Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Chương 27: [song Huyền] Chẳng Có Gì Ghê Gớm Cả (hạ)


Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 27: [song Huyền] Chẳng Có Gì Ghê Gớm Cả (hạ)


Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Song Huyền Đồng Nhân

Chẳng Có Gì Ghê Gớm Cả (Hạ)
Tác giả: Mqz小勺儿 (Đã có sự cho phép của tác giả)

Note: Đây là Đồng nhân, đồng nhân, đồng nhân. Quan trọng là HE (hehe T_T).

====
Đêm ở núi Đồng Lô không có một ánh sao.

Vạn vật đều bị bọc trong không gian hỗn độn, chẳng thấy nổi năm ngón tay, chỉ có nham thạch nóng chảy sánh đặc trong miệng núi nửa phát ra ánh sáng đỏ nóng rực.

Sư Thanh Huyền dựa lưng vào Hạ Huyền, hai người ngồi ở một tảng đá trên đỉnh núi lặng lẽ nhìn núi non xanh thẳm, cùng ngọn núi nửa sắp phun trào phía xa.

Dường như y đang suy nghĩ điều gì, bất động như một pho tượng đá.

Hạ Huyền cũng tựa vào y, hai người nương tựa lẫn nhau như cùng đi đường trước kia vậy.

Điểm khác nhau là, Hạ Huyền biết Phong Sư đã chuẩn bị xong rồi. Hắn biết, tuy rằng trước mắt vẫn còn là một người sống, nhưng quỷ khí dày đặc quanh thân, vô cùng âm hàn.

Trong lòng Hạ Huyền hiểu, Sư Thanh Huyền sẽ không chết. Ngày mai Đồng Lô mở ra, hắn sẽ cùng y nhảy xuống, chờ tới lần mở sau, quỷ giới sẽ nhiều thêm một vị Quỷ vương mới.

——— Mỗi lần núi mở chỉ có mọt con quỷ đi ra, nào ai ngờ bò ra khỏi vực sâu lại là một người một quỷ?

Cả đời Hạ Huyền giỏi nhất là tính toán, tỉ mỉ từng bước từng khâu. Có lẽ hắn đã từng thua, nhưng cuối cùng vẫn có thể xoay chuyển về cục diện ban đầu.

Cùng lắm là vào Đồng Lô thêm một lần nữa, có gì ghê gớm đâu.


Gió nóng oi ả từ miệng núi lửa truyền tới, Hạ Huyền nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay Sư Thanh Huyền.

“Sợ à?”. Hắn hỏi.

“Không sợ”. Phong Sư vẫn nhìn về phương xa.

Y vẫn chưa biết, ngày mai không chỉ có Huyền Quỷ đi vào Đồng Lô mà còn có cả thân xác phàm tục của chính mình.

“Kể về chuyện lúc trước ngươi làm thần tiên đi”. Hạ Huyền hỏi y, “Một tên đàn ông như ngươi, sao lá gan lại nhỏ đến vậy?”.

“Ta à…”. Sư Thanh Huyền chậm rãi nói. “Khi còn bé ta được nuôi như một bé gái. Bố mẹ nuôi dưỡng vô cùng bảo vệ ta, huống chi ca ca cũng ở đó, trước giờ hình như chưa có việc gì không hài lòng, cũng chưa từng có thứ gì tới dọa ta. Ngày ta gặp Bạch Thoại Chân Tiên, trời thật sự rất tối…. Trên đường núi không một bóng người, chỉ có duy nhất thứ kia đuổi theo ta. Nó nói ta sắp ngã rồi, ta thực sự đã ngã xuống. Nhưng ta không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì đó là lần đầu tiên ta nếm được mùi vị của sợ hãi… Giống như ăn phải hoàng liên sẽ không cảm thấy đồ ăn đắng sẽ đắng nữa”.

Hai người trầm mặc một lúc, Sư Thanh Huyền hỏi:

“Lúc Hạ huynh còn làm người thì thế nào?”.

“Không có gì hiếm lạ, chỉ là mọi việc không thuận lợi thôi”.

Sư Thanh Huyền lại hỏi: “Không có chuyện gì vui vẻ sao? Một chuyện cũng được”.

Hạ Huyền nghĩ rất lâu, cuối cùng mở miệng: “Chuyện vui vẻ nhất của ta, chắc là ngủ?”.
“Ngủ?”. Sư Thanh Huyền không hiểu.

“Đúng vậy, ngủ. Ngủ rồi sẽ mơ màng mê man, dường như quên hết mọi chuyện đau thấu tâm can, khi tỉnh lại có thể kéo dài hơi tàn sống tiếp. Những chuyện trước kia đau đớn tận cùng, chờ khi tỉnh dậy sẽ biến thành âm ỉ, dường như không quá đau nữa”.

“Hạ huynh, ta thật sự hy vọng mọi việc sau này của ngươi thuận buồm xuôi gió, đạt được như mong muốn”. Sư Thanh Huyền nói.

“Ta cùng ca ca ta có lỗi với ngươi. Qua ngày mai, không còn ân oán”.

Đúng vậy, không còn ân oán. Huyền Quỷ nghĩ trong lòng.


Hắn quay đầu lại, Sư Thanh Huyền đang nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt sáng rỡ.

Thì ra núi Đồng Lô cũng có sao, chỉ là ngàn năm khó gặp mà thôi.

Vì thế Hạ Huyền nắm chặt tay Sư Thanh Huyền, ngủ mất rồi.

Hắn quá mệt mỏi, từ sau khi vào núi hầu như không chợp mắt.

Nhưng từ trước tới giờ hắn chưa từng cảm thấy cuộc sống thú vị như vậy —- Lúc thành Quỷ vương không có, khi làm quan trời cũng không có.

Nếu có thể, hắn hi vọng con đường trong núi Đồng Lô này đủ dài để có thể đi cả đời. Hắn cùng Sư Thanh Huyền – hai người cùng đi, đi tới điểm cuối sẽ cùng hồn phi phách tán.

Nếu thật là vậy thì tốt biết bao.

Ngày hôm sau, núi Đồng Lô mở, quả nhiên lại là một trận chém giết.

Huyền Quỷ đỡ Sư Thanh Huyền lảo đảo xông vào trung tâm núi Đồng Lô, quần áo đen trên người hắn dính đầy máu, quần áo của Sư Thanh Huyền cũng nhuộm đầy bùn cùng nước mắt.

Thành công rồi! Trong lòng Hạ Huyền hưng phấn không thể kiềm chế.

Còn thiếu một chút nữa, tranh đoạt một lần nữa thì kế hoạch của hắn sẽ hoàn thành.

“Đứng lại!”. Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng hắn.

Hạ Huyền quay đầu, thái tử nhặt đồng nát đang đứng phía sau bọn họ, một thanh kiếm nhỏ dài chỉ hướng lưng Sư Thanh Huyền.

Sau lưng y là một thiếu niên mặc áo đỏ, không phải Huyết Vũ Thám Hoa, lại là tên kia?

Bốn người trừng mắt nhìn nhau, tất cả đồng thời cả kinh hô lớn.


Hạ Huyền nghe Hoa Thành hỏi hắn: “Hắc Thủy, sao ngươi lại tới?”.

Nhưng hắn lại để ý lời nói của Tạ Liên hơn. Y nói với Thanh Huyền: “Phong Sư đại nhân, mau tới bên ta này! Ta đưa ngươi về!”.

Đưa Thanh Huyền trở về?

Đầu óc Hắc Thủy lập tức loạn lên.

Không được, không ai được phép dẫn Sư Thanh Huyền rời đi!

“Sư Thanh Huyền! Đứng ra sau lưng ta…”.

Lời còn chưa hết, Sư Thanh Huyền đã xông ra ngoài như tên bắn.

“Hạ huynh, ngươi đi mau!”. Y vừa hét to với Huyền Quỷ vừa ôm ngang Tạ Liên chặn lại.

“Nhanh! Ngươi nhanh vào trung tâm Đồng Lô!”.

Tiếng thét của y khiến cho cả Hoa Thành lẫn Tạ Liên đều mờ mịt, chỉ có vành mắt Hắc Thủy như sắp rách ra.

“Sư Thanh Huyền, ngươi trở lại!”. Hắn vừa nói vừa xông lên, nhưng ngực lại bị hai thanh binh khí lạnh như băng ngăn trở.

“Xin lỗi, Hạ công tử. Phong Sư đại nhân không muốn đi cùng ngài, ngài ở lại đây cũng vô dụng, hãy nhanh đi đi”.

Hạ Huyền nhìn về phía Phong Sư, Phong Sư cũng nhìn Hạ Huyền. Cặp mắt kia thật đẹp, giống như những vì sao.

“Giao hắn cho ta”. Hạ Huyền nói.

Tạ Liên không động đậy, Hoa Thành đã cầm Ách Mệnh áp sát.

“Hắc Thủy, ngươi biết Ách Mệnh không lưu tình”. Hắn nói lạnh băng.

Hạ Huyền không đếm xỉa.

“Hạ huynh”, Hoa Thành nói tiếp, “Sở trường của ta là dùng võ, ngươi giỏi dùng mưu tất nhiên có thể tính toán rõ ràng đạo lý trong đó. Bây giờ chúng ta khai chiến, ngươi thấy mình có bao nhiêu phần thắng?”.


“Không thử làm sao biết được”.

Vì vậy hai người đánh nhau. Áo choàng đen tuyền bay lượn cùng quỷ ảnh màu đỏ quấn thành một đoàn. Quả thật Hắc Thủy không giỏi dùng võ nhưng hắn sẽ liều mạng, biết tính toán mưu kế, từng đường kiếm đều lộ ra mạnh mẽ ngoan độc.

Bên kia, Tạ Liên đặt Phong Sư còn đang ngây ngây ngốc ngốc trên một bãi đất trống bằng phẳng.

“Phong Sư đại nhân, ngươi ở yên chỗ này, đừng di chuyển”.

Nói xong, y xách thanh kiếm nhỏ dài nhảy vào cuộc chiến.

Y phối hợp với Hoa Thành cực tốt, kiếm thuật siêu quần, một đao một kiếm múa lên gió thổi không lọt.

Hạ Huyền đã biết, hôm nay mình thua rồi. Thua ở bước cuối cùng.

Đời người đều trong dầu sôi lửa bỏng, không khắc nào không phải tính toán. Ngu dốt từng bước bị thông minh xâm chiếm, nhỏ yếu bị hùng mạnh giẫm đạp, sinh tử luân hồi cũng không thể nào vượt qua.

Cái này chẳng có gì ghê gớm. Huyền Quỷ rõ nhất đạo lý này.

Nhưng hắn không cam lòng. Giống như một giấc mộng đẹp hắn đuổi theo mấy trăm năm, sắp tới thời khắc trở thành sự thật lại vỡ tan thành bọt nước.

Mũi kiếm ác liệt bên tai, tiếng lưỡi đao sắc bén phá không xuyên tới không thoát khỏi lỗ tai Hạ Huyền.

Hắn cũng hơi hốt hoảng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không hề gì.

Hoặc là một kiếm này giết chết hắn, mọi chuyện kết thúc từ đây.

Hoặc là hắn kéo dài hơi tàn nhặt về một cái mạng, làm lại từ đầu.

Chuyện thế này hắn đã từng trải qua nhiều rồi, cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Nhắm mắt lại, Hạ Huyền lẳng lặng hưởng thụ thời khắc an yên này. Khí nóng dung nham bỏng rát quật vào mặt thật giống như gió nam ấm áp giữa hè.

Lần sau tỉnh lại, không biết là năm nào rồi đây?

[Còn nữa]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.