Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 26: [song Huyền] Chẳng Có Gì Ghê Gớm Cả (trung)
Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Song Huyền Đồng Nhân
Chẳng Có Gì Ghê Gớm Cả (Trung)
Tác giả: Mqz小勺儿 (Đã có sự cho phép của tác giả)
Note: Đây là Đồng nhân, đồng nhân, đồng nhân. Quan trọng là HE (hehe T_T).
—–
Huyền quỷ đặt Sư Thanh Huyền dưới một cây hòe lớn, dùng khóa trường mệnh của hắn làm tâm trận nhốt y bên trong.
“Chờ ta ở đây, không được đi đâu”.
Tới khi hắn quay lại, Sư Thanh Huyền đang đứng ngoài trận cười hì hì với một con Bạch Thoại Tiên Nhân phía đối diện.
“Ngươi sẽ chết”. Bạch Thoại Tiên Nhân nói.
“Cảm tạ lời chúc phúc của ngài, cảm tạ lời chúc phúc của ngài”.
Hạ Huyền nhảy lên một bước dứt khoát nhanh gọn bẻ gãy đầu của Bạch Thoại Tiên Nhân.
“Ngươi không sợ sao?”. Hắn nghiêm nghị chất vấn Sư Thanh Huyền, “Không phải ngươi sợ Bạch Thoại Chân Tiên nhất à?”.
Sư Thanh Huyền liếc cái xác đầu lìa khỏi cổ, cười khúc khích.
“Ta sợ gì? Ta chẳng sợ gì cả”.
“Vậy sao?”. Hắc Thủy âm u đáp: “Ta nhớ trước kia lá gan của ngươi rất nhỏ. Rõ ràng là thần quan nhưng lại sợ quỷ. Bây giờ thành người rồi, sao lại không sợ nữa vậy?”.
“Lúc ta làm thần quan?”. Sư Thanh Huyền ngẫm nghĩ hồi lâu, như tỉnh khỏi giấc mộng, “À… Khi đó… khi đó ta có tất cả, có pháp bảo, có công đức, có bạn bè, có ca ca… Ta sợ những con quỷ kia cướp bọn họ đi mất, ta sợ bọn họ vì ta mà chết… Bây giờ ta chẳng có gì cả, chỉ còn lại cái mạng tốt cướp từ người khác này mà thôi…”.
“Ngươi chẳng giống ca ca ngươi chút nào”. Hạ Huyền than thở, “Ca ca ngươi chỉ cần còn một hơi thở sẽ tuyệt đối không nhận thua. Dù là bước qua núi xác biển máu của người trong thiện hạ cũng yên tâm thoải mái. Còn ngươi, ngươi thật sự không giống”.
Hình như Sư Thanh Huyền nghe không hiểu, ngây ngốc nhìn hắn.
Bỗng nhiên Hạ Huyền hi vọng Sư Thanh Huyền giống ca ca của y, biến thành bộ dáng hắn ghét nhất, thậm chí còn muốn Sư Thanh Huyền hận hắn, hận tới nỗi tìm hắn trả thù mỗi ngày, hận đến mức sẵn lòng đi một vòng trong núi Đồng Lô.
Nhưng hắn biết việc này là không thể.
Y là Sư Thanh Huyền, y không làm được chuyện như thế.
“Mà thôi”. Hắc Thủy lắc đầu, dắt một chuỗi dây thừng từ phía sau, bên trên trói đầy các loại quỷ lớn nhỏ, khóc lóc bi thương, điên cuồng gào thét loạn thành một đống.
“Giết bọn chúng, nhanh lên”. Hắn vừa nói vừa đặt một con dao găm vào tay Sư Thanh Huyền.
“Ta không”. Y lập tức từ chối.
“Không tới lượt ngươi nói”.
Chưa dứt lời, Sư Thanh Huyền đã xoay dao rạch về phía cổ mình. Sắc mạnh Hạ Huyền nghiêm lại, nắm lấy cổ tay y.
“Ngươi muốn làm gì?”.
“Ta muốn chết!”. Phong Sư hét khàn cả giọng, ra sức làm con thú bị nhốt vùng vẫy.
Hai người đánh nhau. Phong Sư một lòng muốn chết, Hạ Huyền không cho phép, còn sợ ra tay quá nặng, chôn luôn cái mạng nhỏ của y.
Trong lúc vật lộn, không biết ai cắt đứt dây thừng trói đám quỷ nhỏ. Bầy quỷ gào rống tỏa ra xung quanh trốn trong rừng, chỉ còn lại Hạ Huyền cùng Thanh Huyền.
“Vì sao không muốn làm quỷ?”. Hạ Huyền hỏi.
Tay chân Sư Thanh Huyền đều bị tóm lại, trong tay còn nắm chặt một con gao găm lấp lóe ánh sáng màu bạc.
“Ta muốn chết”.
“Không muốn trả thù ta sao? Ta giết ca ca ngươi”.
Sư Thanh Huyền lại khóc: “Ta xin lỗi ngươi, ta sai rồi… Cầu xin ngươi, tha cho ta với… tha cho ta đi…”.
“Ta không oán ngươi, ta đã tha cho ngươi rồi. Ta muốn ngươi được sống, biến thành quỷ sống thật dài thật lâu cũng được, tùy ngươi vui vẻ. Rút cuộc ngươi muốn cái gì!”.
“Ta muốn chết”.
Hạ Huyền lặng im.
Qua một lúc lâu, hắn đoạt lấy dao găm từ tay Phong Sư ném ra xa.
“Đi ngủ, ngày mai đưa ngươi về Hắc Thủy. Không muốn làm Quỷ vương, vậy thì không làm nữa”.
Đêm đến, bóng quỷ chập chờn, quỷ khí âm u trên trong núi Đồng Lô.
Sư Thanh Huyền nằm ngủ trên đất, Hạ Huyền ngồi bên đống lửa nhìn y.
Y mặc quần áo trắng, khéo léo cuộn người lại, vô cùng sạch sẽ, vô cùng đáng yêu.
Hạ Huyền rất ngưỡng mộ y — Trải qua nhiều như vậy, y vẫn là một đứa nhóc được ngâm trong mật đường từ nhỏ, thà tuyệt vọng cũng không muốn oán hận.
Một trận gió lạnh thổi tới, ngọn lửa dao động rồi vụt tắt.
Hạ Huyền lập tức cảnh giác, nín thở ngưng thần nhìn bốn phía xung quanh.
“Cộp… Cộp… Cộp”.
Âm thanh cọc gỗ nện xuống mặt đất từ bốn phía trong rừng truyền tới . Âm thanh càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gần, bỗng nhiên dừng lại ở cách đó không xa.
Hắc Thủy lặng lẽ rút bội kiếm âm thầm chờ nó hiện thân.
Một trận gió lạnh tấn công sau lưng hắn, Hạ Huyền xoay người đâm một kiếm nhưng hụt mất.
Hắn hơi sửng sốt, sau khi quay đầu lại nhìn con quỷ kia thì trong lòng đã rõ ràng.
—– Đó là một nữ quỷ không chân mặc áo cưới đỏ thẫm, ánh mắt hung ác.
Nàng ta không lên tiếng, chỉ muốn giết nhiều người hơn.
Hạ Huyền cũng chẳng để nàng vào mắt, hai người tranh đấu.
Nhưng chính vào lúc này, quỷ khí trong cơ thể Hạ Huyền lại bắt đầu xao động.
Núi Đồng Lô sắp mở, pháp lực của nữ quỷ kia tăng mạnh, nhìn qua Hạ Huyền đang ở thế bất lợi hơn.
“Thanh Huyền!”. Hắn quát to với thân hình nhỏ bé trên mặt đất, “Sư Thanh Huyền, ngươi tránh trước đi!”.
Vừa mới phân tâm, mũi kiếm của nữ quỷ đã quét qua bụng hắn, cho dù là quỷ cũng không tránh được đổ máu.
Phong Sư mơ màng tỉnh lại, ánh nhìn đầu tiên đã trông thấy tình cảnh trước mắt.
“Aaaaaaaaaaa!”.
Y hét to, chạy như bay vào trong rừng.
Hạ Huyền thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có vài phần mất mát. Thế tiến công của nữ quỷ ngày càng ngày càng mạnh, hắn sắp không giữ được nữa rồi.
Hay là rút lui trước thôi. Hắn nghĩ vậy.
Ai ngờ nữ quỷ kia bỗng nhiên hét lên thảm thiết. Một cái bóng trắng vọt tới sau lưng nàng ta, dao găm màu bạc đâm vào sống lưng ả từng chút từng chút một.
Là Sư Thanh Huyền.
“Aaaaaaaaaaaaa!”. Y vẫn sợ hãi hét to, trên tay vẫn không ngừng lại. Cho tới khi nữ quỷ không còn động đậy, y vẫn máy móc tiếp tục động tác rút dao ra lại đâm vào.
Hạ Huyền cúi người nắm lấy tay cầm dao của y —- Bên trên dính đầy máu, lạnh như băng còn không ngừng run rẩy.
“Được rồi”. Hạ Huyền trầm giọng nói, “Thanh Huyền, đã đủ rồi”.
Vì thế Sư Thanh Huyền lập tức quăng luôn con dao.
“Minh huynh… Hạ công tử… Ngươi không sao chứ?”.
“Không sao”.
Hạ Huyền trả lời vậy, thế nhưng một kế hoạch khác đang dần dần hình thành.
“Ai ui”. Hắn rên rỉ từ từ ngã xuống đất.
“Hạ công tử! Hạ công tử ngươi thế nào rồi!”. Sư Thanh Huyền đỡ lấy hắn, lo lắng gọi to.
“Xin lỗi, ta bị thương không nhẹ, e rằng không thể ra khỏi núi Đồng Lô rồi. Ngươi đi đi, tự mình ra khỏi đây. Đoạn đường này đều là ác quỷ, ta cũng không bảo vệ được ngươi”.
“Ta không!”. Sư Thanh Huyền lắc đầu quầy quậy, nước mắt lại rơi xuống.
Ngày hôm sau, hai người lại cùng nhau lên đường.
Một kẻ tuyên bố phải tới núi Đồng Lô khôi phục pháp lực quỷ vương, một vị nói thế nào cũng phải ở lại bảo vệ thần quan điên điên khùng khùng của y.
[Còn nữa]