Thiên Xuân Mộng

Chương 24


Bạn đang đọc Thiên Xuân Mộng: Chương 24

Chương 24: Nhân quả. . .
Từng nụ cười, những giọt nước mắt của Tú Anh chảy về trong kí ức của Hạ Tử Phong… Chàng phải làm gì đây?
————————————————————————————————————-
– Tử Anh, nàng ăn chút gì đi, hai ngày nay nàng đã không ăn không ngủ rồi…- Lạc Bình Thiên buồn rầu đưa thức ăn cho cô. Tú Anh lắc đầu không ngẩng mặt lên. Cô ngồi trong kiệu không nói nửa lời chỉ ôm chặt chiếc hộp gỗ trong lòng. Lạc Bình Thiên hết cách đành chịu thôi.
– Hoàng thượng, nếu thần thiếp trở về, hoàng hậu sẽ không hành hạ thiếp nữa chứ?- Tú Anh khó lắm mới mở lời, đưa tay nắm lấy bàn tay của Lạc Bình Thiên, khuôn mặt lo lắng. Tâm tư hắn đột nhiên trở nên vui vẻ, dùng tay kia nắm chặt tay nàng:
– Tất nhiên rồi, ta dám lấy tính mạng ra để đảm bảo, nàng nghỉ ngơi đi!
– Thần thiếp tạ ơn bệ hạ…- Tú Anh nở nụ cười. Trên đời này, cô không tin không có luật nhân quả. Tần Tuyết, cô nhất định phải nếm mùi bị người khác hành hạ, muốn sống không được, chết không xong. Tú Anh từ trước đến nay đều không chịu thiệt, có thù phải báo, cô tát ta một cái, ta sẽ đáp trả lại gấp đôi. Thái Duy Quân, ta sẽ lấy mạng của cô ta trả cho huynh…
Đến Lưu Phong, Tú Anh thu mình bên cạnh Lạc Bình Thiên không dám bước song song, chỉ đi phía sau. Lạc Bình Thiên nắm tay cô trấn an. Tú Anh vừa nhìn thấy Tần Tuyết đã nở nụ cười thách thức:
– Bái kiến hoàng hậu…
– Nàng không cần hành lễ!- Lạc Bình Thiên ra lệnh. Tú Anh thấy vậy mím môi gật đầu tỏ vẻ không phải phép. Tần Tuyết lập tức nhìn ra điều khác lạ. Hạ Tử Anh đang cười nhạo cô ta sao?
– Bệ hạ, sao lại không hành lễ? Chàng…
– Nàng hãy tự kiểm điểm lại bản thân đi!
– Thiếp đã làm gì sai? Tất cả là do con hồ ly tinh này dám thông gian với kẻ khác, xác hắn vẫn còn để ở chánh điện kia mà!- Tú Anh nhếch nhẹ khóe môi đáp trả:
– Hoàng thượng, đó là nghĩa huynh của thần thiếp, vì hoàng hậu nương nương không vừa mắt, luôn ngược… à không, chỉ là… thần thiếp thật sự không thể nói tiếp.- Tú Anh dùng tay áo lau nước mắt. Nghe vậy, Lạc Bình Thiên càng tức giận:
– Đúng là không còn phép tắc. Nàng có cần ta nhắc cho nàng nhớ, nữ nhi không có quyền, không được 1 tay che trời, che cả mắt của ta!
– Thần thiếp không dám!- Tần Tuyết vội vã quỳ xuống rồi ngẩng đầu nhìn Tú Anh, cô vẫn nở nụ cười khinh khỉnh như ban nãy.
– Hoàng thượng hãy tha cho…
– Không cần ngươi xin xỏ, đừng giả mèo khóc chuột! Ta nghe nói Thiên Xuân có 1 loại yêu thuật là bùa ngải, có phải ngươi đã yếm bùa hoàng thượng không hả?- Tần Tuyết cắt ngang lời cô, lòng như có kiến bò.
– Hoàng thượng…- Tú Anh vội vàng nắm lấy tay Lạc Bình Thiên như tỏ nỗi oan ức.

– Ăn nói hàm hồ! Ta ra lệnh cho nàng tự kiểm điểm không được phép rời khỏi tẩm cung nửa bước. Mọi chuyện trong cung cấm đều do Hạ Tử Anh quản lý, ai dám cãi lời chém không tha!- Lạc Bình Thiên lạnh lùng ra lệnh rồi phất tay áo đi trước. Tần Tuyết gọi với theo:
– Hoàng thượng, hoàng thượng…
Tú Anh đi đến nâng cằm Tần Tuyết lên cười bỡn cợt:
– Mọi chuyện trong cung cấm đều do Hạ Tử Anh quản lý, ai dám cãi lời chém không tha! À, đừng lo, ta sẽ không lấy cái mạng chó củq cô sớm!
Tú Anh hất cằm cô ta ra rồi ra lệnh:
-Người đâu! Giải hoàng hậu về tẩm cung, chỉ cần rời khỏi tẩm cung nửa bước lập tức chặt 2 chân ả cho ta!
*****
Tú Anh ngồi trước gương, người trong gương không phải là cô, mà là một con sói đen độc ác. Không có người thân, không có nơi nương tựa, cô thật sự đáng thương.Vì điều gì cô lại trở thành như thế này? Cô chẳng còn gì để mất nữa rồi. Thái Duy Quân, người luôn âm thầm bảo vệ cô vừa được mai táng nơi đất khách quê người. Hạ Tử Phong người cô yêu lại một mực vô tình, khước từ cô, ngay đã nhìn cũng chán ghét. Thạch Đào, người bạn thân của cô lại vì cô mà trở thành yêu quái. Hắc Huyết cũng đã nhập thổ do số mệnh của muỗi chỉ kéo dài 2 tháng. Cô thấy nhớ ba mẹ và em trai của mình quá, chỉ vài hôm nữa, Trần Tú Anh sẽ chưa từng xuất hiện trên cõi đời, hồn phi phách táng…
– Nương nương, xiêm y của người…- Tự Tâm kính cẩn dâng bộ y phục vừa may xong cho Tú Anh.
– Tự Thanh đâu?- Tú Anh lạnh nhạt hỏi.
– Tự Thanh… muội ấy… muội ấy…- Cô ta ấp a ấp úng.
– NÓI! TRƯỚC KHI TA LẤY MẠNG NGƯƠI!- Tú Anh ném thanh kiếm về phía cô ta xuýt chút thì ghim vào người.
– Nương nương tha mạng! Tự Thanh bị hoàng hậu nương nương móc mắt, chặt cả tay và chân vì không khai ra tung tích của nương nương!
– Ngươi nói cái gì?- Tú Anh chết lặng. Không ngờ Tần Tuyết có thể ác độc đến thế. Tự Thanh chỉ là đứa trẻ vừa tròn 15 đã trở thành phế nhân không thể nhìn thấy, không thể đi lại, cầm nắm.
– Tự Thanh, Tự Thanh…- Tú Anh chạy đến thiên lao, nơi giam giữ Tự Thanh. Vẻ tươi tỉnh đầy sức sống của tuổi mới lớn đã không còn, thay vào đó là một cái xác bị chi chít ruồi nhộng, chúng leo vào cả hốc mắt rỗng.
– Chiêu Nghi nương nương… Người có bị làm sao không?- Tự Thanh vừa nghe tiếng cô đã mừng rỡ nở nụ cười.
– Tự Thanh, thứ lỗi cho ta. Là ta đã hại ngươi!- Tú Anh ôm lấy cô khóc nức nở, cô chỉ nghe được mấy tiếng nấc trong cổ họng Tự Thanh nhưng không hề có giọt nước mắt nào ở hốc mắt rỗng không.
– Nương nương không sao thì tiểu nữ an tâm rồi!
– Ta nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi nơi này… Người đâu…

– Đừng, Tự Thanh có chuyện muốn cầu xin nương nương…
– Chuyện gì? Ta nhất định sẽ đồng ý!- Tú Anh khẩn trương nói.
– Xin hãy giết nô tỳ đi! Nô tỳ thật sự đang sống không bằng chết…
Tú Anh im lặng một lúc thật lâu, nước mắt cứ lăn dài trên đôi má. Cô cúi đầu hôn lên hốc mắt của Tự Thanh rồi nói:
– Ta sẽ đồng ý! Tự Thanh, muội yên tâm, ta nhất định sẽ chôn Tự Tâm và Tần Tuyết theo cùng muội…- Đôi mắt Tú Anh đỏ ngầu giận dữ. Tự Thanh mỉm cười gật đầu.
Tú Anh đẩy cửa phòng Tần Tuyết. Ả đang ngồi trong phòng ngạc nhiên xoay người ra.
– Bắt lấy Tự Tâm, nhất định phải làm cho ả thân tàn ma dại, chết không toàn thây… Còn cô Tần Tuyết, không ngờ cô lại ác độc đến mức này, làm cho Tự Thanh đau khổ, sống không bằng chết. Được thôi, ta nhất định sẽ cho cô biết cảm giác bị hành hạ như thế nào…- Tú Anh nở nụ cười rồi xoay người đi…
– Hạ Tử Anh, cô…Tử Anh!!!
****
– Tử Anh, nàng có chuyện gì ưu sầu sao?- Tú Anh nằm trong tay Lạc Bình Thiên, nước mắt cứ rơi lã chã.
– Tự Thanh… muội ấy…
– Ta biết rồi, Tần Tuyết đúng thật là…-Hắn đau đầu xoa xoa mi tâm. Dù sao, Tự Thanh cũng là người do hắn phái đến hầu hạ Tử Anh, nhìn cảnh tượng trong thiên lao quả thật không thể không đau lòng. Tử Anh ôm chặt Tự Thanh trong vòng tay vừa khóc vừa dằn vặt bản thân. Do hắn quá tin tưởng Tần Tuyết nên ả mới có thể tác oai tác quái làm những chuyện thương thiên hại lí này. Tú Anh sau đó đã cầu xin hắn cho phép trừng phạt Tần Tuyết và Tự Tâm. Hàng đêm, Tú Anh lại bị đau nhức do những vết thương chi chít ở lưng đến phát sốt làm hắn cũng đau lòng, càng không thể tha lỗi cho Tần Tuyết.
Tú Anh cuộn đầu vào lòng ngực Lạc Bình Thiên nở nụ cười lạnh ngắt. Tần Tuyết à, không biết cô đang sống thế nào, có phải rất thú vị không? Sẽ chẳng ai bênh vực cô, người cô yêu sẽ tự tay giết chết cô.
– Tần Tuyết, đêm qua ngủ ngon chứ?- Tú Anh trang điểm lộng lẫy, quần áo chỉnh tề xinh đẹp khác hẳn với bộ dạng của Tần Tuyết lúc này. Ả bị treo lên, xung quanh là một hồ nước đen ngòm, da bị nổi những mụn đỏ do phấn hoa gây ra. Tú Anh mỉm cười.- Hành hạ người khác đúng thật là thú vị! Sao ta không thử sớm hơn nhỉ?
– Ngươi, ngươi hãy tha cho ta!- Tần Tuyết tuyệt vọng cầu xin, đường đường là lá ngọc cành vàng, hoàng thân quốc thích, đùng một cái lại phải chịu khó khăn, sao ả gánh nổi?
– Chỉ mới bắt đầu đã cầu xin sao? Thật khiến ta quá thất vọng!- Tú Anh lắc đầu phất tay áo khinh bỉ.
– Ngươi rốt cuộc muốn sao mới có thể…

– Đừng có mơ… Người đâu, thả côn trùng cho bọn chúng ăn sạch da của ả!- Tú Anh nói xong liền xoay người đi, thời gian của cô không còn nhiều, rốt cuộc lại phải lãng phí ở Lưu Phong chỉ vì ả Tần Tuyết đáng chết này.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua dây đàn. Tú Anh ngồi trong ngự hoa viên dạo mấy khúc nhạc, mái tóc khẽ bay bay. Bản nhạc đang hay bỗng chốc dở dang, dây đàn bị đứt, nối mãi cũng chẳng được. Tú Anh đặt cây đàn xuống, tựa người vào cột phía sau lưng, ho một trận làm khóe miệng chảy xuống dòng máu, từ tim truyền đến cơn đau quặng thắt. Thạch Đào chẳng biết từ đâu chui ra, hóa thân thành cậu bé, vỗ vỗ lưng cô:
– Hoàng cung khó lẻn vào như thế cũng không dắt ta đi theo… Hình như… máu của cô đang dần chuyển đen… Tú Anh! Cô trả lời ta đi, sao lại…
– Chậc, ta chỉ là đang bị phong hàn, ngự y cũng đã nói không sao, ngươi thật lắm chuyện mà!- Tú Anh gõ vào đầu nó 1 cái, rồi cười 1 tiếng.
– Cô đừng gạt ta!- Thạch Đào giảy nảy lên, Tú Anh chun mũi:
– Con rắn này, còn dám cãi lại ta!
– Mau về phòng nghỉ ngơi đi!- Thạch Đào hết cách đành thở dài.
– Ừ!- Tú Anh gật đầu ôm cây đàn về phòng, che đi dòng máu từ miệng cứ chảy ra.
———————————————————————————————————–
– Hạ Tử Kỳ, đệ đã triệu tập đủ người chưa?
– Đã đủ!
Hạ Tử Quân đứng trong căn phòng tối mật, xung quanh là các bá quan văn võ. Hạ Tử Kỳ đã nghe Tiểu San kể lại chuyện của Hạ Tử Anh, trong lòng vô cùng uất hận. Hạ Tử Quân biết rõ, thời gian sống của cô đang giảm dần theo từng khắc, cho nên việc khởi quân không thể nào chậm trễ được. Có điều, Hạ Tử Quân không dám làm kinh động đến Hạ Tử Phong, chàng hiện giờ chỉ vùi đầu vào công việc, chẳng hiểu sao vô duyên vô cớ lại hận người mà huynh ấy luôn nuông chiều từ bé đến lớn như thế. Hạ Tử Quân căn bản đò, vừa định bàn bạc thì cửa phòng đột nhiên bật mở. Hạ Tử Phong uy nghiêm, vẻ mặt lạnh lùng bước vào, khóe môi nở nụ cười.
– Các người định tạo phản à? Bắt hết bọn chúng cho ta!
******
Hạ Tử Quân và Hạ Tử Kỳ quỳ ở chánh điện, không thèm ngẩng đầu lên. Hạ Tử Phong nhếch mép tra hỏi:
– Các người triệu tập tướng sĩ để làm gì?
– Đối với người máu lạnh như huynh, đệ có cần giải thích không?- Hạ Tử Quân lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Hạ Tử Phong, chỉ là 1 màu đen không hồn, vô cùng sáo rỗng.
– Ta có nghe nói… các người định khởi nghĩa đánh Lưu Phong chỉ vì…muốn đòi Hạ Tử Anh về sao?- Hạ Tử Phong để ngoài tai những lời nói khó nghe của Hạ Tử Quân mà tiếp tục trách vấn.
– Thật ra, Tử Anh muội muội…- Hạ Tử Kỳ ngẩng đầu
– Tử Kỳ, không cần đệ lên tiếng!- Hạ Tử Quân chặn đứng câu nói của Hạ Tử Kỳ, vẻ mặt nóng giận. Hạ Tử Anh cần nhận sự thương hại của ca ca mình hay sao? Lúc ấy, Hạ Tử Anh đã quỳ xuống nắm lấy tay Hạ Tử Phong cầu xin mà ca ca vẫn vô tình đẩy muội ấy đi, huynh ấy không có tư cách để thương hại muội ấy, càng không có tư cách để coi thường.
– Vậy sao? Cô ta rất đáng thương à?- Hạ Tử Phong cười lớn rồi đi xuống ngồi đối diện Hạ Tử Quân.- Đệ đệ à, cả đời này, ta không hề muốn gặp lại cô ta…
– E rằng, bệ hạ có muốn gặp cũng chẳng được!- Tiểu San cả gan chạy vào chánh điện, trong tay cầm bức thư.

– To gan! Ai cho phép ngươi xông vào đây?- Hạ Tử Phong tức giận quát.
– Đây là thư của công chúa! Người hãy tự đọc đi…- Tiểu San run run đưa lá thư cho Hạ Tử Phong. Chàng chẳng thèm quan tâm đến liền xé bỏ. Tiểu San hoảng hốt nhặt lại bức thư khóc nức nở.
– Chẳng biết kiếp trước công chúa đã làm gì nên tội mà kiếp này phải khổ sở đến tận lúc nhắm mắt!- Hạ Tử Quân hoảng hốt xếp mấy mảnh vụn của thư lại. Bức thư được viết rất nắn nót, kèm theo đó là 1 miếng ngọc bội khắc chữ gió.
” Tiểu San, muội vẫn khỏe chứ? Ta hiện giờ rất tốt chỉ là không còn nhiều thời gian. Theo như ngự y nói thì còn 7 ngày nữa ta sẽ chết, muội cũng đừng quá đau lòng. Vào đúng ngày mồng 1, hãy trao miếng ngọc này cho Hạ Tử Phong giúp ta, nếu huynh ấy không nhận, vứt đi thì muội hãy chôn nó cùng ta. Ta hi vọng, đến lúc đó, Hạ Tử Phong sẽ không nhẫn tâm đến mức không cho ta được chôn ở Vinh Thùy.Tạm biệt muội!”
– Hạ Tử Phong, huynh có cần tuyệt tình đến vậy không hả? Tử Anh sống ở Lưu Phong thì bị Tần Tuyết đánh đập, hành hạ, sống không bằng chết. Vừa trốn thoát trở về Thiên Xuân thì bị huynh đẩy về cho Lạc Bình Thiên. Ngự y nói, muội ấy chỉ còn sống được 10 ngày nhưng đã 3 ngày trôi qua trong vô vọng. Tâm nguyện cuối cùng của muội ấy là được trở về Vinh Thùy lại bị huynh khước từ. Muội ấy đã làm gì có lỗi với huynh hả?- Hạ Tử Quân đau đớn nói. Hạ Tử Phong đứng sững lại, chỉ còn sống được 7 ngày? Chẳng phải cô ta rồi sẽ trở về thế giới của mình sao?
– Công chúa nói rằng công chúa yêu người rất nhiều, chỉ là người không chịu hiểu mà thôi! Công chúa còn nói, công chúa không phải là…là… Hạ Tử Anh nên… người mới chán ghét công chúa như vậy…
– ĐỦ RỒI! Các người còn muốn giấu ta đến bao giờ?- Hạ Tử Phong quỵ ngã, rốt cuộc chàng đang làm gì vậy hả?
*****
– Ca ca, huynh nói xem… muội có nên xuất giá về Lưu Phong không?
– Sao muội lại hỏi ta chuyện này?
– Ta muốn cùng huynh chu du đây đó hết quãng đời còn lại, huynh đồng ý không?
– Không được! Chuyện quốc gia đại sự muội không có quyền quyết định!
– Chân mệnh thiên tử, chân mệnh thiên tử, đáng ghét!!!!!
*****
– Ca ca, muội sẽ không bao giờ rời xa huynh! Mãi mãi…
*****
– Vậy muội vẫn nên giữ lại miếng ngọc bội này thì hơn. Ca ca, huynh muốn
mười, một trăm hay một vạn miếng ngọc khắc chữ gió cũng được nhưng miếng ngọc này chỉ có một!
*****
– Ca ca, muội cầu xin huynh, muội không muốn trở về Lưu Phong. Huynh không muốn gặp muội cũng được, muội sẽ… muội sẽ đi đến Vinh Thùy… Muội sẽ đi ngay đêm nay nhưng cầu xin huynh, đừng bắt muội phải quay về Lưu Phong!
Từng nụ cười, những giọt nước mắt của Tú Anh chảy về trong kí ức của Hạ Tử Phong… Chàng phải làm gì đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.