Thiên nhai minh nguyệt đao

Chương 31: Hồi 22 chương 2


Bạn đang đọc Thiên nhai minh nguyệt đao – Chương 31: Hồi 22 chương 2

Phó Hồng Tuyết đắn đo, hỏi:
– Sáng ngày mai thì sao?
Công tử Vũ đáp:
– Rất tốt.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Sáng mai ta trở lại.
Công tử Vũ nói:
– Ngươi bất tất phải nói, ta đã chuẩn bị phòng ốc y phục để ngươi có thể an tâm hưu dưỡng, tuyệt không có người quấy rầy ngươi, ngươi nếu có cần gì, bọn ta cũng có thể phụ trách thay ngươi lo cho chu đáo.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Xem ra đây đích xác là một trường quyết đấu rất công bình.
Công tử Vũ nói:
– Tuyệt đối.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Quan tài của ta nghĩ tất ngươi cũng đã chuẩn bị hoàn hảo rồi.
Công tử Vũ không ngờ tịnh không phủ nhận, thốt:
– Đó là một cỗ quan tài gỗ thượng hạng, đặc biệt mang đến từ Liễu Châu, ngươi nếu muốn nhìn qua, ta cũng có thể dẫn ngươi đi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi đã coi qua?
Công tử Vũ đáp:
– Ta đã coi qua.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi rất mãn ý?
Công tử Vũ đáp:
– Rất mãn ý.
Phó Hồng Tuyết điềm đạo thốt:
– Vậy là đủ rồi.
Phản ứng của Công tử Vũ càng bình đạm hơn:
– Hiện tại ngươi có lẽ chỉ muốn thấy giường của ngươi.
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Đúng.
Màn cửa sổ làm bằng tơ nhung hoa lệ, che giấu ánh mặt trời làm cho trong phòng mờ tối như hoàng hôn.
Bên ngoài chỉ nghe vang lên tiếng bạt kiếm đơn điệu ngắn gọn, Phó Hồng Tuyết đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Hồi nãy hắn không ngờ đã ngủ. Hắn tịnh không bị tiếng kiếm đánh thức, hắn đột nhiên tỉnh dậy vì trong phòng có người.
Bóng người thon thả, dựa vào cửa sổ, lưng quay về phía hắn, vận tơ bào nhu nhuyễn, ngờ ngợ thoáng thấy eo nàng thon thả, chân dài như bút.

Nàng biết Phó Hồng Tuyết đã tỉnh, tịnh không quay đầu, lại thở dài nhè nhẹ, dịu dàng nói:
– Lại một ngày trôi qua, ngày nối ngày, năm nối năm, ngày tháng vì sao phải trôi qua?
Thanh âm ưu nhã cao quý, phong thái ưu mỹ nhu hòa, lại mang đến một vẻ mệt mỏi khó nói.
Phó Hồng Tuyết không có phản ứng.
Trác phu nhân chầm chậm nói tiếp:
– Có lẽ ngươi nghĩ ta căn bản không nên đến, ta còn là vợ của y, nhưng con người đó ta thật sự đã quá tởm lợm, cho nên…
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Cho nên ngươi hy vọng ta có thể đánh bại y?
Trác phu nhân đáp:
– Không sai, ta đích xác hy vọng ngươi có thể đánh bại y, bao nhiêu năm qua, ngươi là người duy nhất có cơ hội có thể đánh bại y, sau khi ngươi đánh bại y, sinh hoạt của ta mới cải biến được.
Trác phu nhân nói tiếp:
– Tất cả.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Thậm chí cả làm vợ y cũng không ngoại lệ?
Trác phu nhân đáp:
– Đúng.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên cười lạnh:
– Ngươi đã không là một người vợ hiền, y cũng bất tất phải mạo hiểm như vậy.
Trác phu nhân thốt:
– Nhưng y phải chứng minh y mạnh hơn ngươi.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
– Chứng minh cho ai xem? Ở đây còn có vị chúa tể nào điều khiển mệnh vận của y? Có phải y phải làm như vậy, cũng bởi vì không có đất lựa chọn?
Trác phu nhân đột nhiên quay đầu, ngưng thị nhìn hắn, ánh mắt mỹ lệ tràn đầy vẻ kinh ngạc, qua một hồi lâu, mới thở dài:
– Người sao lại có ý nghĩ đó?
Phó Hồng Tuyết hỏi ngược:
– Ngươi nếu là ta, ngươi có nghĩ như vậy không?
Trác phu nhân thốt:
– Ta ít nhất ra không thể loạn tưởng như ngươi, ta một mực chỉ nghĩ tới chuyện có thể đánh bại y.
Nàng từ từ bước qua, eo mềm mại, sóng mắt như mặt nước hồ thu:
– Ta tuy không thể coi là một người vợ hiền, lại là một nữ nhân rất tốt, ngươi cũng nên thấy.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ta không thấy.
Trác phu nhân thở dài:
– Hiện tại ngươi nên nhìn lại.

Câu nói vừa dứt, tơ bào trên người nàng đã rơi xuống.
Hô hấp của Phó Hồng Tuyết đình đốn, hắn không thể không thừa nhận thân thể nàng đích xác hoàn mỹ vô cùng. Một nữ nhân cao quý, đột nhiên lõa thể trước mặt mình, thứ dụ hoặc đó càng làm cho người ta khó lòng kháng cự.
Nàng đứng lặng ở đầu giường, nhìn hắn:
– Chỉ cần ngươi có thể chiến thắng, tất cả đều thuộc về ngươi, nhưng hiện tại còn chưa được.
Sắc mặt Phó Hồng Tuyết đã ửng hồng. Hắn biết trên thân thể mình đã có biến hóa, hắn biết hắn nhất định cũng đã có chú ý.
Hoàng hôn mỹ lệ, trong phòng an tĩnh, ngập tràn hương thơm ưu nhã bay ra từ trên người nàng.
Hắn vẫn còn là nam nhân.
Nàng lại đã mặc áo, dịu dàng bước đi, ra khỏi cửa, đột nhiên quay đầu cười một tiếng:
– Hiện tại ta còn chưa là của ngươi, nhưng nếu ngươi cần, ta có thể sai người bồi tiếp chàng.
Song thủ Phó Hồng Tuyết nắm chặt lại, đột nhiên hỏi:
– Trác Ngọc Trinh có ở đây không?
Trác phu nhân gật gật đầu.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Gọi nàng đến đây, đến ngay lập tức.
Trác phu nhân giật mình nhìn hắn, chừng như cả trong mộng cũng tưởng không được hắn lại đề xuất yêu cầu đó.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
– Ngươi đã có nói qua, chỉ cần ta muốn cái gì, bọn ngươi đều có thể lo cho ta chu đáo.
Trác phu nhân lại cười, trong tiếng cười dâng lên ý tứ quỷ bí không tả được:
– Ngươi vì sao nhất định phải chọn ả? Ngươi vì sao không chọn Minh Nguyệt Tâm?
Thân hình Phó Hồng Tuyết đột nhiên cứng đơ.
Trác phu nhân thản nhiên hỏi:
– Ngươi nghĩ không ra nàng còn chưa chết?
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ta…
Trác phu nhân nói tiếp:
– Ả cũng ở đây, có muốn ta dẫn ả tới không?
Nàng đột nhiên trầm mặt, lạnh lùng thốt – Ta biết ngươi không muốn, người ngươi muốn là Trác Ngọc Trinh, ngươi luôn luôn thích thứ nữ nhân đê tiện độc ác như ả.
“Bình” một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại. Lúc nàng quày quả bước đi, đã không còn quay đầu trở lại.
Nàng vì sao lại đột nhiên biến thành xung động phẫn nộ như vậy? Chỉ vì Phó Hồng Tuyết muốn tìm Trác Ngọc Trinh?
Nữ nhân giảo hoạt lãnh tĩnh, thông thường không giận dữ như vậy.
Phó Hồng Tuyết ngẫm nghĩ. Người khác vì trận chiến này mà trả một cái giá rất cao, hắn nếu vì nữ nhân mà phiền não, có phải là quá ngu xuẩn?
Nhưng hắn vẫn không thể không nghĩ tới Minh Nguyệt Tâm. Nàng nếu quả thật còn chưa chết, lọt vào trong tay đám người đó, tao ngộ có lẽ so với chết còn bi thảm hơn.

Một mình hắn, hắn làm sao mới có thể vạch trần hết mọi bí mật, mới có thể gặp lại Minh Nguyệt Tâm? Nghĩ đến đó, hắn mới phát hiện mình đã lâu không nghĩ đến nàng.
Đang tự hỏi mình trong căn phòng tối tăm, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
– Ai?
– Là Trác cô nương, Trác Ngọc Trinh cô nương.
Hai a đầu dẫn Trác Ngọc Trinh tiến vào.
Nàng ăn mặc rất đẹp, trên đầu tóc đen nhánh cắm đầy châu ngọc, áo dài đỏ tươi là đà trên sàn, nhìn không khác gì mỹ nhân Vương Chiêu Quân phụng chỉ cống Hồ.
Hiện tại nàng đương nhiên đã không cần phải làm ra bộ dạng đáng thương khổ sở, nàng lạnh lùng nhìn Phó Hồng Tuyết, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình gì.
Đám a hoàn đặt lồng đèn xuống, cười cười lẳng lặng bước ra.
Trác Ngọc Trinh đột nhiên lạnh lùng hỏi:
– Ngươi gọi ta đến?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Tìm ta để báo thù?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ta tìm ngươi, chỉ vì ta vốn đã có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Hiện tại thì sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Hiện tại ta đã không muốn hỏi, cho nên ngươi có thể đi rồi.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Ngươi không muốn báo thù?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Có nghĩ qua.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
– Ngươi cũng không muốn ta lên giường?
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng. Hắn tịnh không trách nàng, nàng nói như vậy, cũng tịnh không làm người ta kinh ngạc.
Một nữ nhân như nàng, nếu biết mình không thể dùng hành động để làm tổn thương người khác nữa, luôn luôn dùng lời nói tàn nhẫn để tấn công người ta. Nàng làm tổn thương người ta, có lẽ chỉ bất quá vì muốn tự bảo vệ mình.
Hắn tịnh không trách nàng, chỉ đột nhiên có cảm giác rất mệt mỏi, chỉ hy vọng nàng mau đi ra. Hắn đột nhiên phát hiện những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ có trận chiến sáng ngày mai mới là quan trọng nhất. Hắn nhất định phải đánh bại con người tới giờ phút này còn không ngừng bạt kiếm đó, chỉ có chiến thắng con người đó, hắn mới có thể vạch trần hết mọi bí mật, mới có thể gặp lại Minh Nguyệt Tâm.
Nhưng Trác Ngọc Trinh vẫn còn đứng đó, nhìn hắn chằm chằm, trong mắt dâng đầy nỗi bi ai và oán hận, đột nhiên hỏi:
– Ngươi căn bản vốn không để ta trong tâm, hà tất nhất định muốn ta đến?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Cho dù ta không nên gọi ngươi đến, hiện tại ngươi có thể đi ra như trước được rồi.
Trác Ngọc Trinh thốt:
– Không như trước.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Không như trước?
Trác Ngọc Trinh đáp:
– Không như trước, không còn như trước…
Nàng chừng như căn bản không nghe Phó Hồng Tuyết hỏi cái gì, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần, nước mắt đột nhiên lăn dài trên má.

Người nàng cũng ngã quỵ.
Áo dài đỏ tươi hở ra, để lộ màu máu đỏ tươi.
Là máu thật. Máu tươi đã nhuốm đỏ thân thể lõa lồ của nàng. Toàn thân nàng trên dưới cơ hồ đều không còn nơi nào da thịt còn hoàn chỉnh.
Người Phó Hồng Tuyết đứng lên, tâm lại đã trầm hạ.
Trác Ngọc Trinh nghiến răng:
– Hiện tại ngươi nên tự hiểu, tại sao không còn như trước…
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Bởi vì ta muốn ngươi đến, ả hành hạ ngươi ra bộ dạng này?
Trác Ngọc Trinh cười:
– Kỳ thật ngươi nên biết rồi, ả tuy không để ngươi đụng đến ả, nhưng ả cũng không chịu để ngươi đụng đến nữ nhân khác, bởi vì…
Tiếng cười của nàng còn bi thảm hơn so với tiếng khóc, nàng còn muốn nói nữa, nhưng cả một chữ cũng đều vô phương nói tiếp.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Vì sao? Vì sao?
Trác Ngọc Trinh lại cười. Mắt đã trợn trắng. Một mùi thuốc nồng nặc tản ra từ trong áo dài. Nàng chết tịnh không thống khổ, bởi toàn thân trên dưới của nàng đều bị dược vật của Trác phu nhân kềm chế.
Nghe nói ở miền Thiên Trúc xa xôi, vùng đất phì nhiêu bờ Nê La Hà, có sinh trưởng một loại hoa vừa kỳ dị vừa mỹ lệ, gọi là “anh túc”, không những có thể làm chất ma túy cho nhục thể, cũng có thể làm chất ma túy cho linh hồn.
Làm sao mà không có những nữ nhân giống như loại hoa đó, dòng máu tuần hoàn trong thân thể cao quý ưu nhã, so với tinh hoa anh túc còn độc hơn.
Trác phu nhân là loại đó.
Nàng cùng Phó Hồng Tuyết gặp nhau còn chưa tới nửa ngày, vì sao lại có thứ đố tật cuồng điên như vậy?
Người không yêu, làm sao ghen tuông như vậy? Người tương kiến mới chỉ nửa ngày, làm sao yêu được?
Phó Hồng Tuyết từ từ đứng dậy, chầm chậm đi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Nếu quả cửa đã khóa từ bên ngoài, nếu quả cửa bị chận lại, hắn cũng không ngạc nhiên. Trong tâm hắn đã có chuẩn bị. Vô luận dưới tình huống nào, chuyện gì, hắn đều đã có chuẩn bị chào đón.
Nghĩ không ra hắn nhẹ nhàng đẩy đã mở được cửa. Bên ngoài cửa không có người, con đường dài thoai thoải cũng không có người, chỉ có tiếng bạt kiếm đơn điệu ngắn gọn còn vang vọng không ngừng.
Hắn lần theo phương hướng tiếng động truyền đến mà đi, con đường dài khúc chiết, khoảng cách giữa những gian nhà rất xa, cũng không biết đi qua bao nhiêu lối rẽ, hắn mới thấy một cánh cửa. Trong cửa tĩnh lặng, không có tiếng người, cũng không có tiếng bạt kiếm.
Hắn đẩy cửa bước vào. Hắn lại đã quay về căn phòng mà hồi nãy hắn đi ra, Trác Ngọc Trinh gục trong vũng máu đã không còn thấy.
Trong phòng vẫn u tĩnh, tuy thiếu người, lại có nhiều đồ ăn.
Hiện tại chính là giờ ăn. Sáu món đồ ăn tinh trí, còn nóng hổi, còn có một tô bánh bao, một tô cháo, rượu Khai Phong còn chưa khui.
Hiện tại hắn thật sự rất cần uống một chút rượu, nhưng hắn lại đi ra ngoài.
Con đường vẫn như trước, tĩnh mịch như trước, bước đi của hắn đã không còn như trước. Hắn vốn đi rất chậm, hiện tại đi rất nhanh, vốn đi về bên phải, hiện tại đi về bên trái.
Lại không biết đã đi qua bao nhiêu khúc rẽ, hắn lại thấy một cánh cửa, trong cửa tĩnh mịch không có tiếng động. Cánh cửa đó, hình thức điêu khắc hoàn toàn một cách, chỉ bất quá lúc hắn đi ra, tịnh không có đóng cửa, cánh cửa đó lại đã đóng kín.
Hắn đẩy cửa tiến vào, hắn đã tự nhắc mình ba lần, nhất định phải nhẫn nhịn, nhất định phải tỉnh táo. Nhưng khi hắn tiến qua cánh cửa đó, vẫn không tránh khỏi không thoải mái, bởi vì hắn vừa vào lại thấy những món đồ ăn mà hồi nãy hắn thấy trước khi đi ra, vẫn còn nóng, so với hồi nãy còn nóng hơn.
Bên dưới hồ rượu lại có dằn một mảnh giấy, nét chữ rất xinh đẹp, hiển nhiên là nét chữ của nữ nhân.
“Minh nguyện vốn vô tâm, hà tất phải đi tìm nguyệt?” Ăn no có thể ngũ kỹ, cũng nên ăn uống một mình.
Phó Hồng Tuyết nhất định phải miễn cưỡng ngồi xuống, bởi vì hắn đã phát hiện, vô luận đi cách nào, kết quả đều như nhau, hắn quay về tới nơi, là vẫn thấy đồ ăn xem ra vĩnh viễn đều không nguội lạnh.
Phó Hồng Tuyết cũng muốn miễn cưỡng ăn một chút, nhưng đợi đến lúc hắn cầm đũa lên, mới phát hiện có điểm không giống; hồi nãy sáu món đồ ăn hắn thấy trên bàn, kỳ trung có cá chiên bột, còn có sườn ram chua ngọt, tuy hắn chỉ nhìn qua một lần, nhưng hắn nhớ rất rõ, hắn đối với mùi dấm chua rất đặc biệt mẫn cảm, nhưng hiện tại sáu món đồ ăn này lại toàn là món khác, cả tô cháo cũng biến thành một tô cơm.
Hắn chung quy phát hiện nơi đây tịnh không phải là căn phòng mà hắn đi ra hồi nãy. Mỗi căn phòng ở đây, không những cửa giống hệt, bàn ghế trang trí bên trong cũng hoàn toàn một dạng, cả sáng tối hắn cũng đều không phân biệt được, hắn nguyên lai ở trong căn phòng này? Hay là căn phòng hồi nãy?
Khăn trải giường nhàu nhăn, hiển nhiên đã có người nằm lên. Người nằm trên cái giường này, là hắn hay là người khác?
Nếu không phải là hắn, thì là ai?
Địa phương kỳ quái thần bí này, là do ai làm chủ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.