Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 11: TRÁI TIM ẤM ÁP CỦA CHÀNG HIỆP SĨ BĂNG GIÁ
Ngày đi qua thiếu vắng nụ cười…
…còn em với những cơn mưa
Nắng của buổi sớm mai như nhuộm màu của những cánh hoa trắng toát trên bậu cửa sổ. Bên trong cánh cửa là một căn phòng tương đối rộng rãi và thoáng mát, vì chủ nhân của căn phòng là một cô gái đang ở tuổi mới lớn nên trong phòng toàn những món đồ rất dễ thương và nữ tính. Nhưng khuôn mặt của chủ nhân trong căn phòng đó lại đối lập hoàn toàn với khung cảnh tràn đầy sức sống của cảnh vật bên ngoài. Nó mang một nét gì đó buồn buồn mà khó nhận thấy được. Đôi mắt cô gái lơ đãng thả trôi theo từng đám mây trắng muốt mềm mại. Một lúc sau, dường như không chịu nổi bầu không khí trống trải, im lặng đến đáng sợ này. Giang Thiên Di đứng phắt dậy, thay vội bộ quần áo và bước ra ngoài để hít thở khí trời.
Không khí bên ngoài hiển nhiên nhộn nhịp, tấp nập hơn hẳn. Nhưng Giang Thiên Di vẫn trơ trọi một mình giữa dòng người xe qua lại như thoi đưa. Cô bất giác thở dài, nhớ lại mẩu nói chuyện điện thoại hôm trước.
“Công ty gặp sự cố quan trọng, bây giờ anh phải ra sân bay để về Nhật một chuyến. Em không cần tiễn anh đâu. Khi nào mọi việc ổn thỏa anh sẽ sang đây với em ngay. Haizzz em ở một mình được chứ?
”
“Chuyện quan trọng sao?…
”
“Phải. Có lẽ hai sẽ ở bên đó khá lâu! Ở một mình em phải biết tự lo cho bản thân, không được ra ngoài quá khuya, phải…
”
“Em biết rồi! Hai cũng phải chú ý sức khỏe đấy!…
”
“À phải rồi, anh đã tìm được cho em một vệ sĩ mới, cuối tuần này cậu ta sẽ đến nhà và sẽ ở cùng em trong khoảng thời gian anh vắng mặt…
”
“Cái gì? Tại sao phải cùng ở chung chứ, đó lại là con trai nữa? Em không đồng ý!
”
“Để em ở một mình anh không yên tâm, vả lại người này anh đã điều tra kĩ lưỡng rồi. Em không cần lo đâu!…
”
Haizz…nói tới nói lui, cuối cùng cũng phải ở cùng với một tên vệ sĩ gì đó lạ hoắc! Dù gì mình cũng là con gái, ở chung như vậy không phải là bất tiện lắm sao?
Ơ…Tiểu Linh đâu rồi nhỉ? Chết thật, mình chỉ mãi nghĩ ngợi lung tung nên để lạc mất nó lúc nào không hay!
“Tiểu Linh!…Tiểu Linh!
”
Giang Thiên Di ngó ngang ngó dọc tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra chú mèo của mình đang nằm trên một nhánh cây. Bệ dưới gốc cây là một con chó lông xù đang gầm gừ, chốc chốc lại sủa
“gâu gâu
” lên làm con mèo hốt hoảng xù hết lông lên.
“A, là chó con
” Giang Thiên Di đột nhiện mắt sáng rỡ chầm chậm tiến đến gần gốc cây, sau đó ngồi thụp xuống cạnh con chó nhỏ. Con chó nhanh chóng phát hiện ra và trừng mắt lên nhìn Giang Thiên Di, ánh mắt phát ra tia nhìn cảnh cáo. Con chó lại tiếp tục sủa và cả người ở vào tư thế phòng bị. Nhưng cuối cùng lại bị nụ cười của Giang Thiên Di đánh gục. Cô lấy một mẩu bánh trong túi bánh trên tay và đưa ra trước mõm con chó. Con chó khịt khịt mũi mấy cái rồi ngoạm lấy cái bánh ăn ngon lành.
Sau khi con chó đi khỏi, Giang Thiên Di ra sức gọi chú mèo của mình vẫn đang bấu chặt lấy thân cây, mãi vẫn không chịu buông. Cô đành bất đắt dĩ trèo lên cây, nhưng không ngờ lúc cô đưa tay bắt lấy con mèo thì lại bị nó gào ột phát do sợ hãi. Giang Thiên Di hốt hoảng tóm chặt lấy con mèo và ôm nó vào lòng.
Chút xíu nữa là mày tan xác rồi đó biết không?
Nhưng mà…bây giờ làm sao mình xuống đây! Trèo lên thì khó mà muốn leo xuống còn khó hơn. Uhuhu có ai không giúp tôi với?
“Ồn ào!
” Bỗng nhiên một tiếng nói khó chịu vọng lại từ bên trong cái cây sát bên cạnh. Giang Thiên Di ngạc nhiên nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhưng kì lạ là chẳng có lấy một người nào cả.
“Là…là ai nói vậy?
”
“Soạt
” Câu hỏi thốt lên nhưng chẳng có lấy một tiếng trả lời, chỉ thấy một bóng người từ trên cây nhảy phóc xuống mặt đất. Người đó từ từ ngước mắt lên. Để lộ khuôn mặt trắng hồng tuyệt đẹp vẫn còn đang ngái ngủ.
“Oái… Quách Chấn Vũ, Sao…sao cậu lại ở đây?
”
Giang Thiên Di kinh ngạc thốt lên.
“Win, mày đã ham chơi quá rồi đấy!
” Quách Chấn Vũ dường như không hề chú ý đến sự tồn tại của cô, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào con èo trên tay cô gái.
Con mèo ngước ánh mắt long lanh nhìn xuống dưới, trong đôi mắt sáng lấp lánh như muốn cầu xin sự giúp đỡ. Quách Chấn Vũ đặt vội quyển sách trên tay xuống, nhanh như cắt leo lên đến bên cạnh Giang Thiên Di. Một tay cậu nắm lấy nhánh cây chìa ra gần đó để giữ thăng bằng, tay còn lại bắt lấy con mèo Giang Thiên Di đang cầm trong tay.
Dưới ánh nắng trải dài trên những tán lá dày, yếu ớt chiếu xuống mặt đất. Khuôn mặt cậu ta càng toát lên vẻ đẹp sắc nét. Đôi lông mày rậm bỗng chốc nhíu lại. Con mèo vẫn không chịu buông tay, cứ bám chằng lấy Giang Thiên Di. Mãi một lúc sau Giang Thiên Di mới lôi được con mèo ra khỏi người mình.
Quách Chấn Vũ ôm lấy con mèo và nhảy phóc xuống một cách điệu nghệ. Sau đó chậm rãi quay người bước đi.
“Khoan đã!…Cậu…cậu không thể giúp tôi xuống sao?
” Giang Thiên Di nhìn bóng người cao cao đang định rời khỏi đó, bất chợt định thần hét lớn.
“Tại sao cậu leo lên đó được mà lại không xuống được?
” Quách Chấn Vũ trả lời ngao ngán.
“Nếu tôi biết tại sao thì bây giờ tôi đâu phải ngồi đây để đôi co với cậu.
” Giang Thiên Di cố nặn ra một nụ cười nhưng trong lòng lại thầm rủa xả cậu ta.
Hừ! Tên này sao có thể hỏi một câu ngốc thế nhỉ?!!!
“Vậy thì cậu nên nhanh chóng tìm được lí do, chúc may mắn!
”
Lời nói nhẹ bẫng phát ra từ đôi môi mềm mại như cánh hoa đào nhưng Giang thiên Di lại có cảm tưởng như sét đánh vào tai, cả người cô bất động như tượng thạch cao.
“Cậu…cậu
” Giang Thiên Di gầm ghè trong bụng nhưng tuyệt nhiên không dám nói ra, cô nuốt nuốt cục tức bị chẹn ngay cổ họng lại và cất giọng dịu dàng.
“Nhưng thật sự tôi không nghĩ ra…Cậu có thể giúp tôi xuống không?
”
“Phiền phức!
“Quách Chấn Vũ lẩm bẩm trong miệng, đôi chân mày đen khẽ chau lại
“Nhảy xuống đi!
”
Cái gì?…tên này…hắn muốn gián tiếp giết người sao?
“Này, tôi muốn xuống dưới đó nhưng nếu phải đánh đổi bằng mạng sống của mình thì thà tôi ở đây luôn còn hơn! Cậu không muốn gíup thì thôi, cần gì phải…
”
“Không muốn xuống thì thôi
” Quách Chấn Vũ không đợi Giang Thiên Di kịp nói hết đã cắt ngang lời cô, sau đó lại một lần nữa quay người bước đi.
“Á không…không phải, ý tôi là…nếu nhảy xuống đó thì…
”
“Tôi sẽ đỡ
” Quách Chấn Vũ nói, giọng như ra lệnh
” nhảy đi!
”
“Nhưng…
”
Đang do dự không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên một con nhện từ đâu xuất hiện trước mặt Giang Thiên Di. Trong một phút hốt hoảng cô bất ngờ trượt chân và cả người mất thăng bằng lao thẳng xuống dưới.
“Á áaa….
”
Im ắng…im ắng…
Trên thảm cỏ xanh um được ánh nắng chiếu rọi bỗng chốc như bị nhuộm một màu vàng úa. Bên cạnh hai gốc cây cổ thụ mọc sát nhau, một cô gái với khuôn mặt trắng bệt, đôi mắt nhắm tịt lại sợ hãi.
“Cậu dựa đủ chưa?
”
Trong không gian thinh vắng bất chợt vang lên một tiếng nói trong vắt. Cô gái từ từ ngẩng đầu lên, đôi đồng tử cứ to ra dần, đến nỗi tưởng như không thể to hơn được nữa. Cách đôi môi mỏng như hai cánh hoa hồng là một chiếc mũi cao thẳng tắp. Chủ nhân của chiếc mũi đó hiển nhiên là Quách Chấn Vũ, cậu hơi sững người nằm im bất động trên bãi cỏ xanh rờn.
Ở khoảng cách gần như thế này, mình nghe rõ từng hơi thở của hắn, còn có mùi hương thoang thoảng của hoa diên vĩ. Không ổn rồi…mình…mình bị sao thế này…
Nghĩ đoạn Giang Thiên Di vội vã bò ra khỏi người Quách Chấn Vũ. Khuôn mặt đỏ bừng bừng như ráng chiều.
“Cậu…à cậu…không sao chứ?
”
“Không.
” Quách Chấn Vũ đứng dậy rồi phủi phủi lại quần áo.
“À ừ cảm ơn!
” Giang Thiên Di lấy lại bình tĩnh đáp trả.
“Meow…
”
“Tiểu Linh! Em đây rồi
” Giang Thiên Di bỗng thấy nhột nhột dưới chân, khi cô cúi người xuống nhìn thì phát hiện con mèo của mình đang ở bên cạnh.
Giang Thiên Di định ôm nó lên thì con mèo bỗng nhảy phóc một cái leo lên vai Quách Chấn Vũ.
Oái…Tiểu Linh…ngay cả Tiểu Linh mà hắn cũng dụ dỗ được sao? Sao…sao lịa thế này.
Quách Chấn Vũ không nói thêm lời nào, quay người rảo bước về phía trước. Để mặc cho Giang Thiên Di hớt hải đuổi theo phía sau.
“Ơ này khoan đã, cậu trả Linh lại cho tôi rồi hẵng đi!
”
“Linh?
” Quách Chấn Vũ đột ngột dừng bước, ánh mắt nghi vẫn nhìn Giang Thiên Di.
“Phải, chính là nó!
” Giang Thiên Di chỉ tay vào con mèo.
“Đây là mèo của tôi!
”
Nghe lời nói thản nhiên như không của cậu ta, Giang Thiên Di bỗng thấy đầu óc mình quay cuồng.
“Từ…từ lúc nào mà nó là của cậu chứ? Đây là con mèo hoang tôi nhặt được mà!
”
“Là mèo của tôi. Cách đây hai tuần nó đi lạc. Cảm ơn đã giúp tôi chăm sóc nó!
”
Giang Thiên Di cứng họng lại, cả cử động cũng khó khăn. Cô thẫn thờ nhìn bóng lưng cao cao của Quách Chấn Vũ ở đằng xa. Thấy mình như người chủ bị thú cưng bỏ rơi…Sau lưng cô một ngọn gió cuốn theo vài chiếc lá khô bay qua.
Sao…Sao lại có chuyện ngược đời thế này hả trời?!!!….