng ngoài uống trà, còn Bùi Tuyên Văn ở lại phục vụ.
Trường Xuân cốc chủ nét mặt đầy vẻ cao hứng, nét sầu tư của Lăng Vân Phi Yến cũng đã giảm nhiều, hai người tiếp Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long uống trà hầu chuyện.
Nhấp một ngụm trà, Bắc Nhân Đồ cao hứng báo tin :
– Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương đã rời bỏ Tam Tinh minh rồi. Cô ta làm thế này để bày tỏ lòng cảm kích đối với sự khoan dung đại lượng của Trác lão đệ. Kỳ thực Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương cũng chỉ là bị Linh Hồ bức bách phải tuân thủ điều kiện của Phúc Chân Chân mà thôi.
Trường Xuân cốc chủ cười hỏi :
– Vô Tình Giả Thất Cô còn hận Trác tiểu ca nữa không?
Lão hỏi thế vì sau khi cứu được thê tử và nhi nữ mình, lão hỏi Đồ Long Khách Lại Văn Trung biết gần đó Vô Tình Giả Thất Cô bị giam trong một địa lao, đã cứu luôn cả nữ nhân này ra.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long cười đáp :
– Lão thái bà này cảm kích còn chưa hết, có đâu còn hận nữa?
Lăng Vân Phi Yến nói :
– Trác Thiên Uy đối với Lăng Nguyệt Anh thâm tình như thế mà cô ta nỡ liên kết với Linh Hồ, bội phản tiểu ca đó lần nữa, thật là người bội bạc không có lương tâm…
Bắc Nhân Đồ nói :
– Của ba loại người ba thứ mà! Nữ nhân đó vì coi trọng sinh mạng của mình hơn tình ái nên không xứng với Trác lão đệ đâu! Sau này nhất định Trác lão đệ sẽ gặp một cô nương xứng đáng!
Lăng Vân Phi Yến không khỏi có chút tư tâm tiếp lời :
– Nhất định phải như thế.
Đương nhiên bà ta chỉ nhi nữ mình, Phó Phụng Minh với Trác Thiên Uy là một đôi trời xe đất tạo!
Trường Xuân cốc chủ thở dài nói :
– Không biết Linh Hồ đã thoát khỏi đây chưa?
Bắc Nhân Đồ đáp :
– Yêu phụ đó đã bỏ đi rồi!
Trường Xuân cốc chủ thất kinh hỏi :
– Phúc Chân Chân đã đi rồi? Làm sao Lẫm lão biết?
– Hơn một canh giờ trước huynh đệ vừa nhận được tin…
– Ma nữ đó đi hướng nào?
– Khi trời gần sáng Phúc Chân Chân cùng một số người đáp thuyền về xuôi. Tới ngang Bạch Mã Sơn thì đổi sang một chiếc thuyền khác. Có người nhận ra trong số bảy tám người khách có một tên là Tam thiếu trang chủ Đông Tam Sa…
Trường Xuân cốc chủ nghe vậy giậm chân nói :
– Đông Tam Sa là do Linh Hồ Phúc Chân Chân và Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái mời đến. Nghe nói mấy ngày qua hắn cũng ở Nhật Khang viên này, như vậy thì đúng là Phúc Chân Chân đã chuồn khỏi Tô Châu rồi. Sau này truy tích hồ ly tinh đó không phải chuyện dễ đâu. Không bắt được thị chẳng những Trác tiểu ca không thu hồi được bảo vật mà sau này trong giang hồ xương rơi máu đổ còn nhiều…
Bắc Nhân Đồ buông lời an ủi :
– Phó huynh cứ yên tâm đi! Mấy ngày trước Kháng bá chủ đã trúng phải độc thủ của Đông Tam Sa tử thương mất mười mấy cao thủ, cả lão ta và bảy tám cao thủ khác nếu không được Trác lão đệ kịp thời xuất thủ giải cứu thì cũng chết bởi Tứ Tượng trận của Phiêu Sa sơn trang và kiếm của Đông Tam Sa rồi. Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đang hận Đông Tam Sa và Phúc Chân Chân nhập cốt, lão ta quyết không cam tâm để chúng chạy thoát đâu!
– Vậy thì tốt! Lẫm huynh! Xin đa tạ vì cho biết tin tức!
– Phó huynh khách khí quá! Chúng ta có chung cừu địch phải giúp nhau chứ! Vừa rồi Trác lão đệ trổ thần uy ở Nhật Khang viên, bằng hữu giang hồ thảy đều hỷ hả, thế nhưng lũ yêu ma quỷ quái thì bị sát thương rất nhiều, nguyên khí thương tổn trầm trọng, nhất định chúng hận Trác lão đệ nhập cốt, sẽ liên kết lại tìm Trác lão đệ báo thù, chúng ta đều coi Trác lão đệ là ân nhân, cũng phải liên kết lại để trợ giúp vị tiểu huynh đó chứ!
Trường Xuân cốc chủ cười nói :
– Lẫm huynh! Xin lão ca làm phúc đừng kéo Trác tiểu ca xuống sông nữa! Hài tử đó sát nghiệp quá nặng nếu để nó đi với các ngươi thì sẽ kéo theo nhiều hậu quả rất đáng sợ đấy!
Bắc Nhân Đồ nói :
– Phó lão! Quan niệm như thế là sai lầm đấy! Trác lão đệ không phải là người trong giang hồ. Đó là kiểu người yêu ghét phân minh, trắng đen phân rõ, không biết lúc cần rắn lúc nên mềm như chúng ta. Vì thế thường phải chịu nhiều thiệt thòi, tuy nhiên nếu có được nhiều người chiếu cố Trác lão đệ như chúng ta thì sẽ bớt thiệt thòi đi rất nhiều… Nhưng nhiều khi giải quyết công việc không quá ước thúc như Trác lão đệ mới đạt tới thành công. Mà thôi, tại hạ cần phải đi đây. Xin giúp tại hạ chuyển lời tới Trác lão đệ… Cáo từ!
Trường Xuân cốc chủ đứng lên nói :
– Một lần nữa xin đa tạ Lẫm huynh…
– Miễn tiễn đi! Tại hạ đi một mình được rồi! Hiền phu thê cứ ở lại chiếu cố cho lệnh ái!
Nói xong bước nhanh ra cửa.
Ở phòng trong Trác Thiên Uy khắp người mồ hôi ướt đẫm, hít vào một hơi chân khí rồi thu tay khỏi Thái Dương huyệt và hậu tâm Phó Phụng Minh, từ từ đứng lên.
Sắc mặt Phó Phụng Minh đã hiện sắc hồng, hơi thở đều đặn, thấy rõ cơn nguy kịch đã qua.
Bùi Tuyên Văn đến bên chàng nói :
– Trác đại ca! Tiểu muội xin đa tạ huynh! Thư thư thật may mắn, gặp đại nạn không chết, sau này nhất định sẽ gặp phúc lớn.
Trác Thiên Uy nói :
– Vì việc của ngu huynh mà thư thư ngươi phải chịu bất hạnh như thế, nếu cô ấy gặp mệnh hệ nào thì ta phải ân hận suốt đời! May vừa rồi cứu kịp, nếu chậm nửa canh giờ thì chẳng ai cứu được nữa. Còn bây giờ thì ổn rồi, chỉ sau hai ngày bồi dưỡng kha khá là sẽ hoàn toàn hồi phục thôi, bây giờ cứ để Phụng muội ngủ một giấc, muội hãy đi nấu một tô cháo ngon. Lệnh thư thức dậy là thèm ăn ngay đấy nhưng lúc đầu chỉ cho ăn một tô cháo là đủ.
Chàng vừa bước ra khỏi phòng ngoài thì gặp Trường Xuân cốc chủ vừa tiễn Bắc Nhân Đồ quay vào, lão nói ngay :
– Hiền điệt, Bắc Nhân Đồ Lẫm huynh vừa mới đi rồi nhưng vừa có tin tức báo lại, Phụng Minh thế nào rồi?
Trác Thiên Uy đáp :
– Khí hàn độc của Hàn Băng chưởng đã được bức hết ra khỏi cơ thể, một mình tiểu Tuyên chăm sóc là đủ, qua hai ngày sẽ phục nguyên thôi! Thúc thúc nói có tin tức gì thế?
– Tin tức liên quan đến Linh Hồ.
* * * * *
Chiếc thuyền khách rời bến Thường Châu thì đã giữa giờ mùi.
Nhân vật đại danh hiển hách Vô Địch Kim Đao Quách Hưng hôm nay lại hạ cố đóng vai một gã thuyền phu. Rời bến chừng nửa dặm, Vô Địch Kim Đao cùng với một thuyền phu khác bước vào khoang.
Trác Thiên Uy đứng lên hành lễ nói :
– Quách tiền bối vất vả quá!
Vô Địch Kim Đao Quách Hưng hoàn lễ xong, lướt mắt nhìn đám khách trong khoang, chợt kêu lên :
– Khốn kiếp! Chúng ta bị lừa rồi!
Trác Thiên Uy kinh dị hỏi :
– Quách tiền bối, sao thế?
– Vừa rồi thuyền ghé Thường Châu độ một canh giờ, vừa rồi xuất phát mới phát hiện toàn bộ khách nhân đều bị đánh tráo, chúng đã chuồn mất cả rồi!
Trác Thiên Uy biến sắc hỏi :
– Quách tiền bối nói là bọn Linh Hồ đã chuồn mất?
– Không sai!
– Chúng trốn lúc nào?
– Thuyền ghé Thường Châu, hầu hết thủy thủ đều lên bến, lão phu chỉ để lại người trông coi, nhưng chúng thừa lúc lộn xộn đã đánh tráo mất mà không ai phát hiện ra…
– Theo Quách tiền bối thì chúng đã chạy đi đâu?
– Có khả năng chúng đáp thuyền khác tới Giang Âm.
Trác Thiên Uy lo lắng hỏi :
– Bây giờ phải làm thế nào mới tìm được chúng?
Vô Địch Kim Đao nói :
– Bây giờ thế này, Trác lão đệ hãy quay lại Thường Châu tìm xem chúng có lên bờ không. Còn lão phu truy đến Giang Âm, có tin tức sẽ phái người đến Thường Châu báo cho ngươi biết.
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Vậy cũng được!
Vô Địch Kim Đao cho thuyền ghé vào bờ.
Trác Thiên Uy không tới Thường Châu mà có tính toán riêng.
Chàng biết cả Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào và Tam Tinh minh đều bố trí nhiều nhãn tuyến ở các nơi: Tô Hàng, Trấn Giang và Thường Châu để giúp chàng giám sát hành tung của Linh Hồ, nhưng vùng này là địa bàn của Ngô Trung Nhất Long, mà đệ đệ của Ngô Trung Nhất Long Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái là đồng lõa với Linh Hồ, vì thế tay chân của Tào Vĩnh Thái vẫn bị Linh Hồ thao túng, mà bọn này là người bổn địa, đương nhiên dễ dàng giúp hồ ly qua mắt người của Tam Tinh minh và Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào.
Càng ngày Trác Thiên Uy càng có nhiều kinh nghiệm đối địch, đặc biệt là kinh nghiệm truy tích, đồng thời chàng hết sức cảnh giác, vừa phát hiện được tung tích địch nhân vừa giữ kín hành tung của mình.
Chàng quyết định tiến hành song song hai phương án: thứ nhất theo dõi điều tra ngay kẻ theo dõi mình, thứ hai điều tra bọn thủ hạ thân tín cũ của Thần Thủ Thiên Quân.
Chàng rất hiểu Linh Hồ Phúc Chân Chân là người giảo hoạt, không thể truy tích. Cách săn cáo có hiệu quả nhất là tra rõ sào huyệt của nó rồi tấn công chớp nhoáng như kiểu đã tiến hành ở Nhật Khang viên.
Với ý đồ đó, chàng muốn tìm thủ hạ của Thần Thủ Thiên Quân để từ đó dò tìm đến sào huyệt mới của Linh Hồ, vì thế mà chàng ta vẫn chưa rời xa Tô Hàng hoặc Trấn Giang lắm…
Tiến hành theo phương án thứ nhất, ngay chiều hôm ấy Trác Thiên Uy công khai xuất hiện ở bến sông, đáp một chiếc thuyền khách xuôi về Giang Âm.
Trác Thiên Uy đã chuẩn bị cho kế hoạch rất cẩn thận, chàng lang thang trên bến suốt cả buổi chiều nhưng đến khi thuyền vừa xuất phát thì lại lặng lẽ thoát ra khỏi thuyền khách như một làn khói, không để ai phát hiện ra.
Ở thượng du bến sông có một con thuyền nhỏ. Trác Thiên Uy đã để ý trên thuyền này có hai tên đại hán dáng khả nghi.
Rời thuyền khách vào lúc chập choạng, Trác Thiên Uy men theo bờ lau lách vô thanh vô tức đến tiếp cận chiếc thuyền này…
Trên thuyền có tiếng nói :
– Lão cửu, sao chúng ta chưa xuất phát? Liệu có đuổi kịp không?
Tiếng một người khác ở sau lái đáp :
– Nhị ca cứ yên tâm! Vùng Thái Hồ Hán Thủy kình ngư số một là Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính, còn số hai là Mao Lão Cửu này. Nhị ca cứ yên tâm mà ngủ đi một lúc, đảm bảo chỉ nội trong một canh giờ là đuổi kịp!
– Nhưng hãy giữ một khoảng cách an toàn để hắn khỏi nghi ngờ!
– Thịnh nhị ca cứ yên tâm! Nhị ca biết tiểu cẩu đó không?
– Hỏi thế mà cũng hỏi. Nếu không biết hắn làm sao Thịnh nhị ca ta lại được phái đi truy tích chứ? Mà ở vùng này đâu chỉ một mình ta biết hắn? Chỉ là thăm dò hắn cụ thể ra sao còn chưa biết. Tối nay ta sẽ xem hắn là nhân vật ba đầu sáu tay thế nào mà ai cũng coi hắn như Đại La Thần Tiên…
– Vậy Thịnh nhị ca cứ ngủ đi một giấc để lấy sức đối phó, một canh giờ nữa tiểu đệ sẽ đánh thức.
Lát sau tiếng ngáy vang lên. Hẵn nhiên Thịnh nhị ca đã ngủ.
Mao Lão Cửu càu nhàu :
– Tên họ Trác hành hạ chúng ta đến khổ, suốt ngày nay cứ chạy theo hắn đến thở cũng không kịp nữa…
Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng ho khẽ.
Theo phản ứng bản năng Mao Lão Cửu quay đầu lại thì bị một bàn tay cứng như sắt chộp cứng cổ họng, hai ngón tay bóp chặt lấy khí quản không sao giãy giụa được.
Người kia nói :
– Đừng sợ! Sẽ không ai cần mạng ngươi đâu. Nếu kêu lên hoặc phản kháng thì… Hừ! Ngươi thấy người ta cắt tiết gà thế nào rồi chứ?
Giọng nói tuy hòa hoãn nhưng trong ngôn từ hàm ý đe dọa quá rõ khiến Mao Lão Cửu run lên :
– Ngươi… ngươi là…
– Hô hô! Ngươi vừa gọi ta nào là tiểu cẩu, nào là tên họ Trác, vậy bây giờ tại hạ nói rõ danh hiệu Bá Vương Trác Thiên Uy, rõ rồi chứ?
Thịnh nhị ca tỏ ra rất cảnh giác, vừa mới nghe động tĩnh đã thức dậy ngay, chộp ngay lấy cây thủy phân lạt, lao ra khỏi khoang, nhưng nghe Trác Thiên Uy tự giới thiệu thì kinh hãi đứng lại.
Trác Thiên Uy lạnh lùng nói :
– Thịnh nhị ca! Nếu ngươi nhận thấy mình nhanh hơn mũi phi đao trong tay tại hạ thì cứ xông tới. Nhưng đừng đánh cược khi biết chắc mười mươi là bị thua. Cho dù ngươi có luyện võ nghệ thêm một trăm năm nữa cũng không nhanh bằng phi đao của tại hạ đâu. Đã thế, cứ ngoan ngoãn ngồi xuống chúng ta nói chuyện, Bá Vương Trác Thiên Uy không tiếc truy tận sát tuyệt nhưng chỉ với bọn ma đầu cùng hung cực ác, còn hạng tay sai phụng mệnh hành sự như các ngươi thì đừng quá liều thân, còn con đường sống đấy!
Keng!
Cây thủy phân lạt rơi xuống đáy thuyền, Thịnh nhị ca tuyệt vọng ngã phịch xuống.
Trác Thiên Uy nói :
– Như thế là tốt rồi, hy vọng chúng ta nói chuyện một cách hòa bình. Thịnh nhị ca, hình như tại hạ có lần thấy ngươi ở phủ đệ của Tào tam gia, vậy ngươi là người của Thần Thủ Thiên Quân, không sai chứ?
Thịnh nhị ca không thể không thừa nhận :
– Không sai!
– Nhưng bây giờ Tào tam gia đã bị bắt. Vậy các ngươi hành sự theo lệnh của ai? Nói đúng hơn là theo dõi tại hạ, xong truyền tin tức về đâu?
– Truyền đến Thường Châu!
– Cụ thể là nơi nào, cho ai?
– Chúng tôi… báo tin về cho Huyết Chưởng Cốc đại gia ở Cửu Lý thôn…
– Huyết Chưởng Cốc đại gia là người thế nào!
– Vị đó là bằng hữu thân cận của Tào tam gia.
– Huyết Chưởng có quan hệ gì với Linh Hồ Phúc Chân Chân.
– Tại hạ nghĩ rằng Cốc phủ là một địa điểm liên lạc của Linh Hồ.
Trác Thiên Uy cười nói :
– Vậy thì tốt rồi! Thịnh nhị ca! Vừa rồi ngươi định ngủ khoảng một canh giờ phải không?
Thịnh nhị ca thấp giọng nói :
– Bẩm vâng! Phải…
Trác Thiên Uy cười nói :
– Đừng sợ! Tại hạ chỉ điểm Thùy huyệt cho hai vị ngủ chừng mấy canh giờ để không thể đến Cửu Lý thôn trước khi tại hạ rút đi thôi!
Nói xong xuất chỉ điểm Thùy huyệt Mao Lão Cửu và Thịnh nhị ca rồi nhảy lên bờ.
* * * * *
Cửu Lý thôn ở cách cửa bắc Thường Châu phủ thành chừng năm sáu dặm.
Có lẽ nơi đây ngày xưa là một đồn lũy nhưng tường thành hầu như bị san phẳng gần như không còn dấu vết gì, chỉ còn một dãy trụ đất ở phía tây thôn và một khúc sông hộ thành, đã biến thành một đầm nhỏ để trâu bò tắm.
Cũng ở phía tây thành có một tòa phủ đệ lớn, đó là Cốc phủ của Huyết Chưởng Cốc Thừa Quang Cốc đại gia.
Trong giang hồ Huyết Chưởng Cốc Thừa Quang Cốc đại gia cũng là người có danh khí nên tuy không treo bảng hiệu nhưng nói đến Cốc phủ chẳng mấy ai không biết.
Cốc đại gia chẳng những là đệ nhất phú gia ở Cửu Lý thôn mà thế lực rất lớn, nên tử điệt Cốc đại gia được coi là thái thượng hoàng trong thôn, chẳng ai dám không tuân lệnh.
Hai ngày nay Cốc phủ được canh phòng cực kỳ nghiêm mật… Xưa nay ở Cốc phủ có biến cố gì, người trong Cửu Lý thôn không ai dám quá vấn, bây giờ càng phải tránh xa, không ai dám bén mảng đến gần tây thôn.
Hôm ấy trời mới sáng tinh mơ đã có một thiếu niên vai mang túi vải, bận bộ thanh y diện mạo tuấn tú dáng vẻ thư sinh, không e dè gì đi thẳng tới cốc phủ.
Chẳng trách gì người trong Cửu Lý thôn chẳng ai dám tới gần Cốc phủ vì chỉ cần nghe tiếng bước chân là bảy tám con hoang cẩu dữ tợn từ trong tường thành cao hai trượng theo các lỗ chó xổ ra, vừa sủa vừa nhe răng trắng nhởn lao vào cắn xé!
Đương nhiên thiếu niên thư sinh cũng lâm vào tình cảnh tương tự, nhưng chàng không sợ hãi bỏ chạy cũng không hề tỏ ra khiếp sợ…
Trong bàn tay thiếu niên thư sinh cầm sẵn mấy viên sỏi nhỏ, liền bắn tới con ác cẩu đầu đàn lao tới gần nhất…
Con này đang há miệng định cắn, bị viên sỏi lọt ngay vào miệng đâm thủng yết hầu, ngã lăn xuống kêu ăng ẳng một lúc thì nằm yên.
Thiếu niên thư sinh tiếp tục xuất thủ, hạ sát con thứ hai, thứ ba…
Sau khi ba con bị giết, mấy con ác cẩu còn lại sợ hãi chạy trốn, chui qua lỗ chó vào Cốc phủ.
Thiếu niên thư sinh làm như không có chuyện gì xảy ra, bước qua xác mấy con chó dữ tiến tới đại môn.
Bọn cảnh vệ đứng trong cổng nghe tiếng chó sủa khác thường nhìn ra thấy cảnh tượng như vậy thì thất kinh.
Ba bốn tên hắc y đại hán lao ra chặn trước cổng, hùng hổ quát :
– Đứng lại! Sao ngươi dám hạ độc thủ với bọn cảnh khuyển của Cốc phủ?
Thiếu niên thư sinh thản nhiên đáp :
– Vì chúng đều đáng chết!
– Ngươi dám!
– Có gì mà không dám? Đừng nói chó mà đến cả người, nếu kẻ nào hung hăng định hại ta, ta cũng dám giết! Các ngươi có ai định hại ta không? Ta cũng sẵn sàng giết như đối với mấy con chó kia!
Một tên đại hán vung ngọn côn lên quát :
– Tiểu tử này thật không biết trời cao đất dày là gì! Giết hắn đi!
Dứt lời lao tới vung côn phang xuống đầu thiếu niên thư sinh.
Chàng không lùi không tránh đưa tay bắt lấy ngọn côn, đồng thời tay trái đánh ra một chưởng.
Bịch!
Tên hắc y đại hán bị chưởng lực bắn xa ba trượng, ngã nhào xuống, luýnh quýnh chống tay đứng lên, định chạy vào cổng thì bị thiếu niên thư sinh lao đến tóm lấy cổ, la lên thất thanh :
– Cứu… cứu mạng.
Vút! Vút vút!
Từ trong cổng ba mũi ám khí bắn ra…
Thiếu niên thư sinh tay đang cầm ngọn côn của tên hắc y đại hán giương lên hứng lấy…
Từ trong cổng có tiếng người thốt lên thán phục :
– Côn pháp thật chuẩn!
Thiếu niên thư sinh nhìn vào thấy ngạc nhiên, có một bạch y thiếu niên đứng ngay trong cổng, cười đáp :
– Quá khen!
Bạch y thiếu niên chợt sầm mặt hỏi :
– Ngươi là ai?
Thiếu niên thư sinh đáp :
– Người qua đường.
– Vậy ngươi tiến vào đây làm gì?
– Đòi công đạo!
– Đòi công đạo? Công đạo gì vậy?
– Thứ nhất, xua chó hại người. Thứ hai, cho người hành hung. Thứ ba, ám toán tại hạ.
Các hạ! Các hạ làm đủ ba tội danh đó là tự rước đại họa thượng môn rồi đấy!
Bạch y thiếu niên nói :
– Đừng có hồ ngôn bát đạo!
– Hồ ngôn bát đạo ư? Nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi định chối sao được?
– Nhân chứng vật chứng…
Thiếu niên thư sinh giơ cây côn lên nói :
– Ngươi định ám toán thương nhân. Đây là vật chứng. Bản thân ngươi là nhân chứng hiện hành. Gọi chủ nhân phủ viện ra đây. Chúng ta hành xử ngay bây giờ!
– Ngươi…
– Người phạm tội có hai cách xử: công môn và tư môn. Công môn là công đường do quan phủ xử. Tư môn là người bị hại tự xử. Cách thứ nhất thì phiền toái và không đáng tin cậy vì trình bậc lôi thôi và quá trình kéo dài, thường để lọt người lọt tội. Đặc biệt nếu gặp tham quan ăn của đút không khéo nạn nhân còn bị hại nữa. Vì thế tại hạ thích tư môn hơn. Còn ý ngươi thế nào?
Bạch y thiếu niên nghiến răng hỏi :
– Ngươi tồn tâm đến đây gây sự phải không? Mau báo tính danh ra!
– Ta đã nói mình chỉ là người qua đường thôi. Ngoài kia là đường làng, ta đang đi thì bị phủ các ngươi phạm tội. Ta vào đòi công đạo, ngươi chưa cần biết trắng đen đã xuất ba mũi Táng Môn đinh ám toán.
Bạch y thiếu niên nói :
– Ta cho ngươi thêm ba mũi nữa…
Lời chưa dứt đã phóng ám khí ra…
Thiếu niên thư sinh không dùng ngọn côn đỡ nữa mà nâng bổng cả người tên hắc y đại hán lên hứng lấy ba mũi Táng Môn đinh!
Phập phập phập!
Ba mũi đinh đều găm trúng ngực tên hắc y đại hán làm hắn rống lên, miệng hộc máu chết ngay tại trận!
Bạch y thiếu niên thấy vậy định quay người chạy vào phủ.
Thiếu niên thư sinh buông thi thể tên hắc y đại hán xuống lao vào cổng quát :
– Cẩu tặc! Ngươi không thoát được đâu!
Từ hai bên tiền sảnh có bảy tám tên hán tử ùa ra tay vung đao kiếm chặn lấy thiếu niên thư sinh vung binh khí tấn công.
Thiếu niên hừ một tiếng quát :
– Tên nào cản đường sẽ bị giết không tha!
Dứt lời vung côn lao vào đám đông, chỉ vài chiêu đã đánh bốn năm tên gục xuống rồi tiếp tục lao theo bạch y thiếu niên không bỏ, vòng qua tiền sảnh ra trung viện vào thẳng tòa lầu ngay giữa trang viện tiến vào lâu sảnh.
Lúc đó toàn Cốc phủ đã biết nảy sinh biến cố nên cả đông viện lẫn tây viện, tiền hậu lưỡng đường có cả trăm người tay cầm binh khí, miệng thét vang trời hùng hổ tiến tới vây lấy lâu sảnh.
Bấy giờ thanh y thiếu niên thư sinh đã đuổi kịp bạch y thiếu niên, vung côn quét ngang hai đầu gối đối phương làm thiếu niên ngã gục xuống ngay trước cửa lâu sảnh, không sao bò nổi một tấc. Hiển nhiên hai đầu gối đã bị đánh nát! Hắn đau quá ngất đi.
Có tiếng la hốt hoảng :
– Tiểu tặc kia đánh chết đại thiếu gia rồi!
– Mau đi báo chủ nhân!
– Giết hắn đi. Báo thù cho đại thiếu gia!
Năm tên hắc y hán tử đầu tiên sánh vai nhau, tay cầm đao kiếm chậm rãi bước tới thạch cấp lâu sảnh.
Thiếu niên thư sinh chỉ vào hông mình nói :
– Đại khái các ngươi là môn nhân đệ tử của Huyết Chưởng Cốc Thừa Quang quen cậy thế làm càn, hôm nay gặp ta các ngươi tên nào hùng hổ nhất hãy xông vào đây, kẻ nào ngày thường ít ức hiếp lương dân thì hãy lùi sau một chút, tại hạ cứ thế xuất thủ sẽ công bằng hơn! Tại hạ có đao nhưng thấy các ngươi còn chưa đáng chết cả nên tạm dùng cây côn này trừng trị nhẹ hơn một chút!
Năm tên hán tử đồng thanh gầm lên một tiếng, vung đao chồm tới…
Thư sinh từ hành lang nhảy xuống, ngọn côn vung lên nhanh tới mức không ai nhìn rõ chiêu thức…
Tiếng rú thảm vang lên, cả năm tên hán tử đều ngã quay ra, hai tên bị đánh nát vai, một tên bị đánh thủng ngực, hai tên còn lại cánh tay nát nhừ không bao giờ dậy nổi.
Thiếu niên thư sinh tiếp tục xông vào đối phương, ngọn trường côn tả xung hữu đột chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, thế trầm lực mãnh, uy lực kinh nhân!
Tiếng rú thê thảm vang lên hòa vào nhau nghe thắt tim lạt cốt, người ngã xuống mỗi lúc một nhiều, đa số đều nát vai gãy tay, trong đám đông có không ít kẻ non gan bé mật quay đầu chạy trốn, có chừng ba bốn chục tên cứ đứng trân ra, không tiến cũng không lùi.
Chợt từ phía hậu phủ vang lên tiếng quát :
– Kẻ ngông cuồng nào dám đến đây gây náo?
Thanh ấm rất lớn, đầy uy lực, hiển nhiên được xuất phát từ miệng một cao thủ có nội lực thâm hậu.
Trật tự liền được vãn hồi, cảnh huyên náo lặng đi, tiếng rên la cũng lặng bớt.
Từ hậu phủ tiến ra năm người, dẫn đầu là một trung niên nhân tuổi dưới ngũ tuần, cằm chừa bộ râu dê, thân hình cao lớn, tướng mạo oai vệ, mình mặc cẩm bào.
Hai tên trung niên nhân là hai tên đại hán hình dung như hộ pháp, một tên cầm trong tay ngọn Bá Vương Tiên lớn bằng cổ tay, người kia sử một ngọn Lưu Tinh chùy hình bát giác rất lớn, nặng chí ít sáu bảy chục cân!
Phía sau ba người này còn có hai trung niên hán tử da đen như đồng hun, dáng săn chắc, cả hai đều mang quỷ đầu đao.
Trung niên nhân bận cẩm bào vừa nhìn lên hành lang thấy bạch y thiếu niên nằm bất động, trầm giọng kêu lên :
– Ôi! Con ta…
Hán tử sử Bá Vương Tiên nhảy hai bước tới trước mặt thiếu niên thư sinh chỉ roi quát :
– Tiểu tử! Ngươi là người hạ độc thủ đối với đại thiếu gia phải không?
– Không sai! Nhưng hắn chưa chết…
Trung niên nhân bận cẩm bào quát :
– Hai vị hộ pháp! Mau vào cứu người!
Hai tên hán tử cao lớn cùng xông lên hành lang nhưng bị thiếu niên thư sinh chặn lại quát :
– Không ai được đến gần!
Hán tử cầm Bá Vương Tiên nói :
– Hữu hộ pháp cứ vào cứu đại thiếu gia, để tiểu tử này cho ta!
Nói xong vung Bá Vương Tiên quật xuống đầu thư sinh.
Chàng đưa ngọn côn hứng lấy ngọn roi, chờ ngọn roi quấn lấy mấy vòng mới giật mạnh một cái làm tả hộ pháp ngã giúi tới…
Thư sinh thuận thế vung tả chưởng đánh thẳng vào ngực tả hộ pháp làm tên này rú lên một tiếng, tấm thân to lớn của hắn bắn lên cao ba bốn trượng, từ trên không phun ra một vòi tiễn huyết, hiển nhiên bị nội thương không nhẹ, may được mấy tên hán tử nhảy lên đỡ lấy mới khỏi mất mạng.
Tên hữu hộ pháp lao tới định cắp lấy bạch y thiếu niên thì bị thư sinh lao sang chặn lại quát :
– Các hạ! Ta đã bảo là không ai được cứu…
Hữu hộ pháp ngơ ngác nói :
– Tả hộ pháp. Ngươi…
Bây giờ hắn mới nhìn lại, thấy tả hộ pháp được mấy tên hán tử dìu đi mới biết bằng hữu đã bại dưới tay thiếu niên thư sinh, không nói không rằng vung Lưu Tinh chùy quất xuống quát :
– Tiểu tử! Ta trả thù cho đại thiếu gia và Lưu huynh!
Thư sinh né người chờ ngọn chùy đánh qua xong mới vung côn đánh tạt ngang hạ bàn địch…
– Ui chao!
Hữu hộ pháp bị đánh gãy cẳng chân phải miệng la lên, buông rơi ngọn chùy ngã lăn ra…
Trung niên nhân cẩm bào biết gặp cao nhân, bước lên hỏi :
– Các hạ là ai? Vì sao xông vào bổn phủ hành hung?
Thiếu niên thư sinh đáp :
– Khoan đã! Dám đoán các hạ là Huyết Chưởng Cốc Thừa Quang Cốc đại gia, đúng không?
– Không sai!
– Tại hạ chỉ là người qua đường. Vào đây là để đòi công đạo!
– Công đạo gì vậy?
– Thứ nhất, xua chó hại người. Thứ hai, cho người hành hung. Thứ ba, ám toán hại người.
Huyết Chưởng Cốc Thừa Quang hừ một tiếng nói :
– Các hạ! Đừng vô trung sinh hữu! Ai xua chó hại người? Ai hành hung? Ai xuất thủ ám toán?
Cốc đại gia là chủ nhân Cốc phủ, vậy chắc bọn thuộc hạ hung hăng của ngươi không dám giấu giếm, cứ hỏi bọn gác cổng thì biết. Còn người dùng Táng Môn đinh ám toán tại hạ chính là lệnh lang. Hắn dùng sáu mũi Táng Môn đinh tập kích tại hạ, tại hạ hứng được ba mũi bằng ngọn côn này, còn ba mũi khác đều bắn vào người một tên cảnh vệ. Vừa rồi trong lúc động thủ, hai mũi đã bay mất, nay chỉ còn một mũi. Cốc đại gia có thể quá mục!
Nói xong phất ngọn côn, mũi Táng Môn đinh bay vút tới như tia chớp cắm ngay vào búi tóc Huyết Chưởng Cốc đại gia!
Thủ thuật ám khí kinh nhân của thiếu niên thư sinh làm Huyết Chưởng Cốc Thừa Quang kinh hồn bạt vía. Hắn không dám truy cứu chuyện nhi tử nữa, thấp giọng hỏi :
– Cốc mỗ dám thỉnh giáo quý tính đại danh?
– Tại hạ là Bá Vương Trác Thiên Uy!
Lời vừa xuất, tất cả chúng nhân tại trường đều biến sắc, còn hai tên hắc y hán tử chưa động thủ náo nức muốn thử bây giờ nghe danh thì hồn siêu phách tán, vội lảng đi.
Huyết Chưởng Cốc Thừa Quang nói :
– Xin… xin mời vào khách sảnh…
Trác Thiên Uy lắc đầu :
– Khỏi cần! Tại hạ chỉ đến gặp các hạ thỉnh giáo một việc, nếu các hạ không muốn nói thì hãy dùng Huyết chưởng đưa tại hạ tới gặp Diêm vương cũng không muộn!
Cốc Thừa Quang nói :
– Cốc mỗ nhận thua. Hỏi gì ngươi nói đi!
– Linh Hồ và đồng bọn của hắn hiện ở đâu?
Cốc Thừa Quang lắc đầu :
– Ta không biết…
Trác Thiên Uy trừng mắt hỏi :
– Thế nào?
– Không sai! Cốc mỗ đúng là có giao tình với Chân Chân Tiên Cô, nhưng giao tình với một người thì không phải là tội chết.
Trác Thiên Uy cười nói :
– Nghe có lý đấy!
– Hai ngày trước tại hạ nhận được tin thư của Chân Chân Tiên Cô, yêu cầu tại hạ lưu ý đến hành tung và hoạt động của ngươi rồi báo tin đến Nguyên Diệu Quán ở Cấp Ngưu Trấn. Ngoài ra tại hạ không biết gì thêm.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Cốc đại gia tưởng tại hạ dễ dàng tin điều đó?
Cốc Thừa Quang nói :
– Trác đại hiệp! Cốc mỗ không có lý do gì mà bán mạng cho Phúc Chân Chân. Người ta nói vì Mẫu Đơn Hoa chết thì cũng thành quỷ phong lưu, ta không phủ nhận từng có một thời gian là tình lữ chung chăn gối với Chân Chân Tiên Cô, nhưng đó không phải là Mẫu Đơn Hoa, ta cũng không có hứng thú làm quỷ cho dù là quỷ phong lưu cũng vậy! Cốc Thừa Quang ta là bá chủ một phương, có nhà to nghiệp lớn, lương đầy bồ, vàng bạc đầy rương. Ta cần gì sẽ có, chỉ cần ta muốn thì cả trăm mỹ nữ cũng mua được dễ dàng, mà làm điều đó cũng không tổn gì đến âm đức, vì sao ta lại bán mạng cho Chân Chân Tiên Cô chỉ vì một chút ảo ảnh ngày xưa?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Các hạ nói như vậy không phải là không có lý!
Cốc Thừa Quang nói tiếp :
– Vì thế ta chỉ đáp ứng với những người được phái đến liên lạc rằng sau khi phát hiện được tin tức của Trác đại hiệp, ta chỉ phái người đến Nguyên Diệu Quán báo tin là xong, như thế là tận tâm ý rồi, không nhận thêm việc gì nữa.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Họ có nói yêu cầu gì khác không?
– Có.
– Yêu cầu gì?
– Yêu cầu ta chiêu tập bằng hữu để giết ngươi.
Trác Thiên Uy cười nói :
– Các hạ từ chối là thông minh đấy!
– Đương nhiên! Người có tiền có thế đều là người thông minh. Vì thế Cốc mỗ cấm chỉ tất cả mọi người, tất cả những môn nhân đều bị cấm chế trong phủ không cho ai ra ngoài, thế mà ngươi vẫn tìm được đến thượng môn, hơn nữa còn đánh tiểu nhi thật thảm!
Trác Thiên Uy nói :
– Như thế còn tính là may đấy. Tại hạ đã hạ thủ lưu tình, ngoại trừ một tên cảnh vệ bị Táng Môn đinh của lệnh lang giết chết, tại hạ chưa hạ độc thủ với ai… Còn lệnh lang thì trừng trị như thế này còn nhẹ! Mà Cốc đại gia cũng chớ nên than trời kêu đất làm gì! Trác Thiên Uy không phải người không hiểu lý, trước khi vào đây tại hạ đã điều tra tin tức. Ngươi phải lập tức giết sạch lũ chó đi và giáo huấn lại môn nhân đệ tử của mình, không được hoành hành ngạo ngược đối với thôn dân. Nếu lần sau biết người của Cốc phủ áp bức ai, tại hạ sẽ đến tìm ngươi mà hỏi!
Cốc Thừa Quang chắp tay nói :
– Tại hạ nhất định sẽ sửa đổi tác phong, siết chặt môn quy, nghiêm khắc xử phạt những kẻ hung bạo coi thường vương pháp, có quan hệ hòa hảo với thôn dân.
Trác Thiên Uy gật đầu nói :
– Vậy thì tốt! Tại hạ cần đi Nguyên Diệu Quán đây!
Cốc Thừa Quang nói :
– Trác lão đệ! Đến Cấp Ngưu Trấn nên đi đường bộ nhanh hơn.
– Không cần! Tại hạ đã thuê thuyền chờ ở bến sông ngoài phủ thành Thường Châu, đi thuyền cũng không lâu hơn nhiều đâu. Cáo từ!
* * * * *
Sau khi Trác Thiên Uy rời Cốc phủ, có hai tốp người từ Cốc phủ phái đi khắp nơi.
Tốp thứ nhất gồm một chiếc thuyền rời bến Thường Châu nhằm hướng Cấp Ngưu Trấn cách đó hơn hai mươi dặm, mới đi một lúc thì chiếc thuyền thứ hai gồm hai tên hán tử cũng chuẩn bị xuất phát.
Trên bờ một thanh y thiếu niên rất anh nhi tuấn tú, ăn bận kiểu thư sinh cùng đi với một tên thư đồng tới gần cười nói :
– Không cần nhổ neo đâu. Hai vị! Thuyền của Trác Bá Vương không tới Cấp Ngưu Trấn đâu!
Hai tên hán tử trên thuyền nghe nói tới Trác Bá Vương thì giật mình kinh hãi.
Một tên cố trấn tĩnh, ngầm vận công đề phòng nói :
– Ngươi hồ ngôn bát đạo gì thế?
Thanh y thư sinh đáp :
– Hai vị lão huynh biết tại hạ nói gì mà!
Tới đó chỉ tên thư đồng đi phía sau nói :
– Vị tiểu huynh đệ này vừa mới từ Cửu Lý thôn đến, biết Cốc Thừa Quang phái hai chiếc thuyền đến Cấp Ngưu Trấn báo tin. Thuyền thứ nhất đã đi xa hai dặm rồi, đương nhiên trên thuyền đó cũng có người theo dõi…
Một trong hai tên hán tử trên thuyền đứng trước mũi nói :
– Ta không hiểu ngươi nói gì cả…
Rồi quay lại tên đứng đằng mũi :
– Lão tứ! Ngươi thấy thế nào?
Lão tứ lẩm bẩm :
– Chỉ là hồ ngôn bát đạo, lão nhị câu chấp làm gì?
Thanh y thư sinh cười nói :
– Cứ cho là ta hồ ngôn bát đạo đi! Chỉ cần các ngươi nghe rõ lời ta là được. Nếu các ngươi thông minh thì hãy nghe lời ta, đừng đi đâu cả. Xung quanh đây cả trên bờ lẫn dưới sông hiện rất đông người, các ngươi có đi cũng không được đâu, mà rất nguy hiểm. Chỉ có bấy nhiêu lời, chúng ta đi đây.
Nói xong quay lại bỏ đi.
Lão tứ đứng trước mũi thuyền đang tháo dây buộc thuyền hỏi :
– Lão nhị! Tên đó là ai thế?
– Thiên kim ái nữ của Trường Xuân cốc chủ Phó đại hiệp… Các ngươi nói rằng cả nhà Phó gia giúp tên tuần binh Chu Lập Khai áp giải Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái cùng nhân chứng tới Trấn Giang, ở Tô Châu chỉ còn một mình Trác Thiên Uy, vì một thân một mình không ai tương trợ ngu ngơ như gà lạc chuồng, bị nhử đi hết nơi này đến nơi khác kia mà?
Lão tứ nói :
– Cái này…
Lão nhị bĩu môi hỏi :
– Quý chủ nhân Huyết Chưởng Cốc Thừa Quang chỉ đáng tin một nửa.
Lão tứ hỏi :
– Ngươi nói là…
– Nguyên Diệu Quán ở Cấp Ngưu Trấn chỉ là một trong ba bốn nơi tiếp nhận tin tức, nhưng chỉ sợ các ngươi không biết được. Vậy chiếc thuyền thứ nhất quá giang là truyền tin đến nơi nào vậy?
Lão tứ đáp :
– Không biết. Tại hạ thậm chí không biết đó cũng là thuyền do Cốc đại gia phái đi báo tin…
– Ngươi có nói thật hay không đều như nhau cả… Một hồi nữa sẽ biết rõ thôi. Tại hạ là phụ trách giám sát các ngươi không để tin tức tiết lộ. Thực ra các ngươi biết tin là có hạn cũng chẳng nên quá nghiêm khắc đối với các ngươi làm gì. Trên thuyền có rượu và thức nhắm không?
Nói xong câu thì đã lướt tới bên lão tứ… Tên này thất kinh vội nhảy xuống sông định chuồn, nhưng bị lão nhị túm lấy chân nên ngã đập đầu vào mạn thuyền hôn mê bất tỉnh đi ngay…
* * * * *
Thực ra Huyết Chưởng Cốc Thừa Quang không phải chỉ phái đi hai tổ truyền tin như lão nhị nói mà tới bốn tổ.
Tổ thứ nhất tức chiếc thuyền đầu tiên là theo dõi Trác Thiên Uy nhưng vì sợ nên chúng giữ khoảng cách rất xa nên không nhìn rõ được tình hình trong thuyền mà theo dõi.
Thậm chí chưa ra khỏi Cửu Lý thôn chúng đã để mất dấu Trác Thiên Uy rồi, không biết mình đang theo dõi chỉ là người giả dạng Trác Bá Vương mà thôi!
Tốp thứ hai và tốp thứ ba mới là hai tốp chính truyền tin.
Tốp thứ ba cho thuyền ghé bến Cấp Ngưu Trấn xong, hai tên hán tử lập tức lên bờ tiến theo con đường nhỏ tới Nguyên Diệu Quán…
Chúng mới đi được nửa đường, lọt vào một khu rừng trúc thì gặp một thanh y nhân chặn lại nói :
– Ở đây không có người lạ đâu. Có tin tức gì không?
Một trong hai tên hán tử từ Cửu Lý thôn đến nói :
– Tiểu cẩu đó quả nhiên thần thông quảng đại, xông vào bổn phủ đả thương tới hơn bốn mươi người, cả đại thiếu gia cũng không ngoại lệ!
Thanh y nhân biến sắc hỏi :
– Trác Bá Vương phải không?
– Không phải hắn thì còn ai nữa?
– Trác Bá Vương làm sao mà tìm ra được Cốc phủ chứ? Các ngươi có lầm không thế?
– Lầm thì may rồi! Đáng tiếc là không lầm!
– Tình hình sau đó thế nào? Cốc đại gia…
– Chủ nhân chúng tôi đành phải khai thật…
Thanh y nhân nhướng mày nói :
– Cái gì? Cốc đại gia khai rõ việc liên lạc với Nguyên Diệu Quán?
– Gia chủ nhân vạn lần xin lỗi… Việc đó là vạn bất đắc dĩ! Gia chủ nhân…
Thanh y nhân xua tay nói :
– Thôi được… Tiểu cẩu đó thế nào?
– Hắn trở về Thường Châu lên thuyền tới Cấp Ngưu Trấn. Gia chủ nhân đã phái ba tổ bám theo, không lâu nữa sẽ có tin truyền tới.
Thanh y nhân xua tay nói :
– Thôi được rồi, càng không thể trách Cốc đại gia. Chủ nhân các ngươi như thế cũng là tận lực rồi. Ai không vị kỷ đã bị trời tru đất diệt, nếu ta lâm vào tình cảnh đó cũng đành bất chấp tất cả để lo cho tính mạng mình…
– Gia chủ nhân hết sức hối hận…
Thanh y nhân nói :
– Thôi thôi! Các ngươi về nói lại với Cốc đại gia rằng ông ấy như thế đã là tận tình, tận nghĩa rồi, lần sau tại hạ sẽ tìm đến cảm tạ.
– Xin các vị mở lượng hải hà…
– Khéo nói khéo nói! Tại hạ cần lập tức đến Cấp Ngưu Trấn sắp xếp công việc… Hai vị có thể quay về.
– Chúc các vị thuận buồm xuôi gió. Cáo từ!
Thanh y nhân chờ hai tên hán tử đi ra liền lẩn vào rừng, đi một lúc rồi tới một ngôi nhà tranh.
Một hán tử lưng đeo trường kiếm bước ra hỏi :
– Thế nào?
Thanh y nhân cười khổ đáp :
– Tiểu cẩu đó quả nhiên tìm đến Cốc phủ, thật đáng sợ! Không biết hắn có thuật tiên tri hay sao chứ?
Hán tử đeo kiếm hỏi :
– Chuyện xảy ra thế nào?
Thanh y nhân đáp :
– Trác Thiên Uy đã đến Cốc phủ, đả thương bốn mươi người, cả đại thiếu gia cũng không ngoại lệ. Cốc Thừa Quang đành phải khai thật, nhưng vẫn trọn tình trọn nghĩa với chúng ta, phái người đến đây báo tin, đồng thời cho ba tốp theo dõi Trác Thiên Uy…
– Tiểu cẩu đó đâu?
– Hắn cưỡi thuyền từ Thường Châu đang trên đường đến Cấp Ngưu Trấn.
Hán tử đeo kiếm chợt hỏi :
– Ngươi không thấy việc này rất kỳ quái sao?
– Úc nhị gia thấy kỳ quái chỗ nào?
– Trác Thiên Uy đang hành động vô cùng cấp bách, làm sao hắn chịu đi thuyền chứ?
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh vẻ cảnh giác.
Thanh y nhân gật đầu nói :
– Đúng thế!
Úc nhị gia buông lời rủa :
– Thật là một lũ đần!
Hắn quay lại tức giận đá tung song cửa bước vào nhà quát :
– Thu xếp mau lên! Chuẩn bị đi!
Cách đó ba trượng, Trác Thiên Uy đứng dưới một tán cây lớn, dáng an nhàn không tỏ vẻ gì lo lắng…
* * * * *
Trong nhà có cả thảy sáu người, ngoài Úc nhị gia và thanh y nhân vừa mới bước vào còn có bốn người, ba nam một nữ ngồi trên một tấm nệm hương hổ.
Bốn người này trên dưới năm mươi tuổi, hai người đeo kiếm, một người cầm cây hộ thủ câu, người cuối cùng sử một cây cửu tiết tiên.
Nữ nhân đeo kiếm, mặc áo nâu quần bố, mặt béo núc gồ lên những tảng thịt, mắt sáng quắc và sắc lạnh như mắt mèo hoang, đầu, cổ và tay đeo đầy trang sức phát ra ngũ sắc cầu vồng lóng lánh…
Trác Thiên Uy hiên ngang tiến đến cửa ngôi lầu nói :
– Nơi ẩn cư của Linh Hồ quả không khác gì hang cáo, vừa ẩn mật lại vừa hiểm, không dễ gì tìm được!
Sáu người trong nhà nghe nói đều biến sắc!
Một lão nhân ngồi trên tấm nệm cất giọng oang oang như chuông vỡ nói :
– Vũ nội tranh hùng, uy chấn thiên hạ!
– Phong Vũ Lôi Điện Tứ Đại Thiên Quân, trên không là thần dưới đất là quỷ!
Đó là hai câu khẩu hiệu của Phong Vũ Lôi Điện Tứ Đại Thiên Quân, mỗi lần gặp địch thường dùng, vừa khai xưng danh hiệu nhưng còn có tác dụng uy hiếp đối phương.
Trong giang hồ chỉ những người mới xuất đạo hoặc hạng ếch ngồi đáy giếng vô tri mới không biết thông lệ này.
Trác Thiên Uy vận công phòng bị nói :
– Quả nhiên có Phong Vũ Lôi Điện Tứ Đại Thiên Quân ở đây. Thật là hạnh ngộ!
Úc nhị gia bước ra cửa nói :
– Còn ta là Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long, các hạ đã nghe nói đến chưa?
Trác Thiên Uy chắp tay đáp :
– Mộ danh đã lâu! Tuy nhiên gặp lão huynh tại hạ thấy không có gì là khoái hoạt cho lắm. Chư vị! Tại hạ cần tìm là Linh Hồ!
Lão đại trong Tứ Đại Thiên Quân là Phong Thiên Quân đứng lên rút kiếm ra, hừ một tiếng nói :
– Ngươi tìm Linh Hồ làm gì?
Trác Thiên Uy cười đáp :
– Chẳng lẽ các vị được Linh Hồ mời tới đây để đối phó với tại hạ mà còn không biết? Linh Hồ luôn luôn phái người ám toán tại hạ không ngừng không nghỉ, nay tại hạ phải gặp thị một lần để giải quyết dứt điểm…
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long nói :
– Ngươi gặp chúng ta giải quyết cũng thế chứ gì? Thực ra không có gì để đàm phán nữa. Tốt nhất là ngươi hãy thức thời mà tránh xa Linh Hồ ra, không được nói gì về chuyện bảo vật nữa. Chúng ta đều là bằng hữu của Phúc cô nương, vì bằng hữu mà bạt đao tương trợ đúng với đạo nghĩa giang hồ…
Trác Thiên Uy chất vấn :
– Vì bằng hữu mà nhắm mắt xông bừa vào, không cần biết gì hắc bạch phải trái?
– Hoàn toàn đúng! Trong giang hồ quá nhiều chuyện thị phi. Mỗi người nhận định đúng sai theo cách của mình. Tỉ như có người nói nước có thể dìm chết người nhưng người khác thì bảo người ta cố tình nhảy xuống sông tự tử mà không chết… Lại có người nói cá ươn không thể ăn được nhưng người khác thì coi đó mới là mỹ vị…
Trác Thiên Uy cười hô hô nói :
– Hay quá! Cao luận! ! Cao luận. Tại hạ xin bái phục!
– Vì thế…
Trác Thiên Uy cướp lời :
– … Vì thế không có gì để bàn, không có gì là đạo lý nữa chứ gì?
– Ngươi hiểu ra như vậy là tốt!
– Bá Vương Trác Thiên Uy ta tự nhiên hiểu!
– Vậy là ngươi nguyện ý tránh xa Phúc cô nương chứ?
– Không!
– Ngươi…
– Châu báu ai đành bỏ đi cho được? Úc nhị gia! Châu báu là của tại hạ…
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long lên giọng kẻ cả :
– Tiểu huynh đệ! Hãy quên số châu báu đó đi! Bảo vật là vật ngoài thân, sinh không mang đến, chết chẳng mang theo. Cho dù tất cả bảo vật trong thiên hạ cho ngươi, ngươi cũng không hưởng thụ được hết kia mà! Đúng không? Vì thế ta khuyên ngươi hãy bỏ đi!
– Ha ha! Úc nhị gia! Ngươi nói cũng có lý, nhưng những lời đó nên khuyên bằng hữu của ngươi Phúc Chân Chân thì hơn. Vì sao ngươi không tận tình vì bằng hữu bằng cách đó?
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long nổi giận đáp :
– Hừ! Nói hoài mà tiểu tử ngươi vẫn không nghe thủng, thật không biết sống chết…
Trác Thiên Uy nói :
– Ngươi nói gì ta đều không thèm chấp, vì ngươi không phải là Phúc Chân Chân. Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long! Ta nhất định phải gặp Linh Hồ.
– Vậy là ngươi nhất định muốn chết? Tứ vị Thiên Quân! Chúng ta liên thủ thịt hắn đi!
Trác Thiên Uy rút đao ra, cười nói :
– Các ngươi liên thủ phải không? Thế càng tốt, tại hạ đỡ phải mất công nhiều lần thu thập. Nhưng vì các ngươi định lấy đông thắng ít nên tại hạ nói trước là sẽ dùng phi đao đưa các ngươi đến gặp Diêm Vương đấy! Xông ra đi!
Lão nhị Lôi Thiên Quân nổi giận chồm lên quát :
– Tiểu tử ngươi dám đại ngôn trước mặt Tứ Đại Thiên Quân chúng ta, thật đáng chết một trăm lần!
Dứt lời vung cửu tiết tiên bằng thép lớn bằng cổ tay xông ra cửa bổ xuống đầu Trác Thiên Uy với uy lực vạn cân, ngay cả con voi bị đánh trúng ắt cũng tan xương nát thịt chứ đừng nói chi người.
Nhưng lão vừa mới xuất chiêu thì miệng rú lên một tiếng, dùng tay trái ôm lấy ngực ngã nhào xuống…
Trác Thiên Uy đã xuất thủ nhanh hơn, phóng ngọn phi đao vào ngực Lôi Thiên Quân ngập đến tận chuôi!
Lão đại Phong Thiên Quân gào lên :
– Tiểu tử! Giết người đền mạng! Lão phu lột da ngươi!
Dứt lời vung kiếm lao tới xuất chiêu Hắc Hổ Đào Tâm đâm tới người Trác Thiên Uy.
Lão tam Vũ Thiên Quân cũng vung cây hộ thủ câu phạt xuống cổ đối phương.
Trác Thiên Uy lùi lại hai bước, tay trái lại phất lên hai lần.
Số phận Phong Thiên Quân và Vũ Thiên Quân cũng không may mắn gì hơn lão nhị Lôi Thiên Quân, cả hai đều bị phi đao cắm trúng giữa yết hầu gục xuống, táng mạng đương trường!
Trác Thiên Uy đứng ngạo nghễ giữa sân, vẫy đao nói :
– Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long! Vì sao ngươi kêu gọi mọi người liên thủ mà mình không chịu xuất diện? Bây giờ định chạy chứ gì? Nói cho ngươi biết chạy cách gì cũng không nhanh hơn phi đao của tại hạ được đâu!
Biết gặp cường địch nhưng đã ở vào thế cưỡi hổ nên không thể không ra. Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long rút kiếm nói :
– Vừa rồi vì đông người xuất thủ nên ngươi dùng ám khí, bây giờ còn một mình ta thì ngươi sẽ dùng đao song đấu chứ?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Đồng ý, nhưng nếu Điện Thiên Quân và thanh y nhân kia xuất thủ thì Trác mỗ lại dùng ám khí.
Hai người kia cùng nói :
– Tại hạ không… xuất thủ…
Trác Thiên Uy nói :
– Vậy thì được! Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long! Xuất thủ đi!
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long xuất kiếm tấn công ngay một chiêu Bích Lịch Khai Sơn, nhanh như điện chớp!
Trác Thiên Uy quát to :
– Lạc Hồn Thiên Phệ!
Ánh đao lóe lên, chỉ một loáng là tắt ngay, không ai kịp nhìn rõ…
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long bị chém băng cả cánh tay lẫn kiếm, ngồi phịch xuống dùng tay trái ôm lấy vết thương rên rỉ :
– Ngươi là quỷ… chứ không phải… người… Tha cho tại hạ…
Điện Thiên Quân và thanh y nhân cũng vứt binh khí run rẩy bước ra khỏi nhà, quỳ xuống xin tha mạng!
Trác Thiên Uy nhìn Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long hỏi :
– Úc nhị gia, ngươi chịu cung khai chứ?
– Ta… nguyện ý!
– Linh Hồ hiện trốn ở đâu?
– Ở… Mao Sơn!
– Mao Sơn! Mao Sơn chiếm diện tích cả trăm dặm, thị ẩn ở đâu?
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long đáp :
– Ta… ta không biết… chỉ biết Phúc Chân Chân có bốn tòa Tàng Trân lầu thiết lập ở bốn nơi. Mao Sơn có một tòa như vậy… mà Tàng Trân lầu ở Mao Sơn là lớn nhất. Không bao giờ Phúc Chân Chân dẫn ai tới đó, vì thế không ai biết Tàng Trân lầu nằm địa điểm nào trong núi.
Trác Thiên Uy nhìn Điện Thiên Quân hỏi :
– Ngươi biết chỗ nào không?
Điện Thiên Quân đáp :
– Tình lang của Phúc Chân Chân còn chưa biết, làm sao lão thân biết được?
Trác Thiên Uy lại nhìn sang thanh y nhân hỏi :
– Còn ngươi?
Thanh y nhân run giọng đáp :
– Tại hạ chỉ là một người liên lạc, thậm chí chưa tới Mao Sơn lần nào.
Trác Thiên Uy nghĩ thầm :
– Xem dạng thì không ai biết Tàng Trân lầu ở đâu, có bức tử chúng cũng vô ích!
Lại hỏi :
– Các ngươi sẽ tới đâu báo tin cho Phúc Chân Chân?
Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long đáp :
– Xác thực là ở Nguyên Diệu Quán.
Trác Thiên Uy không hỏi thêm câu nào nữa, rời khỏi hiện trường nhằm hướng Nguyên Diệu Quán lao đi… Nhưng mới được chừng nửa dặm, chàng chợt nghe từ phía ngôi nhà tranh vang tới một tiếng rú thảm liền quay lại…
Giữa sân ngoài thi thể lão đại, lão nhị vào lão tam trong Tứ Đại Thiên Quân ra, còn thêm thi thể Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long và thanh y nhân nhưng không thấy Điện Thiên Quân đâu. Trác Thiên Uy kiểm tra lại, thấy hậu não của hai tên này bị chỉ lực khoan thủng, máu vẫn còn chảy ra…
Chàng nghiến răng nói :
– Là nó rồi! Linh Hồ Phúc Chân Chân! Mình thật ngốc! Nhưng Phúc Chân Chân! Ngươi dù ranh ma quỷ quái bao nhiêu cũng không thoát nổi tay ta đâu!