Thiên Xuân Mộng

Chương 23


Bạn đang đọc Thiên Xuân Mộng: Chương 23

Chương 23: Đau xót. . .
– Cuộc đời ta đã phải cầu xin quá nhiều. . .
———————————————————————————————————–
Nghỉ lại khách điếm một đêm, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi. Tú Anh cùng Thạch Đào đi đến hoàng cung. Đến cổng thành, binh lính canh gác rất chặt chẽ, Tú Anh nhẹ giọng:
– Ta là Hạ Tử Anh, các ngươi hãy mở cổng thành!
– Xằng bậy, công chúa gả cho Lạc Bình Thiên, trở về Thiên Xuân sao lại ăn mặc rách rưới, không có kiệu đưa thế này!- Một tên lính lên tiếng. Tú Anh chỉnh lại đầu tóc.
– Các ngươi thật sự không nhận ra ta sao?
– Ngươi đừng có ở đó giở trò, hoàng cung là nơi muốn đi thì đi, muốn vào thì vào sao? Còn không mau cút đi, nếu không thì đừng trách ta!
– Hỗn xược! Cô ấy thật sự là Hạ Tử Anh!- Thạch Đào tức giận quát.
– Xin ngươi, hãy cho ta vào đi mà!- Tú Anh chạy đến bên cạnh cầm lấy tay hắn van xin.
– Buông ra!- Tên quân lính hất tay ra, sau đó còn cầm kiếm đánh cô hai cái làm cô phun một búng máu. Thạch Đào tức tối nhào ngay đến, đôi mắt đỏ ngầu. Tú Anh chỉ kịp kéo chân nó bảo bình tĩnh rồi đứng dậy định rời khỏi thì cổng thành mở. Một cô gái xinh đẹp bước ra. Cô ta nhìn Tú Anh rồi hỏi:
– Cô là ai mà lại muốn vào hoàng cung?
– Ta là Hạ Tử Anh, cô nương, ta chỉ muốn vào gặp phụ thân, xin cô hãy nói với các quân sĩ giúp ta!
– Các ngươi hãy để cô ấy vào!- Cô gái ấy mỉm cười.
– Nhưng hoàng hậu, có chuyện gì…

– Cô gái ấy xanh xao, ốm yếu cùng cậu nhóc như thế thì có thể làm gì ta hả? Đi thôi!- Nữ nhân kia phất tay. Tú Anh mừng rỡ kéo tay Thạch Đào vào. Ánh mắt của Thạch Đào cũng không dịu hơn là mấy, chắc hẳn đã rất quyết tâm nhắm đến tên lính canh ấy.
Hoàng cung cũng không thay đổi nhiều lắm. Nô tỳ, thái giám ai cũng hành lễ nữ nhân đi trước cô. Thì ra cô ấy là phu nhân của Hạ Tử Phong, là hoàng hậu nương nương.
– Tẩu tẩu!- Hạ Tử Quân gật đầu hành lễ.
– Ca ca… Tử Quân ca ca!- Tú Anh mừng rỡ reo lên rồi chạy đến trước mặt Hạ Tử Quân. Hạ Tử Quân nheo mắt nhìn thật kĩ, cô gái này là… Hạ Tử Anh? Đúng rồi, nụ cười, ánh mắt này không thể lẫn vào đâu rồi nhưng sao lại ăn mặc rách rưới, tiều tụy thế này?
– Muội… sao lại…
– Chuyện dài lắm… muội về phòng mình trước, tắm rửa sạch sẽ đã!- Tú Anh vui vẻ nói, Thạch Đào lại chép miệng lắc đầu, không vui thì đừng cười, sao lại phải hà khắc với bản thân mình như vậy? Tú Anh nói xong thì hành lễ với nữ nhân ấy.
– Tẩu tẩu! Muội muội cáo lui!
Tú Anh đẩy cửa phòng. Tiểu San đang dọn dẹp phòng. Thấy cô, Tiểu San đã chạy đến ôm chầm lấy cô khóc rấm rức.
– Đừng khóc! Chẳng phải ta đã về rồi sao?- Tú Anh vỗ lưng cô. Tiểu San buông cô ra.
– Họ có ngược đãi công chúa không? Sao công chúa lại xanh xao thế hả?
– Ta không sao. Ta muốn đi tắm!- Tú Anh nở nụ cười.
– Để nô tỳ chuẩn bị nước!
– Ừ!- Tú Anh gật đầu.
Tiểu San cởi chiếc áo đã bị rách rưới nhiều chỗ ra, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Người Tú Anh chi chít sẹo cùng những vết bầm, có vết ngay lồng ngực còn rất mới. Tú Anh cúi đầu:

– Sao hả? Có phải rất đáng sợ không?
– Ai đã đánh công chúa đến nỗi này?
– Không ai đánh ta cả, chỉ là ta tự hành hạ bản thân mình thôi!- Tú Anh cười trừ.
– Tóc của công chúa…- Tiểu San vừa chạm vào tóc cô thì đã rụng. Tú Anh vội vàng sờ tóc mình rồi im lặng.- Có phải công chúa sống rất khổ sở không?- Tiểu San rưng rức khóc.
– Đùng nói với ai chuyện này, hãy hứa với ta, xin nguơi!- Tú Anh nắm lấy tay Tiểu San cầu xin. Tiểu San vừa thương, vừa giận, giấu những tiếng nấc trong cổ họng gật đầu. Tú Anh mỉm cười đưa tay sờ vào mấy vết sẹo trên lồng ngực, đã không còn đau nhưng sao trái tim vẫn cứ nhoi nhói.
Tú Anh trang điểm kĩ càng, che bớt khuôn mặt xanh xao, tóc búi cao. Trông cô lại xinh đẹp như lúc trước nhưng dáng người lại gầy yếu hơn. Tú Anh định thỉnh an phụ thân, ở lại hoàng cung vài hôm rồi về Vinh Thùy ở hẳn. Trên đường đi, cô vô tình giẫm lên miếng ngọc bội, Tú Anh nhặt lên, là ngọc bội cô khắc cho Hạ Tử Phong. Sao nó lại ở đây? Từ xa, cô thấy Hạ Tử Phong đi đến hình như là đang tìm kiếm vật gì đó. Tú Anh cúi đầu:
– Tham kiến ca ca!
– Cô… sao lại ở đây?- Hạ Tử Phong nhìn cô khó hiểu. Tú Anh mỉm cười không đáp. Thấy Hạ Tử Phong vẫn tiếp tục tìm kiếm, cô đưa miếng ngọc bội cho chàng:
– Huynh đang tìm vật này sao?
Hạ Tử Phong nhìn miếng ngọc bội rồi quay đi:
– Miếng ngọc này ta muốn bao nhiêu mà chẳng có. Ta chỉ là đang tìm cây trâm cài tóc hoàng hậu thích nhất đánh rơi!
Tú Anh đột nhiên cảm thấy mình sống trên đời này thật quá thừa thải, khoé miệng cong lên cứng ngắc:
– Vậy muội vẫn nên giữ lại miếng ngọc bội này thì hơn. Ca ca, huynh muốn
mười, một trăm hay một vạn miếng ngọc khắc chữ gió cũng được nhưng miếng ngọc này chỉ có một!- Mọi ngọn lửa hi vọng trong cô bị dập tắt một cách đáng thương, Tú Anh mỉm cười bước qua chàng. Trong phút chốc, Tú Anh biết, cái gì thật sự gọi là đáng thương và đáng khinh bỉ.

————————————————————————————————————-
Tú Anh thỉnh an phụ hoàng xong thì về phòng, gói miếng ngọc bội cất vào chiếc hộp gỗ. Tú Anh ngồi trong phòng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, sương đêm lạnh buốt, cô mở cửa sổ ra ngắm trăng. Cô đã cầu nguyện rất nhiều nhưng quên mất cầu nguyện ình. Tú Anh ho lên dồn dập, máu thấm đẫm áo rồi ngất đi.
– Bệnh tình của công chúa đã chuyển biến rất xấu, hoàn toàn không thể chữa trị. Hạ thần lực bất tòng tâm!- Ngự y ủ rũ đáp. Hạ Tử Quân chạy đến nắm lấy vai ông ta.
– Mọi người gọi ông là hoa đà mà, sao lại không có cách chữa trị?
– Thân công chúa lúc mới sinh đã có bệnh, do thường xuyên bị đánh đập, làm việc nặng lại không được ăn uống nghỉ ngơi nên…
– Ông nói sao? Hành hạ?- Hạ Tử Quân nhíu mày hỏi lại.
– Đúng vậy, lồng ngực và tim, gan công chúa đều bị tổn thương, lại bị tâm bệnh nên có thể không sống quá mười ngày nữa!
– Mười ngày…- Tú Anh từ từ mở mắt, cô cười.- Vậy là lâu hơn ta nghĩ!
– Sao muội không nói với mọi người muội sống ở Lưu Phong rất khổ sở?
– Không có, muội sống rất tốt, còn tốt hơn ở Thiên Xuân…- Tú Anh giơ bàn tay qua lại.
– Ta phải đi nói với ca ca!
– Đừng, muội xin huynh! Là muội đã tự ý trốn khỏi Lưu Phong, nếu huynh nói với đại ca huynh ấy nhất định sẽ ghét muội hơn! Muội không sao, muội rất khoẻ!- Cô nắm chặt lấy tay Hạ Tử Quân khẩn thiết. Hạ Tử Quân đành gật đầu nhận lời vì sợ cô đau buồn bệnh tình chuyển biến nặng hơn.
Dáng vẻ Tú Anh bây giờ thật sự rất đáng thương. Cô ngồi ngẩn ngơ trên giường, khắp phòng toàn mùi thuốc thật khó chịu. Thạch Đào lại trở về dáng vẻ của mình, bò vào giuờng cô hét lớn:
– Không xong rồi, Lạc Bình Thiên đến đây đòi nguời, đang hỏi chuyện Hạ Tử Phong!
– Hả?- Tú Anh lo sợ bó gối ngồi vào góc giuờng. Nếu cô theo hắn trở về Lưu Phong thì cô sẽ không đuợc gặp lại mọi nguời ở Vinh Thuỳ nữa. Không đuợc! Cô liền chạy ngay đến chánh điện. Vừa thấy cô Lạc Bình Thiên đã tỏ vẻ không hài lòng:
– Muội mau theo ta về!
– Ca ca, muội cầu xin huynh, muội không muốn trở về Lưu Phong. Huynh không muốn gặp muội cũng đuợc, muội sẽ… muội sẽ đi đến Vinh Thùy… Muội sẽ đi ngay đêm nay nhưng cầu xin huynh, đừng bắt muội phải quay về Lưu Phong!-Tú Anh quỳ duới chánh điện cầu xin Hạ Tử Phong, nuớc mắt không ngừng rơi. Hạ Tử Quân đỡ nàng dậy, cũng tiếp chuyện:

– Đúng vậy! Hạ Tử Anh không muốn thì huynh đừng ép muội ấy!
– Hạ Tử Anh?- Cô ta là Hạ Tử Anh sao? Hạ Tử Phong cuời mỉa mai rồi nói tiếp.- Các nguời xem chuyện hôn nhân đại sự này là gì? Xuất giá tòng phu, còn không muốn trở về Lưu Phong, chuyện này đến luợt cô lên tiếng hay sao?
– Muội cầu xin huynh! Muội cầu xin huynh!- Tú Anh dập đầu thật mạnh làm trán chảy máu nhưng vẫn tiếp tục van nài. Hạ Tử Quân kéo cô dậy:
– Bình tĩnh, Tử Anh, bình tĩnh!
– Muội rất bình tĩnh, ca ca cầu xin huynh, cầu xin huynh!
– Tử Anh, muội cần gì khổ sở như thế? Là do muội làm chuyện có lỗi với ta truớc, ta đã không truy cứu, muội còn sợ gì?- Lạc Bình Thiên nóng nảy đi đến bên cạnh cô.
– Muội không làm chuyện gì có lỗi cả. Hoàng hậu sẽ đánh muội. Hoàng hậu muốn hành hạ, muốn… muốn giết muội!- Tú Anh lùi lại mấy buớc, nói trong nuớc mắt. Lạc Bình Thiên sững nguời. Tính cách của Tần Tuyết không phải là hắn không biết nhưng chuyện này hắn vẫn không thể ngờ.
– Tử Anh, ngoan, đi với ta, ta sẽ không để hoàng hậu hại muội!
– Không… Tử Quân, cứu muội!- Tú Anh hoảng sợ ôm lấy cánh tay của Hạ Tử Quân.
– Thôi giở trò đi! Hạ Tử Phong ta hôm nay ra lệnh, Hạ Tử Anh phải trở về cùng Lạc Bình Thiên. Từ nay về sau, nửa buớc cũng không đuợc bén mảng vào Thiên Xuân. Lập tức thông báo đến nguời dân, ai nhìn thấy ả phải giết chết, ai dám làm trái lệnh tru di cửu tộc.- Hạ Tử Phong lạnh lùng ra lệnh. Tú Anh bần thần ngã quỵ xuống đất. Hay cho câu nhìn thấy ả phải giết chết. Cô hi sinh vì ai, vì cái gì mà bây giờ phải tự chuốc lấy đau khổ? Hạ Tử Phong lãnh đạm, tuyệt tình đi ngang qua cô. Tú Anh nắm lấy bàn tay lạnh cóng ấy:
– Cảm ơn huynh thời gian qua đã du ngoạn cùng ta…
– Cô có muốn ta chặt tay cô hay không? BUÔNG RA!- Hạ Tử Phong quát lớn, Tú Amh giật mình buông tay, chập chững buớc về phía Lạc Bình Thiên. Hạ Tử Quân đau khổ nhìn Hạ Tử Phong vốn ngày thuờng ôn nhu điềm đạm, sao hôm nay lại trở thành một nguời hoàn toàn khác như vậy?
– Ca ca, rồi sẽ có một ngày huynh phải hối hận!- Hạ Tử Quân tức giận, đùng đùng bỏ đi.
Tú Anh nhanh tay cầm lấy thanh kiếm giắt trên thắt lưng của Lạc Bình Thiên đưa vào cổ mình. Cô ngửa cổ lên trời cuời như điên dại:
– Cuộc đời ta đã phải cầu xin quá nhiều. Ta không muốn phải sống cực khổ thế này. Ta sẽ chết tại đây, không ai giết đuợc ta nữa, là ta tự giết ta… Đáng lẽ, ta còn muốn mình đuợc sống yên ổn thêm vài hôm nữa ở Vinh Thùy nhưng không đuợc. Ông trời vô tình với ta, kể cả nguời thân nhất của ta cũng vô tình với ta. Bây giờ ta chẳng còn gì để mất nữa rồi… chỉ còn tính mạng thấp hèn này nữa thôi… Ta chết rồi, không mai táng ta cũng đuợc nhưng xin các nguời hãy đưa ta đến Vinh Thuỳ gặp lại nghĩa mẫu của ta một lần cuối…- Tú Anh nhắm mắt lại, cứa một nhát vào cổ mình nhưng thanh kiếm trong tay cứng ngắc căn bản là không thể dịch chuyển. Hạ Tử Phong cầm chắc thanh kiếm, bàn tay chảy máu không ngừng. Tú Anh phá lên cuời:
– Thì ra… ta còn không đáng đuợc chết ở nơi này. A, Tử Phong, huynh đừng lo, muội đi ngay đây, muội đi ngay!- Tú Anh buông thanh kiếm ra, miệng cuời ha hả nhưng nuớc mắt cứ tuôn. Cô chạy ra khỏi chánh điện, cuời đau khổ trong làn tuyết trắng xoá. Lạc Bình Thiên đau đầu suy nghĩ rồi đi đến bên cạnh, ôm chặt lấy cô. Hạ Tử Phong quăng thanh kiếm xuống đất nhìn bóng dáng bé nhỏ truớc hiên đang run lên bần bật bên cạnh Lạc Bình Thiên…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.