Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 41
Một tuần ! Một tuần liệu có phải ngắn quá không ? Vơi Hải Trình, nó quá ngắn, còn với Dương Hải, nó quá dài. Đúng một tuần sau, lễ đính hôn sẽ được thực hiện, có lẽ bây giờ tất cả các mặt báo đều đăng tin này. Tất cả đều cảm thấy họ xứng đôi, duy chỉ có người trong cuộc là xem nó như một trò điên rồ hoặc cũng có thể hơn
Hứa Anh bất chấp bị ốm nặng thế nào, co vẫn đến trường, mặc lời ngăn cản của mẹ Sa. Có lẽ trong mẹ Sa lúc này, một tuần cũng là quá ngắn. Liệu bà có nói với HỨa Anh sự giả dối rằng bố mẹ ruột của cô đã chết hay không ? Một tuần ư ? Cả đời bà cũng không nói được, nhưng bà còn sự lựa chọn nào khác sao ?
Con người đó quả thật là một ác quỷ, tại sao cậu ta lại có mặt trên đời ?
Trường Đan Thiên sôi nổi hẳn lên, lâu không đi học, giờ đi học lại khiến cô cảm thấy ngờ ngợ. Hứa Anh đi đến đâu cũng nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao cả lên, nhưng tai cô lùng bùng không nghe rõ gì cả
Cửa lớp mở, bắt gặp ngay Y Linh cũng đang đi ra ngoài, cô nhìn Hứa Anh hốt hoảng, vội kéo nhanh vào lớp không thì ngã ở cửa mất
_ Cậu biết tin gì chưa ?
_ Tin gì cơ ?_ Hứa Anh trả lời yếu ớt
_ Một tuần nữa lễ đính hôn của chị Hứa Vy và anh Hải Trình được tổ chức_ Y Linh ái ngại nói
Hứa Anh đơ vài giây, sau đó thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, mặc dù trong tim cô đang có cái gì nhói lắm, họng cô khô rát tưởng trừng như thiểu nước nhưng thực ra là không phải
_ Đã sao ?
Sửng sốt ! Y Linh chỉ mong mình nghe nhầm, cố hạ giọng để giọng mình thật nhỏ
_ Cậu điên à ? Hải Trình sẽ lấy người con gái khác, cậu cảm thấy vui vì điều đó sao ?
_ Nếu đó là điều anh ta muốn, tôi có thể làm gì ?
_ Không ! đó không phải điều anh ấy muốn, anh ấy yêu cậu, cậu không nhận ra sao ?
_ Đó là sự thương hại, có lẽ anh ta đã nhầm lẫn giữa tình yêu và sự thương hại rồi…_ Hứa Anh choáng váng, cô cảm thấy những điều mình vừa nói ra thật độc ác, nó như nhát dao cứa thêm vào tim cô những vết rạch lớn, có thể sẽ chẳng bao giờ lành. Cô đưa tay lên trán, nóng quá ! Cô vội lấy từ trong cặp ra một viên hạ sốt
_ Làm ơn lấy cho tôi cốc nước_ Nghe vậy Y Linh liền chạy về chỗ và mang đến bình nước, sờ trán Hứa Anh
_ Cậu ốm nặng quá, sao không ở nà đi ?
_ Tôi nghỉ nhiều rồi_ Đón lấy bình nước và nuốt trôi viên thuốc, thêm cả nước cho cái họng khô rát của mình
Pip !
Điện thoại báo có tin nhắn
_ Đọc hộ tôi_ Hứa Anh khẽ nhăn mặt vì tin nhắn của Hải Trình
_ « Gặp nhau nhé, sau khu nhà dụng cụ, tôi có chuyện muốn nói, Hải Trình »_ Y Linh đọc nguyên văn
_ Xóa đi !_ HỨa Anh lạnh lùng
Y Linh ngày càng khó hiểu vì thái độ dửng dưng đó
_ Hai người xảy ra chuyện gì vậy, hai người mới trở về không lâu, nghe Daisy nói hai ngưới rất tốt, chỉ là chưa thổ lộ thôi, chuyện gì đang diễn ra ? cái hôn ước đó có thể hủy, chỉ cần hai người yêu nhau !!!
_ Tốt đến mức nào ?_ Hứa Anh hỏi bâng quơ
Y Linh đành bó tay, thật sự cô rất thông cảm cho Hứa Anh lúc này
Cô có vẻ suy nghĩ, đi hay không đi, nhưng cũng cần nói cho rõ ràng để kết thúc chứ. Vậy thì đi !
_ Cậu đi với tôi nhé
_ Tôi ! Tôi đi làm gì ?
_ Cậu đi với tôi, nếu tôi có chuyện gì thì dìu tôi về, đừng để con người đó chạm vào tôi
Y Linh hốt hoảng vì câu nói đó
Sau khu nhà dụng cụ
Từ xa, Hải Trình đứng đó, trông cậu sốt ruột hơn bao giờ hết. Hứa Anh chần chừ, cô không muốn bước tiếp, nhưng Y Linh cứ đẩy vì vậy dàng tiến gần hơn
_ Hứa Anh !_ Hải Trình reo lên
Cô hơi sững vì Hải Trình không gọi cô là Demon nữa
_ anh tìm tôi có chuyện gì ? tôi còn nhiều việc để làm lắm
_ Cô làm sao vậy, trông cô nhợt nhạt lắm.._ Hải Trình lo lắng
_ Nói vào vấn đề chính đi_ Hứa Anh gần như gào lên
Trình hơi sững lại
_ Tôi …_ Cậu không biết phải bắt đầu như thế nào
_ À ! tôi biết rồi, anh tới đây để nói tôi tránh xa anh ra chứ gì ? không cần phải nói, tôi sẽ tự động biến đi cho khuất mắt anh !_ Cô toan bỏ đi nhưng bị Hải Trình giữ lại
_ Nghe tôi nói….TẠi sao, cô để ý những lời nói của cô tôi sao ?
_ Phải ! tôi nhỏ nhen đấy, chẳng phải anh đối xử tốt với tôi cũng chỉ là thương hại hay sao ? vì tôi có khuôn mặt giống với Đình Vũ Lam
_ Không ! Cô khác cô ấy !
Hứa Anh giựt tay ra
_ Vậy thử nói xem, tôi khác ở điểm nào. Phải rồi, tôi chỉ là một đứa nghèo hèn, không gia đính, không tiền bạc, còn cô ấy là tiểu thư nhà giàu, khác nhau như Vua chúa với thường dân, làm sao mà giống được
Có cần phải nói ra những lời đau lòng đó hay không ?…
_ Em khác cô ấy… rất khác… vì trái tim tôi hoàn toàn thuộc về em…
HỨa Anh như chết ững vì lời nói đó, lời tỏ tỉnh đó, nó như một liều thuốc, xua tan mọi nỗi đau. Chẳng phải cô rất mong Hải Trình nói ra điều đó sao ? « Trái tim tôi hoàn toàn thuộc về em », hai hàng nước mắt của Hứa Anh giờ đây không còn kiên cường được nữa, nó chảy thành dòng và cô khóc lên nức nở. Không nói không sao, nhưng giờ đây nói đến, tuy nó xua tan nỗi đau, nhưng từ nỗi đau cũ, nó càng buốt giá hơn, đau đớn hơn gấp trăm gấp ngàn lần
Hải Trình tiến lại gần, ôm Hứa Anh vào lòng
_ Làm người yêu của tôi nhé… TÔI YÊU EM
Hất !
Bàn tay Hải Trình sững sờ trên không trung, cậu chưa hết bàng hoàng, Hứa Anh hất tay cậu ra
_ Không ! Đừng như thế ! đừng thương hại tôi, tôi sẽ không giúp được gì cho anh đâu. Đúng ! Chỉ có tôi là người thừa, chính tôi đã mơ tưởng viển vông và giờ tôi nên kết thúc cái mơ tưởng ấy, chính tôi…_ Cô chỉ vào mình, giọng vẫn run lên và không thôi nức nở
_ Xin em đấy ! đừng đối xử với tôi như vậy !
_ Cỏ dại không nên làm phiền tới hoa, anh đi đi, đừng ép tôi phải trở thành cỏ héo. Ngay từ đầu tôi đã không nên xuất hiện, ha haha… tôi đúng là kẻ phá đám mà_ Cô cười trong tiếng khóc, tiếng cười đó nghe chua xót biết nhường nào
_ Tại sao em lại như vậy, cho dù mọi người có nói thế nào, tôi không bận tâm, tôi sẽ bên em và bảo vệ em …
Nhưng Hứa Anh đã cắt ngang lời nói đo
_ Tôi nói anh không hiểu gì sao ?!!! Đi đi,đi đi cho khuất mắt tôi, đi đi, anh đi đi, đi đi_ Hứa Anh đánh tới tấp vào người Hải Trình và xô ngã cậu_ Anh đi đi…..
CẬu túm lấy tay Hứa Anh
_ Không ! Tại sao em lại như vậy ? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? Tô không đi !!
_ Cút đi ! Tôi không yêu anh !!!
_ Em nói dối, tôi biết em cũng yêu tôi !!
_ Tôi yêu Đình Vũ Thiên anh hiểu chưa ?!!!!_ Cô hét lên và giựt tay ra
_ Tô yêu Thiên, anh hiểu chưa, giờ thì tôi chỉ yêu Thiên thôi, anh đi đi, anh có hiểu không !!!!!??
Hải Trình như chết sững
_ Em nói… em nói là em yêu Đình Vũ Thiên…_ Giọng Trình như ứ lại, mãi không thốt lên lời
_ Đúng vậy ! Người tôi yêu là Thiên chứ không phải anh… đi đi…. làm ơn đi đi… làm ơn…_ Hứa Anh vẫn gào lên, nước mắt không ngừng rơi
_ Được ! Tôi đi, tôi sẽ đi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa…
Rồi Trình quay bước, người ta nói con trai không dễ dàng khóc nhưn một khi đã khóc thì khi đó còn đau đớn hơn cả con gái. Trình gạt đi giọt nước mắt vừa rơi, không quay đầu, có lẽ cậu đã sai rồi, sai rồi, sai rồi… Cảm ơn em về tất cả… tôi sẽ không gặp lại em nữa, không bao giờ nữa…. cảm ơn em đã cho toi hiểu thế nào là tình yêu… cảm ơn em…Nhưng tại sao em lại chọn cách tàn nhẫn như vậy, em có biết tôi đau như thế nào không ?…
Trình đi khuất, Hứa Anh khụy xuống, khóc nức nở, Y LINh đứng gần đó cũng bụm miệng khóc khống thành tiếng. Hứa Anh khóc thét lên. Ông trời ơi ! Tại sao ông lại đối xử với tôi như thế ? Tại sao !!!
Tha lỗi cho em… em yêu anh… hãy tha lỗi cho em… quên em đi…. hãy quên một lẻ tàn nhẫn như em
Y Linh nhìn cái hình bóng bé nhỏ ấy đau đớn, cô không biết phải làm sao, có lẽ họ không thuộc về nhau, chỉ có duyên nợ chứ số phận họ trôi về hai nẻo đường khác nhau. Hứa Anh khóc không thôi, nước mắt đâm vào lòng người tên tái
_ Hứa Anh ! HỨa Anh !!_ Y Linh hét lên, Hứa Anh đã ngất lịm_ Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì ả !! Tôi xin cậu !! Hứa Anh ! Hứa Anh !…
Trước mắt Y Linh, Hứa Vy đang đi thong thả, nhưng cô lướt qua vô tình mà không hề dừng lại…Vô tình… hết ức vô tình… không nhìn hứa Anh dù chỉ một lần. Trước mắt không còn là Vũ Hứa Vy nữa..mà là người hận Vũ Hứa Anh tới tận xương tủy mình….
Họ… những con người là nhân vật trong một cuộc chơi… cuối cùng họ sẽ đi về đâu ?
« Anh đã hứa sẽ bảo vệ em
Anh đã hứa sẽ bên em trọn đời
Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo tưởng
Bởi đường đời giờ đã chia làm đôi
Em biết em đang ảo tưởng viển vông
Khi nghĩ rằng mọi thứ đều trở thành cổ tích
Nhưng khi cổ tích trở thành ảo tưởng
Em mới biết đời chỉ toàn khổ đau
Em không phải công chúa, cũng chẳng phải nữ hoàng
Em chỉ muốn được là em, người anh yêu mãi mãi
Nhưng em đã quá tham lam
Rồi giờ đây em chẳng còn gì cả
Nhưng có lẽ em đã đúng
Khi chọn cách làm người ra đi….
RainlyMie »