Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 19: CUỘC ĐUA BẤT ĐẮC DĨ
Lại một lần nữa, không biết là lần thứ bao nhiêu…
…Tớ nhớ cậu, tớ mơ về cậu, và tớ khóc vì cậu
“Một…hai…Một…hai!”
Trên nền trời màu lam thẫm chiếu xuống những tia nắng nhàn nhạt lạnh lẽo. Những giọt sương sớm vẫn còn vương trên tán lá, mãi vẫn không chịu tan biến. Thấp thoáng sau lùm cây rậm rạp hai bên đường là một bóng dáng mảnh mai đang nhấp nhô theo từng nhịp chạy. Những giọt mồ hôi lấp lánh trên vầng trán trông như viên kim cương phản chiếu dưới ánh mặt trời.
“Không…không được rồi” Giang Thiên Di cả người ủ rủ, cất những bước chân nặng nề như sắp đứng không vững nữa. Trông đôi con ngươi đen láy cứ xoay tròn tròn như hai con ốc. Tiếp đó cô thả mình rơi tự do trên bãi cỏ xanh rờn, cả người không còn chút sức sống.
“Chỉ mới được nửa giờ đồng hồ mà cậu đã không chịu nổi mà cũng đòi vượt qua được thủ thách này sao?”
Một giọng nói châm chọc bỗng vang lên từ phía sau. Chỉ thấy Lâm Khôi Vĩ trông chiếc áo thun dạo phố xám màu, cậu ta đội chiếc mũ kết màu đen, chầm chậm tiến tới chỗ Giang Thiên Di đang ngồi.
“Cậu đừng vội khinh thường người khác, tôi nhất định sẽ làm được. Giang Thiên Di này không dễ bỏ cuộc như vậy đâu.”Nói đoạn Giang Thiên Di nhìn Lâm Khôi Vĩ với ánh mắt kiện định.”Nếu cậu chỉ định tới đây châm chọc tôi thì không cần đâu. Kể cả cậu nói gì thì tôi cũng…”
“Là Vĩnh Kỳ nhờ tôi đến giúp cậu. Bộ cậu tưởng tôi rảnh lắm sao mà ngồi đây nói chuyện với đứa ngốc như cậu?” Lâm Khôi Vĩ nghe thấy thế liền hậm hực đáp lại, sau đó tựa lưng vào thân cây sù sì.
Í! Thì ra hắn đến đây để giúp mình…Vậy mà mình cứ tưởng…
“Hì hì…Tôi không có ý gì đâu! Chỉ tại cậu không chịu nói rõ ngay từ đầu nên tôi mới hiểu lầm…” Rất nhanh sau đó Giang Thiên Di sử dụng đến tuyệt chiêu lợi hại nhất của mình. Ánh mắt ngay lập tức trở nên long lanh như đứa trẻ vòi kẹo.
Đúng như Giang Thiên Di nghĩ, Sau một hồi đấu mắt với cô, Lâm Khôi Vĩ cũng đành bó tay chào thua. Cậu quay phắt mặt sang một bên tránh ánh mắt của Giang Thiên Di.
“Hừ! Thiếu gia đây không thèm chấp con gái.” Lâm Khôi Vĩ vừa nói vừa chỉ tay về phía gốc cây sồi ở phía xa xa và nhếch miệng cười “Bây giờ cậu hãy chạy đến đó và trở lại đây trong vòng 10 phút”
“Cái gì?”Giang Thiên Di hốt hoảng trố mắt nhìn chằm chằm cậu bạn đứng trước mặt mình. Sau đó đột nhiên hét toáng lên”Từ đây đến đó ít nhất cũng phải mất 15 phút. Cậu muốn tôi ngỏm trước khi kì thi diễn ra à?”
“Hết 2 phút.”
“Cậu…”
“Bây giờ cậu có muốn tập không?…”
A aaa…Tên đáng ghét! Cả bọn con trai đều là lũ đáng ghétt…Hộc hộc…Chân mình có cảm giác sắp đứt lìa ra rồi. Không được…không được bỏ cuộc…Giang Thiên Di…cố gắng lên! Á…
Ngay lúc Giang Thiên Di sắp sửa về đến nơi thì cô đột nhiên bị vấp phải hòn đá giữa đường, Lâm Khôi vĩ đứng đối diện với cô. Hai tay cậu ta khoanh trước ngực, khoái chí tựa vai vào thân cây và cất giọng cao ngạo.
“Tôi đã nói rồi, cậu không thể nào thắng được đâu! Thế nào? Đã hơn 20 phút rồi, chịu thua đi là vừa!”
“Xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng! Nhưng…tôi vốn dĩ không có ý định bỏ cuộc. Nếu cậu không muốn giúp thì đừng miễn cưỡng làm gì” Giang Thiên Di vừa căm phẫn vừa kiên quyết nói khiến Lâm Khôi Vĩ bỗng hơi sững người. Cậu ngẫm nghĩ một hồi sau đó cất giọng nói.
“Tôi không giỏi môn thể thao này, Kỳ cũng không thể giúp cậu được. Nếu muốn thắng cậu nên tìm Quách Chấn Vũ thì hơn! Cậu ta là người đạt giải quán quân điền kinh cấp thành phố năm ngoái. Có lẽ cậu ta sẽ giúp được cậu…tuy nhiên…để Vũ chịu ra tay giúp một đứa con gái thì còn phải chờ xem thái độ của cậu thế nào?!!! Hơ hơ…”
Quách Chấn Vũ sao? Liệu hắn có chịu giúp mình không? Mặc kệ! không thử thì làm sao biết được, bằng mọi giá mình không thể bị đuổi hoc được. Trong nhật ký trưởng thành của Giang Thiên Di này không thể có một vết dơ nào được!
“Cảm ơn cậu! Tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Giang Thiên Di như con rô bốt mới được lắp pin, cả người hừng hực khí thế. Hai nắm đấm giơ lên không trung như tượng trưng cho ý chí mạnh mẽ của cô thiếu nữ. Đôi mắt sáng lấp lánh ánh lên vẻ tự tin che khuất mọi mệt mỏi.
“Ơ này…khoan đã! Nếu ngay từ đầu cậu không thể giúp tôi tập chạy thì còn bắt tôi chạy đi chạy lại làm gì?” Giang Thiên Di sựt nhớ ra chuyện gì đó vội lên tiếng hỏi lại.
“Chẳng có gì cả…chỉ là thấy chán quá nên muốn xem đười ươi diễn xiếc thôi!”
Bừng…bừng!
Thoáng chốc trong đáy mắt Giang Thiên Di có hai đốm lửa đan nhảy múa.
Thì ra…hắn đang cố tình chọc tức mình!
“Grừ! Cậu muốn vào trong sở thú chơi với chúng lắm đúng không?”
“Ha ha ha…không cần đâu, bên cạnh tôi có sẵn môt con rồi!”
Tiếng cười giòn tan và tiếng hét gầm gừ như sư tử cái vang lên khắp công viên giải trí “Sunny”. Những đám lá cây gần đó khẽ đung đưa trong gió như đang đùa vui cùng họ.
Trong một căn phòng rộng rãi và sang trọng. Một bóng người đang chăm chú quan sát tấm ảnh trên tay đột nhiên hạ thấp giọng nói. Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng người đó hiện lên thật mờ nét.
“Tại sao lại lôi cô ta vào chuyện này?”
“Cậu không thấy trò chơi như vậy sẽ hấp dẫn hơn sao? Vốn dĩ tôi không định làm gì cô ta cả, chỉ là tự cô ta tìm đến rắc rối ình mà thôi!” Một bóng đen đứng bên ngoài cánh cửa sổ đáp lại. Sau đó nở nụ cười nhạt”Cậu có vẻ quan tâm đến chuyện này nhỉ!”
“Không nên gây thêm rắc rối gì nữa! Tạm thời hãy để ọi việc lắng xuống để tránh bị nghi ngờ…” Bóng người ngồi trên sô pha với dáng vẻ cao quý cất giọng nói bâng quơ. Tay xoay xoay ly rượu nho trong tay. Trong bóng đêm đen kịt, ánh mắt người đó trở nên sâu thẳm khó đoán.