Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 14: Hồ ly lộ diện
Tĩnh viên vắng lặng tĩnh mịch như cái tên của nó.
Trác Thiên Uy đứng bên ngoài cách cổng mở toang, lòng trùng trùng nghi vấn.
Đứng một lúc, chàng nhìn Trần Thúy Lục nói :
– Dường như trong viện không có người!
Lục y thiếu nữ cười đáp :
– Đó là kế nghi binh mà thôi!
Cô ta chỉ tay nói :
– Huynh xem các cửa sổ trong viện đều mở toang. Nhất định là đã có người trong đó… Nếu không tin cứ tiến vào sẽ biết.
Trác Thiên Uy nói :
– Nếu đối phương đã có ý đề phòng, nếu tiến vào sẽ rơi vào cạm bẫy của chúng…
Trần Thúy Lục tỏ vẻ băn khoăn :
– Việc này.
Thấy rõ mặt cô ta không có chút giả tạo nào, Trác Thiên Uy hỏi :
– Cô nương hành khứ giang hồ đã lâu chưa?
Trần Thúy Lục đáp :
– Tôi đi đã gần một năm rồi… tới Giang Nam du ngoạn, Giang Nam quả nhiên danh bất hư truyền, sơn minh thủy tú, nhân kiệt địa linh, không hoang vu cô tịch như Thái Hành sơn. Tôi thật không muốn quay về nữa. Tôi muốn gia phụ tới Giang Nam kiến lập một sơn trang khác để ở. Tốt nhất là tới Tô Châu này mua lấy một trang viện.
Trác Thiên Uy cười nói :
– Cái đó thì chưa chắc cô nương đã đúng!
Trần Thúy Lục hỏi :
– Huynh nói thế nào?
Trác Thiên Uy đáp :
– Tại hạ tuy trước đây chưa từng xuất hiện trong giang hồ nhưng cũng có nghe người nói trong võ lâm nổi danh nhất là Tam trang Ngũ cốc Thập đại thế gia, đối lập với lũ hung ma Tam tà Ngũ yêu tiên Thất đại hung nhân… Phiêu Sa sơn trang là một trong Tam trang, không những thần bí mà còn hết sức đáng sợ, ngay cả lũ cường đạo lục lâm ở Thái Hành sơn rất lợi hại mà không dám bén mảng lại gần. Lệnh tôn Phiêu Sa Thần Long là vị quái kiệt được bằng hữu võ lâm tôn trọng và kính nể, một nhân vật nửa chính nửa tà lừng danh thiên hạ, chẳng ai không biết.
Trần Thúy Lục đáp :
– Sự thực là có nhiều người rất sợ gia phụ.
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Đúng thế! Có người nói thà để Thiên Lôi đánh xuống đầu còn hơn chọc giận Phiêu Sa Thần Long. Vì thế nếu lệnh tôn tới Giang Nam, muốn được lòng cao thủ Giang Nam thì tất phải tuân theo quy củ như ở đây. Cô nương cứ nghĩ xem nếu quý sơn trang cứ mở toang cửa ngõ như ở đây thì hậu quả sẽ thế nào? Còn trong trường hợp đó chúng ta có tiến vào không?
Trần Thúy Lục đáp :
– Trong bổn trang có Hổ Long Thập Bát vệ, cho dù có người đến tìm cừu cũng sẵn sàng nghênh tiếp, không đóng chặt cửa trốn đi đâu! Còn tôi không tin Tĩnh viên này có gì ghê gớm.
Vừa lúc đó thì hai tên kiệu phu khiêng chiếc kiệu không cùng hai tên lục y tỳ nữ tới gần.
Trần Thúy Lục bảo một tên kiệu phu :
– Dương Tường!
Tên kiệu phu chạy tới hỏi :
– Đại tiểu thư sai bảo điều gì?
Trần Thúy Lục đáp :
– Ngươi vào trong viện quan sát tình hình rồi ra báo lại ta!
Dương Tường dạ một tiếng chạy vào trong viện.
Lát sau hắn chạy ra đứng giữa một bãi đất trống đưa tay phác một ký hiệu nào đó.
Trần Thúy Lục nói :
– Lạ thật! Làm sao trong viện lại không có người chứ? Chẳng lẽ tam tổng quản nhận được tin không chính xác?
Trác Thiên Uy hỏi :
– Tam tổng quản là ai?
Trần Thúy Lục đáp :
– Là một trong ba vị tổng quản của bổn trang, danh hiệu là Ngũ Độc Ôn Thần Mỹ Bưu.
Trác Thiên Uy nói :
– Có thể tin tức không phải là không chính xác, nhưng có thể sự tình có thay đổi, mà cũng có thể Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đã tới đây nhưng đi mất rồi.
Dương Tường chạy ra nói :
– Mời tiểu thư vào đi! Trong viện không có ai cả. Người bỏ đi cả rồi…
Trần Thúy Lục lại kéo Trác Thiên Uy đi thẳng vào Tĩnh viên, cửa đại sảnh mở toang, nhìn vào trong trang rất tráng lệ nhưng không thấy bất cứ một ai.
Trác Thiên Uy nói :
– Trần cô nương chúng ta rời khỏi đây thì hơn! Chủ nhân không có nhà chúng ta xông vào là không hợp lẽ! Chúng ta quay lại tìm Vũ Khúc Tinh thôi!
Trần Thúy Lục nói :
– Trác công tử, chẳng lẽ đã tới mà không vào?
Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :
– Nếu là bằng hữu quá môn mà không ghé mới là thất lễ, còn ở đây… Đi thôi, tại hạ biết tới đâu hỏi được Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long.
– Hỏi ai?
– Người của Kháng bá chủ nhất định biết được tin tức chính xác.
Trần Thúy Lục hỏi :
– Đi tìm Kháng bá chủ? Vị đó với huynh có quan hệ thế nào?
– Cũng như Tam Tinh minh thôi! Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào cũng từng cho người ám toán tại hạ…
– Vậy đi tìm hắn há chẳng nguy hiểm hay sao?
Trác Thiên Uy đáp :
– Thật ra tìm Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào không phải là việc dễ dàng, hơn nữa tại hạ cũng không có ý định đi tìm hắn. Thực ra bây giờ Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đang gặp khó khăn nên không ra sức truy sát tại hạ nữa…
– Bây giờ…
– Tại hạ muốn tìm một vài tên thuộc hạ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào để hỏi tin tức về Tam Tinh minh thôi… Đi!
Trần Thúy Lục không tiện kiên trì ý kiến của mình nên theo Trác Thiên Uy rời khỏi Tĩnh viên…
Đi được ba bốn dặm, Trác Thiên Uy chợt dừng lại nói :
– Trần cô nương có muốn xem náo nhiệt không?
Trần Thúy Lục ngạc nhiên hỏi :
– Cái gì? Xem náo nhiệt? Ở đâu?
– Ở Tĩnh viên!
Trần Thúy Lục mở to mắt nhìn chàng hỏi :
– Quay lại Tĩnh viên? Chẳng phải chúng ta vừa ở đó ra là gì? Mới đó không có người, làm sao bây giờ lại trở thành náo nhiệt?
– Bởi vì vừa rồi người của Tam Tinh minh ẩn thân trong các mật thất và mật đạo?
Trần Thúy Lục lắc đầu nói :
– Tôi không hiểu gì cả!
Trác Thiên Uy giải thích :
– Vừa rồi tại hạ nhận thấy trong đại sảnh có thông đạo dẫn ra hậu đường thấp thoáng có bóng người, tất là đối phương thấy chúng ta đã ẩn đi, bây giờ tới đó nhất định gặp người…
Trần Thúy Lục lắc đầu nói :
– Trác công tử quả là cao nhân thâm tàng bất lộ, chẳng trách gì giới giang hồ ở Tô Châu khiếp sợ như thế…
* * * * *
Trong đại sảnh đường hoa lệ của Tĩnh viên không còn tĩnh lặng vắng vẻ như trước nữa.
Trong sảnh đường có một đám hắc y nhân bịt mặt ngồi quanh mấy chiếc bàn kê liền nhau, trong đó có bốn người cầm ống Xạ Phi tiễn có ống tự động bắn tên vòng trở lại nhưng có thể tự động bắn ra mười mũi một lượt, vô cùng chính xác.
Bốn tên khác thì cầm những ống nhỏ hơn, chỉ bằng ngón tay đó là loại ống phóng độc, phát ra khói độc hại người.
Một hắc y nhân bịt mặt người cao lớn đứng lên nói :
– Tiểu tử kia thật là người cơ cảnh hiếm thấy. Chúng ta lại thất bại lần nữa rồi!
Một tên khác ngồi chính giữa dáng thấp lùn, tức giận đứng bật lên nghiến răng nói :
– Tiểu tặc này ngào nào còn chưa trừ được, ngày đó chúng ta còn chưa ăn ngon ngủ yên. Mọi người hãy thông báo cho huynh đệ các lộ nghiêm mật đề phòng. Việc ở đây giao cho Triệu đại ca xử lý. Không được để người nào đang bị nhốt trong địa thất sống sót. Bổn tọa phải đi trước một bước!
Hắc y nhân cao lớn là Triệu đường chủ nói :
– Người trong địa thất còn có giá trị sử dụng. Có thể dùng chúng làm mồi nhử lần nữa… Có thể để lại…
Người lùn thấp ngắt lời :
– Không được! Chúng đã thấy rõ bản lai diện mục của Uông lão rồi. Để chúng lại sẽ rất nguy hiểm. Lần sau sẽ có phương án khác. Bổn tọa đi đây!
Nói xong cùng ba người khác rời sảnh, theo cửa hậu ra ngoài.
Chờ bốn người đi xong, Triệu đường chủ để ống Xạ Phi tiễn xuống bàn phát ra một tràng tiếng hú.
Từ hậu đường tiến vào hai tên hắc y hán tử cũng bịt kín mặt như tám người trong sảnh đường, có khác là cả hai cùng mang đơn đao mà không cầm ống Xạ Phi tiễn hay ống phóng độc.
Một tên hỏi :
– Triệu đường chủ có chỉ thị gì?
Triệu đường chủ đáp :
– Tiểu súc sinh đó không bị mắc lừa. Chúng ta phải lập tức tản đi. Phải xử lý triệt để cả sáu người trong địa thất!
Hắc y hán tử mang đao nói :
– Thuộc hạ… muốn lưu nữ nhân lại…
Triệu đường chủ trừng mắt quát :
– Dương Hồng! Ngươi muốn chết hay sao? Coi chừng Uông lão sẽ lột da cả hai ngươi đó! Nha đầu chính là kẻ đầu tiên nhận ra thân phận Uông lão. Ngươi biết nếu để nó thoát ra được hậu quả sẽ thế nào không? Cho dù lần này thành công giết được tiểu súc sinh cũng không thể để thị sống kia mà!
Dương Hồng cúi người đáp :
– Thuộc hạ tuân lệnh Triệu đường chủ! Nhưng xử lý ở đâu?
– Ngay trong địa thất!
Vừa lúc đó bên ngoài vang lên một tiếng hú như long gầm hổ rống làm cả mười tên hắc y nhân trong đại sảnh đều giật mình chấn động đưa tay lên bịt lấy tai.
Triệu đường chủ kinh hãi kêu lên :
– Nguy rồi! Tiểu súc sinh quay lại! Tất cả chuẩn bị động thủ!
Nói xong vồ lấy ống Xạ Phi tiễn.
Choang!
Một cánh cửa sổ bật tung, có người nào đó lao vào như tia chớp…
Vút! Vút vút…
Cả bốn ống Xạ Phi tiễn cùng phát, bốn mươi mũi phi tiễn bay ra như châu chấu tỏa khắp đại sảnh!
Cùng lúc đó những ánh chớp bạc lóe lên…
Vì cuộc chiến diễn ra ngay trong sảnh đường, dùng ống phóng độc hại người thì trước tiên mình là nạn nhân nên bốn người cầm ống phóng độc không dám động thủ, riêng bốn tên thi triển ống Xạ Phi tiễn chỉ phát được một loạt đầu tiên thì bị trúng phi đao của đối phương, tiếp nhau mà gục xuống.
Trận đấu diễn ra hết sức chóng vánh, tiếng ám khí bay rào rào sau chốc lát lặng đi, chỉ còn lại tiếng người rên rỉ.
Chỉ một tên trong bọn thoát khỏi họa kiếp là nhờ đã chạy ra cửa hậu thoát được ra ngoài. Triệu đường chủ và tám hắc y hán tử trúng phi đao nằm la liệt giữa sảnh, hai tên bị phi đao cắm trúng giữa cổ họng, ba tên khác bị xuyên tim đã chết nằm bất động, bốn tên còn lại trúng vào đầu hoặc bụng nên chưa chết ngay vẫn còn lăn lộn rên rỉ, tám ống Xạ Phi tiễn và ống phóng độc đã không còn người sử dụng nằm lăn lóc khắp trên đại sảnh.
Thế nhưng bên ngoài sảnh đường, tình hình vẫn chưa yên tĩnh.
Ngay sau cửa hậu sảnh đường nằm lăn lóc ba tử thi, trong đó có Dương Tường và tên kiệu phu khác của Trần Thúy Lục và một trong hai tên lục y tỳ nữ.
Trác Thiên Uy chỉ mũi kiếm vào yết hầu Trần Thúy Lục, còn trong vỏ kiếm của lục y thiếu nữ này không còn kiếm nữa. Hiển nhiên đã bị chàng đoạt mất.
Trần Thúy Lục kinh hãi kêu lên :
– Trác công tử…
Trác Thiên Uy trầm giọng nói :
– Cô nương, ngươi xuất hiện để cứu Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long là đúng lúc nhưng không cần thiết vì tại hạ không có ý giết hắn ta, lại qua ánh mắt ngạc nhiên của Bồ tam gia nhìn ngươi tại hạ đã đoán ra tám chín phần rồi. Lẽ ra cô nương không nên mạo xưng người của Phiêu Sa sơn trang… bởi vì tại không biết Phiêu Sa Thần Long và Trần Thúy Lục nhưng rất nhiều người biết vị thiên kim tiểu thư của vị chủ nhân Phiêu Sa sơn trang trác hiệu Kim Kiếm Vô Tình nên dùng Kim Kiếm chứ không dùng Ngọc Kiếm như cô nương…
– Ngươi…
Trác Thiên Uy cười nói :
– Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương! Tuy thuật hiện trường của ngươi là thiên hạ vô địch, nhưng vì ngươi quá coi thường tại hạ nên lộ ra quá nhiều khinh suất. Khi ngươi bảo Dương Tường vào điều tra Tĩnh viên, tuy ngươi đã ra sức thu hút tại hạ nhưng tại hạ vẫn vận thần công Thiên Thị Địa Thính nghe được tiếng hắn thì thầm bàn luận với một người nào đó… ngoài ra thanh kiếm này lần trước gặp ngươi ở đây, tuy chúng ta không giao thủ nhưng tại hạ vẫn để ý nhận ra trên chuôi có nạm bảy viên ngọc theo hình Thất Tinh…
Đột nhiên một tên tỳ nữ đang quỳ bên cạnh Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương chợt vung tay, từ ống phóng độc trong tay cô ta phun ra một luồng khói đen…
Trác Thiên Uy biết độc yên vội phong bế hô hấp, thu kiếm nhảy lùi mấy bước, ngay lập tức Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương và tên tỳ nữ lao vút đi…
Chờ một lúc tới khi độc vụ tan đi đã không thấy bóng hai nữ nhân đâu nữa, Trác Thiên Uy buông tiếng thở dài rồi quay vào đại sảnh thì thấy cả tám hắc y nhân đều đã chết, chàng thu lấy tám mũi phi đao cất vào túi hộ sườn, tìm tòi một lúc không tìm thấy gì mới rời khỏi Tĩnh viên.
* * * * *
Quá ngọ.
Ở Tường An khách điếm đã vãn khách. Giờ ăn trưa đã qua, trời còn sớm chưa có khách trọ.
Nhưng Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh chẳng còn để ý gì đến khách trọ nữa vì vài canh giờ trước Trác Thiên Uy quay lại đã làm lão lo lắng.
Trong thời gian Trác Thiên Uy trọ lại Tường An khách điếm đã mang đến cho lão khá nhiều phiền phức, tuy lão kiên quyết giữ vị trí trung lập nhưng không vì thế mà khách điếm bớt đi nhiều thiệt thòi.
Bởi thế mấy ngày Trác Thiên Uy mất tích khiến lão nhẹ nhõm ra rất nhiều.
Thế nhưng sáng nay chàng quay lại khách điếm làm lão trở lại sự căng thẳng trước đây.
Bây giờ thì lão khiếp sợ không dám thuyết phục chàng rời khỏi Tô Châu như trước nữa.
Trác Thiên Uy lúi húi xếp lại mấy mũi phi đao vào túi hộ sườn và ngắm nghía thanh đao mới vừa mua được.
Vì không tham sở hữu của người khác, hơn nữa không thích dùng kiếm nên chàng đã bỏ lại thanh Ngọc kiếm của Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương ở Tĩnh viên.
Đang ngắm nghía thanh đao chợt nghe tiếng gõ cửa.
Trác Thiên Uy đeo túi hộ sườn và túi đao vào, đứng lên hỏi :
– Ai đấy?
– Hách Minh Sơn!
Trác Thiên Uy bước tới mở cửa nói :
– Hách tứ gia đại giá quang lâm, Tường An khách điếm và Trác Thiên Uy rất lấy làm vinh hạnh! Mời tứ gia vào!
Khách không chỉ một mình Hách Minh Sơn mà còn có hai tên võ sư hộ viện đồng hành.
Pha trà mời khách xong, chàng hỏi ngay :
– Hách tứ gia tới đây, không biết có công cán gì?
Tuy có hai tên võ sư hộ viện ngồi cạnh bên nhưng Hách Minh Sơn vẫn lộ vẻ lo lắng bất an.
Phải qua một lúc lão mới trấn tĩnh lại nhưng giọng vẫn còn run :
– Trác lão đệ, huynh đệ muốn thương lượng về chuyện Bách Nhật Hủ Huyệt… Qua một số vị hành gia kiểm chứng thì đúng là kinh mạch của huynh đệ bị khống chế, Thiên Trì huyệt đã bắt đầu biến dạng…
Trác Thiên Uy cười đáp :
– Tại hạ đã ra hạn cho Hách tứ gia một trăm ngày. Trong kỳ hạn đó thì ngươi tuyệt đối an toàn. Trước đây tại hạ là người rất hiểu đạo lý, nhưng mấy ngày qua gặp quá nhiều biến cố nên đã hiểu ra, nếu vẫn cứ giữ đạo lý thì chẳng những làm việc gì cũng không thành công mà có thể mất mạng như chơi! Bởi vì những kẻ ra sức ám toán tại hạ rắp tâm đẩy tại hạ vào chỗ chết thì không cần giở đạo lý tín nghĩa gì cả. Vì thế từ nay tại hạ không cần hiểu đạo lý nữa mà dùng thủ đoạn khác… Lần xung đột đó giữa tại hạ với tứ gia chính là giai đoạn đầu tiên của sự chuyển biết tư tưởng đó. Bởi thế tại hạ không còn là người hiểu lý nữa, vì thế từ nay tại hạ không có bàn luận đạo lý với ai. Chỉ xin nhắc lại trong thời gian một trăm ngày. Tứ gia sẽ tuyệt đối an toàn, ngoài ra không có gì đáng nói nữa đâu!
Hách Minh Sơn trán toát mồ hôi nói :
– Trác lão đệ! Ngươi không phải là người không hiểu lý lẽ, nguồn gốc của ba chiếc ngọc thoa thế nào, ở đâu tại hạ đều nói rõ cả rồi. Sự thật huynh đệ không hiểu rõ lai lịch Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy và không biết hiện giờ hắn hạ lạc ở đâu.
Trác Thiên Uy nói :
– Đó là cách nghĩ của tứ gia, và cũng là cách lập luận của ngươi. Đương nhiên tại hạ có quan niệm và lập luận khác: Bắt tặc phải bắt quả tang. Nay tang vật đã có mà tứ gia lại phủ nhận mình là tặc lại đổ cho một kẻ phiêu lãng giang hồ Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy nào đó, vậy tứ gia nghĩ xem có hợp tình hợp lý không? Một tên cướp tự dưng đem tặng vật lấy trộm giao cho tứ gia mà ngươi không biết gì về hắn cả, nói như thế thì ai chấp nhận được? Cho dù tại hạ truy tìm được Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy mà hắn không thừa nhận hoặc đổ thừa cho một kẻ nào khác nữa thì tại hạ biết làm thế nào?
Hách Minh Sơn lúng túng nói :
– Cái này…
Trác Thiên Uy nói tiếp :
– Cho dù tứ gia bị oan thì đó là vì số mệnh của ngươi phải chịu thế! Bởi vì đã dám thu nhận đồ bất minh mà bị người ta bắt được đó là vật lấy trộm thì phải ráng chịu thôi! Vì thế để minh oan và thoát tội tứ gia phải tận lực truy tìm Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy để buộc hắn minh oan cho mình!
– Trác lão đệ…
Trác Thiên Uy ngắt lời :
– Thôi đừng nói gì nữa! Tại hạ đối với ngươi như thế là đã khách khí rồi! Hãy đi đi!
Trán Hách Minh Sơn toát ra từng giọt mồ hôi lớn chảy ròng ròng xuống mặt. Hắn cất giọng cầu khẩn :
– Trác lão đệ nói xem số tài sản mà ngươi bị mất là bao nhiêu? Huynh đệ có thể bồi thường.
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Bồi thường?
– Không sai!
Trác Thiên Uy lắc đầu nói :
– Chỉ sợ…
Hách Minh Sơn nói :
– Cứ cho là ta lấy trộm vật của ngươi, vì trót bán đi rồi nên chịu bồi thường, có gì mà không được? Sao phải bắt huynh đệ bồi thêm một mạng làm gì?
– Việc này…
Hách Minh Sơn cố gắng thuyết phục :
– Trác lão đệ, ban đầu ngươi nhón tay làm phúc bỏ ra mấy trăm vạn lạng? Ngươi để mua lương đã bán sạch gia sản, huynh đệ sẽ cố gắng bồi hoàn cho ngươi không thiếu một xu.
Trác Thiên Uy chợt đứng lên, bước sang đứng bên Hách Minh Sơn điểm ra mấy chỉ vào các huyệt Nhũ Căn, Thiên Trì và Độn Khuyết lão tứ gia, xong trở về ghế ngồi nói :
– Ngươi đi đi! Bây giờ cấm chế đã giải, tại hạ tin ngươi không biết gì về Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy, xin lỗi vì chuyện đáng tiếc xảy ra…
Hách Minh Sơn nói :
– Xin đa tạ…
Trác Thiên Uy nói :
– Tại hạ xin góp một lời khuyên, đừng cấu kết với bè đảng của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nữa! Liên kết với bọn hung ma đó sẽ không thu được kết quả gì tốt lành đâu!
Hách Minh Sơn nói :
– Xin đa tạ vì lời khuyên của Trác lão đệ!
Tên hán tử mặt dài như mặt ngựa trông rất mất cảm tình người bên tả Hách Minh Sơn chợt đứng lên tự giới thiệu :
– Trác huynh… Tại hạ là Thiên Ngoại Lưu Vân Chúc Bình Xuyên, là bằng hữu đạo nghĩa của Hách tứ gia.
Trác Thiên Uy tuy không biết Thiên Ngoại Lưu Vân Chúc Bình Xuyên là ai nhưng vẫn chắp tay nói :
– Nguyên là Chúc huynh. Mộ danh đã lâu…
Thiên Ngoại Lưu Vân Chúc Bình Xuyên nói :
– Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy đã chết tuần trước ở Hàng Châu…
Trác Thiên Uy lắc đầu nói :
– Không. Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy biết tại hạ ra sức truy tìm nên đã thực thi kế Kim Thiền Thoát Xác.
Thiên Ngoại Lưu Vân Chúc Bình Xuyên nhíu mày hỏi :
– Kế Kim Thiền Thoát Xác thế nào?
– Hắn tìm một người có tầm vóc tương đối giống mình, đánh nát đầu người đó, bỏ vào thi thể một số di vật của mình để ở chỗ nhiều người nhận thấy rồi lặn mất tăm…
– Trác lão đệ nghe ai nói?
– Từ một nguồn tin rất đáng tin cậy.
Thiên Ngoại Lưu Vân Chúc Bình Xuyên nói :
– Trác lão đệ! Nhưng tại hạ lại mục kích tận mắt Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy đã chết.
Trác Thiên Uy ngơ ngác hỏi :
– Các hạ mục kích thế nào?
– Sáu ngày trước tại hạ có việc tới Hàng Châu trú ở Tây Hồ khách điếm, tình cờ Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy cũng trọ trong khách điếm đó. Tại hạ có biết tên này. Hắn trọ chỉ cách tại hạ một phòng. Đêm hôm đó có tiếng động nhẹ trên mái nhà làm tại hạ tỉnh giấc, liền chạy ra hành lang xem thấy phòng Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy cửa mở toang, đèn vẫn còn sáng, ba nhân ảnh mới từ đó lao ra chạy biến vào đêm tối liền chạy vào xem, thấy Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy chết nằm trên giường, yết hầu bị chấn thương nhưng đó chỉ là những vết thương nhẹ, thực ra hắn chết vì vết thương do Độc Chỉ Công điểm trúng tạo thành một vết thương sâu hoắm, máu chảy…
Trác Thiên Uy nói :
– Như vậy là đầu mặt vẫn còn nguyên có thể nhận dạng?
Thiên Ngoại Lưu Vân Chúc Bình Xuyên gật đầu :
– Không sai! Tuy mặt đẫm máu như không biến dạng, tại hạ vừa nhìn thấy là nhận ra ngay Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy.
Trác Thiên Uy nghĩ thầm :
– Vì sao Ngô Trung Nhất Long lại sai Tần Cát đến báo lại tin là Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy dùng kế Kim Thiền Thoát Xác trốn đi? Hắn nói người của Ngô Trung Nhất Long đã mấy lần gặp Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy còn sống ở Hàng Châu, bắt chàng đến điều tra nhằm ý đồ gì?
Chàng lại nói :
– Lạ thật! Làm sao có người nói đầu người chết bị đánh vỡ nát không còn nhận ra hình dạng, còn trong người thì mang di vật của Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy trong đó có giấy thông hành của hắn?
Thiên Ngoại Lưu Vân Chúc Bình Xuyên nói :
– Trác lão đệ! Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy chỉ là một tên du đãng, không đáng gọi là nhân vật gì, sao phải ngụy tạo kế Kim Thiền Thoát Xác tốn nhiều công sức như vậy làm gì? Muốn tránh ngươi thì chỉ cần mai danh ẩn tích, tìm một chốn hoang sơn nào đó trú một thời gian thì ai biết đó là Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy?
– Thậm chí hắn chuyển đến sống ở một thành phố lớn nào đó ở miền Nam, đổi tên thành Trương Tam Lý Tứ nào đó thì ai nhận ra một tiểu nhân vật như hắn? Tại hạ chỉ lấy làm kỳ quái là vì sao để đối phó với một tên cường đạo hạng xoàng mà phải dùng đến cao thủ thân hoài tuyệt học Độc Chỉ Công để giết?
Trác Thiên Uy hỏi :
– Lúc đó Chúc lão huynh tới Hàng Châu là có quý cán gì?
– Tại hạ tìm một người bằng hữu mất tích…
Tới đó nói thêm :
– Trác lão đệ, tiếc rằng tối hôm đó ta đến chậm một bước nên không thấy được mặt mũi ba người kia, nhưng chỉ thấy thân pháp chúng rất cao minh. Nếu lão đệ tới Hàng Châu thì hãy cẩn thận!
– Đa tạ lời khuyên của Chúc huynh!
Hách Minh Sơn rời ghế đứng lên, cùng Thiên Ngoại Lưu Vân Chúc Bình Xuyên và hán tử kia từ biệt chủ nhân rồi bước ra khỏi phòng.
Tiễn khách đi xong, Trác Thiên Uy cũng mang đao vào, lập tức rời khỏi Tường An khách điếm.
* * * * *
Phủ đệ của Tào tam gia bế môn tạ khách, trong ngoài giới bị cực nghiêm.
Trác Thiên Uy đứng ngoài cổng, hạ tấm biển tạ khách xuống đưa tay gõ cửa.
Bên trong hai cánh cửa có tiếng hỏi :
– Ai đấy?
– Ta đây!
– Ngươi là ai? Tới đây có việc gì? Ngoài cửa có treo biển tạ khách không trông thấy hay sao?
Trác Thiên Uy đáp :
– Mở cửa ra! Nếu không ta phá tan cửa đấy!
– Ngươi dám…
– Ngươi có mở không?
– Các hạ làm gì mà hung thế? Ít ra cũng phải báo tính danh ra chứ?
– Ta họ Trác. Trác Thiên Uy!
– Ui chao!
– Ngươi có chịu mở không?
Bá chủ thượng môn, ai dám không mở?
Cánh cổng mở ra, một hắc y hán tử thập thò nói :
– Trác gia…
Trác Thiên Uy trầm giọng hỏi :
– Nói xem, vì sao bế môn tạ khách?
Tên hán tử sợ hãi đáp :
– Tam gia… chúng tôi… bị thương… nên không… không thể đón tiếp… khách nhân… được!
– Tào tam gia không tiếp khách nhân khác nhưng sẽ tiếp ta!
Tên hán tử không làm sao được, đành phải dẫn Trác Thiên Uy vào khách sảnh.
Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái bị trúng một mũi Độc Phong châm của Nhất Chi Xuân Tống Nhã Trinh, tuy đã bình phục được mấy phần, thương thế không có gì nghiêm trọng nữa, đã có thể đi lại được, nhưng không muốn ra ngoài dẫn đến ngoại nhân chú ý nên cứ bế môn tạ khách.
Tuy nhiên nghe báo tin Trác Thiên Uy đến y không thể không tiếp nên phải lật đật đến khách sảnh.
Trác Thiên Uy đứng lên thi lễ nói :
– Tam gia bị thích khách đả thương còn chưa bình phục mà tại hạ đến làm phiền, thật là đắc tội!
Thần Thủ Thiên Quân đáp :
– Khéo nói! Khéo nói! Trác lão đệ bận nhiều công việc mà bớt thời gian tới đây, Tào mỗ rất lấy làm hân hạnh. Mời ngồi!
Trác Thiên Uy hỏi :
– Tam gia! Nghe nói thích khách là nữ nhân phải không? Thương thế đã đỡ nhiều rồi chứ?
Thần Thủ Thiên Quân đáp :
– Chúng gồm hai nam một nữ. Nữ nhân dùng Độc Phong châm đả thương huynh đệ, may độc chất không quá lợi hại nên đã chữa lành.
Trác Thiên Uy lại hỏi :
– Có điều tra ra được manh mối gì về thích khách không?
Tuy hỏi vậy nhưng chàng đã biết hung thủ là Tống Nhã Trinh. Việc Tống gia gặp nạn, toàn gia thất tán chưa biết sống chết thế nào chàng cũng không tiện nói ra…
Thần Thủ Thiên Quân đáp :
– Chúng không để lại chút dấu vết gì, suy đoán khả năng là người của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào.
– Thế ư! Sau này tam gia phải thật cẩn thận mới được!
– Đa tạ đã quan hoài. Trác lão đệ lần này tới đây…
Trác Thiên Uy đáp :
– Vô sự không lên Tam Bảo điện. Tại hạ tới gặp tam gia để hỏi rõ thêm một vấn đề…
– Vấn đề gì vậy?
– Hồi trưa Tào tam gia phái một người đến Khê Khẩu báo tin cho tại hạ…
Thần Thủ Thiên Quân ngắt lời :
– Khoan đã! Truyền tin gì vậy?
– Tin tức về Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy bị giết ở Hàng Châu. Tần Cát nói rằng tin đó là không đúng sự thật. Thực tế đó là kế Kim Thiền Thoát Xác của Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy. Thế nhưng tại hạ lại nhận được tin xác thực là Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy đã chết. Vì thế tại hạ đến hỏi lại tam gia xem rốt cuộc là Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy còn sống hay đã chết?
Thần Thủ Thiên Quân nói :
– Trác lão đệ nhận được tin Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy chết đã lâu chưa?
– Mới hôm nay!
– Nguồn tin này chính xác chứ?
– Tuyệt đối không sai! Chính người mục kích cái chết của Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy tại Tây Hồ khách điếm ở Hàng Châu kể lại. Hung thủ có ba người.
Thần Thủ Thiên Quân cười nói :
– Huynh đệ đã báo tử tín của Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy cho Trác lão đệ, còn đưa di vật hắn cho lão đệ xem nữa… Sau đó đại ca ta còn phái người đến tận Hàng Châu kiểm chứng, khẳng định tin tức đó là chính xác.
– Nhưng… tin tức hôm nay…
– Đã ba ngày tại hạ bế môn tạ khách, ngay cả đại ca ta cũng chưa tới đây. Hoàn toàn không có chuyện phái người đến Khê Khẩu liên lạc với Trác lão đệ!
– Tam gia nhớ lại xem… Người đó xưng là Tần Cát.
– Trong bổn phủ không có ai là Tần Cát, huynh đệ cũng không quen một người nào như thế.
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Vậy thì kẻ nào bịa đặt tin tức lừa dối tại hạ làm gì chứ?
Tào Vĩnh Thái hỏi :
– Hắn còn nói gì thêm nữa không?
Trác Thiên Uy đáp :
– Hắn còn chuyển lời tam gia khuyên tại hạ đến Hàng Châu điều tra…
Thần Thủ Thiên Quân nói :
– Vậy thì đúng rồi! Trác lão đệ! Như vậy là có người muốn ngươi rời khỏi Tô Châu để tới Hàng Châu điều tra về một tin tức hoang đường không có thật. Vậy ngươi cứ nghĩ mà xem! Kẻ nào mong muốn ngươi rời khỏi Tô Châu? Việc đó làm cho ai có lợi? Trác lão đệ! Huynh đệ xin trịnh trọng bảo đảm với ngươi, chúng ta là người không muốn ngươi rời khỏi Tô Châu chút nào, chính Tôn lão đại đã từng cầu xin ngươi ở lại! Điều đó đủ chứng minh Tần Cát không phải là người của bổn phủ, cũng tuyệt đối không phải do Tôn lão đại phái đi!
Trác Thiên Uy nói :
– Tên Tần Cát đó quả là đồ đáng chết! Suýt nữa tại hạ đã mắc lừa đến Hàng Châu rồi!
Thần Thủ Thiên Quân nói :
– Huynh đệ có mấy vị bằng hữu ở Hàng Châu. Đợi vài hôm cho thương thế đỡ thêm chút nữa, huynh đệ sẽ đưa ngươi đến Hàng Châu điều tra cho rõ cội nguồn mới được!
Trác Thiên Uy ngập ngừng nói :
– Việc này…
Thần Thủ Thiên Quân thành khẩn nói :
– Xin đừng cự tuyệt thành ý của huynh đệ! Tuy võ công của ta không cao minh gì, động thủ thì không bằng người nhưng để điều tra sự việc ở Hàng Châu ta lại có đủ cả ba yếu tố thiên thời, địa lợi và nhân hòa!
– Tam gia việc này để sau hãy nói! Việc thiết yếu nhất bây giờ là hãy điều trị cho bình phục đi!
– Lão đệ cứ yên tâm! Thương thế của tại hạ đã không còn đáng ngại nữa, chỉ vài hôm là phục nguyên thôi!
Trác Thiên Uy đứng lên nói :
– Vậy cứ chờ đến lúc đó hãy nói, Tam gia! Tại hạ xin cáo từ trước.
* * * * *
Trác Thiên Uy vừa ra khỏi phủ đệ của Thần Thủ Thiên Quân nửa dặm thì gặp Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa và ái nữ Phó Phụng Minh đứng chờ.
Phó Phụng Minh vẫn đóng giả nam trang, dáng tuấn dật như một thư sinh, vừa thấy chàng liền bước tới gần hỏi :
– Thiên ca vừa từ phủ Tào Vĩnh Thái ra phải không?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Chính thế!
Chàng tới trước Trường Xuân cốc chủ chắp tay hành lễ nói :
– Việc Phó tiền bối điều tra có kết quả gì không?
Trường Xuân cốc chủ nói :
– Tiểu tử! Tốt nhất là ngươi bớt đi lại với Tào Vĩnh Thái đi! Tên này ngụy kế đa đoan…
– Lão tiền bối cho rằng…
Phó Hoa nói :
– Đi! Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Ta có tin cần báo với ngươi…
Trác Thiên Uy không muốn gần Phó Phụng Minh nên cự tuyệt ngay :
– Rất xin lỗi… Phó tiền bối! Tiểu khả có việc gấp phải rời thành. Có việc gì ngày khác tiểu khả sẽ xin đến thỉnh giáo.
Phó Phụng Minh rầu rĩ nói :
– Thiên ca…
Trác Thiên Uy lạnh lùng hỏi :
– Phó cô nương có việc gì vậy? Xin để sau hãy nói có được không? Tiền bối, cô nương xin lỗi tại hạ cáo từ! Nói xong vội vàng bỏ đi…
Hai cha con nhìn theo chàng rồi đưa mắt nhìn nhau.
Trường Xuân cốc chủ hỏi :
– Có chuyện gì vậy?
Phó Phụng Minh mắt đỏ hoe nói :
– Nhi nữ không hiểu sao huynh ấy đột nhiên trở nên lạnh lùng…
Trường Xuân cốc chủ lẩm bẩm :
– Phải rồi! Nhưng không đúng!
Phó Phụng Minh hỏi :
– Cha, có phải là Tào Vĩnh Thái bày trò li gián không?
Trường Xuân cốc chủ đáp :
– Cái đó tuy có khả năng, nhưng không can hệ gì lắm.
– Thế nhưng…
– Cha từ tối qua đã nhận thấy thái độ tiểu tử đó đã có khác. Chẳng qua không để tâm lắm mà thôi.
Tới đó chợt hỏi :
– Tối qua hình như con có ước định gặp hắn nơi nào đó phải không? Thế mà hắn lại đơn độc chạy đến Khê Khẩu, đánh cho Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh trong Tam Tinh minh thừa sống thiếu chết… Nha đầu, hắn đang cố tình lảng tránh chúng ta đấy!
– Cha! Nữ nhi phải làm gì bây giờ?
– Lúc ngươi và hắn ở dưới địa lao Tống gia, hai đứa có xảy ra xung đột gì không?
Phó Phụng Minh lắc đầu đáp :
– Không! Việc đó nữ nhi đã kể tường tận với cha rồi mà.
Trường Xuân cốc chủ kêu lên :
– Thế thì tiểu tử biến đổi mất rồi! Cha phải đến Tiến Phúc sơn điều tra chuyện này mới được.
Phó Phụng Minh nhòa lệ nói :
– Con phải đi tìm huynh ấy!
Trường Xuân cốc chủ lắc đầu nói :
– Nó đã muốn tránh ngươi, làm thế chỉ vô ích thôi! Thôi đi! Chúng ta hãy về thương lượng xem vấn đề nảy sinh từ đâu.
* * * * *
Chỉ trong thời gian hai ba ngày, Trác Thiên Uy đã bất thần tìm những thế lực đối địch đã từng cho người ám toán mình công kích mãnh liệt làm đối phương hao binh tổn tướng trầm trọng, đặc biệt là Tam Tinh minh khiến toàn thể giang hồ hắc đạo ở Tô Châu và các vùng lân cận đều chấn động kinh hoảng.
Ngoài hoạt động của Trác Thiên Uy ra, việc Tống gia ở Thạch Cổ thôn bị hủy diệt bởi một thế lực thần bí nào đó làm bọn ma đầu thêm hoang mang.
Không chỉ vùng Tô Hàng, tin tức nhanh chóng lan ra khắp vùng Hồ Quảng rồi truyền khắp giang hồ.
Từ một kẻ vô danh tiền bối chẳng nghe ai nhắc tới danh hiệu bao giờ, chỉ trong vài ngày đại danh Trác Thiên Uy trở thành cái tên làm chấn động toàn thể võ lâm, hầu như chẳng tửu lâu khách điếm nào có mặt người trong giang hồ mà người ta không nhắc đến tên chàng :
– Trương Tam gần đây ngươi có nghe nói đến một người tên là Trác Thiên Uy không?
– Sao lại không? Người đó mới xuất đạo vài ngày, đến Tô Châu chỉ trong mấy ngày đã giết chết hai tên Ma Tăng, Khuyết Đạo trong Thiên hạ Thất đại hung nhân, đả thương hai tên khác là Thiên Nguyên đạo nhân và Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long cùng một tên nữa trong Ngũ yêu tiên là Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ…
– Ui chao! Xưa nay Tam tà Ngũ yêu tiên Thất đại hung nhân là lũ ma đầu hung ác và đáng sợ nhất, cao thủ hắc bạch lưỡng đạo nghe danh là kinh hồn táng đởm tránh cho xa, mấy chục năm nay chúng hành hung tác ác không biết bao nhiêu nhưng không ai dám đụng đến. Trác Thiên Uy là vị võ lâm tiền bối nào mà đánh bại được nhiều tên hung ma như vậy?
– Ngươi không biết là Trác Thiên Uy mới chỉ xuất đạo giang hồ vài ngày hay sao? Chẳng những y không phải tiền bối võ lâm mà bản thân cũng không là người trong giang hồ nữa.
– Cái gì? Không phải là người trong giang hồ mà có đủ bản lĩnh giết chết Ma Tăng, Khuyết Đạo trong Thiên hạ Thất đại hung nhân, đả thương hai tên khác là Thiên Nguyên đạo nhân và Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long cùng một tên nữa trong Ngũ yêu tiên là Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ?
– Theo huynh đệ biết thì Trác Thiên Uy là một vị tài chủ trẻ tuổi và hào hiệp, rất tuấn tú, chỉ mới hai mươi hăm mốt tuổi. Tổ cư Trác Thiên Uy tại Hán Dương, nghe nói năm ngoái ở Hán Dương gặp thiên tai thảm khốc, nạn nhân chết đói rất nhiều. Trác Thiên Uy chẳng những tán phát hết gia tài để cứu nạn mà còn mang báu vật tổ truyền bán đi để cứu tế. Vị tài chủ trẻ tuổi hào hiệp này mang sáu mươi bảy viên ngọc đến Nam Kinh bán, nhưng dọc đường bị mất trộm. Trác Thiên Uy đã lần theo manh mối này tới Tô Châu thì gặp rất nhiều bọn hung ma tụ tập ở đó. Bọn này dưới sự chỉ huy của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào Kháng bá chủ được một tên nghi can lấy trộm bảo vật là Hách Minh Sơn Hách tứ gia ở Tô Châu mời tới. Bọn này ít nhiều đều có liên quan đến vụ trộm kia nên muốn giết Trác Thiên Uy để diệt khẩu, do đó mà xảy ra những chuyện động trời kia…
– Nói vậy Trác Thiên Uy không có bằng hữu gì trong võ lâm cả?
– Không có!
– Xem ra huynh đệ cần tới gặp Trác Thiên Uy để kết làm bằng hữu với nhân vật hào hiệp này mới được…
…
Tây nam Mộc Châu trấn là khu danh lam thắng địa, có nhiều di tích của những bậc tuyệt đại mỹ nhân ngày xưa là Khuông Việt và Tây Thi, khách tới đây chủ yếu là để du sơn ngoạn thủy và để ngậm ngùi tưởng nhớ tới mỹ nhân.
Chiêm ngưỡng mỹ nhân thì đa số là giới mày râu, nữ nhân đi kiệu tới đây du lịch rất ít.
Trấn không lớn, chỉ độ ba bốn trăm hộ dân cư.
Trong trấn có hai đại lộ và độ chục con phố nhỏ nhưng hầu như nhà nào cũng có vườn cây, ngay cả những cửa hiệu, tửu lâu khách điếm dựng ở mặt phố, trong cổng đều có một sân rộng với nhiều cây lớn rợp bóng mát hoặc tiểu hoa viên, vì thế Mộc Châu có khi còn gọi là Thanh Thụ trấn.
Ra khỏi cửa tây thành thì quan đạo rẽ làm hai đường, một đường tới Quang Phúc trấn, một đường tới Thiên Bình sơn.
Ngay trong cửa tây thành là trụ sở của tuần vệ phủ. Phủ tuần ở đây phụ trách an ninh cả ba trấn Mộc Châu, Tân Quách và Quang Phúc trấn nên quy mô khá lớn.
Đối diện với vệ môn là những tửu lâu khách điếm danh tiếng nhất ở Mộc Châu, trong đó nổi tiếng nhất là Hương Tuyết lâu. Giữa quảng trường trước lâu có tới mười cây mai cổ thụ, là nơi cho khách buộc ngựa.
Khách ghé lại đều là những người có quyền có thế, mỗi bữa rượu tiền lên đến hàng trăm lạng bạc, đủ cho những người nghèo khó sống tạm nửa năm trời!
Mới giờ thân Hương Tuyết lâu còn vắng khách.
Trác Thiên Uy là một trong mấy vị khách ít ỏi trong quán. Nhưng chàng đã uống hết bốn bình rượu, mặt đỏ như mặt trời nhưng thái độ dáng vẻ vẫn còn trầm tĩnh, không có chút tửu ý nào.
Người ta nói người say rượu hay không chỉ cần nhìn sắc mặt thì biết, căn cứ vào đó nhìn sắc đỏ lựng trên mặt Trác Thiên Uy thì ai cũng đoán là chàng đã rất say, nhưng thực tế không phải thế.
Có ai khoái kẻ say rượu? Lúc say người ta mất tự chủ, thường hành động hung bạo nói năng bất nhã. Gặp những người như thế ai cũng muốn tránh xa cho khỏi phiền phức.
Huống chi ở đây Trác Thiên Uy còn mang đao nữa? Ngay cả bọn tiểu nhị cũng không tên nào dám tới gần, lỡ ra khách quan say cho một đao há chẳng thác oan?
Trác Thiên Uy vẫn tiếp tục uống sang bình thứ năm… tay rót rượu vẫn còn rất chuẩn chưa run tí nào.
Bàn bên có một trung niên hán tử dáng vẻ rất uy phong, bước sang bàn Trác Thiên Uy cười hỏi :
– Lão huynh còn uống tiếp nữa được ư?
Trác Thiên Uy đáp :
– Còn chứ! Có người gọi tại hạ là Tửu Tiên. Hình như nhân vật giang hồ nào cũng có một cái trác hiệu. Nếu vậy tại hạ sẽ lấy hai chữ Tửu Tiên làm trác hiệu của mình! Hô hô Tửu Tiên. Đúng quá!
Trung niên hán tử nói :
– Vậy các hạ danh liệt trong Ngũ yêu tiên hay sao?
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Ngũ yêu tiên cũng được chứ sao?
Trung niên hán tử lắc đầu nói :
– Ngươi không có khí chất tiên phong đạo cốt nên không xứng xưng là tiên.
Trác Thiên Uy trầm ngâm nói :
– À phải rồi! Xưng là tiên thì có phần báng bổ đấy, vì thế ta không thể lấy trác hiệu Tửu Tiên được!
Trung niên hán tử khuyên :
– Lão huynh đừng uống nữa! Uống nhiều là hỏng sự đấy!
Trác Thiên Uy lắc đầu nói :
– Sao lại hỏng sự?
Chàng bưng chén lên, uống cạn một hơi nói tiếp :
– Rượu làm người ta can đảm hơn. Thậm chí uống vào mấy chén thì có thể giết người mà không nháy mắt.
Trung niên hán tử hỏi :
– Thế nào? Giết người? Lão huynh muốn giết người?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Không sai! Cách đây chừng dặm rưỡi có một khu tiểu dân cư gọi là Thảo Quả viên gần Linh Nham tự, trong thôn có một bọn hung đồ đang ẩn phục… Bọn này nợ ta một món. Chờ tại hạ uống đủ để gan to bằng trời xong sẽ xách đao tìm chúng, cho mỗi đứa một đao…
Trung niên hán tử cười nói :
– Chờ ngươi uống từ chén đầu tiên tới giờ chỉ e chúng đã bỏ đi rồi.
Trác Thiên Uy đáp :
– Kệ bọn chúng, không cần vội! Chờ lát nữa ta sẽ tìm chúng.
Trung niên hán tử nói :
– Lão huynh thôi đi! Uống thế là quá nhiều rồi! Nếu uống thêm chỉ sợ không nhận ra nổi kẻ nào là con nợ đâu!
– Tóm lại ngươi khuyên ta uống ít mới đòi được nợ chứ gì? Vậy thì tránh ra! Tửu bảo đâu! Mang thêm cho ta một bình nữa!
Trung niên hán tử vẫn chưa bỏ đi, nói tiếp :
– Hãy nghe ta nói đã… ngươi đã có bảy tám phần tửu ý rồi…
– Thế thì sao?
– Bọn chúng người đông…
Trác Thiên Uy chỉ tay vào mũi trung niên hán tử nói :
– Nhưng các ngươi cũng không ít mà. Ngươi hy vọng ta thịt đi đại bộ phận thủ hạ của Thiên Vũ Tinh, sau đó mới hiện thân giải quyết toàn cục, thừa cơ thịt luôn cả ta đúng vậy không?
Trung niên hán tử hoang mang nói :
– Ngươi…
Bốp!
Trác Thiên Uy bất thần đứng lên vung tay phải dang thẳng cánh tát vào mặt trung niên hán tử.
Tên này không tránh kịp đưa tay bưng bộ mặt đỏ bầm lùi lại mấy bước, thẫn thờ nhìn đối phương tựa hồ vẫn không tin làm sao mà gã say kia tát trúng mình được?
Trác Thiên Uy lại ngồi xuống nói :
– Ngươi hãy về báo lại với Kháng bá chủ để hắn dẹp ý nghĩ muốn làm ngư ông đắc lợi đi! Ta không ngốc đến nỗi đi làm kẻ đánh thuê không công cho người khác đâu! Ngươi khuyên ta uống ít đi mấy chén vì sợ uống nhiều thì không đối phó nổi với cao thủ của Tam Tinh minh sẽ bất lợi cho các ngươi chứ tốt lành gì? Hô hô! Bây giờ thì ngươi đã rõ rồi chứ? Lão huynh! Ta không có ý xen vào cuộc tranh chấp của các ngươi đâu! Chờ các ngươi liều mạng xong mới tới lượt ta tính sổ!
– Ngươi…
– Đừng nói nữa! Hãy về nói với Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào rằng hắn đừng có mà nghĩ đến chuyện lợi dụng ta! Hãy chuyên tâm mà chuẩn bị đối phó với Tam Tinh minh! Thời gian không còn nhiều nữa, chỉ còn nửa canh giờ mà thôi. Ta nói không sai chứ? Trước hoàng hôn là bắt đầu cuộc sinh tử chiến rồi… Cuộc chiến lần này là quyết định sự sinh tử tồn vong của các ngươi đấy! Ta đã bảo đảm không can dự vào thì các ngươi nên mãn ý rồi, sao còn chưa chịu đi nữa?
Trung niên hán tử không dám nói thêm tiếng nào nữa, trả tiền rượu rồi hối hả xuống lầu.