Đọc truyện Thiên Sư Không Xem Bói – Chương 116: Triệu Oái
Mao Cửu dẫn theo Trương Tiểu Đạo và Angel đi từ lầu 4 đến lầu 11, một cơn gió tanh nồng mùi máu tươi hỗn loạn khiến người ta buồn nôn ập tới.
Một căn phòng ở cuối hành lang đang mở rộng cửa, mùi máu tươi tràn ra từ nơi đó thu hút rất nhiều quỷ đói từ hàng hiên, cửa sổ, chen chúc nhau ùa vào nhai nuốt mỹ vị.
Mao Cửu đi qua nhìn thoáng vào trong, sau đó nhíu mày đi ra, người bên trong hẳn là Hứa Mật.
Trên sàn nhà là một vũng máu đen đặc, mái tóc lẫn lộn với da đầu rơi đầy dưới đất, có thể thấy được đó là một người nữ, trong tay còn nắm chặt một cây lược gỗ.
Trên lược gỗ toàn là máu tươi, răng lược vô cùng bén nhọn, tựa như được làm bằng sắt, dính đầy máu và thịt vụn.
Phía trước là một cái gương.
Nơi này là hiện trường của phương pháp nửa đêm chải đầu trước gương để gặp quỷ.
Người chết là Hứa Mật.
Nhóm của Triệu Oái tổng cộng có ba nữ, sáu nam, Triệu Oái ở lầu 15, Tiểu Lệ ở lầu 4, còn lại một nữ là Hứa Mật.
Nhưng trong livestream Hứa Mật vốn nhận được trò mở dù trong nhà, có vẻ là đổi với người khác.
Hứa Mật đổi với một người đàn ông ở lầu bảy, cô ta lên lầu 11 để chơi nửa đêm chải đầu trước gương.
Chết thảm thiết vô cùng.
Nhưng bạn trai cũ của Hứa Mật và bạn gái mới của hắn hình như cũng bị phanh thây khi còn sống, cũng rất thảm.
Quỷ đói lách sang tránh Mao Cửu có dương khí nồng đậm, chen nhau ùa vào căn phòng, ngồi xổm dưới đất vây xung quanh thi thể của Hứa Mật, cầm thịt của cô ta lên, bắt đầu ăn.
Tiếng nhai nuốt thịt tươi vang vọng trong hành lang, đám quỷ đói tới trễ không có đồ ăn thì nổi điên muốn xông vào nhà có người sống khác.
Chúng nó đập cửa ầm ĩ hòng phá cửa.
Người thường bên trong sợ đến nỗi run bần bật, cả nhà ôm lấy nhau không dám nhúc nhích.
Hành động đập cửa và tiếng kêu rên của quỷ đói làm bọn họ như rời vào địa ngục, nếu cứ để chúng nó đập như thế thì khó nói rằng cửa sẽ không bị phá ra. Dù cửa không bị phá thì người bên trong có thể cũng sẽ chịu không nổi sợ hãi, tung cửa chạy ra ngoài.
Một khi chạy ra sẽ tự biến mình thành đồ ăn dâng lên cho quỷ đói.
Trong cái khu quỷ trạch này, tòa nhà này bị xây như Quỷ Môn Quan, tuy ban đầu chỉ là vô tình, hơn nữa cũng quá trùng hợp rằng không có thiên sư nào phát hiện, nên dần dần tòa nhà này biến thành quỷ lâu, không có thần thánh phù hộ.
Nếu không cũng sẽ không có chỗ cho đám quỷ đói này tàn sát bừa bãi.
Bây giờ là đêm khuya 12 giờ, Quỷ Môn Quan mở, mãnh quỷ được thả ra. Chờ thêm khuya một chút nữa là lúc Quỷ Môn Quan hoàn toàn mở rộng, lúc đó mới chân chính là quần ma loạn vũ.
Mao Cửu nói với Trương Tiểu Đạo: “Làm như lúc trước, dán bùa trước cửa mỗi nhà.”
Vừa nãy Trương Tiểu Đạo và Angel nghe cậu dặn, lấy một xấp bùa vàng dán chính giữa mỗi cửa nhà. Đây là bùa dùng để thay thế môn thần, cấm chư tà xông vào nhà hại người.
May mà cả hai đứa tuy đạo thuật thì không giỏi nhưng thể thuật vẫn còn xài được, dán bùa lên cửa là một chuyện rất dễ dàng.
Cả hai vừa dán bùa vừa gõ cửa, dặn dò: “Tuyệt đối không được ra ngoài, cứ ở yên trong nhà chờ đến hừng đông.”
Tuy lẫn lộn trong tiếng rít và tiếng đập cửa điên cuồng nhưng chỉ một câu như thế, thậm chí còn không cố ý hô lớn, trong đó còn có giọng mềm mại như trẻ con nữa, nhưng cũng đủ để ấp ủ hy vọng cho những người đang bên bờ tuyệt vọng bên trong.
Giống như người sống trong bóng tối một thời gian dài, cuối cùng cũng thấy được tia sáng le lói, tạo chỗ dựa cho bọn họ.
Dù không biết người bên ngoài vừa hô lên những lời này là người hay quỷ, cũng không biết có phải đang lừa mình hay không, nhưng bây giờ bởi vì một câu của bọn họ mang đến cảm giác an toàn cho những người sống trong tòa nhà, làm chỗ dựa cho bọn họ.
Khi bọn họ phát hiện người bên ngoài vừa nói xong thì tiếng đập cửa của những vật không rõ trước đó đã giảm đi nhiều, còn có một đám vừa va vào cửa thì gào lên thảm thiết như đụng phải thứ gì trên cửa, bị đuổi đi hết.
Người trong nhà cuối cùng cũng trào nước mắt, an toàn rồi.
Không biết người bên ngoài vừa cứu họ là ai, nhưng giờ phút này mọi người đều đồng loạt cảm ơn hắn.
Trương Tiểu Đạo và Angel dán hết bùa lên mỗi căn nhà ở mỗi tầng lầu, bởi vì Mao Cửu nói dưới tình huống thế này, nếu không dùng bùa để bảo vệ người trong tòa nhà thì chỉ cần không đến mấy phút nữa, tất cả mọi người sẽ bị quỷ đói phá cửa nhào vào gặm sạch.
Lại còn cố ý dặn hai đứa sau khi dán bùa thì nói câu đấy, bảo bọn họ ở yên trong nhà chờ đến hừng đông.
Một là để bọn họ yên tâm, hai là để ngừa bọn họ sợ hãi chạy ra ngoài, mất mạng.
Khi bọn họ đi từ lầu 4 lên lầu 11, lúc đến lầu 5 còn gặp được người đàn ông mập mạp bôi bùn cận thi lên mắt, nhưng khi bọn họ đến nơi thì người nọ đã tự móc hai mắt của mình ra, sau đó tự cắt thịt mình cứ như một tên tâm thần biến thái.
Vừa tự lăng trì mình, vừa cười ha hả một cách biến thái.
Mãi cho đến khi tự gọt mình chỉ còn một cái khung xương mà còn không nhận ra, vọng tưởng muốn gọt tiếp cái đầu.
Lúc đó Mao Cửu bảo Trương Tiểu Đạo và Angel đừng động vào hắn, dán bùa xong thì lên lầu.
Người đàn ông mập mạp nọ cũng nằm trong danh sách nghi phạm của chín vụ án treo, hắn và hai người nữa thích nhất là hành hạ người khác đến chết. Đã từng tra tấn một cô gái điếm đến chết nhưng sau đó nhận được sự giúp đỡ, có chứng cứ ngoại phạm nên thoát tội thành công.
Mà cô gái đáng thương bị hành hạ đến chết nọ, thi thể không được đầy đủ, chết không nhắm mắt.
Người giúp hắn là Triệu Oái.
Lầu sáu là một người đàn ông trung niên, đang chơi một trái bóng rổ.
Bóng rổ là đầu của hắn.
Người đàn ông này giết chết mười ba người, gây án ở khắp nơi trong cả nước. Vì có diện mạo trung hậu, hơn nữa còn vô cùng khiêm tốn, bản thân hắn là tài xế xe vận tải, lúc nào cũng bôn ba bên ngoài.
Đôi khi gặp người đi du lịch thì rủ lòng tốt chở bọn họ một đoạn đường, đến chỗ không người thì giết chết rồi chặt đầu bọn họ bỏ vào bóng rổ, chơi chán thì vứt vào đống rác hoặc bãi rác nào đấy.
Sau đó có một bé trai thấy trái bóng vẫn còn chơi được ở đống rác thì nhặt về chơi với bạn, đang chơi được một nửa thì cái đầu người rớt ra ngoài, làm rất nhiều người hoảng sợ.
Vì thế vụ giết người liên hoàn khiến người ta kinh hãi này mới bại lộ ra trước mắt cảnh sát.
Khi đó đã xảy ra mười mấy vụ án giết người liên hoàn như thế, trong đó chỉ tìm về được chín cái đầu người.
Người đàn ông này trong lúc bị cảnh sát truy tìm thì từng biến mất một thời gian, hoàn toàn không tìm thấy tung tích, đến khi xuất hiện trở lại thì đã hoàn toàn thay đổi một gương mặt khác đi theo bên người Triệu Oái.
Điều tra rồi mới phát hiện khoảng thời gian cuối cùng người đàn ông này mất tích từng liên lạc với Triệu Oái.
Lầu bảy và lầu chín, người trước mở dù trong phòng, dù bỗng nổ tung, mấy chục thanh sắt trên dù đồng loạt đâm vào đầu người đàn ông nọ từ trên xuống, có thanh chọc vào mắt, có thanh chọc vào tai…
Người sau có một cái lỗ đầy máu trên đầu do bị thiết chùy đập vào.
Hắn bị một người trong nhóm giết, là người nhận được phương pháp gặp quỷ cuối cùng — đi chết.
Triệu Oái giao trò gặp quỷ này cho người nọ là muốn kêu hắn đi chết đi.
Đương nhiên hắn sẽ không tự đi chết cho nên mới tiên hạ thủ vi cường, giết chết người giả chết để gặp quỷ ở lầu chín.
Người ở lầu bảy và lầu chín là hai kẻ từng hành hạ đến chết cô gái điếm với người đàn ông mập ở lầu năm, khi người đàn ông còn sống cuối cùng này giết chết người ở lầu chín, mùi máu tươi dẫn quỷ đói đến, ngay cả hắn cũng không kịp trốn rồi bị quỷ đói ăn mất.
Lúc mấy người Mao Cửu đi lên thì thấy một người đàn ông chết trong tư thế đang đập cửa cầu cứu, nhưng không ai mở cả.
Ai biết bên ngoài là người hay quỷ?
Rõ ràng là báo ứng.
Người đàn ông này là kiểu anh hùng bàn phím điển hình, không thèm đi làm, cả ngày lên mạng, rảnh rỗi thì bôi nhọ, dùng ác ý mắng chửi người khác, đã từng dùng những từ ngữ ác độc của mình để bôi nhọ một nữ sinh vô tội, khiến cô bé phải tự sát.
Mà hắn lại bĩu môi, cảm thấy tâm lý của nữ sinh này quá yếu ớt.
Sau đó thay đổi góc độ điên cuồng công kích thanh niên thế hệ mới có tâm lý yếu, không có trách nhiệm, đúng là một thế hệ sâu mọt, vân vân.
Cũng từng gặp người bị hại nhưng hắn lại làm ngơ như không thấy.
Một kẻ lạnh nhạt, ích kỷ như thế hẳn phải cho hắn cảm nhận cảm giác bị từ chối cứu giúp trong lúc tuyệt vọng.
Tổng cộng mười người, đến bây giờ chết hết chỉ còn hai người.
Hứa Văn Tinh và Triệu Oái.
Hứa Văn Tinh chơi trốn tìm với quỷ ở lầu 13, Triệu Oái chơi cầu cơ ở lầu 15.
Mao Cửu vừa đi lên cầu thang vừa nói: “Hai đứa có nhận ra manh mối gì chưa?”
Angel không phát hiện gì, nó còn rất nhỏ, khó mà nhận ra chỗ nào không ổn, nhưng Trương Tiểu Đạo thì có, vì trước đó Mao Cửu không hỏi nên mới không nói, bây giờ cậu nhắc mới trả lời: “Không phải bọn họ đều đến để livestream cách gặp quỷ hả? Sao em lại cứ thấy bọn họ như bị gài ấy?”
Mười người chết hết tám.
Hơn nữa còn chết rất thảm, lại còn có liên quan đến những người đã từng bị hại, giống như đang lấy mạng để trả nợ vậy.
Nhưng trước đó bọn họ không biết gì cả — ý là trước đó bọn họ không ngờ được mình sẽ bỏ mạng.
Nhưng thực tế là bọn họ cũng biết nơi này là khu quỷ trạch, âm khí rất nặng. Người bình thường còn chẳng dám ở ngoài vào trời tối mà bọn họ thì hay rồi, không những ở lại bên ngoài mà còn chuyên chơi trò gọi quỷ nữa.
Rõ ràng là đang đâm đầu đi chết.
Trương Tiểu Đạo không tin bọn họ không biết chỗ này có nguy hiểm, trừ phi có người lừa bọn họ, làm cho bọn họ tưởng rằng cho dù đến một nơi âm khí cường thịnh như thế này chơi mấy trò gặp quỷ, gọi quỷ thì cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhìn từ đầu đến giờ, người duy nhất có thể lừa được bọn họ là Triệu Oái.
Hơn nữa cũng chỉ có thể là Triệu Oái.
Nhưng không biết vì sao Triệu Oái lại muốn gạt bọn họ, không phải bọn họ là đồng đội của Triệu Oái sao? Cô ta đang muốn làm gì?
Mao Cửu nói: “Cái này thì chờ khi nào gặp Triệu Oái sẽ biết, nhưng chúng ta phải cứu Hứa Văn Tinh ra đã, anh nghĩ Triệu Oái cố tình sắp xếp mười người hẳn là có nguyên nhân.”
Trương Tiểu Đạo dừng lại, nghĩ đến tốc độ bây giờ của bọn họ, cho dù là đang đi trước (đám quỷ đói) nhưng bọn họ đi từ lầu 4, lầu 5 đến tận lầu 9 thì những người đó đều đã chết lạnh cả rồi.
Lúc này, Hứa Văn Tinh còn có thể sống sao?
Mao Cửu kinh ngạc, dường như đang kinh ngạc Trương Tiểu Đạo sao lại cảm thấy Hứa Văn Tinh đến bây giờ không thể còn sống?
Trương Tiểu Đạo: “Sao, sao thế?”
Angel nhảy lên bất ngờ gõ đầu Trương Tiểu Đạo, gõ xong thì vội vàng chạy trốn: “Đương nhiên là vì mấy con quỷ đó tạm thời sẽ không hại Hứa Văn Tinh, ngốc vừa thôi! Bọn họ còn đang chơi trốn tìm, Hứa Văn Tinh chết rồi thì chơi kiểu gì?”
Trương Tiểu Đạo bị đánh, vừa định túm Angel lại đánh thì nghe nó giải thích, bất ngờ hỏi: “Quỷ gì còn chơi trốn tìm với người ta?”
Mao Cửu: “Trẻ con.”
*****************
Tối nay có bất ngờ:>