Bạn đang đọc Thiên nhai minh nguyệt đao – Chương 30: Hồi 22 chương 1
Hồi 22
Công Tử Vũ
Phó Hồng Tuyết không quay đầu, cũng không động.
Hắn không thể động. Hắn đã cảm thấy một thứ sát khí không có thành trì nào có thể ngăn chận, không có lực lượng nào có thể chống đỡ, chỉ cần hắn động một cái, vô luận là động tác nào, đều có thể tạo cơ hội cho đối phương xuất thủ. Cả đến một thớ thịt chỉ cần co thắt, cũng có thể tạo một lỗi lầm trí mệnh. Tuy hắn biết rõ dạng người của Công tử Vũ, tuyệt không xuất thủ đánh sau lưng hắn, nhưng hắn không thể không phòng bị.
Công tử Vũ đột nhiên tươi cười, tiếng cười càng ưu nhã lễ độ, thốt:
– Quả nhiên không hổ là cao thủ thiên hạ vô song.
Phó Hồng Tuyết vẫn giữ vững vẻ trầm mặc.
Trác phu nhân lại nháy mắt, thốt:
– Hắn cả động cũng không động, chàng có thể nhìn ra võ công của hắn cao cường sao?
Công tử Vũ thốt:
– Bởi vì không động, cho nên mới là cao thủ thiên hạ vô song.
Trác phu nhân hỏi:
– Không động có hơn gì so với động?
Công tử Vũ đáp:
– Khó hơn nhiều.
Trác phu nhân thốt:
– Tôi không hiểu.
Công tử Vũ đáp:
– Nàng nên hiểu, nàng nếu là Phó Hồng Tuyết, nếu biết ta đột nhiên đứng đằng sau nàng, nàng sẽ làm gì?
Trác phu nhân thốt:
– Tôi nhất định sẽ giật mình.
Công tử Vũ thốt:
– Giật mình dẫn đến khó tránh khỏi phải cảnh giới đề phòng, khó tránh khỏi phải động.
Trác phu nhân thốt:
– Không sai.
Công tử Vũ thốt:
– Chỉ cần hắn vừa động, hắn đã chết.
Trác phu nhân hỏi:
– Tại sao?
Công tử Vũ đáp:
– Bởi vì hắn căn bản không biết ta xuất thủ đánh chỗ nào, cho nên vô luận hắn có động ra sao, đều có thể tạo thành sai lầm trí mệnh.
Trác phu nhân thốt:
– Một đối thủ như chàng nếu đột nhiên đến đằng sau lưng một người, vô luận là ai cũng đều khó tránh khỏi khẩn trương, cho dù người bất động, cơ bắp trên lưng cũng khó tránh khỏi co thắt.
Công tử Vũ thốt:
– Nhưng hắn thì không, ta tuy đã đứng đằng sau người y rất lâu, trên dưới toàn thân hắn không có điểm nào có biến hóa.
Trác phu nhân chung quy cũng thở dài:
– Hiện tại tôi đã minh bạch, bất động quả thật khó hơn nhiều so với động.
Người nào nếu biết có người như Công tử Vũ đứng đằng sau lưng mình, cơ bắp toàn thân vẫn còn có thể giữ vững thoải mái, thần kinh nhất định còn lạnh hơn cả băng tuyết.
Trác phu nhân đột nhiên lại hỏi:
– Hắn bất động thì chàng lại không có cơ hội xuất thủ sao?
Công tử Vũ đáp:
– Bất động là động, điểm chung kết của tất cả những động tác biến hóa, là bất động.
Trác phu nhân hỏi:
– Thay vì quá nhiều không môn lại biến thành không có không môn, bởi vì cả người đều đã biến thành không. Không không đãng đãng, hư vô phiêu diêu, cho nên chàng lại không biết nên xuất thủ chỗ nào?
Công tử Vũ cười cười, thốt:
– Đạo lý đó ta biết nàng nhất định hiểu thấu.
Trác phu nhân thốt:
– Tôi cũng biết chàng căn bản không xuất thủ, chàng nếu muốn giết hắn từ sau lưng, đã có rất nhiều cơ hội còn tốt hơn so với lần này.
Nàng mỉm cười, lại nói:
– Bởi vì mục đích của chàng tịnh không phải là muốn giết hắn, mà là muốn đả bại hắn.
Công tử Vũ đột nhiên thở dài:
– Muốn giết hắn thì dễ, muốn đả bại hắn lại khó hơn nhiều.
Y chung quy đã từ sau lưng Phó Hồng Tuyết bước tới, bước chân của y vừa an tường vừa ổn định. Ngay lúc đó, Phó Hồng Tuyết đột nhiên có cảm giác kiệt sức, mồ hôi lạnh đã thấm ướt y phục.
Hắn tuyệt không thể để Công tử Vũ phát hiện điểm đó, hắn đột nhiên hỏi:
– Ngươi vì sao lại muốn bỏ chuyện dễ mà làm chuyện khó?
Công tử Vũ trầm giọng đáp:
– Bởi vì ngươi là Phó Hồng Tuyết, ta là Công tử Vũ.
Hiện tại Công tử Vũ chung quy đã đối diện Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết lại còn chưa nhìn thấy chân diện mục của y. Nhìn sau lưng y, phong độ của y ưu mỹ, không gì lay chuyển nổi. Nhưng trên mặt y lại mang một mặt nạ bằng đồng xấu xa đanh ác.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
– Tưởng không được Công tử Vũ vẫn không dám dùng diện mạo thật để gặp người ta.
Trác phu nhân thốt:
– Ngươi lại sai rồi.
Phó Hồng Tuyết cười lạnh.
Trác phu nhân thốt:
– Cái ngươi hiện tại đang nhìn thấy, chính là diện mạo thật của Công tử Vũ.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Cái ta nhìn thấy chỉ bất quá là một cái mặt nạ.
Trác phu nhân thốt:
– Trên mặt ta không phải có mang mặt nạ sao? Có phải ngươi vừa mới chào đời đã mang bộ dạng lạnh lạnh lùng lùng không một chút huyết sắc đó? Có phải đó là diện mạo thật của ngươi?
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.
Trác phu nhân thốt:
– Kỳ thật ngươi nên hiểu rõ, vô luận là y xuất hiện dưới bộ dạng gì cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi biết y là Công tử Vũ, một điểm đó mới là quan trọng nhất.
Đó là sự thật, Phó Hồng Tuyết không thể không thừa nhận, bởi vì hắn không thể không tự hỏi mình.
– Hiện tại có phải là ta, là diện mạo thật của ta? Diện mạo thật của ta mang bộ dạng gì?
Công tử Vũ điềm đạm thốt:
– Ta tịnh không muốn nhìn diện mạo thật của ngươi, ta chỉ cần biết ngươi là Phó Hồng Tuyết, đã đủ quá rồi.
Phó Hồng Tuyết ngưng thị nhìn y, qua một hồi rất lâu, mới nói dò:
– Hiện tại ngươi biết ta là Phó Hồng Tuyết, ta đã biết ngươi là Công tử Vũ.
Công tử Vũ nói:
– Cho nên có chuyện ta hiện tại nhất định phải giải quyết.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Chuyện gì?
Công tử Vũ đáp:
– Trong bọn ta hai người, hiện tại chỉ có một người có thể sống sót.
Thanh âm của y vừa lãnh khốc vừa lễ độ, hiển nhiên đối với chính mình ngập tràn tín tâm:
– Người nào mạnh, người đó sống.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Thứ chuyện đó xem chừng chỉ có một phương pháp giải quyết.
Công tử Vũ nói:
– Không sai, chỉ có một phương pháp, từ xưa đến nay, chỉ có một phương pháp đó.
Y ngưng thị nhìn đao trong tay Phó Hồng Tuyết:
– Cho nên ta nhất định phải chính tay đánh bại ngươi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Nếu không, ngươi tình nguyện chết?
Trong mục quang của Công tử Vũ đột nhiên lộ xuất một thứ bi ai khó nói, đáp:
– Nếu không, ta không thể không chết.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ta không hiểu.
Công tử Vũ nói:
– Ngươi nên hiểu, ta không muốn người khác giết ngươi vì muốn chứng minh ta mạnh hơn ngươi. Ta nhất định phải làm người mạnh nhất thiên hạ, nếu không ta thà chết.
Trong thanh âm của y đột nhiên lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo:
– Võ lâm giống như một vương quốc độc lập, chỉ có thể cho phép một đế vương tồn tại, không phải ta, thì là ngươi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Điều này chỉ sợ ngươi sai rồi!
Công tử Vũ thốt:
– Ta không sai, có rất nhiều chuyện đều chứng minh ngoại trừ ta ra, ngươi là người võ công mạnh nhất trong đương kim thiên hạ.
Y đột nhiên quay mình, đối diện bức họa trên tường, từ từ nói tiếp:
– Ngươi có thể sống mà tiến vào căn phòng này, tịnh không phải là chuyện dễ dàng, không phải là chuyện may mắn.
Trác phu nhân nhè nhẹ thở dài:
– Tuyệt không phải.
Nhân vật trong bức họa có rất nhiều, giống như sống, bức họa phảng phất là nhiều đoạn cố sự. Trong mỗi một đoạn cố sự, đều có chung một người.
Người đó là Phó Hồng Tuyết.
Hắn vừa nhìn bức họa đã thấy mình ngay lập tức.
Khí trời u ám, tiểu trấn ở biên thùy, trên đường trường có hai người ác đấu. Một người áo trắng như tuyết, tay huy múa một thanh kiếm đỏ tươi, trong tay người kia là một thanh đao đen sì.
Công tử Vũ thốt:
– Ngươi nên nhớ, đó là Phượng Hoàng Tập.
Phó Hồng Tuyết đương nhiên nhớ, lúc đó Phượng Hoàng Tập còn chưa biến thành một thị trấn chết, đó cũng là lần thứ nhất hắn gặp Yến Nam Phi.
Công tử Vũ thốt:
– Trận chiến đó ngươi đã đánh bại Yến Nam Phi.
Đoạn thứ nhì vẽ lúc Phượng Hoàng Tập đã biến thành tử trấn, trong sương khói mênh mông, hai người quỵ trước mặt Phó Hồng Tuyết.
Công tử Vũ thốt:
– Trận chiến đó ngươi đã đánh bại Ngũ Hành Song Sát.
Sau đó là độc xà trong yên ngựa, bánh độc của Quỷ Ngoại Bà, độc tửu trên Minh Nguyệt Cao Lâu.
Trong Nghê gia phế viên hoang lương, một người trẻ tuổi đi chân không ngã gục dưới đao của hắn.
Công tử Vũ thốt:
– Đỗ Lôi vốn là hảo thủ hiếm có trong giang hồ, đao pháp của gã ma luyện trong khổ nạn mà thành, tuy chỗ kiêu căng giả tạo, ta vẫn tưởng không ra một đao của ngươi có thể giết gã.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Đao pháp giết người vốn chỉ có một đao.
Công tử Vũ thở dài:
– Không sai, niệm động thần tri, hậu phát tiên chí, dùng bất biến ứng vạn biến, một đao quả thật đã quá đủ.
Một đao đó không những đột phá tất cả chiêu thức biến hóa trong đao pháp, cũng đã đạt tới cảnh giới siêu việt về hình thức lẫn tốc độ.
Trác phu nhân nói:
– Làm ta nghĩ không ra nhất, là ngươi không ngờ có thể thoát ra khỏi địa thất của Khổng Tước sơn trang.
Khổng Tước sơn trang biến thành một đống đổ nát, Trác Ngọc Trinh đã xuất hiện trên họa. Minh Nguyệt Tâm và Trách Ngọc Trinh đi vào địa thất của Khổng Tước sơn trang, Công Tôn Đồ xuất hiện, Trác Ngọc Trinh sinh đẻ trong địa thất, Thiên Vương Trảm Quỷ Đao chém đứt đôi con ngựa đang phi, Hách Trù Tử đổ xe chặt thịt.
Nhìn đoạn cố sự đó, tay chân Phó Hồng Tuyết đã lạnh như băng.
Trác phu nhân thốt:
– Ả là một sợi dây thừng, bọn ta vốn muốn dùng ả để trói tay ngươi, trong tâm của ngươi nếu luôn luôn nghĩ về ả và hai đứa nhỏ, tay của ngươi tất bị trói chặt.
Người đôi tay đã bị trói chặt, đương nhiên không đáng để bản thân Công tử Vũ động thủ.
Trác phu nhân thở dài:
– Nhưng bọn ta lại nghĩ không ra, dưới tình huống như vậy, ngươi không ngờ còn giết được Thiên Vương Quỷ Trảm Đao.
Tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt:
– Lúc đó bọn ngươi đã chuẩn bị để cho nàng bộc lộ thân phận, vì sao còn phải giết Đỗ Thập Thất?
Trác phu nhân đáp:
– Bởi vì bọn ta còn muốn lợi dụng ả làm chuyện cuối cùng.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Bọn ngươi muốn nàng dùng hai đứa nhỏ khiến ta giao ra “Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú”?
Trác phu nhân gật gật đầu:
– Đến lúc đó bọn ta mới tin “m Dương Đại Bi Phú” tịnh không có trong tay ngươi, bởi vì bọn ta biết ngươi vì hai đứa trẻ đó, không do dự có thể làm bất cứ chuyện gì.
Nàng hít một hơi, lại nói:
– Chỉ tiếc ngươi không ngờ đã luyện thành Đại Di Huyệt Pháp, không ngờ không chết dưới tay ả, ngươi không ngờ lại không đang tâm xuống tay giết ả.
Bức họa trên tường xuất hiện nữ nhân sặc mùi hoa lài Tiểu Đình đang nhờ lã o bà hàng xóm giết gà, đang múc canh gà đút vào miệng Phó Hồng Tuyết, đầu hẻm mua rượu, lão heo mập chủ quán đang nhìn ngực ả, khóe miệng hé nụ cười dâm đãng bỉ ổi. Lão lại gục trong căn phòng nhỏ.
Trác phu nhân thốt:
– Đến lúc đó, bọn ta vốn đã không còn nghĩ đến ngươi, cho là cho dù ngươi còn có thể giết người, cũng chỉ bất quá là một đao phủ thủ cuồng điên, đã không đáng để Công tử Vũ đối phó.
Người Công tử Vũ muốn đối phó chỉ bất quá là người mạnh nhất trong võ lâm.
Trác phu nhân nói tiếp:
– Nếu quả ngươi đã không còn là người mạnh nhất trong võ lâm, cho dù có chết trong nhà xí, bọn ta cũng không quan tâm đến, cho nên lúc đó bọn ta đã chuẩn bị sai người đến giết ngươi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Chỉ sợ người có thể giết ta cũng không nhiều.
Trác phu nhân nói:
– Bọn ta ít ra cũng biết một người.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ai?
Trác phu nhân đáp:
– Chính ngươi.
Phó Hồng Tuyết lập tức nhớ đến thanh âm tuyệt vọng khổ não, làm cho người hoàn toàn mất hết ý chí cầu sinh. Vô luận là ai đều tưởng không được hắn cho đến lúc đó không ngờ còn có dũng khí sống còn, có lẽ bởi vì hắn có thứ dũng khí đó, cho nên mới có thể sống cho đến hiện tại. Nếu quả cả chính hắn tự mình đánh bại mình, hà tất Công tử Vũ phải xuất thủ?
Công tử Vũ thốt:
– Cho nên hiện tại đã quá minh bạch, ngươi có thể sống cho đến giờ phút này, tuyệt không phải là vận khí.
Phó Hồng Tuyết hỏi lại:
– Ngươi làm như vậy, chỉ vì nhất định phải chứng minh ngươi mạnh hơn so với ta?
Công tử Vũ đáp:
– Không sai.
Nhãn tình của y đột nhiên lộ xuất một vẻ bi ai không nói được:
– Bởi vì chỉ có người mạnh nhất mới có thể hưởng thụ tất cả, ngươi nếu có thể thắng ta, tất cả đều thuộc về ngươi.
Phó Hồng Tuyết hỏi lại:
– Tất cả?
Trác phu nhân đáp:
– Ý tứ tất cả đó, là tất cả những cái gì có thể tưởng được, không những bao gồm tất cả tài phú, vinh dự, quyền lợi, mà còn gồm cả ta.
Nàng mỉm cười, nụ cười ôn nhu điềm mật:
– Chỉ cần ngươi có thể thắng chàng, cả ta cũng đều thuộc về ngươi.
Đẩy cửa đi ra, là một con đường dài thăm thẳm, chừng như nhìn không thấy tận cuối đường. Công tử Vũ đã đẩy cửa bước ra, rồi lại quay mình:
– Mời, mời đi theo ta.
Trác phu nhân còn chưa cất bước, Phó Hồng Tuyết đã đi ra.
Hiện tại bọn họ đã đi đến tận cuối đường.
Cuối đường làm một cửa gỗ điêu khắc hoa lá, vừa tinh mỹ, lại nặng trọng trùng, bước vào là thấy một tòa đại sảnh rộng lớn, trong đại sảnh có một thạch đài rộng rãi, bốn góc có bốn ngọn đuốc khổng lồ.
Công tử Vũ chầm chậm leo lên, đứng giữa thạch đài:
– Đây là nơi bọn ta quyết đấu.
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Rất tốt.
Thạch đài bình thản, đuốc cháy sáng choang, vô luận có đứng ở đâu, vô luận đối diện phương hướng nào, cũng đều y hệt nhau. Trong phòng thậm chí cả một chút gió cũng không có, sự chuẩn bị và tốc độ lúc xuất thủ tuyệt không chịu một ảnh hưởng ngoại lai nào.
Công tử Vũ hiển nhiên tịnh không muốn chiếm tiện nghi về mặt thiên thời địa lợi.
Có thể làm được một điểm này đã không dễ dàng gì.
Hai bên thạch đài, mỗi bên có ba cái ghế rộng rãi thoải mái, đặt cách đài đúng bảy thước.
Công tử Vũ thốt:
– Lúc bọn ta giao thủ, chỉ có thể để sáu người theo dõi, cũng là chứng nhân cho trường quyết đấu có bọn ta, ngươi có thể tuyển chọn ra ba vị.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Bất tất.
Công tử Vũ nói:
– Chuyện cao thủ tương tranh thắng bại thường quyết định trong một chi tiết rất nhỏ, có bằng hữu của mình chiếu cố bên cạnh luôn luôn an tâm hơn, sao ngươi lại bỏ qua quyền lợi đó?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Bởi vì ta không có bằng hữu.
Công tử Vũ ngưng thị nhìn hắn:
– Quyền lợi đó ngươi không thể giữ, trong những người ta chọn, nếu quả có người làm cho ngươi bất an, ngươi lúc nào cũng có thể cự tuyệt.
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Rất tốt.
Công tử Vũ nói:
– Cả ngày ngươi đã mệt mỏi, tinh thần thể lực đều không tránh khỏi suy yếu, nên cần thời gian an dưỡng, cho nên ngày giờ quyết đấu, cũng để ngươi lựa chọn.