Thiên Sứ Mùa Đông

Chương 20: CUỘC ĐUA BẤT ĐẮC DĨ (2)


Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 20: CUỘC ĐUA BẤT ĐẮC DĨ (2)

Trên nền trời sẩm tối trong khuôn viên trường Trung học Hạ Dương lúc này đã không còn một bóng người. Sau gốc cây cổ thụ to lớn đột ngột xuất hiện một cái bóng đổ dài xuống mặt đất. Người đó cất từng bước chân chậm rãi như đang đi tản bộ trong công viên. Tiếng gió đêm rít lên qua các ô cửa sổ lớp học làm cho bầu không khí trở nên rung rợn hơn. Đâu đó trên bầu trời còn vọng lại tiếng kêu
“quác quác
” của con quạ đen khi bay ngang qua khiến người ta sở cả gai óc. Ánh trăng sáng vằng vặc trên trời soi rõ khuôn mặt người đó. Ánh mắt màu nâu khói bình thản đến mức khó tả.
Quách Chấn Vũ đột ngột dừng bước, cậu ta khẽ ngước mắt nhìn lên bức tường bị khuất hẳn trong một góc tối, xung quanh bức tường loang lổ mọc đầy những bụi cỏ lau um tùm. Sau đó bước đến gần bức tường đó, cậu ta dùng hai tay rẽ bụi cỏ sang một bên và bất thình lình, một cánh cửa sắt đã hen rỉ bất chợt hiện ra. Quách Chấn Vũ khom người bước qua cánh cửa chỉ cao hơn nửa người cậu ta một chút. Tiếp đó đi sâu vào khu rừng, nhờ ánh sáng lờ mờ của ánh đèn điện. Cậu ta đến bên cạnh một dòng suối nhỏ trong veo, rút tấm ảnh trong túi quần ra và thận trọng xem xét. Lúc này bộ não Quách chấn Vũ như một cái máy tính cứ vận hành liên tục, cậu không ngừng phân tích mọi khía cạnh trong tấm ảnh. Cuối cùng ánh mắt Quách Chấn Vũ dừng lại ở một điểm, không hề do dự cậu ta bước thẳng đến một bụi cây rậm rạp gần đó. Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng, Chấn Vũ đột nhiên sững người. Ánh mắt cậu sững sờ và dường như có chút gì đó không dám tin.
Dưới ánh đèn pin vàng rực, một mảnh kim loại màu đen như hắt lên thứ ánh sáng kì dị.
Một buổi sáng tinh mơ lại bắt đầu, trong ngôi nhà nhỏ có mái ngói đỏ rực. Giang Thiên Di nhanh như chớp chộp lấy miếng bánh trên bàn ăn và phóng như bay ra khỏi nhà.

“Chờ tôi với!

Phía trước mặt cô là Phan Vĩnh Kỳ, cậu ta ung dung bước đi trên con đường quen thuộc dẫn đến trường Trung học Hạ Dương. Dường như không hề để tâm tới Giang Thiên Di đang gọi tên mình í ới ở đằng sau.

“Phan Vĩnh Kỳ, cậu có nghe không hả? Tôi bảo cậu đứng…á…

Vỏ chuối chết tiệt! Mới sáng ra mà ngươi đã muốn gây sự với ta a…Đều tại tên Phan Vĩnh Kỳ chết bầm đó hại mình…
Ngay lúc Giang Thiên Di nhắm tịt hai mắt lại, chuẩn bị cho cú tiếp đất sắp sửa giáng tới thì một bàn tay chắc khỏe đã kịp đỡ lấy eo cô, tiếp đó cả người Giang Thiên Di nằm gọn trong vòng tay ấm áp.

“Đúng là rùa! Vừa hậu đậu vừa chậm chạp…

Tiếng nói nhẹ bẫng như không khí vang lên bên tai, Giang Thiên Di bần thần nhận ra khoảng cách giữa mình và cậu ta thật gần. Cô thậm chí còn có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ phát ra từ cánh mũi cậu ta.

“Á…đồ lợi dụng! Cậu…mau tránh ra cho tôi…

Dường như Phan Vĩnh Kỳ không hề bận tâm đến khuôn mặt đỏ lựng của Giang Thiên Di, câu chầm chậm ghé sát mặt xuống và buông ra một câu xanh rờn.

“Bộ cậu tưởng tôi thích lắm sao? Tay tôi sắp gãy rồi!


“Á!

Vừa dứt lời Phan Vĩnh Kỳ
“nhẹ nhàng
” buông tay ra, kèm theo đó là một tiếng á của Thiên Di do bị bất ngờ nên không kịp phản ứng.
Giang Thiên Di loạng choạng lùi về sau vài bước, sau đó hậm hực chỉnh lại bộ quần áo nhàu nhĩ.
Mặc kệ hắn ta! Bây giờ mình phải lo chuyện trước mắt đã.

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu, tôi muốn tìm Quách Chấn Vũ thì phải làm sao?

“Sao lại hỏi tôi chuyện đó?

“Tôi muốn nhờ cậu ta một chuyện…

“Là về cuộc thi sắp tới đúng không?

“Ừ!

“Vũ thường đến đài phun nước ở khu vườn trên quảng trường. Cậu đến đó thì có thể gặp được cậu ta?


“Nhưng…sắp đến ngày hôi thể thao rồi, Quách Chấn Vũ có thời gian để giúp tôi không?

“Đã chuẩn bị gần xong cả rồi. Tôi vừa mới nhận một công việc mới do trường phân công nên không giúp cậu được, chỉ còn cách nhờ cậu ấy vậy. Nhưng cậu ta có đồng ý hay không lại là chuyện khác đấy nhé! hơ hơ…

“Cậu dám coi thường tôi? Được thôi, cứ chờ đấy, nhất định tôi sẽ giàng giải nhất cho cậu sáng mắt ra

Ánh nắng buổi trưa chầm chậm len lỏi qua từng tán lá xanh rì, sau đó trượt xuống mái tóc màu đen sẫm mượt mà. Trên nhánh cây chắc khỏe trong sân trường Trung học Hạ Dương thấp thoáng một dáng người cao cao đang tựa lưng vào thân cây. Ánh mắt chăm chú theo dõi từng trang sách. Dường như độ cao là một thú vui của cậu ta. Đột nhiên Quách Chấn Vũ rời mắt khỏi trang sách, có chút thờ ơ hơi liếc nhìn xuống phía dưới.
Bên dưới gốc cây to sụ, Giang Thiên Di đang vui vẻ vuốt ve chú mèo con với bộ lông trắng muốt. Nụ cười tươi rạng rỡ làm sáng bừng cả khu vườn.

“Tiểu Linh! Lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?

“Meow…m

Chú mèo dường như rất thích thú, cứ kêu lên mấy tiếng rồi lại kề sát gò má vào tay Thiên Di. Một cơn gió mát lành thổi tới mang theo tiếng la nhỏ như kiến kim.

“A…

“Hở?…á
” Giang Thiên Di vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một cuốn sách dày cộp đột ngột rơi xuống trúng ngay đỉnh đầu cô một cú đau điếng, sau đó cuốn sách tiếp tục đáp xuống nơi đất mẹ thân yêu.

“Á….aaa


Ngay lúc này một vật gì đó lại thình lình xuất hiện trước mặt cô. Giang Thiên Di hốt hoảng hét toáng lên.

“Hừ! Cậu la cái gì?

Một giọng nói giận dữ pha chút ngượng ngùng vang lên, khi Giang Thiên Di định thần lại thì phát hiện ra một tên con trai đang nằm chễm chệ trên bãi cỏ, một vài chiếc lá rơi lả chả xung quanh cậu ta.

“Ơ…ha ha ha….

Giang Thiên Di vừa ngộ ra liền cất tiếng cười sảng khoái, mặc cho khuôn mặt trắng hồng của Quách Chấn Vũ đang dần chuyển sang đỏ, và cuối cùng là xám xịt.

“Cười đủ chưa?

Sau một hồi nhìn Giang Thiên Di đang cố gắng nhịn cười. Quách Chấn Vũ hậm hực chỉnh lại bộ quần áo, tiện tay cầm lấy cuốn sách dưới đất và toan quay người bỏ đi nhưng bị gọi giật lại.

“Xin lỗi, tôi… không cố ý. Chỉ tại…
” Nói đến đây Giang Thiên Di bất giác bụm miệng lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt như ác ma ngoi lên từ dưới địa ngục của Chấn Vũ. Cô nhanh chóng đằng hắng giọng lại và đi đến bên cạnh Quách Chấn Vũ. Dùng tay phủi chiếc lá vẫn còn sót lại trên mái tóc mềm mại cuả cậu ta.
Chết thật! Lỡ chọc giận hắn rồi, nhỡ hắn không chỉ ình bí quyết thì sao?

“Thực ra…hôm nay tôi đến đây để…tìm cậu
” Nghĩ đoạn Giang Thiên Di nói giọng dịu dàng nhất có thể và nở nụ cười tuyệt đẹp.

“Có chuyện gì?
“Quách Chấn Vũ đi đến bên gốc cây lúc nãy và ngồi bệt xuống. Dùng tay phải gác lên đầu gối.

“Tôi muốn nhờ cậu…chỉ cho tôi cách có thể thắng cuộc…trong kì đại hội thể thao sắp tới! Có được không?
” Giang Thiên Di như cô gái mới lần đầu đi hẹn hò. Cô vừa nói vừa lén lút quan sát biểu hiện trên gương mặt của Chấn Vũ, song chẳng có tí cảm xúc nào được biểu hiện ra ngoài.
Hừ! tên này…hắn muốn thử thách sự kiên nhẫn của mình đây mà. Không được, bình tĩnh! Phải kiềm chế!

“Nếu không thể hoàn thành xuất sắc cuộc thi này thì tôi chắc chắn sẽ bị đuổi học, bây giờ tôi chỉ còn cách nhờ cậu thôi! Tôi hứa sẽ đền đáp cho cậu xứng đáng!

“…

Vẫn…vẫn không được sao?

“Này…cậu có giúp hay không thì nói một tiếng đi chứ? Quách chấn Vũ

Bộ tên này là khúc gỗ à? mình kêu khản cả cổ mà chẳng thấy phản ứng gì cả.

“Không

Hả?…
Nghe câu trả lời vỏn vẹn chỉ có một chữ, Giang Thiên Di bất giác đờ người ra. Cơ miệng hơi giần giật.
Mình tốn nước bọt năn nỉ ỉ ôi hắn từ nãy giờ mà chỉ nhận được câu trả lời thế này thôi ư?

“Cậu…đúng là đồ vô lương tâm, đồ đáng ghét, xấu xa,…

“Trừ khi…cậu chịu là gia nô cho tôi một tuần.

Một giọng nói trầm trầm bỗng thốt lên kèm theo cái nhếch môi đắc thắng.

“Gia nô?

Bây giờ hắn còn ra điều kiện với mình sao? Cái tên không biết trời cao đất dày là gì, ta sẽ cho ngươi một bài học vì cái tính ngạo mạn của ngươi.

“Được thôi! Nhưng với điều kiện tôi chỉ làm gia nô cho cậu nếu trong cuộc thi tôi giành giải quán quân.

Hắn ta chịu đồng ý cũng tốt, bây giờ điều quan trọng là mình không thể bị đuổi học được. Hây ya! Cố gắng lên nào! Giang Thiên Di


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.