Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 17: Quần ma tăng viện
Trong mật đà Tam Tinh minh ở Bách Liễu cốc hoàn toàn tĩnh lặng, Chẳng những không thấy người nào mà đến gà chó cũng không.
Chiếc kiệu đặt trước chính đường cách chừng mươi trượng. Đơn lão lão cùng bốn tên kiệu phu và hộ kiệu đứng bên kiệu quan sát khu nhà một lúc rồi Đơn lão lão nói :
– Trương Long!
Một trong hai tên hộ kiệu bước ra cung kính đáp :
– Lão lão! Thuộc hạ có mặt!
Đơn lão lão nói :
– Phúc cô nương đã hẹn gặp chúng ta ở đây thì không thể vắng vẻ thế này được. Ngươi hãy vào kiểm tra xem có phát sinh biến cố gì không? Nhưng phải hết sức cẩn thận!
Trương Long nói :
– Thuộc hạ tuân lệnh!
Nói xong rút kiếm ra đi thẳng vào chính đường.
Đơn lão lão ra lệnh :
– Khởi kiệu! Đi theo ta!
Đoàn kiệu tiếp tục theo lão thái bà tiến lên.
Tiếng người trong kiệu nói :
– Đơn lão lão! Hãy sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống. Không cần phải giả danh Phiêu Sa sơn trang nữa!
Đơn lão lão đáp :
– Thiếu chủ nhân cứ yên tâm!
Trương Long vừa bước lên hành lang thì trong ngôi chính đường có hai tên trung niên hán tử mang kiếm lao ra quát :
– Ai! Đứng lại!
Trương Long không đáp, cứ đi thẳng vào.
Một trong hai tên trung niên hán tử nổi giận quát :
– Cẩu tặc! Ngươi điếc hay sao?
Nói xong cùng tên đồng bọn rút kiếm xông tới chém xuống đầu Trương Long.
Tên này lùi lại tránh kiếm, hừ một tiếng nói :
– Xuẩn tài đáng chết!
Nói xong vung kiếm phản công :
– Choang! Choang!
Hai tên trung niên hán tử tỏ ra không phải là địch thủ của Trương Long, chỉ một chiêu bị tên này đánh bay mất kiếm, một tên bị thương vào cánh tay phải lùi lại bốn năm bước, còn tên kia bị chém đứt yết hầu gục xuống tại chỗ…
Từ chính đường lại thêm mười mấy người khác lao ra, dẫn đầu là một lão đạo. Lão đạo này thân thủ rất cao, chỉ một chiêu đã đánh Trương Long bắn ra khỏi hành lang.
Đơn lão lão vung trúc trượng xông vào quát :
– Thiên Thành đạo tặc! Không ngờ các ngươi vẫn còn lẩn khuất ở đây!
Lão đạo chính là Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ, lần trước đã bị một chưởng của Trác Thiên Uy đánh trọng thương, không biết sau đó Tam Tinh minh đã tái chiếm mật đàn, không hiểu sao bây giờ Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ còn ở đây?
Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ và Đơn lão lão mới giao thủ một chiêu thì một người nhảy ra nói :
– Hô hô hô hô! Thì ra là Hiêu Bà Đơn lão lão của Phiêu Sa sơn trang. Chẳng trách gì cả gan hành hung giết người của Kháng mỗ! Phiêu Sa sơn trang cách đây mấy ngàn dặm, sao cũng tới Giang Nam tác oai tác phúc? Rất tốt! Hôm nay lão phu sẽ giáo huấn cho Phiêu Sa sơn trang các ngươi biết rằng Giang Nam không phải là nơi các ngươi muốn hành hung ai cũng được đâu.
Trong kiệu nhảy ra một người, không phải là vị thiên kim tiểu thư nào mà là một vị thiếu niên công tử bận thanh y mặt mũi anh nhi tuấn tú, dáng như ngọc thụ lâm phong.
Thiếu niên công tử tay cầm kiếm, dẫn đầu hai tên kiệu phu và tên đồng bọn của Trương Long nhảy lên đứng giữa hành lang quát :
– Lão thất phu! Ngươi mà xứng giáo huấn Phiêu Sa sơn trang? Ngươi là Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, không sai chứ?
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào chưa kịp trả lời thì Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ bước lên nói :
– Nguyên là Đông tam thiếu trang chủ, Đông Tam Sa. Phiêu Sa sơn trang với chúng ta vốn là nước giếng không phạm nước sông, vì sao Tam thiếu trang chủ tới đây cho thuộc hạ hạ độc thủ giết huynh đệ chúng ta?
Thiếu niên công tử hừ một tiếng đáp :
– Ngươi là thứ gì mà dám đối đáp với Tam thiếu gia ta?
– Bần đạo là Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ…
– Thì ra ngươi là một tên trong Ngũ yêu tiên… Tại hạ ngưỡng mộ đại danh…
Nói chưa dứt lời bỗng vung tay phải lên…
Ba mũi ám khi chợt bay vút tới nhằm vào mặt và ngực Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ…
Lão đạo hốt hoảng nhảy tránh đi nói :
– Tiểu tử ngươi sao dám xuất thủ ám toán…
Lão chưa nói xong thì thêm ba mũi ám khí nữa bắn tới, không tránh kịp bị bắn trúng ngực và tiểu phúc ngã nhào xuống!
Hạ thủ giết Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ xong, thiếu niên công tử ra lệnh cho Trương Long và bọn kiệu phu :
– Bố trí Tứ Tượng trận! Tên nào dám vọng động thì cứ giết thẳng tay!
Trương Long cúi người đáp :
– Tuân lệnh Tam thiếu gia!
Dứt lời cùng một tên đồng bọn và hai tên kiệu phu bố trận.
Đồng bọn của Trương Long là Lý Hổ, họ là hai người trong Long Hổ thập bát vệ của Phiêu Sa sơn trang danh chấn giang hồ, Trương Long chỉ một chiêu giết chết cao thủ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, đủ thấy võ công không phải tầm thường, hai tên kiệu phu tất cũng là cao thủ thượng thặng…
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào tức giận bước lên quát :
– Đông Tam Sa! Phiêu Sa sơn trang được coi là danh môn đại phái trong giang hồ, thế mà ngươi bất chấp sĩ diện, ám toán giết người, có coi danh vọng của Đông Trường Thạch cha ngươi ra gì nữa không?
Đông Tam Sa cười hắc hắc đáp :
– Kháng lão tặc! Lâm trận thì phải cảnh giác. Lũ ma đầu các ngươi chuyên ám toán hại người, chẳng lẽ không biết điều đó? Nay bị giết thì chỉ nên trách võ nghệ kém người, còn trách được ai?
Hắn nói xong quay sang Trương Long phất tay ra lệnh :
– Tứ Tượng trận phát động, không để tên nào sống sót!
Trương Long, Lý Hổ và hai tên kiệu phu lập tức phát động Tứ Tượng trận, cả bốn người cùng tiến vào bọn hắc y nhân thuộc hạ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, cả bốn tên múa kiếm giữ chặt góc trận, hai tên kiệu phu ra sức hộ công, còn lại Trương Long và Lý Hổ thì ra sức phóng kiếm tàn sát.
Tứ Tượng trận của Phiêu Sa sơn trang uy lực còn hơn kiếm trận của phái Võ Đương rất nhiều, kiếm trận di chuyển đến đâu tiếng la thảm vang lên tới đó, không người nào đương nổi, chỉ trong chốc lát đã có tới chục tên hắc y nhân ngã xuống, kẻ đứt đầu tên thủng bụng, tử trạng trông thê thảm vô cùng!
Trong lúc đó thì Đông Tam Sa và Đơn lão lão cũng công tới Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào.
Chỉ sau bảy tám chiêu, lão này cũng không địch nổi hai cao thủ, vừa đánh vừa lùi.
Đơn lão lão cười hắc hắc nói :
– Kháng lão tặc! Ngươi mà xứng là đối thủ của Thiên Cơ thập bát kiếm. Hãy chịu mệnh đi?
Mụ đang nói thì một nhân ảnh lao tới như cơn lốc, vội vung trúc trượng lên đối địch nhưng đối phương thân pháp quá nhanh, võ công càng tinh diệu, chỉ một chiêu đã đánh bay cây trúc trượng khỏi tay mụ ta…
Người vừa xuất thủ chính là Trác Thiên Uy, chàng đánh bay binh khí khỏi tay Đơn lão lão xong lao tới chỉ kiếm vào yết hầu mụ ta quát :
– Đơn lão lão! May bảo tên họ Đông và Tứ Tượng trận tán trận ngay! Nếu không người mất mạng đầu tiên tiếp theo đây là ngươi!
Đông Tam Sa đang sắp sửa kết thúc tính mạng Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, thấy Đơn lão lão bị khống chế thì thu kiếm lùi lại.
Bấy giờ hai mươi lăm tên thủ hạ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào bị Tứ Tượng trận tàn sát, chỉ trong chốc lát chỉ còn lại mười một tên, nhưng trong số hai tên kiệu phu thì cũng có một tên bị thương vào đùi phải, máu trào ra lênh láng.
Không chờ Đơn lão lão ra lệnh. Trương Long bảo đồng bọn tán trận.
Thế nhưng chúng không chịu lùi mà chuyển sang vây lấy Trác Thiên Uy, chỉ cần Đông Tam Sa ra lệnh là chúng lập tức bố trận tấn công, chẳng quản gì đến việc sống chết của Đơn lão lão.
Đông Tam Sa tới trước Trác Thiên Uy, chỉ kiếm vào mặt chàng quát :
– Tiểu súc sinh! Ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ bắt con tin để bức hiếp bổn thiếu gia. Đông mỗ sẽ lột da ngươi!
Trác Thiên Uy xí một tiếng đáp :
– Ta nghe nói Phiêu Sa sơn trang là một trong những danh môn đại phái trong giang hồ, không ngờ thiếu chủ của Phiêu Sa sơn trang chỉ là một kẻ hạ lưu ti tiện không hơn gì hạng lục lâm thảo khấu! Vừa rồi tại hạ đã chứng kiến tận mắt việc ngươi lén lút thừa cơ Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ không đề phòng dùng ám khí giết hại hắn, bây giờ để ta xem ngoài bản lĩnh siêu phàm đó Phiêu Sa sơn trang các ngươi còn thứ tuyệt học cái thế nào mà súc sinh ngươi đòi lột da ta?
Nói xong xuất chỉ điểm Cưu Vĩ huyệt Đơn lão lão rồi nhặt cây trúc trượng của bà ta lên dùng làm binh khí, tra đao vào vỏ.
Đông Tam Sa bị nhục mạ, khí uất đầy ruột, gào lên :
– Băm nát tiểu tử đó thành bùn cho ta!
Người của Phiêu Sa sơn trang vốn cũng có thực tài thực học nên mắt cao quá đỉnh, cậy thế khinh người, dường như chưa từng bại dưới tay ai, thủ hạ của Đông Tam Sa lại càng cuồng ngạo, nay được lệnh thì không cần phát động kiếm trận, cả Trương Long và Lý Hổ song song xuất kiếm công vào.
Tiên hạ thủ vi cường, trước đối phương người đông thế mạnh. Trác Thiên Uy không dám khinh suất liền xuất thủ công trước, trúc trượng xuất một chiêu Độc Long Xuất Động điểm tới diện môn Trương Long.
Tên này thấy trượng thế quá hiểm vội tránh đi nhưng không thoát, bị điểm trúng tai phải, máu phun ra hốt hoảng nhảy lùi lại.
Trác Thiên Uy xuất tiếp một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân nữa đánh lùi Lý Hổ xong hoành trượng nói :
– Bây giờ tên nào còn dám xuất thủ ám toán nữa, ta giết ngay tên đó!
Rồi quay sang Đông Tam Sa :
– Vô Hồi Địa Mang cực kỳ tàn độc nhưng cũng hết sức chuẩn xác. Chỉ tiếc là thủ đoạn quá ti tiện. Nhưng để ngươi chết được nhắm mắt Trác mỗ cho ngươi tùy ý thi triển một lần cuối cùng.
Đông Tam Sa gầm lên một tiếng như thú dữ, nghiến răng vung tay phất ra…
Lần này không chỉ là hai loại ám khí sáu mũi như lần trước hắn vừa xuất thủ đối với Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ, mà phi một lúc tới mười loạt, tổng cộng ba mươi mũi…
Vô Hồi Địa Mang là những mũi ám khí nhỏ bằng sợi lông trâu, Phiêu Sa sơn trang có thể coi là độc bộ võ lâm về môn ám khí, tốc độ nhanh như chớp, đồng thời thủ pháp hết sức chuẩn xác.
Thấy Thiếu trang chủ xuất thủ, chỉ trừ một tên kiệu phu đã bị thương, tên còn lại cùng Trương Long, Lý Hổ vung kiếm lao tới quyết tâm băm đối phương thành bùn như chủ nhân đã ra lệnh.
Cùng lúc Đông Tam Sa vung tay, Trác Thiên Uy tung người lao vút lên không, đồng thời trúc trượng cùng múa lên liên hồi kỳ trận, tạo thành một bức tường dày đặc đánh bật tất cả Vô Hồi Địa Mang bắn tới, tay trái đã cầm sẵn hai mũi phi đao nhằm Trương Long và Lý Hổ phi xuống…
Vang lên hai tiếng rú thảm, hai tên trong Long Hổ thập bát vệ cùng bị phi đao cắm trúng đỉnh đầu gục xuống chết tươi!
Trác Thiên Uy đáp xuống nhìn Đông Tam Sa nói :
– Tên họ Đông! Trác mỗ sẽ tước bỏ hết nanh vuốt của ngươi rồi mới đến lượt ngươi sau!
Đông Tam Sa biết đã gặp phải cao nhân, xem ra tình thế hôm nay lành ít dữ nhiều, nghiến răng nói :
– Tiểu tử… ngươi… chớ vội đắc ý! Phiêu Sa sơn trang quyết không tha người đâu!
Trác Thiên Uy cười đáp :
– Để ta giết ngươi xong để xem Phiêu Sa sơn trang làm được gì?
– Ngươi dám…
Trác Thiên Uy ném cây trúc trượng đi, rút đao ra nói :
– Có gì mà không dám? Phiêu Sa sơn trang không dọa được ta đâu! Dù Phiêu Sa Thần Long tới tìm, Trác mỗ cũng không sợ! Nếu các ngươi cứ tiếp tục đến Giang Nam gây sự, Trác mỗ gặp một người giết một người, gặp một trăm giết đủ năm chục. Phiêu Sa sơn trang tuy là danh môn đại phái nhưng nếu Phiêu Sa Thần Long Đông Trường Thanh cũng hành động ti tiện như người thì cũng là hạng ti tiện hữu danh vô thực mà thôi! Bây giờ thì hãy xuất chiêu hộ mạng đi. Ngươi không có điều kiện ám toán nữa đâu, nhưng Trác mỗ cho người một cơ hội đấu công bằng!
Đông Tam Sa nghiến răng nói :
– Thiếu gia không đâm chết ngươi quyết không hả được hận này…
Dứt lời vung kiếm tấn công.
Thiên Cơ thập bát kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, kiếm ảnh uy hiếp mỗi tấc không gian, kích đâm chém bổ, tất cả mọi thế kiếm đánh ra đều cực kỳ tinh diệu nhằm tới tất cả các yếu huyệt trên người đối phương muốn hại.
Trác Thiên Uy bình tĩnh thi triển Càn Nguyên thập bát thức đối địch.
Quả hai người là kỳ phùng địch thủ. Càn Nguyên thập bát thức và Thiên Cơ thập bát kiếm đều là võ lâm nhất tuyệt, hai người đúng là tuổi trẻ, động tác linh hoạt, thân pháp kỳ ảo, đều là bậc hậu bối kỳ tài, kiếm pháp của Phiêu Sa sơn trang không phải hư danh, Đông Tam Sa công liền bảy tám chiêu cực kỳ hung mãnh, làm thành một bức màn kiếm dày dày đặc vây quanh Trác Thiên Uy, kình phí phát ra ràn rạt như cuồng phong, làm cả phạm vi ba bốn trượng lá rơi cành gãy ào ào, chiêu trầm lực mãnh, không hổ danh là Thiếu trang chủ Tam trang Ngũ cốc danh chấn giang hồ.
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào là một vị bá chủ lừng danh thiên hạ hai ba chục năm cũng phải ngẩn người tự thán không bằng.
Mỗi người thi triển hết mười tám chiêu vẫn là sức bình lực địch, chưa ai chiếm được thượng phong…
Trác Thiên Uy chợt quát to :
– Lạc Hồn Thiên Phệ!
Bảo đao chợt lóe sáng bảy sắc cầu vồng, kiếm khí rít lên như long gầm hổ rống…
Choang!
Thanh kiếm bị đánh dạt ra, liền đó Đông Tam Sa cảm thấy sườn phải nhói lên, biết đã bị thương, vội ráng sức công liền hai kiếm rồi bất thần nhảy lùi một bước dài ba trượng quay người chạy tháo thân.
Trác Thiên Uy không đuổi theo.
Chợt có người nói phía sau :
– Tha cho tên cuồng ngạo đó chạy thoát là thả hổ về rừng đó!
Trác Thiên Uy quay lại thấy người vừa nói là Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, hừ một tiếng nói :
– Các hạ nói gì?
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào lúng túng đáp :
– Lão hủ nói là dưỡng hổ di họa, tha cho Đông Tam Sa là để lại mối hậu hoạn vô cùng…
Trác Thiên Uy nói :
– Tại hạ tới đây không phải là để đối phó với Đông Tam Sa và người của Phiêu Sa sơn trang! Tại hạ xuất thủ vì không quen mắt khi thấy hắn xuất thủ ám toán ti tiện chứ không phải là cố ý giúp ngươi đâu!
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nói :
– Bất kể vì lý do gì, Trác đại hiệp cũng đã xuất thủ cứu lão hủ khỏi kiếp nạn, đại ân đại đức…
Trác Thiên Uy ngắt lời :
– Tại hạ lấy làm kỳ quái không hiểu vì sao Phiêu Sa sơn trang lại hạ độc thủ với Kháng bá chủ? Các ngươi là đồng đạo kia mà?
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nghiến răng nói :
– Nhất định Đông Tam Sa là do người của Tam Tinh minh mời đến!
Nguyệt Hoa Tiên Tử vốn đã tới gần nghe Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nói vậy liền phản đối :
– Ngươi đừng nói bậy! Người của Tam Tinh minh chính đang tập trung ở Phong Kiều trấn lục tục rút khỏi Tô Châu trở về Giang Bắc. Họ đã đáp ứng điều kiện của Trác công tử không quá vấn đến chuyện giang hồ Tô Châu nữa. Nếu Đông Tam Sa được người của Tam Tinh minh mời đến thì tất phải có người dẫn đường. Nhưng Đơn lão lão lại đánh một lão hòa thượng bức lão ta dẫn đường. Trác công tử và ta tình cờ bắt gặp mới bí mật bám theo cùng tới đây. Nếu ngươi không tin thì cứ cho người tới Hàn San tự hỏi lão hòa thượng đó hoặc tới Phong Kiều trấn kiểm tra tình hình của Tam Tinh minh thì biết!
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nhướng mày hỏi :
– Cô nương là…
– Ta là Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh. Hiện tại ta đã rời bỏ Tam Tinh minh, đi theo Trác công tử hành sự! Ngươi cũng nên biết ta từng phụng mệnh ám toán Trác công tử. Trác công tử không những lượng thứ cho ta mà còn giúp đỡ ta rời khỏi Tam Tinh minh nữa!
Một trung niên hán tử trong số mười một người vừa được Trác Thiên Uy cứu thoát khỏi Tứ Tượng trận bước lên nói :
– Trác lão đệ! Đa tạ ngươi đã xuất đỉnh lực cứu mạng chúng ta! Bất kể lão đệ có lượng thứ cho chúng ta từng ám toán ngươi hay không, chúng ta cũng không phải hạng người vong ân bội nghĩa, sau này nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngươi điều tra đoạt lại số bảo vật đã mất…
Trác Thiên Uy nói :
– Xin lão huynh thứ lỗi! Tại hạ còn chưa biết…
Trung niên hán tử cười đáp :
– Huynh đệ là Vô Địch Kim Đao Quách Hưng.
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nói :
– Trác lão đệ, không giấu gì ngươi, chúng ta ước định tập trung ở đây là để chờ Hách Minh Sơn để thương lượng việc tập kích Ngô Trung Nhất Long. Nào ngờ Hách Minh Sơn không tới mà gặp bọn người của Phiêu Sa sơn trang. Nếu không nhờ Trác lão đệ kịp thời xuất đỉnh lực tương trợ thì trong số mười một người chúng ta còn lại nhất định đã táng mạng cho Tứ Tượng trận và kiếm của Đông Tam Sa rồi! Bây giờ thì huynh đệ đã quyết định trở về Nam Kinh, không quá vấn chuyện ở đây nữa.
Trác Thiên Uy nói :
– Các vị dù muốn quản cũng chỉ e không đủ sức đâu! Các vị đã đánh giá sai thực lực của Ngô Trung Nhất Long. Trong Tôn phủ ẩn tàng một số cao thủ, võ công không thua kém bất cứ ai trong các vị nếu không muốn nói là cao hơn! Các vị định tập kích Tôn phủ nhất định sẽ chịu kết cục rất bi thảm! Hãy đi đi! Người của Tam Tinh minh đã nhận ra sự việc trước các vị rồi đấy!
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nói :
– Lão đệ! Bây giờ chúng ta rút đi vẫn còn chưa muộn mà!
Trác Thiên Uy đáp :
– Đúng! Hãy còn chưa muộn. Mong các vị gặp mọi điều thuận lợi! Tại hạ cáo từ!
Chàng nói xong ôm quyền từ biệt mọi người rồi cùng Nguyệt Hoa Tiên Tử rời khỏi hiện trường.
Lát sau Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào cho gom mấy tên tù binh lại đưa vào chính đường. Mười hai người còn chưa bị thương của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào vây quanh chúng.
Đơn lão lão tuy chưa được giải khai huyệt đạo nhưng vẫn nói được.
Vô Địch Kim Đao cùng là người thiết thạch tâm trường, giẫm lên chân của tên kiệu phu bị thương quát :
– Chúng ta với Phiêu Sa sơn trang các ngươi vô cừu vô oán, song phương cách xa nhau mấy ngàn dặm, không có xảy ra xung đột gì đáng nói. Vì sao các ngươi tới đây gây sự hành hung hạ độc thủ giết huynh đệ chúng ta? Ai cầu các ngươi tới? Nếu không nói thật ta sẽ xẻo ngươi từng miếng thịt cho đến chết! Nói mau!
Tên kiệu phu run giọng nói :
– Xin… tha mạng… Tại hạ xin khai…
– Ai thỉnh các ngươi đến Giang Nam, nói mau!
– Chúng tôi… tới đây… không phải là… để đối phó với… các vị…
Vô Địch Kim Đao trầm giọng quát :
– Vậy các ngươi tới đây làm gì?
– Tam thiếu gia tình cờ… đi qua… Trấn Giang thì… gặp…
– Gặp ai?
– … Gặp người của… Phúc cô nương… phái tới… đưa thư… mời Tam thiếu trang chủ đến Tô Châu… hẹn gặp tại… Bách Liễu cốc thuộc Phong Kiều trấn… Không ngờ… gặp các vị… ở đây…
Vô Địch Kim Đao hỏi :
– Phúc cô nương là ai?
Tên kiệu phu đáp :
– Tam thiếu trang chủ không nói… nên tại hạ… không biết… Nhưng hình như đó là một vị cô nương rất đẹp… nửa năm trước… có quen biết… và từng đi lại rất thân thiết… với Thiếu trang chủ một thời gian…
– Ngươi đã gặp cô nương đó chưa?
– Thời gian đó tại hạ có đi theo Tam thiếu trang chủ nên cũng thấy mặt, quả thật rất đẹp nhưng không biết yêu nữ họ Phúc đó lai lịch thế nào, và cũng không biết thị tên gì…
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nói :
– Khả năng đó là Linh Hồ Phúc Chân Chân. Nghe nói yêu nữ đó vừa xuất hiện ở Tô Châu, không biết thị tới đây là có âm mưu gì?
Vô Địch Kim Đao hỏi :
– Nói vậy cuộc đụng độ vừa qua chỉ là sự hiểu lầm?
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đáp :
– Đại thể là như vậy, nhưng cũng có nguyên do, tiểu tử Đông Tam Sa quá kiêu ngạo tự phụ, gặp phải huynh đệ chúng ta cũng cương cường không kém nên biến cố phát sinh…
Lão thở dài nói tiếp :
– Âu đó cũng là thiên ý!
Vô Địch Kim Đao đề nghị :
– Chúng ta cứ giữ hai tên này lại làm con tin rồi lan truyền tin tức cho đồng đạo biết Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ đạo huynh và mấy vị huynh đệ khác bị Đông Tam Sa dùng thủ đoạn hèn hạ ám toán, bắt chúng làm chứng. Các cao thủ hắc đạo nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!
Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nghiến răng nói :
– Không sai! Chúng ta sẽ tập hợp bằng hữu dể đối phó với tên họ Đông cuồng ngạo và láo xược đó, để báo thù cho Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ đạo huynh mà những huynh đệ vừa bị tàn sát, một khi còn chưa giết được hắn quyết không dừng tay! Bây giờ mọi người hãy giải tán về chuẩn bị!
* * * * *
Trác Thiên Uy tìm đến ngôi nhà nơi ước hẹn với Phó Phụng Minh thì gặp vị trung niên thiếu phụ thôn nữ trồng rau chuyển cho một mảnh giấy viết rằng :
– “Có tin tức quan trọng cần thông báo. Mau đến bến sông ở Phong Kiều trấn hội kiến”!
Trác Thiên Uy cùng Nguyệt Hoa Tiên Tử vội quay lại Phong Kiều trấn nhưng tìm khắp bến sông mà không thấy chiếc thuyền của cha con Phó Phụng Minh đâu.
Trác Thiên Uy lòng đầy thất vọng đành cùng Nguyệt Hoa Tiên Tử quay về Tường An khách điếm, hy vọng Phó Phụng Minh tới đó tìm mình.
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều vì lão đã biết tin Tam Tinh minh đang lục tục rời khỏi Tô Châu và bọn Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào cũng đang chuẩn bị rút về Nam Kinh.
– A di đà Phật! Có vẻ như cuộc sống ở Tô Châu sắp trở lại cảnh thái bình.
Trác Thiên Uy dẫn Nguyệt Hoa Tiên Tử trở lại khách điếm làm Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh rất ngạc nhiên, nhưng đã qua giai đoạn khó khăn, hai thế lực lợi hại nhất đã rút đi nên lão không quá lo lắng nữa, căn dặn thuộc hạ chuẩn bị phòng ốc đường hoàng cho vị cô nương xinh đẹp mà Trác gia dắt đến.
Trác Thiên Uy đã thay bộ y phục phong trần ung dung thưởng trà một mình thì nghe tiếng gõ cửa.
Cạch! Cạch! Cạch!
Chàng tưởng Nguyệt Hoa Tiên Tử từ phòng bên sang, đặt chén trà xuống nói :
– Vào đi!
Cửa mở, Trác Thiên Uy nhìn ra không khỏi ngạc nhiên khi thấy Thần Thủ Thiên Quân đi cùng hai tên vệ sĩ Vương lão thất vào hắc y hán tử như lần trước, vẻ mặt tươi rói…
Tin tức hai môn phái lớn Tam Tinh minh và Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đang rút khỏi Tô Châu đã truyền đi khắp nơi làm sao hắn không cao hứng được?
Thần Thủ Thiên Quân vừa mới vào đã hỏi ngay :
– Trác lão đệ về rồi ư? Huynh đệ đã tới đây hai lần, rốt cuộc thì cũng gặp được ngươi!
Trác Thiên Uy đứng lên chắp tay nói :
– Mời tam gia và hai vị ngồi!
Chờ khách ngồi xong, chàng rót trà mời rồi hỏi :
– Không biết tam gia đến tìm tại hạ là có việc gì?
– Tam Tinh minh đã chấp nhận yêu cầu của lão đệ rời Tô Châu, còn Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào cũng đang chuẩn bị mua quan tài chuyển tử thi đi… Những việc đó đều là nhờ công lao của lão đệ mà chúng ta vượt qua được những ngày khó khăn, huynh đệ thay mặt nghĩa huynh bày tỏ lòng cảm kích…
Trác Thiên Uy đáp :
– Không có gì! Thực ra Trác mỗ còn chưa tận lực nên không dám tranh công. Vừa rồi lệnh nghĩa huynh lộ một chiêu hết sức cao minh nên mới giải quyết được tình hình, đã xưng là nhất đại Bá Vương, cơ nghiệp Giang Nam từ nay vững như núi Thái Sơn, thật đáng mừng, đáng chúc!
Thần Thủ Thiên Quân cười hô hô đáp :
– Tất cả những điều đó phần lớn đều nhờ vào công lao của lão đệ cả. Chỉ còn lại mấy tiểu nhân vật chúng tôi có thể tự ứng phó được, không phiền đến lão đệ nữa. Đại ân đại đức không dám nói một tiếng tạ. Tôn nghĩa huynh đã sai chuẩn bị tặng vật đầy đủ, sai huynh đệ tới đây hỏi xem Trác lão đệ bao giờ thì khởi trình?
Trác Thiên Uy ngạc nhiên hỏi :
– Tại hạ khởi trình? Đi đâu?
– Chẳng phải Trác lão đệ đã nói là sẽ đến Hàng Châu sao?
– Ủa? Tại hạ có nói thế thật sao?
– Trác lão đệ đã quên chuyện Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy bị giết ở Tây Hồ khách điếm tại Hàng Châu sao? Muốn điều tra manh mối tất phải tới đó… Ở Hàng Châu huynh đệ có một số bằng hữu có thể coi là tiểu bá trong vùng như Tháp Tháp Thiên Vương Lý Côn Sơn, chỉ cần vị đó chịu giúp cho thì chẳng khó gì mà không điều tra được vụ trộm ở Nam Kinh mấy tháng trước… Huynh đệ nguyện đồng hành cùng Trác lão đệ tới Hàng Châu.
Trác Thiên Uy nói :
– Thịnh tình của lão huynh tại hạ vô cùng cảm kích… Nhưng tại hạ cho rằng lúc này mà tới Hàng Châu thì không điều tra được gì nhiều…
– Trác lão đệ nói thế sai rồi! Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát. Kẻ hạ độc thủ giết Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy diệt khẩu nói gì cũng không thể không để lại chứng cứ. Thủ hạ của Tháp Tháp Thiên Vương Lý Côn Sơn có nhiều người rất giỏi về việc điều tra dấu vết. Huynh đệ đã cho người đưa thư đề nghị Tháp Tháp Thiên Vương Lý Côn Sơn tiến hành điều tra rồi. Bây giờ chúng ta đến Hàng Châu, khả năng đã có kết quả, chỉ chờ lão đệ tới xử lý mà thôi!
Trác Thiên Uy nói :
– Được Tào huynh quan tâm trợ giúp như vậy, tại hạ vạn phần cảm kích! Thế nhưng…
Thần Thủ Thiên Quân nói :
– Lão đệ nói thế không phải là coi huynh đệ như người ngoài hay sao? Lần này lão đệ dốc đỉnh lực giúp chúng ta thoát khỏi kiếp nạn, chúng ta còn chưa chính thức cảm tạ ngươi, nói gì đến cảm kích? Vậy là lão đệ đồng ý cùng huynh đệ tới Hàng Châu chứ?
– Cái đó…
– Lão đệ hãy kiên quyết đi, đừng do dự nữa!
– Thôi được, có lẽ tại hạ cũng nên đến Hàng Châu một chuyến thử xem!
Thần Thủ Thiên Quân nói :
– Binh quý thần tốc. Nếu có thể thì lão đệ hãy chuẩn bị đi ngay có được không?
– Nếu vậy thì chúng ta lập tức lên đường. Huynh đệ đã cho thuyền chờ ở bến Phong Kiều trấn rồi!
Trác Thiên Uy vẫn chưa hết băn khoăn :
– Thế nhưng…
Thần Thủ Thiên Quân chặn lời :
– Nói đi là đi, chớ để đêm dài nhiều mộng!
Hắn rời ghế đứng lên nói tiếp :
– Mọi thứ huynh đệ đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Bằng hữu của huynh đệ cũng đang chờ trên thuyền. Ngay cả túi hành lý lão đệ cũng không cần phải mang theo nữa!
Vừa lúc đó ngoài cửa đột nhiên xuất hiện vị thiếu nữ tuyệt sắc Phó Phụng Minh, nhưng vẫn đóng giả nam trang với bộ y phục thư sinh như mọi lần.
Nàng đi thẳng vào cửa, nhìn Trác Thiên Uy hỏi :
– Trác huynh định đi cùng Tào tam gia tới Hàng Châu bây giờ hay sao?
Trác Thiên Uy gật đầu đáp :
– Chính thế!
Phó Phụng Minh nói :
– Tại hạ lại thấy rằng việc đó không cần thiết đâu.
Thần Thủ Thiên Quân và hai tên đồng hành nghe nói vậy mặt đều biến sắc.
Thần Thủ Thiên Quân hỏi :
– Vị công tử này biết tại hạ hay sao?
Phó Phụng Minh gật đầu :
– Đương nhiên biết, mà Tào tam gia cũng nên biết tại hạ mới phải…
Thần Thủ Thiên Quân biết bên trong tất có ẩn tình, cảnh giác lùi lại nói :
– Tại hạ quả thật không biết công tử…
Phó Phụng Minh nói :
– Chẳng lẽ Long Vương Lộ Trường Niên không đem chuyện vừa xảy ra ở Bạch Vân Ồ Hắc Long Thuyền Hành báo lại cho Tào tam gia biết hay sao?
Thần Thủ Thiên Quân à một tiếng nói :
– Thì ra các hạ là Phó công tử, tử điệt của Trường Xuân cốc chủ Phó đại hiệp! Tại hạ thất kính! Tại hạ rất lấy làm tiếc vì chuyện đó. Mà Long Vương Lộ Trường Niên cũng là người thật tùy tiện quá… Phó công tử, không sai! Tại hạ là chủ nhân chân chính của Hắc Long Thuyền Hành ở Bạch Vân Ồ. Thế nhưng lâu nay tại hạ không quá vấn đến cách điều hành và chuyện làm ăn của Long Vương Lộ Trường Niên mà giao cho hắn toàn quyền định đoạt. Ba năm mới kiểm tra sổ sách tài chính một lần, mà việc đó cũng giao cho một tên quản lý kiểm tra, nhưng cho dù nói sao việc bắt giữ Trường Xuân cốc chủ ba vị, tại hạ cũng phải chịu trách nhiệm, xin Phó công tử lượng thứ…
Bây giờ đến lượt Trác Thiên Uy tỏ vẻ ngạc nhiên, hết nhìn Phó Phụng Minh lại nhìn sang Thần Thủ Thiên Quân nói :
– Tào tam gia, vậy là ngươi đã biết việc tại hạ gây náo ở Bạch Vân Ồ từ trước rồi chứ gì?
Thần Thủ Thiên Quân cười ha ha đáp :
– Trác lão đệ! Tại hạ tuy có nghe nhưng coi chuyện lão đệ làm náo ở Bạch Vân Ồ là chuyện nhỏ! Tội là do Long Vương Lộ Trường Niên và Dịch Phi gây nên, tại hạ còn chưa kịp tạ lỗi với lão đệ…
– Tào tam gia thật muốn nhận lỗi với tại hạ nữa?
Thần Thủ Thiên Quân gật đầu :
– Không sai! Long Vương Lộ Trường Niên quen thói hoành hành bá đạo, sớm muộn gì rồi cũng gây họa mà thôi. Nay bị Trác lão đệ giáo huấn một lần, sau này chúng đâu dám hung hăng như thế nữa? Bởi thế tại hạ không chỉ phải tạ tội đối với lão đệ mà còn phải tạ ơn…
Trác Thiên Uy nói :
– Thế mà tại hạ còn chưa biết Tào tam gia là chủ nhân đích thực của Hắc Long Thuyền Hành nữa đấy!
Thần Thủ Thiên Quân nói :
– Huynh đệ có không ít cơ sở kinh doanh nhưng lại rất ít lưu tâm đến, gần như giao trắng cho người quản lý những nơi đó, việc này Trác lão đệ cũng không nên băn khoăn nhiều…
Trác Thiên Uy nói :
– Tại hạ làm sao không để ý được chứ? Hắc Long Thuyền Hành của tam gia vô cớ bắt người, không phải tùy ý đánh người ta xong cứ bỏ ra một hai trăm lạng lo tiền thuốc thầy là xong. Hơn nữa vừa rồi công nhân của Hắc Long Thuyền Hành tổn thất nặng nề. Thế mà các hạ làm như không có chuyện gì xảy ra… cứ nhất mực giục tại hạ tới Hàng Châu. Tào tam gia, các hạ bảo tại hạ quên đi mọi sự được sao?
– Lão đệ…
Trác Thiên Uy chỉ tay ra cửa nói :
– Ngươi đi đi! Đối với kiểu người không bình thường như ngươi, tại hạ không thể thân cận được. Mời!
Thần Thủ Thiên Quân run giọng nói :
– Lão đệ hãy nghe tại hạ…
Trác Thiên Uy ngắt lời :
– Không có gì đáng nói thêm nữa!
– Lão đệ…
– Tại hạ chợt nhớ tới một việc… Xin các hạ khoan đi đã… Hy vọng tam gia có lời giải đáp thích đáng với tại hạ…
– Trác lão đệ muốn hỏi chuyện gì?
– Vị quản lý Hắc Long Thuyền Hành thường trú ở đâu?
Thần Thủ Thiên Quân thấy mặt Trác Thiên Uy hiện sát cơ thì hoang mang nói :
– Việc này…
Trác Thiên Uy quát :
– Hãy trả lời đi, và đừng nói dối!
Thần Thủ Thiên Quân nói :
– Không đâu! Tại hạ dù muốn nói dối cũng không mở miệng được kia mà! Nhưng ngay cả việc làm ăn của Hắc Long Thuyền Hành ta còn chưa quá vấn nói gì đến sinh hoạt riêng?
Trác Thiên Uy nổi giận định phát tác nhưng thu lại được, xua tay nói :
– Thôi! Các hạ đi đi!
– Lão đệ…
Trác Thiên Uy hừ một tiếng hỏi :
– Ngươi có chịu đi không?
Hai tên vệ sĩ mặt cũng hiện sát cơ hằm hằm nhìn Trác Thiên Uy.
Chàng cười lạnh nói :
– Xem dạng thì các ngươi muốn động thủ chứ gì? Ta khuyên các ngươi dẹp ý nghĩ đó đi! Tuy các ngươi có bản lĩnh kinh nhân, nhưng còn chưa xứng là đối thủ của Bá Vương Trác Thiên Uy ta đâu!
Thần Thủ Thiên Quân đưa mắt căm hận nhìn Phó Phụng Minh, rồi quay sang Trác Thiên Uy nói :
– Nếu lão đệ không chịu tha thứ thì tại hạ đành phải cáo từ!
Trác Thiên Uy lạnh lùng đáp :
– Thứ lỗi vì không tiễn!
Thần Thủ Thiên Quân và hai tên vệ sĩ vội vã bước ra khỏi phòng.
* * * * *
Chờ ba người đi xong, Phó Phụng Minh cười nói :
– Thiên ca! Huynh còn chưa đến nỗi quá hồ đồ.
Trác Thiên Uy nói :
– Muội ngồi đi! Ta nhận được thư muội nhắn lại, đã đến bến sông tìm nhưng không gặp…
Phó Phụng Minh ngồi xuống, đỏ mặt nhìn chàng nói :
– Huynh có đến ư? Thế mà muội chờ huynh đến khổ…
– Xin lỗi… Ta không thể phân thân…
– Thôi đừng khách sáo nữa, Thiên ca! Muội biết lý do vì sao huynh giận muội rồi. Sự hiểu lầm của huynh làm muội rất đau lòng. Thiên Uy, vì sao huynh cứ ra sức đề phòng muội như thế làm gì? Muội đã coi huynh thành người tri kỷ thân thiết nhất.
– Phó cô nương…
– Thiên Uy! Muội không trách huynh đâu! Giữa người với người có một chữ duyên là không thể cầu mà có được. Nhưng muội hy vọng hai chúng ta cứ giữ tình thân hữu trước đây đừng để phai nhạt, chỉ cầu cho huynh đừng hiểu lầm muội mà thôi!
Trác Thiên Uy nói :
– Muội đừng quan trọng hóa vấn đề như thế được không? Chúng ta vốn là bằng hữu tốt của nhau mà! À! Muội lưu thư nhắn có vấn đề gì quan trọng gì cần thông báo vậy?
Phó Phụng Minh đáp :
– Vấn đề liên quan đến Long Vương Lộ Trường Niên.
Trác Thiên Uy nói :
– Tiểu huynh cũng đang muốn tìm lệnh tôn để thỉnh giáo về tên này…
Phó Phụng Minh hỏi :
– Huynh phát hiện ra hắn đáng nghi từ lúc nào?
Trác Thiên Uy đáp :
– Tiểu huynh vừa phát hiện ra hắn là kẻ do Ngô Trung Nhất Long phái đến Dương Châu để cấu kết với Tam Tinh minh, đồng thời hai tháng trước hắn còn ở Trấn Giang ngầm bảo hộ cho Triệu Vô Khải…
Phó Phụng Minh kinh ngạc kêu lên :
– Ui chao! Còn có chuyện đó nữa ư?
Nàng chợt hỏi :
– Thiên ca! Huynh còn nhớ lần bị tập kích ở Vị Lô đảo nữa không?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Còn nhớ. Mà sao?
– Vì cha nhặt được mấy mũi tên ở đó có nét đặc thù nên đã điều tra biết được tên đó là xuất xứ từ kho quân khí ở phủ nha, trong kho bị mất tới một nghìn mũi tên. Theo kết quả điều tra mới nhất thì việc trộm tên là do tên giám thị kho quân khí La Kinh Quốc cấu kết với người em vợ là Dịch Phi thực hiện…
Trác Thiên Uy rúng động hỏi :
– Dịch Phi… Chẳng lẽ hắn là quản lý của Hắc Long Thuyền Hành?
Phó Phụng Minh gật đầu :
– Không sai! Chính là hắn!
Trác Thiên Uy đứng lên, nghiến răng nói :
– Thực là quân đáng chết. Vậy là hắn liên quan trực tiếp đến Triệu Vô Khải, mà Long Vương Lộ Trường Niên, Thần Thủ Thiên Quân cả Ngô Trung Nhất Long cũng là một trong những kẻ âm mưu ám toán ta! Tiểu huynh cần phải đi tìm chúng!
Phó Phụng Minh nắm tay chàng giữ lại nói :
– Thiên Uy! Huynh hãy bớt kích động, việc này không nên vội vàng hấp tốc…
– Vậy theo muội…
– Cần phải tìm được chứng cứ xác đáng đã!
Trác Thiên Uy nóng nảy nói :
– Chứng cứ làm quái gì? Mà đi đâu tìm được chứng cứ bây giờ? Hừ! Ta không sợ hắn không cung khai nơi ẩn náu của Triệu Vô Khải…
Phó Phụng Minh dịu dàng nói :
– Thiên Uy! Đừng nóng! Hãy nghe muội nói một lời. Bây giờ chúng ta đã tiến thêm một bước dài hơn tới hung thủ rồi. Huynh định tới tìm Thần Thủ Thiên Quân Ngô Trung Nhất Long thì chi bằng tìm Long Vương Lộ Trường Niên…
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Được! Ta sẽ đi tìm Long Vương Lộ Trường Niên…
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Nguyệt Hoa Tiên Tử vẫn trong bộ áo nâu quần bố của một thôn cô bước vào hỏi :
– Thiên Uy! Huynh định đi đâu vậy?
Phó Phụng Minh nhíu mày hỏi :
– Ngươi… ngươi là…
Nguyệt Hoa Tiên Tử đỏ mặt đáp :
– Ta là… Lăng Nguyệt Anh.
Phó Phụng Minh nói :
– Vậy thì ta biết ngươi, Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh chứ gì?
– Không sai!
– Chẳng lẽ ngươi vẫn cứ rắp tâm ám toán Trác đại ca lần nữa?
Nguyệt Hoa Tiên Tử lắc đầu đáp :
– Không đâu! Ta đã chính thức rời bỏ Tam Tinh minh. Con người ta chỉ sai một lần. Công tử gia là…
Trác Thiên Uy thay lời đáp :
– Lăng cô nương, vị này không phải là công tử gia gì đâu. Đây là Phó Phụng Minh cô nương, ái nữ của Trường Xuân cốc chủ Phó đại hiệp, người hẹn gặp tại hạ…
Nguyệt Hoa Tiên Tử lạnh lùng nói :
– Thì ra thế… Xem ra Phó cô nương rất quan tâm đến Thiên Uy ca…
Giọng cô ta không giấu được sự ghen tức.
Phó Phụng Minh thản nhiên đáp :
– Không chỉ quan tâm mà ta còn mong được gần gũi huynh ấy nhiều hơn!
Rồi quay sang Trác Thiên Uy nói :
– Thiên Uy! Huynh vừa nói cần tìm cha thương lượng, vậy chúng ta đi thôi!
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
– Thiên Uy… Thương lượng về vấn đề gì vậy?
Trác Thiên Uy đáp :
– Liên quan đến việc truy tìm bảo vật. Tại hạ cũng không yên tâm để cô nương ở lại khách điếm này một mình, vậy chúng ta cùng đi luôn thể!
Ba người cùng rời khỏi khách điếm.