Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 18: Lưới trời lồng lộng


Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 18: Lưới trời lồng lộng

Một chiếc thuyền mui từ giữa Thái Hồ rẽ sóng tiến vào bến đò của Hắc Long Thuyền Hành… Người cầm lái là Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính.

Trên bến có một xưởng sửa chữa thuyền bè, có ba bốn mươi người lặng lẽ làm việc khá trật tự và nghiêm túc.

Thuyền sắp cập bến thì có hai tên hán tử mang đao từ trên bến chạy xuống quát :

– Thuyền kia từ đâu đến? Tới đây làm gì. Không được ghé vào đây!

Một người đứng ở mũi thuyền đáp :

– Chúng tôi từ phủ thành đến, xin ghé nhờ một chút…

Hai tên hán tử hoạnh họe :

– Không được! Đi đi! Đây là bến thuyền của tư nhân.

Trác Thiên Uy từ trong mui mang đao bước ra, trầm giọng quát :

– Không được cũng phải được! Ai dám ngăn cản?

Một tên hán tử run giọng kêu lên :

– Bá Vương Trác…

Chưa dứt lời đã quay lưng chạy như vừa gặp ma quỷ.

Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa cũng từ trong khoang bước ra, đến bên Trác Thiên Uy cười nói :

– Tiểu huynh đệ! Ngươi trị chúng thật thảm! Đã mấy ngày mà vẫn chưa hoàn hồn…

Trác Thiên Uy nói :

– Lão bá! Đợi khi xong việc sai đúng thế nào hãy chỉ trích sau, còn bây giờ xin cho phép tiểu điệt làm chủ!

Trường Xuân cốc chủ cười khà khà đáp :

– Đương nhiên! Đương nhiên! Ta cũng thừa nhận ngươi hành sự rất được việc!

Trác Thiên Uy phi thân nhảy lên bờ.

Thấy bóng sát tinh bọn người của Hắc Long Thuyền Hành lập tức náo loạn tranh nhau chạy tứ tán.

Trác Thiên Uy lao theo chộp lấy một tên hán tử.

Tên này kình hồn lạc phách cất giọng cầu khẩn :

– Bá Vương Trác gia! Xin… tha mạng!

Trác Thiên Uy đáp :

– Không ai cần lấy mạng ngươi đâu! Hãy nghe ta nói đây!

– Tiểu nhân… xin nghe!

– Hãy vào báo tin với Long Vương Lộ Trường Niên là Bá Vương Trác Thiên Uy đang ở đây chờ hắn. Nghe rõ chưa?

– Tiểu nhân… nghe rõ rồi!

– Vậy thì đi nhanh lên! Nói thêm nếu Long Vương Lộ Trường Niên không ra thì dặn thê nhi lo hậu sự đi!

– Tiểu nhân… tuân lệnh!

Trác Thiên Uy buông tay. Tên hán tử ba chân bốn cẳng chạy đi… Phó Phụng Minh đứng trên mũi thuyền chăm chú quan sát bọn công nhân trong xưởng sửa chữa vẫn trầm tĩnh làm việc một lúc rồi đến bên Trác Thiên Uy nói :

– Thiên ca. Muội cảm thấy tình hình có gì đó không được bình thường…

Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :

– Có gì không bình thường?

– Tựa hồ như đối phương đã có đề phòng… Chỉ sợ Long Vương Lộ Trường Niên không đến…

Trác Thiên Uy hừ một tiếng nói :

– Hắn dám không đến?

Phó Phụng Minh nói :

– Bọn này không có vẻ gì là có ý định phản kháng, khác với lần trước.

– Đó là vì chúng sợ…

– Bởi vậy muội nói là Long Vương Lộ Trường Niên vì sợ mà có thể trốn đi…

Trác Thiên Uy lớn tiếng :

– Hắn trốn cũng không thoát đâu!

Quả nhiên qua gần nửa canh giờ mà Long Vương Lộ Trường Niên không xuất hiện.

Trác Thiên Uy lại chộp lấy một tên hán tử trong xưởng sửa thuyền tra khảo :

– Ngươi biết Long Vương Lộ Trường Niên ở đâu không?

Tên hán tử run như cầy sấy đáp :

– Lộ đại gia… đi rồi!

– Đi đâu?

– Tiểu nhân không biết, chỉ thấy đại gia mang theo mười mấy vị chấp sự…

– Đã lâu chưa?

– Chừng một canh giờ trước, có một chiếc thuyền từ phủ thành tới. Sau khi gặp đại gia bàn bạc xong. Đại gia liền mang theo người lên thuyền vội vàng chèo đi…

– Đi hướng nào?

– Hướng tây!

Trác Thiên Uy nói với Phó Phụng Minh :

– Mau lên thuyền thôi!

Hai người trở về thuyền, Trác Thiên Uy ra lệnh cho Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính :

– Đuổi theo Long Vương Lộ Trường Niên về hướng tây!

Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính nói :

– Trác gia! Nếu Long Vương Lộ Trường Niên chạy trốn người thì tại hạ biết hắn đi đâu.

– Cứ mau đuổi theo đã rồi hãy nói!

Chiếc thuyền giương hết buồm, rẽ sóng lướt như bay về phía tây, nhưng sau hai canh giờ thuyền ra tới sông Hán Thủy mà không gặp một chiếc thuyền nào.

Trác Thiên Uy đến bên Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính hỏi :

– Ngươi nói Long Vương Lộ Trường Niên có thể trốn ở đâu?

– Ở núi phía đông Động Đình Hồ.

Trác Thiên Uy ngạc nhiên hỏi :

– Núi phía đông Động Đình Hồ?

Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính gật đầu :

– Không sai! Long Vương Lộ Trường Niên có một tên huynh đệ làm trại chủ thủy tặc ở đó, thủ hạ có tới ba bốn trăm tên… Thủy trại này hành động rất ẩn mật, xưa nay giết người cướp của chưa bao giờ để lại hành tích. Nếu ngày hôm nay mà không truy kịp thì chờ đến mai chúng giấu thuyền trong những bãi lau sậy rậm rạp trải dài hàng chục dặm, muốn tìm ra còn khó hơn lên trời…

Trác Thiên Uy hỏi :

– Liệu hắn có cho thuyền ghé vào Hổ Sơn nghỉ ngơi không?

Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính đáp :

– Hổ Sơn không phải địa điểm liên lạc nên hắn không ghé đâu! Thạch Cống Sơn mới là địa điểm, thì có khả năng…

Trác Thiên Uy hỏi :

– Làm sao Trương huynh biết rõ tình hình của bọn thủy tặc như vậy?

Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính đáp :

– Chẳng giấu gì Trác gia. Trước đây tại hạ cũng từng tham gia thủy đội, nhưng sau giác ngộ ra, người ta chỉ cần siêng năng thì làm gì cũng kiếm được miếng ăn chẳng cần giết người cướp của, nên đã rửa tay gác kiếm, sắm thuyền đưa khách kiếm sống qua ngày, sau mới thấy nghề này sống cũng không đến nỗi tệ hại, lại rất khoái hoạt…

Trác Thiên Uy nói :

– Trương huynh nghĩ vậy là rất đúng…

Thuyền đi thêm mấy dặm, Trác Thiên Uy chợt chỉ tay nói :

– Phía trước ba bốn dặm có một chiếc thuyền. Có thể đúng là thuyền của Long Vương Lộ Trường Niên. Trương huynh cho thuyền chạy nhanh thêm một chút được không?

Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính nhìn lên nói :

– Trác gia! Trên sông nhìn gần thế nhưng không phải ba bốn dặm mà phải trên mười dặm, phải một canh giờ nữa mới đuổi kịp chúng. Trác gia và mọi người cứ ẩn vào khoang đi, khi cặp mạn thuyền đối phương tại hạ sẽ thông báo.

Trác Thiên Uy nói :

– Không thể cặp mạn được đâu. Chúng có cung tên đấy!

– Vậy thì làm thế nào?

– Cứ vượt qua thuyền địch rồi giảm tốc độ. Chỉ cần đi ngang thuyền của đối phương cứ báo hiệu cho tại hạ một tiếng, tại hạ sẽ có cách tiếp cận…

Khoảng cách giữa hai chiếc thuyền rút ngắn dần…

Phía trước là chiếc lâu thuyền với những cột buồm rất lớn, nếu gió to thì không thuyền nào đuổi kịp, nhưng mây gió nhẹ nên tàu thuyền chạy chậm như bò kéo xe…

Sau khi xác định đúng là thuyền của Long Vương Lộ Trường Niên, Trác Thiên Uy phi thân lao sang thuyền địch, nhanh chóng khống chế tên cầm lái.

Tên này trước khi ngã xuống còn kịp la to :

– Có người cướp thuyền!

Trên lâu thuyền lập tức náo loạn. Có người la lên thất thanh :

– Bá Vương Trác Thiên Uy…

Mấy tiếng đó làm tình hình càng náo loạn, nhiều tên bủn rủn chân tay khuỵu xuống…

Trác Thiên Uy dương đao quát :

– Không được vọng động! Tên nào dám dùng binh khí, ta sẽ giết ngay!

Có hai tên quỳ xuống, giương cung nhưng tên chưa kịp phát thì mỗi tên trúng ngay một mũi phi đao vào yết hầu đổ gục xuống. Bọn kia thấy thế không tên nào dám vọng động nữa…

Trác Thiên Uy hướng vào khoang thuyền quát :

– Long Vương Lộ Trường Niên! Mau bước ra đây! Trác mỗ có việc cần hỏi ngươi!

Long Vương Lộ Trường Niên run rẩy bước ra khỏi khoang thuyền, tức giận nói :


– Tên họ Trác… ngươi thật quá đáng… Cứ tới đây! Ta liều mạng với ngươi!

Trác Thiên Uy cười đáp :

– Được thôi! Chú ý, tại hạ tới đây!

Dứt lời phi thân lao vút tới.

Long Vương Lộ Trường Niên vung tay đánh ra một chưởng nhưng bị Trác Thiên Uy hóa giải vô tích vô ảnh nên vội vung đao chém ra.

Võ công đao pháp của Long Vương Lộ Trường Niên thì còn lâu mới địch nổi Trác Thiên Uy, chàng xuất chiêu đánh bật đao lão chủ hãng xong, sấn tới chộp lấy cổ tay phải đối thủ bẻ quặt ra sau quát :

– Long Vương Lộ Trường Niên! Ngươi theo lệnh ai mà bỏ Hắc Long Thuyền Hành chạy tháo thân? Nói!

Long Vương Lộ Trường Niên nghiến răng nói :

– Trác Thiên Uy! Ngươi đừng uổng phí tâm cơ! Dù giết ta ngươi cũng không thu được kết quả gì đâu!

Trác Thiên Uy nói :

– Cứ yên tâm! Trác mỗ sẽ có cách giết ngươi mà vẫn đạt được kết quả… Trước tiên hãy khai rõ, chủ nhân đích thực của Hắc Long Thuyền Hành là ai? Ngươi làm theo lệnh của người nào?

Bấy giờ chiếc thuyền nhỏ của Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính cũng cập mạn chiếc lâu thuyền mà không gặp phải sự kháng cự nào.

Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa, Phó Phụng Minh, Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh và vị bổ đầu Ngô Huyện Hàn Chí Cao cũng nhảy lên lâu thuyền.

Trác Thiên Uy trầm giọng nói :

– Long Vương Lộ Trường Niên! Ngươi chờ thử mùi vị Nhất Chỉ Sưu Hồn rồi mới khai phải không?

Long Vương Lộ Trường Niên cũng là người trong giang hồ, có đâu không biết Nhất Chỉ Sưu Hồn lợi hại!

Hắn run giọng nói :

– Không dám! Tại hạ xin khai… Chủ nhân chân chính của Hắc Long Thuyền Hành là Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái Tào tam gia. Đương nhiên tại hạ làm theo lệnh Tào tam gia và Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính Tôn đại gia.

Trường Xuân cốc chủ tới gần hỏi :

– Việc Dịch Phi mua chuộc La Kinh Quốc để trộm tên, ngươi có biết không?

– Cái đó…

Trác Thiên Uy bóp khẽ làm Long Vương Lộ Trường Niên đau tới tận xương tủy quát :

– Nói mau!

Long Vương Lộ Trường Niên mồ hôi toát ra, run giọng đáp :

– Dịch Phi là trực tiếp làm theo lệnh Tào tam gia, tuy nhiên tại hạ cũng có biết…

Trác Thiên Uy nói :

– Hai tháng trước, ngươi hoạt động ở đâu?

– Hai tháng trước tại hạ ở Bạch Vân Ồ chứ đi đâu?

Trác Thiên Uy vung tay điểm ra mấy chỉ. Long Vương Lộ Trường Niên lập tức ngã nhào xuống khoang, vừa lăn lộn vừa gào thét, dáng điệu vô cùng đau đớn :

– Bá Vương… xin tha mạng…

Trác Thiên Uy điểm ra mấy chỉ nói :

– Nếu không muốn lĩnh giáo Nhất Chỉ Sưu Hồn nữa thì hãy trả lời cho thành thật! Hai tháng trước ngươi ở đâu?

– Tại hạ ở Dương Châu!

Đừng tưởng qua mắt được ta. Ngô Trung Nhất Long bí mật cấu kết với Tam Tinh minh, trước sau phái ba người tới liên hệ đàm phán. Ngươi là một trong ba người đó, không sai chứ?

– Không sai!

– Ngươi và Tam Tinh minh đàm phán vấn đề gì?

– Ngô Trung Nhất Long cần Tam Tinh minh tới Tô Châu bảo hộ giúp mình, Tam Tinh minh đề xuất một số điều kiện nhưng sau đó Tôn Chính đại gia không chấp thuận. Tại hạ chỉ là một đặc sứ nên không thể làm chủ sự việc.

Trác Thiên Uy hỏi :

– Lúc đó người chủ sự của Tam Tinh minh ở Dương Châu là ai?

– Là Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc…

Trác Thiên Uy đột nhiên hỏi đến vấn đề cốt yếu nhất.

– Triệu Vô Khải là ai?

Long Vương Lộ Trường Niên bỗng run lên…

Trác Thiên Uy mặt hiện sát cơ, thần tình hết sức đáng sợ, giương chỉ lên hỏi :

– Thế nào? Ngươi còn muốn thưởng thức Nhất Chỉ Sưu Hồn lần nữa? Hay chọn Ngũ Âm Triệt Mạch?

Long Vương Lộ Trường Niên biết đây là vấn đề cốt yếu nhất, đồng thời cũng biết rõ nếu mình không khai thật thì Trác Thiên Uy chẳng ngần ngại gì mà không hạ thủ, đành run giọng đáp :

– Là… Tào tam gia!

Không những Trường Xuân cốc chủ, Phó Phụng Minh, Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh, ngay chính Trác Thiên Uy nghe Long Vương Lộ Trường Niên nói thế cũng giật mình không chấn động, buột miệng hỏi lại :

– Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái?

Long Vương Lộ Trường Niên gật đầu :

– Vâng, chính là Thần Thủ Thiên Quân Tào tam gia.

– Không phải là Ngô Trung Nhất Long sao?

– Không phải. Là Tào tam gia. Đây là lần thứ hai Tào tam gia đến Dương Châu du ngoạn, lần này lâu tới mười ngày, sau còn tới Nam Kinh và Trấn Giang…

Trác Thiên Uy nghiến răng nói :

– Tên súc sinh đáng chết một ngàn lần! Chẳng trách mạo hiểm nhiệt tâm thuyết phục ta đến Hàng Châu như vậy… Và sau khi ước hội với chúng xong, ta thường bị cao thủ tập kích… May mà không nhận lời Ngô Trung Nhất Long đến ở hẳn trong Tôn phủ…

Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa nói :

– Thiên Uy! Chúng ta đi thôi! Binh quý thần tốc, đề phòng tên ác tặc đó chuồn mất…

Trác Thiên Uy nhìn Long Vương Lộ Trường Niên nói :

– Các ngươi hãy lập tức rời khỏi Giang Nam đi càng xa càng tốt! Đừng nghĩ đến chuyện phái người báo tin cho Tào Vĩnh Thái biết! Lúc đó nếu ngươi mọc cánh bay lên trời cũng không thoát độc thủ của ta đâu!

* * * * *

Tam Tinh minh và Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đã lũ lượt rời khỏi Tô Châu, quay về địa bàn của mình ở Giang Bắc và Nam Kinh.

Coi như họa nạn đã qua, bầu trời Tô Châu trở thành trời quang mây tạnh làm bọn người của Ngô Trung Nhất Long đều rất cao hứng. Trong thời gian nguy cấp vừa qua chẳng những chúng bảo toàn được địa bàn mà thanh thế còn tăng thêm không ít. Lực lượng tổn thất không đáng kể, trái lại còn tăng cường thêm trở thành một môn phái rất hùng hậu!

Quả là thành tựu to lớn đó rất đáng chúc mừng!

Tối hôm đó Ngô Trung Nhất Long mở đại yến khoản đãi những người đến trợ giúp mình tại đại sảnh đường trong Tôn phủ, trong đó có cả hòa thượng lẫn đạo sĩ, chỉ thiếu một mình Trác Thiên Uy.

Trời vừa tối thượng khách được mời vào ngồi chật mười hai hàm vô cùng thịnh soạn, trên bàn đủ các loại cao lương mĩ vị không thiếu thứ gì.

Cả chủ và khách cả thảy tới trăm người, mặt mày ai nấy đều tươi cười mỹ mãn.

Chủ tọa bàn đầu tiên gồm hai vị Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính Tôn đại gia và Thiết Kim Cương Cao Phong Cao nhị gia.

Chủ tọa bàn thứ hai là Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái Tào tam gia.

Thượng tân cận kế đến trước tiên đang ngồi đối diện với Ngô Trung Nhất Long là Địa Hành Tiên Chính Nguyên đạo nhân, nhân vật lừng danh trong Ngũ yêu tiên. Trong các liên danh hắc đạo thì Ngũ yêu tiên là năm nhân vật có nhiều mối bất hòa nhất nên chẳng ai hòa thuận được với nhau.

Chính vì thế mà Ngô Trung Nhất Long mời Địa Hành Tiên tới đây cốt yếu là để đối phó với Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ, chỉ tiếc là hai tên ma đầu này không có điều kiện động thủ với nhau, nay thì Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ đã chết, điều đó làm Địa Hành Tiên có phần ân hận là không được cùng vị tề danh với mình tiến hành một cuộc long tranh hổ đấu…

Thế nhưng tin tức Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ bị người của Phiêu Sa sơn trang giết chết truyền đến Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp thì người mừng nhất là Địa Hành Tiên Chính Nguyên đạo nhân, vì mấy ngàn lạng hoàng kim đã bỏ túi mà không phải động thủ với cường địch còn mong gì hơn nữa?

Ngô Trung Nhất Long nhóm đít đứng lên, đón lấy chén rượu trong tay một tỳ nữ, hắng giọng nói :

– Chư vị quý tân và các huynh đệ bằng hữu! Hai năm nay cả Giang Nam và Giang Bắc đều trải qua nhiều cơn phong vũ, điều đó mang đến cho chúng ta không biết bao nhiêu phiền phức, bên ngoài có cao thủ các môn phái rình rập nhòm ngó, trong địa bàn có Hách Minh Sơn dẫn lang nhập thất quyết tranh hùng với chúng ta. Có thể nói chúng ta vừa thoát khỏi những ngày khó khăn đen tối nhất…

Tất cả các cửa lớn, cửa sổ đều mở rộng cho thoáng đãng, đồng thời để thực khách nhìn ngắm quang cảnh mỹ lệ bên ngoài dưới ánh sáng rực rỡ của mười bọn hồng đăng.

Ngoài đại sảnh người ra vào nườm nượp, nhưng hơn hai chục tên cảnh vệ không cho ai được phép bén mảng tới khu vực hành lang và những dãy thạch cấp.

Trong khi Ngô Trung Nhất Long vừa dứt câu thì có một tên cảnh vệ sồng sộc chạy vào.

Ngô Trung Nhất Long nắm giọng hỏi :

– Ngô Thất! Có chuyện gì vậy?

Tên cảnh vệ cúi người đáp :

– Khải bẩm lão thái gia. Trác Thiên Uy tới trình thiếp bái hội. Xin lão thái gia quá mục!

Nói xong trình tờ thiếp lên.

Cử tọa nghe nói thì ai nấy đều thất kinh biến sắc.

Ngô Trung Nhất Long trừng mắt nhìn tên cảnh vệ quát :

– Quân vô dụng! Ta đã ra nghiêm lệnh tối nay mở tiệc đãi khách. Ai không có trong danh sách mời quyết không cho vào cổng. Các ngươi không có cách gì đuổi được hắn đi sao?

Tên cảnh vệ Ngô Thất sợ hãi đáp :

– Khải bẩm lão thái gia! Trác Thiên Uy kiên quyết đòi gặp cho được lão thái gia, dáng vẻ rất đáng sợ, thái độ hết sức kiên quyết. Hắn còn nói… còn nói…

– Hắn nói gì?

– Hắn nói… nếu lão thái gia không tiếp kiến… Hắn sẽ vào phá tung sảnh đường…

– Cái gì? Hắn đã tiến vào cổng rồi sao?

– Dạ vâng? Đại môn không cản được hắn!

Ngô Trung Nhất Long nghiến răng nói :

– Tiểu tử này thật đáng chết!

Địa Hành Tiên Chính Nguyên đạo nhân lạnh lùng nói :

– Tôn thí chủ hãy bình tĩnh lại đi! Nếu cảnh vệ không ngăn cản được thì cứ để hắn vào xem rốt cuộc tên ngông cuồng đó có ý đồ gì?

Trác Thiên Uy không ít lần vào ra Tôn phủ và phủ đệ của Thần Thủ Thiên Quân Tào tam gia, không ai dám ngăn cản. Xưa nay chàng muốn vào là vào, muốn ra thì ra, không cần trình danh thiếp, bây giờ là đầu tiên phá lệ nên chủ khách đều thấy có gì đó bất trắc.

Ngô Trung Nhất Long nhìn Địa Hành Tiên hỏi :

– Tiên trưởng có cao kiến gì?

Địa Hành Tiên trầm giọng đáp :

– Chúng ta không việc gì phải sợ hắn cả! Đương nhiên hắn đến đây là không có thiện ý. Chúng ta cứ chuẩn bị binh khí đầy đủ rồi mời hắn vào, xem một mình tiểu tử đó dám làm gì?

– Thế nhưng…

Địa Hành Tiên ngắt lời :

– Tôn thí chủ! Không mời thì hắn cũng đã vào rồi!


Ngô Trung Nhất Long vung tay ra lệnh cho tên cảnh vệ :

– Thôi được! Ngươi cứ mời hắn vào đây!

Ngô Thất cúi người đáp :

– Tuân lệnh!

Nói xong cúi rạp người chào rồi lui ra.

Nếu là quý khách, chủ nhân tất phải thân ra nghênh tiếp.

Từ đại sảnh đến đại môn phải vượt qua quảng trường rộng đến bốn năm mươi trượng.

Ngô Trung Nhất Long quyết định để Cao nhị gia dẫn khách nhân vào kho chọn lấy binh khí, còn mình bước ra hành lang đón Trác Thiên Uy.

Trác Thiên Uy mặc bộ thanh bào, lưng đeo bảo đao tay cầm một ngọn roi da dài tám thước, trông thần uy lẫm lẫm, dáng như ngọc thụ lâm phong.

Chàng đứng trước đại môn nửa đóng nửa mở, trước mặt là mười tên cảnh vệ, này cầm đao kiếm nhưng sắc mặt nhợt nhạt, tên nào tên nấy đứng run cầm cập, tay cầm binh khí nhưng không ai có ý định phản kháng.

Lát sau Ngô Thất từ đại sảnh bước ra, tới trước Trác Thiên Uy chắp tay nói :

– Gia chủ nhân có lời mời Trác gia vào đại sảnh nói chuyện! Xin đi theo tiểu nhân!

Trác Thiên Uy đáp :

– Phiền ngươi dẫn đường giúp!

Nói xong theo Ngô Thất đi thẳng vào đại sảnh.

Chờ Trác Thiên Uy đi xa, hai tên vệ sĩ đứng bên cổng nhìn theo nói :

– Đột nhiên nghe sau lưng có người hừ một tiếng.

Hai tên vệ sĩ cùng quay lại, chợt đờ người ra há hốc mồm nhưng không thốt được lên lời!

Không biết từ lúc nào, hai cánh cổng đã được mở rộng ra, đứng ngoài là hai người bận sắc phục phủ quan bên một chiếc kiệu.

Một người là bổ đầu Ngô Huyện Hàn Chí Cao, người kia đường đường là quan tuần phủ đại nhân Chu Lập Kha!

Hàn Chí Cao nói :

– Không được lên tiếng! Các ngươi biết vị đại nhân này không?

Một tên run giọng đáp :

– Chu đại nhân!

Đang đêm hai vị mệnh quan tuần phủ và bổ đầu đại gia quang lâm thì có việc gì tốt lành được chứ?

Ngoài hai người này, phía sau còn có Phó gia ba người gồm Trường Xuân cốc chủ Phó phu nhân và ái nữ Phó Phụng Minh cùng gần trăm tên lính lệ, nha dịch triển khai vây lấy Tôn phủ!

Trác Thiên Uy theo Ngô Thất tiến vào tới thạch cấp thì thấy Ngô Trung Nhất Long đứng trên hành lang.

Trác Thiên Uy bình tĩnh bước lên hết mười dãy thạch cấp, ôm quyền khách khí nói :

– Tôn đại gia! Tại hạ đường đột tới đây có phần mạo muội, mong đại gia mở lượng hải hà…

Có vẻ như Ngô Trung Nhất Long đã quên mất có lần mình đã tới tận Tường An khách điếm nài nỉ vị Trác Thiên Uy này mới chịu nhận lời ở lại Tô Châu trợ giúp mình một tay mới bình yên thoát qua họa nạn, lấy giọng hách dịch hỏi :

– Ngươi tới đây làm gì? Tại hạ có mời ngươi đâu?

Trác Thiên Uy đáp :

– Mời tại hạ cũng đến. Không mời Trác mỗ cũng đến, bất kể các ngươi có vừa ý hay không!

– Ngươi đến làm gì?

– Tới đòi công đạo!

Ngô Trung Nhất Long rúng động hỏi :

– Đòi công đạo? Công đạo gì vậy?

Trác Thiên Uy khoát tay nói :

– Ngươi hãy bảo Thần Thủ Thiên Quân ra đây nói chuyện!

Thần Thủ Thiên Quân bước ra ngay hỏi :

– Ngươi tìm ta?

Trác Thiên Uy gật đầu :

– Đúng. Tìm ngươi.

– Ta nợ ngươi công đạo?

– Không sai! Ta cần đưa người đi!

– Cái gì?

Trác Thiên Uy nhắc lại :

– Ta cần đưa ngươi đi để trả lời về hai vụ công án. Đi!

Thần Thủ Thiên Quân tuy trong lòng phát run nhưng chỉ cười khẩy nói :

– Làm gì trong thiên hạ có chuyện ngược đời như thế?

Trác Thiên Uy trầm giọng hỏi :

– Tào Vĩnh Thái! Ngươi có định đi theo tại hạ hay không?

Địa Hành Tiên Chính Nguyên đạo nhân cũng từ trong đại sảnh lao ra quát :

– Tiểu bối! Ngươi chớ ngông cuồng! Căn cứ vào đâu…

Trác Thiên Uy quát :

– Câm miệng! Chính Nguyên dạo nhân! Ở đây không phải việc của loại đâm thuê chém mướn như ngươi!

Xưa nay chưa từng gặp ai dám vô lễ với Ngũ yêu tiên như thế, huống chí đây chỉ là một thiếu niên miệng còn hôi sữa!

Trong tay cầm một thanh trường kiếm, lão đạo gào to một tiếng vung tay chém xuống đầu Trác Thiên Uy.

Chàng lùi lại nửa bước, chuyển roi sang tay trái, tay phải rút đao ra đối địch, miệng quát :

– Quỷ Khốc Thần Sầu!

Trác Thiên Uy đã hạ quyết tâm nhanh chóng chế ngự địch nên vừa xuất thủ đã sử dụng kỳ chiêu, vận tới mười thành công lực đánh ra làm thanh kiếm của Địa Hành Tiên bị đánh bật lại, người cũng bị chấn lực đẩy lùi ba bước, hổ khẩu tê chồn, thanh trường kiếm cơ hồ tuột khỏi tay…

Trác Thiên Uy không chút lưu tình lao theo quát :

– Lạc Hồn Thiên Phệ!

Choang!

Lại một đao nữa đánh ra, Địa Hành Tiên còn chưa cầm chắc lại thanh kiếm thì bị chém bật khỏi tay bay vút lên không, tiếp đó yêu đạo bị một đao đâm trúng vai phải rên lên một tiếng ngã ngửa ra…

Trác Thiên Uy lùi hai bước xuống khỏi thạch cấp tra đao vào vỏ, chuyển ngọn roi sang tay phải vung lên…

Vút! Vút…

Từ đầu roi phát ra mấy luồng khói nhạt…

Trong đại sảnh bốn năm chục cao thủ ùa ra thì bảy tám tên tiếp nhau vô duyên vô cớ ngã xuống…

Mấy người hốt hoảng la lên :

– Độc Yên! Lùi mau!

Trừ mấy tên bị ngã đã ngất đi, số còn lại chen nhau lùi vào đại sảnh.

Tình hình trở nên náo loạn, một số người lao ra cửa hậu chạy tháo thân.

Trác Thiên Uy chỉ roi tới Thần Thủ Thiên Quân trầm giọng hỏi :

– Tào Vĩnh Thái! Ngươi có chịu đi không?

Thần Thủ Thiên Quân run giọng hỏi :

– Ngươi là… có ý gì?

– Đi theo tại hạ trả lời về hai vụ công án!

– Hai vụ công án nào?

Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :

– Ngươi thật không biết?

– Ta không biết vụ công án nào cả!

Trác Thiên Uy nói :

– Tào Vĩnh Thái! Tốt nhất là ngươi xuống đây đối diện với tại hạ giải quyết vụ việc!

Thần Thủ Thiên Quân nghiến răng bước xuống bậc cấp.

Trác Thiên Uy móc túi lấy ra chiếc ví hoa rất đẹp do Phó Phụng Minh trao cho mấy ngày trước, ném xuống bên chân Thần Thủ Thiên Quân hỏi :

– Ngươi có nhận ra chiếc ví đó không?

Nhìn thấy chiếc ví, mặt Thần Thủ Thiên Quân tái mét, hai chân nhũn đi, cơ hồ đứng không vững.

Trác Thiên Uy nói :

– Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát, không sai chứ? Tại hạ tới đây chỉ muốn đưa ngươi đi, hai người sẽ giải quyết riêng với nhau. Thế nhưng ngươi cự tuyệt. Bây giờ cơ hội đó không còn nữa, các hạ!

Chu đại nhân quát :

– Tào Vĩnh Thái! Sao ngươi không nói gì cả?

Thần Thủ Thiên Quân nói :

– Thảo dân… không biết!

– Hắn vừa nói vừa lùi lại…

Chu đại nhân cao giọng :


– Tào Vĩnh Thái! Ngươi chạy không thoát đâu! Hai trăm quân cấm vệ đã vây chặt Tôn phủ. Tất cả các lãnh đội đều được lệnh kẻ nào định tẩu thoát thì được quyền giết không cần xét xử!

Thần Thủ Thiên Quân nói :

– Tại hạ… vô tội. Đại nhân không thể lạm xử. Tại hạ không biết chiếc ví này của ai, chẳng lẽ như thế cũng là phạm pháp?

Chu Lập Khai nói :

– Bổn quan biết ngươi sẽ nói thế mà!

Rồi quay lại nói :

– Người đâu!

Từ trong kiệu bước ra một trung niên phụ nhân và một thiếu nữ rất mỹ lệ, có Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh hộ giá tiến tới gần Trác Thiên Uy và Thần Thủ Thiên Quân…

Thần Thủ Thiên Quân thấy hai người này, biết sự tình hỏng bét liền quay người phóng chạy.

Trác Thiên Uy vung roi lao theo quát :

– Tào Vĩnh Thái! Ngươi tường thoát được sao?

Vút!

Ngọn roi quất trúng vai phải Thần Thủ Thiên Quân giật ngược lại làm hắn ngã nhào xuống.

Chu Lập Khai nhìn hai nữ nhân nói :

– Tam Nương, Hà Cô! Các ngươi hãy xem trong số những người ở đây, ai là vị phú thương Triệu Vô Khải? Nên biết mạng người là trọng, vụ việc liên quan đến vụ hiếp sát và giết người diệt khẩu, giết sạch mười hai nhân mạng Hồ gia ở Trấn Giang. Vì thế hãy nhận người thật chính xác. Các ngươi nên biết chỉ sai người tức mắc tội làm chứng gian, hậu quả sẽ phải thế mạng đấy!

Trung niên phụ nhân Tam Nương chỉ Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái đang lảo đảo đứng lên nói :

– Chính là người này!

Trác Thiên Uy dùng ngọn roi cuốn chiếc ví thêu lên, nhìn thiếu nữ kiều diễm Hà Cô hỏi :

– Cô nương biết chiếc ví này?

Hà Cô chỉ Thần Thủ Thiên Quân nói :

– Vị này là Triệu Vô Khải Triệu công tử, là khách bao dân nữ hai tháng trước ở Bách Hoa lâu tại Trấn Giang. Dân nữ đã tặng Triệu gia chiếc ví này.

Chu Lập Khai cao giọng hỏi :

– Tào Vĩnh Thái! Ngươi còn gì để nói nữa không?

Tào Vĩnh Thái đáp :

– Tại hạ phủ nhận! Tại hạ không biết bọn nữ lưu ti tiện này… Nhất định chúng liên kết với Trác Thiên Uy nhằm mưu hại thảo dân…

Chu Lập Khai cười nói :

– Ngươi phủ nhận cũng vô ích thôi! Bổn quan sẽ đảm bảo cho ngươi một cuộc phán xử công bằng. Ngươi sẽ được giải tới Trấn Giang. Hồ gia vẫn còn một số người còn sống, họ sẽ nhận ra ngươi. Điếm chủ mà ngươi trú lại đó mười ngày chắc cũng nhận ra ngươi… Ngươi sẽ được xét xử một cách công minh.

Nhân chứng vật chứng có đủ, tội trạng giết hại mười hai mạng người ở Hồ gia thì tử tội là cái chắc. Thần Thủ Thiên Quân lại một lần nữa lao đi, định phi thân nhảy lên nóc nhà chạy trốn…

Vút vút!

Ngọn roi lại rít lên, Thần Thủ Thiên Quân lại bị cuốn ngang lưng giật mạnh ngã lăn quay xuống đất, xương sống tưởng chừng muốn gãy, vừa giãy giụa vừa rên la thảm thiết…

Trác Thiên Uy quát :

– Tào Vĩnh Thái đứng dậy! Hảo hán làm hảo hán chịu. Ngươi đừng làm mất mặt những người khác trong giang hồ!

Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái đành phải chống tay khó nhọc đứng lên.

Trác Thiên Uy nói :

– Rất tốt! Bây giờ tại hạ muốn hỏi ngươi việc khác…

Thần Thủ Thiên Quân nghiến răng hỏi :

– Ngươi… hỏi gì?

Chiếc Kim Quy Phỉ Thúy trong chiếc ví của Hà Cô cho ngươi mà ngươi làm rớt tại hiện trường vụ thảm án là do ngươi lấy được ở đâu, nói mau!

Thần Thủ Thiên Quân nghiến răng nói :

– Ta đã nói mình không biết…

Vút!

Trác Thiên Uy quất roi xuống giữa mặt Thần Thủ Thiên Quân làm hắn rú lên, quát :

– Tặc nhân Tào Vĩnh Thái! Chuyện này Trác mỗ đã biết rõ, Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy là một tên thuộc hạ của ngươi, khi thấy ta ráo riết điều tra, ngươi sợ lộ hành tung đã ra lệnh cho hắn làm thân với Hách Minh Sơn để đánh lạc mục tiêu, hy vọng mượn tay hắn diệt trừ Trác mỗ, đồng thời các người cũng bớt đi cường địch. Thế nhưng âm mưu hiểm độc đó của ngươi đã thất bại. Tào Vĩnh Thái! Chính ngươi là kẻ cầm đầu vụ trộm sáu mươi bảy viên ngọc ở Nam Kinh hơn nửa năm trước. Số bảo vật đó Trác mỗ định đem ra bán để cứu trợ nạn nhân ở Hán Dương nên nhất định phải truy hồi!

Thần Thủ Thiên Quân chợt điên cuồng gào lên :

– Tiểu cẩu ngươi đừng hòng như nguyện! Ta sẽ đi đầu án nhưng thà lên pháp trường nhận án chém chứ quyết không khai ra chỗ cất giấu châu báu đâu! Ngươi đã nói qua: Hảo hán làm hảo hán chịu, số bảo vật như của ngươi mà ta lấy được là không kể xiết! Hắc hắc! Không bao giờ ta cho ngươi biết kho báu đó được cất giấu ở đâu. Ta phải trừng trị ngươi vì ngươi đã dùng thủ đoạn cấu kết với bọn cầu quan…

Vút! Vút…

Trác Thiên Uy tiếp tục vung roi quất xuống…

Máu tóe ra, Thần Thủ Thiên Quân đau đớn lăn lộn nhưng vẫn luôn miệng kêu gào :

– Chu Lập Khai! Ngươi dám lạm quyền làm ngơ cho tiểu cẩu này hành hung…

Phó Phụng Minh kêu lên :

– Thiên ca… thôi đừng…

Trác Thiên Uy vẫn tiếp tục quật roi xuống, cười hắc hắc nói :

– Ngươi cứ yên tâm mà chết đi! Không phải bằng đao mà chính bằng ngọn roi này. Ngươi sẽ bị bóc hết từng mảng thịt, sẽ đổ máu đến giọt cuối cùng mà chết. Nếu ngươi chịu đựng được như lời ngươi vừa nói thì tại hạ rất khâm phục! Thế nhưng ngươi cũng đừng tưởng ta không tra ra được. Bởi vì ngươi còn có đồng bọn, ta sẽ có cách bắt chúng cung khai!

Thần Thủ Thiên Quân đang rên rỉ bỗng ngừng bặt, mặt chuyển sang màu tái ngắt, như gan lợn, miệng thở hồng hộc.

Trác Thiên Uy cũng ngừng tay không đánh nữa.

Thần Thủ Thiên Quân chống tay ngồi lên, lê hai đầu gối tới gần Trác Thiên Uy, cúi xuống bàn chân chàng cầu khẩn :

– Thiên Uy! Xin hãy nghĩ đến mối quan hệ thân mật giữa chúng ta mà tha cho huynh đệ đi… Chúng ta sẽ bàn đến điều kiện…

Trác Thiên Uy không ngờ đối phương khuất phục nhanh như thế, thu ngọn roi quấn vào thắt lưng, cúi xuống hỏi :

– Điều kiện gì?

Phó Phụng Minh thấy tình lang mất cảnh giác như vậy thì kêu lên :

– Thiên ca cẩn thận…

Thần Thủ Thiên Quân nói át đi :

– Số châu báu của ngươi không bán nổi ba vạn lạng bạc đâu. Nhưng huynh đệ sẽ cho ngươi mười vạn lạng, miễn sao…

Trác Thiên Uy nói :

– Ta không cần mười vạn lạng của ngươi!

Không biết Thần Thủ Thiên Quân lấy đâu ra sức lực, bất thần chồm lên, giương mười chỉ điểm tới các đại huyệt ở tiểu phúc và trước ngực Trác Thiên Uy…

Hắn phản ứng cực kỳ mau lẹ, điểm ngã Trác Thiên Uy xong rút ngay ngọn đao từ thắt lưng Trác Thiên Uy dí vào yết hầu chàng quát vang :

– Kẻ nào dám vào? Ta sẽ thịt tiểu tử này trước…

Hắn vừa nói vừa chỉ đao tới Chu đại nhân, miệng nở nụ cười đắc ý…

Diễn biến xảy ra quá bất ngờ khiến Chu Lập Khai, Hàn Chí Cao, Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa, Lăng Vân Phi Yến. Phó Phụng Minh, Nguyệt Hoa Tiên Tử và những người khác đều choáng váng đứng ngây ra, không biết phản ứng thế nào…

Một trong hai tên vệ sĩ thường đi với Thần Thủ Thiên Quân là Vương lão thất bước lại gần đưa tay tóm lấy uyển mạch Trác Thiên Uy nói :

– Giao hắn cho ta! Cứ rời khỏi đây rồi hãy nói…

Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh chợt kêu lên :

– Bắt lấy! Tên này là Độc Chỉ Uông Đông!

Thần Thủ Thiên Quân giao Trác Thiên Uy cho Độc Chỉ Uông Đông lùi lại nói :

– Không được tên nào truy theo! Thái tam gia đi đây! Trước kia chúng ta ra khỏi Tôn phủ mà có người nào dám vọng động thì Trác Thiên Uy sẽ bị giết ngay lập tức!

Độc Chỉ Uông Đông xốc Trác Thiên Uy lên lưng, có Thần Thủ Thiên Quân hộ vệ một bên, cùng ung dung rời khỏi hiện trường trước sự bất lực của Hàn Chí Cao, Chu Lập Khai, hai trăm tên cấm vệ và mấy người của Trường Xuân cốc…

Hai tên ma đầu Độc Chỉ Uông Đông và Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái mới đi được bốn năm trượng thì Trác Thiên Uy đang nằm bất động trên lưng Độc Chỉ Uông Đông đột nhiên cất giọng lạnh lùng nói :

– Các ngươi tưởng thoát được sao?

Trong khi nói, cả hai tay chàng cùng phất lên.

Độc Chỉ Uông Đông ngã nhào xuống ngay, còn Thần Thủ Thiên Quân định vung đao thì cánh tay phải đã tê dại không nhấc lên được nữa, thanh đao rơi cạch xuống đất.

Thần Thủ Thiên Quân đứng ngây ra chốc lát, sau đó trấn tĩnh lại ngay, ý thức được tình hình nghiêm trọng, nhưng Khúc Trì huyệt tay phải đã bị điểm, chỉ còn tay trái chưa bị thương tích gì vẫn cứ điên cuồng lao tới Trác Thiên Uy, xuất tuyệt học Thất Sát chỉ điểm ra tới tấp…

Trác Thiên Uy vẫn đứng nguyên không lùi không tránh, thế vững như sơn, môi thấp thoáng nụ cười…

Thấy thần công thất hiệu, Thần Thủ Thiên Quân thất kinh lùi lại nói :

– Ngươi… ngươi…

Trác Thiên Uy cười đáp :

– Ta biết thần thủ của Thần Thủ Thiên Quân ngươi độc bộ võ lâm, không chỉ có ma lực thần kỳ đối với nữ nhân mà còn hàm chứa tuyệt học Cầm Nã Thủ… Hơn nữa Mê Hồn Thuật của ngươi cũng đã được chân truyền! Chỉ tiếc rằng không thắng được Huyền Nguyên Đại Chân Lực của tại hạ…

Nói xong vung roi lên…

Vút! Vút vút…

Lần này chàng xuất thủ không thương tiếc. Ngọn roi quất xuống đầu, mặt, lưng và ngực Thần Thủ Thiên Quân xé rách từng mảng áo, bóc đi từng lớp da thịt làm máu tuôn xối xả…

Thần Thủ Thiên Quân ngã lăn xuống vừa lăn lộn vừa co người lại để tránh đòn, miệng rên rỉ :

– Trác gia… tha mạng…

Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa bước lại gần, cúi xuống giải khai huyệt đạo cho Độc Chỉ Uông Đông cười nhạt nói :

– Không ngờ Uông cẩu tặc ngươi lại là tay sai dưới chướng Tào Vĩnh Thái!

Nói xong phóng một cước làm Độc Chỉ Uông Đông bắn xa hai trượng…

Chu đại nhân cũng tới gần ra lệnh :

– Trói hai tên này lại! Giải đi!

Hai tên trong cấm vệ phủ lấy dây gân bò mang theo trói chặt Thần Thủ Thiên Quân và Độc Chỉ Uông Đông lại, đóng gông vào rồi giải đi khỏi Tôn phủ…

* * * * *

Cách Tôn phủ nửa dặm có một xóm dân cư nhỏ chỉ hai ba chục nóc nhà, ở biệt lập trong khu hoang vắng.

Bấy giờ mới cuối canh hai nhưng xóm nhỏ đã tắt đèn đi ngủ từ lâu, có lẽ không ai biết gì về biến cố kinh thiên động địa vừa xảy ra ở Tôn phủ chỉ cách chưa tới một dặm.

Độc Chỉ Uông Đông đã bị trói còn bị cùm, nằm bất động như con heo sắp bị chọc tiết trong bãi cỏ trước thôn. Hắn biết bây giờ việc giải thoát là vô vọng nên cứ nằm im không cựa quậy, chỉ đưa mắt oán độc nhìn Trác Thiên Uy đứng gần đó…

Chàng đều giọng nói :

– Thần Thủ Thiên Quân giết quá nhiều người để diệt khẩu, thủ đoạn phải nói là ác độc, thế nhưng vẫn còn chưa hạ thủ đối với Long Vương Lộ Trường Niên và ngươi…

Độc Chỉ Uông Đông đáp :

– Thần Thủ Thiên Quân không giết Long Vương Lộ Trường Niên và ta là có nguyên nhân…

Trác Thiên Uy nói :

– Nguyên nhân gì?

Long Vương Lộ Trường Niên có tâm phúc cài vào ẩn phục ngay trong Tào phủ nên chỉ cần Thần Thủ Thiên Quân có ý đồ là Long Vương Lộ Trường Niên biết trước đề phòng ngay…

Trác Thiên Uy hỏi :

– Vậy còn ngươi…

Độc Chỉ Uông Đông đáp :

– Ta thì do nguyên nhân khác…

– Nguyên nhân gì!

Độc Chỉ Uông Đông ngập ngừng một lúc mới trả lời :

– Vì Thần Thủ Thiên Quân biết rõ Độc Chỉ Uông Đông ta là người hết sức đáng tin, không bao giờ bán đứng bằng hữu! Các hạ đừng uổng phí tâm cơ tra vẫn ta vô ích. Độc thủ Uông Đông này không phải là người tham sinh úy tử, ngươi sẽ không khai thác được gì đâu!

Trác Thiên Uy nói :

– Ngươi nói đúng! Người ta ai cũng phải chết, có gì mà đáng sợ đâu! Tuy nhiên có những cái chết oanh liệt, ai cũng phải khâm phục và tôn trọng, đáng được lưu danh muôn thuở. Còn ngươi là thứ gì để đáng được tôn trọng? Một kẻ tay sai cho một tên tướng cướp, một tên bù nhìn chuyên giết người phóng hỏa khống chế nữ nhân cho Thần Thủ Thiên Quân hãm hiếp! Ngươi chết như thế khác nào một con chó? Thế mà cũng vỗ ngực cho mình là anh hùng sao? Ta sợ rằng khi ngươi lên pháp trường, đao phủ cũng không thèm dùng đao mà để cho dân chúng giẫm lên cái mặt thớt của ngươi cho đến khi biến dạng…


Độc Chỉ Uông Đông hừ một tiếng nói :

– Ngươi tưởng có thể dọa ta để bức cung sao?

Trác Thiên Uy đáp :

– Trác mỗ cần gì phải bức cung loại tiểu tặc mạt hạng như ngươi? Ta tin rằng trong tử lao Thần Thủ Thiên Quân sẽ không chịu nổi cực hình mà phun ra tất cả, ngoài ra còn có Long Vương Lộ Trường Niên…

– Vậy ngươi…

– Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ biến ngươi thành một thây ma thối rữa, nhưng không để ngươi chết ngay đâu, có thể ngươi chịu đau đớn độ mười ngày trước khi sức cùng lực kiệt…

– Ngươi dám…

Trác Thiên Uy giương chỉ lên, cười hắc hắc đáp :

– Ngươi sẽ thấy ngay bây giờ là ta có dám hay không…

Dứt lời điểm xuống ba chỉ…

Độc Chỉ Uông Đông giật nẩy người lên, bắt đầu lăn lộn…

Thoạt tiên hắn nghiến răng cố sức chịu đựng nhưng những cơn đau không phải từ ngoài da thịt mà nhói lên trong xương tủy giống như cả đám kiến chui vào trong đó mà cắn rỉa…

Mồ hôi túa ra, miệng thở hồng hộc, Độc Chỉ Uông Đông cắn chặt môi đến bật máu, mặt biến dạng hẳn trông như mặt quỷ…

Có lẽ trọng tội bị đầy đọa dưới chín tầng địa ngục cũng chịu khổ ải tới mức đó là cùng!

Độc Chỉ Uông Đông bắt đầu rên rỉ, mỗi lúc một to…

Trác Thiên Uy cười nói :

– Đừng la! Ở đây chỉ có ta và ngươi, không ai nghe thấy đâu!

Độc Chỉ Uông Đông đã không còn chịu đựng nổi nữa, ý chí bắt đầu suy sụp, cất giọng cầu xin :

– Hãy… dừng tay…

Trác Thiên Uy cười đáp :

– Còn chưa đâu! Các hạ! Đó mới chỉ là màn mở đầu thôi… Còn màn thứ hai, thứ ba nữa… Ta không phải hạng người anh hùng nghĩa hiệp giống như Trường Xuân cốc chủ Phó đại hiệp, nên thủ đoạn gì ta cũng có thể làm… bất chấp quy củ giang hồ!

Độc Chỉ Uông Đông cảm thấy sống lưng lạnh toát, run giọng hỏi :

– Thế nào là mở đầu? Màn thứ hai, thứ ba là gì?

Mờ đầu là Sưu Hồn chỉ, còn màn thứ hai là Kiến Nghĩa Đào Tâm, thứ ba là Ngũ Âm Triệt Mạch… Thế nào, lợi hại bằng Độc Chỉ Công của ngươi chứ?

Mồ hôi trán toát ra từng giọt lớn, Độc Chỉ Uông Đông không còn hồn vía nào nữa, nói không ra hơi :

– Xin thôi! Tại hạ… sẽ cung khai… xin ngươi… nhón tay làm phúc… đừng… hành hạ nữa…

Trác Thiên Uy điểm ra mấy chỉ để giải khai huyệt đạo cho Độc Chỉ Uông Đông nói :

– Như thế mới gọi là thức thời. Bây giờ hãy nói đi! Thần Thủ Thiên Quân đem bảo vật cướp được của ta bán cho người nào? Tổng cộng là sáu mươi bảy viên châu báu, trong đó có Ngọc Bình Phong. Riêng viên bảo ngọc này đã đáng giá mười ngàn lạng hoàng kim…

Độc Chỉ Uông Đông đáp :

– Thần Thủ Thiên Quân chỉ thu được sáu mươi viên ngọc mà không có Ngọc Bình Phong.

Trác Thiên Uy hừm một tiếng hỏi tiếp :

– Vậy còn sáu viên châu báu khác và Ngọc Bình Phong thì ở đâu? Hắn giao cho ai?

– Cho một nữ đạo sĩ họ Phúc!

Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :

– Một nữ đạo sĩ họ Phúc?

– Chính thế!

– Mụ ta là ai? Trốn ở đâu?

– Tại hạ thật không biết. Nghe nói nữ đạo sĩ đó hết sức giảo hoạt. Chính Thần Thủ Thiên Quân chỉ biết làm theo lệnh mụ ta mà không dám hỏi hành tích.

– Trác hiệu của mụ là gì?

– Linh Hồ.

Trác Thiên Uy à một tiếng nói :

– Hình như ta đã từng nghe nói đến danh hiệu này… nhưng lúc đó ta lầm là Thất Ảo Hồ…

Độc Chỉ Uông Đông nói :

– Thủ thuật hóa trang của Linh Hồ cao minh hơn Thất Ảo Hồ nhiều…

Trác Thiên Uy đứng lên nói :

– Linh Hồ Phúc đạo cô… Nhất định là người định lấy bảo vật để mua tại hạ từ tay Tống Tôn Vọng và tiện tỳ Tống Nhã Trinh… Không chừng bảo vật đó chính là Ngọc Bình Phong cũng nên! Được! Nhất định ta sẽ tìm được mụ! Còn ngươi thì hãy nhanh chóngc cút khỏi đây, đi càng xa càng tốt! Đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi nữa!

Nói xong để mặc Độc Chỉ Uông Đông đứng đó, một mình rời khỏi bãi cỏ hoang vắng phi thân tiến vào bóng đêm.

Độc Chỉ Uông Đông hít sâu vào mấy hơi điều hòa lại chân khí, nhìn theo bóng Trác Thiên Uy, nghiến răng nói :

– Tên họ Trác! Ta thề không đội trời chung với ngươi! Xin thề trước trời đất, chỉ cần ta còn sống…

Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng ho khan nhỏ…

Độc Chỉ Uông Đông giật mình quay lại, thấy một bóng đen đang lướt tới gần…

Bóng đen dừng lại cách hắn ba bước, cất giọng thâm trầm nói :

– Ngươi không sống nổi đâu! Nếu ngươi còn sống tiếp thì sẽ có không ít người bị giết hoặc thành người tàn phế, không phải vì ngươi mà bởi vì ngươi sẽ cầu xin một số bằng hữu của mình tới tìm Trác Thiên Uy trả thù… Trác Thiên Uy đã tha mạng cho ngươi, vậy mà không biết ơn lại còn nuôi lòng thù hận… Loại người như ngươi không bằng chó lợn! Ngươi dựa vào đâu mà thề không đội trời chung với Trác Thiên Uy? Hiển nhiên Độc Chỉ Công của ngươi không có ý nghĩa gì, vậy không phải ngươi manh tâm kích ước bằng hữu ngươi đi nộp mạng thì còn cách gì khác nữa? Vậy thì để ngươi sống làm gì?

Độc Chỉ Uông Đông hốt hoảng kêu lên :

– Bằng hữu! Không phải thế…

Bóng đen nói :

– Tối nay ta trú trong nhà của một bằng hữu ở gần đây, dự định sáng mai sẽ rời Tô Châu. Thế nhưng ta vừa nhận được một tin tức nên không thể đi được…

Độc Chỉ Uông Đông thờ ơ hỏi :

– Tin tức gì thế?

– Tin tức đó là các ngươi cùng Linh Hồ cấu kết với nhau mua chuộc Phiêu Sa sơn trang, lấy ngàn vàng mời chúng tới đây để đối phó với Trác Thiên Uy…

Độc Chỉ Uông Đông nói :

– Việc đó can hệ gì đến ngươi!

– Tên Tam thiếu trang chủ Đông Tam Sa ngu xuẩn xuất lĩnh một lũ nô tài không tới đối phó với Trác Thiên Uy mà ngay lần hẹn gặp Linh Hồ đã xuất thủ đánh chúng ta tơi tả, giết chết một lúc mười mấy người…

Độc Chỉ Uông Đông hỏi :

– Có phải việc đó xảy ra ở Bách Liễu cốc không?

– Không sai!

Độc Chỉ Uông Đông kêu lên :

– Vậy chẳng lẽ người là tay chân của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào?

Bóng đen đáp :

– Ta là Vô Địch Kim Đao Quách Hưng!

Độc Chỉ Uông Đông hỏi :

– Vậy các hạ đến đây…

Vô Địch Kim Đao Quách Hưng đáp :

– Trả thù cho những bằng hữu bị ngươi mời Đông Tam Sa đến sát hại, đồng thời tránh cho những người khác khỏi bị ngươi dùng tiền ăn cướp mời đến sát hại Trác Thiên Uy!

Độc Chỉ Uông Đông hỏi :

– Quách Hưng! Ngươi là bằng hữu của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, đối với Trác Thiên Uy thù sâu như biển…

Vô Địch Kim Đao đáp :

– Trác Thiên Uy là ân nhân cứu mạng chúng ta!

Độc Chỉ Uông Đông mở tròn mắt hỏi :

– Cái gì? Trác Thiên Uy là ân nhân cứu mạng các ngươi?

– Không sai! Nếu hôm đó không có Trác Thiên Uy xuất thủ cứu mạng ta, Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng lão ca và mười vị huynh đệ khác đã chết dưới kiếm Đông Tam Sa, Đơn lão lão và Tứ Tượng trận của Phiêu Sa sơn trang rồi!

Độc Chỉ Uông Đông nói :

– Ta không tin!

– Ngươi không tin cũng đúng thôi, thực ra Trác Thiên Uy xuất thủ không phải là để cứu chúng ta mà chẳng qua vị đó bất bình vì Đông Tam Sa dùng ám khí ám toán Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ nên mới ra tay trừng trị. Cho dù nói thế nào vị đó cũng là ân nhân cứu mạng chúng ta, Vô Địch Kim Đao Quách Hưng này không phải là người vong ân bội nghĩa…

– Vậy ngươi…

– Quách mỗ phải giết ngươi trả thù cho mười tám vị huynh đệ bị giết hại bởi người của Phiêu Sa sơn trang do ngươi và Linh Hồ thỉnh đến! Chịu mệnh đi!

Nói xong vung chưởng đánh ra…

Độc Chỉ Uông Đông tuy là một nhân vật trong Thiên hạ Thất đại hung nhân, võ công cao hơn Vô Địch Kim Đao nhiều, nhưng vừa bị Sưu Hồn chỉ hành hạ đã mất đi bảy tám phần công lực không còn khả năng kháng cự, bị chưởng bắn xa ba trượng, miệng phun một vòi tiễn huyết rơi xuống nằm bất động…

* * * * *

Đã có một số người của Tam Tinh minh rút khỏi Tô Châu về lại tổng đàn ở Giang Bắc, nhưng bộ phận đầu não của môn phái này vẫn còn chưa rời khỏi Tô Châu để chỉ huy cuộc hành binh.

Tam Tinh minh lập đại bản doanh mới trong phủ viên lớn, là cơ sở ở Tô Châu cách bến sông hơn một dặm.

Hôm đó sau bữa ăn tối mấy nhân vật đầu não gồm ba vị Minh chủ, Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long, Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên và Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long tụ tập trong đại sảnh uống trà.

Trong chiến dịch vừa rồi, Tam Tinh minh bị tổn thất nặng nề, vì thế cả ba vị Minh chủ đều mang khuôn mặt rầu rĩ…

Đang trò chuyện chợt tên cảnh vệ chạy vào báo :

– Khải bẩm đại gia! Hứa gia vừa phái người đến báo tin đã gặp được Giả Thất Cô!

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long giật mình nói :

– Vô Tình Giả Thất Cô mất tích từ hôm trước. Hứa gia tìm được ở đâu.

Tên cảnh vệ đáp :

– Thuộc hạ không rõ, người đưa tin chỉ báo Giả Thất Cô đang ở bến sông sắp tới đây.

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nói :

– Bốc đại ca, Ngụy Thái là người duy nhất chạy thoát được cuộc tập kích ở Khê Khẩu hôm trước báo rằng kẻ bắt cóc là thuộc hạ của Thất Ảo Hồ. Nữ nhân đó hết sức xảo quyệt, quyết không dễ dàng để sổng Giả Thất Cô đâu. Chúng ta cẩn thận đề phòng mới được! Tiểu muội nghĩ bên trong có ngụy trá gì…

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long gật đầu, nhìn tên cảnh vệ nói :

– Ngươi hãy cho người phòng vệ thật cẩn thận!

– Thuộc hạ tuân lệnh!

Nói xong lùi ra.

Lát sau Vô Tình Giả Thất Cô bước vào sảnh, hướng sang ba vị Minh chủ cúi chào nói :

– Giả Thất Cô tham kiến ba vị Minh chủ!

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long xua tay nói :

– Thất Cô miễn lễ, ngồi xuống đi! Vừa rồi kẻ bắt cóc ngươi là ai? Làm sao mà thoát ra được?

Vô Tình Giả Thất Cô đáp :

– Đó là âm mưu của Linh Hồ Phúc Chân Chân!

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nhíu mày hỏi :

– Linh Hồ Phúc Chân Chân? Vì sao thị lại hạ thủ đối với chúng ta?

Vô Tình Giả Thất Cô đáp :

– Yêu nữ đó biết tin bổn Minh bị Trác Thiên Uy thuyết phục rời khỏi Tô Châu thì vô cùng tức giận, vì thế coi chúng ta như thù địch. Chỉ sợ Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương cũng đã bị Phúc Chân Chân bắt giữ. Thuộc hạ may thoát được độc thủ là nhờ thị bắt chuyển tin đến cho đại gia…

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long hỏi :

– Linh Hồ muốn cảnh cáo chúng ta? Chuyển tin gì vậy?

– Thị yêu cầu bổn Minh đừng rời khỏi Tô Châu, huy động nhân lực trợ giúp thị đối phó với Trác Thiên Uy. Thị sẽ trả thù lao hai vạn lạng. Nếu chúng ta không chấp thuận thì sẽ dốc toàn lực đối phó với bổn Minh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.