Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 16: Hắc long thuyền hành
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long hỏi :
– Yêu cầu thứ hai là gì?
– Thứ hai là yêu cầu các vị rút về Giang Bắc.
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nói :
– Việc này…
Trác Thiên Uy nói :
– Thực lực của Ngô Trung Nhất Long lớn hơn các vị tưởng rất nhiều. Địa Hành Tiên Chính Nguyên đạo nhân và Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái là những người mà không có ai trong các vị đủ sức đối phó. Cho dù các vị có thể đủ sức liều mạng với Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, nhưng đấu với Ngô Trung Nhất Long không chiếm được thượng phong đâu! Yêu cầu của tại hạ không phải chỉ có lợi cho mình mà còn là muốn điều tốt cho Tam Tinh minh nữa!
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói :
– Được, tại hạ đáp ứng yêu cầu của ngươi.
Trác Thiên Uy nói :
– Còn một việc nữa. Nếu sau này tại hạ tìm ra được vụ mất trộm bảo vật ở Nam Kinh có liên quan đến quý Minh, các vị phải chịu trách nhiệm…
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long hỏi :
– Vụ mất trộm ở Nam Kinh xảy ra thời điểm nào?
Trác Thiên Uy đáp :
– Hồi trung tuần tháng bảy.
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nói :
– Đương nhiên nếu bổn Minh dính líu, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm!
Trác Thiên Uy hỏi :
– Nhưng nếu là huynh đệ của ngươi…
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đáp :
– Địa bàn Nam Kinh bổn Minh đã bỏ đi hai năm rồi. Trác lão đệ! Ta có thể bảo chứng bổn Minh không liên quan gì đến vụ trộm bảo vật của ngươi. Trác lão đệ tìm Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào là không sai đâu. Đó là địa bàn của hắn.
Trác Thiên Uy hiện sát cơ nói :
– Nhất định tại hạ sẽ tìm được hắn!
* * * * *
Tiến Phúc sơn nguyên có tên là Diệu Hồ sơn, vì trên núi có một ngôi chùa lớn Tiến Phúc tự nên người ta gọi luôn là Tiến Phúc sơn.
Tiến Phúc sơn còn có tên khác là Hoàng Sơn.
Núi này bắc giáp Thái Hồ nên địa thế rất hiểm trở.
Trong núi có năm thung lũng lớn: Phương Quế Thung, Phi Tuyền Thung, Tu Trúc Ồ, Đan Hà Thung và Bạch Vân Ồ.
Đầu canh năm một chiếc thuyền câu cập vào một vịnh nhỏ ở chân núi Tiến Phúc sơn.
Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính dừng chèo nói với Trác Thiên Uy :
– Bạch Vân Ồ cách hai dặm về phía Tây bắc. Nếu không tìm ra thì có thể men theo bờ hồ về phía tây đi chừng một dặm thì tới bến đỗ của Hắc Long Thuyền Hành. Hãng chỉ cách bến một dặm, có đường lớn đi vào, chỉ sợ trên bến có nhiều trạm cảnh giới nên tại hạ phải đậu ở đây để tránh bị đối phương phát hiện. Tại hạ sẽ ở đây câu cá và chờ Trác gia.
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Vậy thì tốt, trước ngọ ta sẽ trở lại.
Nói xong nhảy lên bờ.
Không có trăng nhưng nhiều sao, đối với nhãn lực của Trác Thiên Uy thì quá đủ để nhận rõ cảnh vật và nhận ra phương hướng.
Thực ra Hắc Long Thuyền Hành không ở dưới thung lũng mà ở trên sườn núi, từ trong hãng có thể nhìn bao quát bến sông.
Trên bến có tới hơn hai chục chiếc thuyền của hãng.
Hắc Long Thuyền Hành gồm mười mấy ngôi nhà giống như một trang viện lớn, dân cư trong vùng có khi gọi là Bạch Vân thôn.
Chủ nhân Hắc Long Thuyền Hành là Long Vương Lộ Trường Niên, là một cao thủ rất có danh trong giang hồ hắc đạo, trong số trên trăm công nhân, thủy thủ trong hãng cũng có khá nhiều cao thủ hắc đạo.
Người ta còn đồn rằng Hắc Long Thuyền Hành là tài sản của Ngô Trung Nhất Long, chủ nhân đích thực của nó là Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái, nhưng tin đó không được kiểm chứng nên không ai biết rõ thật giả thế nào.
Long Vương Lộ Trường Niên xuất thân từ hắc đạo nên đa số các tiêu sư trong hãng cũng đều xuất thân từ các thủy trại.
Có thể coi Long Vương Lộ Trường Niên là nhân vật tiểu bá vùng Thái Hồ, vì thế tất cả các hãng thuyền hành khác ở Thái Hồ nếu không phải là thuộc hạ của Long Vương Lộ Trường Niên thì cũng chịu ảnh hưởng rất lớn từ Hắc Long Thuyền Hành.
Tàu thuyền cũng được coi là tài sản của Hắc Long Thuyền Hành nên Long Vương Lộ Trường Niên lập lầu canh không cho ai tiếp cận.
Bình thường lầu canh chỉ có một người ở lại canh gác, cứ một canh giờ đổi phiên một lần, nhưng tối nay trên mỗi lầu canh đều tàng ẩn hai người.
Trong một lầu canh ở góc phía tây có hai người đang ngồi tán chuyện vãn cho đỡ buồn ngủ.
Lầu cao hai trượng trông giống như cái chòi, có một chiếc thang gỗ để lên xuống. Đây là một ngôi lầu canh quan trọng nhất, phạm vi giám sát cũng rộng nhất.
Một trong hai tên cảnh vệ hỏi tên kia :
– Tam ca, vì sao tối nay một lầu canh lại tăng thêm một người? Có biến cố đột xuất gì vậy?
Tam ca đáp :
– Huynh đệ! Chớ hỏi nhiều! Lộ gia bảo thế nào thì cứ y như lệnh mà làm nếu không thì sẽ tự mình tìm phiền phức đấy!
– Nhưng…
– Không nhưng gì cả! Ngô lão đệ! Hãy mở lớn mắt ra một chút mà quan sát cho kỹ. Thấy bóng người thì phải lập tức chặn bắt ngay!
Đột nhiên thấy Ngô lão đệ từ từ đổ người xuống, hắn kinh ngạc kêu lên :
– Ui chao, Ngô lão đệ, ngươi sao thế?
Có tiếng người đáp :
– Không sao đâu hắn chỉ ngủ đi thôi, sau khi trời sáng hắn mới tỉnh.
Tam ca thất kinh hỏi :
– Ngươi là ai?
– Tại hạ đến đây chỉ muốn thỉnh giáo ngươi mấy vấn đề…
Tam ca sực tỉnh, đưa mắt nhìn quanh…
Trác Thiên Uy đã lên tới trên lầu dùng ngón tay dí vào chóp mũi tam ca nói :
– Nếu dám phản kháng là ta thịt ngươi ngay!
Tam ca thấy tay đối phương không có vẻ gì là đang vận công nhưng vẫn có một luồng chỉ lực xuyên vào người đau buốt, biết gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh nên không dám lùi chỉ co rúm người lại hỏi :
– Ngươi… ngươi là…
Trác Thiên Uy trầm giọng nói :
– Không cần biết tại hạ là ai, tại hạ hỏi ngươi mấy câu. Muốn sống thi hãy trả lời cho thành thật. Sáng nay các ngươi bắt một chiếc thuyền trong hồ, không sai chứ?
Tam ca run giọng :
– Thề có trời có đất, tại hạ không biết gì về vấn đề này cả!
Trác Thiên Uy vận ba thành công lực vào đơn chỉ điếm vào làm tam ca đau toát mồ hôi, trầm giọng quát :
– Ngươi không biết thì ai biết?
– Tại hạ…
– Lão huynh! Hãy biết điều một chút ở đây các ngươi có hai người, tại hạ lấy khẩu cung sẽ có đối chất, ai nói sai là sẽ bị giết ngay. Cho dù ngươi không tận mắt chứng kiến thì cũng nghe đồng bọn nói phong thanh. Hơn nữa tại hạ đoan chắc ngươi biết, vì bắt một chiếc thuyền có mấy người có võ công rất cao đâu phải là bắt một con cá? Xem ra không cho ngươi nếm chút khổ đầu là không được rồi…
Nói xong lại vận thêm mấy thành công lực điểm ra…
Tam ca đau buốt óc, rối rít nói :
– Tại hạ xin khai, xin khai!
– Nói đi!
Có một đôi lão phu thê đến đây tìm Dịch Phi Dịch quân sư, nói là người bà con xa, thuyền đang ở giữa hồ thì bị tổng tuần của chúng ta phát hiện là giả mạo, hai bên xảy ra động thủ. Đôi phu thê đó cùng với nhi nữ của chúng đều rất lợi hại, sau đó chính chủ hãng xuất lĩnh thêm một số cao thủ nữa mới khống chế được chúng bắt vào hãng giam trong một thạch động…
– Chủ hãng là ai?
– Long Vương Lộ Trường Niên Lộ đại gia.
– Hiện hắn có trong hãng không?
– Lộ đại gia vào thành tối qua chưa về.
Tam ca lắc đầu :
– Không biết. Khi nào thấy hoa thuyền ở bến mới biết đại gia đã về.
Trác Thiên Uy xuất thủ điểm Thùy huyệt tam ca rồi để hắn nằm bên cạnh Ngô lão đệ, một mình bước xuống lầu.
Chàng thận trọng tiến vào Hắc Long Thuyền Hành mà không bị ai phát hiện, thế nhưng khi trời sáng hai tên cảnh vệ tới đổi gác, thấy tam ca và Ngô lão đệ bị điểm Thùy huyệt ngủ say sưa nhưng không thể giải khai huyệt đạo cho tỉnh lại, mà chờ tới khi huyệt đạo tự giải mới hỏi nguyên do, biết có người thâm nhập liền đánh chuông báo động.
Hắc Long Thuyền Hành lập tức náo loạn.
Trong hãng có một số cao thủ lão luyện nhận ra lũ chó đều bị dược vật làm cho mê man, biết ngay có cao thủ đột nhập vào hãng.
Quản sự Dịch Phi tập trung các đội tuần canh vào sảnh đường truy vấn :
– Lúc gần sáng có cao thủ đột nhập vào bổn hãng. Có tổ cảnh vệ hoặc đội tuần canh nào phát hiện được không?
Ai cũng trả lời không phát hiện được gì.
Quản sự Dịch Phi tức khí quát :
– Vậy lúc gần sáng người nào phụ trách tuần vệ ở Bạch Vân Ồ?
Một trung niên hán tử chừa bộ râu dê đáp :
– Khải bẩm quản sự, là thuộc hạ Cao Xuân!
– Ngươi phát hiện thấy ai không?
– Có hai người…
– Hai người? Ai vậy?
– Tiểu tử con nhà họ Lương và nha đầu nhi nữ của Đường lão nhi!
Dịch Phi nhíu mày hỏi :
– Hai tên đó đêm hôm chui vào Bạch Vân Ồ làm gì?
Cao Xuân đáp :
– Chúng hẹn hò tằng tịu với nhau. Làm cái trò khỉ thì đương nhiên phải thừa lúc đêm tối, chẳng lẽ làm ban ngày được à?
Chúng nhân cười ồ cả lên.
Dịch Phi tức giận rủa :
– Con mẹ nó.
Hắn đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, nói tiếp :
– Lúc gần sáng có cao thủ đột nhập bổn hãng. Hắn điểm Thùy huyệt hai tên ở lầu canh chính là Khổng lão tam và Ngô lão thất. Khi vào tới hãng hắn lại dùng một loại dược vật rất lợi hại làm cho lũ chó đều bị mê man bất tỉnh. Đây không phải là thứ dược vật thông thường mà được các đại hành gia chế tạo, chỉ cần một số lượng nhỏ cũng đủ làm cho người và vật hôn mê. Đồng thời thủ pháp điểm huyệt của người đó cũng rất cao minh, người của chúng ta không giải được mà phải chờ cho tự giải… Qua đó cũng biết kẻ đột nhập thân thủ rất cao, tạm thời còn chưa biết hắn tới dây là có âm mưu gì, nhưng nhất định không có ý đồ thiện lương gì, vì thế mọi người phải hết sức cẩn thận đề phòng, cốt sao khi chủ hãng quay về không được để xảy ra sự cố gì…
Một người hỏi :
– Dịch quản sự, chủ hãng khi nào mới về?
– Ngay sáng nay…
Một người khác hỏi :
– Liệu kẻ mới đột nhập có liên quan gì đến việc Phó lão đầu bị bắt không?
Dịch Phi nghiêm giọng nói :
– Không được hở ra lời nào về chuyện Phó lão đầu biết chưa? Coi như không có chuyện hôm qua, không có người nào đến đây bị bắt vào hãng cả… Ai dám nói lộ ra nửa lời…
Trong sảnh chợt trở nên ồn ào, mọi người phân trần bàn toán về chuyện Phó lão đầu và kẻ bí ẩn vừa đột nhập.
Đột nhiên từ ngoài cửa vang lên giọng nói lạ hoắc :
– Đã có hai người biết tất không còn là chuyện bí mật nữa. Giấy không bao giờ gói được lửa, các ngươi có hiểu không?
Chúng nhân nghe nói đều kinh hãi nhìn ra, thấy một thiếu niên trẻ tuổi ung dung đứng giữa hành lang…
Dịch Phi đứng bật lên hỏi :
– Ai?
Thiếu niên xuất hiện là Trác Thiên Uy. Chàng trầm tĩnh đáp :
– Tại hạ là người đến tìm Phó lão đầu!
Tất cả những người có mặt trong đại sảnh thảy đều rúng động!
Dịch Phi đưa mắt ra hiệu cho tên lãnh đội Cao Xuân, tên này liền rút đao cùng một tên trong đội tuần canh lao ra cửa.
Dịch Phi quát :
– Tiểu tử! Ngươi là ai? Tìm Phó lão đầu có việc gì?
Trác Thiên Uy đáp :
– Các vị hãy giao ba người của Phó gia cho tại hạ mang đi, như vậy sẽ không tổn thương đến hòa khí giữa chúng ta. Nếu không Hắc Long Thuyền Hành này sẽ gặp đại họa lâm đầu, hung tinh chiếu mệnh đấy!
Dịch Phi vung tay quát :
– Cao lãnh đội! Giết hắn đi!
Cao Xuân cùng tên thủ hạ cùng vung đao lao tới, từ hai hướng chém xuống đầu Trác Thiên Uy.
Chàng lui nửa bước chờ hai thanh đao chém hết đà mới nhảy tới vung chân phóng trúng mỗi tên một cước.
Bịch bịch!
Cao Xuân bị đá văng vào bậc cửa, máu mũi máu miệng trào ra vừa lăn lộn vừa rên rỉ, còn tên hán tử thì bị đập lưng vào cột hành lang rũ xuống bất động…
Trác Thiên Uy nhìn vào sảnh nói :
– Tại hạ đã nói các vị hãy giao ba người của Phó gia cho tại hạ mang đi, như vậy sẽ không tổn thương đến hòa khí giữa chúng ta. Nếu không Hắc Long Thuyền Hành này sẽ gặp đại họa lâm đầu, hung tinh chiếu mệnh. Nếu vẫn còn chưa tin chờ tại hạ rút đao thì sẽ trễ mất đấy!
Dịch Phi vẫn còn chưa tử tâm, tiếp tục ra lệnh cho thuộc hạ xông vào.
Tuy có phần sợ nhưng người của Hắc Long Thuyền Hành cậy người đông thế mạnh, thấy đối phương chỉ là một thiếu niên miệng còn hôi sữa thì tỏ ý coi thường lại vung đao kiếm xông ra.
Lần này tới năm tên liên thủ nên công thế hung mãnh và ác liệt hơn.
Hắc Long Thuyền Hành là một dạng bảo tiêu nên người của chúng đều hung mãnh và thiện chiến, năm tên liên thủ tấn công, tay cầm các loại binh khí khác nhau, một tên dùng kiếm, tên thứ hai dùng quỷ đầu đao, tên thứ ba thì sử một đôi nhật nguyệt song hoàn. Tên thứ tư dùng Ngô Công câu, tên thứ năm dùng cửu tiết tiên.
Trước công thế hung mãnh như thế, Trác Thiên Uy đành xuất đao đối địch.
Lần này cũng chỉ một chiêu cả năm tên hán tử đều kinh hoàng lùi lại, sau một loạt tiếng loảng xoảng, cả năm tên võ sĩ trong Hắc Long Thuyền Hành đều bị đánh bật binh khí khỏi tay, có tên cả bàn tay lẫn binh khí bị chém băng đi, ôm lấy bàn tay đẫm máu rú lên thảm thiết…
Trác Thiên Uy hừ một tiếng nói :
– Các ngươi chỉ là một hãng thuyền hành chở khách mà dám xưng hùng xưng bá, chiếm cứ một vùng tự xưng là cấm địa, hoành hành bá đạo, vô vương vô pháp, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám bắt người cướp thuyền. Các ngươi không để lương tâm được sống yên lành, nếu không trừng trị thẳng tay thì còn gì là quy củ vương pháp nữa? Quản sự Dịch Phi! Ta đã cảnh báo trước, thế mà ngươi không chịu nghe. Tại hạ nhắc lại lần nữa. Nếu không chịu giao ba người của Phó gia cho tại hạ mang đi, Hắc Long Thuyền Hành sẽ tới ngày mạt vận đấy!
Nói xong ung dung tiến vào đại sảnh.
Trong sảnh vẫn còn hơn ba chục tên hán tử, với lực lượng hoàn toàn chiếm ưu thế, hơn nữa Hắc Long Thuyền Hành xưa nay quen thói hoành hành bạo ngược, chưa cúi đầu trước ai bao giờ, nay đối phương chỉ là một thiếu niên đơn thân độc mã. Dịch Phi đời nào chịu thua.
Hắn rút kiếm quát lên :
– Tất cả xông vào? Phân thây hắn thành muôn mảnh cho ta!
Hơn ba mươi tên hán tử cũng là hạng hung tàn, quen thói cướp bóc ức hiếp thuyền khách và gây sự với các hãng khác, nay cậy người đông được lệnh quản sự tất cả đều rút binh khí ào tới như triều như thác.
Trác Thiên Uy lập hiện sát cơ quát :
– Các ngươi đã không biết sống chết, đừng trách tại hạ đại khai sát giới!
Đao quang lóe sáng. Thây rơi, máu đổ tơi bời! Tiếng rú thảm vang lên kinh tâm động phách…
Chỉ trong chốc lát, bảy tám tên trúng đao đổ gục xuống, nhiều tên khác bị đánh bay binh khí hốt hoảng chạy lui.
Trong cảnh hoảng loạn Trác Thiên Uy lao tới, chỉ một chiêu đã chém băng thanh kiếm cùng nửa cảnh tay phải Dịch Phi rồi lao tới cắp lấy hắn đã hôn mê bất tỉnh lên quát :
– Tất cả ra khỏi sảnh đường! Nếu tên nào còn dám ở lại Trác Thiên Uy ta sẽ giết ngay tên đó!
Ba tiếng Trác Thiên Uy chẳng khác gì tiếng sét giữa trời quang.
Uy danh chàng đã vang khắp tam sơn ngũ nhạc, có đâu Hắc Long Thuyền Hành ở ngay Thái Hồ lại không nghe?
Bên ngoài có tiếng người kêu lên :
– Hãng chủ đã về!
Trác Thiên Uy nghe nói buông ngay Dịch Phi xuống nhìn ra cửa.
Một tên tiểu nhị mình bận cẩm bào, cằm chừa bộ râu dê, tầm vóc trung đẳng, lưng mang trường kiếm, dáng vẻ uy nghi, cùng hai tên hán tử tiến vào tiền viện, thấy mọi người trong sảnh tranh nhau chạy ra liền trầm giọng quát :
– Đứng lại! Có chuyện gì vậy?
Bọn kia dừng lại, một tên run giọng nói :
– Khải bẩm đại gia, có người xưng là Trác Thiên Uy đột nhập bổn hãng…
Trung niên nhân bậm cẩm bào chính là chủ nhân Hắc Long Thuyền Hành, Long Vương Lộ Trường Niên đang bước lên thạch cấp nghe nói thì biết sắc lùi lại.
Trác Thiên Uy bước ra hỏi :
– Ngươi là Long Vương Lộ Trường Niên?
– Chính là tại hạ. Ngươi là… Trác Thiên Uy?
– Không sai!
– Các hạ tới đây làm gì? Hắc Long Thuyền Hành với ngươi không thù không oán…
Trác Thiên Uy đáp :
– Tại hạ tới đây để đòi công đạo!
– Đòi công đạo gì?
– Sáng nay, các ngươi vô cớ bắt đi phu thê Trường Xuân cốc chủ Phó đại hiệp, Lăng Vân Phi Yến Phó phu nhân và nhi nữ của họ. Tại hạ tới đây đòi người, nếu ngươi chịu giao ba người họ ra thì mọi việc kể từ bây giờ trở thành yên thấm. Nhược bằng không tại hạ sẽ cho huyết tẩy Hắc Long Thuyền Hành, quyết không dung tình!
Long Vương Lộ Trường Niên quát :
– Tiểu tử hồ ngôn! Ngươi nói ta bắt người, vậy chứng cớ đâu?
– Hô hô hô hô…
Trác Thiên Uy ngửa mặt cười to một tràng rồi đáp :
– Long Vương Lộ Trường Niên! Nên biết Trác Thiên Uy ta không phải là thiện nam tín nữ, chỉ trong mấy ngày qua cao thủ hắc đạo ở Tô Châu tử thương vô số, hầu hết chính là kiệt tác của Trác Thiên Uy ta! Phó đại hiệp là vị anh hùng hiệp nghĩa, vì việc gì cũng tuân theo quy củ giang hồ nên chịu không ít thiệt thòi, còn Trác Thiên Uy ta từ hôm nay lấy trác hiệu là Bá Vương, hành sự không cần tuân theo quy củ. Xưa nay ta không tự coi mình là hành hiệp trượng nghĩa, làm việc gì cũng cốt đạt đến mục đích của ta thôi. Các ngươi ở đây có trăm nghìn người, tất chúng theo lệnh ngươi trăm miệng một lời, dù biết đó là sự thật nhưng ta không thể cãi thắng các ngươi được…
– Ta chỉ cần biết các ngươi bắt cả nhà Phó đại hiệp ba người, như thế là đủ. Phó đại hiệp là bậc anh hùng trượng nghĩa, cho dù bản lĩnh rất cao nhưng vì hành động đường đường chính chính nên không thắng được lũ tiểu nhân ti tiện các ngươi. Còn ta hành động chỉ cố đạt mục đích, tự vấn tâm vô hối thôi, không cần tuân theo quy củ! Bây giờ chỉ hỏi ngươi một câu: Có chịu giao ra ba người của Phó đại hiệp hay không?
Long Vương Lộ Trường Niên hỏi :
– Ngươi định làm gì?
– Giết sạch Hắc Long Thuyền Hành các ngươi! Không chỉ thế, sau khi giết người, tại hạ còn phóng hỏa thiêu hủy cơ nghiệp của ngươi!
Bấy giờ Dịch Phi chợt tỉnh lại, giãy giụa đứng lên, bước ra hành lang nói :
– Đại gia! Hắn tới đây… dùng dược vật khống chế hết cảnh vệ và chó săn… có thể hắn có đồng bọn. Vừa rồi đã giết chết hơn chục huynh đệ chúng ta… Tên này rất độc ác, đã nói tất làm đấy!
Long Vương Lộ Trường Niên gào lên :
– Trác Thiên Uy! Ngươi không thể hành động hung tàn như thế? Ngươi… không thể…
Trác Thiên Uy hỏi :
– Ngươi vô cớ bắt người cướp thuyền, như vậy thì gọi là nhân từ hay sao? Nếu như trong ba người của Phó đại hiệp có ai bị tổn hại gì, nhất định tại hạ sẽ đại khai sát giới, khi đó sẽ biết ta có hung tàn hay không!
Chàng quay vào đại sảnh, lấy ống hỏa tập đánh lên nói to :
– Long Vương Lộ Trường Niên! Mau trả lời đi, tại hạ bắt đầu phóng hỏa đây, đại sảnh là mục tiêu đầu tiên…
Long Vương Lộ Trường Niên quét mắt nhìn vào đại sảnh, thấy mười mấy tên thuộc hạ thủng ngực bay đầu nằm rải rác, đại sảnh đầy máu me thì biết Trác Thiên Uy không nói giả liền kêu lên :
– Đừng phóng hỏa! Đừng phóng hỏa! Tại hạ giao người…
* * * * *
Nửa khắc sau, Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa, Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc và Phó Phụng Minh được đưa lên thuyền cũ của bọn họ trước khi bị bắt chuẩn bị rời khỏi Tiến Phúc sơn.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Phó tiền bối, làm sao ba vị để Long Vương Lộ Trường Niên bắt được thế?
Chàng hỏi vậy nhưng thực chất đã biết rõ nguyên do rồi.
Phó Hoa thở dài đáp :
– Thôi đừng nhắc tới nữa! Đó gọi là hổ lạc đất bằng chó cũng khinh… Lão phu đang ở giữa giang hồ thì có mấy tên lặn dưới nước đâm chìm thuyền, sau đó chúng cho năm sáu chiếc thuyền vây lấy, quả là anh hùng không có đất dụng võ! Chúng bắt chúng ta về giam trong một thạch động ở Bạch Vân Ồ… Trác lão đệ, làm sao ngươi biết được mà vào cứu?
Trác Thiên Uy đáp :
– Hàn Chí Cao báo cho vãn bối biết, nói rằng Phó tiền bối cứ hành hiệp trượng nghĩa như thế đối với bọn ma đầu tiểu nhân tất khó tránh khỏi thiệt thòi…
Phó Phụng Minh hỏi :
– Thiên ca! Chúng tôi hành hiệp trượng nghĩa như thế, huynh rất ghét phải không?
Trác Thiên Uy đáp :
– Phó cô nương quá lời! Trong thiên hạ võ lâm thì có nhiều dạng người. Tại hạ không có thành kiến gì với các nhân vật hiệp nghĩa cả mà chỉ thấy mình không xứng được coi là người nghĩa hiệp mà thôi. Tại hạ chỉ dùng biện pháp mà mình thấy đó là hợp lý để hành sự, nếu nói thật thì chỉ e các vị phật ý.
Trường Xuân cốc chủ nói :
– Trác lão đệ! Nếu chúng ta mà phật ý khi nghe những lời nói thẳng của ngươi thì còn hành hiệp trượng nghĩa, còn là võ lâm đồng đạo gì nữa?
Trác Thiên Uy hỏi :
– Các vị đang điều tra vụ huyết án của Hồ gia ở Trấn Giang, nhưng nếu tra được hung thủ thì tiền bối làm thế nào? Nếu bắt được thì không nói, nhưng nếu hung thủ mà liều chết kháng cự thì các vị có dám giết hắn đi không? Nếu giết hắn các vị sẽ trở thành hung phạm! Là người hành hiệp trượng nghĩa các vị đâu thể bất tuân vương pháp? Còn tại hạ mất đi châu báu, lẽ ra tại hạ có thể đi báo quan, nhưng quan phủ có khả năng tìm ra tội phạm không? Vậy tại hạ phải tự mình truy tìm kẻ phạm pháp. Đó không thể coi là hành hiệp trượng nghĩa được. Bởi vì hành hiệp là để đả phá bất bình, giúp quan phủ trừ bạo an dân, nhưng tại hạ không có đức hạnh để làm việc đó.
Phó Phụng Minh hỏi :
– Vì thế mà huynh bỏ muội không thèm để ý đến nữa chứ gì?
Trác Thiên Uy ngượng ngùng đáp :
– Nói vậy cũng có phần đúng. Tại hạ không thể làm tổn hại đến thanh uy hành hiệp trượng nghĩa của cô nương…
Vừa lúc đó, chiếc thuyền câu của Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính tới gần.
Trác Thiên Uy đứng lên nói :
– Phó tiền bối, Cốc chủ phu nhân, Phó cô nương tại hạ cáo từ? Hẹn gặp lại?
Nói xong nhảy vút sang thuyền Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính Chiếc thuyền câu lướt đi rất nhanh.
Trường Xuân cốc chủ nhìn theo lắc đầu nói :
– Trác lão đệ nói thế không phải hoàn toàn thực tâm đâu. Nếu quả thật hắn hiểu lầm về những người hành hiệp trượng nghĩa thì đã không tiếp xúc với chúng ta.
Lăng Vân Phi Yến nói :
– Tướng công, Trác thiếu hiệp không tiếc gây ra gió tanh mưa máu để giải cứu chúng ta… Thái độ của nó thay đổi tất phải có nguyên nhân.
Trường Xuân cốc chủ hỏi :
– Nữ nhi, nó có nói cho ngươi biết về hoàn cảnh mất đi bảo vật thế nào không?
Phó Phụng Minh lắc đầu :
– Huynh ấy căn bản là không muốn nói. Ngay cả số lượng ngoài ba chiếc ngọc thoa và viên Kim Quy Phỉ Thúy ra, huynh ấy không nói thêm còn thứ gì khác nữa.
Phó Phụng Minh nói tiếp :
– Khi bị giam trong thiết lao của Tống gia, nữ nhi thi triển công phu Thiên Nhĩ Địa Thính nghe bọn người của Tống gia nói chuyện với nhau là có tên Linh Hồ nào đó dùng một thứ bảo vật gì rất quý muốn đổi lấy Thiên ca… Cha có biết Linh Hồ là ai không?
Trường Xuân cốc chủ trầm ngâm nói :
– Khả năng là Thất Ảo Hồ của Tam Tinh minh…
Lăng Vân Phi Yến nói :
– Phụng nhi, khi bị giam nó đối với ngươi thế nào?
– Huynh ấy rất quan tâm chăm sóc, động viên nữ nhi, nếu không có huynh ấy tất nữ nhi đã ngã quỵ không sống nổi tới bây giờ. Ngờ đâu chỉ vừa thoát ra ngoài huynh ấy liền trở nên lạnh lùng coi như người xa lạ.
* * * * *
Thuyền rẽ vào một tiểu chi lưu, Trác Thiên Uy đưa cho Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính hai đỉnh bạc nói :
– Bây giờ tại hạ đi đây, xin đa tạ Trương huynh!
Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính đáp :
– Tạ gì chứ? Mất công một ngày đêm. Trác huynh đã hậu thưởng tới mười mấy lạng, đủ tiền mua một chiếc thuyền mới, người phải cảm tạ là tiểu đệ mới đúng. Sau này có việc gì, xin Trác gia cứ đến tìm tiểu nhân!
Trác Thiên Uy gật đầu, nhảy lên bờ nhưng chưa đi ngay.
Chàng cẩn thận ngồi quan sát một lúc, khi yên chí là không bị ai theo dõi mới nhẹ nhàng bước đi.
Đi chừng hơn một dặm tới một chỗ rẽ, chợt thấy một lục y thiếu nữ đứng chờ, chính là Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh.
Trác Thiên Uy ngạc nhiên hỏi :
– Cô nương sao lại ở đây?
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
– Muội ở đây… chờ huynh.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Tại hạ đến Bạch Vân Ồ, làm sao cô nương biết.
– Huynh là đại ân nhân của muội, đương nhiên muội phải biết chứ?
– Thế nào? Cô nương rời khỏi Tam Tinh minh rồi sao?
– Vâng!
Trác Thiên Uy gật đầu nói :
– Như vậy là Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đã giữ lời. Rất tốt!
Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
– Trong Tam Tinh không ai ngăn cản muội cả, chỉ một mình Vô Tình Giả Thất Cô nhưng thị không phải là một người trong Tam Tinh nên không dám làm gì.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Còn Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương thì sao?
– Cô ta không đến Tĩnh viên. Lê Thiên Hương là cánh tay đắc lực của nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên. Ở Tam Tinh minh Thất Ảo Hồ có địa vị rất cao nhưng hai hôm nay cô ta không thấy đâu cả. Chỉ sợ thị không biết việc Tam Tinh minh hóa giải với Trác huynh nên Lê Thiên Hương vẫn tiếp tục ám toán…
Trác Thiên Uy nói :
– Tại hạ không sợ cô ta! Tuy nhiên bây giờ thì tại hạ còn chưa muốn tìm Thất Ảo Hồ đâu…
– Vậy Trác huynh muốn tìm ai?
Trác Thiên Uy hỏi :
– Nhờ cô nương dẫn tại hạ đi tìm Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc được không?
Nguyệt Hoa Tiên Tử gật đầu đáp ứng ngay :
– Đương nhiên là được!
* * * * *
Phần lớn bọn võ sĩ trong Hắc Long Thuyền Hành trước trước đây từng làm đủ việc phi pháp như trộm cướp, tống tiền, trấn lột… nên sau khi xảy ra vụ án động trời ở Bạch Vân Ồ, quan phủ để ý điều tra về thân nhân của những tên này.
Dịch Phi thân phận là một quản sự thì không dính dáng đến những vụ lặt vặt này, nhưng cũng được chú ý vì nguyên nhân khác.
Nguyên Dịch Phi có một người anh rể tên là La Kinh Quốc làm giám thị kho quân khí ở phủ huyện. Hai tháng trước, kho quân khí mất trộm một nghìn mũi tên, sau khi sự việc được phát hiện qua điều tra quan tuần binh nghi ngờ La Kinh Quốc thông đồng với ngoại nhân lấy trộm, ngoại nhân đó được La Kinh Quốc khai là Dịch Phi.
Nhờ khai báo thành khẩn nên La Kinh Quốc chỉ bị phạt đòn mấy chục trượng rồi đuổi khỏi nhiệm sở mà không bị phạt tù, hắn trở nên rất căm hận tên em vợ đã làm hỏng đời mình…
Vị tuần binh là bằng hữu của bổ đầu Hàn Chí Cao nên hai người cùng kết hợp điều tra vụ án này.
Hôm ấy trong căn phòng khách của Hàn bổ đầu có bốn người ngồi quanh bàn rượu là quan tuần binh Dương Tín, chủ nhà Hàn Chí Cao, Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa và thêm vị khách La Kinh Quốc.
Dương Tín mời La Kinh Quốc đến uống rượu nói chuyện tâm tình chứ không phải để thẩm vấn, vì thế cuộc nói chuyện tuy có liên quan đến vụ án vừa xảy ra nhưng không có gì căng thẳng.
Dương Tín nói :
– La lão đệ, theo tin chúng tôi nhận được thì sau khi lệnh thế đệ Dịch Phi bị thương ở Bạch Vân Ồ thì bị thất tích một cách bí ẩn, nhiều khả năng là gặp độc thủ.
La Kinh Quốc căm hận đáp :
– Cứ để hắn chết đi là tốt nhất. Nếu hắn không chết, đầu tại hạ sớm muộn gì cũng bị hắn ngắt khỏi cổ thôi!
Dương Tín nói :
– La lão đệ! Vậy là ngươi còn chưa biết rõ thủ đoạn ác độc của các nhân vật hắc đạo rồi! Thực ra Dịch Phi không phải là cố ý làm hại ngươi đâu, chẳng qua hắn làm theo lệnh của ai đó. Nếu không chấp hành sẽ bị chết một cách vô cùng bi thảm…
La Kinh Quốc lạnh lùng nói :
– Hắn chịu như thế cũng đáng!
Dương Tín nói :
– Người ta không phải là thánh hiền, có ai khỏi mắc sai lầm? Lệnh thế đệ đi sai một nước cờ nên hại một đời, không nên hoàn toàn trách hắn được. Đương nhiên kẻ thao túng Dịch Phi đã có dự mưu từ trước La lão đệ có thể nói ra danh tính những người có mối liên hệ mật thiết với lệ thế đệ mà ngươi biết không?
La Kinh Quốc đáp :
– Dịch Phi rất ít khi mang theo bằng hữu về nhà nên quan hệ thế nào tại hạ không rõ lắm.
Dương Tín hỏi :
– Vậy ngươi có nhớ danh tính tên nào không?
– Một người là Độc Yết Tử Cao Phong, một người là Hạ Nguyên, một tên nữa là Thái Thập Nhị, còn một tên nữa họ Điền nhưng tên gì thì tại hạ đã quên mất…
Dương Tín tỏ ra là vị tuần binh rất có năng lực điều tra, liền hỏi ngay :
– Điền Thịnh Hành, trác hiệu Phốc Hầu phải không?
La Kinh Quốc gật đầu đáp :
– Phốc Hầu Điền Thịnh Hành, không sai!
Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa tỏ vẻ quan tâm :
– Dương lão đệ. Phốc Hầu Điền Thịnh Hành là người thế nào?
Dương Tín đáp :
– Tên này võ công rất cao, tâm hắc thủ lạt, vô cùng thâm hiểm ác độc. Hai năm trước hắn có đến kinh doanh ở Phong Kiều trấn, làm chủ một sòng bạc, có liên hệ khá chặt chẽ với Ngô Trung Nhất Long.
Phó Hoa hỏi :
– Vậy bây giờ hắn ở đâu?
– Hắn đã chuyển tới Quang Phúc trấn, ở gần cổng bắc thành. Trên danh nghĩa là võ sư hộ viện cho lão đại tài chủ Hạ Bách Vạn, nhưng thực tế hắn vẫn ngầm làm việc cho Ngô Trung Nhất Long.
Phó Hoa hỏi :
– Hắn giao tình với Thần Thủ Thiên Quân thế nào?
Dương Tín đáp :
– Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái là hạng công tử hào hoa, rất đam mê tửu sắc, ưa rượu ngon gái đẹp mà ít quan tâm đến những vấn đề trong giang hồ của bái huynh Ngô Trung Nhất Long. Đương nhiên hắn cũng quen biết Phốc Hầu Điền Thịnh Hành, nhưng chỉ trên cơ sở giao du về rượu và gái mà thôi.
Phó Hoa gật đầu nói :
– Ta nghĩ rằng mình đã lần được manh mối quan trọng rồi!
* * * * *
Tam Tinh minh đang chiêu tập mọi lực lượng đang có mặt tại Tô Châu, kể cả những nhãn tuyến bí mật để chuẩn bị rút về Giang Bắc, không chỉ chấp nhận với Trác Thiên Uy mà còn công khai tuyên bố với Ngô Trung Nhất Long và những môn phái khác về quyết định đó.
Một chiếc thuyền nhỏ sắp ghé bến Khê Khẩu thì có một chiếc du thuyền đuổi theo.
Trên du thuyền đứng một lục y thiếu nữ, hướng sang chiếc thuyền nhỏ phía trước vẫy tay nói :
– Thất Cô! Ra đây cho hỏi một câu…
Vô Tình Giả Thất Cô từ trong khoang bước ra, nhìn lục y thiếu nữ cười nói :
– Thì ra là ngươi! Lê Thiên Hương phái ngươi tới phải không?
Lục y thiếu nữ ngạc nhiên hỏi :
– Thất Cô cũng biết tôi?
Vô Tình Giả Thất Cô đáp :
– Chỉ đoán mà thôi! Thực ra Lê cô nương không nên thù hận thư thư như thế… Chúng ta là người nhà có chung mục đích, chỉ là thủ đoạn khác nhau đối chút mà thôi… Ui chao! Ngươi…
Thị chưa nói xong thì hai chiếc thuyền cập sát lại nhau, lục y thiếu nữ bất thần xuất thủ điểm sang mấy chỉ làm Vô Tình Giả Thất Cô gục xuống rồi nhảy sang cắp lấy.
Bấy giờ trên thuyền nhỏ ngoài hai tên thuyền phu còn có ba cao thủ hộ tống Vô Tình Giả Thất Cô, thấy cô ta bị hạ thủ thì rút binh khí từ mui thuyền lao ra…
Lục y thiếu nữ cắp lấy Vô Tình Giả Thất Cô không trở về thuyền mà nhảy lên bờ lao vút đi…
Ba tên hán tử lập tức truy theo… Thế nhưng lục y thiếu nữ chừng như đã bố trí cẩn thận, ba tên thuộc hạ của Vô Tình Giả Thất Cô vừa mới đuổi được mười mấy trượng thì bị mấy người mai phục bên đường dùng ám khí giết chết…
Trên chiếc du thuyền ngoài lục y thiếu nữ ra còn có mấy người nữa, khi Vô Tình Giả Thất Cô đã bị bắt đi, ba tên hán tử nhảy ra khỏi thuyền rồi, thì nhất loạt nhảy sang, giết chết tất cả những người còn lại trên thuyền…
Một nhân ảnh đã nhận ra tình thế bất lợi, nhảy lên bờ tẩu thoát.
Một tên từ du thuyền nhảy sang nói :
– Tam ca! Một tên chạy thoát lên bờ rồi!
Tên chỉ huy ra lệnh :
– Lên bờ đuổi theo! Quyết không để tên nào sống sót!
Hai tên nhảy lên bờ truy sát. Bọn còn lại dìm chiếc thuyền nhỏ rồi quay về thuyền mình…
Lát sau chiếc du thuyền chèo đi, trên bến sông trở nên vắng lặng, chiếc thuyền nhỏ vừa chở Vô Tình Giả Thất Cô và mấy cao thủ đã chìm xuống đáy, tựa hồ chưa hề tồn tại trên đời!
* * * * *
Cũng trong thời gian đó, Trác Thiên Uy cùng Nguyệt Hoa Tiên Tử đóng giả một thôn nữ lên một chiếc thuyền khác trên bến Phong Kiều trấn.
Trác Thiên Uy tới trước một trung niên hán tử cao lớn đang sai phái bọn thuyền phu chắp tay hành lễ nói :
– Hứa huynh! Tại hạ mạo muội đến gặp ngươi mà không báo trước, xin thứ lỗi!
Trung niên hán tử nhíu mày hỏi :
– Các hạ gặp Hứa mỗ có việc gì?
Trác Thiên Uy đáp :
– Lăng cô nương biết Hứa huynh chỉ huy ở đây, vì thế dẫn tại hạ đến yết kiến.
Trung niên hán tử cao lớn đó là Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc, người hai tháng trước phụ trách lực lượng Tam Tinh minh ở Trấn Giang, bây giờ được điều tới chỉ huy thuyền bè cho cuộc rút lui sắp tới.
Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc còn có bốn tên thủ hạ, tên nào tên nấy đều khôi ngô tráng kiện, nhìn Trác Thiên Uy bằng ánh mắt cảnh giác, tuy không nói là thù địch nhưng thái độ không có chút thiện ý nào.
Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc vốn không lạ gì Trác Thiên Uy, nhưng vẫn giữ thái độ khách khí nói :
– Trác huynh đến gặp tại hạ, không biết có gì chỉ giáo? Chúng ta chuẩn bị lên thuyền rời Tô Châu rồi, không biết Trác huynh có muốn đồng hành không?
Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :
– Hứa huynh coi Trác mỗ là Bá Vương thật sao? Tại hạ có quyền gì mà dám cùng đi với quý Minh chứ?
– Vậy xin hỏi Trác huynh có gì chỉ giáo?
Trác Thiên Uy đáp :
– Tại hạ chỉ xin hỏi một việc nhỏ…
– Việc gì xin cứ nói…
– Trước đây Hứa huynh phụ trách lực lượng của quý Minh ở Trấn Giang. Hai tháng trước có một vị phú thương tên là Triệu Vô Khải đến ở lại đó một thời gian, Hứa huynh có biết người này không?
Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
– Triệu Vô Khải… Không sao! Quả thật có người này… không biết Trác huynh…
Trác Thiên Uy nói :
– Lúc đầu Triệu Vô Khải vừa đến Trấn Giang thì quý Minh có cho người theo dõi nhưng sau đó thì không để ý đến nữa. Việc đó là do nguyên nhân gì, Hứa huynh có thể cho biết không?
Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc đáp :
– Chỉ thị của bổn Minh là chỉ trong trường hợp thật cần thiết, nếu không thì phải giữ thái độ hòa hoãn, không can dự vào những chuyện thị phi trong giang hồ. Hơn nữa thương nhân không hại gì đến công việc của bổn Minh, càng không nên can dự vào.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Triệu Vô Khải là thương gia đơn thuần thôi chứ?
Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc đáp :
– Trong quá trình điều tra thì chúng tôi thấy không cần thiết theo dõi nữa.
– Chỉ vì phát hiện thấy Triệu Vô Khải chỉ là thương gia đơn thuần thôi chứ gì?
– Lúc đó Ngô Trung Nhất Long phái người tới bí mật liên lạc với người của Long Vương Lộ Trường Niên. Lộ lão huynh cũng cho người tìm đến tại hạ yêu cầu từ bỏ việc theo dõi Triệu Vô Khải. Tại hạ không có lý do gì mà từ chối yêu cầu của Lộ lão huynh nên cho triệt hồi người theo dõi.
Thì ra Long Vương Lộ Trường Niên cũng dính dáng đến Triệu Vô Khải?
Trác Thiên Uy chợt thấy ân hận. Lẽ ra sau khi cứu toàn gia Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa ra, chàng không nên vội vàng rời khỏi Hắc Long Thuyền Hành mới đúng!
Chàng thầm quyết định :
– Trường Xuân cốc chủ tới Hắc Long Thuyền Hành tất có liên quan đến việc này… Lẽ ra mình nên hỏi rõ nguyên do. Xem lại, cần tìm Phó tiền bối thương lượng mới được!
Chàng nhìn Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc nói :
– Không có gì. Tạm biệt!
Trác Thiên Uy cùng Nguyệt Hoa Tiên Tử rời khỏi bến sông, cứ xuôi theo bờ sông đi về hướng nam.
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
– Trác gia bây giờ chúng ta đi đâu thế này?
Trác Thiên Uy đáp :
– Đi tìm Phó cô nương.
Nguyệt Hoa Tiên Tử nhíu mày hỏi :
– Tìm Phó cô nương? Cô ta là ai vậy? Tôi có biết không?
Trác Thiên Uy nói :
– Cô nương đừng hỏi gì cả! Khi gặp cô ta sẽ biết thôi. Trước đây tại hạ với Phó cô nương từng ước gặp nhau có chút việc, nhưng sau đó vì có công chuyện nên tại hạ không đến, nếu Phó cô nương cũng không đến thì sẽ mất công đi tìm…
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
– Huynh và Phó cô nương cùng phối hợp hành động gì hay sao? Làm sao huynh cứ nói là chỉ hành động một mình?
Trác Thiên Uy đáp :
– Cô ấy điều tra hung thủ một vụ huyết án. Còn tại hạ thì cũng truy tìm hung thủ đó vì hắn liên quan đến vụ trộm bảo vật của mình. Nhưng có chỗ khác nhau, Phó cô nương là người hành hiệp trượng nghĩa, còn tại hạ chỉ vì mục đích cá nhân thôi. Bây giờ tại hạ tìm cô ấy để trao đổi tin tức.
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
– Cô ấy dáng người thế nào? Có đẹp không?
Trong ngôn từ đã có ý ghen.
Trác Thiên Uy đáp :
– Khi gặp cô nương sẽ biết thôi!
Chỗ Trác Thiên Uy hẹn gặp Phó Phụng Minh cách Hàn San tự không xa, đó là nơi Phó gia lưu trú mỗi khi đến Phong Kiều trấn, chính là nơi Trác Thiên Uy lần đầu tiên gặp Phó Phụng Minh, sau sự kiện xảy ra ở Thiên Bình sơn.
Trước ngôi nhà nhỏ là bến sông. Trên bến không có thuyền như vậy là nhiều khả năng không có người ở nhà.
Sau nhà có một khu vườn rau chừng bốn năm mẫu đất, một đôi nam nữ nông phu đang lúi húi tưới rau, khu vực này là nơi cung cấp rau quả chính cho Phong Kiều trấn nên việc đó là bình thường không làm ai chú ý.
Hai người sắp rẽ vào ngôi nhà thì gặp một lão hòa thượng đang đi về phía Hàn San tự.
Khu vực này thì gặp các tăng lữ Hàn San tự là chuyện thường, nhưng điều đáng chú ý là phía trước lão hòa thượng cách chừng năm trượng còn có một chiếc kiệu nữa.
Lão hòa thượng thì cứ đi thong thả phía sau, nhưng chiếc kiệu thì vừa tới lối rẽ vào con đường nhỏ dẫn tới một khu rừng thông nhỏ thì đột nhiên dừng lại. Hai tên kiệu phu và hai tên hán tử hộ kiệu, ngoài ra còn có một lão thái bà chừng sáu mươi tuổi tay cầm một cây trúc trượng đứng chắn giữa đường, ý chừng chờ lão hòa thượng.
Lão này vẫn ung dung tiến lại gần.
Lão thái bà bước ra nói :
– Hòa thượng! Lão thân có việc hỏi ngươi.
Lão hòa thượng dừng lại chắp tay nói :
– Nam mô a di đà Phật! Chẳng hay nữ thí chủ có gì chỉ giáo?
Lão thái bà hoành trượng, dáng vẻ rất hùng hổ.
– Ngươi là hòa thượng chùa nào?
Lão hòa thượng vẫn tỏ ra nhã nhặn :
– Lão nạp khổ tu ở Hàn San tự.
Lão thái bà tiếp tục truy vấn :
– Ngươi biết gần đây có một nơi gọi là Bách Liễu cốc không?
Lão hòa thượng gật đầu đáp :
– Có. Cứ rẽ sang đường nhỏ đi chừng bốn năm dặm thì tới Bách Liễu cốc.
Lão thái bà chợt vung trượng quát :
– Hòa thượng! Ngươi dẫn chúng ta tới Bách Liễu cốc!
Lão hòa thượng tỏ ra khó xử nói :
– Thí chủ minh giám! Bần nạp thực ra cũng muốn giúp các vị nhưng vì không thuận đường mà cần phải hồi tự đúng giờ vì còn có việc. Thí chủ cứ theo đường mòn là tới Bách Liễu cốc, không bị lạc đâu!
Lão thái bà lên giọng hách dịch :
– Lạc hay không còn chưa biết. Cái chính là lão thân cần ngươi dẫn đường. Đi!
Lão hòa thượng chắp tay cầu khẩn :
– Nam mô a di đà Phật! Quả thật bần nạp không rảnh, xin thí chủ thứ lỗi!
Lão thái bà hừ một tiếng quát :
– Ngươi có chịu dẫn đường không?
– Thí chủ…
Lão hòa thượng vừa cất tiếng van xin thì lão thái bà đã vung trúc trượng đáng xuống, trúng vai làm lão ngã lăn xuống…
Một trượng giáng thẳng cánh hiển nhiên là không nhẹ, khiến lão ngã lăn xuống, xương vai tưởng chừng muốn gãy, đau đến nỗi mồ hôi túa ra đẫm trán, kêu trời la đất.
Trác Thiên Uy và Lăng Nguyệt Anh đứng cách bảy tám trượng, thấy tình cảnh lộn xộn liền chạy tới.
Trong kiệu có tiếng người nói vọng ra :
– Đơn lão lão! Để yên cho lão, chúng ta đi thôi!
Lão thái bà tỏ vẻ rất biết nghe lời, không gây sự đối với lão hòa thượng nữa, nhưng trước khi đi còn đe lại một câu :
– Tha cho ngươi một lần!
Rồi ra lệnh cho bọn kiệu phu :
– Khởi kiệu!
Hai tên kiệu phu liền khiêng kiệu lên theo sơn đạo tiến vào rừng, để lại lão hòa thượng vẫn nằm lăn trên đất rên la thảm thiết.
Trác Thiên Uy đến gần cúi xuống lão ta hỏi :
– Đại sư có sao không?
Lão hòa thượng vừa rên vừa nói :
– Trời đất! Trong thiên hạ… làm gì có kẻ… vô lí… như vậy chứ?
Trác Thiên Uy lại hỏi :
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Lão hòa thượng kể lại đầu đuôi sự tình.
Bách Liễu cốc! Chính là mật đà của Tam Tinh minh từng bị Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào sai Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ đến tiêu diệt mấy ngày trước.
Trác Thiên Uy buông lời an ủi :
– Đại sư, chúng gieo nhân nào thì gặt quả ấy thôi! Hãy ráng chịu một chút! Đại sư còn đi được không?
Lão hòa thượng chống tay đứng lên, chỉ về phía Hàn San tự nói :
– Chỉ một dặm nữa thì đến chùa… Còn gắng được!
– Thì ra đại sư là tăng lữ Hàn San tự, có cần tại hạ đưa về không?
– Cám ơn thí chủ, bần nạp còn đi được!
Nói xong tấp tểnh bước đi.
Nhìn theo lão đi xa, Trác Thiên Uy quay sang Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
– Bách Liễu cốc là mật đàn của Tam Tinh minh, không biết chúng còn để lại người không?
Nguyệt Hoa Tiên Tử lắc đầu đáp :
– Không biết… Chẳng lẽ huynh quên tôi đã rời bỏ Tam Tinh minh rồi?
Trác Thiên Uy nói :
– Chúng ta hãy tới đó xem sao, có thể xảy ra sự kiện gì đó và nên điều tra xem bọn người vừa rồi là ai…
Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
– Đừng quản nhàn sự nữa! Thiên Uy! Huynh cần phải đến ước hội với Phó cô nương mà!
Trác Thiên Uy không để ý đến việc Nguyệt Hoa Tiên Tử đột nhiên đổi cách xưng hô thân mật hơn, thản nhiên nói :
– Đến ước hội với Phó cô nương thì chậm một lúc cũng không sao. Có thể người trong kiệu là Thất Ảo Hồ cũng nên. Chúng ta đi thôi!