Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 13: Thoát khỏi địa lao
Canh ba…
Trăng sáng sao thưa…
Một chiếc thuyền nhỏ từ Hàn San tự xuôi theo dòng nước hướng mũi vào bờ lau rậm rạp…
Trên mũi thuyền có ba người gồm một lão nhân ăn bận kiểu nông phu, một trung niên mỹ phụ nhân cũng trang phục kiểu như thôn nữ và một thiếu niên thư sinh.
Ba người này chính là phu thê Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa và Phó phu nhân Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc và nghĩa nữ của họ, thường đóng giả nam trang Bùi Tuyên Văn.
Gió đông hây hẩy, thời khắc thế này thường rất dễ dàng đưa người ta vào giấc ngủ, nhưng ba người này lại không hề buồn ngủ. Lăng Vân Phi Yến Phó phu nhân quỳ bên dưới mũi thuyền, hai hàng lệ đầm đìa, miệng lẩm bẩm cầu khẩn :
– Xin trời Phật phù hộ cho Phụng nhi tai qua nạn khỏi! Xin trời Phật phù hộ.
Bùi Tuyên Văn quỳ bên cạnh nghĩa mẫu buông lời an ủi :
– Mẹ! Cát nhân thiên tướng, Phụng thư thư sẽ không gặp chuyện gì đâu. Chị ấy sẽ bình yên trở về thôi!
Phó phu nhân nói :
– Nhưng vụ hỏa hoạn vừa rồi ở Thạch Cổ thôn, nghe nói Trác Thiên Uy và Phụng nhi có xuất hiện ở đó.
Trường Xuân cốc chủ nói :
– Phu nhân im lặng đi có được không? Tống gia có liên quan gì đến bọn ma đầu kia mà ám hại Phụng nhi và Trác Thiên Uy chứ? Hơn nữa một khi chấp nhận bước vào con đường hành hiệp trượng nghĩa thì buộc phải chấp nhận mọi bất trắc. Sinh có lúc chết có số, không có gì phải lo lắng cả! Đã vung kiếm trượng nghĩa thì đã không quản gì đến sinh tử.
Lăng Vân Phi Yến nói :
– Nhưng tôi có oán trách ai đâu? Còn ông giả bộ làm ra vẻ anh hùng ngoài miệng, thế nhưng trong lòng không lo cuống lên đó hay sao?
Trường Xuân cốc chủ xua tay nói :
– Thôi thôi…
Vừa lúc ấy có hai người từ trong đám lau lách lao ra, vừa chạy tới gần thuyền vừa gọi :
– Mẹ! Cha! Tuyên muội…
Bùi Tuyên Văn vội nhạy phắt xuống thuyền, mừng rỡ reo lên :
– Thư thư!
Người vừa xuất hiện chính là Phó Phụng Minh, sau nàng là Trác Thiên Uy.
Trường Xuân cốc chủ thở phào một hơi nói :
– Tạ thiên tạ địa…
Rồi dìu Phó phu nhân đứng lên.
Phó Phụng Minh ôm lấy Bùi Tuyên Văn, hai người cùng nhảy tới bên thuyền.
Trường Xuân cốc chủ xuống thuyền để nắm tay Trác Thiên Uy hỏi :
– Tiểu tử. Ngươi cũng ở đây ư? Làm sao ướt như chuột lột vậy?
Trác Thiên Uy đáp :
– Vãn bối và Phụng muội vừa thoát khỏi địa lao của Tống Tôn Vọng lên đây, đang nấp trong lau lách vận công thì nghe tiếng tiền bối…
Lăng Vân Phi Yến ôm lấy Phó Phụng Minh, thấy y phục ái nữ ướt sũng, dính đầy bùn đất liền nói :
– Nha đầu mau vào khoang thay y phục đi! Y như là con gà lôi từ dưới giếng lên vậy!
Trường Xuân cốc chủ nhìn Trác Thiên Uy nói :
– Ngươi cũng thay y phục đi! Áo quần lão phu ngươi mặc vừa đấy! Tiểu tử ngươi chắc nếm khổ đầu không ít…
Phó Phụng Minh nói :
– Mẹ xem có gì ăn không cho chúng con một ít, nhịn đói nhịn khát đã hai ngày rồi…
Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh thay y phục xong thì cơm rượu cũng được đem ra, Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh vừa ăn uống vừa thay nhau kể lại thảm cảnh mà hai người vừa trải qua.
Trường Xuân cốc chủ thấy hai người vừa thoát ra từ cõi chết mà vẫn vui vẻ lạc quan như thế thì vô cùng cao hứng, cười hô hô nói :
– Phụng nha đầu cứ hư cấu lên thôi. Các ngươi không phải là Xuyên Sơn Giáp mà đào đất từ địa đạo lên, tất cái hố chỉ nông choèn…
Phó Phụng Minh phản ứng ngay :
– Mất mười mấy canh giờ đào đất, may mà chỗ đó là đất bồi giáp bờ sông nên mới ra ngoài được, cha đừng có coi thường người ta. Hệ thống địa đạo của Tống gia thật lợi hại, nào là cơ quan tự động mở cửa, nào là hệ thống mật thất, kiến tạo được một kiệt tác như thế tất tốn nhiều tiền của. Phủ đệ của Tống gia đồ sộ như thế, nhưng địa đạo còn tráng lệ hơn, chỉ có người nào đại phú đại hào mới xây dựng được. Xem lại thì Tống gia mới xứng là bậc đại phú đại hào đệ nhất Dương Châu!
Trường Xuân cốc chủ nói :
– Nhưng bây giờ Tống gia đã bị hủy, còn đại phú đại hào gì nữa?
Phó Phụng Minh ngạc nhiên hỏi :
– Ai đã hủy diệt Tống phủ? Sao nhi nữ và Thiên ca không biết gì cả?
Trường Xuân cốc chủ lắc đầu đáp :
– Không biết! Ngay cả vị bổ đầu của Ngô Huyện là Hàn Chí Cao tới điều tra mà không tìm ra manh mối gì, Trác Thiên Uy ngươi có biết nguyên nhân vì sao mình bị bắt tới đây không?
Bấy giờ Trác Thiên Uy đã ăn xong, buông đũa nói :
– Vãn bối không rõ lắm, hai ngày trước Tống Tôn Vọng dẫn tới thiết lao một nữ nhân nào đó. Theo lời chúng thì hình như cha con Tống Tôn Vọng bắt vãn bối là để đổi lấy một bảo vật nào đó từ nữ nhân này, vãn bối phải tự mình điều tra. Đa tạ Phó tiền bối đã chiêu đãi. Vãn bối đi đây!
Trường Xuân cốc chủ nói :
– Bây giờ đã khuya thế này ngươi còn định đi đâu? Hãy ở lại thuyền nghỉ ngơi một đêm đã!
Trác Thiên Uy đáp :
– Thịnh tình của Phó tiền bối, vãn bối xin tâm lĩnh. Trác Thiên Uy đang có nhiều việc phải làm, đã lỡ mất ba ngày ở đây vì thế cần phải tích cực hơn.
Trường Xuân cốc chủ tỏ ý không hài lòng :
– Tiểu tử! Vội một vài canh giờ cũng không giải quyết được việc gì mà! Hãy nghỉ ngơi cho phục hồi sức lực rồi ngày mai hãy tính…
– Vãn bối không sao. Chỉ vì đói khát nên kiệt sức mà thôi, bây giờ ăn no uống đủ, sức lực đã bình thường trở lại rồi!
Phó Phụng Minh cũng buông đũa nói :
– Thiên ca muốn đi, muội cũng đi theo huynh!
Trác Thiên Uy nói :
– Phó cô nương cần ở lại đây nghỉ ngơi để khôi phục lại chân khí, tại hạ cũng tìm nơi ngủ một giấc cho lại sức…
Nói xong đứng lên, chắp tay từ biệt mọi người rồi nhảy xuống thuyền lướt đi…
Bấy giờ Trường Xuân cốc chủ mới sực nhớ ra chuyện gì nói theo :
– Tiểu tử! Ta có tin này báo cho ngươi…
Nhưng chàng đã đi xa không nghe thấy nữa…
Trường Xuân cốc chủ nhìn theo, thở dài nói :
– Tiểu tử đó thật là nóng vội quá!
Rồi ngoảnh sang Phó Phụng Minh nói :
– Nha đầu, ngày mai gặp thì kéo hắn về đây để gặp Hà Cô!
Nhưng Phó Phụng Minh tựa hồ như không nghe thấy, đứng lặng nhìn theo hướng Trác Thiên Uy vừa đi khuất.
Mấy ngày thân thiết bên nhau, nay chàng bỗng dùng cách xưng hô khách sáo “Phó cô nương” khiến nàng thấy lòng nhói đau…
* * * * *
Tuổi trẻ tráng kiện nên sức lực khôi phục rất nhanh.
Sau khi ăn no uống đủ, ngủ một giấc thỏa thuê, Trác Thiên Uy lại thành long sinh hoạt hổ như trước.
Trác Thiên Uy thất tích hai ngày, khi xuất hiện trở lại thì cả tinh thần lẫn sức lực đều dồi dào sung mãn, không ai ngờ rằng chàng là nhân vật chính trong vụ thảm án hủy diệt Tống gia.
Đương nhiên trong số đó không có Linh Hồ Phúc Chân Chân.
Chui vào bãi lau rậm rạp ngủ một giấc say sưa, khi thức dậy thì đã gần trưa. Trác Thiên Uy cẩn thật kiểm tra thấy không có ai theo dõi mới ngoắt một chiếc thuyền câu nhỏ gần bờ nhảy lên.
Chiếc thuyền nhỏ không mui chỉ có một người chèo thuyền và hai mái chèo.
Trác Thiên Uy ngồi xuống lòng thuyền nói ngắn gọn :
– Chở tại hạ đến Khê Khẩu.
Thuyền phu hỏi lại :
– Tới Khê Khẩu?
– Không sai? Càng nhanh càng tốt! Tại hạ sẽ trả công xứng đáng. Được không?
Thuyền phu là một hán tử nước da ngăm đen và rất tráng kiện, gật đầu đáp :
– Không vấn đề. Cả đoạn sông này không ai chèo kịp Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính này đâu!
Trác Thiên Uy bắt chuyện :
– Danh hiệu lão huynh là Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính?
– Không sai?
– Tên rất hay. Với thuyền nhỏ này lão huynh có thể tiến vào Thái Hồ không?
Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính đáp :
– Đừng nói Thái Hồ mà ngay cả đại hải Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính cũng dám ra! Dù Hà Bá Long Vương có lật thuyền cũng làm gì được chứ. Còn khúc sông nhỏ này thì qua lại như cơm bữa, chẳng nói làm gì! Đây tới trấn Nhữ Phong chín dặm, tại hạ chỉ chèo nửa canh giờ là tới. Công tử gia có đi không?
Trác Thiên Uy lắc đầu :
– Không, tại hạ chỉ tới Khê Khẩu thôi! Hẹn lần khác!
– Nếu thế thì lần sau vậy! Cứ đến Hà Khẩu hỏi Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính thì ai cũng biết.
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Nhớ rồi. Đường này là lão huynh đi thường xuyên chớ?
– Thường xuyên.
– Vậy chắc lão huynh quen biết nhiều người… Ở Khê Khẩu có một người là Du Tử Phương, lão huynh có biết không?
Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính à một tiếng nói :
– Du Tử Phương? Người trung đẳng, to ngang, là chủ một quán rượu nhỏ phải không?
Trác Thiên Uy ậm ừ :
– Đúng thế…
– Vậy thì nhà hắn ở rất gần bến đò Khê Khẩu!
Quả nhiên Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính chèo rất nhanh, chỉ nửa canh giờ là tới Khê Khẩu.
Thuyền cập bến, Trác Thiên Uy móc ra hai đĩnh bạc nói :
– Tại hạ có việc tới gặp Du Tử Phương. Nếu lão huynh dám ở đây chờ ta quay lại thì hai đĩnh bạc này thuộc về ngươi. Nếu không được thì tại hạ chỉ trả một lạng bạc tiền công chở thôi. Lấy thời gian một canh giờ làm giới hạn. Nếu một canh giờ mà tại hạ không đến thì lão huynh cứ tự do đi. Nhưng nếu ta đến trước một canh giờ mà không thấy thuyền, sau này ta sẽ tìm hỏi Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính để chặt hai chân hắn!
Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính đáp :
– Hai canh giờ tại hạ cũng chờ! Tại hạ ở đây lao động vất vả một tháng cũng chỉ kiếm được hai mươi lạng bạc, vừa bằng hai đỉnh bạc đó thôi. Cho dù công tử bị hổ háo đuổi thì chỉ cần nhảy được lên thuyền tại hạ là an toàn rồi!
Trác Thiên Uy xua tay đáp :
– Được! Chúng ta cứ thỏa thuận như thế. Ngươi chỉ cần chờ một canh giờ thôi!
Nói xong ném đỉnh bạc cho Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính.
Chàng dùng tí lực khá mạnh thử xem, nhưng Tiểu Nê Thu Trương Khắc Chính đang cầm chèo vẫn phản ứng rất nhanh, hạ chèo bắt ngay được khiến chàng yên tâm, đi theo một hán tử hoạt bát khỏe mạnh như thế thì sẽ an toàn hơn…
* * * * *
Khê Khẩu chỉ là một tiểu thôn có hai ba chục hộ nhân gia, cũng không phải là bến sông lớn, thỉnh thoảng mới có thuyền ghé Khê Khẩu. Khách tới đây chỉ là những tao nhân mặc khách tìm chỗ yên tĩnh để làm phú ngâm thơ, như ghé vào quán rượu của Du Tử Phương làm mấy chén tìm thi hứng hoặc tán gẫu mà không sợ ồn ào.
Bây giờ mới đầu giờ tỵ, tòa quán của Du Tử Phương vẫn còn vắng khách. Hơn nữa tiết nóng nực, tửu khách không ở trong nhà mà tìm chỗ ngoài trời ngồi dưới những bóng cây râm mát. Thành thử mười bàn trong quán chỉ ba bàn có người mà thôi.
Trác Thiên Uy cũng vào ngồi trong quán.
Ngồi bên bàn chàng là hai trung niên nhân bận thanh bào, dáng người nho nhã.
Trác Thiên Uy đến đây đương nhiên không phải tình cờ mà đến có mục đích.
Trong thời gian qua chàng điều tra được khá nhiều tin tức, trong đó một phần là do vị bổ đầu Ngô Huyện Hàn Chí Cao cung cấp, những tin này hầu hết đều đáng tin cậy.
Theo lời đồn thì thê tử của Du Tử Phương là một trang giai nhân tuyệt sắc, sau nghe lời dụ dỗ của một người rất có vai vế mà đến Thái Hồ làm thiếp cho người này, sau đó phải nhận được kết cục hết sức bi thảm: Người trượng phu mới này không biết vì sao lại tự sát, trước khi kết liễu đời mình đã giết luôn cả người thiếp mới đem về chưa lâu!
Không biết người vợ đó của Du Tử Phương đẹp tới mức độ nào, nhưng hai nhi nữ của vị chủ quán này thì phải thừa nhận là rất đẹp.
Vì bận y phục của Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa nên trông Trác Thiên Uy không được nho nhã lắm, tuy nhiên chàng cũng được đón tiếp khá ân cần.
Trưởng nữ của Du Tử Phương đến bên bàn, mỉm cười chào, nghiêng người nhã nhặn hỏi :
– Xin công tử gia cho biết dùng món điểm tâm gì?
Trác Thiên Uy chỉ sang bên hai vị trung niên thư sinh đáp :
– Cô nương cứ cho mấy món y như vậy, cả rượu cũng thế!
Hai vị trung niên văn sĩ bàn bên dường như là người rất có tiền, rượu thì Mao Đài trần tửu, thức nhắm có đùi gà luộc, sườn dê rán, chả chiên, vịt rán, nấm xào tim cật lợn, toàn những thứ sơn hào hải vị. Hai vị nhân huynh thấy Trác Thiên Uy ăn mặc tềnh toàng mà dám theo đòi với mình. Một trong hai tên có chùm râu chuột lưa thưa nặng nề hừ một tiếng.
Có lẽ Trác Thiên Uy đến đây cốt gây sự, nét văn nhã lập tức biến mất, chàng đứng lên hùng hổ nói :
– Ngươi hừ gì? Nhìn ta không thuận nhãn phải không? Nếu còn hừ một tiếng nữa là ta đánh gãy răng đấy!
Trung niên văn nhân có chòm râu chuột liếc xéo chàng nói :
– Tiểu tử! Ngươi muốn chết hay sao mà dám vuốt râu hùm?
Trác Thiên Uy bước hẳn sang chỗ đối phương, hai tay chống nạnh xỉa xói :
– Các ngươi là thứ gì mà bảo ta vuốt râu hùm chứ? Chỉ là hạng giá áo túi cơm, thùng rượu bị thịt.
Trung niên văn nhân chòm râu chuột tức giận gào lên :
– Cút đi!
Đồng thời vung chưởng đánh vào giữa mặt Trác Thiên Uy!
Chàng khẽ lách mình đã tránh được ngay. Lại tiếp tục rủa :
– Ta đã nói các ngươi là giá áo túi cơm thùng rượu bị thịt là không sai mà! Hay các người muốn chữa lại là thùng phân nữa?
Trung niên thư sinh có chòm râu chuột nộ khí xung thiên lại tiếp tục lao vào, nhưng lần này sử dụng chiêu Song Long Đoạt Châu thế trầm lực mãnh, uy lực kinh nhân!
Trác Thiên Uy không tránh nữa, xuất chiêu nghênh tiếp…
Trung niên nhân râu chuột thấy đối phương trúng kế, một tay đưa lên hộ ngực đề phòng đối phương tập kích, tay phải biến chỉ thành trảo chộp tới Uyển Mạch tay phải Trác Thiên Uy!
Chàng tránh khỏi hiểm chiêu kia, bất thần xuất thủ chộp vào tiểu phúc đối phương.
Trung niên văn nhân râu chuột hừ một tiếng ôm ngực lùi lại hai ba bước, mặt nhăn lại rên rỉ, ngồi thụp xuống nền nhà.
Trác Thiên Uy nói :
– Các vị đừng sợ! Lát nữa nếu trong điếm có thiệt hại gì tại hạ sẽ bồi hoàn.
Rồi chỉ trung niên nhân thứ hai nói :
– Các hạ, ngươi còn muốn nếm khổ đầu như tên đồng bọn nữa không?
Tên này chừng như võ công thua kém đồng bọn, biết mình không phải là địch thủ nên lắc đầu đáp :
– Không…
Trác Thiên Uy nói :
– Ta là Trác Thiên Uy, hãy nói với Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh rằng ta ở đây chờ hắn. Rõ chưa?
Trung niên văn sĩ thất kinh hỏi :
– Ngươi… là Trác Thiên Uy?
– Ngươi nghe không nhầm đâu! Mang đồng bọn cút đi và nói với Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh rằng nếu hắn không tới đây gặp ta. Trác mỗ sẽ tới Bách Liễu cốc đại khai sát giới, gặp tên nào giết tên đó, quyết không dung tình đâu!
Trung niên văn sĩ không dám nói thêm tiếng nào nữa, đến dìu tên đồng bọn vội vàng rời khỏi quán.
Chúng vừa đi khỏi thì một trung niên nhân bận thanh y tiến vào, đến gần chàng cười nói :
– Tại hạ mạo muội mời ngươi ra ngoài kia cùng uống mấy chén được không?
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Các hạ là…
– Tại hạ là Tần Cát, người của Tào tam gia.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Lão huynh phụng mệnh Ngô Trung Nhất Long tới liên lạc với người của Tam Tinh minh phải không?
Tần Cát đáp :
– Trác gia quả là người tinh tế, không sai! Đúng là Tôn Chính đại gia hy vọng Tam Tinh minh chiếm thế thượng phong, vì Tam Tinh minh so với Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào thì còn ôn hòa hơn. Người ta ai cũng có chút tự tư, đó gọi là làm bạn với lang để tránh hổ!
Trác Thiên Uy cười hô hô nói :
– Tần huynh quả là người rất hài hước và giỏi ví von! Nếu tại hạ liệu không sai thì Tam Tinh minh sắp liều một trận sinh tử với Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào. Cho dù kết quả không lưỡng bại câu thương thì cao thủ hai bên sẽ chẳng còn sống được bao nhiêu, Ngô Trung Nhất Long tọa sơn quan hổ đấu xong có thể vương lên làm bá chủ chẳng khó khăn gì!
Tần Cát thở dài nói :
– Trác gia! Cái đó tại hạ không dám bình phẩm. Nhưng tin rằng Trác gia nói thế là không phải do bổn ý…
Trác Thiên Uy hỏi :
– Tần huynh căn cứ vào đâu mà nhận định như thế?
Tần Cát chỉ ra bàn mình dưới một gốc cây nói :
– Tại hạ mời Trác gia…
Trác Thiên Uy xua tay đáp :
– Xin lỗi… Tại hạ đã hẹn người chờ ở đây, không thể thất ước mà đi được…
– Trác gia hẹn ai?
– Tại hạ vừa bảo hai tên thuộc hạ của Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh gọi chủ nhân hắn tới…
Tần Cát thất kinh hỏi :
– Cái gì? Trác gia ước với Vũ Khúc Tinh Bồ tam gia đến đây?
– Không sai! Bách Liễu cốc chỉ cách đây bảy tám dặm, có lẽ không lâu nữa Vũ Khúc Tinh sẽ đến…
Tần Cát lộ vẻ hoang mang nói :
– Nếu Trác gia đã quyết…
– Xin Tần huynh cứ về trước.
Tần Cát im lặng. Trác Thiên Uy hỏi :
– Tần huynh, Ngô Trung Nhất Long có nhắn gì tại hạ không?
Tần Cát trả lời :
– Suýt nữa thì tại hạ quên mất…
Trác Thiên Uy hỏi :
– Có tin gì vậy?
– Tôn Chính đại gia sai tại hạ đến báo tin để Trác gia biết đại gia đã cho người đi xác minh lại tin tức về Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy…
– Xác minh thế nào?
– Thực tế Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy còn chưa chết!
– Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy chưa chết?
– Không sai! Chẳng qua hắn giả chết để ẩn tích tránh người truy sát mà thôi.
– Làm sao biết được điều đó?
– Người của chúng tôi gặp hắn ở Hàng Châu.
– Ở Hàng Châu?
– Không sai. Thị tuyến của chúng tôi đã hai lần gặp hắn trong phố nhưng không điều tra được chỗ ở cụ thể…
– Vậy tin tức hắn chết rốt cuộc là sao?
– Đó là do trinh sát của chúng tôi sai lầm. Thực ra đó là kế Kim Thiền Thoát Xác của Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy. Hắn tìm một người có tầm vóc tương đối giống mình, đánh nát đầu người đó, bỏ vào thi thể một số di vật của mình để ở chỗ nhiều người nhận thấy rồi lặn mất tăm…
Trác Thiên Uy gật đầu nói :
– Thì ra là thế… Đa tạ Tần huynh đã cho biết tin.
– Trác gia không cần khách khí. Tại hạ cáo từ!
Tần Cát đi rồi, Trác Thiên Uy vẫn ngồi trầm ngâm suy nghĩ rất lung, thậm chí Du cô nương mang rượu và thức nhắm đến mà tựa hồ như không thấy.
Biết được tin Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy giả chết để ẩn thân, Trác Thiên Uy càng thêm quyết tâm tìm hắn cho bằng được.
Muốn truy tìm Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy thì phải đến Hàng Châu, vậy còn Triệu Vô Khải đang ở trong địa bàn Tô Châu thì giải quyết thế nào?
Chàng chợt nghĩ đến Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa, vị này rất nhiệt tâm với chàng, hiện đang ở Tô Châu. Hay là nhờ vị Cốc chủ này điều tra Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy?
Nếu được như thế, chàng vừa có thể toàn tâm toàn ý điều tra Triệu Vô Khải, lại vừa thoát ra được sự quấy rầy của Phó Phụng Minh không?
Nhưng có thật là chàng muốn thoát li khỏi sự đeo bám của Phó Phụng Minh không?
Còn một vất đề phải nghĩ đến là cuộc chiến không tránh khỏi với Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh sắp tới.
Thanh đao cướp được của Tống Trung khi đào xong lối thoát ra khỏi địa đạo bị hỏng, chàng đã ném đi rồi. Bây giờ chỉ còn mấy mũi phi đao ở túi hộ sườn, đâu thể dùng làm binh khí giao thủ được?
* * * * *
Đúng nửa canh giờ sau thì Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đến.
Bồ tam gia mang theo đám thuộc hạ đông đến ba mươi người, trong đó có cả trung niên nhân có chòm râu chuột và tên đồng bọn vừa rời tửu quán.
Trong bọn Trác Thiên Uy chỉ nhận ra Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long.
Không thấy Vô Tình Giả Thất Cô và Bạch Tố Lăng đâu, cả Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương cũng không có. Những người còn lại Trác Thiên Uy chưa từng gặp.
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh cho thuộc hạ bố trí thành trận thế ngay giữa sân rồi hướng vào quán gọi to :
– Tiểu tử Trác Thiên Uy đâu? Mau cút ra đây chịu chết!
Trác Thiên Uy rời bàn đứng lên ung dung bước ra sân.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long chỉ tay nói :
– Tam gia! Hắn chính là Trác Thiên Uy đấy!
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh bĩu môi nói :
– Một tiểu tử chưa ráo máu đầu! Cho dù hắn luyện võ công từ trong bụng mẹ thì phỏng được bao nhiêu hỏa hầu?
Bắc Nhân Đồ nói :
– Kỳ nhân dị sĩ thì bất luận già trẻ, tam gia!
Vũ Khúc Tinh hừ một tiếng không nói gì. Hiển nhiên là không phục, một con người kiêu ngạo hợm hĩnh và nóng nảy như Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh mà giữ được điềm đạm như thế cũng là quý lắm rồi!
Trác Thiên Uy thấy vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, bước lên đứng đối diện hắn hỏi :
– Các hạ nhất định là nhân vật đại danh hiển hách Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh Bồ tam gia?
Vũ Khúc Tinh lại hừ một tiếng không đáp.
Trác Thiên Uy chỉ vào quán nói :
– Tục ngữ dạy rằng tiên lễ hậu binh. Rượu trà tại hạ đã gọi sẵn. Mời các hạ vào uống vài ngụm rồi chúng ta nói chuyện tiếp được không? Khi trời nóng bức làm người ta rất dễ nổi giận. Chúng ta hãy giải khát một chút, có thể sau đó nói chuyện sẽ ôn hòa hơn. Nếu có gì không thỏa thuận được hãy động thủ cũng không muộn!
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh nói :
– Tiểu tử ngươi miệng lưỡi cũng sắc sảo đấy!
– Quá khen! Các hạ không muốn ngồi uống trà bàn luận sao?
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh lại hừ một tiếng nói :
– Ngươi không xứng!
Trác Thiên Uy thấy không cần khách sáo, liền đi thẳng vào vấn đề :
– Quý Minh mấy lần cho người ám toán tại hạ, các hạ có thừa nhận không?
– Thừa nhận!
– Lý do gì?
– Vì chúng ta cho rằng ngươi là người của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào.
– Các ngươi võ đoán như thế, có chứng cứ gì không?
– Đó là điều mà ta cần hỏi ngươi. Rốt cuộc ngươi có phải người của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào không?
– Không phải!
– Nếu ngươi không phải là người của Kháng bá chủ thì hãy nhanh chóng cút khỏi Tô Châu, càng nhanh càng tốt. Và vĩnh viễn không bao giờ được quay lại quấy nhiễu địa bàn của bổn Minh nữa!
– Đó là điều kiện của quý Minh?
– Không sai!
Trác Thiên Uy nói :
– Như vậy là các hạ đã tự mình phong tỏa việc đàm phán. Giữa chúng ta chỉ còn cách là tiến hành một cuộc sinh tử chiến, kẻ nào thắng là bên có lý. Bây giờ các ngươi đã tới đây, vậy thì hãy định ra phương thức đi! Đơn đả độc đấu hay quần đả, tại hạ đều chấp nhận!
Một lão nhân tuổi độ lục tuần, mặt diều hâu mắt tam giác, tay cầm một cây Trúc Ngọc Trượng hùng hổ bước tới tươi cười :
– Tiểu bối! Ngươi có mang theo người tới đây không?
Trác Thiên Uy lắc đầu :
– Không có.
– Vậy là ngươi không có người công chứng?
– Không sai!
– Vậy thì ngươi làm thế nào để chiếu theo quy củ võ lâm để quyết đấu một cách công bằng?
Trác Thiên Uy hỏi :
– Vậy theo các hạ thì sao?
– Bổn Minh không phải là thứ bang phái hà lạm.
Trác Thiên Uy cười nhạt nói :
– Cái đó rất khó khẳng định.
Lão nhân nói :
– Trước tiên ngươi hãy tiếp lão phu ba chưởng đã rồi hãy nói!
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Rất tốt!
– Lão phu là Thi Tuấn.
– Tại hạ không biết nhiều những nhân vật trong giang hồ, đã không biết tất không sợ. Các hạ định dùng đại danh để hù dọa là điều vô nghĩa!
– Bê sơ sinh không sợ hổ là chuyện thường, không đáng ngạc nhiên. Ngươi không mang theo binh khí sao?
Trác Thiên Uy vỗ vào túi hộ lưng đáp :
– Tại hạ có phi đao.
– Phi đao?
– Không sai! Nhưng chỉ khi tất yếu tại hạ mới dùng nó.
Thi Tuấn nói :
– Ngươi còn trẻ mà hành động quang minh chính đại như vậy, thật đáng quý!
Lão giắt cây trượng vào thắt lưng, vỗ tay nói :
– Vậy thì lão phu càng không giành tiện nghi ngươi, dùng tay không, quyền cước đấu với ngươi mấy chiêu. Tiến vào đi! Để xem ngươi có thân hoài tuyệt học kinh thế động tục gì?
Trác Thiên Uy chắp tay hành lễ nói :
– Không dám! Tiểu khả tuy không có thân hoài tuyệt học kinh thế động tục gì nhưng cũng không để cho Thi tiền bối thất vọng, xin tiến chiêu đi!
Thi Tuấn nói :
– Ngươi đã nhường, vậy lão phu không khách sáo nữa. Hãy cẩn thận!
Dứt lời phát chưởng.
Một luồng kình khí âm hàn cực mạnh ập sang Trác Thiên Uy…
Chàng kinh hãi kêu lên :
– Ngũ Độc Âm Phong chưởng! Lão tiền bối! Lẽ ra không nên dùng chiêu đầu tiên là hạ độc thủ như vậy! Thật chẳng có chút phong độ gì của một nhân vật tiền bối võ lâm! Vậy thì đừng trách tại hạ hạ thủ vô tình!
Nói xong vung chưởng đánh thẳng vào màn Ngũ Độc Âm Phong chưởng của đối phương!
Bình!
Vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa làm cát bụi bốc lên mù mịt, đất đá bay lên đầy trời. Thi Tuấn bị chưởng lực nhấc bổng lên không, bắn ra xa tới hai trượng, được một tên đồng bọn chạy ra đỡ lấy.
Đó là Trác Thiên Uy đã sử dụng công phu tá lực đả lực, nhờ vào lực đạo của Thi Tuấn để ném hắn, nhưng muốn như thế phải xuất lực tương đương để thắng Ngũ Độc Âm Phong chưởng rồi mới đủ sức đả bại đối phương.
Thi Tuấn vừa bị đánh bại thì tiếp đó một tên trung niên hán tử mắt cú, mũi diều mang một ngọn đoản đao tiến ra nói :
– Các hạ! Tại hạ tiếp ngươi chưởng thứ hai.
Trác Thiên Uy đáp :
– Tại hạ đã ở vào thế không được quyền lựa chọn nữa. Mời các hạ tiến chiêu!
Trung niên hán tử hỏi :
– Trác huynh có bao nhiêu mũi phi đao?
Trác Thiên Uy đáp :
– Mười mũi.
– Là liễu diệp đao?
– Không sai! Chỉ là liễu diệp đao phổ thông thôi. Không phải Hồi Hoàn Đao mà chất liệu cũng không được tốt, mua được trong một cửa hàng binh khí có giá bình dân. Thủ pháp cũng tầm thường!
Trung niên hán tử nói :
– Tại hạ cũng có phi đao.
Trác Thiên Uy cười nói :
– Nhất định đó là bảo đao thượng phẩm.
– Quá khen! Trác huynh, chúng ta hãy dùng ám khí để đùa mấy chiêu, được chứ?
Trác Thiên Uy nói :
– Ám khí không phải là thứ để đùa. Ám khí có thể giết người!
– Đúng, vậy Trác huynh dám đùa không?
– Đương nhiên tại hạ sẵn sàng bồi tiếp, vì biết chắc lão huynh nhất định bại!
– Thực ư?
– Đương nhiên là thực! Chuyện sống chết là vấn đề rất thần bí mà nghiêm trọng. Người ta chỉ có một tính mạng và chỉ chết có một lần, vì thế không ai đem nó ra để đùa giỡn. Tại hạ thẳng thắn thừa nhận với lão huynh rằng ta sợ chết. Vì thế ta sẽ đưa hết khả năng mình để bảo vệ cuộc sống. Tại hạ cần sống một cách tôn nghiêm, sống như một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Còn ngươi thì đem tính mạng mình ra đùa giỡn. Chứng tỏ bản thân ngươi không coi mình là người. Vậy ngươi sống trên đời chỉ là uổng phí mà thôi! Vậy ngươi có tự tin sẽ thắng nổi một người có cuộc sống tôn nghiêm, một nam tử hán đỉnh thiên lập địa không!
– Ngươi…
– Lão huynh đừng đùa với sinh mệnh nữa! Ngươi đi đi!
Trung niên hán tử hừ một tiếng nói :
– Trong giang hồ chưa ai dám đứng trước mặt Vô Ảnh Đao Giang Tường ta mà dám nói những lời như thế!
Trác Thiên Uy đáp :
– Chưa ai dám nhưng Trác Thiên Uy ta thì dám! Lão huynh! Ngươi hãy xem Lại mình đi! Toàn thân ngươi run lên một cách không tự giác, chứng tỏ trong lòng không đủ trấn định, đủ đoán ra mồ hôi trong lòng bàn tay đã tiết ra rồi, làm sao còn cầm đao cho chắc được?
Vô Ảnh Đao Giang Tường quát lên :
– Ngươi không đủ tư cách giáo huấn ta!
– Thật không!
– Ngươi cứ thử xem!
– Lão huynh cẩn thận.
Chàng vừa dứt lời thì một ánh chớp lóe lên.
Vô Ảnh Đao Giang Tường cũng vung tay nhưng chưa kịp xuất thủ thì bỗng khựng lại, há hốc mồm miệng nhìn đối phương như kẻ mất trí.
Trên đầu hắn mớ tóc bị mũi phi đao chém đứt rơi lả tả bốn phía, một lọn tóc vắt trên vai quằn quại như con rắn bị chém đứt đầu nhìn rất hoạt kê.
Trác Thiên Uy trầm giọng nói :
– Tại hạ có đủ tư cách hay không thì trong lòng Giang huynh biết rất rõ. Trong khi xuất thủ tại hạ chỉ có một ý niệm là phải bảo vệ tính mạng mình mà tiêu diệt đối phương. Vì thế tại hạ luôn luôn có lý do để giết đối phương. Giết người bạt mạng không lý do là vô đạo đức, không có lý trí!
Vô Ảnh Đao Giang Tường đột nhiên giống như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, đưa tay bưng mặt nói :
– Trác huynh! Ta nợ huynh một mạng! Ngươi nói không sai! Sống hay chết đều là vấn đề trọng đại không thể coi là trò đùa. Xin Trác huynh bảo trọng! Hẹn gặp lại!
Nói xong chắp tay hành lễ rồi hướng sang Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh nói :
– Bồ huynh! Huynh đệ đi đây! Không phải huynh đệ không tận tình với bằng hữu mà huynh đệ đã chết một lần, vì thế nên biết quý trọng mạng sống của mình, từ nay sẽ sống tôn nghiêm hơn, sống như một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa! Bồ huynh! Đừng liều mạng với Trác huynh nữa! Điều đó đối với huynh không có chỗ nào tốt cả đâu! Trác huynh là người bất khả chiến bại, là một thiết hán hết sức tự tin, cương nghị và dũng mãnh! Xin từ biệt!
Nói xong ôm quyền chào mọi người rồi bỏ đi, bước chân rất trầm ổn và vững chãi tự tin.
Nhìn Vô Ảnh Đao Giang Tường, mọi người đều hiểu rằng hắn vừa quyết định một cách sáng suốt!
Vô Ảnh Đao Giang Tường vô cùng tức giận.
Như thế là đã qua hai trường đấu, cả quyền chưởng và ám khí người của hắn đều thảm bại!
Nhìn lại người của mình hắn nhận ra ai nấy đều gục đầu trông rất thảm hại, chẳng còn chút dũng khí nào nữa.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long nói :
– Tam gia! Bây giờ ngoài cách quần đấu ra không còn cách nào giết được hắn nữa đâu.
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh khó nhọc thốt lên :
– Thỏa đáng không?
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh hành khứ giang hồ hơn hai chục năm, danh đầu rất lớn, tuy không cơ trí bằng người khác nhưng cũng rất oai phong, tự coi mình là bậc đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, anh hùng khí khái, có đâu chấp nhận dùng phương thức quần đả để giết một tên hậu nhân tiểu bối?
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long đáp :
– Đương nhiên không được quang minh chính đại cho lắm nhưng nếu không làm thế hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ. Trong chúng ta có ít nhất một nửa chết dưới tay hắn…
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh nói :
– Ta sẽ chặn hắn để mọi người thoát đi.
Bắc Nhân Đồ kêu lên :
– Tam gia…
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh xua tay nói :
– Không nhiều lời nữa! Đó là mệnh lệnh! Ngươi đưa tất cả lùi ra đi!
Nói xong bước thẳng tới Trác Thiên Uy đưa chưởng lên hoành ngang trước ngực, trầm giọng nói :
– Tên họ Trác! Hôm nay không phải ngươi tử thì ta vong!
Vũ Khúc Tinh đã không lợi dụng ưu thế so với đối phương bằng cách dùng cây Nhạn Linh đao nặng hơn ba mươi cân lừng danh thiên hạ của mình.
Điều đó làm Trác Thiên Uy hết sức ngạc nhiên. Đây là lúc quyết định việc sinh tử mà vị tam gia này còn giữ được bản sắc anh hùng khí khái như vậy, chẳng những từ chối việc lấy đông hiếp ít như những tên ma đầu khác thường làm mà ngay cả lợi dụng ưu thế của mình để dồn đối phương vào chỗ chết cũng không, quả là hành động đáng quý!
Chứng tỏ trác hiệu Vũ Khúc Tinh có được không phải là hư danh!
Hai tay đã vận đủ công lực vào song chưởng, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh từ từ đẩy ra!
Một luồng kình lực bài sơn đảo hải từ phía Vũ Khúc Tinh đẩy tới, thế trầm lực mãnh, uy lực kinh nhân!
Áp lực cực mạnh dồn tới tưởng chừng làm đối phương nghẹt thở. Không chỉ chưởng lực mà từ đôi mắt Bồ Gia Vinh phát ra thần quang sáng quắc bức thị đối phương…
Trong tình cảnh đó những người không đủ tự tin rất dễ mất tinh thần, từ đó mà cũng mất đi ý chí phản kháng, tim đập chân run, nội lực không thể phát huy được nữa!
Nhưng ở đây đối thủ của Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh lại là Trác Thiên Uy!
Luận về ý chí chàng không hề thua kém bất cứ người nào, nhiều lần chàng thoát khỏi hiểm họa chính là nhờ ý chí gang thép không bao giờ chịu khuất phục trước mọi hoàn cảnh, cho dù là đã hoàn toàn tuyệt vọng. Huống chi trong trường hợp này chàng không hề tuyệt vọng mà giữ niềm tin vào sự tất thắng!
Chàng đứng vững tựa Thái Sơn.
Thái Sơn là ngọn núi vạn cổ trường tồn!
Đương nhiên tự tin là không đủ, Trác Thiên Uy muốn trụ vững phải phản kích hoặc xuất chiêu hóa giải.
Chưởng lực hùng hậu của Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh bị tiêu biến vô tích vô ảnh!
Không chỉ thế, vị tam gia này còn bị một luồng hấp lực cuốn tới làm mất thăng bằng, chồm lên nửa bước…
Bấy giờ Trác Thiên Uy mới phát chưởng tấn công…
Đã không còn chiếm thế thượng phong, ít ra vẫn đủ khả năng tự vệ, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh điên cuồng phản kích.
Từ bị động, Trác Thiên Uy biến thành người chủ tế toàn cục, niềm tin càng được tăng cường. Lực đạo phát ra càng mãnh liệt hơn, những chiêu thức càng tinh kỳ, ảo diệu hơn, kỳ chiêu dị thức phát ra hết sức nhuần nhuyễn, càng lúc càng lợi hại…
Qua hai, ba mươi chiêu Trác Thiên Uy vẫn giữ thế công, càng lâu càng tinh túy, thân pháp cũng thi triển đến độ lâm li…
Chưởng lực Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh tuy vẫn còn rất sung mãn nhưng sự linh hoạt giảm dần, chiêu thức đánh ra không còn nguy hiểm như trước…
Bồ tam gia càng đánh càng sốt ruột, lộ rõ sự nôn nóng, ra sức tấn công để mau chóng đánh bại đối phương, sớm chấm dứt cuộc chiến, đã có tư tưởng tốc chiến tốc thắng tất nhiên khi cuộc đấu kéo dài thì mất đi sự tự tin.
Trong hai chục chiêu đầu tiên thì song phương còn tỏ ra cân bằng nhưng ngoài hai mươi chiêu những người đứng ngoài đã thấy rõ thế trận cân bằng bị phá vỡ…
Trác Thiên Uy không chỉ chiếm thế thượng phong mà còn tăng cường công kích.
Áp lực dồn vào Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh càng lúc càng mãnh liệt!
Đã đến giai đoạn liều mạng, song phương không tránh nặng tìm nhẹ nữa mà liên tục đấu chưởng!
Bình bình bình bình!
Tiếng chưởng lực tiếp nhau rền lên từng hồi, cả một khoảng đất mấy trượng vuông bị chưởng kình cày xới tạo thành những hố lớn như bị hàng chục quả lôi đạn đào lên, không gian mù mịt khói bụi, cỏ khô lá úa, phong vân biến sắc…
Gần ba mươi tên cao thủ Tam Tinh minh không chấp hành mệnh lệnh của Bồ tam gia bỏ đi mà chỉ lùi mấy bước, khi trận đấu bắt đầu diễn ra thì vây lại xem, tên nào tên nấy thất kinh biến sắc, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long có lòng nhảy vào trợ chưởng nhưng thấy thủ hạ tên nào tên nấy mặt mày tái mét thì không dám một mình tiến vào nữa…
Mặt khác Vũ Khúc Tinh còn chưa dùng đến bảo bối thì bọn chúng vẫn còn hy vọng tam gia sẽ còn khả năng lật ngược thế cờ…
Ngoài ba mươi chiêu, động tác của Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh kém linh hoạt dần…
Những gì phải đến rồi cũng đến, giống như quy luật không thể không xảy ra, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh bị trúng một chưởng, rồi hai chưởng.
Đến khi y nghĩ đến thanh Nhạn Linh đao của mình thì đã ngã xuống mặt đường.
Trác Thiên Uy thừa đủ thông minh để hiểu ra nguy cơ, hiểm họa của mình liền xuất chiêu quyết định.
Lạc Hồn Thiên Phệ!
Bịch!
Một chưởng với uy lực vạn cân đánh trúng ngực Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh làm hắn bật lui tới hai trượng, miệng ói ra một vòi máu, lảo đảo ngã nhào xuống!
Bắc Nhân Đồ đang định lao vào Trác Thiên Uy thấy thế vội nhào tới đỡ lấy tam gia.
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh quả là một thiết hán, vừa vận công điều tức một vòng đỡ ra mấy phần đã gạt Bắc Nhân Đồ ra ngoài :
– Lẫm Cổn Long! Ta đã ra lệnh cho các ngươi mau rời khỏi hiện trường, sao vẫn còn ở đây?
Bắc Nhân Đồ ấp úng nói :
– Tam gia… tiểu tử kia…
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh nhìn lại thấy Trác Thiên Uy đã thu chưởng đứng văn phong bất động liền ngắt lời :
– Đây là việc giữa hai chúng ta, không phải việc các ngươi!
Bắc Nhân Đồ cầu khẩn :
– Tam gia…
– Ngươi dám kháng lệnh Tam Tinh?
Bắc Nhân Đồ run giọng đáp :
– Thuộc hạ không dám…
– Vậy thì dẫn người đi ngay!
Bắc Nhân Đồ không biết làm gì hơn, đành phải suất lĩnh ba mươi cao thủ rời khỏi hiện trường.
Chờ chúng đi xa, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh mới tới trước Trác Thiên Uy nói :
– Tên họ Trác! Chúng ta tiếp tục!
Trác Thiên Uy nói :
– Các hạ. Ngươi quả là một thiết hán rất đáng khâm phục. Nhưng ngươi đã không còn khả năng động thủ nữa!
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đáp :
– Ta thừa nhận công lực đã không còn bằng người nữa. Nhưng ta vẫn còn thanh Nhạn Linh đao, đại trượng phu một khi trong tay vẫn còn binh khí…
Trác Thiên Uy cười nói :
– Trác mỗ thừa nhận nếu lúc đầu ngươi dùng Nhạn Linh đao kết cục có thể đã khác nhưng bây giờ đã quá muộn rồi!
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh ương bướng nói :
– Đến lúc nào ta nằm xuống không đứng lên được nữa thì hãy nói!
Trác Thiên Uy hỏi :
– Ngươi thừa nhận công lực đã không bằng tại hạ nữa, nhưng vẫn dựa vào cây Nhạn Linh đao thành danh để giành lại thượng phong…
– Không sai! Vũ Khúc Tinh là gắn liền với Nhạn Linh đao. Kẻ nào đánh bại Nhạn Linh đao mới làm Vũ Khúc Tinh tâm phục khẩu phục!
– Nếu tại hạ đoạt được Nhạn Linh đao thì các hạ nghĩ sao?
– Đến lúc đó ta sẽ cam bái hạ phong. Không nói nhiều nữa. Hãy xem đao!
Dứt lời phát đao công tới, một chiêu Bình Sa Lạc Nhạc vô cùng uy mãnh công sang…
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đã bị nội thương nên chỉ còn phát huy được sáu bảy thành công lực, tuy biết với khả năng đó cho dù đao pháp phát huy uy lực đến bao nhiêu cũng rất khó chuyển bại thành thắng được, nhưng Vũ Khúc Tinh là người hiếu thắng, kiêu ngạo tự vỗ ngực xưng anh hùng, thà chết còn hơn buông binh khí đầu hàng hay cam nhận bại trước khi phân định thắng thua nên chưa xuất đao thì quyết không nhượng bộ.
Trác Thiên Uy cũng rất hiểu tâm ý của đối phương nên khâm phục sự quả cảm đó, đồng thời chàng cũng không thể nhượng bộ, thi triển thân pháp tránh chiêu chờ cơ hội thu phục đối phương chứ không có ý xuất thủ đả thương đối thủ như vừa rồi.
Nếu lúc này chàng lại thi triển chiêu Lạc Hồn Thiên Phệ thì có thể đả thương Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh còn dễ dàng hơn trước, nhưng chàng không làm như thế…
Công liền mấy chiêu mà thấy đối phương không hoàn thủ, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh càng phấn chấn, tiếp tục gia tăng công thế mãnh liệt hơn…
Đó chính là thời cơ để Trác Thiên Uy phản kích…
Vừa công xong một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh không thấy đối phương trước mặt nữa, đang hoang mang chưa kịp phản ứng thì chợt cảm thấy khuỷu tay phải tê đi…
Hiển nhiên Khúc Trì huyệt đã bị đối phương điểm trúng… Hắn đành chuyển Nhạn Linh đao sang tay trái, nhưng chưa kịp hành động Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh lại thấy bàn tay nhẹ bỗng…
Lòng còn kinh hãi thì đã thấy Trác Thiên Uy xuất hiện ngay trước mặt, tay cầm thanh Nhạn Linh đao của mình, tức giận gầm lên :
– Tiểu tử! Ta liều mạng với ngươi!
Đồng thời lao tới công xuất một chiêu…
Trác Thiên Uy lách mình tránh đi, cười nói :
– Tam gia bớt giận, vừa rồi ngươi đã nói tại hạ đoạt được đao thì ngươi cam bái hạ phong mà!
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh ngẩn người ra một lúc rồi ưỡn ngực nói :
– Không sai! Ta là Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh, anh hùng nhất thế, đương nhiên một lời đã xuất tứ mã nan truy!
Trác Thiên Uy cười nhạt nói :
– Trong trận đấu này ta thừa nhận ngươi là anh hùng, nhưng những vụ ám toán trước đây…
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đáp :
– Những lần đó là do Vô Tình Giả Thất Cô thực hiện mà không thông qua bổn tam gia!
Trác Thiên Uy xua tay nói :
– Thôi được! Ta không cần truy cứu việc đó nữa, nhưng bây giờ muốn hỏi các hạ hai vấn đề, thứ nhất người phụ trách quý Minh tại Dương Châu là ai? Bây giờ người đó ở đâu? Thứ hai, một nhân vật trong quý Minh là Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương hiện ẩn thân nơi nào?
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đáp :
– Các hạ! Ngươi có thể giết ta nhưng Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh này dù huyết tẩy ngũ bộ cũng quyết không phản bội bổn môn, không bán đứng bằng hữu của mình!
Vừa lúc đó thì Trác Thiên Uy ngửi thấy mùi dị hương, một bóng người màu lục từ bên lả lướt tới.
Đó là một nữ nhân… cách đó bốn năm trượng có một chiếc kiệu hoa với hai tên hán tử và hai lục y tỳ nữ đứng bên cạnh…
Lục y nữ nhân thong thả bước tới chỗ Trác Thiên Uy và Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh nói :
– Nguyên là Vũ Khúc Tinh Bồ tam gia.
Rồi quay sang Trác Thiên Uy nói :
– Công tử gia, xin đừng bức cung Bồ tam gia nữa!
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Vì sao?
– Nhân vật đầu não của Tam Tinh minh hiện đã đến Tĩnh viên phía Đông nam thành Tô Châu.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Nhân vật đầu não của Tam Tinh minh? Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long?
– Không sai! Mời công tử gia nhanh chóng đến Tĩnh viên để gặp Bốc đại gia.
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Làm sao cô nương biết?
Lục y thiếu nữ đáp :
– Người của Phiêu Sa sơn trang khi đến đâu đều có người tiền trạm nắm chắc tình hình ở đó. Quy củ xưa nay như vậy!
– Cô nương là…
Lục y thiếu nữ hỏi lại :
– Ngươi không biết Phiêu Sa sơn trang sao?
– Tại hạ hầu như không biết gì về các nhân vật và môn phái võ lâm…
– Vậy thì chẳng trách… Công tử chắc mới xuất đạo giang hồ?
– Không sai!
– Tôi tên là Trần Thúy Lục. Gia phụ là Trang chủ Phiêu Sa sơn trang. Trác hiệu lão nhân gia là Phiêu Sa Thần Long.
Nghe lục y thiếu nữ giới thiệu xong, Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh lộ vẻ sợ hãi lùi lại.
Trác Thiên Uy à một tiếng hỏi :
– Phiêu Sa Thần Long… có phải Phiêu Sa sơn trang là ở Thái Hành sơn thuộc Lộ An Phủ không?
Trần Thúy Lục gật đầu :
– Đúng đấy! Thì ra ngươi cũng biết. Bây giờ tôi đưa công tử gia tới đó, chịu không?
Trác Thiên Uy ngơ ngác hỏi :
– Đưa tại hạ đi? Tới Phiêu Sa sơn trang? Cô nương nói đùa gì thế?
Trần Thúy Lục đáp :
– Công tử gia hiểu sai ý tôi rồi!
– Vậy cô nương…
– Tôi dẫn công tử gia đến Tĩnh viên. Đảm bảo tôi biết đường.
Trác Thiên Uy trở nên do dự :
– Cái này…
Lần trước chàng đã tới Tĩnh viên nhưng vì trời tối nên bây giờ không nhớ đường nữa. Mặt khác Trần Thúy Lục là người lạ, chàng sợ lại bị lừa như lần trước.
Trần Thúy Lục nói :
– Đi hay không thì quyết định đi chứ. Tôi sẽ không ngồi kiệu mà đồng hành cùng huynh. Xưa nay tôi còn chưa làm quen với một vị công tử tuấn tú như huynh nên đang cao hứng…
Sự thật thà, thuần hậu, dáng vẻ ngây thơ, thánh thiện của cô ta tỏ ra rất có sức thuyết phục.
Tuy vậy Trác Thiên Uy vẫn hoài nghi tự hỏi :
– Không biết cô nương này là người thánh thiện chưa hiểu hết sự hiểm ác trong giang hồ hay là một thứ sói đội lốt dê như Tống Nhã Trinh, Lê Thiên Hương?
Chàng ngập ngừng một lúc rồi nói :
– Tại hạ biết Tĩnh viên ở đâu, tại hạ cũng có chân nên tự đi được. Trần cô nương! Hơn nữa đây là việc riêng của tại hạ.
– Nhưng tôi đưa huynh đi không phải là càng tốt hơn hay sao?
– Nhưng…
Trần Thúy Lục kéo tay áo chàng nói :
– Đi thôi! Công tử gia gì mà cứ dùng dằng bất quyết như vậy? Xin hỏi huynh quý tính đại danh là gì?
– Tại hạ là Trác Thiên Uy.
Trần Thúy Lục kêu lên :
– Ui chao! Huynh là vị cao thủ mà gần đây làm những nhân vật lừng danh ở Tô Châu náo động lên phải không? Chẳng trách gì mà đánh cho Vũ Khúc Tinh tới mức thê thảm như thế. Thôi đó là việc của các vị. Chúng ta đi nào!
Trác Thiên Uy không biết làm thế nào đành để mặc cho Trần Thúy Lục kéo đi khỏi tửu quán…