Thiên Thần Hoa Hồng

Chương 39: Tuyệt Vọng


Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 39: Tuyệt Vọng


KITTTT !
Chiếc ô tô phanh gấp, xuýt đâm vào người Hứa Anh nhưng cô mong nó đâm vào người cô biết nhường nào
_ Angel !_ Tiếng Daisy thảng thốt vọng ra, cô vội cầm ô chạy ra ngoài_ Cậu làm sao thế này ?
Hứa Anh mỉm cười rồi khụy xuống. Daisy khẽ rùng mình, người Hứa Anh lạnh buốt, hai mắt đỏ hoe, mặt tái nhợt, người ướt sũng. Không để Hứa Anh kịp nói đã kéo cô lên xe, không còn sức nữa, cô dựa lưng vào ghế, hơi thở đứt quãng
Daisy lục trong ngăn đựng đồ chiếc khăn bông lớn và lau tóc và mặt cho Hứa Anh
_ Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, sao lại ra thế này ?
Hứa Anh không nói gì
_ Để tôi đưa cậu về_ Rồi Daisy quay về ghế trước, đang định cho xe chạy thì dừng lại, quay xuống nói
_ Phải rồi_ Cô lấy từ trong ngăn đựng đồ_ Hứa Anh, cậu giữ hộ tôi chiếc đĩa mềm này được hay không ? NHớ là đừng cho ai cầm hay tiếp xúc với nó đấy
Giọng Daisy gấp gáp, Hứa Anh yếu ớt chìa bàn tay ra và gật đầu. Chiếc đĩa mềm này có gì quan trọng nhưng Hứa Anh không còn sức mà nghĩ nữa, người cô run lên từng đợt

_ Tôi sẽ đưa cậu về cô nhi viện, xin lỗi nhé, cô việc gấp tôi không thể không làm, phiền cậu giữ chiếc đĩa hộ tôi, khi nào cần tôi sẽ quay lại lấy
Hứa Anh khẽ gật đầu, Daisy an tâm và xe bắt đầu chạy. Chiếc đĩa nằm trong tay Hứa Anh, vậy là không sợ bị cướp mất
Nhưng khi về đến nhà, Hứa Anh cũng không nhận ra những gì đang diễn ra
Biệt thự họ Dương
Hải Trình vừa đội mưa bước vào nhà, ướt sũng, Hải Di lại gần đưa cho cậu cái khăn
_ Hai ! Hai thay đồ đi rồi lên phòng gặp ba
Trình nhướn mày, tốt thôi, cuối cùng cũng có một cuộc nói chuyện đàng hoàng. Hôm nay, phải nói cho rõ mới được
Cốc ! Cốc !
_ vào đi !
Trình mở cửa, một người đàn ông trung niên, nhưng vẫn còn rất trẻ ngồi trên chiếc ghế xoay ở bàn làm việc, không ngửng mặt lên nhìn con, vẫn tập trung vào công việc của mình
_ Con biết ta gọi con tới đây làm gì chứ ?
Trình gật, ngẫm một lúc rồi nói
_ Nhưng ba có biết vì sao con dồng ý lên đây gặp ba chứ ?
Lúc này thì Dương Hải mới ngửng mặt lên
_ Vậy con thử nói xem
_ Con muốn hủy hôn ước
Dương Hải không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, với tính cách của con trai ông, hủy hôn ước là chuyện một sớm một chiều
_ Con nghĩ là có được hay không/?
_ Dù không được con cũng phải làm bằng được

Dương Hải vẫn điềm dạm đứng dậy, tiến đến bàn uống nước, rót ình một tách café
_ Vậy ta cũng phải nói cho con biết, dù con có muốn hay không hon ước này cũng phải được thwucj hiện
TRình đứng trước mặt ông
_ Tại sao lại bắt con làm những điều đó, con phục tùng cha không phải cái gì con cũng phải nghe lời, con có quyền quyết định cuộc sống riêng của mình
_ NHưng bổn phận của con là phải thực hiện hôn ước!_ Đôi mắt đen đậm đã bắt đầu lay động
_ Đừng ép con làm điều đó, con sẽ không bao giờ thực hiện nó trừ phi con chết!!!
CHÁT!
Một cái tát như trời giáng làm khóe môi Trình rỉ máu
_ Con nghĩ con có cái quyền chết đó sao? . Con nghĩ con yêu cô bé kia? Chỉ vì con cảm thấy tội lỗi với Đĩnh Vũ Lam nên mới yêu cô bé đó, đừng nhầm lẫn giữa tình yêu và trách nhiệm.
_ Không! Con không nhầm lẫn. Trước đây khi cô ấy che giấu khuôn mặt con đã yêu cô ấy chỉ là con không nhận ra sớm hơn, khi cô ấy lộ ra khuôn mặt thì con biết rằng tình cảm đó không phải sự thương hại hay trách nhiệm, con yêu cô ấy, không phải vì cô ấy có khuôn mặt của Đình Vũ Lam !!!
Trình gắt lên, cuộc nói chuyện đang diễn ra theo hướng tiêu cực
Dương Hải bình thản
_ Câm mồm, con nghĩ đơn giản như thế thôi sao ? Cô bé đó có yêu con không, con có chắc chắn ?
_ Con sẽ chứng minh điều đó !

_ vậy ta cho con chứng minh, nếu ngược lại thì sao ?
_ Con sẽ làm theo ý của ba
Nói rồi Trình lau máu trên miệng và đi ra ngoài nhưng khi ra tới cửa, giọng nói lạnh lúng ấy lại vang lên
_ Hãy tha thứ cho ta, con trai, hai năm qua ta không làm tròn trách nhiệm của một người cha
Trình dừng bước, cô gắng nghe giọng nói đó nhè nhẹ vang lên lần nữa
_ Ta yêu mẹ con, rất nhiều, ta không thể chịu đựng được sự thật rằng ta đã mất bà ấy mãi mãi. Vì vậy hãy coi như ta đang trả thù con, lần cuối cùng này thôi. Sau khi con kết hôn, chúng ta sẽ lại là cha con như trước
Trình không quay đầu lại
_ Con nghĩ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, chúng ta không bao giờ như trước được nữa_ Nói rồi một tiếc sập cửa vọng lại sau lưng
« Em chỉ mong con em mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc thôi, giống như em vậy »
_ Ngọc Lâm, hãy tha thứ cho anh…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.