Đọc truyện Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà) – Chương 12: Rước lang nhập thất
Canh ba…
Bọn tuần canh vòng ngoài Thạch Cổ thôn trông thấy đại thiếu gia Tống Hoài An nắm tay một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp tình tứ như một đôi tình lữ bước về hướng Tống gia.
Vì đó là biến cố không bình thường nên bọn tuần canh vội vàng phi báo cho lão gia Tống Tôn Vọng biết.
Không bình thường vì theo kế hoạch thì Tống Hoài An phải ở lại Thiên Khánh quán để hôm sau đưa thuyền đến cùng Phúc Chân Chân đi du ngoạn Thái Hồ, sau bảy tám ngày chờ người của Phúc Chân Chân đưa Ngọc Bình Phong tới đổi lấy Trác Thiên Uy.
Kế hoạch không được tuân thủ, nghĩa là đã xảy ra biến cố.
Tống Tôn Vọng lập tức cho người mời Phúc Chân Chân đến phòng khách, sau đó triệu tập hai nhi tử và gia nhân, môn hạ đến tụ họp ở trong một mật thất, lần này có tới mười hai vị nam nữ tham gia nhưng không có Tống Nhã Trinh cô nương.
Tống Tôn Vọng tức giận đến nỗi râu ria dựng ngược, vỗ mạnh xuống bàn làm bình chén nẩy lên lổng chổng, trà rượu đổ lênh láng, trừng mắt nhìn Tống Hoài An quát vang như sấm :
– Ngươi điên rồi phải không? Vì sao ngươi tự dưng dám phá vỡ kế hoạch đưa con hồ ly tinh đó tới đây? Súc sinh! Ngươi biết kế hoạch bị phá vỡ làm cho tình hình nghiêm trọng như thế nào không? Ngươi… ngươi… ngươi…
Lão giận đến nỗi không thốt ra lời được nữa.
Tống Hoài An bình thản đáp :
– Cha, việc đó cũng chẳng có gì lớn lao ghê gớm. Phúc Chân Chân chỉ là một nữ nhân đơn độc. Trong người cô ta không mang một tấc sắt nào, vậy thì có gì mà rối lên chứ! Cha! Trong lúc đó Tống gia chúng ta nam nữ tinh tráng có tới bảy tám mươi người, vậy thì sao cứ sợ cuống cả lên chứ! Thật chẳng ra thể thống gì!
Tống Tôn Vọng càng giận gào to :
– Câm miệng! Vấn đề không phải là sợ nha đầu đó, mà đã vạch ra kế hoạch thì phải tuân thủ thì mới thành công. Bất cứ một thay đổi nhỏ nào cũng ảnh hưởng đến đại cục.
– Cha! Phúc cô nương tới đây tuy không đúng trình tự chúng ta vạch ra nhưng có phá vỡ kế hoạch gì đâu? Cô ấy chỉ cần nhìn tên họ Trác một cái để xác định xem có đúng là hắn đã rơi vào tay chúng ta hay không rồi hỏi vài câu xem người là thật hay giả thôi mà! Ngày mai cô ấy sẽ lập tức quay lại Thiên Khánh quán. Cha! Điều kiện là do song phương thỏa thuận, cốt sao mỗi bên đều có lợi. Chúng ta vạch kế hoạch chỉ thiên về lợi ích của mình, như thế là không công bằng!
Tống Tôn Vọng nghe câu này càng giận, lại vỗ bàn quát :
– Câm miệng! Ngươi nói bậy bạ gì thế? Đúng là đồ ăn cháo đái bát! Cái gì không công bằng chứ? Súc sinh, ngươi mê mẩn con hồ ly tinh đó tới mức lú lẫn đi như thế sao? Tống gia đâu có hạng người giẻ rách như ngươi? Hừ!
– Xin cha minh giám! Không phải là con bênh vực cho Phúc Chân Chân mà đúng là kế hoạch của chúng ta không hoàn chỉnh, bất công, cần phải cân nhắc lại…
Đến lượt Tống lão thái gia đứng lên quát :
– Tiểu An! Ngươi nói gì?
Tống Hoài An điềm tĩnh đáp :
– Kế hoạch không hoàn chỉnh là tự do phía chúng ta. Hiện giờ Trinh muội chưa quay về, trong phủ khuyết mất mấy cao thủ lợi hại nhất, không chỉ làm mọi người hoang mang mà tuyến phòng thủ cũng bị hổng. Điều đó chứng minh kế hoạch không hoàn thiện!
Tống Tôn Vọng nhíu mày hỏi :
– Ngươi nói là con hồ ly tinh đó tới đây…
Tống Hoài An ngắt lời :
– Phúc cô nương tới đây chỉ có mục đích duy nhất là xác định xem Trác Thiên Uy thật hay giả thôi. Gia gia, đó là điều kiện của cô ta. Nếu chúng ta không đáp ứng thì cô ấy sẽ không phái người về Lư Sơn lấy Ngọc Bình Phong. Gia gia thử nghĩ xem tôn nhi có thể cự tuyệt yêu cầu của cô ta không?
Tống lão thái gia nói :
– Xem ra ngươi nói cũng có lý phần nào…
Phúc cô nương căn bản không tin chúng ta bắt nổi Trác Thiên Uy nên đến kiểm chứng xem thực hư thế nào rồi mới phái người về Lư Sơn lấy bảo vật, Ngọc Bình Phong tới tay chúng ta chậm ngày nào là dễ nảy sinh rắc rối ngày đó. Người gánh chịu tổn thất không phải ai khác chính là chúng ta! Vì thế chúng ta hãy để cô ta gặp Trác Thiên Uy, rồi ngày mai sẽ đưa cô ta trở lại Thiên Khánh quán, như thế không phải là phương sách tối ưu ư?
Yêu cầu của Linh Hồ Phúc Chân Chân là hợp lý, bởi vì hiện ba bốn phái ở Tô Châu đều có thể ngộ xưng mình bắt được Trác Thiên Uy, do đó kiểm chứng là lẽ đương nhiên.
Hơn nữa trong việc làm ăn, song phương đều có quyền xác định vật mà mình sắp trao đổi là thật hay giả.
Nhưng vấn đề là Ngọc Bình Phong đang ở tại Lư Sơn Tống gia buộc lòng phải đợi. Như thế là Linh Hồ đang chiếm thế thượng phong. Vì nếu yêu cầu cô ta không được đáp ứng thì sẽ không cử người đi lấy bảo vật, việc trao đổi bị hủy bỏ.
Thực sự thì Tống gia đang bị ép, Linh Hồ Phúc Chân Chân thực tế chỉ cần thấy Trác Thiên Uy đã chết để khẳng định mình không còn mối hậu họa vô cùng, một khi Trác Thiên Uy chết đi thị vin vào cớ là đối phương không đáp ứng điều kiện để từ chối thực hiện cuộc trao đổi. Tống gia sẽ không sờ được tới Ngọc Bình Phong, bảo vật độc nhất vô nhị thế gian trị giá tới ba vạn lạng hoàng kim!
Trong lúc đó Tống gia đang ở vào thế cưỡi hổ, đã trót dùng thủ đoạn ti tiện bắt được Trác Thiên Uy rồi, bây giờ có dám thả chàng ra không? Như thế há chẳng phải mình tự chui đầu vào thòng lọng?
Đó là chưa nói bây giờ mà Linh Hồ muốn hạ Tống gia thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần phao tin Trác Thiên Uy đang ở Tống gia, đừng nói chỉ trong vòng một ngày Tống gia bị hủy thành bình địa mà cả Thạch Cổ thôn cũng không còn một viên gạch nguyên vẹn!
Tống lão thái gia là người đầu tiên hiểu ra lợi hại, trầm ngâm nói :
– Việc này để ta suy tính lại xem…
Tống Hoài An nói :
– Gia gia! Việc này dễ giải quyết thôi… Phúc cô nương lần này chỉ tới đây một mình thôi, nếu không đáp ứng điều kiện thì có thể mời cô ta đi!
Tống lão thái gia nhíu mày hỏi :
– Hồ ly tinh đó không lấy người hộ vệ sao?
Tống Hoài An đáp :
– Cô ấy chỉ mang theo Lư Sơn Thất Tử nhưng bọn này bây giờ chỉ còn bốn tên thôi.
Tống lão thái gia gật đầu nói :
– Đúng! Cứ đuổi thị đi là xong! Với lực lượng đó Phúc Chân Chân không làm gì được chúng ta đâu.
Tống Hoài An nói :
– Để tránh phiền phức và những xung đột không cần thiết, tôn nhi thuyết phục cô ấy quay về là ổn…
Nói xong đứng lên bước ra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm :
– Tôi chẳng hứng thú gì với Ngọc Bình Phong đâu! Tống gia tài sản vạn muôn, tham gì một vật bất tường?
Tống Tôn Vọng đứng bật dậy gào lên :
– Súc sinh đứng lại!
Tống Hoài An quay lại hỏi :
– Cha còn có gì sai bảo nữa?
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng người lanh lảnh :
– An ca! Thiếp tới đây! Hai tên cảnh vệ này cả gan ngăn cản, thiếp phải điểm ngã chúng không sao chứ?
Nói xong thì một thiếu nữ phong hoa tuyệt đại đã đứng ngay trên ngưỡng cửa.
Chính là Linh Hồ Phúc Chân Chân!
Cô ta mặc một bộ thanh y mỏng bó sát người làm nổi rõ tấm thân đầy đặn đầy sức sống và những đường cong gợi tình, dáng đi uyển chuyển tựa hồ một nhánh mai gầy hay một cánh hồng yểu điệu, thật xứng đáng là vị đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân, nhưng ít ai ngờ rằng vị mỹ nhân tuyệt sắc đó chính là nhân vật Linh Hồ Phúc Chân Chân chấn động giang hồ!
Mười mấy người trong mật thất hết nhìn mỹ nữ lại đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai biểu lộ một chút phản ứng nào…
Linh Hồ Phúc Chân Chân nhìn Tống Hoài An hỏi :
– An ca, điều kiện của thiếp các vị có đáp ứng không?
Tống lão thái gia dùng Truyền Âm Nhập Mật nói vào tai Tống Tôn Vọng :
– Vọng nhi! Cứ để nó gặp Trác Thiên Uy. Nhưng phải kiểm tra người thị, đừng để hồ ly tinh đó dùng ám khí ám toán sát hại Trác Thiên Uy, vì hắn chết rồi thị sẽ không giao Ngọc Bình Phong đâu!
Không đợi mời, Phúc Chân Chân ung dung đến ngồi xuống đối diện với Tống lão thái gia, cười hỏi :
– Tống lão thái gia quyết định thế nào?
– Lão phu đáp ứng điều kiện của ngươi, chỉ là…
– Chỉ là sao?
– Để đảm bảo an toàn cho Trác Thiên Uy, đồng thời tuân thủ điều kiện trao đổi, cô nương cần giao lại tất cả ám khí mang theo…
Phúc Chân Chân cười khanh khách nói :
– Tống lão thái gia quá đa nghi! Phúc Chân Chân đâu có tiếc gì một bảo vật Ngọc Bình Phong mà Trác Thiên Uy đến tay lại còn ám toán!
Tuy nói vậy nhưng thị vẫn rút trong túi lấy ra một nắm ám khí gồm những cây Táng Môn đinh, ngân châm, kim châm… để lên bàn…
Tống Tôn Vọng nói :
– Xin cô nương thứ lỗi, còn lại những thức trang sức trên đầu…
Phúc Chân Chân lại gỡ hết gần chục chiếc ngọc thoa, kim trâm giắt trên đầu xuống, cười hinh hích hỏi :
– Chẳng lẽ Tống lão thái gia còn muốn khám người tôi nữa?
Cảm thấy làm việc đó là quá phận, hơn nữa đối phương đã có thiện ý nên Tống Tôn Vọng đỏ mặt, xua tay nói :
– Nào dám! Bây giờ xin mời cô nương theo chúng tôi đến gặp Trác Thiên Uy!
Tống Tôn Vọng ra lệnh :
– Hoài An dẫn đường!
Tống Hoài An sốt sắng dạ một tiếng rồi nhanh chóng ra khỏi mật thất dẫn công công, phụ thân và Linh Hồ Phúc đại thư tới khu vực địa lao bên dưới biệt lâu, ấn vào nút tự động mở cửa địa đạo, bước vào một thông đạo tối om, bước vào một gian phòng dành cho hai tên cai ngục Tống Trung và Tống Dũng…
Phúc Chân Chân hỏi :
– Tống lão thái gia, Trác Thiên Uy ở trong phòng này?
– Không. Hắn được giam ở thiết lao bên cạnh…
Lão hạ lệnh thắp đèn lên chỉ vào lỗ nhỏ trên tường nói :
– Cô nương hãy nhìn qua lỗ đi! Trác Thiên Uy đang ở bên đó, gọi là thiết lao, có cửa sắt rất chắc chắn…
Phúc Chân Chân ghé mắt nhìn vào lỗ, lắc đầu nói :
– Tối quá! Không nhìn thấy rõ gì cả…
Tống Tôn Vọng nói :
– Bên đó vốn có thắp nến nhưng bây giờ có lẽ đã hết rồi… cô nương có nhận ra âm thanh gì không?
– Hoàn toàn vắng lặng. Tiền bối có thể cho thắp thêm đèn lên không?
Tống lão thái gia đáp :
– Không được! Nếu sang bên đó thắp đèn thì rất nguy hiểm…
Phúc Chân Chân ngạc nhiên hỏi :
– Thế nào? Chẳng lẽ Trác Thiên Uy còn chưa bị khống chế? Sao không điểm huyệt đạo hắn?
Tống Tôn Vọng đáp :
– Đương nhiên chúng ta có thể làm chuyện đó, nhưng nếu khống chế huyệt đạo qua lâu ngày như thế hắn có thể không chịu đựng nổi mà chết đi… há mất đi giá trị hay sao?
Đột nhiên từ phòng bên nghe choang một tiếng. Trác Thiên Uy chồm lên vung kiếm chém vào tường làm lỗ nhỏ bị phá rộng ra, đồng thời cả bức tường chấn động mạnh, miệng quát to :
– Lão thất phu ti tiện Tống Tôn Vọng kia! Trác mỗ với ngươi vô cừu vô oán, vì sao dùng thủ đoạn hạ lưu lừa Trác mỗ giam vào thiết lao?
Tống Tôn Vọng đáp :
– Vậy ta hỏi ngươi, ngươi đến Tô Châu điều tra ba chiếc ngọc thoa của mình bị mất thì cứ tìm Hách Minh Sơn và Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy mà hỏi, vì sao còn tìm Triệu Vô Khải làm gì?
Trác Thiên Uy nghiến răng đáp :
– Lão cẩu! Trác mõ sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết…
Choang!
Lại một cú kích nữa làm căn phòng chấn động, đất cát vôi vữa rơi rụng ào ào…
Tống lão thái gia nói :
– Vọng nhi! Chúng ta quay lại thôi!
Tống Tôn Vọng nhìn Phúc Chân Chân nói :
– Cô nương, mời cô nương quay lại, ở đây có thể gặp sự cố…
Mọi người quay ra thông đạo, trở lại mật thất.
An tọa xong, Tống Tôn Vọng hỏi :
– Bây giờ thì cô nương mãn ý rồi chứ?
Linh Hồ Phúc Chân Chân đáp :
– Mãn ý rồi, căn cứ vào sự hung bạo và giọng nói của tù nhân thì có thể tin hắn đúng là Trác Thiên Uy. Chỉ không hiểu vì sao các vị không khống chế hắn?
Tống lão thái gia đáp :
– Tiểu nhi đã nói nếu bị khống chế huyệt đạo lâu ngày thì có thể hắn sẽ chết làm mất đi giá trị…
Linh Hồ nói :
– Lão thái gia, Trác Thiên Uy là người hết sức nguy hiểm. Hắn có binh khí trong tay mà không khống chế huyệt đạo…
Tống Tôn Vọng cười đáp :
– Cô nương cứ yên tâm. Chim bị gãy cánh thì còn bay sao được? Sức lực Trác Thiên Uy bây giờ chỉ còn một nửa, chẳng bao lâu nữa sẽ sức cùng lực kiệt…
Linh Hồ hỏi :
– Tống lão gia nói vậy là sao?
Tống Tôn Vọng cười đáp :
– Trong thiết lao không có cơm, không có nước, chỉ có một bình trà thay nước giải khát thôi! Nếu hắn không muốn trúng độc thì tất phải cam nguyện chết khát. Hô hô. Cô nương cứ yên tâm mà chờ, Trác Thiên Uy sẽ không chịu được lâu đâu…
Linh Hồ hỏi :
– Hắn đã nhịn đói nhịn khát bao lâu rồi?
Đã năm canh giờ, cùng lắm hắn chỉ chịu đựng được thêm hai canh giờ nữa mà thôi. Lúc đó chúng ta sẽ dội nước cho hắn tỉnh lại cho duy trì cuộc sống ngắc ngoải, tước hết binh khí chuyển tới phòng giam thông thường, chỉ cần một tên canh cổng bình thường cũng đủ sức khống chế…
Phúc Chân Chân yên tâm nói :
– Vậy thì tốt. Nhưng cũng nên cẩn thận một chút!
Tống lão thái gia nói :
– Phúc cô nương, thứ lỗi cho lão hủ hiếu kỳ, cô nương kết oán với Trác Thiên Uy thật không phải là hành động sáng suốt.
Linh Hồ hỏi :
– Vì sao?
Tống lão thái gia đáp :
– Tiểu tử đó võ công cao cường xưa nay võ lâm hiếm thấy. Như vậy trưởng bối của hắn tất là người hết sức lợi hại. Trước khi tính kế cướp đoạt bảo vật của Trác Thiên Uy, vì sao cô nương không chịu điều tra rõ ngọn ngành? Để cho nay miếng ăn đã nuốt vào cổ lại sợ nuốt không trôi, ngươi có biết lai lịch Trác Thiên Uy thế nào không?
Linh Hồ Phúc Chân Chân lắc đầu :
– Không biết. Trước đây tôi chỉ biết hắn người Hồ Quảng, là một trong những tài chủ hào phú. Chẳng những hắn không phải là người trong võ lâm mà thậm chí không có bằng hữu nào trong giang hồ cả. Hắn căn bản không phải là kỳ nhân dị sĩ gì, ngay cả một đại gia kiểu như Ngô Trung Nhất Long hay Đa Tí Thương Viên Thượng Quan Trung, Thác Tháp Thiên Vương Lý Côn Sơn cũng chưa được liệt vào! Có ai ngờ nay đụng chuyện mới biết hắn là kẻ thâm tàng bất lộ, võ công kinh nhân, một nhân vật đáng sợ đến thế? Theo lời những cao thủ tuyệt đỉnh từng bại dưới tay hắn như Ma Tăng, Khuyết Đạo và Thiên Nguyên đạo nhân trong Thiên hạ Thất đại hung nhân thì đao pháp của hắn là không tiền tuyệt hậu, đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa. Theo nhận định của Ma Tăng trước khi chết thì khả năng Trác Thiên Uy là truyền nhân của Hỏa Sư… Tống lão thái gia có biết người này không?
Tống lão thái gia trầm ngâm nói :
– Hỏa Sư… Hỏa Sư… người này chỉ sợ thị xương đã hủ nát từ lâu…
Linh Hồ nhắc lại câu hỏi :
– Tống lão tiền bối biết người này không?
– Đương nhiên biết… Hỏa Sư bối phận cao hơn lão phu một bậc. Khi lão hủ xuất sơn hành đạo thì Hỏa Sư đã là nhân vật danh chấn giang hồ rồi!
Phúc Chân Chân cũng muốn biết tung tích lai lịch của Tống gia, liền thừa cơ hỏi :
– Chẳng hay lão tiền bối lúc đó là anh hùng hào kiệt phương nào?
Tống lão thái gia là người rất cơ cảnh, cười đáp :
– Hô hô… Hảo hán không nhắc lại thời hào hùng đã qua!
Lão thay đổi đề tài, nói sang chuyện khác :
– Phúc cô nương xuất đạo đã mười mấy năm, nghe nói có tới bốn kho tàng bảo cất giấu ở nhiều nơi. Hô hô… xin thứ lỗi cho lão hủ góp một lời khuyên: Khi nào lấy được thì hãy lấy, châu báu nhiều quá cũng chưa chắc đã là may mắt đâu!
Linh Hồ đốp lại :
– Tống lão thái gia hành đạo giang hồ nhiều năm như thế mà chưa chịu rửa tay gác kiếm, nay lệnh tôn nữ tham gia vào vụ làm ăn này cũng can dự vào đủ thấy tham vọng của người ta là vô hạn phải không? À quên mất! Lệnh tôn nữ đi đâu mà từ nãy tới giờ không thấy? Có phải cô ấy tiềm ẩn xung quanh Thiên Khánh quán để giám sát hành động người của chúng tôi không? Cứ yên tâm đi! Lư Sơn Thất Tử nay đã khuyết mất ba người chỉ còn lại bốn tên thì rất thương tâm. Sau vài ngày nữa chúng sẽ trở về Lư Sơn tu luyện để chuẩn bị báo thù.
Tống lão thái gia nói :
– Không nên rắp tâm hại người nhưng phải có sự đề phòng, đúng không? Phúc cô nương! Vài ngày tới tốt nhất là cô nương đừng lảng vảng ở khu vực Thạch Cổ thôn. Vì việc đó rất nguy hiểm.
Linh Hồ gật đầu :
– Đương nhiên! Ngày mai tôi sẽ được lệnh đại thiếu gia hướng dẫn đi du ngoạn Thái Hồ và một số danh lam thắng cảnh khác…
Cô ta quay sang Tống Hoài An ngồi bên cạnh hỏi :
– Hoài An, thuyền đã chuẩn bị chu đáo rồi chứ?
Tống Hoài An đáp :
– Tống gia có tới hai chiếc du thuyền, luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai cô nương cứ về Thiên Khánh quán thu xếp hành lý, tại hạ sẽ đưa thuyền tới đón.
Linh Hồ nói :
– Rất tốt… bây giờ có lẽ đã gần hết canh ba, tôi xin phép về nghỉ ngơi sớm một chút…
Tống Hoài An đứng lên nói :
– Tại hạ sẽ dẫn cô nương về nhà khách…
Linh Hồ từ chối :
– Không cần đâu!
Tống Hoài An thất vọng hỏi :
– Cô nương…
Linh Hồ nói :
– Nếu lệnh tôn không phản đối, huynh dẫn thiếp đi một quãng cũng tốt…
Tống Tôn Vọng nghiêm giọng nói :
– Cô nương. Tống gia không phải là nơi ai cũng có thể vào được. Nay cô nương đã tới đây, Tống Hoài An tất phải theo sát cô nương cho đến lúc rời bổn phủ. Cô nương chỉ nói tới việc trao đổi Ngọc Bình Phong thôi, những việc khác miễn bàn! Cô nương hiểu ý lão hủ rồi chứ?
Linh Hồ đáp :
– Tiền bối cứ yên tâm, Linh Hồ tôi là người biết thời biết thế, sẽ không cướp lệnh lang mà đi đâu!
Nói xong cùng Tống Hoài An bước ra khỏi mật thất.
Trong mật thất, tống lão thái gia cho gọi thủ hạ thân tín đến cắt đặt công việc :
– Hồ ly tinh kia kiến đa thức quảng mà rất giảo hoạt cơ cảnh, không phải tầm thường đâu! Hoài Dân! Ngươi hãy chỉ huy đôn đốc các toán tuần canh, chỉ cần có người tiếp cận bổn phủ trong phạm vi trăm bước là giết không tha! Nếu ta suy đoán không sai thì đêm nay thủ hạ của hồ ly tinh kia sẽ đột nhập, trong ứng ngoài hợp để cướp Trác Thiên Uy! Chúng ta phải bằng mọi giá phá vỡ âm mưu đó, đồng thời phái người đến tiếp ứng Trinh nhi!
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, sau đó có người gõ cửa ba tiếng.
Tống lão thái gia trầm giọng quát :
– Tống Văn! Ta đã ra lệnh các ngươi tuyệt đối không được để ai tới quấy rầy kia mà?
Tên cảnh vệ đáp :
– Khải bẩm lão thái gia, Tống Trung phụ trách thiết lao đến báo tin.
Tống lão thái gia biến sắc nói :
– Bảo hắn vào đi!
Tống Trung bước vào cúi người hành lễ…
Tống lão thái gia sốt ruột hỏi :
– Nói đi! Tình hình Trác Thiên Uy thế nào?
Tống Trung đáp :
– Khải bẩm lão thái gia! Tên họ Trác sau một hồi phá phách điên cuồng, đao kiếm đều bị gãy không dùng được nữa. Hình như hắn cũng đã kiệt sức…
Tống lão thái gia hỏi :
– Hắn còn sống không?
– Không biết. Chỉ thấy hắn nằm bất động, miệng sùi bọt mép…
Tống lão thái gia cười nói :
– Vậy là sắp xong rồi! Cứ chờ khi hắn không duy trì được nữa thì đem nước cho hắn uống rồi tới đây báo tin!
Thuộc hạ tuân lệnh!
– Nói xong quay người chạy đi.
* * * * *
Vừa đói vừa khát, lại thêm một hồi kích động phá phách chửi rủa. Trác Thiên Uy đã lâm vào tình trạng kiệt lực, nằm thở hổn hển, mắt dại dần đi, miệng sùi bọt mép…
Đói thì còn có thể chịu được, nhưng khát quá thì làm người ta phát điên, thậm chí nước phân nước tiểu cũng không từ chối!
Trác Thiên Uy thậm chí thở còn không nổi, miệng sùi bọt mép trắng xóa nhưng miệng vẫn chửi rủa không ngừng :
– Lão thất phu họ Tống! Ta cứu con gái ngươi, thế mà cha con ngươi lấy oán trả ân làm hại ta… thật không bằng súc vật…
Đột nhiên chàng mở mắt ra, thấy Phó Phụng Minh bưng chén trà độc lên định uống vội lao tới, vung tay đánh vào chén trà làm bắn vào tường vỡ tung tóe…
– Không được uống… chẳng lẽ muội quên trong trà có độc?
Phó Phụng Minh nước mắt chứa chan đáp :
– Muội biết… nhưng không chịu được nữa… Dù sao thì chúng ta cũng chết chẳng thà…
– Không được uống!
Chàng bưng chén trà còn lại và bình trà lên…
Phó Phụng Minh van vỉ :
– Đại ca! Hãy cho muội…
Trác Thiên Uy không đáp, ném bình và chén trà chết chóc vào tường song cả hai cùng ngã xuống ngất đi…
Không biết qua bao lâu, ngoài hành lang có tiếng bước chân và tiếng Tống lão thái gia hỏi :
– Chúng ngất đi đã lâu chưa?
Tống Trung đáp :
– Hơn nửa canh giờ không nghe động tĩnh gì nữa.
Tống lão thái gia gật đầu nói :
– Tốt rồi! Cứ chờ thêm nửa canh giờ nữa cho tinh lực hao kiệt chúng ta hãy vào. Các ngươi giám sát chặt chẽ, dù nghe một tiếng động cũng báo ngay, rõ chưa?
Tống Trung, Tống Dũng cúi người đáp :
– Thuộc hạ tuân lệnh!
Tống lão thái gia nói :
– Tiểu thư không có tin tức gì báo về có thể đã gặp sự cố, chúng ta cần lên trên phái người ứng phó. Nửa canh giờ sau quay lại.
Nói xong cùng Tống Tôn Vọng và Tống Hoài Dân kéo đi…
* * * * *
Cuối canh tư Tống Nhã Trinh được một tên hộ vệ dìu về Tống phủ sườn phải đầy máu me, liền được đưa ngay vào nội sảnh.
Kiểm tra thương thế thấy vết thương là do một loại chỉ lực lợi hại sắc như đao kiếm làm gãy hai xương sườn, da thịt cũng bị đâm thủng, chấn thương cả nội phủ!
Tống lão thái gia kinh hãi nói :
– Đây là Thất Sát chỉ! Trinh nhi! Kẻ nào hạ độc thủ đối với ngươi vậy?
Tống Nhã Trinh đáp :
– Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái!
Tống Tôn Vọng hỏi :
– Tào Vĩnh Thái mà có bản lĩnh đó sao? Tên công tử bột đó võ công kém cỏi, lại nhát gan, chỉ xứng là nhân vật hàng tam, tứ lưu thôi…
Tống Nhã Trinh thều thào nói :
– Đó là chúng ta lầm… Kỳ thực không phải… chỉ chúng ta mà còn rất nhiều người tin lầm như thế…
Tống Tôn Vọng hỏi :
– Hôm qua ngươi nói đi điều tra xem Tào Vĩnh Thái có thân hoài tuyệt học kinh thế động tục gì mà cha chưa kịp hỏi… Làm sao ngươi phát hiện ra Tào Vĩnh Thái thân hoài tuyệt học Thất Sát chỉ?
Tống Nhã Trinh đáp :
– Người phát hiện ra Thần Thủ Thiên Quân… thân hoài Thất Sát chỉ là Khang bát gia… một tên thủ hạ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, người đã bị nữ nhi dùng… Độc Phong châm giết chết… trước khi gặp Trác Thiên Uy… Thần Thủ Thiên Quân đã dùng tuyệt học Thất Sát chỉ điểm chết một tên thủ hạ… của hắn là Phan Triển… May mà nữ nhi cảnh giác nên không dám tiếp chiêu mà chạy được nhanh, nếu không…
Kể tới đó thì bật ho một tràng nói :
– Ui chao… đau quá…
Tống Tôn Vọng nói :
– Đừng lo! May mà gia gia ngươi có giải dược cho loại chỉ công âm hàn lợi hại bá đạo này… tuy không đúng là giải dược của Thất Sát chỉ nên công hiệu hơi lâu một chút nhưng cũng bình phục được…
Tống Nhã Trinh hỏi :
– Trong bao lâu thì bình phục?
Tống Tôn Vọng đáp :
– Sau chừng một tháng thì có thể đi lại được như thường.
Tống lão thái gia nghiến răng nói :
– Tên Tào Vĩnh Thái đó thật đáng chết, nhất định lão phu sẽ bắt hắn trả món nợ này!
* * * * *
Cánh cửa sắt nặng nề của thiết lao được từ từ mở ra…
Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh nằm bất động như chết, Phó Phụng Minh nằm trên tấm nệm hương bồ, còn Trác Thiên Uy nằm giữa nền đá, suốt nửa canh giờ không di chuyển một phân, ngay cả tay chân cũng không hề nhúc nhích, thậm chí hô hấp cũng ngừng, chẳng khác gì một xác chết.
Ngọn nến trên bàn cháy đã gần tàn, chỉ còn tỏa ánh sáng leo lét, phải định thần một lúc mới nhìn rõ cảnh vật.
Như vậy kể từ khi được Tống Hoài An dẫn vào thiết lao, Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh đã ở đây bảy tám canh giờ rồi.
Cửa mở xong, ba tên hắc y hán tử tay cầm cương đao, một tên xách cây đèn Tử Phong Đăng tiến vào thiết lao.
Tiến vào mấy bước, cả ba tên dừng lại chăm chú nhìn một lúc, sau đó tên xách đèn bạo dạn hơn, bước tới gần Trác Thiên Uy đá vào chân chàng một cái, thấy không nhúc nhích mới hướng ra cửa gọi :
– Lão Trung! Không cần canh phòng nữa đâu! Vào giúp chúng ta một tay!
Tống Trung nghe nói bước ngay vào, chăm chú nhìn bộ mặt tái nhợt của Trác Thiên Uy nói :
– Lão Dũng, hãy cẩn thận! Tên họ Trác này lợi hại lắm đấy!
Tên xách đèn là Tống Dũng cười hắc hắc nói :
– Lợi hại thì sao chứ? Tám canh giờ có ai không uống nước mà duy trì nổi không?
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn cảnh giác, chỉ mũi đao vào ngực Trác Thiên Uy rồi cúi xuống xem xét.
Trác Thiên Uy vốn đang nằm ngửa, mắt vẫn nhắm nghiền, chợt quát to một tiếng xuất thủ nhanh như chớp, cứ tay không chộp lấy lưỡi đao, vung hữu chưởng dốc tận lực bình sinh đánh ra…
Tống Dũng bị bất ngờ không kịp phản ứng, bị trúng chưởng bắn xa tới hai trượng đập người vào tường rũ xuống bất động…
Tống Trung khiếp hãi la lên :
– Mau ra ngoài! Đóng cửa lại!
Nhưng hắn chỉ mới chạy được một bước thì trúng luôn một chưởng vào hậu tâm, gục xuống chết tươi!
Trác Thiên Uy cướp lấy thanh đao của Tống Trung, phóng vào lưng tên khác làm hắn đổ gục bên cửa.
Tên thứ tư bị Phó Phụng Minh đứng lên giải quyết nốt, hai người toàn thắng thu lấy hai thanh đao của địch thay đao kiếm của mình đã bị gãy, nhanh chóng bước ra khỏi thiết lao.
Trác Thiên Uy nói :
– Trước tiên phải tìm nước uống đã, nhưng nhất thiết Phụng muội không được rời xa tiểu huynh đấy!
Phó Phụng Minh ngoan ngoãn đáp :
– Đại ca! Muội vĩnh viễn xin nghe lời huynh!
Hai người vào phòng của Tống Trung và Tống Dũng tìm nước uống xong theo thông đạo đi ra, được mấy bước thì nghe vang lên những tiếng ầm ầm như sấm dậy!
Trác Thiên Uy thất kinh nói :
– Phụng muội! Không chừng lão tặc đó đã hủy cơ quan mở cửa đi rồi!
Phó Phụng Minh hốt hoảng nói :
– Nếu thế chẳng hóa ra chúng ta vĩnh viễn bị vùi chôn trong lòng đất này sao?
Trác Thiên Uy cười nói :
– Khi chúng ta sức cùng lực kiệt bị giam trong thiết lao, tay không binh khí mà còn thoát ra được, bây giờ không có ai ngăn cản, nội lực sung mãn, lại có binh khí trong tay, lẽ nào không thoát ra được? Phụng muội cứ yên tâm đi! Nhất định chúng ta sẽ thoát được, tìm lão tặc tính sổ!
* * * * *
Linh Hồ Phúc Chân Chân đơn thân mạo hiểm đã tiến nhập vào hang hổ mà trong người không có lấy một thứ binh khí nào.
Số ám khí và trâm vàng, thoa ngọc Tống lão thái gia lấy cớ thu lại để đảm bảo an toàn cho Trác Thiên Uy, lão cố tình không trả lại.
Nhưng đã gọi là Linh Hồ tất trí óc không phải giản đơn. Trong người thị vẫn còn giấu hung khí giết người nhưng người của Tống phủ không thể tìm ra được.
Tối hôm đó, Tống phủ được phòng vệ vô cùng nghiêm mật, ngoài ba chục tên cung thủ bố trí cảnh giới và phòng thủ trên bốn lầu canh ngay trên tường thành, được lệnh thấy bất cứ kẻ nào tới cách phủ trong vòng năm trăm trượng là thẳng tay bắn hạ, xung quanh Thạch Cổ thôn cũng có rất nhiều trạm cảnh giới bí mật. Tống Hoài Dân phụ trách các đội tuần tra ở khu vực này.
Nhưng xưa nay chẳng có thứ thành trì nào dù bảo vệ nghiêm ngặt đến đâu mà không thể bị công phá, cho dù là thành đồng vách sắt cũng vậy.
Một nguyên nhân quan trọng là phụ tử Tống lão thái gia và Tống Tôn Vọng đánh giá sai về Linh Hồ, chúng luôn miệng gọi thị là hồ ly tinh mà vẫn không lường trước sự tinh ranh của con hồ ly đã thành tinh đó!
Nguyên nhân nữa là Tống Nhã Trinh đã bị thương. Ở Tống phủ Tống Nhã Trinh là cao thủ không thể thiếu, nên vắng mặt cô ta là một khiếm khuyết không bù đắp nổi, hơn nữa Tống Nhã Trinh là một loại tiểu hồ ly để đối phó với hồ ly tinh!
Sang canh năm, cao thủ từ ba hướng lũ lượt tiếp cận, khôn khéo tránh qua những trạm canh ngoại vi rồi bò sát tiến từng tấc một tới sát tường phủ viện.
Đó là thời điểm trời tối nhất trong đêm nên chúng không bị đối phương phát hiện.
Linh Hồ được bố trí ở trong một khách sảnh yên tĩnh. Đương nhiên Tống Hoài An không bỏ qua cơ hội đến mây mưa với mỹ nhân.
Khách sảnh khóa ở bên ngoài. Phía ngoài có hai tên tỳ nữ đeo kiếm túc trực suốt đêm, chúng làm nhiệm vụ giám thị nhưng trên hình thức là người hầu hạ.
Hai góc sảnh còn có hai tên hắc y hán tử mật phục, không có động tĩnh nào cả ngoài sảnh lẫn trong sảnh lọt qua được mắt chúng…
Có tiếng Tống Hoài An lọt qua khe cửa :
– Ai canh gác bên ngoài thế?
Một tỳ nữ đáp :
– Tiểu tỳ là Xuân Đào. Còn có Hạ Liên tiểu muội nữa…
Tống Hoài An ra lệnh :
– Mở cửa ra!
Xuân Đào run giọng nói :
– Đại thiếu gia… xin thứ lỗi… Lão thái gia đã ra nghiêm lệnh là nếu không có lệnh ngài thì không ai được mở cửa. Tiểu tỳ…
Tống Hoài An nói :
– Xuân Đào! Cứ mở cửa ra, ta chợt nhớ đến một việc quan trọng cần báo với gia gia, không thể chờ đến sáng mai được. Lợi ích của Tống phủ là nằm trong tay ngươi đấy. Đại thiếu gia cầu khẩn ngươi… xong việc này sẽ có trọng thưởng…
Tiểu hài nữ thường ưa nói ngọt, huống hồ chi đại thiếu gia đã cầu khẩn mình, còn hứa trọng thưởng?
Thị ngập ngừng chốc lát, rốt cuộc cũng bước tới mé cửa.
Cách!
Ồ khóa mở ra.
Xuân Đào nói :
– Đại thiếu gia… có tin gì…
Thị nói chưa xong câu thì ặc lên một tiếng, bị đường kiếm tuyệt đỉnh của Tống Hoài An chém đứt cuống họng, gục xuống ngay bên cửa.
Linh Hồ Phúc Chân Chân bước qua xác Xuân Đào lướt tới tên tỳ nữ thứ hai là Hạ Liên.
Tên này nghe động biết có biến, vừa mới rút kiếm quay lại thì đã bị một luồng chỉ phong điểm trúng tử huyệt chết ngay tại chỗ.
Linh Hồ giật lấy thanh kiếm từ tay Hạ Liên quay lại nói với Tống Hoài An :
– Hoài An! Chàng giải quyết tên cảnh vệ phía trước, thiếp diệt tên phía sau. Lẹ đi!
Hai chòi canh là hai gian nhà tranh nhỏ nằm trước và sau khách sảnh, Phúc Chân Chân đã để ý và bàn định với Tống Hoài An từ trước.
Tên cảnh vệ phía sau vừa mới chợp mắt chốc lát, nghe động còn mắt nhắm mắt mở thì đã bị Linh Hồ lao qua cửa sổ phóng một kiếm xuyên tâm.
Giết xong tên cảnh vệ, Linh Hồ giúi ngọn đèn vào mái tranh, lát sau ngọn lửa đã bốc cháy rừng rực…
Tống Hoài An lao vào chòi canh phía trước.
Chỗ này có tới hai tên cảnh vệ, Tống Hoài An lao vào không nói một lời đã phóng kiếm đâm chết một tên.
Tên kia quay lại kinh hãi la lên :
– Đại thiếu gia… làm gì thế?
Tống Hoài An hừ một tiếng nói :
– Các ngươi là thứ gì mà dám theo dõi ta?
Tên cảnh vệ đáp :
– Tiểu nhân… chỉ làm theo lệnh lão thái gia…
Tống Hoài An gằn giọng :
– Kẻ nào dám làm phương hại đến ta thì phải chết!
Tên cảnh vệ thoáng nhìn ra cửa thấy bóng Tống Hoài Dân thì mừng rỡ kêu lên :
– Nhị thiếu gia cứu…
Tiếng mạng chưa kịp thốt ra khỏi cổ thì đã bị một kiếm chém bay đầu!
Bấy giờ ở phía sau đã có mấy ngôi nhà bén lửa cháy rừng rực, tiếng người la hét thất thanh, tiếng chân chạy rầm rập tạo thành một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Tống Hoài Dân nhìn qua đã đoán ra sự tình, tới trước Tống Hoài An nói :
– Đại ca làm sao lại vào hùa với yêu phụ kia gây náo?
Tống Hoài An hừ một tiếng nói :
– Nhị đệ cũng kết tội ta sao?
Tống Hoài Dân nổi giận nói :
– Đại ca ăn trong đái ngoài, liên kết với cừu…
Hắn chưa nói xong thì Tống Hoài An nổi giận gào lên :
– Hỗn láo! Ai cho ngươi ăn nói với ta bằng cái giọng đó? Xem kiếm!
Lời vừa dứt thì kiếm đã phát ngay, một chiêu Nghệ Xạ Cửu Nhật, hạ kiếm không chút lưu tình!
Tống Hoài Dân nằm mộng cũng không ngờ đại ca dám hạ thủ với mình, chưa kịp rút kiếm thì bị một kiếm đâm trúng bờ vai trái, máu túa ra nhuốm đỏ cả vạt áo!
Tuy vết thương không nặng nhưng đủ làm Tống Hoài Dân sôi máu gào lên :
– Người đâu! Bắt lấy kẻ miệng muội theo địch này!
Ba tên hán tử đi cùng Tống Hoài Dân nghe la thì rút kiếm xông vào nhưng không dám tấn công nói :
– Đại thiếu gia! Xin hãy nghĩ tới lão gia và lão thái gia…
Tống Hoài Dân bị đại ca đả thương nên giận quá mất khôn, rút kiếm lao vào quát :
– Loại bám váy đàn bà này thì còn biết gì đạo nghĩa? Cứ khống chế hắn trước rồi sẽ nói!
Lời chưa dứt đã xông vào tấn công mãnh liệt…
Bấy giờ Tống Hoài An đã bị dược lực của Linh Hồ khống chế nên đã mất đi sự tỉnh táo, thấy đệ đệ hung hăng như vậy càng nộ khí xung thiên, vung kiếm phản công.
Hai huynh đệ lập tức tiến hành một cuộc đấu vong sinh xả tử giống như giữa hai cừu nhân không đội trời chung…
Ba tên hán tử đi theo không dám đắc tội với đại thiếu gia nên kéo nhau lùi vào hậu đường cứu hỏa.
Bấy giờ cả hai sảnh biệt lâu, các cư phòng đều bốc lửa, gió Đông nam nổi lên làm lửa bén rất nhanh, chẳng bao lâu cả hậu đường Tống phủ đã nằm trong biển lửa, người trong phủ chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đang trong giấc ngủ, chúng tỉnh dậy thấy cảnh tượng đó thì sợ hãi cuống cuồng kêu khóc như ri, làm tình hình thêm hỗn loạn.
Linh Hồ Phúc Chân Chân một tay cầm kiếm, một tay cầm ống thiên lý hỏa tập, gặp ai giết đó, tới đâu phóng hỏa đến đấy không chừa bất cứ ai, không tha một gian nhà nào…
Nghe tiếng la kinh thiên động địa và ánh lửa từ Tống phủ bốc cao, tất cả các cư dân trong Thạch Cổ thôn đều giật mình choàng dậy, có một số người quan hệ mật thiết với Tống gia mới lao vào cứu ứng, còn lại nhà nào nhà nấy đóng cửa cài then không ai dám ra đường.
Trong khi hỏa thế ở hậu phủ lan rộng thu hút sự chú ý và lực lượng cảnh vệ lui về cứu hỏa thì lực lượng của Thiên Khánh quán bắt đầu tấn công, cả trăm cao thủ từ ba hướng úa vào như triều như thác. Bọn này đã được lệnh thấy người là giết, thấy nhà là đốt, tạo thành một cảnh tượng hãi hùng chưa từng thấy.
Trước đây Tống phủ được coi là thành trì bất khả xâm phạm nhờ hệ thống lâu canh, bố trí cung thủ trên cả bốn góc tường thành với tên nỏ phát liên châu, mấy lần tặc đồ đến cướp đều thất bại, nhưng lần này tình hình khác hẳn.
Với chiến thuật trong ứng ngoài hợp, ngay từ đầu Linh Hồ Phúc Chân Chân đã làm rối loạn Tống phủ, vô hiệu hóa bọn cung thủ và lực lượng phòng vệ, tạo điều kiện cho cả trăm cao thủ tiến vào phủ mà không gặp một sự kháng cự nào, đến khi Tống lão thái gia và Tống Tôn Vọng được tin huy động lực lượng đối phó thì đã quá muộn.
Tuy vậy những cuộc huyết chiến thảm khốc vẫn diễn ra giữa biển lửa rực trời.
Người của Tống phủ dốc toàn lực liều mạng với địch nhân để bảo vệ gia quyến của họ nên vô cùng hung mãnh.
Tuy nhiên vì thế địch quá mạnh nên phía Tống phủ bị thương vong rất nhiều, rút về cố thủ ở một vài địa điểm xung yếu.
Linh Hồ Phúc Chân Chân tay cầm kiếm, y phục loang máu đối phương cùng hai tên trong Lư Sơn Thất Tử đụng đầu Tống lão thái gia ở một hoa viên.
Võ công Phúc Chân Chân không cao bằng Tống lão thái gia, nhưng nhờ có Lư Sơn Nhị Tử trợ lực nên vẫn chiếm được thượng phong, bức Tống lão thái gia lùi ra tận tường viện.
Linh Hồ Phúc Chân Chân cười nhạt nói :
– Lão quỷ! Ngươi không ngờ cũng có ngày hôm nay phải không? Ngươi hành hung tác ác cả một đời, bây giờ đã một chân bước vào quan tài rồi mà vẫn động lòng tham, không chịu cải đổi tâm tính, không biết tự lượng sức mình, tham bảo vật của Linh Hồ ta, dám vuốt râu hùm, động thổ trên đầu Thái Tuế.
Tống lão thái gia nghiến răng đáp :
– Lão phu đánh giá sai thực lực của ngươi. Thế nhưng hồ ly tinh ngươi chớ vội đắc ý! Bằng hữu của lão phu sẽ trả thù cho…
Linh Hồ ngắt lời :
– Lão quỷ! Ngươi chớ nằm mộng giữa ban ngày! Bổn cô nương hành khứ giang hồ đã mười mấy năm chẳng lạ gì tình cảnh trong giang hồ. Ngươi không phủ nhận mình là tên đại cường đạo Tống Thiên Phi, tên thủ lĩnh của đảng cướp hoành hành ở Đại Ba sơn nhiều năm trước chứ! Lão tặc ngươi trước đây phạm quá nhiều tội ác khiến người trời cùng giận. Không ngờ ngươi tới đây mai danh ẩn tích, thế nhưng ngươi vẫn bị ta phát hiện ra! Thứ phỉ đồ như ngươi thì có được bao nhiêu tên bằng hữu? Mấy kẻ vì một tên đại cường đạo mà xuất diện báo thù? Cho dù có thì bổn cô nương cũng để hắn theo ngươi xuống âm ti mà làm nghề cướp bóc!
– Lão phu…
– Hừ! Ngươi hành hung tác ác suốt một đời, vơ vét vô số vàng bạc châu báu chất đầy kho, thế nhưng vẫn chưa thỏa lòng tham mà còn muốn dòm ngó đến bảo vật của bổn cô nương, sai tôn nữ và tôn nhi liều chết tìm cách chiếm đoạt Ngọc Bình Phong! Lão quỷ! Ngươi không biết tham thì thâm. Báo ứng nước mắt là hai tôn nhi bảo bối của ngươi… Tống gia đã tuyệt hậu rồi!
Tống lão thái gia nghiến răng hỏi :
– Tiện nhân! Ngươi đã làm gì tôn nhi của ta?
Linh Hồ đáp :
– Vừa rồi Tống Hoài An kịch đấu một mất một còn với đệ đệ hắn Tống Hoài Dân. Giết xong đệ đệ hắn sẽ tìm nhi tử ngươi Tống Tôn Vọng liều mạng cho tới khi một trong hai cha con bị giết mới thôi!
Tống lão thái gia gào lên :
– Tiện nhân ngươi hồ ngôn bát đạo! Làm gì có chuyện…
Linh Hồ cười khanh khách nói :
– Ngươi không tin ư? Có lẽ ngươi còn chưa biết Phúc Chân Chân ta đã luyện thành Huyền môn Thành Đạo tâm pháp và Dịch Thần đại pháp để biến tôn nhi ngươi thành người khác rồi. Bây giờ thần trí Tống Hoài An đã rời bổn thể, đồng thời võ công hắn cao hơn trước mấy lần. Bổn cô nương tiêu dao thiên hạ mười mấy năm, thế mà ngươi có nhận ra ta đã là người dư nương bán lão không? Ngươi không nhận ra vì cô nương đã luyện thành Trường Thanh thuật, ngươi nên tin!
Tống lão thái gia nghiến răng nói :
– Tiện nhân! Ngươi là thứ dâm phụ ác độc còn hơn rắn rết! Lão phu liều mạng với ngươi!
Dứt lời vung kiếm bổ tới thi xuất một chiêu Thương Long Quá Hải thế vô cùng hiểm độc và hung mãnh…
Linh Hồ với động tác vô cùng linh hoạt lách người tránh đi, vừa lúc Lư Sơn Nhị Tử phối hợp công xuất một chưởng bức đối phương lùi lại.
Tống lão thái gia bị chưởng lực bức lùi chưa kịp đứng vững thì Phúc Chân Chân lướt tới công xuất một kiếm trúng ngay mạng sườn, làm máu chảy ra như suối!
Phúc Chân Chân chỉ kiếm nói :
– Lão tặc! Bổn cô nương không thèm lấy cái mạng chó của ngươi, nhưng với một điều kiện…
Tống lão thái gia lùi vào góc tường hỏi :
– Điều kiện gì?
Linh Hồ đáp :
– Ngươi hãy dẫn cô nương vào thiết lao bắt Trác Thiên Uy ra để đổi lấy cẩu mạng của ngươi!
Tống lão thái gia đáp :
– Đừng nằm mộng! Lão phu đã đích thân phá hủy cơ quan tự đóng mở cửa vào hệ thống địa đạo và thiết lao rồi, nhằm mục đích giữ mạng cho Trác Thiên Uy để sau này hắn tìm giết ngươi.
Linh Hồ tức giận nói :
– Ngươi dám?
– Bây giờ lão phu nhà tan người chết, Tống phủ đã bị ngươi thiêu hủy nữa, chỉ còn lại cái thân già này có gì mà không dám? Giết…
Trong tiếng thét điên cuồng, lão nén đau xông vào cừu nhân, kiếm trước người sau một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm dốc toàn bộ công lực đâm tới giữa ngực Linh Hồ Phúc Chân Chân.
Nữ nhân ma mãnh này tuy không ngờ vì Tống lão thái gia đã thụ thương mà còn xuất được một chiêu chí mạng, lợi hại như thế nhưng thị lại phản ứng rất nhanh, nhún mình nhảy lui hơn hai trượng thoát được hiểm chiêu.
Lư Sơn Nhị Tử cùng quát vang, đồng thời vung song chưởng đánh ra…
Bị song chưởng đánh trúng, Tống lão thái gia lại bị bắn vào tường bật ngược lại, hai chân lảo đảo chực ngã.
Linh Hồ Phúc Chân Chân lao tới quát :
– Lão tặc! Ngươi có chịu dẫn chúng ta đi không?
Tống lão thái gia nhổ ra một bãi huyết, rít lên :
– Tiện nhân! Không… bao giờ!
Một tên trong Lư Sơn Nhị Tử nói :
– Tiên Cô! Hãy dùng Dịch Thần đại pháp khống chế hắn. Xem chừng hắn không chịu khuất phục đâu!
Linh Hồ thở dài đáp :
– Dịch Thần đại pháp chỉ có công dụng khi người ta cao hứng mà thôi. Bây giờ hắn đằng đằng sát khí như thế, còn khó công hiệu hơn đối với một kẻ điên nữa…
Tống lão thái gia lúc này gần như đã phát điên. Lâu như thế mà không thấy bóng dáng nhi tử Tống Tôn Vọng và hai tôn nhi Tống Hoài An và Tống Hoài Dân xuất hiện đâu cả, khả năng Linh Hồ Phúc Chân Chân đã nói không sai. Tống Hoài An bị Dịch Thần đại pháp khống chế đã mất đi bản tính hạ độc thủ đối với cha và đệ đệ mình rồi cũng nên…
Nghĩ thế, trong lòng giận dữ điên cuồng. Lão lại vung kiếm liều mạng lao vào Linh Hồ lần nữa…
Lần trước bất ngờ hơn còn chưa đắc thủ, huống chi bây giờ hồ ly tinh kia đã cảnh giác và lão đã bị nội thương rất nặng?
Linh Hồ Phúc Chân Chân lách mình tránh đi, chờ Tống lão thái gia lao qua người mới cười nhạt nói :
– Cho dù thế nào chăng nữa, cô nương cũng giết ngươi trước đã!
Dứt lời vung kiếm phóng tới.
Thực ra Tống lão thái gia chưa phải là hoàn toàn có ý liều mạng mà còn có ý định buộc đối phương lùi lại để thoát thân, chỉ tiếc rằng do nội thương quá nặng nên lực bất tòng tâm. Lão mới lao đi mấy bước thì hai chân đã không tuân theo sự điều khiển của trí óc chạy thêm nữa.
Người đang lảo đảo chực ngã thì bị Linh Hồ Phúc Chân Chân phóng tới một kiếm xuyên từ hậu tâm tới trước ngực!
Tống lão thái gia lại hộc một vòi máu, ngã sấp xuống, không bao giờ đứng lên được nữa…
* * * * *
Tống lão thái gia đã không nói dối, quả nhiên khi được tin cường địch tấn công và Linh Hồ Phúc Chân Chân chạy khỏi khách sảnh, lão biết ngay hồ ly tinh này đã thành công trong việc dụ dỗ Tống Hoài An phục vụ cho âm mưu của mình đến cướp Trác Thiên Uy và thị sắp sửa đạt được mục đích, đích thân lão ta tới biệt lâu phá hủy cơ quan thao túng đường xuống địa đạo, phong bế cánh cửa sắt dẫn xuống đó, như vậy là từ nay không có ai xuống được thiết lao để làm hại Trác Thiên Uy nữa…
Lão biết địa đạo còn có một lối ra nữa, tuy rất khó tìm nhưng một khi Trác Thiên Uy không uống trà độc, được Tống Trung, Tống Dũng cho uống nước khôi phục lại sức lực, nhất định chàng sẽ tìm được lối ra. Tống phủ dù bị hủy, tất người này sẽ điều tra ra được kẻ chủ mưu bắt mình đến Tống phủ đồng thời cũng là người chủ mưu trong việc cướp đoạt sáu mươi bảy viên ngọc của mình ở Nam Kinh chính là Linh Hồ Phúc Chân Chân và thị sẽ không có cách gì thoát khỏi sự trả thù của thiếu niên cực kỳ lợi hại này…
Cũng có nghĩa là Tống phủ sẽ được báo thù!
Đối với hạng người như Tống lão thái gia thì thấy mình không ăn được thì đạp dổ là điều hiển nhiên, lão bố trí cho bắt Trác Thiên Uy chỉ vì món lợi là Ngọc Bình Phong đáng giá ba vạn lạng hoàng kim, nay bảo vật đệ nhất thiên hạ đó không đến tay thì lão giải thoát cho chàng, không phải là do đạo nghĩa hay lòng thương mà do sự tự tư vị kỷ.
Thoát khỏi thiết lao nhưng không tìm được lối ra. Trác Thiên Uy và Phó Phụng Minh cứ theo thông đạo đi mãi.
Thông đạo thật dài, đi có ba trăm bước mà chưa tới tận đầu, càng vào sâu càng tốt, không khí càng ngột ngạt…
Chẳng lẽ là tử lộ?
Cuối thông đạo là bùn nhão nhoét, từ trên trần nước tong tong nhỏ xuống, vẫn không thấy lối ra!
Trác Thiên Uy nói :
– Có lẽ đây đã gần bờ sông rồi…
Phó Phụng Minh lo lắng hỏi :
– Thiên ca! Không có lối ra, chúng ta làm gì bây giờ?
Trác Thiên Uy cười nói :
– Chúng ta bây giờ hoàn toàn tự do, ăn no uống đủ, có đao kiếm trong tay, làm gì mà chẳng được? Cứ việc đào lối mà ra thôi!
– Nhưng biết bao giờ mới lên được tới mặt đất?
Trác Thiên Uy đánh hỏa tập lên soi hai bên thành động, xem xét một lúc rồi nói :
– Muội đừng lo, thành động có rất nhiều rễ cây lau sậy, hiển nhiên đây là khu vực bờ động, mà rễ lau sậy thì không ăn sâu quá, nhiều lắm là chỉ một vài trượng thôi, đất bãi sông lại mềm, có gì mà không đào thoát ra được chứ?
Phó Phụng Minh nghe rất có lý, cao hứng nói :
– Thiên ca! Vậy chúng ta bắt đầu đào thôi!
* * * * *
Đến sáng thì Tống phủ đã thành một đống hoang tàn, bao nhiêu đình đài lâu tạ cháy sạch lửa vẫn còn âm ỉ cháy.
Đại sảnh hoa lệ được xây bằng đá trông như còn nguyên vẹn nhưng bên trong chẳng còn gì, cột kèo cháy đen, mái sập tan hoang, mùi tử thi bị cháy bốc lên khét lẹt!
Sau khi nhận được hung tin, vị bổ đầu Ngô Huyện Hàn Chí Cao lập tức mang theo mấy tên thủ hạ tới hiện trường điều tra.
Tại hiện trường không có tử thi nào, chỉ còn lại cột kèo cháy đen thui và những vũng máu đặc quánh lại, không thấy chủ nhân Tống Tôn Vọng, cũng không có Tống lão thái gia, hai vị thiếu gia và Tống tiểu thư cũng không có, nói chung không tìm ra khổ chủ.
Hàn Chí Cao triệu tập thôn dân Thạch Cổ thôn đến hỏi cung nhưng không ai biết cụ thể vụ thảm án xảy ra thế nào, không biết ai là hung thủ…
Những người trợ giúp Tống phủ đấu lại tặc nhân đều đã bị giết, những người khác thì nghe tiếng rú thảm, tiếng la hét đã kinh hồn bạt vía đóng chặt cửa không dám ló mặt ra khỏi nhà, cho đến khi tặc nhân rút hết vẫn chưa dám ra, làm sao biết được sự tình?
Không có khổ chủ, không có nhân chứng, xem ra Hàn Chí Cao muốn tra rõ vụ án không phải là chuyện dễ!
Hàn Chí Cao đành ở lại vùng phụ cận Hàn San tự để điều tra tiếp. Nhưng dường như đây là vụ án mà người trong giang hồ thanh toán lẫn nhau do tư thù tư oán, mấy khi mà tìm được hung thủ?
Chiều hôm đó, một mình Hàn Chí Cao ngồi trong Vọng Hồ đài nhìn ra mặt Thái Hồ đến thất thần…
Một lão nhân trong trang phục nông phu cùng một phụ nhân áo nâu quần bố tiến vào đài, có vẻ như là một đôi phu thê đến dâng hương cầu tự…
Hàn Chí Cao nghe tiếng bước chân mới thu liễm ánh mắt, ngạc nhiên nói :
– A! Thì ra là Cốc chủ và Nam Cung nữ hiệp!
Nguyên đôi phu thê bận y phục nông phu đó chính là Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa và Phó phu nhân Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc!
Trường Xuân cốc chủ cười hô hô đáp :
– Nguyên là Hàn bổ đầu! Ngươi đến điều tra vụ thảm án ở Thạch Cổ thôn có phải không?
Hàn Chí Cao vội đứng lên hành lễ nói :
– Vâng vâng! Hai vị tiền bối đến dâng hương hay có việc gì nữa?
Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa đáp :
– Phu thê chúng ta đến tìm ngươi hỏi về chuyện nhờ vả lần trước, nghe tin ngươi đi điều tra án nên cũng đến đây. Theo lão phu biết thì Tống gia là đại tài chủ ở bổn địa, nhưng trong việc làm thì có nhiều mớ ám, thường cấu kết với một số nhân vật không rõ lai lịch. Lão phu đoán rằng đây là vụ mà đồng bọn thanh toán lẫn nhau, mâu thuẫn về quyền lợi thôi!
Hàn Chí Cao nhíu mày hỏi :
– Có khả năng như vậy không?
Trường Xuân cốc chủ khẳng định :
– Hoàn toàn có khả năng. Nạn nhân mấy chục người đều bị mang đi hết, riêng Tống phủ đã có bảy tám chục người, như vậy cả hai bên ít ra là cả trăm người thiệt mạng, thế mà hiện trường không lưu lại dấu vết gì. Tống phủ là nơi được phòng thủ vô cùng nghiêm mật, còn hơn cả Tôn phủ và Hách gia trang, nếu không có nội ứng thì hung thủ không thể giải quyết gọn gàng như thế. Điều đó chứng tỏ kẻ chủ hung biết rất rõ nội tình Tống phủ…
Hàn Chí Cao nói :
– Chỉ e tiền bối đoán sai… Hôm qua tại hạ có đến đây, khi về lưu lại một tên thủ hạ, nhưng cho đến nay vẫn không có tin tức gì.
Trường Xuân cốc chủ nói :
– Trác Thiên Uy cũng tới đây và từ đó không có tin tức gì nữa…
Hàn Chí Cao à một tiếng hỏi :
– Thật vậy sao?
Trường Xuân cốc chủ đáp :
– Không chỉ Trác Thiên Uy mà có cả người của Ngô Trung Nhất Long cũng tới đây…
Hàn Chí Cao nói :
– Nhưng theo tại hạ biết cả Ngô Trung Nhất Long và Hách Minh Sơn đều không có bất cứ một mối liên hệ nào với Tống phủ cả mà…
Trường Xuân cốc chủ gật đầu nói :
– Ta cũng không nghĩ là Ngô Trung Nhất Long hoặc Hách gia trang có liên quan đến vụ án này. Có tin tức gì về Trác Thiên Uy không?
Hàn Chí Cao lắc đầu :
– Không có. Thời gian này Trác Thiên Uy hành động rất cẩn mật và thận trọng, những người mà tại hạ phái đến liên lạc cũng không thể tìm ra tung tích…
Trường Xuân cốc chủ chợt à một tiếng hỏi :
– Hàn bổ đầu, việc mà lão phu nhờ ngươi…
Hàn Chí Cao đáp :
– Việc này tại hạ đã điều tra…
– Kết quả thế nào?
Hàn Chí Cao nhíu mày nói :
– Việc này rất kỳ quái. Đúng là kho quân khí ở Trấn Giang bị mất trộm một nghìn năm trăm mũi tên, mãi đầu năm nay mới phát hiện ra, nhưng những người có trách nhiệm đều không dám tiết lộ tin tức này, chỉ lặng lẽ đi mua để bổ sung vào.
Trường Xuân cốc chủ nhíu mày hỏi :
– Ngươi thấy kỳ quái ở chỗ nào?
Hàn Chí Cao đáp :
– Kỳ quái là người ta đồn rằng kẻ lấy trộm tên là em họ của vị quan coi kho binh khí tên là Dịch Phi.
Trường Xuân cốc chủ hỏi :
– Dịch phi là nhân vật thế nào?
– Một kẻ du đãng mà thôi, không có thân phận gì đáng kể, cũng không có bằng hữu nào trong giang hồ…
Trường Xuân cốc chủ chợt à một tiếng hỏi :
– Ngươi biết Bạch Vân Nhất Hạc là ai không?
– Đó là một trác hiệu khác của Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái, bái đệ của Ngô Trung Nhất Long. Phủ đệ của Tào Vĩnh Thái cũng ở Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp gần Tôn phủ của bái huynh, nhưng hắn rất ít khi ở nhà.
Trường Xuân cốc chủ nói :
– Lão phu cần đến phủ của Bạch Vân Nhất Hạc một chuyến.
Hàn Chí Cao hỏi :
– Tốt nhất là Phó đại hiệp đừng đi!
– Vì sao?
– Vì ở khu vực đó gần đây thường có nhân vật khả nghi xuất hiện, địa hình thì trống trải rất khó ẩn tích, dân cư lại thưa thớt…
Trường Xuân cốc chủ nói :
– Đa tạ lời khuyên của Hàn bổ đầu. Lão phu sẽ cần thận. Chỉ xin ngươi lưu ý về tin tức của Trác Thiên Uy.
Hàn Chí Cao đáp :
– Đương nhiên tại hạ sẽ đặc biệt lưu tâm.
– Vậy thì tốt! Cáo từ!
Nói xong cùng thê tử Phó phu nhân Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc rời khỏi Vọng Hồ đài đi về hướng nam…