Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 10: CUỘC ĐẠI CHIẾN GIỮA MÈO VÀ SÓI (KT)
“Này, làm gì mà ngồi thần ra vậy?
”
“A…
”
Một giọng nói bất chợt vang lên phía sau làm Thiên Di giật mình suýt làm rơi cả hộp cơm trong tay xuống. Cô ngạc nhiên quay lại thì phát hiện ra Phan Vĩnh Kỳ đã ngồi cạnh mình từ lúc nào.
“Tiểu Ni và Tiểu Thiên sao rồi, bọn chúng sống ở đó tốt chứ?
”
“À ừ…cũng ổn. Nhưng dì Kim nói Tiểu Ni rất sợ, nó chẳng chịu tiếp xúc với ai ngoài anh mình cả!
”
Giang Thiên Di ậm ừ đáp, chọc chọc đôi đũa vào hộp đựng thức ăn.
“Sau này rồi sẽ quen thôi.
” Phan Vĩnh Kỳ cất giọng cứ như đã biết hết mọi chuyện vậy.
“Nhưng sau này là bao lâu chứ? Sau khi sinh ra Tiểu Ni thì mẹ của cô bé cũng đã qua đời. Một đứa trẻ thiếu thốn tình thương của mẹ lẫn cha ngay từ khi vừa chào đời thì có nỗi đau nào bằng chứ?…Tóm lại…cậu không ở trong hoàn cảnh của cô bé thì không hiểu được đâu?
” Giang Thiên Di buồn rầu cúi xuống.
“Sao tôi lại không biết chứ?
” Phan Vĩnh Kì tự lẩm nhẩm câu trả lời rồi mỉm cười buồn buồn. Ánh mắt ẩn chứa chút gì đó xót xa…
“Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, không cần phải lo lắng vậy đâu!
” Phan Vĩnh Kỳ đột nhiên quay sang Giang Thiên Di và cất giọng an ủi.
“Hi vọng là vậy…
“Giang Thiên Di mỉm cười đáp
“Cậu không dùng cơm trưa à?
”
“Hơ lo cho tôi à?
” Phan Vĩnh Kỳ đưa tay vân vê cằm, sau đó thích thú nhìn Giang Thiên Di đang bị nghẹn nơi cổ họng.
“Cậu vẫn đang ngủ mơ đấy à?…
”
“Nhưng theo tôi thấy thì đúng là như vậy…Trên mặt cậu hiện rõ vẻ lo lắng đấy!
” Phan Vĩnh Kỳ bỗng nghiêm nét mặt lại, chăm chú nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô gái ngồi bên cạnh.
Đúng lúc đó một tiếng nhạc chuông điện thoại réo lên. Giang Thiên Di lôi chiếc di động của mình ra, khuôn mặt đột nhiên biến sắc. Rất lâu sau đó cô chẳng nói gì, đôi mắt ánh lên vẻ lo âu và hốt hoảng.