Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 18: HOA TUYẾT BAY LẶNG LẼ (5)
Trên dãy hành lang vắng tanh, một bóng người mảnh mai chậm chạp cất từng bước chân như đeo chì. Mái tóc cột cao rủ xuống hai bờ vai. Trông Giang Thiên Di chẳng khắc nào tàu lá héo. Cô vừa rời khỏi phòng hiệu trưởng với một cú sốc nặng nề, đang mải suy nghĩ không biết nên làm thế nào thì một cánh tay đột ngột kéo cô vào căn phòng gần đó.
“Ơ…Phan Vĩnh Kỳ!
”
Không để tốn thời gian, Phan Vĩnh Kỳ vào thẳng vấn đề.
“Thì ra buổi tối hôm qua cậu và Quách Chấn Vũ ở cùng nhau. Bây giờ mọi chuyện bị phát hiện rồi, Giang Thiên Di, cậu…
”
“Chuyện này tạm thời đã được giải quyết.
“Một giọng nói từ sau lưng Giang Thiên Di vọng tới kéo theo ánh nhìn của mọi người trong căn phòng
“Ban giám hiệu nhà trường sẽ không đuổi hjc cô ấy…nhưng với một điều kiện…
”
“Thật không? Là…là điều kiện gì thế?
” Giang Thiên Di như chú thỏ con nhận được quả cà rốt tươi ngon, ánh mắt cô sáng rực nhìn Quách Chấn Vũ nhưng sau đó tâm trạng bỗng chốc lại chùng xuống.
Mình đã phạm phải điều cấm kị của nhà trường, tự ý đi vào
“Khu rừng cấm địa
” đó. Theo quy tắc của trường là sẽ bị đình chỉ học. Sao bây giờ lại đột ngột thay đổi quyết định nhỉ? Có lẽ là nhờ Quách Chấn Vũ đã nói giúp mình. Dẫu vậy thì điều kiện mà cậu ta nói đến chắc chắn không hề đơn giản…
“Đó là cô phải đạt giải nhất cuộc thi chạy 200 mét nữ trong sự kiện đại hôi thể thao sắp tới
”
Đoàng!!!…
Ngay lúc Quách Chấn Vũ vừa dứt lời, một tiếng súng như sấm chớp đấm thẳng vào tai Giang Thiên Di. Cả người cô như bị hóa đá bởi phép thuật của nàng Medusa, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
“Trường mình từ trước đến nay chưa từng có ai đạt giải nhất ở bộ môn này, liệu cô ta có làm được không?
” Lâm Khôi Vĩ đứng bên cạnh Phan Vĩnh Kỳ, cậu cất giọng mỉa mai và nhìn Giang Thiên Di bằng nửa con mắt. Sau đó thẳng thừng nói
“Tôi thấy tốt nhất cô nên bỏ cuộc đi là vừa, đừng ở lại đây gây rắc rối cho chúng tôi nữa…
”
“Vĩ! Đủ rồi. Bây giờ cậu còn đổ thêm dầu vào lửa hả?
” Phan Vĩnh Kỳ đột nhiên gắt lên, khác hẳn với thái độ thường ngày.
Giang Thiên Di hậm hực liếc xéo Lâm Khôi Vĩ một cái, sau đó len lén thở dài.
Chưa…chưa ai từng được giải nhất sao? Haizz…Nếu như vậy thì còn ra điều kiện ình làm gì nữa? Chẳng phải là ép buộc mình nghỉ học luôn sao? Vả lại mình cũng chạy không giỏi lắm, lần này lại là cuộc thi với quy mô lớn thế này…
U…hu hu hu… mình chết chắc rồi!
Thượng đế ơi! Sao ngài lại đối xử với con như vậy?!!!
Giang Thiên Di tức tối gào lên trong bụng, tiếng thét vô hình ấy vọng mãi lên bầu trời xanh thẳm, mãi mà chẳng chịu tan biến.
“Khoan đã, cô vẫn chưa trả lời tôi vì sao cô lại vào được khu rừng cấm đó?
“Câu hỏi bất chợt của Quách Chấn Vũ kéo Giang Thiên Di trở về thực tại.
“Thực ra…tôi bị một con chó đuổi theo, sau đó tình cờ lạc vào khu rừng
” Giang Thiên Di đáp xong liền hỏi lại
“Nhưng lúc đó tại sao cánh cửa không hề bị khóa nhỉ?
”
“Cái gì? Sao thế được? Khu rừng cấm địa luôn được khóa rất kĩ lưỡng, hằng đêm đều có bảo vệ đi tuần quanh đó và chỉ có một người duy nhất giữ chiếc chìa khóa đó chính là phó Hiệu Trưởng.
” Lâm Khôi Vĩ ngạc nhiên thốt lên.
Quách Chấn Vũ cầm mấy tấm ảnh bị chụp lén vào đêm hôm đó đang nằm rải rác trên bàn, sau một hồi trầm tư suy nghĩ, cậu ta nhét tấm ảnh vào túi quần rồi thản nhiên đi ngoài. Phan Vĩnh kỳ như hiểu được ý nhĩ của Quách Chấn Vũ, cậu ta liền bước theo sau. Thận trọng đóng cánh cửa văn phòng hội Học Sinh lại.
“Cậu thừa biết ai kẻ đứng sau những chuyện này đúng không?
”
Trên dãy hành lang không một bóng người, Quách Chấn Vũ tựa người vào lan can sắt lạnh giá. Cả người cậu như bị một lớp mây mờ bao phủ. Một tiếng nói êm như gió thoảng truyền đến tai Quách chấn Vũ khiến cậu ta hơi cúi đầu xuống nghĩ ngợi. Một lát sau, giọng nói lạnh như đá tảng lại vang lên trong không gian lặng ngắt như tờ.
“Tôi cần thời gian….
”
Nghe câu nói cụt lủn quen thuộc,Vĩnh kỳ khẽ thở dài. Sau đó cất giọng nói châm rãi trước khi bỏ đi
“Tôi không biết trước đây giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì? Nhưng dù sao tôi vẫn tôn trọng suy nghĩ của cậu. Dẫu vậy nhẫn nhịn cũng không phải là cách tốt nhất đâu…
“