Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 25: [song Huyền] Chẳng Có Gì Ghê Gớm Cả – Thượng
Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Song Huyền Đồng Nhân
Chẳng Có Gì Ghê Gớm Cả (Thượng)
Tác giả: Mqz小勺儿 (Đã có sự cho phép của tác giả)
Note: Đây là Đồng nhân, đồng nhân, đồng nhân. Quan trọng là HE (hehe T_T).
——-
Núi Đồng Lô sắp mở, Hạ Huyền cả ngày nóng ruột.
Giống như lửa thiêu đốt tim gan, da thịt như bị chiên trong chảo dầu. Có lúc hắn rất muốn lặn xuống đáy nước đen thui ngủ một giấc vài trăm năm.
Nhưng Hạ Huyền biết bây giờ không phải thời gian thích hợp để ngủ.
Trên thế gian này còn một phần tâm sự cuối cùng đang dang dở, giống như một chiếc xương cá mắc trong cổ họng của hắn, lên không được xuống chẳng xong.
—– Phong Sư điên rồi.
Sư Thanh Huyền lúc thì rúc vào góc lẩm bẩm một mình, khi lại nhìn không khí ngẩn người.
Thỉnh thoảng y hướng về phía Huyền Quỷ cười hi ha, đôi khi lại sợ đến run rẩy.
Ban đầu Hạ Huyền nhốt y cùng những kẻ điên mang bệnh thời kỳ cuối, lở loét thối rữa kia nhưng rất nhanh sau đó lại thả y ra.
Một là vì núi Đồng Lô mở rồi.
Hai là, Sư Thanh Huyền là kẻ điên nhất trong số đó.
Vùng nước đen yên ả không thấy nổi một cánh buồm đơn côi. Huyền Quỷ bước qua rừng hoang yên tĩnh, đẩy ra một cánh cửa tối om.
Trong đại điện vắng vẻ bày bốn hũ tro cốt đen bóng rất chỉnh tề, vây chung quanh chính giữa là một chiếc quan tài đen thui.
“Chào buổi sáng cha mẹ”. Hạ Huyền nhẹ nhàng chào hỏi với bọn họ. “Còn có em gái cùng vị hôn thê”. (Trứng: Xin phép để nguyên vị hôn thê, không chuyển thành vợ chưa cưới, vui lòng không thắc mắc).
Không ai trả lời hắn, Huyền Quỷ cũng chẳng thèm để ý.
Mấy trăm năm nay hắn vẫn trải qua thế này, một người ôm hận thù để sống.
Cũng chỉ là không ai trả lời mà thôi, chẳng sao cả.
Tiếng lách cách vang lên trong một góc tối, ngay sau đó là tiếng vang rào rào do xích sắt kéo lê trên mặt đất phát ra.
Hạ Huyền dời mắt khỏi hũ tro cốt sáng bóng, phát hiện Sư Thanh Huyền đã đứng trước mặt hắn từ bao giờ.
“Minh huynh…”. Mắt y sáng ngời nhìn chằm chằm Huyền Quỷ không chớp.
Trừ bỏ gầy đi đôi chút, bên ngoài khô khan đi vài phần thì Sư Thanh Huyền dường như vẫn là dáng vẻ trên đài Khuynh Tửu năm đó. Hạ Huyền đưa cho y một bộ đồ trắng mới, rất sạch sẽ, ánh mặt trời trên toàn bộ thế gian này đều chiếu lên người y.
“Minh huynh, vừa rồi ta mơ thấy ác mộng, dọa ta sợ chết rồi!”. Y vừa cười vừa lục lọi quạt xếp trong tay áo, cuối cùng chẳng tìm được cái gì.
“Thôi xong, quạt của ta mất rồi”. Y lầm bầm: “Minh huynh, Minh huynh! Ta không tìm thấy quạt? Ta ném nó đi đâu rồi?”.
“Ai biết, chắc là rơi đâu đó”. Hạ Huyền trả lời y.
“Cái này không được đâu. Ngươi ngàn vạn lần phải giữ bí mật, đừng để cho ca ca ta biết! Huynh ấy mà biết nhất định sẽ mắng ta một trận”.
“Không sợ”, Hạ Huyền lắc đầu nói: “Hắn sẽ không mắng ngươi nữa”.
Ánh sáng trong mắt Sư Thanh Huyền lập tức vụt tắt.
Y lộ ra vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt dao động dường như cũng không biết đối phương đang nói gì.
Một lúc lâu sau, hai giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ hai hốc mắt lõm sâu, chậm rãi chảy qua gò má tái nhợt.
“Đúng rồi. Ca ca ta… đã chết… đầu bị vặn xuống…”.
Y yên lặng chảy nước mắt một hồi, bỗng nhiên nhào tới ôm lấy ủng của Hạ Huyền.
“Minh huynh! Minh huynh giúp ta với! Giúp ta liên lạc vào Thông linh trận… Ta muốn tìm lão Bùi, ta muốn tìm Bùi tướng quân!”.
Từ lỗ mũi Huyền Quỷ phát ra một tiếng cười lạnh, hỏi ngược lại: “Tìm hắn làm gì?”.
“Cứu ca ca… Cầu hắn, cầu xin hắn phối hợp với chúng ta… Ca ca từng nói vậy, đi tìm Bùi tướng quân! Minh huynh giúp ta với… Cầu ngươi giúp ta với…”.
Không biết vì sao trong lòng Hạ Huyền lại dâng lên một ngọn lửa giận không tên, Sư Thanh Huyền càng cầu xin hắn thì ngọn lửa kia càng bùng cháy.
Hắn ngăn lại lửa giận trong lòng, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi gọi nhầm người”.
Sư Thanh Huyền lập tức im bặt.
Y không lên tiếng nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng vào Hạ Huyền.
Hạ Huyền hỏi lại y: “Ngươi cho là Bùi Minh cứu được ngươi sao? Hử?”.
“A… Làm sao hắn cứu được chúng ta đây?”. Phong Sư lẩm bẩm: “Ca ca từng nói, người trên đời ai cũng là tự mình lo cho mình, người khác làm sao lo nổi cho chúng ta? Trước giờ không phải tự chúng ta lo cho chính mình sao…”.
Lửa trong lòng Hạ Huyền lại bùng cháy.
“Ngươi nhìn ta!”. Tay trái hắn kéo lấy cổ áo Phong Sư, tay phải bóp chặt khuôn mặt tiều tụy của y.
“Nhìn cho rõ! Nhìn rõ ta là ai!”.
“Ngươi là…”. Sư Thanh Huyền ngây ngẩn nhìn một lúc, đột nhiên cả người phát run.
“Ngươi là Hạ Huyền! Là ngươi!”.
Y không biết góp sức lực từ đâu, nắm chặt lấy tay Hạ Huyền đang túm cổ áo mình.
“Cầu ngươi, giết ta đi!”.
Hạ Huyền hơi không khống chế được bản thân, trong lòng hắn lại bắt đầu cuống lên.
“Buông tay”. Hắn nói.
Sư Thanh Huyền không chịu, trong miệng cầu khẩn không ngừng, cầu hắn giết y.
Nắm tay Hạ Huyền giơ lên rồi lại ngừng, cuối cùng vẫn không chạm tới nước mắt rơi dài trên mặt Sư Thanh Huyền.
Hắn muốn giơ chân đá bay kẻ điên dây dưa không ngừng này đi, nhưng chân hắn không giơ lên nổi.
Hắn tưởng rằng có thể vặn bay đầu Sư Thanh Huyền như vặn đầu của Thủy Hoành Thiên, nhưng hắn không xuống tay được.
Cuộc trò chuyện không thành này lấy việc Hạ Huyền tông cửa xông ra chấm dứt.
Hắn không thể bỏ qua cho Phong Sư, nhưng cũng không thể ra tay.
“Bỏ đi, không bằng tìm thứ gì đó tiện tay, thừa dịp kết liễu tính mạng của y sớm”. Hạ Huyền nghĩ trên đường như vậy.
Nhưng hắn chợt phát hiện một cây cổ thụ sinh trưởng xanh tốt bên cạnh Hắc Thủy.
“Cái này có thể làm cho Sư Thanh Huyền một cái quạt”.
Vì vậy, quyết tâm vất vả lắm mới định được của Hạ Huyền ném đi đâu mất, chuyên tâm chặt cây. (Đm :))))) ).
Chờ hắn vác một đoạn gỗ trở về, Phong Sư lại biến mất.
“Sư Thanh Huyền!”.
Hạ Huyền lập tức luống cuống. Hắn chạy vòng quanh đảo Hắc Thủy nhanh như gió, cuối cùng tìm được y trong ngục sắt tối thui.
Sư Thanh Huyền bị một đám người điên dùng một sợi dây siết cổ, mặt đã phát xanh tím. Vậy mà y còn cười hì hì, giọng nói khàn khàn như tơ nhện khích lệ nói:
“Làm tốt lắm, chặt thêm nữa, còn thiếu chút nữa… Sắp được rồi”.
Hạ Huyền phát giận, phất tay hất đám người điên đang siết Sư Thanh Huyền bay xa mấy trượng. Những kẻ kia ô oa ô oa kêu gào, lập tức tan tác như chim xổ lồng.
“Ngươi muốn làm gì!”. Hai tay Huyền Quỷ nhấc Phong Sư lên, bốn mắt nhìn nhau.
“Muốn chết”. Sư Thanh Huyền thản nhiên, thân thể lại run lẩy bẩy như sợ rét.
Hai người trầm mặc một lúc, Hạ Huyền mở miệng trước.
“Ngươi sợ ta?”. Hắn hỏi.
“Không sợ”.
“Vậy tại sao ngươi lại run rẩy?”.
“Ta sợ ngươi không cho ta chết. Ta muốn chết…”.
“Ngươi nghĩ thật đẹp”.
“Dù sao chết là được rồi…”. Sư Thanh Huyền đáp. Ánh mắt trống rỗng đờ đẫn xuyên qua cửa sổ trong ngục sắt đen ngòm nhìn về bầu trời mờ mịt trên quỷ vực Hắc Thủy.
Đột nhiên Hạ Huyền sợ hãi, hắn cảm thấy Sư Thanh Huyền nói không sai — con người đều sẽ chết, ai cũng không có ngoại lệ.
Trừ khi biến thành quỷ.
Đã thế cứ biến y thành quỷ đi. Hắc Thủy nghĩ vậy.
Vì vậy hắn dẫn Sư Thanh Huyền đi vào núi Đồng Lô.
Dù sao hắn đã đi qua một lần, nếm trải đủ mùi vị trong đó. Lần này đưa Sư thanh Huyền vào đó, hắn nắm chắc có thể giúp y loại bỏ một vài đám cặn bã vòng ngoài.
Chẳng qua là xông vào một lần nữa, có gì ghê gớm đâu.
[Còn nữa]