Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 38.9
Mấy ngày sau trên sân thượng rộng rãi và thoáng mát, Phan Vĩnh Kỳ chìa ra trước mặt Giang Thiên Di một tấm ảnh, trong đó là hình một cậu nam sinh với đôi mắt màu nâu khói đẹp hút hồn, khóe miệng trước giờ chỉ là một đường thẳng bỗng nhiên hơi cong lên. Giang Thiên Di vui vẻ nhận lấy rồi ríu rít cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời khỏi sân thượng với nụ cười mừng rỡ.
Mình phải nhanh chóng báo tin vui này cho các cậu ấy biết mới được. Xem ra muốn lấy được nụ cười của tên hoàng tử đầu heo đó cũng đâu có khó gì?
Đứng một mình giữa rừng cây bạt ngàn, Phan Vĩnh Kỳ phóng tầm mắt vào bầu trời xanh thẳm, đôi mắt khẽ nhắm hờ cảm nhận từng đợt gió mùa đông lạnh lẽo táp tới. Suy nghĩ của cậu dần lạc tới khu vui chơi mà tối hôm qua bọn họ đã cùng đi.
Con gấu bông này đẹp quá! Oa chú người tuyết kia dễ thương ghê!.
Trong khu vui chơi gần trung tâm thành phố, Giang Thiên Di như đứa trẻ lần đầu tiên được dẫn đi chơi. Cô như chú thỏ con tinh nghịch hết nhảy sang bên này lại sang bên kia, cái miệng nhỏ xinh không ngừng tíu tít khiến ba cậu nam sinh đi phía sau tối sầm cả mặt lại.
Những người đứng gần đó, chủ yếu là các cô gái không ngớt lời trầm trồ khen ngợi, họ vây quanh Quách Chấn Vũ, Phan Vĩnh Kỳ và lâm Khôi Vĩ như tổ ong vò vẽ khiến Quách Chấn Vũ và Phan Vĩnh Kỳ đồng loạt quay sang Lâm Khôi Vĩ vẫn đang vẫy tay rối rít với những cô gái đang tìm cách tiếp cận mình. Nhưng khi nhận thấy ánh mắt đáng sợ của hai cậu bạn, Lâm khôi Vĩ bỗng nhiên toát mồ hôi hột, cơ miệng hơi giần giật. Dường như chưa hiểu rõ nguyên nhân, cậu ta lắp bắp hỏi lại.
Có…có chuyện gì thế?
Câu hỏi ngây thơ vô số tội của cậu ta ngay lập tức làm cho luồn điện phát ra từ cái nhìn nảy lửa của Quách Chấn Vũ và Phan Vĩnh Kỳ ngày càng tăng lên. Quách Chấn Vũ mặt lạnh tanh như xác chết đi thẳng tới đám đông trước mặt, những cô gái đứng gần đó lập tức tự động dạt sang hai bên, chỉ dám phóng ánh mắt hình trái tim về phía cậu ta chứ không ai dám đến gần bắt chuyện. Nhưng chỉ ngay sau đó lỗ hổng của bức tường người bắt đầu đóng lại, khiến Phan vĩnh Kỳ có cố gắng đến thế nào cũng không thể thóat thân. Cậu lo lắng nhìn ngó xung quanh thì phát hiện bóng dáng Giang thiên Di chỉ mới đây đã không thấy nữa.
Xin lỗi, tôi đang có việc gấp! Làm ơn tránh ra
Anh cho em số điện thoại em sẽ tráng đường cho anh.
Cho em làm quen với anh trước đã chứ!
Anh đẹp trai quá, chụp với em tấm hình được không?
…..
Lâm Khôi Vĩ, cậu muốn chúng ta ngủm vì ngộp thở phải không? Tôi vẫn còn yêu đời lắm đấy.
Phan Vĩnh Kỳ nhăn mặt, hơi nghiêng đầu sang Lâm Khôi Vĩ nói nhỏ. Lâm Khôi Vĩ lập tức hiểu ra vấn đề. Cậu đột nhiên ôm lấy cánh tay Phan Vĩnh Kỳ, sau đó cười tươi rói. Trong đám đông ồn ào, tiếng nói của cậu ta nghe rõ mồm một.
Xin lỗi, chúng tôi từ lâu đã là một cặprồi
Cái gì chứ? Em không tin đâu, đẹp trai như anh mà lại…
Anh đừng nói thế em buồn đấy!
Làm sao anh có thể là gay được chứ? Trừ khi anh chứng minh được điều đó, nếu không em quyết theo đuổi anh đến cùng.
…….
Giọt mồ hôi to tướng bất thình lình đọng trên gọng kính, Phan Vĩnh Kỳ nhìn Lâm Khôi Vĩ bằng nửa con mắt, sau đó một bóng đèn điện 200 vôn đột ngột xuất hiện trên cái đầu thông minh của cậu. Phan Vĩnh Kỳ mỉm cười ranh mãnh nói to.
Mọi người muốn có số điện thoại của tôi phải không? Còn chờ gì nữa mà không lấy giấy viết ra? Số di động của tôi là **********, nhớ gọi nhé! Phan Vĩnh Kỳ vừa nói vừa nhân lúc mọi người không để ý thoát ra khỏi đám đông đang vây kín đến nghẹt thở, để lại Lâm Khôi Vĩ đang toát mồ hôi lạnh.
Quái thật! Sao bọn họ càng kéo đến đông như kiến thế nhỉ! Phan Vĩnh Kỳ cậu nhớ đấy, dám bỏ mặt bạn bè trong lúc hoạn nạn. Lại còn cho họ số di động của mình nữa chứ?!!!
Đứng trong đám đông chật ních người, Lâm Khôi Vĩ không ngừng nguyền rủa Phan Vĩnh Kỳ và thầm mắng mình ngốc vì tự chuốc vạ vào thân.
Đứng trước trò chơi đu quay cách đó không xa lắm, Quách Chấn Vũ mải mê dõi theo hình dáng lúc gần lúc xa của Giang Thiên Di trên con ngựa gỗ. Không hề biết rằng trên môi mình đang xuất hiện một nụ cười hiếm thấy. Phan Vĩnh Kỳ từ đằng xa trông thấy, cậu trầm ngâm quan sát hai người họ một lúc, sau đó lấy chiếc di dộng ra ghi lại khoảnh khắc lúc đó.
Trên sân thượng vắng tanh không một bóng người, Phan Vĩnh Kỳ vẫn chìm đắm trong mộng tưởng. Trên tay cậu là tấm hình hôm qua đã chụp được, nhìn vẻ mặt ấm áp như được tháo gỡ chiếc mặt nạ băng giá của Quách Chấn Vũ, cậu không khỏi thở dài một cái.
Vũ! Có phải cậu đã thích cô ấy rồi đúng không?
Tiếng chuông trong trẻo ngân lên cũng là lúc thời gian giải lao buổi sáng đã đến, Giang Thiên Di viện cớ không đi xuống căn tin cùng Trương Ánh Tuyết và Trần Tuệ Lâm. Trên sân thượng tràn ngập ánh nắng buổi ban mai, Giang Thiên Di ngồi tựa lưng vào vách tường đã bạc màu, tay dịu dàng vuốt ve chú mèo trăng bên cạnh. Đợi con mèo kêu lên vài tiếng khe khẽ rồi thiếp đi, Giang Thiên Di với tay lấy chiếc bút chì vàng óng, say sưa quệt quạc lên bức tranh.
Nằm cách đó không xa, tren băng ghế trống, Quách Chấn Vũ tai đeo chiếc headphone. Đôi mắt nhắm hờ khẽ nheo lại vì chói, hình bóng cô gái bé nhỏ đang cạm cui tô vẽ cái gì đó lọt vào tầm mắt.
Ơ sao mình cứ thấy nó kì kì sao ấy nhỉ? Chỉnh tới chỉnh lui một hồi, bức ảnh vừa mới hoàn thành xóng của Giang Thiên Di vẫn không khá lên chút nào.
Nhìn bức tranh nghệch ngoạc vẽ chú mèo trăng đang say sưa ngủ, trông chẳng khác gì bọn con nít mới tập vẽ. Quách Chấn Vũ khẽ nhếch môi, tay cậu chạm nhẹ vào tay Giang Thiên Di khiến cô thoáng giật mình, ánh mắt vừa quay lại đã chạm phải khuôn mặt thanh tú đẹp đến mê người. Bỗng chốc cô lúng túng chẳng biết làm sao, cả người khẽ run lên, khắp người như có dòng máu nóng đang cuồn cuộn dâng trào.
Chiếc bút dưới sự điều khiển của cậu ta trong tay Giang Thiên Di như con rồng nhỏ vạch lên những đường nét mềm mại, uyển chuyển. Giang Thiên Di cả người cứng đờ như khúc gỗ, cơ hồ có thể cảm nhận rõ hơi thở phát ra từ cánh mũi của cậu ta.
Sau một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, Quách Chấn Vũ khẽ cau mày, khuôn mặt trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày nhìn Giang thiên Di. Người đang ngồi như bức tượng thạch cao trước mặt.
Giang Thiên Di rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, cô bối rối đưa ánh mắt sang chỗ khác, môi mím chặt.
Mình sao vậy chứ? Lúc nãy lẽ ra mình nên phản kháng, sao lại có thể để cho hắn ta…lợi dụng như vậy chứ?!!!
Đưa mắt trở lại nhìn bản vẽ méo xệ ban đầu bỗng nhiên trở nên đẹp hơn! Cô ngượng ngịu đưa mắt nhìn Quách Chấn Vũ, hai bên má phớt hồng ra vẻ rất đáng yêu. Quách Chấn Vũ khẽ sững người, sau đó đằng hắng giọng nói vẻ bâng quơ.
Đừng hiểu lầm! Tôi chỉ không muốn hình tượng của Wind bị cô bôi nhọ thôi.
Hừ! Giang Thiên Di khẽ khịt mũi một cái, sau đó đưa tay quệt ngang mũi vẻ bất cần, vô tình để lại một vết dơ màu đen.
Phì! Thấy bên cạnh phát ra tiếng cười tựa như gió thoảng, Giang Thiên Di mừng rơn nhanh chóng mở máy lén ghi lại khoảng khắc lúc đó. Quách Chấn Vũ chống tay tay xuống đất và quay mặt sang một phía cố giấu nụ cười nên không hề biết mình bị chụp lén. Một lúc sau thấy cậu ta vẫn cứ chưa thể ngừng cười mỗi khi nhìn mình, cô tức đến tím mặt hét lên.
Cậu…cậu có thôi đi không hả? Có..có gì đáng để cười chứ? Tôi vẽ xấu hay đẹp không cần cậu quan tâm
Hừ! Nghĩ mình vẽ đẹp rồi có quyền chê bai người khác sao? Xin lỗi, ta đây không phải không có lòng tự trọng.
Quách Chấn Vũ khẽ lắc đầu hai cái rồi nhổm người dậy, dùng bàn tay thon dài lau đi vết xác chì đang bám trên mặt cô. Lúc này Gang Thiên Di mới để ý thấy tay mình vẫn còn sót lại một ít chì vụn do sử dụng đồ bào chì lúc nãy. Giang Thiên Di hốt hoảng định đẩy Chấn Vũ ra thì một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Ngồi im.
(Cảm ơn Yudalin! ^^ kì này mình thi cũng kha khá)
Giọng nói trong veo theo gió thoảng qua, Giang Thiên Di cơ hồ cảm nhận được từng ngón tay thon dài đang chạm vào mặt mình. Con tim không chịu nghe lời chủ nhân cứ đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trên sân thượng tràn ngập ánh nắng đã nhạt màu, Quách Chấn Vũ nhẹ nhàng đưa tay lau đi vết bẩn trên gương mặt trắng hồng của Giang Thiên Di. Khi ngón cái nhẹ chạm vào môi Giang Thiên Di, Quách Chấn Vũ bỗng nhiên hơi sững người. Sau đó nhanh chóng đứng hẳn dậy, hai tay đút túi quần thản nhiên đi thẳng một mạch không nói lời nào. Những cảm xúc kì lạ lại xuất hiện nhưng trên gương mặt cậu tuyệt nhiên không hề có một chút cảm xúc nào.
Giờ tan học buổi chiều trong gian phòng rộng rãi của câu lạc bộ kịch, Giang Thiên Di cùng các bạn học cùng lớp tham gia nhóm kịch ngồi thành một nhóm. Đối diện với họ là Kim Thanh Tú, trưởng nhóm câu lạc bộ kịch của trường Trung học Hạ Dương. Cô cất tiếng dõng dạc ra dáng vẻ của một người chỉ huy.
Theo những gì tôi đã phân công, các bạn đã chuẩn bị xong kịch bản và trang phục rồi chứ?
Vâng ạ! Tất cả đều ở đây. Đang ngồi giữ một nhóm gồm hai, ba cô nữ sinh khác như một vị hoàng hậu. Hàn Tuyết Linh mỉm cười gật đầu đưa cho Kim Thanh Tú một tập tài liệu.
Ừ để chị xem… Kim Thanh Tú vui vẻ đón lấy, sau đó chăm chú xem. Một lúc sau lại ngẩn mặt lên, giọng nói hơi ngạc nhiên thốt ra Các em muốn diễn vở kịch Con cá vàng và nàng Lãng Quên sao?
Vâng. Có chuyện gì không ạ? Hàn Tuyết Linh trông thấy vẻ mặt kì lạ của Thanh Tú, không nén nổi tò mò.
À không có gì, chỉ là…vở kịch này cũng rất hay, nhưng cốt truyện của nó có vẻ giống như truyện cổ tích Tấm Cám. Sao các em lại không chọn nó? Kim Thanh Tú mỉm cười ôn hòa, tay khẽ vuốt vuốt tóc để lộ đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu.
À chuyện này…Hàn Tuyết Linh ấp úng không biết trả lời ra sao, vở kịch này là do các bạn trong lớp bầu chọn. Cô cũng chỉ quyết định theo ý kiến số đông. Khuôn mặt Hàn Tuyết Linh hơi ửng hồng.
Bởi vì bọn em muốn diễn một vở kịch đặc biệt ạ. Nếu lại diễn vở kịch Tấm Cám thì chẳng khác gì những năm trước đây, như thế sẽ không thu hút được sự chú ý. Vả lại em thấy hầu như cũng ít ai quan tâm đến vở kịch này! Giang Thiên Di ngồi ở một góc hồ hởi lên tiếng. Đây là vở kịch do Giang Thiên Di chọn ra và thuyết phục các bạn cùng bình chọn với mình.
Cô còn nhớ hồi nhỏ mỗi tối trước khi đi ngủ, mẹ đều hay kể chuyện này cho cô nghe đễn nỗi thuộc lòng. Nhưng không hiểu sao nghe mãi mà vẫn không thấy chán, Trái lại cô còn rất thích và cảm thấy nó rất có ý nghĩa.
Chị…cũng nghĩ giống em vậy! Nhưng không hẳn là vở kịch này ít được sự quan tâm. Thanh Tú nói giọng êm ru như tiếng sao diều. Sau đó nói nhỏ như chỉ để một mình mình nghe thấy Ít ra người đó cũng biết!
Được rồi, bây giờ chúng ta chọn nhân vật. Các em mỗi người đóng thử một vai, ai phù hợp với vai nào thì sẽ được chọn vào vai ấy.
Trong ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khắp không gian, Trương Ánh Tuyết và Phan Vĩnh Kỳ ngồi đối diện nhau trong căn tin dưới sân trường. Trương Ánh Tuyết đang chầm chậm uống nước thì một giọng nói ngập ngừng vang lên bên tai.
Cậu…có thể cho tôi biết…người tên Đông Vũ là ai không?
Trương Ánh Tuyết nghe vậy sững người một lúc lâu. Ánh mắt khẽ lay động nhìn Phan vĩnh kỳ với vẻ ngạc nhiên không che giấu nổi.
Cậu…sao cậu lại biết Đông Vũ?… Trương Ánh Tuyết hai mắt hơi mở to khi nghe nhắc đến cái tên Đông Vũ. Hai từ ấy từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí cô và nỗi đau từ quá khứ cứ chốc chốc lại âm ỉ trong lòng cũng bởi cái tên đó.
Không! Tôi chỉ muốn biết thôi. Có chuyện gì sao? Nếu cậu không thể nói thì cũng chẳng sao đâu. Đừng căng thẳng thế chứ! Phan Vĩnh Kỳ bỗng nhiên thay đổi hẳn, thái độ trở nên dưng dửng như ngày thường.
…Ơ…không Trương Ánh Tuyết lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn Phan Vĩnh Kỳ, thái độ của cậu ta khiến cô phải cau mày khó hiểu. Đang định mở miệng nói gì đó thì một giọng nói vui vẻ xen lẫn chút mệt mỏi cắt ngang lời cô.
Phan Vĩnh Kỳ, Trương Ánh Tuyết, hai người còn ở đây à?
Phan Vĩnh Kỳ vừa quay đầu lại bắt gặp đôi mắt sáng trong veo như mắt hươu. Giang Thiên Di từ ngã rẽ của cầu thang đã trông thấy hai cái bóng quen thuộc, cô vội cất tiếng gọi to. Rõ ràng là luôn miệng bảo bọn họ không cần phải chờ nhưng khi thấy bóng dáng hai người họ, Giang Thiên Di cười híp cả mắt quên luôn cảm giác mệt mỏi trong người.
Phan Vĩnh Kỳ một tay vác lên thành ghế, một tay khuấy khuấy chiếc muỗng trong ly nước. Khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành đường cong như vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm.
Trương Ánh Tuyết. Có thể đi với tôi một lúc không? Tôi có chuyện muốn bàn với cậu.
Một giọng nói khác cắt ngang khi Giang Thiên Di vừa ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh bàn. Ngước mắt nhìn khuôn mặt bị mái tóc dài che hết cả một bên mắt, Trương Ánh Tuyết do dự một lúc sau vẫn không trả lời. Đứng trước mặt Kim Nhật Dạ, cô đột nhiên trở nên lúng túng như gà mắc xương.
Không sao, cậu cứ đi đi. Giang Thiên Di mỉm cười nói với Trương Ánh Tuyết, sau đó trừng ánh mắt cảnh cáo sang phía cậu nam sinh bên cạnh.Tôi tin tưởng nên mới giao Tuyết cho cậu đấy. Cậu ấy mà bị mất một sợi tóc là cậu chết chắc!
Yên tâm đi! Tôi không ăn thịt cô ấy đâu mà lo. Kim Nhật Dạ bật cười thích thú, đôi mắt khẽ nheo lại dưới ánh hoàng hôn đỏ ối. Cậu ta vội quay sang nói với Trương Ánh Tuyết.Đi thôi!
Bắt gặp ánh mắt ấm áp như chứa cả hàng ngàn tia nắng mặt trời vàng rực, Trương Ánh Tuyết cúi gằm mặt xuống, chân tay lóng ngóng thế nào mà va cả vào chân ghế. Chiếc ghế bị đẩy sang một bên cùng lúc Trương Ánh Tuyết cảm nhân được trọng tâm cơ thể mình đang bị rơi ra. Nếu không nhờ Kim Nhật Dạ đưa tay đỡ, có lẽ cô đã bị bong gân mất rồi.
Rảo bước trên con đường vắng vẻ, Giang Thiên Di đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô bất giác mỉm cười.
Nè Rùa! Biết mai là ngày gì không? Phan Vĩnh kỳ bị tụt lại phía sau, cậu nhanh chóng đi đến ngang hàng với Giang Thiên Di, tiếng nói nhẹ bẫng bị gió cuốn đi.
Hở…mai là ngày 14, có chuyện gì sao? Giang Thiên Di ngây ngô hỏi lại liền bị ăn một cú đấm.
Mai là ngày Valentine đồ ngốc! Phan Vĩnh Kỳ nhướng mày vẻ thích thú nhìn Giang Thiên Di đang lấy tay ôm đầu.
Cậu…Ai cho phép cậu đánh tôi hả? Anh Thiên Hựu mà biết chuyện này cậu sẽ không được yên đâu.
Vậy sao? Tôi chỉ muốn giúp cậu thông minh ra thôi Phan Vĩnh Kỳ hí hửng trêu chọc nhìn khuôn mặt đỏ như khỉ ăn nhầm ớt của cô.
Đương nhiên là tôi biết ngày valentine, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì?
Hừ! phải nhẫn nhịn, một lát nữa mình sẽ giả vờ bị đau đầu. Như thế sẽ có cớ bắt nạt hắn. Khà khà!…
Nhìn tên con trai đang thỏa sức trêu chọc mình, trong đầu Giang Thiên Di nhanh chóng vạch ra một kế hoạch. Nghĩ đến cảnh tượng Phan Vĩnh kỳ bưng bê hầu hạ, còn mình ung dung ngồi trên chiếc ghế sang trọng sai bảo hắn ta, Giang Thiên Di không nén nổi cười một cái.
Cậu không định đi đâu à?
Ơ không! Đi đâu là đi đâu chứ? Không biết nữa, tôi vẫn chưa nghĩ ra. Giang Thiên Di nghiêng đầu nghĩ ngợi, không biết ngày mai có nên ra ngoài hay không.
Tôi vừa biết một chỗ rất hay. Có muốn đi không? Phan Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn sang chỗ khác, hỏi với vẻ tỉnh bơ như không.
Hả? Hắn đang mời mình đi chơi sao? lại ngay ngày lễ tình nhân…Không lẽ…
Nghĩ tới đây, Giang Thiên Di cảm thấy tim mình đập dồn dập. Cố gắng trấn tĩnh cô nở nụ cười châm chọc.
Cậu đang muốn hẹn hò với tôi chứ gì? Nếu cậu thành tâm một chút tôi sẽ suy nghĩ lại…
Tôi có nói là muốn hẹn hò với câu sao? Phan Vĩnh kỳ nhướn đôi chân mày đen nhánh, cúi đầu nhìn Giang Thiên Di bên cạnh.
Vậy ngày lễ tình nhân sao khi không cậu lại rủ tôi đi chơi? Trong khi xung quanh cậu có bao nhiêu cô gái đang đứng xếp hàng chờ đấy. Giang Thiên Di không hề bị trúng đòn công kích của Phan Vĩnh kỳ, cô điềm nhiên hỏi lại với giọng điệu nửa thực nửa đùa, trong lòng chờ đợi câu trả lời của cậu ta.
Bởi vì tôi thích thế!
Trong ánh hoàng hôn sắp tàn, nụ cười của Phan Vĩnh Kỳ như phát ra thứ ánh sáng làm mê hoặc lòng người. Giang Thiên Di như bị cuốn sâu vào ánh mắt màu cà phê sữa đẹp hút hồn, cả người không tài nào nhúch nhích nổi.