Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 40
Daisy lao vun vút trên đường và dừng lại trước biệt thự họ Đình. Cô biết rằng lúc này đến đây là hết sức liều lĩnh, có đi mà không có về. Nhưng Dã Khải đang gặp nguy hiểm và cô không thể giương mắt ra nhìn. Đến đòi người, có khi người đi đòi thành người ‘bị đòi’ cũng chưa biết
_ Vũ Thiên… Vũ Thiên…_ Daisy tỏ vẻ vui mừng khi trông thấy Vũ Thiên, diễn cũng phải diễn cho thật đạt chứ, được đến lúc nào hay lúc ấy
_ Gì thế?_ Vũ Thiên ngáp ngắn ngáp dài_ Sao muộn thế này rồi mà vẫn còn đến đây?_ Thực ra là cậu đang cố tình, vậy là cả hai cũng diễn, không biết ai sẽ là người bị lộ trước tiên
_ À, ừ, thì nhớ cậu ấy mà, chẳng phải lâu chúng ta không gặp nhau sao?
_ Không tìm được lí do nào khác nữa à?_Thiên đi về phía tủ rượu và lấy ra một chai rượu vang rồi rót ra ly
Daisy hơi sững vì câu nói đó nhưng thực ra Thiên cũng chẳng có ý gì cả, chỉ là tiện mồm nói ra , còn với Daisy, câu nói đó chẳng khác nào một lời buộc tội
_ Ơ, còn lí do nào khác à? Phải rồi, Angel đã trở về
_ Ừ, tôi biết rồi
_ Cô ấy dầm mưa, sốt 40*
Choang!
Ly rượu vang rơi xuống sàn vỡ vụn. Thiên lắc mạnh vai Dáiy
_ Cô ấy có ổn không làm sao cô biết?!!
Bị lắc bất ngờ nhưng Daisy vẫn giữ bình tĩnh, không phải tự nhiên cô nói ra Angel đã về mà Thiên cũng đã biết, cô hỏi như vậy chỉ muốn thăm dò thái dộ của Thiên với việc Dương Hải Trình vẫn còn sống nhưng dường như chẳng có phản ứng gì cả, con người này không biết có bao nhiêu bộ mặt đây?
_ Tôi gặp cô ấy trên đường và đưa về cô nhi viện
“ Khỉ thật! Bà ta không báo ình biết là Angel đã về nhà an toàn”_ Thiên thầm nghĩ
_ À! Tôi phải đến cô nhi viện bây giờ, cô ngồi chơi nhé_ Thiên sốt sắng cầm áo khoác lên và đi về phía cửa
_ Dã KHải mất tích! Cậu có biết không?_ đến lúc này thì không thể ấp úng được nữa
Thiên khựng lại, khóe môi cậu khẽ cong lên, cậu quay người
_ Không!
_ Vậy cậu có gặp cậu ấy ở đâu không?_ Daisy cố đề phòng từng lời nói của mình
_ Có!_ Thiên trả lời rất thản nhiên, hóa ra người bí mật điều tra cậu là Daisy, không cần tìm cũng tự mò đến, hay thật!
_ Ở đâu?_ Daisy bắt đầu cảm thấy bất an
_ Ở đây!_ Thiên bật cười, tiếng cười lạnh tóc gáy. Vừa có phần chế giễu, vừa có phần ma quỷ
Daisy tái mặt về nụ cười đó. Lùi lại mấy bước, có lẽ cô đã bị phát hiện, không! CHắc chắn là đã bị phát hiện chứ không phải có lẽ nữa
_ Hóa ra người điều tra tôi là cô
Daisy vẫn lùi về đằng sau còn Vũ Thiên thì vẫn đang tiến về phía cô từng bước
_ Cậu.. cậu nói gì tôi không hiểu…
_ Đừng cố giả vờ nữa, nói tôi nghe cô tìm được những gì rồi ?
Bộp !
Người Daisy dựa hẳn vào tường
_ Tôi không biết làm sao cô biết nhưng biết như vậy là quá nhiều rồi đấy !
_ Cậu đang nói gì vậy ?_ Daisy bắt đầu mất bình tĩnh
_ Tôi không muốn làm hại cô nhưng cô đang dồn tôi vào chân tường và tôi phải chống cự, thế thôi, ha ha, giống như tôi đang dồn cô vào chân tường như thế này này, ha ha ha_ Thiên cười ma mị
Mặt Daisy đanh lại
_ Dã Khải đang ở đâu ?
_ Ha ha, thành thật như vậy có phải là tốt không…. Tất nhiên là ở đây, tôi đã nói là ở đây chưa nhỉ, hình như là rồi mà, cô không nghe thấy sao ?
_ TRả cậu ấy đây !!!
_ Cậu ta chết rồi !
Daisy ớn lạnh. Dã… Dã Khải chết rồi ư ? Không ! Cậu ấy không thể chết !
_ Đồ ác quỷ !!!_ Vừa mắng Daisy vừa đánh tới tấp vào người Vũ Thiên
Thiên giữ chặt tay Daisy
_ Có quá muộn để nhận ra hay không_ Và hôn phớt lên môi cô
CHÁT !
Daisy dựt tay Thiên ra và tát cậu một cái khiên cậu phải quay mặt
Thiên lau máu khóe miệng, cười khẩy và ghì chặt hai tay Daisy vào tường
_ Đồ khốn ! Cậu làm gì thế hả ?!!_ Cô ra sức chống cự
_ Trần Anh ! Cô nên biết tự lượng sức mình có biết không !
Nói rồi mặt Thiên tiến sát mặt Daisy và hôn cô tới tấp, mãnh liệt, Daisy cố gắng thoát ra nhưng hai tay cô bị bóp chặt tới mức tê liệt. Thiên vẫn không thôi, môi của cậu vẫn ghì chặt môi của Daisy và sẽ chưa dừng lại
Phập !
Thiên dừng hôn và bỏ tay ra, môi cậu bị cắn chảy máu, máu dính cả lên môi của Daisy. Cô khóc, hai hàng nước mắt lăn dài uất ức
_ Đồ ác quỷ ! TẠi sao? Tại sao cậu lại trở thành một con người như thế!!! Đồ ác quỷ khốn kiếp!! rồi cậu sẽ bị báo ứng!!!
Thiên lau hai vết máu
_ Tốt thôi ! Vậy thì cô đi gặp Dương Dã KHải đi !_ Vừa dứt lời, Thiên đã lại gần và cho Daisy một nhát sau gáy
Nhà kho sau biệt thự họ Đình
_ Thằng khốn ! Mày cứu tao làm gì ?_ DÃ khải dựt tay ra khi Huy Vũ Thay băng cho cậu, ba phát đạn không chết là may rồi
_ Khôn hồn thì im mồm đi, tôi cũng chẳng ham thích gì đâu, chỉ vì cậu chủ nói không được để cậu chét dễ dàng như vậy _Lời nói của Huy Vũ có phần thân thiên hơn
_ Dù tao không chết nhưng tao sẽ không làm chó cho hẳn ta đâu !!
_ Yên tâm , anh không có giá trị lợi dụng đâu, vì như thế chẳng khác nào thả hổ về rừng
Cũng đúng, Dã Khải ngoan ngoãn chìa tay ra cho Huy Vũ Thay băng
_ Tại sao mày lại làm theo lời của hắn mà không xem nó có đúng hay không, hắn chỉ đang lợi dụng mày, như mày nói, hắn chỉ lời dụng mày khi còn giá trị mà thôi…
Huy Vũ có vẻ ngập ngừng
_ Theo anh thì sao ?
_ Ai biết !
_ Vì tôi mang ơn ! Nếu không có cậu ấy thì hai mẹ con tôi chết từ lâu rồi. Phu nhân và ông chủ thật có phúc khi có người con như vậy. Mà không, con nuôi chứ, nhưng mà con nuôi thì sao, cũng như anh thôi
Ha ! có lẽ Huy Vũ cũng không biết chuyện hắn ta đã làm với bố mẹ nuôi của mình, và Dã Khải lại càng không biết
Rầm !!
Cửa nhà kho bật tung, Huy Vũ và Dã Khải giật mình quay lại. Vũ Thiên bế Daisy trên tay và bước vào trong
_ Cậu chủ !_ Huy Vũ đứng bật dậy
Dã KHải chỉ muốn tới giáng cho cậu ta một trận nhừ tử nhưng chân và tay đều bị xích nên không làm gì được
_ Daisy ?
Thiên đặt Daisy xuống và ra lệnh cho Huy Vũ đóng cửa nhà kho thật chặt
Dã Khải vội quay người lay Dáiy
_ TRần Anh ! Daisy, cô tỉnh lại đi, cô bị làm sao vậy ?!!!
BỊ lay mạnh, Daisy khẽ cựa người, ánh mắt mờ mờ ảo ảo nhìn xung quanh và dừng lại trên khuôn mặt lo lắng của Dã Khải
_ Tôi chết rồi ư ?_ Cô hỏi ngây ngô
_ Không ! Cô chưa chết ! Nhìn tôi đi, cô đừng có làm tôi sợ, hắn ta làm gì cô vậy ?
Daisy choàng tỉnh, ôm chầm lấy Dã Khải, khóc nức nở
_ Tôi chưa chết, anh cũng chưa chết…
Dã KHải gỡ tay cô ra
_ Chuyện gì vậy/
_ Hắn ta… hắn ta biết tôi biết hết mọi chuyện…anh cũng thế đúng không ?
Dã KHải gật đầu
_ Tìm đi, tìm cách ra khỏi đây đi, tôi không thể ở đây được, tôi không thể chết ở đây được !!_ Cô gào lên nhưng không khóc nữa, rõ ràng đang ăn vạ một cách vô lí
Dã KHải bịt tai nhưng cũng vỗ vỗ vào lưng cô an ủi