Thiên Sứ Mùa Đông

Chương 9: CUỘC ĐẠI CHIẾN GIỮA MÈO VÀ SÓI (3)


Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 9: CUỘC ĐẠI CHIẾN GIỮA MÈO VÀ SÓI (3)

“Này…em làm sao vậy?” Giang Thiên Hựu đang ung dung ngồi trên chiếc ghế trong phòng ăn đột nhiên cất tiếng hỏi, ánh mắt anh tập trung nhìn cô gái ngồi đối diện mình.
“Hở…a không có…” Giang Thiên Di lắp bắp trả lời. Sau đó ột muỗng thức ăn vào miệng.
“Còn nói không có…Có chuyện gì em cứ nói đi, im lặng như vậy chẳng giống em mọi khi chút nào.
“Lúc nãy đi đường em gặp hai đứa trẻ mồ côi rất đáng thương. Một trong số chúng đang bị sốt phải nằm viện…em muốn tối nay ở cùng bọn chúng và sáng mai sẽ đưa chúng đến trại mồ côi…”
“Không được”
Giang Thiên Di còn chưa kịp dứt lời đã bị Giang Thiên Hựu cắt ngang lời. Cô thắc mắc ngước nhìn Giang Thiên Hựu tỏ ý muốn biết câu trả lời.
“Một mình em ở trong bệnh viện sẽ không tốt đâu. Vả lại buổi tối rất nguy hiểm, anh không an tâm!”
“Còn mấy tên vệ sĩ…?” Một tay chống cằm, Giang thiên Di cất giọng ngán ngẩm.
“Làm gì có tên nào?”
“Ơ không phải mẫu hậu luôn ấy tên vệ sĩ ngầm theo bảo vệ em sao?” Câu trả lời của Thiên Hựu khiến cô ngạc nhiên hỏi lại.
“Haizz…chuyện này, nói ra thì dài dòng lắm, sau này em sẽ hiểu. Bây giờ em chỉ cần biết là phải luôn tự bảo vệ mình. Anh vẫn đang tìm một tên vệ sĩ đáng tin cậy nhất bảo vệ em 24/24, vì vậy bây giờ em nên hạn chế ra ngoài, nhất là buổi tối.”Thiên Hựu khẽ thở dài thườn thượt, ánh mắt ẩn chứa chút lo lắng.
Con bé này…làm cách nào để nó ngoan ngoãn ở yên trong nhà đây!
Buổi sáng cuối thu, trời trong xanh và gió nhẹ. Đâu đó phảng phất trong gió vài chiếc lá khô xơ xác, chúng bay lượn mấy vòng trên không trung rồi đáp xuống măt đất phát ra tiếng xào xạc quen thuộc. Trong phòng học lớp 10a1, Giang Thiên Di được cô giáo phân công đi thu lại bài kiểm tra. Khi đến bàn học của cô nữ sinh nọ, Thiên Di khẽ nhắc nhở.
“Cậu quên đề lớp này.”

“Giang Thiên Di, em làm trò gì vậy?”
Bỗng nhiên từ phía trên bục giảng truyền xuống giọng nói nghiêm nghị. Cô gái đang cầm chiếc bút định viết tên lớp vào tờ giấy bài làm của mình giật bắn mình làm rơi cây bút trên tay xuống.

“Ơ dạ em chỉ định nhắc bạn ấy viết tên lớp của mình vào cho đầy đủ thôi ạ!
” Giang Thiên Di thành thật trả lời mà không hề biết rằng câu nói của mình khiến cho cả lớp xôn xao bàn tán.

“Ôi chà! ngây thơ quá nhỉ!

“Đúng là xảo biện

“Nhưng…nhỡ cậu ấy nói thật thì sao? Mình thấy mọi việc không phải như vậy

………

“Em muốn gian lận sao? Lại còn biện hộ…

“Em không gian lận, cũng chẳng biện hộ gì cả, em chỉ nói sự thật thôi!
“Giang Thiên Di nhìn thẳng vào cô giáo và nói giọng chắc như đinh đóng cột.

“Bạn ấy nói đúng đấy, thưa cô! Em có thể làm chứng…
” Một cậu bạn ngồi gần đó lên tiếng nói giúp. Giang Thiên Di bất ngờ quay sang thì bắt gặp ánh mắt tin tưởng của Lâm Khôi Vĩ.


“Hừ! Em có gian lận hay không làm sao tôi biết được? Cuối giờ hai em ở lại làm bảng kiểm điểm cho tôi. Đồng thời tôi sẽ chia đôi điểm số của hai người

Trong phòng giám thị sau giờ học buổi sáng, Giang Thiên Di và cô bạn gái lúc nãy cùng bi phạt đang ngồi cạnh nhau trên chiếc bàn thủy tinh dài. Cả hai đều im lặng không nói gì cho đến khi Giang Thiên Di mở miệng.

“Xin lỗi!

“Xin lỗi

Ai ngờ ngay lúc đó có một tiếng nói khác cất lên, Thiên Di quay sang thì thấy cô bạn đó đang nhìn mình. Giang Thiên Di bất chợt cười thành tiếng, cô bạn bên cạnh cũng nở nụ cườ nhẹ nhõm.

“Là do tớ đã hại cậu bị phạt chung, tớ phải xin lỗi mới đúng

Nghe vậy Giang Thiên Di vội lắc lắc đầu

“Cũng có một phần lỗi là của tớ, coi như chúng ta cũng có lỗi vậy!


“Ừ
” Một tiếng nói nhẹ bẫng phát ra từ đôi môi mỏng mềm như cánh hoa hồng.
Ánh mắt Giang Thiên Di bất chợt dừng lại trên mái tóc kì lạ của cô bạn, mái tóc cong gợn sóng dài tận lưng che hết cả môt bên mắt. Khi cô gái khẽ cúi đầu xuống, Giang Thiên Di thấy thấp thoáng sau những lọn tóc dài là một vệt gì đó in hằn trên gò má phải…
Trong khuôn viên trường Trung học Hạ Dương, Giang Thiên Di thong thả ăn nốt phần cơm trưa của mình trước khi bắt đầu tiết học buổi chiều. Dần dần, suy nghĩ của cô trở về khoảng thời gian cách đây một tuần.
“Chị ơi, sao chị tốt với bọn em thế?” Bỗng nhiên đứa bé trai rụt rè bước đến bên cạnh cô gái và hỏi.
“Anh Thiên nói đúng đấy ạ! Mẹ em bảo không có ai cho không chúng ta bất cứ gì cả…”Cô bé đang mải mê ngắm nhìn bộ váy mới tinh trên người mình nghe thấy vậy bất giác thốt lên.
“…”Nghe câu nói chân thật và ngây ngô của chúng, Giang Thiên Di hơi sững người, nhưng rất nhanh sau đó cô lại mỉm cười hiền hậu”Vậy các em nghĩ chị có mục đính gì?”
“Em…em không biết…có…có thể chị sẽ bán chúng em đi để lấy tiền chẳng hạn, giống như những tin người ta vẫn hay đồn thổi ấy!” Cậu nhóc ngồi bên cạnh cô lí nhí trả lời.
“Vậy các em có thấy chị giống với bọn buôn người đó không?”
“Không ạ!” cậu bé đáp giọng tự tin”Bởi vì nếu chị là người xấu thì sẽ không giúp đỡ bọn em nhiều vậy, lại còn mua cho chúng em quần áo mới!”
Haizz…đúng là bọn trẻ, suy nghĩ của chúng thật ngây thơ và đáng yêu!
Giang Thiên Di bất giác thở dài, cúi xuống nhìn hộp cơm trong tay mình. Mình cũng đã nhập học được gần một tháng nay rồi nhưng vẫn chưa có lấy một người bạn thân thiết nào cả, lại thêm sự việc xảy ra vừa rồi, mình càng bị mọi người hiểu lầm…Nếu có Tuyết ở đây thì tốt quá, mình sẽ không cô đơn như bây giờ!…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.