Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 115: Ở ác gặp dữ


Đọc truyện Thiên Sư Không Xem Bói – Chương 115: Ở ác gặp dữ

“Anh Cửu?”

Trương Tiểu Đạo chần chừ.

Mao Cửu thản nhiên đứng tại chỗ, không có ý định cứu người.

“Oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta không thể xen vào được.”

Đến khi quỷ đói tan hết, ở nơi đó chỉ còn một cái chén sứ trống rỗng. Ngay cả xương cốt cũng không chừa một mẩu, chân chính chết mất xác.

Trương Tiểu Đạo đi tới trước một bước thì thấy Angel đang tạm biệt đứa trẻ kia. Người phụ nữ váy đỏ bế đứa trẻ lên, lệ khí tan ra, cô ta nhìn bọn họ một cái rồi quay đi.

“Anh Cửu, chuyện này xong rồi hả?”

Mao Cửu vừa đi vừa trả lời: “Không thì sao?”

Trương Tiểu Đạo vội vàng đuổi theo: “Nhưng cặp Mẫu Tử Quỷ kia có vẻ rất thảm, hình như là vì bị hành hạ đến chết, thảm, thảm thật ấy.”

Mao Cửu chỉ mặt đất trước mặt: “Thấy gì không? Chết mất xác rồi.”

Trương Tiểu Đạo: “… Hả?”

Mao Cửu ý vị: “Quỷ đói cũng sẽ cắn nuốt đồng loại.”

Trương Tiểu Đạo chưa kịp phản ứng, cậu cẩn thận nghĩ lại mới đột nhiên hiểu ra.

Người đàn ông gõ chén kia khi còn sống bị quỷ đói gặm, sau khi chết, linh hồn cũng bị xé nát, cắn nuốt hầu như không còn.

Bình thường, khi quỷ đói gặm người sống sẽ ít khi cắn nuốt luôn linh hồn của người nọ. Nhưng khi một bầy quỷ đói hoàn toàn mất lý trí ùa lên thì ngay cả linh hồn cũng xé ra ăn luôn, cũng không biết nên nói người đàn ông kia xui xẻo hay tự làm tự chịu, trên người đeo đầy nợ mà còn dám chơi gọi quỷ ở một nơi tà môn như thế này!

Thọ tinh thắt cổ, ngại mạng mình dài.

Angel tung tăng nhảy nhót chạy về phía bọn họ, Mao Cửu đón Angel để nó ngồi lên vai mình.

Angel ngồi bên tai cậu nói một hồi, là những gì nó nghe đứa trẻ kia kể lại.

Nghe xong, Trương Tiểu Đạo lập tức không còn thấy người đàn ông kia xui xẻo nữa, rõ ràng là tự làm tự chịu, nợ máu phải trả bằng máu thôi.

Bọn họ bước vào cửa chính, đi trên hành lang chật hẹp âm u, ngay lúc quẹo vào, Trương Tiểu Đạo quay lại nhìn thì hốt cả hền.

Trước cửa, bên ngoài tòa nhà không biết từ khi nào đã có một bầy quỷ âm u với biểu cảm chết lặng vây quanh, đang nhìn thẳng bọn họ tựa như xem bọn họ đi vào địa ngục.

“Anh Cửu —”

Mao Cửu không quay đầu lại: “Không sao, chúng không vào được đâu.”

Trương Tiểu Đạo yên tâm hơn, thì ra anh Cửu cũng biết.

Angel tò mò hỏi: “Sư phụ, sao bọn họ không vào được?”

Mao Cửu: “Tòa nhà này là đạo môn, chưa mở thì bọn họ không vào được.”

Trương Tiểu Đạo và Angel nghe mà như lọt vào sương mù, không hiểu gì hết trơn. Nhưng thấy Mao Cửu không có ý muốn giải thích thì đành nhìn nhau, nhất trí ngậm miệng không hỏi nữa.

Bọn họ lên lầu bốn thì thấy một cô gái nhu nhược, váy trắng, tóc đen, yếu ớt đáng thương. Trên tay cô ta cầm một cây đèn pin và một cái điện thoại, vừa livestream vừa cười mỉm ngượng ngùng, càng ngượng ngùng thì người xem càng tặng nhiều quà hơn.

Trương Tiểu Đạo: “Em nhớ hình như cô ta là… Tiểu Lệ? Nữ sinh bị chia cho trò thay giác mạc của người chết. Thoạt nhìn… có vẻ yếu đuối.”

Mao Cửu: “Kẻ đi cùng với Triệu Oái, không thể nhu nhược như vẻ ngoài được.”


Trương Tiểu Đạo cũng thấy vậy, ngay từ đầu cậu nhìn Tiểu Lệ đã cảm thấy có một cảm giác không ổn nhưng lại không biết cảm giác này ở đâu ra, cậu chỉ… chỉ cảm thấy Tiểu Lệ từ đầu đến chân đều không thật, rất không thật.

Cậu nhìn chằm chằm vào Tiểu Lệ, thì ra mặt của Tiểu Lệ nghiêng về loại vừa dễ nhìn vừa kinh diễm. Trước đó vì vẻ ngại ngùng của cô ta lúc nào cũng cúi đầu nên không mấy ai để ý đến mặt của cô ta.

Lúc này đứng ở đây nhìn người thật cách đó không xa mới thấy mặt của cô ta đúng là đẹp thật, không hề kém hơn những minh tinh dựa vào lưu lượng trên mạng bây giờ. Hơn nữa, dáng người của cô ta cũng rất đẹp, rất chuẩn.

Cô ta mặc một bộ váy liền màu trắng tôn dáng, phụ trợ cho dáng người hoàn mỹ phập phồng, quyến rũ của cô ta, một đôi chân dài vừa nhỏ vừa trắng, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Nhưng cô ta vẫn luôn cúi đầu làm cho người ta nghĩ cô ta rất ngại ngùng.

Người bình thường khi thấy loại người này đều sẽ cảm thấy đấy là một đóa bạch liên hoa, nhu nhược, đáng thương, dáng người thanh tú. Trong đầu không chú ý đến khuôn mặt của cô ta, nhưng không ngờ dung mạo của Tiểu Lệ tinh xảo, mỹ lệ, mà dáng người cũng đẹp vô cùng.

Mà không biết tại sao, Trương Tiểu Đạo vẫn cảm thấy không đúng.

Cảm giác không ổn quá nặng.

Trương Tiểu Đạo kinh hãi nghĩ, chẳng lẽ vì mình cong nên mới cảm thấy khó chịu khi gặp gái xinh hả?

Angel hỏi Trương Tiểu Đạo: “Trương Tiểu Đạo, anh đang nhìn gì đấy?”

Trương Tiểu Đạo trả lời mà không cần nghĩ ngợi: “Nhìn Tiểu Lệ.”

Angel: “Nhìn ở đâu?”

Trương Tiểu Đạo: “Dáng người với khuôn mặt.”

Chờ đến lúc cậu load não kịp thì Trương Tiểu Đạo đã thấy Angel nhìn mình một cách khinh bỉ, đen mặt: “Không phải, anh chỉ cảm thấy người tên là Tiểu Lệ này rất kỳ lạ!”

Angel: “Lạ chỗ nào?” Lẩm bẩm, thì thầm bên tai Mao Cửu: “Rõ ràng là thấy người ta đẹp nên nổi cơn háo sắc, nhìn người ta không chớp mắt luôn mà.”

Mao Cửu: “Tiểu Đạo, cậu cảm thấy lạ chỗ nào?”

Trương Tiểu Đạo vỗ gáy, hơi không tự tin nói: “Em, em chỉ thấy có gì đó không ổn… cũng không nói được là chỗ nào, tóm lại là rất lạ. Theo lý mà nói thì cô ấy xinh đẹp như thế thì em hẳn phải thưởng thức mới đúng — ầy, Angel đừng có hiểu lầm mà, thích cái đẹp là bản tính của con người. Nhưng mà em chỉ thấy trên người Tiểu Lệ có chỗ nào đó rất không ổn, cảm giác đó làm em bỏ qua vẻ đẹp của cô ta, chỉ thấy không thoải mái, cũng không muốn đến gần cô ta mà ngược lại còn muốn cách càng xa càng tốt.”

Ngừng một lúc, Trương Tiểu Đạo hỏi Mao Cửu: “Anh Cửu, vậy là sao?”

Mao Cửu suy nghĩ rồi bỗng nói: “Tiểu Đạo, Angel, hai đứa nhìn xem trên cổ Tiểu Lệ có gì không?”

Nghe vậy hai người mới nhìn qua, nhưng hành lang quá tối, chỉ có một cây đèn pin để chiếu sáng, không thấy được cái gì cả, bọn họ chỉ phải chờ Tiểu Lệ đến gần mới xem được, may là cô ta đang đi về phía bọn họ.

Trong lúc chờ đợi Trương Tiểu Đạo mới hỏi: “Lúc trước Triệu Oái nói trên livestream là Tiểu Lệ thay giác mạc của người chết, không biết có phải thật không nữa.”

Đang nói thì Tiểu Lệ đến gần, cách bọn họ có 5 mét. Hai người Mao Cửu trốn trong góc tối, không chú ý đi tới tìm thì tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

Trương Tiểu Đạo và Angel duỗi cổ nhìn lên cổ Tiểu Lệ, nhìn một lúc lâu mới thấy rõ, đồng loạt hít sâu một ngụm khí lạnh. Alice sợ đến nỗi chui ngược vào ngực Angel, không dám ra ngoài nữa.

Tiếng động vang lên trong hành lang yên tĩnh khiến Tiểu Lệ cảnh giác nhìn sang.

Cả hai vội che miệng lại, hồi hộp dán sát vào chân tường.

Tiểu Lệ cúi đầu giơ đèn pin chiếu về phía họ nhưng chỉ thấy một cái vách tường trắng bóc trống rỗng, chẳng có gì khác nữa cả.

Động tác cảnh giác của cô ta khiến người xem livestream để ý, vội vàng hỏi xem có chuyện gì.

Tiểu Lệ vốn định nói không sao nhưng nghĩ lại thì nuốt những lời này vào, ra vẻ sợ hãi đáng thương nói: “Vừa rồi hình như nghe được tiếng gì đó làm em giật mình, em sợ quá.”

Lập tức có người xem tung một đợt quà an ủi cô ta, nhưng chỉ an ủi thôi chứ chẳng có một ai bảo cô ta cẩn thận, không ai bảo đừng đùa nữa, mau đi khỏi đó đi.


Quà được tung đến, trò chơi tiếp tục.

Tiểu Lệ đã sớm quen với cảnh tượng này rồi, khổ sở trong nháy mắt đã bị đám quà ập tới liên tục xoa dịu bớt.

Lúc này Tiểu Lệ đã xoay người đi hướng khác, đưa lưng về phía mấy người Mao Cửu.

Chờ cô ta đi khá xa rồi Mao Cửu mới hỏi Trương Tiểu Đạo và Angel: “Thấy gì đấy?”

Trương Tiểu Đạo và Angel đồng loạt vỗ ngực: “Đáng sợ vl!”

Mao Cửu nhíu mày: “Tiểu Đạo, nói xem.”

Trương Tiểu Đạo nói: “Em thấy trên cổ Tiểu Lệ có một cô gái không có mặt mũi, ngũ quan chảy máu đầm đìa, chỗ đôi mắt chỉ còn hai cái tròng. Lúc em nhìn sang còn chạm với cặp mắt đó một cái nữa, làm em sợ gần chết.”

Angel nói: “Thứ em thấy không phải một cô gái không có mặt mũi mà là một cô gái không có đôi mắt, chỗ hốc mắt trống trơn trở thành hai cái lỗ thủng chảy đầy máu.”

Trương Tiểu Đạo run rẩy, chờ da gà tạm chìm xuống rồi mới chần chừ nói: “Lúc Tiểu Lệ xoay người em còn thấy sau lưng cô ta có một cô gái khác, không, không có chân.”

Angel nói thêm vào: “Em cũng thấy một cô gái khác, không có tay.”

Một đám cô gái cụt chân cụt tay dán lên lưng của Tiểu Lệ, gần như sắp dung hợp vào thân thể của cô ta rồi lại cãi nhau muốn bò lên cổ cô ta. Mục đích có vẻ là muốn bóp chết cô ta, mà không biết vì sao cho dù cãi nhau rất to nhưng không một ai xuống tay giết Tiểu Lệ cả.

Tiểu Lệ luôn cúi đầu không phải vì ngượng ngùng mà là vì sau lưng có một đám nữ quỷ đè nặng, trọng lượng của các nữ quỷ làm cô ta không thẳng cổ được.

Trương Tiểu Đạo nói: “Không, không phải cô ta có mắt âm dương hả? Đổi giác mạc của người chết rồi không phải có thể thấy được mấy thứ sau gáy mình à?”

Nhưng sao thần sắc cô ta vẫn bình thường như thế? Cứ như không có gì xảy ra ấy?

Mà Angel lại hỏi: “Sư phụ, sao mấy chị nữ quỷ đó dán lên lưng Tiểu Lệ thế? Hơn nữa… đều khuyết thiếu tứ chi.”

Mao Cửu: “Bởi vì những bộ phận hoàn mỹ trên người của Tiểu Lệ không phải của cô ta, mà là của những cô gái bị cô ta hại chết ở sau lưng cô ta.”

Lúc trước trong chín vụ án treo có một vụ là một loạt các thiếu nữ trẻ bị giết rồi phanh thây, những thiếu nữ đã chết đó có rất nhiều người bị lột mất da mặt, có người bị móc mắt, có người bị chặt đứt tứ chi, thậm chí có người còn bị cắt mất bộ ngực.

Mà nghi phạm tên là Lỗ Lệ, một người vừa mù vừa bị bại liệt, hai chân co rút lại nhưng thân trên thì khá đẹp, dung mạo bình thường. Vì không có chứng cứ nên không thể định tội được, sau đó Lỗ Lệ mất tích, như bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Mãi sau này là Tiểu Lệ nữ thần xuất hiện trong livestream của Triệu Oái.

Mao Cửu nói: “Tiểu Đạo, lý do em cảm thấy không ổn là bởi vì lớp da mặt hoàn mỹ kia, đôi mắt, đôi chân dài đều không phải là của Tiểu Lệ, mà là cắt từ những thiếu nữ đó rồi gắn lên.”

Trương Tiểu Đạo và Angel kinh ngạc mở to miệng: “Vậy cũng được hả?”

Mao Cửu rũ mắt: “Có một vài loại tà thuật có thể làm được.”

Ở nước ngoài có vài loại tà thuật có thể dùng tứ chi của người để ráp vào, tạo ra một người hoàn toàn mới, nhưng lại tà thuật này phải cướp đoạt tứ chi của người khác mới có thể hoàn thành được.

Bởi vậy cho đến nay chúng đều bị xem là tà thuật hạ lưu.

Không chỉ ở Hoa Quốc mà ở nước ngoài, loại tà thuật này cũng bị chán ghét, bị cấm đoán.

Nhưng không ngờ Tiểu Lệ lại có thể tiếp xúc được với chúng, không biết cô ta làm sao lại được tà thuật sư giúp đỡ, hại biết bao nhiêu thiếu nữ vô tội mới đổi được một cái thân thể nhìn như hoàn mỹ nhưng thật ra rất giả tạo này.

Angel: “Vậy từ đó đến giờ cô ta đều không thấy nữ quỷ trên cổ mình sao? Hay là có phát hiện nhưng không thèm quan tâm?”

Nếu là thế thật thì Tiểu Lệ đúng là đáng sợ.


Quỷ sợ kẻ ác, kẻ ác cũng sẽ sợ quỷ, nhưng nếu có một loại người đối diện với quỷ mà không thèm biến sắc thì quỷ đúng là không làm được gì cô ta thật.

Mao Cửu: “Anh nghĩ không phải cô ta không sợ quỷ, mà là cô ta không nhìn thấy.”

“Hả? Nhưng mà không phải Triệu Oái nói cô ta thay giác mạc của người chết sao? Cô ta lừa Triệu Oái?! Cô ta không thể thấy được quỷ!”

Mao Cửu gật đầu.

Báo cáo nghiệm thi trong hồ sơ thiếu nữ bị mất đôi mắt có viết rõ ràng rằng thiếu nữ nọ bị móc mắt ra khi vẫn còn sống, đau đớn quá mà chết.

“Vậy… Đám nữ quỷ sau lưng không dám giết cô ta… có phải cũng bị lừa không? Bọn họ tưởng Tiểu Lệ thấy bọn họ nhưng không thèm sợ, cho nên mới không dám báo thù?”

Mao Cửu: “Đúng vậy.”

Trương Tiểu Đạo nhíu mày: “Vậy không phải là cô ta sẽ không bị trừng phạt sao?”

Cho dù Tiểu Lệ ra ngoài đụng phải quỷ thật thì đám nữ quỷ trên lưng của cô ta cũng có thể khiến đám quỷ bên ngoài kinh ngạc, tưởng cô ta không sợ quỷ, vậy thì bọn họ đương nhiên cũng không dám động đến Tiểu Lệ.

Như thế thì Tiểu Lệ không có gì phải sợ nữa rồi.

Mao Cửu: “Cậu dắt Alice ra ngoài lượn một vòng trước mặt cô ta.”

Trương Tiểu Đạo đang muốn hỏi tại sao thì nhìn thấy nụ cười ôn hòa cộng thêm chút tinh ranh của Mao Cửu, bỗng bừng tỉnh: “Em biết phải làm sao rồi.”

Nói xong, cậu gọi Alice ra, nắm hờ tay Alice đi tới phía trước, muốn giả vờ tình cờ đụng phải cô ta.

Trên người Trương Tiểu Đạo đeo bùa Ẩn Thân, lúc sắp đuổi kịp Tiểu Lệ thì tháo bùa ra. Nhân khí mãnh liệt ùa tới khiến đám nữ quỷ sau lưng Tiểu Lệ bỗng nhìn sang Trương Tiểu Đạo, phát ra tiếng rên rỉ vừa khó chịu vừa khát vọng.

Trương Tiểu Đạo nén sợ cố gắng bình tĩnh nắm tay Alice đi tới phía trước. Lúc đi còn cố ý tạo ra tiếng vang làm Tiểu Lệ nghe được rồi quay đầu lại nhìn.

Vừa thấy là người Tiểu Lệ lập tức thở phào một hơi.

Đám nữ quỷ vẫn luôn theo dõi Tiểu Lệ cảm nhận được, cũng cảm thấy nghi ngờ.

Trương Tiểu Đạo đứng trước mặt Tiểu Lệ, mặt không biểu cảm gì, dưới hành lang âm u có vẻ quái dị, âm trầm, cậu nói: “Làm ơn nhường đường, cô cản đường em gái tôi rồi.”

Tiểu Lệ ngẩn ra một lúc, cúi đầu xuống mà chả thấy ai cả.

Nhưng tay Trương Tiểu Đạo lại như đang nắm một bàn tay nhỏ khác, cứ như thằng điên ấy.

Tiểu Lệ đang livestream cũng lười so đo với cậu, bước tới trước một bước.

Trương Tiểu Đạo nhìn chằm chằm Tiểu Lệ: “Cô cản đường em gái tôi.”

Tiểu Lệ khựng lại trong chớp mắt, mất kiên nhẫn nhích sang một bên chừa một khoảng trống cho người đi qua, Trương Tiểu Đạo cuối cùng cũng vui vẻ nắm tay Alice đi. Đến khi quẹo sang đoạn ngoặc của hành lang thì vội lấy bùa Ẩn Thân ra dán lên người.

Nhân khí nồng như thế hẳn là đã thu hút được một đống quỷ rồi.

Mà lúc này đám nữ quỷ bị lừa suốt mấy năm cuối cùng cũng rít lên: Cô ta gạt chúng ta!!!

Cô ta không thấy chúng ta!!!

Cô ta sợ quỷ! Cô ta lừa chúng ta!! Đáng chết!!!

Các nữ quỷ vặn vẹo thân thể, lần lượt bò lên, mồm năm miệng mười ríu rít chỉ muốn xé nát Tiểu Lệ đã lừa gạt bọn họ biết bao năm nay.

Mà Tiểu Lệ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, mắng thầm: “Đồ thần kinh.”

Vừa bước tới một bước thì bỗng cảm thấy lưng nặng xuống, đè ép cô ta không bước nổi. Cô ta kinh hoảng, bên tai bỗng vang lên tiếng thét của một đống thiếu nữ, chói tai.

Vô cùng chói tai.

Tiểu Lệ cảm thấy tai mình đang đổ máu, nhưng cô ta không đi được cũng không kêu được. Cô ta phát hiện mình chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn vô số nữ quỷ thiếu hụt tứ chi, diện mạo vặn vẹo cuồn cuộn bò lên toàn thân từ trên xuống dưới, hi hi ha ha bên tai cô ta tìm về bộ phận thân thể của mình.

Tiểu Lệ như một con búp bê vải bị hỏng không thể nhúc nhích, cả người, tất cả những bộ phận đã từng mưu đoạt từ trên người kẻ khác đều bị lôi đi. Những bộ phận đã sớm liền gân liền cốt bị cưỡng ép kéo ra, đau đớn đến tận xương tủy.

Tiểu Lệ đau đớn trợn trắng mắt nhưng lại không thể thốt ra một chữ nào. Điện thoại bị rơi xuống đất vẫn còn đang bật livestream, người xem đều đang hỏi sao lại không thấy được Tiểu Lệ.


Cô ta run rẩy thân thế, sau đó tứ chi, khuôn mặt, đôi mắt bị xé rách ra như một con búp bê vải. Đám nữ quỷ kia không biết làm thế nào lại ghép chúng về trên người cô ta.

Sau đó bọn họ lại tức giận, phẫn hận xé lại lần nữa, xé rồi lại dán về, vòng đi vòng lại không ngừng nghỉ.

Đấy là báo ứng. Mao Cửu vỗ tay khích lệ Trương Tiểu Đạo và Alice: “Giỏi lắm.”

Gần như, hai kẻ chưa từng được ai (Mao Cửu) khen bắt đầu kiêu ngạo, ưỡn ngực.

Angel ghen tỵ vô cùng.

Mao Cửu nói xong thì dắt bọn họ đi tới trước, không thèm để ý đến thảm kịch nhân gian phía sau.

Báo ân báo thù, bọn họ không quản được.

Quan trọng nhất là bọn họ không muốn quản.

Lúc này, một người đàn ông mập mạp ở lầu năm, trên người không ngừng tuôn mồ hôi có vẻ rất đáng thương. Nhưng nếu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, bởi vì trong đáy mắt người đàn ông mập mạp nọ là vẻ hung tàn điên cuồng.

Hắn lấy ra một cái bình thủy tinh cỡ bàn tay, tám phần trong bình là bùn đất ẩm ướt.

Hắn vặn mở nắp bình, vươn hai ngón tay bôi bùn lên mắt mình.

Bùn đất trong đó là thi bùn gột được trên thi thể, hắn đang bôi bùn cận thi.

Đây là một trong số những cách để gặp quỷ.

Hành lang lầu sáu có một người đàn ông cao gầy đang nhìn đồng hồ, ngay lúc kim giờ, kim phút đều chỉ về hướng mười hai giờ thì bỗng cúi người xuống, nhìn ra sau qua đũng quần.

Sau đó hắn nhìn thấy một trái bóng rổ không có người chơi nhưng vẫn tự động nảy lên.

Người đàn ông cao gầy nọ đứng dậy nhìn ra sau, sau lưng chẳng có gì cả.

Hắn chần chừ cúi người xem lại lần nữa, trái bóng rổ nọ lại xuất hiện, hơn nữa cách hắn càng lúc càng xa.

Người nọ bỗng đứng dậy, hành lang yên tĩnh khiến người ta vô thức sinh sợ hãi.

Hắn nghĩ một thoáng, quyết định cúi đầu nhìn lại lần cuối. Sau đó hắn cúi người, mới vừa nhìn xuống qua đũng quần, trái bóng rổ nọ bỗng lao về phía hắn, mãnh liệt đập xuống đất rồi nảy lên, vỡ ra, một cái đầu người lao ra từ bên trong đối diện với người đàn ông.

Khoảng cách giữa đầu người và người đàn ông kia không đến hai centimet.

Đây là nhìn ngược.

Một trong những cách gặp quỷ.

Trong một gian phòng trống, có một người đàn ông đang mở dù, không thấy gì cả, nhưng hắn lại cảm thấy dù càng lúc càng nặng, giống như… có thứ gì đó đang đè ở trên.

Trong một gian phòng khác, Hứa Mật đang chải đầu trước gương. Vốn cô ta được chia trò bung dù trong nhà, nhưng người được chia nửa đêm chải đầu trước gương là một người đàn ông, nên bọn họ đổi nhau.

Hai mắt Hứa Mật không có tiêu cự, động tác chải tóc đầy máy móc, lược trong tay từ bằng gỗ biến thành một cây lược sắt sáng loáng, lạnh thấu xương, răng lược sắc nhọn loang loáng bị cô ta dùng sức chải lên, lột từng lớp da đầu xuống, mà cô ta lại như không hề cảm thấy đau đớn.

Rất nhanh sau đó, máu tươi tuôn ra xối ướt cả khuôn mặt, não trắng xóa ùa ra hòa trộn với máu tươi đỏ rực.

Vừa ghê tởm vừa đáng sợ.

Còn lại hai người khác, một cái là giả chết.

Mặc áo liệm nằm trong quan tài, một người khác cầm thiết chùy xuất hiện trước mặt người giả chết nọ.

Cách để gặp quỷ cuối cùng là… đi chết!

*******************

Đọc đoạn Tiểu Lệ có ai nghĩ đến Frankenstein khom?

Chương của tuần này tui muốn đăng vào nửa đêm lắm nhưng mà hôm qua tình cờ đọc được có người rì viu truyện, nên tui quyết định ở tốt một lần dị:>

Đu CHUANG 2021 high quá:>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.