Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 21: Đại khai sát giới
Thị không nghĩ đến chuyện động thủ nữa, vơ lấy tấm chăn cuộn mình lại.
Trác Thiên Uy cười nói :
– Ta biết ngươi là ai rồi!
– Ta… ta…
– Người là Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương! Bởi vì nếu là Linh Hồ thì đã không có chút liêm sỉ nào nữa!
Chàng dừng một lúc rồi nói tiếp :
– Lê Thiên Hương! Tại hạ có biết qua những chuyện về ngươi. Hôm nay cũng không phải lần đầu chúng ta gặp nhau. Trước đây tại hạ nghĩ rằng cô nương chưa phải hoàn toàn là người xấu. Qua sự việc vừa rồi đủ thấy cô nương không phải hoàn toàn vô sỉ. Linh Hồ Phúc Chân Chân bị lột trần truồng ngay giữa phố mà không thèm đỏ mặt, cô nương hãy dậy sửa sang y phục lại cho đường hoàng đi!
Thiếu nữ nói :
– Ta không tin ngươi biết ta không phải là Lăng Nguyệt Anh!
– Vậy thì cô nương cứ gọi Lăng Nguyệt Anh ra là biết ngay thôi mà!
Chàng nhìn xuống giường quát :
– Lăng Nguyệt Anh! Ngươi còn chưa bò ra còn chờ gì nữa?
Nguyệt Hoa Tiên Tử mặt tái ngắt từ gầm giường chui ra…
Như vậy trong phòng có hai Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh, chẳng những dung mạo không có chút gì khác biệt mà sắc mặt cũng tái nhợt như nhau.
Trác Thiên Uy nói :
– Lăng Nguyệt Anh! Đến nhanh thì cũng đi nhanh, thôi! Đây là lần cuối cùng, nếu sau này ngươi vẫn tiếp tục dùng thủ đoạn bỉ ổi này thì tại hạ quyết không tha ngươi nữa!
Nguyệt Hoa Tiên Tử run giọng nói :
– Không… Tôi không còn cơ hội nữa đâu. Linh Hồ sẽ không tha tôi, lần này tiếp tục thất bại nhất định mụ ta sẽ giết.
– Thị không có cơ hội đâu. Ngươi còn có thể viễn tẩu cao phi hoặc tìm nơi nào đó tránh đi.
– Tôi…
– Hãy đi đi, trong khi Linh Hồ còn chưa biết tin.
Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
– Vậy tôi đi đây! Thiên Uy! Tôi nợ huynh quá nhiều…
– Thôi đi! Dù sao thì từng có lúc tôi yêu cô. Chúc may mắn!
Nguyệt Hoa Tiên Tử bước ra khỏi phòng rồi lao đi.
Thất Ảo Hồ định ra theo nhưng bị Trác Thiên Uy chận lại :
– Ngươi thì không đi được!
– Ngươi định giết ta? Ta biết mình không phải là địch thủ của ngươi, hạ thủ đi.
– Ta có giết ngươi hay không thì việc đó tùy thuộc ở ngươi.
– Ngươi cần ta khai ra điều gì?
– Linh Hồ chờ tiếp ứng các ngươi ở đâu?
– Theo ước định thì sau khi tắt đèn cô ta mới tiến vào. Đèn chưa tắt nghĩa là kế hoạch thất bại, cô ta sẽ không vào đâu.
– Như vậy là Linh Hồ hiện đang ở Tường An khách điếm.
– Không sai.
– Thị giả mạo người nào?
– Một lão nô tỳ trong khách điếm là Mã tứ tẩu. Nhưng khi biết chúng ta thất bại chắc cô ta cũng đã bỏ đi rồi.
– Các ngươi rời khỏi Nhật Khang viên lúc nào?
Thất Ảo Hồ ngạc nhiên hỏi lại :
– Ngươi cũng biết Nhật Khang viên ư?
– Đương nhiên biết!
– Linh Hồ vẫn không linh. Cô ta đánh giá thấp ngươi, vì thế đã thất bại.
– Ta hỏi các ngươi rời Nhật Khang viên từ lúc nào?
– Từ sáng. Lúc sáng ta ở trong phòng này thuyết phục Lăng Nguyệt Anh. Hồi chiều ta ở Vọng Giang lâu bàn bên cạnh các ngươi.
– Ngươi cùng đi với một người đóng giả thiếu niên thư sinh?
– Không sai!
– Hắn là ai?
– Tam thiếu trang chủ Phiêu Sa sơn trang Đông Tam Sa!
– Vậy ngươi có biết chuyện về Phó phu nhân Lăng Vân Phi Yến của Trường Xuân cốc không?
– Không biết.
Thất Ảo Hồ bỏ đi, nhưng tới cửa thì quay lại hỏi :
– Ngươi làm sao mà phát hiện được ta không phải là Lăng Nguyệt Anh?
Trác Thiên Uy đáp :
– Cô nương, mỗi nữ nhân đều có tới hai bộ mặt, vì thế không giống nam nhân…
Thất Ảo Hồ ngạc nhiên hỏi :
– Cái gì? Mỗi nữ nhân có hai bộ mặt?
– Không sai! Phấn son là một bộ mặt khác, mỗi nữ nhân thích dùng một loại son phấn khác nhau, số lượng cũng bất đồng :
Thất Ảo Hồ à một tiếng nói :
– Ngươi tinh tế đến như vậy thì không một Linh Hồ nào bì kịp.
– Cô nương quá khen, thật ra còn một nguyên nhân nữa…
– Nguyên nhân gì?
Đột nhiên bên ngoài xuất hiện một thiếu niên thư sinh, đó là Bùi Tuyên Văn đóng giả nam trang.
Cô ta lạnh lùng nhìn Thất Ảo Hồ nói :
– Lăng cô nương.
Trác Thiên Uy nói :
– Đó không phải là Lăng Nguyệt Anh đâu!
Bùi Tuyên Văn ngạc nhiên hỏi :
– Không phải là Lăng Nguyệt Anh? Vậy là ai?
– Là Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương.
Lê Thiên Hương thừa cơ hai người đối đáp lách ra cửa chuồn mất.
Bùi Tuyên Văn nói :
– Trác đại ca, sao lại để Thất Ảo Hồ ung dung bỏ đi như vậy?
– Thị không còn làm hại được ai nữa!
– Còn Lăng Nguyệt Anh?
– Cô ta cũng đi rồi!
Bùi Tuyên Văn nói :
– Trác lão đệ! Trưa nay gia mẫu và Phụng thư thư…
Trác Thiên Uy hỏi :
– Tới Nhật Khang viên đến giờ chưa về chứ gì?
Bùi Tuyên Văn mở tròn mắt hỏi :
– Đại ca cũng biết hay sao?
– Ta vừa mới biết chưa lâu, bây giờ chúng ta sang phòng bên nói chuyện.
Hai người bước sang phòng Trác Thiên Uy. Chàng hỏi :
– Lệnh nghĩa phụ về rồi chứ?
– Về rồi. Cho mời đại ca đến thương lượng.
– Tới bến Phong Kiều phải không? Chờ ta mang binh khí rồi cùng đi!
* * * * *
Trước cổng Nhật Khang viên có một lão nhân râu tóc bạc trắng tuổi độ thất tuần đang quét lá khô. Lão đã quá già, đôi tay run lẩy bẩy cử động chậm rãi, hồi lâu mới vun được một đống lá, đôi mắt kèm nhèm chỉ nhìn xa được trong phạm vi ba bốn trượng, xem dạng thì lão đã gần đất xa trời lắm!
Vừa vun xong một đống lá, đột nhiên lão giật mình nhìn lên, thấy ba người đứng ngay trước cổng không biết xuất hiện từ lúc nào?
Lão lùi lại bên cổng, cất giọng khàn khàn nói :
– Các ngươi…
Trường Xuân cốc chủ rút ra mấy tờ danh thiếp nói :
– Chúng tôi đến đây cầu kiến Chân Chân Tiên Cô! Ba người gồm Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa, Bá Vương Trác Thiên Uy và Bùi Tuyên Văn.
Bạch phát lão nhân không nhận thiếp mà đứng lùi lại giữa cổng nói :
– Ở đây không có ai là Chân Chân Tiên Cô cả!
Trác Thiên Uy lớn giọng nói :
– Lão trượng này đã không nhận thiếp thì chúng ta tự vào vậy! Lão tránh ra!
Bạch phát lão nhân giữ chặt hai cánh cổng nói :
– Đây là tư gia, các ngươi không được làm náo!
Trác Thiên Uy cười nói :
– Được chứ! Lão nhân gia! Nếu muốn thì lão cứ vào phủ báo quan đi! Họ đến thì tình hình sẽ càng náo nhiệt hơn nhiều đấy!
– Các ngươi…
Trác Thiên Uy quát :
– Tránh ra!
Nói xong bước sấn vào.
Đôi mắt lão nhân chợt lóe lên ánh hàn quang sắc lạnh, vung song chưởng phát ra hai đạo kình phong cực kỳ hung mãnh, đâm tới ngực Trác Thiên Uy.
Nhưng tựa hồ chàng đã chuẩn bị trước nên phản ứng rất nhanh, phất hai tay hóa giải lực đạo đối phương…
Bạch phát lão nhân cảm thấy một cỗ kình phong ập tới quá mạnh, không chỉ hai tay mà cả vai cũng tê đi, người bật lùi hai bước ngồi phịch xuống…
Trường Xuân cốc chủ, Bùi Tuyên Văn và Trác Thiên Uy đi thẳng vào cổng.
Bạch phát lão nhân trông dáng như đã gần đất xa trời nhưng động tác lại nhanh nhẹn đến khó tin, đang ngồi xoài xoài ra bỗng bật dậy, lao tới phóng song cước tới đối phương.
Trác Thiên Uy đã biết ý nên nhường Trường Xuân cốc chủ và Bùi Tuyên Văn đi trước, tựa hồ sau lưng có mắt, bạch phát lão nhân vừa xông tới thì quay phắt lại ngay, tay trái phất mạnh cuốn đi cước lực của địch, tay phải phạt ngang hai ống quyển của địch!
Rắc… Rắc…
Phát ra hai tiếng khô khốc. Bạch phát lão nhân rú lên thảm thiết ngã nhào xuống, lão rên hồi lâu không đứng lên nổi, dám đoán hai ống quyển của lão đã bị gãy!
Trác Thiên Uy lao tới, giẫm lên cánh tay phải lão nhân nói :
– Linh Hồ có trong phủ không, nói mau!
Lão nhân kêu lên :
– Ngươi… Ui chao!
Trác Thiên Uy nói :
– Ngươi có nói hay không cũng không sao. Cánh tay này không phải tay ta, có bị giẫm nát cũng thế thôi…
– Xin tha… Có!
– Phải vậy chứ! Linh Hồ có ở nhà, vậy các hạ có chịu nhận bái thiếp không?
– Lão… lão hủ không thể nhận, bởi vì dù các ngươi có vào cũng phải quay ra thôi!
– Vì Độc hồ ly không tiếp khách!
– Không sai!
– Nếu vậy chúng ta phải tự vào tìm thị thôi!
– Các ngươi tự tìm vào, họa hay phúc đều tự chịu trách nhiệm lấy!
Trác Thiên Uy nói :
– Cái đó là đương nhiên! Hôm qua mẫu tử Phó phu nhân vào đây trình bái thiếp, các ngươi đã làm gì họ?
– Chúng đã…
– Họ thế nào?
Bạch phát lão nhân biết mình lỡ lời, liền im bặt.
Trác Thiên Uy đã khởi sát cơ, hỏi :
– Họ đã làm sao?
Lão nhân lắc đầu…
Trác Thiên Uy giẫm mạnh chân, lão nhân rú lên, nằm lăn lộn bên cổng.
Trường Xuân cốc chủ nhìn vào Nhật Khang viên nói :
– Cả phủ viên vắng tanh không thấy người nào cũng không nghe một âm thanh, giống như một phế viện bỏ hoang. Hiền điệt, tình cảnh rất không bình thường.
Trác Thiên Uy nói :
– Chúng đã có chuẩn bị, chắc biết trước chúng ta đến đây.
Chàng lướt mắt quan sát khắp viên nói tiếp :
– Chủ nhân của Nhật Khang viên từng có một đoạn tình với Linh Hồ. Độc hồ ly có ở đây một thời gian nên rất thông thuộc địa hình. Nó lợi dụng thiên thời địa lợi và nhân hòa để quyết chiến với chúng ta.
– Vậy hiền điệt tính…
– Lần trước tiểu điệt bị hãm trong địa lao của Tống gia đã nếm tận khổ đầu. Những phủ viện lớn thế này đều có cơ quan mai phục và cạm bẫy. Chúng ta phải thật cẩn thận mới không bị lừa vào bẫy.
– Ngươi cho rằng…
– Cứ chờ một lúc nữa thì biết. Đại thúc hãy tránh xa tiểu điệt ra một chút!
Nói xong tháo túi vải đeo trong người ra…
Bùi Tuyên Văn hỏi :
– Trác đại ca, trong túi có vật gì vậy, hắc y nhân gặp dọc đường trao túi cho đại ca là ai?
– Là Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long, vị đó trùm mặt nên cô nương không nhận ra.
– Người của Tam Tinh minh?
– Không sai!
Chàng thấp giọng nói :
– Bắc Nhân Đồ lấy trộm giao cho ta đấy. Nhưng lệnh nghĩa phụ là anh hùng nghĩa hiệp, cô nương đừng nói cho lão nhân gia biết.
– Lấy trộm ư?
– Không sai!
– Ngươi…
– Ta cũng biết trộm, nhưng đây là kiệt tác của Tam Tinh minh.
– Trộm ở đâu?
– Trong kho quân khí của phủ thành!
– Trời đất. Đại ca bảo họ lấy gì trong kho quân khí vậy?
– Lôi đạn, Bích Lịch đạn và một vài thứ hỏa khí khác!
Bùi Tuyên Văn mở to mắt hỏi :
– Lôi đạn?
– Không sai! Ta đã điều tra, trong kho quân khí tại phủ thành có tới một vài vạn cân địa lôi và hỏa pháo. Nay chỉ lấy trộm vài chục cân thì không bị phát hiện đâu! Đương nhiên Chu tuần phủ Chu Lập Khai lơ đi một chút…
Bùi Tuyên Văn sợ hãi nói :
– Với số lôi đạn đó huynh sẽ làm gì?
Trác Thiên Uy đưa tay lên miệng nói :
– Khẽ giọng một chút!
Chàng chỉ tới Vĩnh Xuân lâu cách đó ba bốn mươi trượng nói :
– Người ta nói ngôi lầu đó có ba bốn trăm phòng, vô số cơ quan cạm bẫy, đi cả năm chưa hết phòng, mà rất khó bảo mệnh…
Chàng huơ túi lên nói tiếp :
– Còn với cái này thì đơn giản hơn nhiều. Chỉ Uỳnh một tiếng là tiêu!
Bùi Tuyên Văn tái mặt kêu lên :
– Ui chao! Có mẹ và thư thư trong đó…
– Muội ngốc quá! Ta cốt đánh sạt đi một góc cho bọn ma đầu nằm phục trong đó mất vía mà tuồn ra thôi, còn muốn hủy cả ngôi lầu đồ sộ như thế mà với một vài chục cân lôi đạn thì ăn nhằm gì? Nếu muội ở trong đó, nghe tiếng nổ và tòa lầu sụp hẳn một góc thì muội có phóng ra không?
Bùi Tuyên Văn thán phục nói :
– Thì ra đại ca đã dự trù chu đáo mọi việc…
Trác Thiên Uy cười đáp :
– Từ khi biết tin Linh Hồ trốn ở đây ta đã dự trù mọi phương án. Con hồ ly tinh đó có nhiều ngóc ngách đánh lừa người ta thì ta cũng có biện pháp hữu hiệu để đào hang cáo.
Nói xong cùng Bùi Tuyên Văn và Trường Xuân cốc chủ tiến đến trước Vĩnh Xuân lâu.
Ba người dừng trong một vườn hoa mọc đầy cỏ dại và tạp mộc ở phía Đông nam ngôi lầu, nhìn vào thấy vắng tanh không một âm thanh nhưng có gì đó thâm trầm rất đáng sợ như chứa đầy sát khí!
Trác Thiên Uy cất giọng oang oang như sấm :
– Nơi đây ngày xưa là quỳnh lâu ngọc vũ. Còn bây giờ thì thành hang ổ của loài chồn cáo, thành nơi trú ngụ của một bầy hồ quần cẩu đảng không dám lộ mặt nhìn người, thế mà cũng dám xưng là Vũ Nội tam tuyệt, Mao Sơn thất tử, cao nhân, bá chủ phương này phương nọ, hóa ra chỉ là một lũ chồn cáo biết chui trong xó, thật đáng thương!
Bùi Tuyên Văn tiếp lời :
– Có phải trong này toa trữ một bầy chồn cáo thật không? Đại ca nói cần săn cáo, vậy làm thế nào để lùa chúng ra được?
Trác Thiên Uy cười to đáp :
– Cái đó quá dễ mà! Hô hô hô hô…
Giọng chàng như sấm rền làm rung chuyển cả tòa đại lâu, nói tiếp :
– Tiểu Tuyên! Ngươi và lệnh tôn cứ đứng chờ ở đây mà bắt cáo! Ta sẽ dùng khói bức chúng ra khỏi hang, hai người cứ tha hồ mà bắt, tóm được con nào cứ lột da ngay con đó, đừng để thoát!
Bùi Tuyên Văn gật đầu đáp :
– Vậy thì tốt! Nhưng đại ca cũng phải cẩn thận! Chồn cáo khốn cùng cắn càn đấy!
– Hô hô hô hô! Đối phó với chồn cáo thì cần gì cẩn thận! Làm thế để chúng phổng mũi lên ư?
Nói xong ung dung đi thẳng tới lầu!
Tuy dáng vẻ ung dung nhưng đã biết trong Vĩnh Xuân lâu hiện có hàng chục tên đại ma đầu thành danh nên Trác Thiên Uy vẫn phải thầm vận công phòng bị.
Chừng như đối phương chờ ba người vào cạm bẫy để tiêu diệt nên chẳng ai hiện thân, cũng không có bất kỳ một hành động gì, ngay cả ám khí cũng không phóng ra.
Trong túi có khoảng mười cân hỏa đạn, Trác Thiên Uy để ở cầu thang, đánh lửa đốt dây dẫn hỏa rồi phi thân lùi ra chỗ Trường Xuân cốc chủ và Bùi Tuyên Văn đứng.
Ba người lùi ra sau một thân cây lớn thì ở Vĩnh Xuân lâu vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa cách mười dặm vẫn còn nghe rõ!
Bùi Tuyên Văn vỗ tay reo lên :
– Đổ rồi! Lâu đổ rồi!
Gỗ đá khói bụi bay lên tung tóe, bắn xa hàng chục trượng, tòa Vĩnh Xuân lâu đồ sộ bị bao trùm trong khói lửa mịt mù. Một góc lầu rung chuyển răng rắc rồi đổ ụp xuống làm cả tòa lầu chao đảo như đưa võng…
Trời rung đất chuyển, cát bụi bốc lên mù mịt, đất đá bắn ào ào, tiếng rú thảm vang lên làm kinh tâm động phách…
Cảnh tượng quá là rùng rợn!
Hô hô hô hô…
Giữa cảnh kinh hoàng đó tràng cười của Trác Thiên Uy nghe còn đáng sợ hơn, cười xong nói :
– Chuẩn bị bắt cáo thôi! Chúng bắt đầu ra khỏi hang rồi!
Một đoàn người đầu tiên lao ra khỏi vùng khói lửa, vừa chạy vừa ho sặc sụa, người đầu tiên là một lão đạo cầm búa khai sơn, đó là Tĩnh Nguyên đạo nhân trong Mao Sơn thất tử!
Trác Thiên Uy rút đao lao tới ngay.
Tĩnh Nguyên đạo nhân tuy râu tóc cháy sém, mặt mũi đen nhẻm trông rất thảm hại nhưng động tác vẫn vô cùng linh hoạt, vung búa tiếp chiêu.
Lão đạo tuy võ công rất cao nhưng cũng chỉ cầm cự được chừng hai mươi chiêu, người bị mấy vết thương, cuối cùng sức cùng lực kiệt bị Trác Thiên Uy xuất một chưởng bắn ra hai trượng ngã nhào xuống.
Trác Thiên Uy lao tới điểm huyệt lão ta, nói với Bùi Tuyên Văn :
– Tiểu Tuyên! Bắt được tên nào tốt tên đó. Nhiều thêm một người thì việc đàm phán có kết quả hơn. Muội hãy canh chừng lão đạo này! Ta đi bắt tên khác…
Cách đó bảy tám trượng, Trường Xuân cốc chủ đang ác đấu với hai tên trung niên hán tử, đao quang kiếm ảnh tung hoành, trận đấu còn bất phân thắng bại.
Trác Thiên Uy lao tới gần nói to :
– Tốc chiến tốc thắng! Đối với quân vô đạo này không cần hạ thủ lưu tình, càng không nói chuyện nhân nghĩa. Sát!
Chàng vừa nói vừa xuất đao công sát, ngay chiêu đầu tiên đã chém trúng sườn một tên hán tử đồng thời đánh bật thanh đao khỏi tay hắn.
Tên thứ hai đang luống cuống thì bị Trường Xuân cốc chủ phóng kiếm đâm trúng vai, lão xuất luôn một cước đá trúng tiểu phúc tên hán tử làm hắn ngã nhào xuống.
Khống chế xong hai tên địch, Trác Thiên Uy giao lại cho Bùi Tuyên Văn canh giữ, rồi cùng Trường Xuân cốc chủ tiến tới Vĩnh Xuân lâu.
Có tới mười tám người từ trong lầu chạy ra nhưng thấy Mao Sơn thất tử đã bị thương ba thì không tên nào dám kháng cự bỏ chạy tán loạn, trong số đó có ba nữ nhân đều ở tuổi dư nương bán lão.
Trác Thiên Uy nghĩ thầm :
– Thuật hóa trang của Linh Hồ còn cao minh hơn Thất Ảo Hồ. Thị có thể hóa trang thành thiếu nữ thì càng có thể biến thành một mụ già xấu xí. Liệu trong ba người kia có Linh Hồ không?
Chàng nói với Trường Xuân cốc chủ :
– Mau thẳng tay tàn sát! Uy hiếp đối phương không để chúng hoàn hồn, chờ chúng định thần lại thì không dễ cứu được Phó phu nhân đâu!
Nghe nhắc đến vợ và nhi nữ, lửa hận ngùn ngụt bốc cao, Trường Xuân cốc chủ xông vào địch nhân vung kiếm tàn sát.
Trác Thiên Uy không khác gì hổ dữ, lao tới ba tên ma đầu đang tụm lại chuẩn bị đối địch với Trường Xuân cốc chủ, miệng thét vang :
– Khấp Hồn Vô Cực!
Tiếng rú thảm vang lên kinh tâm độc phách, đầu rơi, máu đổ tơi bời…
Chàng lại lao sang một tốp bốn người khác.
– Lạc Hồn Thiên Phệ!
Lại thêm ba tên khác bị chém trọng thương, gục xuống lăn lộn, tiếng la làm kinh động cả Nhật Khang viên.
– Trác Bá Vương tới!
Chỉ mấy chiêu đã giết hai tên và làm bốn tên khác trọng thương, trong đó có một người trong Vũ Nội tam tuyệt, bọn ma đầu còn tinh thần đâu mà đối địch?
Trong lúc đó lần đầu tiên Trường Xuân cốc chủ hạ thủ không chút lưu tình, chém chết một và làm trọng thương ba tên khác làm quần ma kinh hồn lạc phách, tranh nhau chạy thục mạng.
Một trung niên phụ nhân bị chém đứt vai phải, vừa lăn lộn vừa rên rỉ vừa nói :
– Trác Thiên Uy! Ngươi tàn nhẫn như thế… chỉ vì mấy viên bảo ngọc vô giá trị…
Trác Thiên Uy mắt vằn tia máu, gào lên :
– Tiện nhân câm miệng! Vì mấy viên ngọc vô giá trị đó mà lũ ma đầu các ngươi năm lần bảy lượt định ám hại ta, hàng chục người đã bị giết. Ta hỏi ngươi việc đó do ai gây nên? Nếu không nói rõ được ta sẽ băm người thành đống thịt vụn ngay!
Một hắc y lão nhân lưng đeo một cây lôi chùy, lao tới gần chàng quát :
– Tiểu bối, ngươi thật quá ngông cuồng!
Bùi Tuyên Văn vội chạy tới gần nói :
– Trác đại ca hãy cẩn thận! Tên đó là Lôi Thần Hướng Vô Cực đấy! Mẹ nói Thiết Tụ công và Hàn Băng chưởng của hắn cái thế võ lâm…
Trác Thiên Uy cười nhạt nói :
– Thì ra ngươi là tên dâm đồ lừng danh thiên hạ võ lâm, một trong Tam Tà Thần! Thế mà ta cứ tưởng ngươi là Hoạt Phật ở Tây Thiên, Ngọc Hoàng Đại Đế trong Linh Tiêu Điện! Hóa ra chỉ một tên háo sắc bám váy Độc hồ ly! Lão ác ma! Đừng tưởng lấy danh Tam Tà Thần là tưởng dọa được Bá Vương ta!
Lôi Thần Hướng Vô Cực là nhân vật số một số hai trong ma đạo, xưa nay đã bị ai nhục mạ ác độc như thế bao giờ?
Hắn tức muốn nổ phổi, mặt đỏ bừng rồi biết thành tái xanh, môi lắp bắp nhưng không nói được tiếng nào, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, bất thần chồm tới vung tay áo phất ra…
Vì quá cuồng nộ lão ma đã xuất ngay tuyệt học cái thế Thiết Tụ công, không cần nghĩ đến hậu quả!
Một luồng kình khí cực hàn phát ra, bao trùm lấy cả khoảng không gian rộng tới bốn năm trượng!
Sáu bảy tên ma đầu vừa ùa tới định vây công Trác Thiên Uy bị bao phủ trong vùng hàn khí đó cùng rú lên, không một tên nào chạy thoát được ra ngoài, đưa hai tay ôm lấy ngực ngã nhào xuống!
May Bùi Tuyên Văn đã đề phòng kịp lùi khỏi luồng kình phong bá đạo nên không việc gì, còn Trác Thiên Uy nghe Bùi Tuyên Văn cảnh cáo đã vận Chân Nguyên Thần Công hộ thân nên đủ kháng cự với Thiết Tụ công.
Phát thần công không đả thương được địch thủ, trái lại còn đả thương người mình, Lôi Thần Hướng Vô Cực càng như phát điên, công vào như thú dữ, cả Hàn Băng chưởng lẫn Thiết Tụ công cùng đánh ra như triều như thác.
Trác Thiên Uy vẫn duy trì Chân Nguyên Thần Công hộ thân, đồng thời thi triển thân pháp tránh đi, trong nháy mắt thay đổi đến bảy tám phương vị, chung quy vẫn giữ được an toàn trước sự tấn công hung mãnh của địch nhân…
Chàng cầm chắc thanh đao, sẵng giọng nói :
– Ta hiểu rồi! Hàn Băng chưởng và Thiết Tụ công của ngươi là một loại âm công cực hàn, âm cực thì sinh dương. Lão thất phu, ngươi nhất định còn có Nhiệt Dương Công bá đạo hơn nữa! Cứ thi triển hết đi, xem có làm gì được ta không?
Thấy Hàn Băng chưởng và Thiết Tụ công không đả thương được địch thủ, quả nhiên Lôi Thần Hướng Vô Cực thi triển Nhiệt Dương Công, một luồng nhiệt khí kèm theo vân vụ đánh ra…
Trác Thiên Uy thi triển khinh công kỳ ảo tránh chiêu, hiển nhiên chàng cũng đã có phương án đối địch vẹn toàn nên mới lên tiếng thách thức địch nhân, vận Càn Nguyên Nhất Khí hộ chú tất cả các yếu huyệt trong người làm cho Nhiệt Dương Công của lão ma có hung mãnh bao nhiêu cũng không tiến nhập được vào cơ thể chàng.
Lôi Thần Hướng Vô Cực thấy thế càng cuồng nộ, liên tiếp công xuất hơn hai mươi chưởng…
Thấy đối phương mắc mưu, Trác Thiên Uy cười khanh khách nói :
– Lão thất phu! Ngươi đã hao tổn mất năm phần chân khí rồi! Bây giờ thì chuẩn bị nộp mạng!
Vừa nói vừa vung đao phản công :
– Chiêu thứ nhất Trầm Lôi Phá Thạch!
Quả nhiên Lôi Thần Hướng Vô Cực đã hao tổn chân khí rất nhiều, không đủ khả năng phát chiêu phản kích nữa, lùi lại tránh đao…
Trác Thiên Uy tiếp tục tấn công, miệng quát :
– Chiêu thứ hai Khấp Hồn Vô Cực?
Động tác Lôi Thần Hướng Vô Cực càng lúc càng chậm chạp, đến chiêu thứ hai thì bị đao chém trúng sườn máu loang ra!
Trác Thiên Uy tiếp tục quát :
– Chiêu cuối cùng Lạc Hồn Thiên Phệ!
Đây là chiêu tuyệt sát chàng đã từng thi triển nó để lấy mạng và đả thương không ít tên hung ma như Ma Tăng, Khuyết Đạo trong Thiên hạ Thất đại hung nhân và Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ trong Ngũ yêu tiên…
Lôi Thần Hướng Vô Cực công lực đã bị hao tổn trầm trọng, lại còn trúng thương, đã không còn khả năng phản kháng hay trốn tránh nữa!
Một tiếng rú thảm phát ra làm quần ma đứng xung quanh đều thắt tim lạt cốt, cánh tay phải Lôi Thần Hướng Vô Cực bị chém đứt tới tận vai rơi phịch xuống đất, máu tuôn ra như suối, mặt tái nhợt như gà bị cắt tiết, hai chân run lẩy bẩy cơ hồ đứng không vững…
Từ khi thấy Lôi Thần Hướng Vô Cực giao chiến với Trác Thiên Uy, quần ma bắt đầu lấy lại tinh thần không chạy trốn nữa mà tụ lại chuẩn bị liên thủ vây công, nhưng bây giờ thấy Lôi Thần Hướng Vô Cực trọng thương tinh thần lại càng giảm sút hơn trước.
Tuy nhiên chưa có tên nào chịu lùi.
Bốn tên bị Thiết Tụ công của Lôi Thần Hướng Vô Cực đả thương vẫn còn nằm chưa dậy được, không thấy cử động nữa, có lẽ đã chết!
Trác Thiên Uy chỉ đao tới mấy tên ma đầu nói :
– Thế nào! Các ngươi còn ai muốn xuất thủ nữa? Cả thảy nhân số trong Vĩnh Xuân lâu có mười tám người thì đã thương vong hai phần. Bây giờ còn lại sáu người nhưng tại hạ chỉ biết năm thôi.
Chàng dùng thanh đao đỏ lòm, máu tươi vẫn còn nhỏ xuống chỉ tới sáu tên ma đầu đứng thành vòng bán nguyệt vây quanh mình từ phải qua trái nói :
– Các hạ là Đồ Long Khách Lại Văn Trung, không sai chứ?
– Còn vị bận hoàng bào này là Huyền Băng Lôi Công Trừng, không biết tại hạ có nhận lầm không? Còn vị nhân huynh này là Hoài Thượng Cuồng Sinh Thạch Sinh Hoa, một vị trong Thất Tử Mao Sơn… Còn lão trượng bận hoàng y này dường như là Đại Lực Quỷ Vương Hầu Thành Công trong Lư Sơn Ngũ Quỷ! Còn vị lão huynh này là Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh… Quả nhiên đủ các anh hào khắp nơi trong giang hồ, từ Lư Sơn, Đại Ba sơn, Mao Sơn đến Thái Hồ thủy trại… đều được Phúc Chân Chân mời về đây! Hoa thơm bướm lượn mà! Cánh hoa tàn Phúc Chân Chân trong Võ lâm Tứ đại mỹ nhân ngày xưa tuy bây giờ đã chẳng còn gì, nhưng được bổ sung thêm bảo vật của tại hạ thì vẫn còn sức quyến rũ lắm!
Chàng chỉ tới một trung niên phụ nhân dư nương bán lão áo nâu quần bố, mặt mũi xấu xí đứng bên cạnh Đại Lực Quỷ Vương Hầu Thành Công nói :
– Như vậy tại hạ đã chỉ danh hầu hết mấy vị cao nhân ở đây, còn ngươi ta không nhận ra, ắt đã hóa trang diện mạo, ta dám đoán chắc ngươi là Độc hồ ly Linh Hồ Phúc Chân Chân rồi! Hãy khôi phục lại bản lai chân diện đi! Phúc Chân Chân! Hôm nay chính là lúc ta với ngươi tiến hành một cuộc sinh tử chiến một mất một còn rồi!
Uỵch.
Lôi Thần Hướng Vô Cực đã không còn duy trì nổi nữa, ngã phịch xuống.
Sáu tên ma đầu thấy vậy cùng run lên…
Đồ Long Khách Lại Văn Trung là người có giao tình với Lôi Thần Hướng Vô Cực mật thiết nhất, bước ra định đỡ bằng hữu lên.
Trác Thiên Uy trầm giọng quát :
– Không ai được cứu hắn!
Đồ Long Khách Lại Văn Trung dừng lại nói :
– Ngươi…
Lôi Thần Hướng Vô Cực là tù binh của tại hạ!
Đồ Long Khách Lại Văn Trung nghiến răng hỏi :
– Ngươi không hiểu quy củ và đạo nghĩa giang hồ hay sao mà không để lão phu cứu người?
Trác Thiên Uy lạnh lùng đáp :
– Lão thất phu! Hạng các ngươi mà cũng đòi giảng quy củ và đạo nghĩa giang hồ với Trác mỗ ư? Cút ngay! Hôm nay ta chỉ nói với các ngươi bằng đao thôi!
– Ngươi…
– Ngươi còn dám tiến lên nửa bước nữa xem!
Đồ Long Khách Lại Văn Trung phát run, nhưng vẫn nghiến răng tiến lên một bước…
Mọi người chỉ thấy mắt hoa lên…
Đồ Long Khách Lại Văn Trung thấy ánh đao lóe sáng bổ xuống, tuy hắn vẫn đang cầm kiếm nhưng không kịp đưa lên chống đỡ… khiếp hãi định nhảy lui cũng không kịp, cảm thấy vai phải nhói lên, sau đó mới hiểu ra cơ sự, thấy cánh tay phải mình đã rơi xuống, máu từ vai phun ra xối xả, rú lên ngã xuống ngất đi…
Trác Thiên Uy xuất thủ đả thương Đồ Long Khách Lại Văn Trung xong sẵng giọng nói :
– Ai còn muốn thử sức thì cứ bước ra, Bá Vương Trác Thiên Uy ta không tin tà! Đối với lũ mà đầu ti tiện các ngươi thì đừng nói giết một vài người mà cho dù phải giết một vài trăm, Trác mỗ cũng không chùn tay. Giết sạch giống ma đầu thì thiên hạ càng được hưởng thái bình thôi! Ít ra cũng không loạn hơn bây giờ.
Chàng chỉ thanh đao nhỏ máu ròng ròng tới trung niên phụ nhân mà mình vừa chỉ danh Linh Hồ Phúc Chân Chân nói :
– Ta cần tất cả những người còn lại đều phải hoành thây ở đây, bắt Linh Hồ phải xuất diện, để xem thị có chịu trả Ngọc Bình Phong cho tại hạ hay quả thật hắn không cần mạng.
Trung niên phụ nhân quá nương bán lão bận áo nâu quần bó đứng bên Đại Lực Quỷ Vương Hầu Thành Công run giọng nói :
– Linh Hồ tối qua đến Tường An khách điếm tìm ngươi, đến bây giờ vẫn chưa về.
Trác Thiên Uy cười nhạt hỏi :
– Ngươi không phải là Linh Hồ?
– Không phải!
– Ngươi…
– Ta là Cửu U Nương Vương Cúc Cô!
– Chiều qua hai mẫu nữ Phó phu nhân tới đây đưa danh thiếp cầu kiến, bây giờ họ ở đâu?
– Không biết. Ngươi chờ Linh Hồ trở về hỏi thì mới rõ.
– Đến bao giờ và phải thế nào ngươi mới chịu khai?
– Ta nói là sự thật!
– Ta không tin!
– Tin hay không là tùy ngươi. Chúng ta đều không biết, muốn giết muốn mổ gì thì cứ việc!
Mụ nói xong tháo kiếm vứt xuống chân Trác Thiên Uy.
Bốn lão ma khác đều làm theo Cửu U Nương Vương Cúc Cô.
Trác Thiên Uy lùi lại gọi Bùi Tuyên Văn đứng phía sau cách ba trượng :
– Tiểu Tuyên!
Nàng bước lên hỏi :
– Đại ca sai bảo tiểu muội việc gì?
– Sau Vĩnh Xuân lâu có khá nhiều phòng ốc, muội thấy chưa?
– Muội thấy rồi!
– Có thể Linh Hồ ẩn trốn trong các phòng đó…
Bùi Tuyên Văn gật đầu :
– Rất có khản năng.
Trác Thiên Uy nói :
– Xin tiểu muội cùng lệnh tôn tới đó tìm xem!
– Vâng! Đại ca… tiểu muội nghe lời huynh…
Nàng tới gần Trường Xuân cốc chủ nói :
– Cha… chúng ta đi tìm Độc hồ ly đi!
Trường Xuân cốc chủ là nhân vật hiệp nghĩa, đâu an tâm đi! Trác Thiên Uy trong tình trạng đằng đằng sát khí như thế, ở lại một mình bên đối phương đã hạ binh khí đầu hàng.
Thế nhưng bị nghĩa nữ thôi thúc, lão đành buông tiếng thở dài đi theo.
Trác Thiên Uy dặn :
– Tiểu Tuyên! Hãy cẩn thận, khéo rơi vào cạm bẫy của Độc hồ ly!
Bùi Tuyên Văn đáp :
– Không sao đâu! Đại ca, tiểu muội và cha sẽ cẩn thận!
Chờ hai người đi khuất, Trác Thiên Uy giương đao nói :
– Bây giờ đã không còn anh hùng hiệp nghĩa tại hiện trường để chủ trì chính nghĩa nữa!
Chàng nghiến răng, mặt hiện sát cơ nói tiếp :
– Tại hạ rất ghét thói giả nhân giả nghĩa. Các ngươi hãy thu lại binh khí mà bảo mệnh đi! Các vị! Dù sao thì việc đó còn có một chút hy vọng, còn hơn cứ đứng vươn cổ ra chịu chém!
Năm người khiếp sợ đưa mắt nhìn nhau.
Trác Thiên Uy lăm lăm đao trong tay, bước đến bên Lôi Thần Hướng Vô Cực vẫn chưa bò dậy được, giẫm chân lên bụng lão ma. Hừ một tiếng nói :
– Ngươi nói đi! Hai mẫu nữ phó phu nhân hiện ở đâu?
Chàng nói thêm một câu :
– Đây là cơi hội sống sót cuối cùng của ngươi đấy!
Lôi Thần Hướng Vô Cực nghiến răng nói :
– Lão phu… sống không bằng chết… ngươi…
Trác Thiên Uy giương đao lên hỏi :
– Ngươi không chịu nói?
– Lão phu thà… chết…
– Rất tốt! Tại hạ thành toàn cho ngươi!
Dứt lời vung đao bổ xuống…
Phập!
Lưỡi đao chém ngay giữa cổ họng, đầu Lôi Thần Hướng Vô Cực bắn đi xa ba bốn thước…
Năm tên ma đầu con lại tuy đều là hạng cùng hung cực ác, giết người không nháy mắt nhưng thấy Trác Thiên Uy xuất thủ lạnh lùng tàn khốc như vậy cũng phải kinh hồn táng đởm, máu tựa hồ đông lại!
Đồ Long Khách Lại Văn Trung vừa mới tỉnh lại, chứng kiến cảnh tượng đó thì nhắm mặt lại không dám nhìn.
Trác Thiên Uy bước tới gần nói :
– Chắc ngươi cũng thà chết để tận trung với Phúc Chân Chân phải không. Ta đến để thành toàn cho ngươi đây. Đừng sợ! Đao tại hạ rất sắc, sẽ không đau chút nào đâu!
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh và Hoài Thượng Cuồng Sinh Thạch Sinh Hoa không thể chịu đựng được lâu hơn, quay người chạy thục mạng!
Trác Thiên Uy hừ một tiếng, vung tay trái lên…
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh và Hoài Thượng Cuồng Sinh Thạch Sinh Hoa chạy được bốn năm bước thì mỗi tên bị một ngọn phi đao cắm trúng hậu tâm ngập tận chuôi, theo đà chạy thêm mấy bước mới đổ sập xuống.
Trác Thiên Uy lại chỉ mũi đao xuống ngực Đồ Long Khách Lại Văn Trung cất giọng lạnh như băng :
– Giảm đi hai tên nữa. Trước khi giết Phúc Chân Chân tại hạ cần giết sạch lũ tay sai của thị, hạ thủ không chút lưu tình!
Đồ Long Khách Lại Văn Trung kinh hồn lạc phách nói :
– Ta… nói… ta xin nói!
– Nói đi!
– Phó phu nhân bị hãm vào một cái giếng…
– Giếng ở đâu?
– Giữa hành lang khách sảnh ở đông viện!
– Các hạ có thể dẫn tại hạ đi không?
– Đỡ lão phu lên. Ta còn đi được!
Trác Thiên Uy chỉ đao tới Huyền Băng Lôi Công Trừng, Đại Lực Quỷ Vương Hầu Thành Công và Cửu U Nương Vương Cúc Cô đều đứng nguyên như pho tượng tại chỗ hỏi :
– Các ngươi cũng thế phải không?
Cửu U Nương Vương Cúc Cô đáp giọng lạc hẳn đi :
– Ta không biết… Quả thật ta không biết hai mẫu nữ họ ở đâu…
Trác Thiên Uy nói :
– Ba người các ngươi hôm nay là nhân chứng của cuộc đồ sát. Trác Thiên Uy ta không cần sát nhân diệt khẩu, bởi vì ta không sợ ai cả. Lẽ phải đứng về phía ta. Cứ cho tất cả những ai cam tâm làm tay sai cho Linh Hồ Phúc Chân Chân cứ tới đây nộp mạng! Còn bây giờ thì các người đi đi!