Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 37: CÚ TRẢ THÙ NGOẠN MỤC CỦA ĐỘI QUÂN NGỐC NGHẾCH
“Tiểu Di, Vĩnh Kỳ, hai cậu không sao chứ?”
Trong căn phòng sáng rực ánh đèn, tiếng la hốt hoảng của Trương Ánh Tuyết thu hút sự chú ý của cậu nam sinh vẫn đứng bên ngoài từ lúc nãy. Cậu ta khẽ nhíu mày toan xông cửa vào thì thấy ba bóng người xiêu xiêu vẹo vẹo thấp thoáng bước ra.
“Phan Vĩnh Kỳ, cậu ráng chịu đựng một chút nhé! Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”Trương Ánh Tuyết sốt ruộc nói, cùng Giang Thiên Di đỡ lấy Phan Vĩnh Kỳ tiến tới chiếc cổng sắt, mồ hôi thi nhau chảy ra như tắm.
“Vĩnh Kỳ!” Cậu nam sinh đeo kính đen ngạc nhiên lẩm nhẩm tên của Phan Vĩnh Kỳ, lập tức chạy lại giúp Trương Ánh Tuyết đỡ lấy cậu bạn.
“Cậu làm gì vậy?” Trương Ánh Tuyết đỡ lấy Giang Thiên DI đứng bên cạnh, lo lắng hỏi.
“Khoan đã…cậu…lả ai…?” Giang Thiên Di cố mở to đôi mắt nhìn thật kĩ người con trai trước mặt, nhưng hai mí mắt cứ như bị dinh keo, không tài nào mở ra nổi. Ngay cả giọng nói cũng không ra hơi.
“là tôi đây. Được rồi, không có thì giờ để trang cãi đâu. Phải đưa cậu ta đến bệnh viện ngay.” Cậu nam sinh đột nhiên bỏ cặp kính xuống, để lộ ra cặp mắt bị thâm tím hết một bên.
“Lâm Khôi Vĩ… sao lại là cậu?” Trương Ánh Tuyết bất ngờ thốt lên, Nhưng khi nghe tiếng thúc giục của cậu ta, cô vội dẹp ngay đống câu hỏi trong đầu, nhanh chóng đỡ Giang Thiên Di vào chiếc xe đen bóng trước mặt.
Con xe sang trọng mau chóng rời khỏi căn nhà mái đỏ, để lại đám bụi mịt mùng phía sau.
“Cảm ơn cậu đã đến kịp lúc. Không thì tôi khó mà xoáy sở được.” Trương Ánh Tuyết nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lâm Khôi Vĩ đang dựa lưng vào thành lang cang của bệnh viện, sau đó dưa cho cậu ta một lon nước.
“Tại sao Phan Vĩnh Kỳ lại sống ở đó?” Lâm Khôi Vĩ không thèm đếm xỉa đến lời nói của Trương Ánh Tuyết, cậu ta bất chợt hỏi điều mà cô không muốn cho ai biết khiến cô hơi giật thót một cái, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ tình cờ gặp cậu ấy ở…” Trương Ánh tuyết chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Khôi Vĩ cắt ngang, cậu nói với giọng chắc nịch.
“Tình cờ? Rõ ràng là tôi điều tra được Phan Vĩnh kỳ và hai cậu sống chung một nhà…”
Lần này đến lượt Lâm Khôi Vĩ chưa kịp nói gì đã bị Trương Ánh Tuyết lấy tay bịt chặt miệng lại, sau đó nhanh chóng lôi cậu ta ra ngoài trước con mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.
“Cậu không thể nói nhỏ hơn một chút à?” Đứng trong khuôn viên của bệnh viện. Trương Ánh Tuyết hậm hực lấy hai tay chống nạnh, trên trán bắt đầu nổi gân xanh.
“Sao? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì?” Lâm Khôi Vĩ đắc thắng nhìn Trương Ánh Tuyết như bà mẹ kiểu mẫu đang ra giọng giáo huấn con cái, không giấu nổi nụ cười trên khóe miệng.
“Cậu…cậu dám theo dõi bọn tôi?” Trương Ánh Tuyết cố ý lảng tránh câu hỏi của câu nam sinh bên cạnh, cô cao giọng tỏ vẻ trách móc.
“Thì sao? Cậu mau trả lời đi.” Lâm Khôi Vĩ như sựt nhớ ra chuyện quan trọng, nụ cười trên môi tắt ngấm, thay vào đó là ánh mắt lộ rõ vẻ sốt ruộc.
Cậu ta là bạn thân nhất của Vĩnh kỳ, vậy tại sao không hỏi thẳng cậu ấy. Hay là chính Phan Vĩnh Kỳ không muốn nói?…Nếu thật sự là như vật thì mình có nên nói ra không?…
“Tôi…tôi không hiểu cậu đang nói gì? Tôi phải lên phòng chăm sóc cho Tiểu Di…” Trương Ánh Tuyết nói nhanh rồi vội vã rời khỏi băng ghế đá, nhưng chỉ mới đi được vài bước, cổ tay phải của cô đột nhiên bị giữ chặt lại và kéo mạnh về phía sau, tiếp đó cả người trương Ánh Tuyết bị mất đà và ngã ra đằng sau.
“Á!…” Trương Ánh Tuyết hốt hoảng la lên, hai cánh tay vẫy loạn xạ trong không trung. Sau đó kéo theo Lâm Khôi Vĩ cùng ngã xuống.
Một giây…hai giây…ba giây trôi qua, Trương Ánh Tuyết vẫn nằm yên bất động trên bãi cỏ xanh rờn. Bàn tay phải vẫn nắm chặt lấy vai áo của Lâm Khôi Vĩ. Cậu ta chống hai tay lên, đôi mắt mở to nhìn cô gái đang nhắm tịt đôi mắt.
Trương Ánh Tuyết khẽ nheo nheo mắt rồi từ từ mở ra, cả người cô lập tức cứng đờ như khúc gỗ, cả cử động cũng khó khăn. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, khuôn mặt của cả hai bỗng chốc đỏ bừng lên như ráng chiều. Trương Ánh Tuyết sau một hồi nằm im như bức tượng vội định hình trở lại, cô hốt hoảng đẩy vội tên con trai đang nằm đè lên người mình ra. Nhưng cậu ta không hề có ý địng ngồi dậy, chỉ mỉm cười ranh mãnh và cất giọng nói đe dọa.
“Bây giờ cậu muốn tự nói hay là muốn tôi phải ép cậu?”
“Cậu muốn làm gì hả? Mau tránh ra…” Khuôn mặt Trương Ánh Tuyết đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, cô thật sự không hiểu tên này có ý đồ gì? Trong lòn dấy lên một cảm giác bất an.
“Muốn gì à? Muốn cậu trả lời câu hỏi của tôi…” Lâm Khôi Vĩ vẫn giữ nguyên tư thế đó, cậu hơi cúi đầu xuống và thì thầm vào tai Trương Ánh Tuyết. Hơi thở của cậu phả vào cổ làm cô hơi giật mình vội né đầu sang một bên và nhắm tịt mắt lại, sau đó hét toáng lên.
“Được rồi! tôi sẽ nói. Cậu mau tránh ra, nếu không…” Trương Ánh Tuyết chưa kịp nói hết câu thì một làn gió mát lạnh thổi tới, cô cảm thấy cả người mình nhẹ hẳn đi.
Lâm Khôi Vĩ kéo tay Trương Ánh Tuyết đứng lên với vẻ mặt có chút bối rối mà ít ai nhận thấy được. Vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
Mình có nhìn lầm không nhỉ? Hình như…vừa rồi mình thấy hắn ta hơi đỏ mặt?
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến nhiệt độ cơ thể của Trương Ánh Tuyết vừa mới trở lại bình thường lại bắt đầu lên cao. Cô vẫn còn thấy tức và hơi xấu hổ vì chuyện vừa nãy nên nhanh chóng xoay người chạy đi. Lâm Khôi Vĩ thấy vậy vội đuổi theo.
“Này, tôi đã nói cậu phải trả lời xong rồi mới được đi…Trương Ánh Tuyết.”
Tên khùng đó sao hắn lại dai như đỉa vậy chứ? Trương Ánh Tuyết chạy phía trước ngoái đầu nhìn lại. Sau đó tăng tốc hòng cắt đuôi được hắn ta.
“Á…” Nhánh cây mọc chồi lên trên mặt đất làm Trương Ánh Tuyết một lần nữa ngã chúi dụi. Cô nhăn mặt ôm lấy cái chân đau, thầm nguyền rủa tên Lâm Khôi Vĩ đang lù lù trước mặt.
“Nếu cậu chịu nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không?” Lâm Khôi Vĩ chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc. cậu ta đột nhiên ngồi thụp xuống, quay lưng lại với Trương Ánh Tuyết, nói giọng như ra lệnh.”Lên đi!”
“Không phải tại cậu sao?” Trương Ánh Tuyết bực tức phủi phủi cánh tay dính đầy bụi, khó khăn đứng dậy và bước đi dù mắt cá chân đang sưng tấy lên, không thèm để ý đến Lâm Khôi Vĩ đang trố mắt đứng nhìn.
Cô ta thật …khác người, không hề tỏ ra yếu đuối như những đứa con gái khác, trái lại còn rất mạnh mẽ.
Chết thật! Cảm giác này là gì mà trước giờ mình chưa từng trải qua chứ?!!!…
Nhìn theo bóng dáng khập khiễng của Trương Ánh Tuyết, Lâm Khôi Vĩ tự cốc đầu mình một cái, lắc lắc cái đầu bù xù của mình để xua đi ý nghĩ vừa rồi.
……….
Cùng lúc đó, cách bệnh viện thành phố khoảng 100km về phía bắc là một con sông Niel tuyệt đẹp, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng đổ bóng xuống dòng sông trong vắt một màu đỏ au như muốn hun đút cả mặt đất. Một dáng người cao cao đứng lặng lẽ trên cây cầu bắt ngang qua dòng sông rộng lớn, hai tay vịn vào lan can sắt lạnh giá. Mặc cho từng đợt gió thổi mạnh như cắt vào da thịt, mái tóc cậu ta bị thổi thổi tung, cả đôi môi đẹp mê hồn cũng dần khô đi vì mất nước. Những cánh hoa bồ công anh từ đâu bay đến bám đầy trên mái tóc và cổ áo cậu. Trong không gian yên lặng như tờ bỗng nhiên vang lên một âm vực trầm lắng.
“Cháu đang nghĩ gì vậy?” Một bóng đen dần hiện ra phía bên kia cây cầu và rảo bước về phía cậu thanh niên đang đứng. Cặp kính đen che đi đôi mắt khiến người ta không nhìn rõ mặt.
“Shape, là chú à? Cháu chỉ đang nghĩ… không biết những cánh hoa bồ công anh kia sẽ bay về đâu…?” Cậu thanh niên mỉm cười buồn buồn, đưa tay ra giữa không trung để cho những hoa bồ công anh bám vào lòng bàn tay. Sau đó lại thả ra đẻ mặc chúgn bị gió cuốn đi.
“Bởi vì chúng không có sự lựa chọn Dạ à…nhưng còn cháu, cháu có quyền lựa chọn giữa việc từ bỏ hoặc là tiếp tục cố gắng để tìm lại hạnh phúc ình. Dù gì thì ta vẫn tôn trọng quyết định của cháu…” Người đàn ông mặc bộ vest đen đứng tựa vào thành lan can đối diện, giọng nói bình thản theo gió truyền đến tai cậu thanh niên làm cậu khẽ thở dài một cái.
“Chú vẫn sẽ tiếp tục truy đuổi đến cùng nếu cháu rút ra khỏi vụ này?”
“Pháp luật vẫn là pháp luật, cho dù chú không nhúng tay vào vụ này cũng sẽ có một ngày công lý được phơi bày ra ánh sáng.” Người đàn ông trung niên nói giọng chắc nịch, sau đó khẽ mỉm cười “Cháu cũng nghĩ giống chú chứ?”
“Cháu đã hứa với chú nên tất nhiên phải giữ lời chứ ạ! Chỉ có điều cháu không hiểu tại sao Vương Hữu Phong lại hành động như vậy, kẻ đứng sau mọi chuyện là ai và nhằm mục đích gì?” Cậu thanh niên buông tiếng thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm như ánh trăng mờ ảo trong đêm đông lạnh giá.
“Nếu mình đoán không lầm thì chính là hắn ta…” Tiếng nói nhỏ như kiến kim kéo cậu thanh niên trở về với thực tại, cậu ta khẽ nheo mắt hỏi lại.
“Chú nói gì cơ?”
Nhưng khi vừa quay lại thì cái bóng đen đã đang đi xuống chiếc cầu gỗ từ lúc nào, trước khi đi ông ta còn kịp để lại một câu, sau đó lặn mất tăm.
“Trước mắt cháu cứ lo làm tốt công việc của mình là đượrc ồi, còn những chuyện khác chú sẽ lo. Về nghỉ sớm đi nhé!”
“Mình nhất định đòi lại công bằng cho cái chết của mẹ và đứa em trai đáng thương phải sống cực khổ suốt bao năm nay…”Giọng nói nhẹ bẫng vừa thốt ra đã bị cơn gió thổi bay đi mất, cậu thanh niên vẫn trầm ngâm ngắm nhìn những cánh hoa nhỏ bé và trắng xóa bay đi vô định trong không trung. Bóng dáng cô độc in sâu dưới mặt nước bỗng chốc bị nhòe đi…