Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 23: Truy cáo tận hang


Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 23: Truy cáo tận hang

Hưng Long khách điếm là ngôi khách điếm ở ngoại thành Thường Châu, ở về phía bến sông.

Tọa lạc ở ngoại thành nên điếm có diện tích rất rộng, có cả hoa viên, thủy tạ, giả sơn, phòng ốc rất u tịnh sạch sẽ, là nơi các phú gia quan lại rất ưa thích.

Chiều hôm đó, Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh ngồi thưởng trà giữa sân hậu viện khách điếm.

Phó Phụng Minh hỏi :

– Thiên ca nói hồ ly tinh trú ở trong một Tàng Trân lầu ở Mao Sơn liệu có đáng tin không?

Trác Thiên Uy đáp :

– Ta cho rằng lời khai của Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long là đáng tin cậy! Bởi vì sau đó hắn đã bị giết.

– Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long bị giết? Ai giết?

– Linh Hồ Phúc Chân Chân!

Phó Phụng Minh kêu lên :

– Lúc đó Phúc Chân Chân cũng có mặt tại trường ư?

– Không sai! Thị hóa trang thành Điện Thiên Quân trong Tứ Đại Thiên Quân, tiếc rằng ta đã sơ suất không phát hiện ra…

Phó Phụng Minh lắc đầu nói :

– Lúc đó Tứ Đại Thiên Quân có mặt có lão đại, lão nhị và lão tam, Linh Hồ hóa trang thành lão tứ Điện Thiên Quân trà trộn vào chúng thì ai mà ngờ cơ chứ? Chỉ sợ Khoái Hoạt Nhất Kiếm Úc Long cũng không ngờ nên mới bị giết…

Phó Phụng Minh hỏi tiếp :

– Thiên ca. Bây giờ chúng ta phải làm gì?

Trác Thiên Uy đáp :

– Linh Hồ vừa mới ở gần Nguyên Diệu Quán, không thể mọc cánh bay qua sông được. Bây giờ chúng ta đến Nguyên Diệu Quán tìm, sau đó giám sát tất cả các bến sông, thế nào cũng bắt được thị, còn hơn sục tìm hàng chục dặm trong Mao Sơn mà không biết Tàng Trân lầu nằm ở đâu…

Phó Phụng Minh nói :

– Nhưng không nhất thiết phải tới bến sông này mới sang được Mao Sơn!

Trác Thiên Uy cười nói :

– Suốt cả dải sông này tới mấy chục dặm đã có các bằng hữu Tam Tinh minh và người của Kháng bá chủ giám thị giúp rồi.

Phó Phụng Minh cười hỏi :

– Chúng ta đi bây giờ hay sao?

– Không sai!

– Nếu vậy huynh chờ muội một lát, muội vào trong thay y phục… Bây giờ muội không thích đóng giả nam trang nữa, nhìn chán chết…

Trác Thiên Uy cười nói :

– Cũng được, tiểu huynh chưa từng thấy muội trong dáng một cô nương ra sao cả…

Lát sau Phó Phụng Minh từ phòng bước ra, không những thay bộ đồ nho sinh bằng bộ thanh y đầy nữ tính được may rất khéo mà còn trang điểm thêm rực rỡ như một bông hoa…

Hai người đi ra bến sông, tình tứ như một cặp tình nhân.

* * * * *

Sau khi Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh đi ra bến sông, chừng nửa canh giờ sau có một đôi phu thê tuổi trung niên dắt một tỳ nữ chừng mười bảy mười tám tuổi bận lục y tiến vào dãy thượng phòng ở hậu viện Hưng Long khách điếm.

Hai phu thê đi trước vượt qua phòng của Trác Thiên Uy, còn lục y tỳ nữ thì đi chậm lại, lấm lét nhìn quanh rồi rút trong túi ra một chìa khóa vạn năng tra vào ổ khóa phòng Trác Thiên Uy mở ra, động tác rất thành thạo!

Chính lúc đó từ cuối hành lang xuất hiện một lão nhân người cao dong dỏng nói :

– Các ngươi làm cái trò quỷ quái gì vậy? Định chôm đồ hay ám toán khách nhân đấy?

Cả đôi phu thê và lục y tỳ nữ cùng thất kinh quay lại.

Thấy ánh mắt trung niên nhân hiện sát cơ, lão nhân rút ra một cái ống bằng đồng to bằng bắp tay giương lên cao nói :

– Lão phu cảnh cáo các ngươi bỏ ý niệm giết người diệt khẩu đi! Tên nào dám vọng động Cửu Long Xuyên Tâm tiễn mà không xuyên thủng tim thì trác hiệu Độc Hành Khách Hoàng Công Hành từ nay trừ danh!

Nghe lão nhân xưng danh, trung niên nhân không khỏi rúng động, sợ hãi dán mắt vào ống Cửu Long Xuyên Tâm tiễn hỏi :

– Các hạ đúng là Độc Hành Khách Hoàng Công Hành?

Lão nhân trừng mắt quát :

– Chẳng lẽ lão phu mà mạo danh, giả người khác?

Lão cười nhẹ nói tiếp :

– Thuật hóa trang của các ngươi cũng khá đấy! Nhưng chúng ta cũng không kém đâu! Ít ra hai ngày qua các ngươi không lần ra được hành tích của Trác Thiên Uy. Chứng tỏ thuật hóa trang của Trác lão đệ cũng không tồi, đúng không?

Trung niên nhân hỏi :

– Độc Hành Khách Hoàng Công Hành các hạ vì sao lại liên thủ với Trác Thiên Uy?

– Chẳng lẽ Độc Hành Khách Hoàng Công Hành không có bằng hữu hay sao, Linh Hồ Phúc Chân Chân ước đủ loại hồ quần cẩu đảng khắp giang hồ đến bạt đao tương trợ thì Độc Hành Khách Hoàng Công Hành ta cũng có quyền tương trợ Trác lão đệ. Nói cho ngươi biết ta với Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long giao tình không nhạt!

Trung niên nhân hỏi :

– Tam Tinh minh trợ giúp Trác Thiên Uy?

– Không sai!

– Bây giờ ngươi định làm gì?

Độc Hành Khách Hoàng Công Hành đáp :

– Cần cả ba tên các ngươi vứt hết binh khí, ám khí đi! Chúng ta hãy tìm một chỗ thuận tiện để tiến hành một trận thư hùng!

Trung niên nhân hừ một tiếng nói :

– Dựa vào ngươi…

Độc Hành Khách Hoàng Công Hành ngắt lời :

– Không chỉ dựa vào ta, đứng quanh đây ít ra có chục người mai phục, họ bí mật bảo vệ an toàn cho Trác lão đệ, được lệnh chỉ dùng ám khí thôi, chỉ khi thật cần thiết mới xuất diện.

Nói xong dùng hai ngón tay xát vào nhau làm phát ra ba tiếng tách tách tách.

Tiếp đó từ các góc tối và trên mái nhà vang lên hàng chục âm thanh tương tự, đúng là có hơn chục người tiềm phục xung quanh.

Độc Hành Khách Hoàng Công Hành hỏi :

– Nhiệm vụ chúng ta là bắt sống. Hay các ngươi định liều mạng!

Trung niên nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài nói :

– Thôi được! Chúng ta cam bái hạ phong!

* * * * *

Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh quay về Hưng Long khách điếm thì đã hoàng hôn.

Hai người đến Nguyên Diệu Quán chỉ gặp một đạo sĩ lo việc hương hỏa và tám vị chân tu, còn lại đều đã trốn sạch.

Đương nhiên chín người kia không ai biết gì về chuyện Linh Hồ hay Tàng Trân lầu cả!

Trác Thiên Uy cùng Phó Phụng Minh đi sát vào nhau như một cặp tình nhân, mặt cô nương tươi rói, hiển nhiên qua mấy canh giờ bên nhau, cả hai thân thiết hơn trước rất nhiều!

Hai người vào phòng rửa ráy rồi tới hoa viên trước phòng uống trà.

Phó Phụng Minh đề nghị :

– Thiên Uy! Chúng ta tới tửu lâu đối diện ăn cơm đi!


Trác Thiên Uy cười đáp :

– Phụng muội! Tiểu huynh đã quyết định bây giờ không cùng đi với muội nữa…

Phó Phụng Minh biến sắc hỏi :

– Sao thế? Chẳng lẽ huynh lại ghét muội rồi sao?

Trác Thiên Uy lắc đầu cười đáp :

– Trái lại, tiểu huynh thấy gắn bó với muội thêm rất nhiều, nhưng vừa rồi trong phòng có chút thay đổi chứng tỏ vừa có người vào lục soát… ta có cảm giác Linh Hồ đang đến rất gần, chính ta cũng cố tình để lộ mình để dụ thị tới, đương nhiên ngoài Linh Hồ còn rất nhiều cao thủ khác…

Phó Phụng Minh hỏi :

– Nghĩa là huynh sợ muội gặp nguy hiểm?

Trác Thiên Uy gật đầu :

– Không sai! Ở trong khu vực Hưng Long khách điếm Kháng bá chủ và Thiên Vũ Tinh Bốc lão ca đã bố trí nhiều cao thủ để bảo vệ chúng ta, còn ở tửu lâu thì không được như thế…

Phó Phụng Minh quả quyết nói :

– Muội không sợ! Muội sẽ cẩn thận! Được ở bên huynh muội không sợ gì cả, dù chết cũng vui lòng!

Trác Thiên Uy cười nói :

– Sao lại chết? Chúng ta đã cùng nhau chia sẻ rất nhiều hoạn nạn, vậy thì phải sống để cùng nhau tận hưởng hạnh phúc chứ?

Phó Phụng Minh áp đầu vào vai chàng nói :

– Vâng! Thiên Uy! Chúng ta sẽ cùng nhau hưởng phúc! Muội sung sướng quá!

Trác Thiên Uy run lên. Chưa bao giờ chàng có được tình cảm ngọt ngào êm dịu như thế. Chàng chợt nghĩ tới Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh nhưng bóng dáng của cô ta tắt đi thật nhanh…

* * * * *

Trong tiểu trấn Cối Kê đối ngạn Thường Châu có một phủ đệ rất đồ sộ. Đó là phủ đệ của Vạn ngũ gia.

Ở Cối Kê thì Vạn phủ của Vạn ngũ gia được coi là hào phú nhất, tài sản ước trên trăm vạn.

Vạn ngũ gia Vạn Dương Hồng không phải là vị đại phú thương, tài sản đó là của cha hắn để lại. Phụ thân Vạn Dương Hồng là Vạn Chung, người này mới qua đời năm trước, Vạn Chung cũng không phải là điền chủ hay thương lái mà làm một chức quan nhỏ ở Thường Châu.

Sinh thời Vạn Chung làm quan quản khố của phủ huyện, so với tri phủ đại nhân thì thua tới bốn năm bậc, tuy nhiên lương bổng thì không hề thua kém chút nào.

Nói lương bổng thì không hẳn đúng, bởi vì có nhiều người làm quan quản khố cả chục năm khi về hưu cũng gần như trắng tay, như vậy Vạn Chung chỉ làm quan có ba năm mà có tài sản trăm vạn là do tư túi, hay nói trắng ra nhờ ăn tham.

Những vị quan thanh liêm khi rời ngân khố hồi hưu với bàn tay trắng đương nhiên cũng có, nhưng loại quan như vậy bây giờ có thắp đuốc tìm cũng không thấy!

Thói đời có tiền ắt có thế. Quý tử của tri phủ đại nhân chưa chắc đã được xưng là nhân sĩ, nhưng Vạn Dương Hồng thì được! Chỉ những kẻ cha ông hoặc bản thân có công danh với dân với nước mới được gọi là nhân sĩ, người thường đâu mơ đến danh vọng ấy! Hơn nữa tuy mới ngoài ba mươi tuổi nhưng đi đâu hắn cũng được xưng một cách tôn kính là Vạn ngũ gia!

Vạn Dương Hồng này là chủ nhân của ngôi tửu lâu lớn nhất Cối Kê, Vạn Lạc lâu. Tuy Vạn Lạc lâu không đông khách lắm nhưng vẫn chiêu mộ được những vũ sĩ thân thủ hết sức cao minh là Trương Tam và Lý Tứ với nhiệm vụ chủ yếu không phải là đảm bảo an toàn cho khách mà đánh dẹp bọn khuất thực và uy hiếp, cạnh tranh với các tửu lâu khách điếm khác.

Chiều hôm ấy, Vạn ngũ gia có việc đến Vọng Giang lâu công cán. Đương nhiên hai tên võ sư hộ viện mời chủ nhân đến bàn đặc biệt dành riêng cho mình rồi sai tiểu nhị dọn rượu thịt hầu tiếp.

Rượu vừa được rót ra. Vạn ngũ gia và Trương Tam Lý Tứ chưa kịp cầm đũa thì có hai vị quý khách trốn lên lầu.

Khách gồm một thanh bào thiếu niên hai mươi hăm mốt tuổi, mày kiếm mắt cao, môi hồng răng trắng, mặt vuông chữ điền vô cùng anh nhi tuấn tú, xứng là nhất biểu anh tài!

Thiếu nữ chỉ mới mười tám mười chín tuổi, môi đào mày liễu, da trắng như tuyết, còn trắng hơn màu áo trắng trên người nàng, quả có thể sánh với Tây Thi Khuông Việt!

Vạn Dương Hồng Vạn ngũ gia là một tên háo sắc, từ khi hai vị khách vào mắt cứ chằm chằm nhìn thiếu nữ không rời, thấp giọng hỏi Trương Tam ngồi bên cạnh :

– Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đó là ai mà lâu nay không thấy?

Trương Tam đáp :

– Khải bẩm ngũ gia, có lẽ hai người này từ nơi khác đến, thuộc hạ cũng chưa thấy bao giờ.

Hai người khách chọn một bàn trống bên cửa sổ ngồi xuống.

Vạn Dương Hồng liền đứng lên cười ẻo lả nói :

– Huynh đệ là Vạn Dương Hồng, dám mời hai vị di giá sang đây cùng tại hạ uống một vài chén đàm đạo được không?

Thiếu niên đồng ý ngay, đứng lên chắp tay cười đáp :

– Cung kính không bằng tòng mệnh, chúng tôi đâu dám trái lệnh ngũ gia?

Nói xong cùng thiếu nữ chuyển sang bàn Vạn Dương Hồng.

Vạn Dương Hồng kéo tên tiểu nhị rót rượu mời, hỏi :

– Dám hỏi hai vị quý tính đại danh…

Thiếu niên đáp :

– Tại hạ là Trác Thiên Uy, còn nữ bằng hữu đây là Phó Phụng Minh cô nương thiên kim ái nữ của Trường Xuân cốc chủ Phó đại hiệp…

Cả Vạn Dương Hồng và Trương Tam Lý Tứ nghe nói đều biến sắc.

Rượu qua ba tuần. Vạn Dương Hồng cố trấn tĩnh hỏi :

– Chẳng hay nhị vị tới bổn địa là có quý sự à?

Trác Thiên Uy đáp :

– Tại hạ hy vọng tìm được một vị hào sĩ nào đó thông thuộc địa hình Mao Sơn…

– Trác công tử định đi Mao Sơn?

– Không sai! Nghe nói ở đó có một danh lâu thắng các, cấm chu dị vực…

Vạn Dương Hồng à một tiếng nói :

– Thì ra là thế… Trác công tử, tại hạ biết đôi chút về danh thắng Mao Sơn… ở dó có…

Hắn say mê kể những danh làm thắng cảnh Mao Sơn làm Trác Thiên Uy thích mê đi, nghe như nuốt từng lời.

Phó Phụng Minh chợt kêu lên :

– Thiên Uy!

Chính lúc ấy chiếc bàn chợt phạt tới Trác Thiên Uy như một lưỡi đao.

Cùng lúc Trương Tam và Lý Tứ cùng rút kiếm gia, song song bổ xuống đầu chàng, còn Vạn Dương Hồng thì vươn trảo chộp tới ngực Phó Phụng Minh…

Trác Thiên Uy ngồi thụp xuống rất nhanh rồi xô mạnh chiếc bàn về phía đối phương.

Rầm!

Cả hai thanh kiếm chém xuống mặt bàn vỡ tan, làm rượu thịt bắn tứ tung.

Tuy Vạn Dương Hồng và hai tên võ sư hộ viện có hai tên đồng bọn khác từ một bàn ăn gần đó, xuất thủ bất ngờ nhưng đáng tiếc là gặp phải hai đại cao thủ nên không đạt được mục đích…

Vạn Dương Hồng chộp sang ngực Phó Phụng Minh thì bị nàng phản thủ chộp ngay được Uyển Mạch vặn trái ra…

Rắc!

Không biết khớp bị vỡ hay xương gãy, chỉ nghe Vạn Dương Hồng rú lên một tiếng đau đớn.

Phó Phụng Minh giật hắn ngã sấp xuống nói :

– Loại ti tiện vô sỉ như ngươi để làm gì?

Dứt lời xuất trảo chộp xuống vai đối phương…

Một tiếng rú thảm đứt gan đứt ruột vang lên, vai trái Vạn Dương Hồng bị trảo chộp vỡ nát, xương thịt bầy nhầy lẫn với áo, nhìn mà phát ớn!

Thế nhưng Phó Phụng Minh vừa đắc thủ thì chợt thấy Bối Tâm huyệt tê đi, toàn thân cứng đờ không cử động được, chỉ thoáng thấy một trung niên thiếu phụ cực kỳ kiều diễm đến cắp lấy mình lao đi…

Diễn biến quá thần tốc, nổ ra nhanh mà kết thúc lại càng nhanh.


Chỉ trong chớp mắt ngoài Vạn Dương Hồng lăn lộn rên rỉ ra còn hai tên võ sư hộ viện Trương Tam, Lý Tứ nằm bất động, mỗi tên bị một mũi phi đao cắm trúng giữa yết hầu, bên cạnh còn thi thể hai tên đồng bọn giả làm thực khách mới gia nhập cuộc chiến, hai tên này một tên bị chưởng lực đánh vỡ đầu, tên khác bị đao xé toang lồng ngực!

Trác Thiên Uy xách đao định lao theo trung niên mỹ phụ nhân nhưng thị đã tới bên cửa sổ, dừng lại quát :

– Không được tới gần! Nếu không ta sẽ giết nha đầu này ngay.

Thấy trung niên mỹ phụ nhân dí mũi trủy đao vào yết hầu Phó Phụng Minh, Trác Thiên Uy đành bất lực dừng lại, tức tối nói :

– Độc hồ ly, quả nhiên là ngươi. Lần này tại hạ thua ngươi. Phúc Chân Chân.

Trung niên mỹ phụ nhân đáp :

– Không sai! Lần này ngươi thua ta, suốt tháng qua chúng ta dốc tận tâm lực minh tranh ám đấu, có thắng có thua, tính là thế bình lực địch, thế nhưng lần này ngươi đã bại dưới tay lão thân. Lý do là vì ngươi đi yêu nhi nữ của Phó Hoa. Đã yêu tất phải trả giá. Ném đao đi!

– Ngươi…

Phúc Chân Chân gào lên :

– Ngươi dám không vứt đao?

Vừa nói vừa dí sâu mũi đao vào cổ Phó Phụng Minh nửa phân làm máu túa ra.

Keng!

Trác Thiên Uy buông rơi thanh đao xuống, nhưng vẫn lạnh lùng nói :

– Ngươi không thoát nổi đâu! Tiện tỳ! Ngươi tưởng mang Phó cô nương đi là thắng được ta sao?

Phúc Chân Chân cười đắc ý nói :

– Vừa rồi ngươi đã uống ba chén rượu có pha Nhuyễn Cốt Tán. Không lâu nữa ngươi sẽ ngã thôi! Ta chờ đến lúc đó ta mới mang nha đầu này đi.

Trác Thiên Uy nói :

– Đến lúc đó Vạn Dương Hồng cũng sẽ sức cùng lực kiệt mà chết.

Phúc Chân Chân cười khanh khách đáp :

– Ngủ dưới Mẫu Đơn Hoa, có chết cũng thành quỷ phong lưu, đó là hắn cam tâm tình nguyện, ta đâu có ép buộc? Bất cứ thu hoạch nào cũng phải trả giá. Không chỉ Vạn Dương Hồng mà còn hai người khác. Chúng đã chiếm hữu được thân thể ta, tin rằng dù chết chúng cũng ngậm cười…

Hai chân bắt đầu nhũn đi, Trác Thiên Uy té khuỵu xuống, nhưng lại rán sức đứng lên nghiến răng nói :

– Ngươi thật là ti tiện tàn độc… nhưng cũng là thứ thảm hại đáng thương…

Phúc Chân Chân nói :

– Nhưng rất đáng sống, phải không? Khách khách khách… Nào ngã đi!

Trác Thiên Uy khuỵu xuống…

Phó Phụng Minh tuyệt vọng kêu lên :

– Thiên Uy!

Giọng nàng đẫm nước mắt!

Linh Hồ kẹp Phó Phụng Minh vào dưới nách rồi lao tới cửa sổ.

Bấy giờ khách nhân trên lầu đã khiếp sợ bỏ đi hết, dưới lầu cũng sạch tinh, chỉ ngoài phố là còn một đám đông xúm lại, vừa chỉ lên lầu vừa thì thầm bàn tán.

Phía xa có một toán người bán võ phục tiến lại gần, dám đoán là người của nha phủ, nghe có biến đã kịp thời chạy tới.

Linh Hồ vừa lao qua cửa sổ thì chợt cảm thấy bắp chân nhói lên, lập tức đoán ra ngay Trác Thiên Uy tập kích, vội ném Phó Phụng Minh xuống lầu rồi bám lấy bệ cửa sổ bám lại.

Trác Thiên Uy cũng vừa lao ra cửa sổ, thấy Phó Phụng Minh rơi xuống lầu thì lao xuống theo, nhờ thế mà Linh Hồ Phúc Chân Chân thoát chết.

Linh Hồ nhìn xuống thấy Trác Thiên Uy đã tiếp được Phó Phụng Minh thì lao theo hướng khác ra phố, lẩn vào dòng người mất hút.

Nha phủ do một tên bộ đầu chỉ huy ập lên lầu khám nghiệm tử thi, thấy Vạn Dương Hồng vẫn còn sống, còn hai tên võ sư hộ viện Trương Tam, Lý Tứ và hai tên đồng bọn đã chết. Hai người chết đều là tiểu nhị trong khách điếm là Trịnh Oải và Đổ trường, điều đó làm viên bổ đầu nghi ngờ cho đi tìm khắp nơi trong Vạn Lạc lâu thì phát hiện thấy trong mật thất dành giêng cho Vạn Dương Hồng có tới mười tử thi, trong đó có cả bốn người Vạn Dương Hồng, Trương Tam, Lý Tứ, Trịnh Oải và Đổ trường!

Như vậy bọn người của Vạn Lạc lâu vừa bị giết kia đều là giả mạo.

Không sai! Khi kiểm tra lại thì phát hiện ra bọn này đều hóa trang.

Trác Thiên Uy thương lượng với viên bổ đầu cho mang Vạn Dương Hồng giả vẫn còn sống để kịp thời điều tra đi bắt nguyên hung, được vị bổ đầu đồng ý ngay.

Chàng cùng Phó Phụng Minh đã được giải khai huyệt đạo mang theo tên giả mạo Vạn Dương Hồng bị trọng thương lên thuyền về lại Thường Châu.

Chủ thuyền là Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc, một nhân vật trọng yếu trong Tam Tinh minh.

Thuyền ghé vào một bến vắng, Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc dẫn Trác Thiên Uy đến một ngôi nhà tranh nhỏ nằm trong khu rừng hẻo lánh cách không xa bờ sông.

Trong nhà đã có Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào và Vô Địch Kim Đao Quách Hưng cùng mấy tên hắc y hán tử.

Phó Phụng Minh băng bó vết thương trên vai tên giả mạo Vạn Dương Hồng xong, Vô Địch Kim Đao Quách Hưng phát hiện hắn đeo mặt nạ liền lột ra.

Tên giả mạo Vạn Dương Hồng vừa lộ rõ bản lai chân diện, Vô Địch Kim Đao liền kêu lên :

– Thì ra là hắn, Đông Tam Sa!

– Không sai! Kẻ giả mạo Vạn Dương Hồng Vạn ngũ gia chính là tên Tam thiếu trang chủ của Phiêu Sa sơn trang Đông Tam Sa.

Vô Địch Kim Đao nghiến răng nói :

– Trác lão đệ! Giao hắn cho ta! Huynh đệ cầu ngươi đấy! Tên họ Đông này đã giết mười mấy huynh đệ chúng ta…

Trác Thiên Uy ngập ngừng nói :

– Nhưng còn khẩu cung…

Đông Tam Sa la lên :

– Không được giao ta cho hắn! Trác Thiên Uy! Ngươi không thể không tuân quy củ và đạo nghĩa giang hồ…

Trác Thiên Uy bĩu môi đáp :

– Xin lỗi ngươi đi! Ngươi đừng giảng quy củ và đạo nghĩa giang hồ với Trác Thiên Uy ta! Ngươi không có tư cách gì mà dùng mấy từ cao quý đó!

Đông Tam Sa nói :

– Ta có thể lấy khẩu cung để chuộc mạng…

– Ta không cần khẩu cung của ngươi. Vì ta với Quách tiền bối kết giao trên cơ sở đạo nghĩa giang hồ. Ta không thể từ chối yêu cầu của Quách tiền bối… Quách tiền bối hãy đưa hắn đi!

Đông Tam Sa rống lên :

– Không! Không thể… Phó cô nương… ngươi là nhân vật nghĩa hiệp…

Phó Phụng Minh lạnh lùng đáp :

– Ta ư? Ta không là gì ở đây cả, chỉ là một cô nương bình thường. Bằng hữu của Trác Thiên Uy. Đừng bắt ta dính dáng vào huyết hải thâm cừu giữa ngươi và Quách tiền bối… Đây không phải việc của ta. Quyết định của Trác Thiên Uy cũng là quyết định của Phó Phụng Minh ta!

Vô Địch Kim Đao đứng lên, cười lạnh nói :

– Hôm trước ngươi hung hăng như hung thần ác sát, làm sao hôm nay sợ chết đến thế? Cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác. Người của chúng ta với Phiêu Sa sơn trang các ngươi không thù không oán, thế mà ngươi lạnh máu sát nhân hạ độc thủ giết một lúc mười mấy người… Bây giờ bọn đao phủ thuộc hạ của ngươi đều chết sạch rồi. Chỉ một mình ngươi thoát mạng… Thế là biết lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát!

Đông Tam Sa nghiến răng nói :

– Hãy giải khai huyệt đạo và cho ta một thanh kiếm!

Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào bĩu môi nói :

– Ta cảm thấy thương hại ngươi!

Đông Tam Sa gào lên :


– Ta cần kiếm!

Vô Địch Kim Đao nói :

– Ngươi không xứng dùng kiếm nữa!

– Quách Hưng! Muốn giết muốn mổ gì ngươi cứ động thủ đi!

Vô Địch Kim Đao nói :

– Ta cần lấy khẩu cung trước!

– Ta quyết không khai câu nào đâu!

– Thật ư?

– Đương nhiên là thật!

– Đừng mạnh miệng! Ngươi không xứng nói những lời đó đâu. Lão phu quá rành hạng miệng hùm gan sứa như ngươi mà! Lát nữa cho mấy quyền, ngay cả tổ tôn Phiêu Sa sơn trang mười tám đời ngươi cũng phun ra hết, cấm có giấu được chuyện gì!

– Ngươi…

Vô Địch Kim Đao phóng một cước đá Đông Tam Sa lăn mấy vòng làm hắn hôn mê bất tỉnh, bảo một tên thuộc hạ mang hắn đi, xong nói với Trác Thiên Uy :

– Trác lão đệ cứ yên tâm! Hạng công tử bột sợ chết đó thì lấy khẩu cung là quá dễ dàng…

Trác Thiên Uy nói :

– Hy vọng là thế…

Vô Địch Kim Đao nói :

– Không phải hy vọng mà là nhất định… Lão đệ đã thấy rõ Đông Tam Sa sợ chết đến thế nào… Đó là nhược điểm dễ khai thác nhất… Lão đệ hãy tin vào ta. Nhất định ta sẽ bức hắn khai ra Tàng Trân lầu của Linh Hồ nằm ở nơi nào trong Mao Sơn. Còn bây giờ thì xin cáo từ. Đa tạ lão đệ đã ưu ái đáp ứng yêu cầu của huynh đệ!

Nói xong đi ra khỏi nhà, Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh cũng từ biệt Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào theo Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc quay lại thuyền.

Hành lý đã được người của Tam Tinh minh đem lên thuyền, bây giờ không cần về Thường Châu làm gì nữa, đuổi theo Linh Hồ là điều không có khả năng. Cối Kê Trấn thì đang náo động lên vì vụ đại huyết án giết mười mấy nhân mạng, đặc biệt trong đó có vị thân sĩ Vạn Dương Hồng Vạn ngũ gia có quan hệ rất mật thiết với quan gia mà chưa bắt được hung thủ nên quay lại trú ở đó cũng bất tiện. Trác Thiên Uy quyết định cùng Phó Phụng Minh tạm trú ngay trên thuyền của Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc, chờ tin tức của Vô Địch Kim Đao Quách Hưng.

Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc cũng không ở lại thuyền. Lão để ba tên thủy thủ lại phục dịch Trác lão đệ, còn mình mang những người còn lại đi liên lạc với ba vị Minh chủ giúp Trác Thiên Uy điều tra tin tức về Linh Hồ Phúc Chân Chân.

Đêm khuya…

Bọn thuyền phu đều nghỉ cả, nhưng đôi tình nhân còn ngồi ngắm cảnh sắc tuyệt mỹ trên sông dưới ánh trăng vằng vặc.

Phó Phụng Minh tựa đầu vào vai Trác Thiên Uy hỏi :

– Thiên Uy! Lúc ở Vạn Lạc lâu Đông Tam Sa giả dạng Vạn Dương Hồng mời chúng ta uống rượu, muội rõ ràng nhìn thấy huynh cũng uống ba chén kia mà, làm sao không trúng độc Nhuyễn Cốt Tán của chúng được thế chứ?

Trác Thiên Uy cười hỏi :

– Muội quên lúc chúng ta ở trong địa lao Tống gia, tiểu huynh cũng uống trà pha độc làm rã bọt miếng đầy miệng cho Tống Tôn Vọng thấy rõ đó sao?

Phó Phụng Minh à một tiếng nói :

– Thì ra là Thiên ca dùng công phu Huyền môn Càn Nguyên Đại Huyền Công thuần dương chân hỏa, hút khô chén rượu chứ không uống vào họng, đúng không?

Trác Thiên Uy gật đầu :

– Không sai!

Nhưng làm sao huynh biết chúng đầu độc?

– Nhìn ánh mắt và thái độ của chúng ta đã sinh nghi rồi. Vừa lên lầu nghe Đông Tam Sa nói chắc như vậy ta đã nghi ngay hắn là kẻ giả mạo Vạn Dương Hồng, nhưng lúc ấy ta lại tưởng đó chính là Linh Hồ. Nào ngờ thị còn cao minh hơn…

Phó Phụng Minh nũng nịu nói :

– Huynh thật xấu! Vậy mà không nói cho người ta biết… May người ta không biết uống rượu, nếu không ắt đã trúng phải Nhuyễn Cốt Tán của yêu phụ rồi…

Trác Thiên Uy nói :

– Nếu lúc đó nói cho muội biết thì không chừng lộ chuyện mất, Linh Hồ không xuất hiện há chẳng uổng công?

– Nhưng dù sao cũng tránh được nguy hiểm…

Trác Thiên Uy xoay sang ôm lấy nàng nói :

– Xin lỗi muội… Thôi bây giờ huynh đền cho muội nè!

Vừa nói vừa áp miệng vào đôi môi tươi tắn hé mở của nàng…

* * * * *

Mao Sơn nằm ở phía tây huyện Kim Đàn, cách huyện thành sáu mươi dặm nhưng cách thành Nam Kinh chỉ bốn mươi dặm mà thôi.

Mao Sơn có nhiều danh lam thắng cảnh, đồng thời cũng là một nơi thịnh hành của đạo gia.

Ở Mao Sơn có rất nhiều đạo quán, trong núi tổng cộng có tới năm trăm đạo sĩ.

Mao Sơn hầu như không có rừng rậm nguyên sinh, tuy diện tích rất lớn nhưng đa số là núi đá và đồi cỏ tranh, vì thế có rất nhiều hang động lớn nhỏ có những hang đá lớn đi suốt ngày chưa nổi…

Giữa vùng núi non bạt ngàn này có một dòng sông nhỏ nhưng rất dài chảy ngoằn ngoèo qua các ngọn núi đá tên là Liễu Khai Hà. Dọc theo sông có rất nhiều đầm phá lau lách um tùm đặc biệt nhiều cá, là nơi tập trung vô số thủy cầm đủ loại như thiên nga, vịt nước, le le… Vì nơi đây hầu như không có dấu chân người nên chim thú không biết sợ người.

Thượng nguồn Liễu Khai Hà có một u cốc lớn tên Khai Nguyên cốc. Tuy xung quanh cốc đều là núi đá trơ trọi nhưng trong cốc thì rừng rậm bạt ngàn, hoa cỏ tốt tươi.

Tuy nơi đây cách xa chốn dân cư nhưng trong Khai Nguyên cốc cũng rộng cả trăm mẫu này lại có hoa viên và một biệt thự có tường thành bảo hộ đường hoàng. Sơn dân nói rằng đó là biệt thự của Mặc viên ngoại ở Phù Dung huyện.

Mao Sơn tiếp giáp với ba huyện, tới Phù Dung huyện ước gần trăm dặm, còn xa hơn tới huyện Kim Đàm, ai biết Mặc viên ngoại là vị thần thánh phương nào?

Thực ra Mao Sơn không phải là nơi hoàn toàn không có dân cư. Bên bờ Liễu Khai Hà phía đối diện Khai Nguyên cốc có một thôn nhỏ của sơn dân sống bằng nghề trồng rẫy, bẫy chim và săn thú, sống hầu như tự cung tự cấp gọi là Đan Tuyền thôn.

Thôn chỉ có hai mươi hộ nhân gia, trong thôn rất ít khi có ngoại khách đến.

Ngày hôm ấy thôn dân phát hiện thấy ở lối vào đầu thôn xuất hiện một đôi thiếu niên nam nữ cực kỳ mỹ lệ, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, đi theo họ còn có hai hán tử tráng kiện xách hai chiếc rương gỗ đựng hành lý.

Dân sơn cước đều rất mến khách, thấy quý khách đại giá quang lâm, vị trưởng thôn La lão đầu thân ra tận ngõ thôn nghênh tiếp đón khách vào nhà mình mời trà rượu.

Qua lời khách giới thiệu, La lão đầu và thôn dân mới biết vị Kim Đồng là Trác Thiên Uy, Ngọc Nữ là Phó Phụng Minh cô nương, còn hai vị hán tử là nô bộc của họ tên là Trương Tam, Lý Tứ.

Trác Thiên Uy là người hào phóng hiếm có, chàng nhanh chóng thỏa thuận được với La lão đầu bỏ ra hai mươi lạng bạc là số tiền của một thợ săn trong thôn mất cả năm trời mới kiếm được để mua lương thực, thực phẩm đủ bốn người ăn trong ba ngày, lại thêm ba mươi lạng để thôn dân thu xếp cho một ngôi nhà nhỏ bốn người tạm trú cùng trong thời gian đó.

Khách đến từ giữa trưa thì xế chiều đã giải quyết xong nơi ăn chốn ở.

Ồn định sinh mạng xong, Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh liền thuê thuyền sang bên kia sông du ngoạn, mục tiêu là Khai Nguyên cốc cách đó mười hai dặm. Hai người không vào cốc mà vòng theo vách đá phía đông tìm chỗ thuận tiện quan sát rất kỹ cảnh tượng trong cốc, đặc biệt là khu dinh thự của Mạc viên ngoại.

Nắm kỹ tình hình xong, giữa giờ thân đôi tình nhân kết thúc cuộc du ngoạn, nắm tay nhau tung tăng quay về thôn.

Trên bến sông không còn chiếc thuyền mà họ dặn chờ nữa, mà cuối dốc có ba người ăn bận kiểu thôn dân ngồi trên bãi cỏ ven đường.

Đó là ba người đã đứng tuổi gồm hai nam một nữ, thần thái dáng vẻ và cách ăn mặc không có gì đặc sắc.

Một trong hai nam nhân thấy Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh đến thì tỏ ra thân thiện vẫy tay nói :

– Hai vị tới đây ngồi chơi…

Trác Thiên Uy tới gần ngồi xuống nói :

– Tại hạ xin lắng nghe cao kiến…

Phó Phụng Minh cũng ngồi xuống cách đó ba bước, nàng học tác phong cảnh giác của Trác Thiên Uy, xoay thanh kiếm ra trước bụng để có thể rút kiếm nhanh nhất trong trường hợp xảy ra biến cố.

Vị thôn phu cao gầy tự giới thiệu :

– Tại hạ họ Phủ tên Kiến, còn hai vị kia một là Dương Lăng, còn thư thư là Khâu đại tẩu. Hai vị là…

Trác Thiên Uy đáp :

– Tại hạ Trác Thiên Uy hiệu xưng Trác Bá Vương. Còn cô nương đây là Phó Phụng Minh, tình lữ của tại hạ.

Giới thiệu xong chàng chỉ tới lùm cây sau lưng Phủ Kiến nói :

– Có một vị bằng hữu nấp trong kia, sao không gọi ra đây nói chuyện chơi?

Phủ Kiến miễn cưỡng quay lại cười khổ nói :

– Nguyên Hoằng tiên trưởng! Người ta đã luyện thành công phu tối thượng thặng Thiên Nhân Thông Thiên Nhĩ, đành phải hiện thân thôi!

Từ lùm cây bước ra một lão đạo đã vào tuổi cổ lai hy, lưng mang trường kiếm, mặt mày tối tăm nanh ác.

Trác Thiên Uy nói :

– Phủ lão huynh chớ hiểu lầm! Công phu tuyệt nghệ thiền môn Thiên Nhân Thông Thiên Nhĩ tại hạ còn chưa luyện đến!

Lão đạo Nguyên Hoằng cất giọng rè rè hỏi :

– Tiểu bối! Ngươi còn chưa chịu dẹp bỏ tham vọng bám theo Chân Chân Tiên Cô hay sao?

Trác Thiên Uy đáp :

– Tại hạ vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ mục tiêu đoạt lại bảo vật của mình!

Nguyên Hoằng hỏi :

– Chết cũng không từ bỏ?


– Đúng! Chết cũng không từ bỏ. Tuy nhiên tại hạ không thể chết trước ngươi. Bởi vì ngươi không còn sông được lâu nữa mà hình như ngươi đã không thấy có gì lưu luyến với trần gian nữa rồi nên mới bán mạng cho Độc hồ ly.

Nguyên Hoằng đạo nhân nổi giận gào lên :

– Tiểu bối! Ngươi…

Trác Thiên Uy lạnh lùng nói :

– Đừng quá kích động! Như thế sẽ sớm xuống mộ hơn thôi! Nếu ngươi muốn được người khác kính trọng thì trước tiên phải tỏ thái độ đúng đắn với người khác, ăn nói khách khí một chút! Lão đạo! Trác Bá Vương ta không phải người chỉ nghe vài câu hù dọa của ngươi đã kinh hồn táng đởm đi đâu!

Phủ Kiến đứng lên nói :

– Trác lão đệ! Ngươi nói thế không thấy quá phận hay sao?

Trác Thiên Uy vẫn ngồi yên nói :

– Tại hạ rất nghiêm chỉnh, đối xử cũng đúng mức chứ không quá phận với ai cả… Lão đạo kia không đáng được tôn trọng.

Phủ Kiến nói :

– Lão đệ! Ngươi đừng kích oán chúng ta. Ở đây chúng ta có bốn người mà các ngươi thì chỉ có hai… Sao ngươi không chịu suy tính xem có bao nhiêu cơ hội?

– Trước khi tới đây tại hạ đã suy tính.

– Vậy ngươi có muốn thử không?

– Tùy ngươi thôi! Tuy nhiên tại hạ xin chân thành khuyên ngươi tốt nhất là đừng thử! Mỗi người chỉ chết một lần, Trác Thiên Uy ta không động thủ thì thôi còn khi động thủ đối với địch nhân thì quyết không lưu tình. Các ngươi nên nhớ, một khi đã định giết ta thì cũng tính trước tình huống sẽ bị ta giết chết!

Nguyên Hoằng đạo nhân nói :

– Đạo gia không tin!

Dứt lời bổ tới vung chưởng đánh xuống đầu Trác Thiên Uy.

Chàng đã vận công lực lên hữu chưởng, đánh ra nghênh tiếp.

Bình!

Trác Thiên Uy tiếp chưởng xong đứng bật lên, còn Nguyên Hoằng thì bị đánh bật lui ba bước, ngã lăn nhào đi hai vòng.

Phủ Kiến, Dương Lăng và Khâu đại tẩu ba người cùng thét vang, rút binh khí từ ba hướng bổ tới Trác Thiên Uy.

Chàng đã rút đao cầm tay quát :

– Đao xuất vỏ, ta tồn địch vong!

Kịch kịch kịch!

Thanh đao lóe lên tỏ ánh hào quang, ba thanh kiếm của Phủ Kiến, Dương Lăng và Khâu đại tẩu đều bị đánh bật lên không, cả ba cùng bị đánh bật lùi ngồi phịch xuống, mặt xanh như tàu lá đưa tay trái ôm lấy ngực, mắt kinh hoàng nhìn Trác Bá Vương.

Trác Thiên Uy thu đao hỏi :

– Các ngươi còn gì để nói nữa không?

Phủ Kiến cười khổ hỏi :

– Vừa rồi các ngươi đã trinh sát kỹ tình hình trong Khai Nguyên cốc?

Trác Thiên Uy gật đầu :

– Không sai!

– Các ngươi phát hiện được gì!

– Bát Quái Bát Môn Kim Tỏa trận! Nói thật đối với tại hạ thì đó chỉ là trò chơi con trẻ. Mới tám tuổi ta đã biết cách phá trận này rồi, chỉ là tại hạ không thèm làm như thế…

– Vậy ngươi phá trận cách nào?

– Mười quả Bích Lịch đạn!

Cả ba tên Phủ Kiến, Dương Lăng và Khâu đại tẩu đều trố mắt nhìn chàng, mặt tái nhợt hỏi :

– Bích Lịch đạn?

– Không sai! Các ngươi được Linh Hồ mời đến, có lẽ cũng biết chuyện gì xảy ra ở Nhật Khang viên gần Tô Châu. Ở đó với mười cân hỏa đạn, tại hạ phá hủy hang cáo của Linh Hồ ở đó là Vạn Lạc lâu. Tại hạ cần tốc chiến tốc thắng nên không có thời gian đâu mà phá giải bằng trận pháp.

Phủ Kiến nói :

– Ngươi làm thế…

Trác Thiên Uy ngắt lời :

– Tại hạ tới đây là có mục đích nghiêm túc, chứ không phải là đem mạng mình ra đùa giỡn với các ngươi. Tính mạng không thể đem ra mà đùa giỡn. Tại hạ nhất định phải thắng. Các ngươi hành động bất chấp thủ đoạn để ăn cướp của người khác hoặc mưu hại ai đó, việc của các ngươi đều là phi nghĩa. Còn tại hạ mưu đoạt lại sở hữu của mình là việc chính nghĩa, tại hạ cũng đang bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Có thể những nhân vật chính đạo không tán thành biện pháp của ta, nhưng họ không thể phê phán ta được! Hiện trong tay tại hạ có năm quả Bích Lịch đạn, đủ phá tan Bát Quái Bát Môn Kim Tỏa trận của hồ ly tinh!

Phủ Kiến nói :

– Ngươi thật độc ác…

– Khéo nói! Khéo nói!

– Xem ra Linh Hồ nên đàm phán với ngươi…

– Lẽ ra thị làm việc đó từ lâu rồi!

Phủ Kiến hỏi :

– Nếu giải tán Bát Quái Bát Môn Kim Tỏa trận ngươi có dám vào Đản Quang lâu đàm phán không?

Trác Thiên Uy ngập ngừng nói :

– Cái đó…

Phó Phụng Minh chợt lên tiếng :

– Thiên Uy! Muội không đồng ý! Loại người như Linh Hồ thì có bao giờ tin được vào lòng thành? Bất cứ lúc nào nếu có thể là thị sẵn sàng lấy mạng chúng ta. Bây giờ ta cùng đánh, phải bức thị ra ngoài này đàm phán thì còn có thể.

Phủ Kiến nói :

– Giang hồ đều biết Linh Hồ coi bảo vật cũng quý như sinh mệnh. Nếu ngươi không chịu nhượng bộ thị sẽ thà chết mà hủy hết bảo vật của ngươi. Vậy ngươi chịu vào Đản Quang lâu không?

Trác Thiên Uy trầm ngâm một lúc mới gật đầu :

– Tại hạ sẽ đi!

– Rất tốt! Quả không hổ danh anh hùng nghĩa đảm!

– Phủ lão huynh có thể đại diện cho Linh Hồ chứ?

– Có thể.

– Địa điểm là Đản Quang lâu, nhưng thời gian nào?

– Chính ngọ ngày mai.

Trác Thiên Uy gật đầu :

– Được! Tại hạ sẽ đến đúng hẹn.

– Vậy chúng ta cáo từ!

– Bốn vị đi đi!

Chờ Phủ Kiến cùng ba tên đồng bọn đi xa, Phó Phụng Minh mới nói :

– Muội nhất định phải theo chàng đến Đản Quang lâu.

Trác Thiên Uy đáp :

– Không phải là ta không nghĩ đến lời thề đồng sinh cộng tử với muội mà không để muội đi, cũng không phải ta tự cao tự đại làm ra vẻ ta đây anh hùng khí khái của một tên hữu dũng vô mưu, chỉ là…

Phó Phụng Minh run giọng nói :

– Thiên Uy…

– Phụng muội hãy nghe ta nói… Không phải muội luôn ở gần huynh thì chúng ta mới gần nhau… chỉ cần luôn nghĩ đến nhau là chúng ta có nhau rồi, huống chi trong trường hợp này chỉ muội ở xa huynh thì mới giúp được huynh…

Phó Phụng Minh hỏi :

– Giúp thế nào?

– Ta cũng biết Linh Hồ không bao giờ có thiện ý, cuộc huyết chiến là không tránh khỏi. Bây giờ thị ở ngay trong sào huyệt mình, có đủ cả ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa…

– Muội có thể làm gì để giúp huynh?

Trác Thiên Uy đáp :

– Muội hãy lọt vào Đản Quang lâu, dùng Bích Lịch đạn uy hiếp tinh thần đối phương.

Phó Phụng Minh hỏi :

– Nhưng muội làm sao mà lọt được vào Bát Quái Bát Môn Kim Tỏa trận để tiếp cận Đản Quang lâu được?

– Việc đó quá đơn giản, tối nay ta sẽ hướng dẫn trận pháp Bát Quái Bát Môn Kim Tỏa trận cho muội…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.