Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 117: Quỷ khế


Đọc truyện Thiên Sư Không Xem Bói – Chương 117: Quỷ khế

Lầu 13.

Hứa Văn Tinh liều mạng đập cánh cửa trước mặt cầu xin người bên trong mở cửa cho mình vào.

Nhưng cô ta không biết mình càng gõ càng đập thì người bên trong càng sợ hãi. Đã từng, bọn họ cũng nghe thấy bên ngoài có thứ gì đó gõ cửa gào kêu cứu mạng, có người ra ngoài xem thử, cuối cùng không về nữa.

Có một lần, thứ ngoài cửa giả vờ làm cư dân mắc mưu mở cửa nên đứng bên ngoài kêu cứu. Người trong nhà vốn định mở cửa cứu, may là có người cảm thấy kì lạ rồi nhìn ra ngoài qua khe hở, kết quả lại chỉ thấy một khoảng tối đen.

Nhìn đi nhìn lại mấy lần cũng chỉ thấy một khoảng tối đen, sau đó lùi lại rồi nhìn một lần cuối mới phát hiện ngoài khe cửa có một lọn tóc muốn chui vào trong.

Bọn họ mới phát hiện thứ không phải người đứng bên ngoài đang nhìn xuyên qua khe cửa để quan sát bên trong.

Mấy thứ bên ngoài giảo hoạt vô cùng, bọn họ sợ thật sự, cho nên khi nghe Hứa Văn Tinh gào kêu cứu mới chỉ cho rằng lại có thứ gì đó đang muốn lừa bọn họ.

Hứa Văn Tinh khóc trong tuyệt vọng, cô ta bỗng quay đầu nhìn hành lang không một bóng người, há miệng thở dốc, mồ hôi đổ đầy trán. Sợ hãi khiến cô ta mất đi dũng khí, cũng muốn chạy trốn nhưng trốn không thoát được.

Cô ta từng thử rời khỏi lầu 13, nhưng rõ ràng là chỉ cần xuống cầu thang thì hẳn là lầu 12, kết quả lại vẫn là lầu 13, cho dù đi vào thang máy, ấn xuống lầu một thì khi mở ra vẫn là lầu 13. Dù cô ta có ngu đến cỡ nào thì cũng đã hiểu không phải là Triệu Oái đang chơi mình.

Mà là gặp quỷ thật.

Mấy thứ kia đang muốn bắt cô ta.

Nếu bị bắt được thì sẽ đến phiên cô ta làm quỷ, ai biết làm quỷ này là ý trên mặt chữ hay là biến thành quỷ thật chứ?

Hứa Văn Tinh không muốn chết, tuy cô ta không phải người tốt lành gì nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Thỉnh thoảng có thiên tai cô ta cũng thường đi quyên góp vì mặt mũi và thanh danh, cô ta chỉ muốn nổi tiếng kiếm tiền mà thôi.

Cô ta chỉ ham hư vinh nên mới cố chui vào nhóm của Triệu Oái, ai mà ngờ sẽ gặp quỷ thật chứ?

Bây giờ là thế kỷ 21 rồi đấy?

Sao lại còn có một thứ không khoa học gọi là quỷ chứ?!

Hứa Văn Tinh nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, hô hấp dồn dập, cuối cùng vì thở không nổi, trợn mắt hôn mê bất tỉnh.

Trương Tiểu Đạo cạn lời.

Trong số những người này chỉ có Hứa Văn Tinh là trâu nhất, không biết gì còn vì muốn nổi tiếng mà chạy tới cái khu quỷ trạch trứ danh này chơi gọi quỷ, cuối cùng vậy mà còn bị một đám tiểu quỷ hù cho xỉu ngang.

Trong mười người này cũng chỉ có Hứa Văn Tinh là may mắn nhất, cô ta chơi trò chơi trốn tìm với quỷ, bình thường sẽ thu hút vài con tiểu quỷ tới chơi chung, cũng sẽ chơi khá lâu, nếu đến hừng đông mà còn chưa kết thúc hoặc là có người xông tới thì nói không chừng Hứa Văn Tinh còn có thể cứu được.

Nhưng mà hiển nhiên là Triệu Oái sẽ không bỏ qua cho Hứa Văn Tinh.

Hứa Văn Tinh nhát gan, bây giờ bị dọa cho ngất xỉu, nếu không có mấy người Mao Cửu chạy đến kịp thì có thể đã bị đám tiểu quỷ kéo thẳng xuống âm giới, không tìm thấy đường về lại dương gian rồi.

Biến mất một cách vô thanh vô thức.

Những người còn lại đều là vì khi còn sống làm nhiều điều ác, sau lưng có đầy lệ quỷ. Bọn họ tự tìm đường chết, chơi mấy trò chơi gọi quỷ này chẳng khác nào tự dâng mạng mình lên, cho nên mới chết nhanh như thế.

Mao Cửu bảo Trương Tiểu Đạo: “Lầu 11 có một phòng trống, cậu đưa cô ta xuống dưới đó rồi đóng cửa lại.”

Trương Tiểu Đạo bất đắc dĩ khiêng Hứa Văn Tinh lên, đi được hai ba bước thì Mao Cửu lại nói: “Nhớ dọn thi thể của Hứa Mật ra, mắc công vừa tỉnh dậy nhìn thấy lại phát điên.”

Trương Tiểu Đạo nói: “Anh Cửu, không chừng thi thể Hứa Mật bị quỷ đói gặm hết rồi.”

Mao Cửu phất tay: “Không cần biết gặm sạch hay chưa, cậu cứ nhớ là được rồi.”

Trương Tiểu Đạo: “Ò, vậy em đi xuống đây.”

Mao Cửu: “Ừ, đi nhanh về nhanh.”

Lúc này, lầu 13 chỉ còn lại Mao Cửu và Angel. Mao Cửu dán bùa lên cửa mà Angel thì lên tiếng dặn người trong nhà.

Dán bùa xong, Mao Cửu đi trở về đá trúng điện thoại rơi dưới đất, cậu nhặt nó lên.

Đây là điện thoại của Hứa Văn Tinh, vẫn còn đang bật livestream.

Mao Cửu nhìn nội dung trên màn hình, chỉ toàn chửi rủa.


Ấu trĩ, chán ngắt, không đủ máu me.

Không thú vị, nội dung nhàm chán.

Kỹ thuật diễn tệ vl, tiểu quỷ cũng diễn kém… tiểu quỷ?

Mao Cửu nhíu mày, ngón cái lướt trên màn hình xem bình luận của người xem, gần như toàn là đang mắng tầng của Hứa Văn Tinh nhàm chán, toàn chửi thề. Vốn bọn họ tưởng tầng của Hứa Văn Tinh sẽ rất thú vị, kết quả lại là chán nhất.

Chờ lâu vậy mà chỉ thấy một con đàn bà bị hù ngất!!

Chả thấy tý máu nào luôn!

May mà bọn họ mở mấy cái điện thoại đồng loạt xem livestream, vẫn là người khác thú vị hơn, không hổ là streamer nổi tiếng, máu me, kích thích.

Những bình luận này… thì ra vẫn thấy hết, còn thấy được bộ dạng thảm thiết lúc chết của những người kia? Nhưng lại hoàn toàn không hề kinh ngạc hay sợ hãi gì cả, tập mãi thành quen à?

Mao Cửu ngừng ngón tay, cậu ngước mắt nhìn hướng màn ảnh mới kinh ngạc phát hiện từ lúc cậu xuất hiện trên màn ảnh đến giờ cũng không ai cảm thấy nghi ngờ để hỏi cả.

Thấy nhưng không thèm để ý hay là… không hề thấy cậu?

Mao Cửu trầm ngâm một lúc rồi vẫy tay gọi Angel đến.

Angel nhảy lên vai cậu, đồng thời xuất hiện trước màn ảnh.

Quả nhiên không một ai phát hiện cậu và Angel, những người xem đó không thấy ai khác ngoài mười người Triệu Oái cả.

Cho nên mãi từ đoạn livestream gõ chén trước cửa cho đến tận đây, bọn họ rõ ràng có xuất hiện trước màn ảnh như hoàn toàn không ai phản ứng gì. Chỉ vì những người xem livestream không thấy bọn họ.

Mao Cửu ấn mở số lượng người xem, chỉ có mấy trăm người.

Không thể như thế được.

Không phải nói nhóm của Triệu Oái rất nổi tiếng trên mạng, có đến mấy ngàn vạn fans sao? Sao có thể chỉ có mấy trăm người xem được?

Mao Cửu cảm thấy mình đã bỏ qua chỗ nào đó rồi.

Một lát sau, Trương Tiểu Đạo quay lại.

Mao Cửu nói với cậu ta: “Tiểu Đạo, cậu mở điện thoại xem thử livestream.”

Trương Tiểu Đạo sửng sốt: “Livestream gì?”

Mao Cửu: “Livestream gặp quỷ.”

Trương Tiểu Đạo: “Còn hả?”

Chết hết tám người rồi mà livestream gì nữa?

Phải rồi, chết nhiều người như thế không phải là sẽ náo loạn lớn sao?

Khi Trương Tiểu Đạo mở điện thoại xem livestream thì ngơ ngẩn, không thể kiềm chế vẻ kinh ngạc, cậu ta lật điện thoại cho Mao Cửu xem: “Anh Cửu, có quỷ nè.”

Mao Cửu và Angel nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông gầy yếu hoàn hảo không có tổn hao gì ngồi trước cửa gõ chén. Trương Tiểu Đạo chuyển đến cái tiếp theo, là Hứa Mật.

Cô ta đang chải đầu.

Từng người, từng người một, mỗi người đều đang chơi trò chơi gọi quỷ của mình.

Giống như những người chết một cách thảm thiết mà bọn họ từng thấy đều chỉ là ảo giác vậy.

Mao Cửu: “Xem livestream của Hứa Văn Tinh lầu 13.”

Trương Tiểu Đạo vội vàng chuyển sang livestream của Hứa Văn Tinh, lại thấy cô ta đang đứng quay mặt vào tường đếm từ 1 đến 10.

Nhưng mà lầu 13 chỉ có bọn họ chứ chẳng có ai khác, chính tay cậu ta còn bưng Hứa Văn Tinh xuống lầu 11 nữa.


Mao Cửu suy tư: “Cậu thử lại xem có thể gọi được điện thoại không?”

Trương Tiểu Đạo làm theo, gọi thử.

Không được.

“Anh Cửu, sao lại thế này?”

Mao Cửu đưa điện thoại của Hứa Văn Tinh cho cậu ta xem: “Đây là phòng livestream của Hứa Văn Tinh.”

Trương Tiểu Đạo chẳng hiểu gì, sau khi nhìn thấy bình luận và số người xem mới mở to mắt: “Sao lại thế này? Những người này đều thấy tình hình thật cả hả?! Lại chỉ có mấy trăm người? Rõ ràng là phòng livestream của Hứa Văn Tinh có tận mấy vạn người xem lận, chuyện này là sao?”

Mao Cửu: “Thứ chúng ta thấy là livestream giả, cho dù không có mạng cũng xem được. Rất rõ ràng là chúng ta đang không có mạng, cũng không có tín hiệu. Người xem thật chỉ có mấy trăm người này, cũng chỉ có mấy trăm người này mới đúng là người xem của đám người Triệu Oái. Anh nghĩ mình đã đoán được mục đích của Triệu Oái, nhưng mà…”

Cô ta dùng cách gì để lừa gạt những người xem khác?

Tà thuật gì mới à?

Mao Cửu trầm tư.

Với chuyện này, Trương Tiểu Đạo hiển nhiên là có điều muốn nói: “Ặc… thật ra cũng không cần tà thuật gì. Khoa học kỹ thuật hiện đại có thể làm được, chỉ cần báo số phòng khác, cắt ngay mấy đoạn quan trọng là được. Nếu chúng ta là người xem bình thường thì chỉ có thể thấy những người được bọn họ tìm đến để vờ livestream. Bởi vì những cảnh trong livestream toàn không lộ mặt, hoặc ở những chỗ âm u, không thấy rõ được mặt.”

Mao Cửu lẳng lặng nhìn Trương Tiểu Đạo, sau một lúc lâu mới nói: “Anh biết — nhưng vì sao không có mạng mà điện thoại cậu vẫn xem được livestream đấy?”

Trương Tiểu Đạo: “… à thì, chắc do đổi DNS*?”

*Gốc là 网络劫持: Tui cũng không hiểu lắm, đang nghĩ chắc kiểu như đổi IP để vào watt này:
Mao Cửu: “Ờ.”

Mao Cửu xoay người đi lên lầu 15, Angel ở phía sau le lưỡi với Trương Tiểu Đạo: “Cho anh làm sư phụ mất mặt, đáng đời.”

Trương Tiểu Đạo nhăn mặt, cậu quên mất anh Cửu cái gì cũng được, mỗi thể diện lên đầu.

Nhưng mà rất có thể là đổi DNS thật mà. Cậu nhớ lúc trước muốn xem livestream phải tải một cái phần mềm nào đấy mới xem được livestream, chỉ cần cài đặt thao tác chỉnh sửa từ xa thì hẳn là không thành vấn đề.

Nhưng mà cậu cũng không hiểu mấy chuyện này lắm, trực giác mách bảo chuyện này cũng chẳng liên quan mấy đến chuyện thần quái.

Mấy người Mao Cửu đi lên lầu 15, bước thẳng đến một căn phòng rồi đi vào.

Không cần do dự, cũng không cần phải quy đoán, chỉ có căn phòng nọ là âm khí thịnh nhất.

Cửa phòng đóng chặt, Mao Cửu dán bùa bạo phá lên cửa chống trộm, ấn pháp quyết, cửa chống trộm lập tức bị nổ tung ra một cái lỗ, có thể nhẹ nhàng thò tay vào mở cửa.

Cửa vừa mở, một luồng gió âm lãnh gào thét ập tới.

Những gì Mao Cửu thấy là Triệu Oái đứng giữa phòng, trên mặt nở một nụ cười tà khí, khi thấy bọn họ thì hơi kinh ngạc nhưng không hề kinh hoảng.

Tuy chỉ có một mình cô ta nhưng Mao Cửu vẫn có thể cảm nhận được âm khí trong phòng thật nồng nặc, e là có đầy những thứ không phải người.

Mà trong mắt Trương Tiểu Đạo và Angel là một căn phòng đầy quỷ, các loại quỷ với tử trạng thê thảm đang vây quanh Triệu Oái, đồng loạt nhìn về phía bọn họ, trong mắt tràn ngập thù hận.

Trương Tiểu Đạo còn thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, là mấy con quỷ từng thấy ở trước cửa và trên lầu bốn, chúng nó đang vây xung quanh Triệu Oái.

Angel cũng thấy đứa bé ở trước cửa lúc trước, cho dù vừa rồi chúng nó đã trở thành bạn tốt, nhưng giờ phút này như đứng ở hai hướng trái ngược, đứa bé đó đi theo bên người mẹ nó, trừng mắt nhìn đám người Mao Cửu như hổ rình mồi.

Angel lùi lại một bước nấp sau chân Mao Cửu.

Sắc mặt Trương Tiểu Đạo nghiêm túc: “Anh Cửu, trong phòng toàn là quỷ.”

Mao Cửu biết, cậu nhìn thẳng vào Triệu Oái, nói: “Cô là Triệu Oái?”


Triệu Oái mỉm cười: “Cậu là ai?”

“Mao Cửu.”

Thật ra Triệu Oái cũng không muốn biết cậu là ai, đối với cô ta mà nói, có thể những người mà cô ta nhìn thấy vào tối nay cũng không sống được bao lâu nữa, sẽ thành quỷ sớm thôi, không cần thiết phải biết tên.

Mao Cửu bổ sung: “Thiên sư.”

Sắc mặt Triệu Oái thay đổi, nhanh đến độ không thể nhận ra.

“Thiên sư? Đến đây làm gì? Cậu… nổ hỏng cửa của tôi.”

Mao Cửu không muốn nói vòng vo với cô ta, hỏi thẳng: “Sao cô biết được phương pháp này?”

Triệu Oái: “Phương pháp gì?”

“Quỷ khế.”

Sắc mặt Triệu Oái hoảng hốt.

Trương Tiểu Đạo mê mang, nhưng Angel lại biết về chuyện quỷ khế nên phổ cập cho cậu ta: “Cái gọi là quỷ khế tức là người ký khế ước với quỷ, là một loại khế ước đơn phương cưỡng chế. Chủ khế ước là người, quỷ là kẻ bị khế ước. Quỷ có tâm nguyện chưa hoàn thành nên ký khế ước với người. Nếu người giúp chúng nó hoàn thành tâm nguyện thì quỷ phải tình nguyện trở thành quỷ phó của người, nghe theo sai khiến. Ngược lại, nếu người không thể hoàn thành tâm nguyện của quỷ thì sẽ bị quỷ xé nát. Đây là một cái khế ước rất nguy hiểm, bởi vì mỗi phút mỗi giây đều phải phòng ngừa bị quỷ phản phệ, hơn nữa, bản thân mấy con quỷ lại vô cùng giảo hoạt, có thể chúng nó sẽ lừa anh ký quỷ khế, nhưng sẽ khiến anh không thể hoàn thành tâm nguyện của chúng nó. Nhưng mà nhân loại các anh vẫn cứ muốn dùng hết mọi thủ đoạn để ký khế ước với quỷ.”

Cho dù rất nguy hiểm nhưng ích lợi lại quá lớn.

Trương Tiểu Đạo nghe xong là hiểu.

Loài người không thể thấy được quỷ, quỷ có thể dùng cách nào đó để giết người. Bản thân chúng nó đã vào chỗ có lợi rồi, rất nhiều tà thuật sư đi trên con đường tà đạo, nguyên nhân chính là vì bọn họ có thể lợi dụng quỷ để mưu cầu nhiều ích lợi hơn.

Ký quỷ khế, hoàn thành tâm nguyện của quỷ chẳng khác nào có được một con quỷ phó, có thể sai khiến quỷ phó làm bất cứ chuyện gì, kiếm tiền, giết người, cái gì cũng được.

Ví dụ như Triệu Oái, có thể có được cả một phòng toàn là quỷ phó, thậm chí hơn một nửa số quỷ phó trong phòng là lệ quỷ.

Đủ để cô ta đi ngang ở hai giới âm dương.

Triệu Oái chỉ biến sắc một chút, rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, hiển nhiên là cô ta cũng ý thức được mình đang kèo trên.

Vì thế cô ta thả lỏng, còn có hứng nói chuyện phiếm với Mao Cửu: “Vậy mà cậu cũng biết? Cậu thấy được hay đoán được?”

Mao Cửu: “Cả hai.”

Thái độ Mao Cửu càng thả lỏng hơn Triệu Oái, thành thạo, hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm khi đứng giữa đàn lệ quỷ. Cậu cũng làm Trương Tiểu Đạo và Angel yên tâm hơn nhiều.

Nhưng Triệu Oái lại nghĩ Mao Cửu đang giả vờ bình tĩnh, bản thân cô ta là một kẻ cẩn thận, chuyên dùng vẻ ngoài để lừa gạt người khác, cho nên cô ta nghĩ người khác cũng như thế.

Mao Cửu nói: “Để tôi đoán thử, cô đã ký quỷ khế với đám lệ quỷ trong căn phòng này. Hẵn là bắt đầu từ một năm rưỡi trước, lúc ấy cô mới vừa giết một cô bé hại cô mất công việc, mất bạn trai, suýt chút nữa điếc luôn lỗ tai, hơn nữa, cô còn phanh thây, ngụy tạo rằng cô bé bị lừa bán. Nhưng cô không ngờ được cô bé đó lại báo mộng cho mẹ mình, thậm chí nhờ đó còn tìm được quần áo, giày của cô bé, làm cảnh sát kết luận cô bé bị hại, sau đó cũng xem cô là nghi phạm, tuy cuối cùng vì cô có chứng cứ ngoại phạm nên được thả ra, nhưng có thể vì nguyên nhân gì đó khiến cô có thể nhận được ích lợi khi giết người, đồng thời từ đó về sau cô quyết định không tự ra tay nữa, vì cô biết cho dù cô có cẩn thận thế nào, che giấu thế nào thì sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn khiến cô bị lộ. Tính cách của cô rất cẩn thận, cho dù chỉ có một chút xíu nguy cơ cũng làm cô chọn từ bỏ kế hoạch. Cho nên chẳng thà tự ra tay không bằng mời chào kẻ khác để bọn họ ra tay. Nhưng bọn họ quá ngu xuẩn, cho dù cô đứng sau lưng giúp bày mưu tính kế cũng không thể tránh khỏi việc bị cảnh sát nghi ngờ, nên bọn họ không còn giá trị nữa, lúc này, cô muốn tìm kẻ khác có ích hơn.”

Mà kẻ trợ lực này là quỷ phó.

E là kế hoạch đã được suy tính từ rất lâu về trước rồi, mãi cho đến đêm nay mới bắt đầu thực hiện.

Triệu Oái híp mắt cười, cô ta bỗng thấy Mao Cửu rất thú vị. Bởi vì cậu là người đầu tiên, cũng là người duy nhất gần như nhìn thấu hết kế hoạch của cô ta, cô ta cảm thấy có lẽ chỉ có một người đàn ông như thế mới xứng để đứng bên cạnh mình.

Nhưng cô ta cũng hiểu rất rõ rằng Mao Cửu và cô ta chỉ có thể đứng ở hai phía đối lập, không phải cậu chết thì tôi mất mạng, bởi vì hai người không cùng đường, mà quan trọng hơn là Mao Cửu quá lương thiện.

Mà cô ta lại thối rữa từ trong xương cốt rồi, không có thuốc nào có thể cứu được.

Cho nên, cô ta chỉ có thể lựa chọn giết chết Mao Cửu.

“Cậu nói không sai.”

Từ nhỏ, Triệu Oái đã thông minh hơn nhiều người, cũng không có quá nhiều tình cảm đối với những thứ xung quanh. Vì lúc nhỏ biểu hiện ra ngoài bị xem là lập dị nên phải chịu rất nhiều tổn thương. Để tránh những tổn thương không cần thiết này, cô ta đành tự ngụy trang mình, trở nên càng ngày càng bình thường.

Lớp ngụy trang bình thường này giúp cô ta học hết trung học, đại học một cách bình an, nhưng lại bị một kích nghiêm trọng khi bước vào xã hội.

Mãi cho đến khi bị một đứa trẻ trêu chọc rồi giết chết nó thì cô ta mới tỉnh táo lại, cô ta được sinh ra là để phạm tội. Cô ta cực kỳ thích tiếng kêu rên, tiếng khóc lóc, cả vẻ tuyệt vọng của bọn họ, mỗi một tế bào đều đang cuồng hoan.

Lúc trước giết con bé trêu chọc mình khiến cô ta suýt nữa đã bị lộ. Sau đó cô ta nhận được rất nhiều đơn đặt hàng trên chợ đen, đám đơn hàng đó có rất nhiều yêu cầu kỳ lạ.

Có người muốn đôi mắt, có người muốn đầu người, có người muốn tử cung của thai phụ… Thiên kỳ bách quái, biến thái ghê tởm.

Nhưng lại ra một cái giá rất cao, Triệu Oái không từ chối được.

Nhưng cô ta lại không tự ra tay nữa mà là mượn sức những kẻ đã từng giết người, đưa bọn họ đến bên cạnh để mượn tay, bày mưu tính kế cho bọn họ. Khiến bọn họ vừa hưởng thụ khoái cảm giết người, tránh né được sự nghi ngờ và truy bắt của cảnh sát, vừa có thể kiếm được tiền.

Cho dù là giết chết bạn trai cũ và nữ giám đốc của mình cũng là do Hứa Mật đã từng có kinh nghiệm ra tay, cô ta rất hận tra nam và tiểu tam, thích nghe tiếng kêu rên và tiếng xin tha của bọn họ nhất.

Thật ra Triệu Oái cũng không để ý đến bạn trai cũ của mình cho lắm, nhưng trước mặt người khác vẫn giả vờ đau lòng một chút.


Sau đấy đám người này càng ngày càng tự mãn, chẳng những ngại ít tiền mà còn suýt đã bại lộ.

Cái này đối với Triệu Oái mà nói sẽ không tạo thành bao nhiêu phiền phức, nhưng cô ta ghét nhất những kẻ không thể khống chế được, cô ta vô tình biết đến quỷ khế nên đã nảy sinh một ý tưởng.

Những người bên cạnh cô ta hoặc ít hoặc nhiều đều dính mạng người trên tay, còn đều là hành hạ đến chết.

Hành hạ đến chết dễ tạo ra lệ quỷ nhất, cô ta dùng thủ đoạn nào đó phát hiện phía sau mỗi người bọn họ đều có một hay vài con lệ quỷ đi theo sau, vậy nên mới giao dịch với chúng nó, ký quỷ khế.

Giúp chúng nó báo thù, hoàn thành tâm nguyện thì chúng nó sẽ tự động trở thành quỷ phó của cô ta.

Đến nỗi con bé vô dụng, điêu ngoa thường hay đi theo cô ta cũng bị quỷ phó đầu tiên của cô ta giết chết.

Quỷ phó đầu tiên của cô ta đang ở bên chân đây, gọi cô ta là mẹ.

Triệu Oái hớn hở vuốt đứa trẻ mới khoảng một tuổi này, trấn an nó.

Đứa trẻ này là con của tên bạn trai cũ và nữ giám đốc của cô ta, bị Hứa Mật giết chết. Sau khi nó chết, Triệu Oái ký quỷ khế với nó, nó nói nó muốn biến thành người, muốn có mẹ.

Vì thế nên Triệu Oái thành mẹ của nó.

Cũng vì có con anh linh này hỗ trợ nên khi cô ta chọc trúng vài chuyện thần quái trong livestream mới có thể trốn thoát bình yên.

Là một con quỷ phó rất có ích.

Triệu Oái bế đứa trẻ đang đòi ôm bên chân lên, nở một nụ cười giả dối.

Cô ta giơ tay xem đồng hồ, giọng điệu tiếc nuối: “Sắp đến một giờ, tôi phải đi đây, còn nữa, vĩnh biệt.”

Vừa dứt lời, lệ quỷ bị nhét đầy trong phòng gào thét nhào tới bao vây đám người Mao Cửu. Mao Cửu vừa phải bảo vệ Trương Tiểu Đạo và Angel, còn phải đánh với một đám lệ quỷ, hơi có vẻ lấy trứng chọi đá.

Mà lúc này Triệu Oái đã ôm anh linh trong lòng thong thả, ung dung bước vào thang máy đi mất.

Mao Cửu bớt chút thời gian liếc nhìn Triệu Oái, đối diện với ánh mắt của cô ta, đối phương huênh hoang phất tay tỏ vẻ hẹn gặp lại.

Cậu dùng một chân đá văng con lệ quỷ gần mình nhất rồi vứt mấy lá bùa trừ tà ra, ép chúng nó lùi lại, hô lớn: “Tiểu Đạo, Angel, vào trong nhà!”

Nghe vậy, Trương Tiểu Đạo và Angel lập tức tránh khỏi đám lệ quỷ đang quấn quanh mình, chui vào trong nhà.

Mao Cửu bước nhanh tới chắn ở trước cửa, dán bùa ở giữa và hai bên trái phải trên cửa. Sau đó chờ ngay lúc đám lệ quỷ nhào đến thì lùi ra sau ba bước, lưu loát đóng sầm cửa.

Chặn đàn lệ quỷ ở bên ngoài.

Trương Tiểu Đạo và Angel đều chật vật, trong lòng còn sợ hãi hỏi Mao Cửu: “Anh Cửu, bây giờ phải làm sao? Triệu Oái chạy thoát rồi, chẳng phải rất khó để bắt lại sao?”

Mao Cửu ôn hòa nói: “Cái này thì chưa chắc.”

“Hả?”

Mao Cửu nói: “Quỷ khế mà Triệu Oái ký đến bây giờ vẫn còn một cái chưa được thực hiện.”

“Ai?”

“Hứa Văn Tinh.”

“??”

Có lẽ là vì quỷ phó đầu tiên ký quỷ khế cùng là anh linh, quá dễ có được mà còn có sức chiến đấu siêu quần, quan trọng nhất là rất nghe lời, không có ý định phản bội.

Nên sau khi Triệu Oái ký quỷ khế với một đám lệ quỷ hung mãnh rồi lại muốn ký với một đàn tiểu quỷ nữa, mà thứ đàn tiểu quỷ này muốn chẳng có gì khác ngoài việc biến thành người và có mẹ.

Triệu Oái đồng ý tìm cho bọn chúng một người mẹ, Hứa Văn Tinh là kẻ bị chọn làm mẹ của đàn tiểu quỷ nọ.

Cho nên Triệu Oái mới có thể sắp xếp cho Hứa Văn Tinh một trò chơi gọi quỷ không làm Hứa Văn Tinh chết quá thảm, quá nhanh.

Nhưng Hứa Văn Tinh đã được bọn họ cứu rồi, Triệu Oái có một cái quỷ khế bị thất bại.

Ước định của quỷ khế, người hay quỷ cũng đều không thể phá được.

Hoặc là Triệu Oái thu phục được đàn tiểu quỷ đang tức giận kia, hoặc là bị tiểu quỷ giết chết.

Quỷ phó bên người cô ta không thể nhúng tay vào, mà có lẽ cũng không muốn nhúng tay.

Nếu Triệu Oái chết rồi thì quỷ khế sẽ biến mất.

Đấy là quy tắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.