Thiên nhai minh nguyệt đao

Chương 29: Hồi 21 chương 2


Bạn đang đọc Thiên nhai minh nguyệt đao – Chương 29: Hồi 21 chương 2

Phó Hồng Tuyết đáp:
– Không muốn.
Trác phu nhân hỏi:
– Trên thế gian quả thật không có chuyện gì có thể để cho ngươi động tâm sao?
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng. Hắn nếu cự tuyệt hồi đáp, lập tức ngậm miệng, ngậm rất chặt.
Trác phu nhân thở dài:
– Ta vốn đã nghĩ ngươi ít ra cũng nhìn mấy thứ vũ khí này, người đã từng đến đây, đều rất có hứng thú đối với những vũ khí này.
Những vũ khí đó quả thật đều là tinh phẩm, muốn thu thập những thứ vũ khí đó đích xác không phải dễ dàng, có thể nhìn thấy cũng không dễ dàng. Thứ cơ hội đó, người luyện võ rất ít khi chịu bỏ qua.
Nàng đột nhiên quay lại đi đến lấy trên tường một thanh thiết kiếm đen sậm, nặng trọng trùng, hình dáng cổ kính:
– Ngươi có nhận ra thanh kiếm này ai dùng không?
Phó Hồng Tuyết chỉ nhìn một cái, lập tức đáp:
– Đó là kiếm của Quách Tung Dương.
Hắn vốn tịnh không muốn nói chuyện, lại nhịn không được phải nói ra, hắn không thể bị nàng xem là người vô tri.
Trác phu nhân mỉm cười:
– Quả nhiên là nhãn lực tốt.
Ý tán thưởng trong câu nói đó tịnh không nhiều, thiết kiếm của Quách Tung Dương tung hoành thiên hạ, xếp hạng tư trong Binh Khí Phổ, người không nhận ra thanh kiếm đó thật sự cũng không nhiều.
Trác phu nhân thốt:
– Đó tuy chỉ bất quá là một vật phổ tạo, nhưng hình trạng, phân lượng chiều dài, thậm chí cả sắt dùng để luyện kiếm, đều tuyệt đối hoàn toàn cùng một dạng với thiết kiếm của Quách Tung Dương.
Trong nụ cười của nàng không khỏi để lộ vẻ đắc ý:
– Cả tua vải trên chuôi kiếm cũng là do bản thân nãi nãi của Quách gia kết thành, ngoại trừ thiết kiếm gia truyền của nhà bọn họ ra, chỉ sợ khó tìm ra thanh thứ ba.
Nàng treo thanh kiếm lên, lại cúi mình nhấc một ngọn trường tiên, lấp lánh như mắt chim, uyển chuyển như linh xà.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Đó là binh khí của Tây Môn Nhu, Tiên Thần Xà Tiên, xếp hàng thứ bảy trong Binh Khí Phổ.
Trác phu nhân mỉm cười:
– Ngươi đã nhận ra ngọn xà tiên này, đương nhiên cũng nhận ra Kim Cương Thiết Quải của Cát Cương.
Nàng treo trường tiên lên, lại cúi mình cầm một đôi lưu tinh chùy gần cây Kim Cương Thiết Quải.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Phong Vũ Song Lưu Tinh, đứng hàng thứ ba mươi tư trong Binh Khí Phổ.
Trác phu nhân thốt:
– Hảo nhãn lực.
Lần này khẩu khí của nàng đó có nhiều phần tán thưởng, đột nhiên đi đến góc tường, lượm đôi thiết hoàn:
– Kim Tiền Bang ngày xưa xưng bá võ lâm, bang chủ Thượng Quan Kim Hồng uy chấn thiên hạ, đây là Long Phụng Song Hoàn của lão.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Không phải.
Trác phu nhân hỏi lại:
– Không phải?
Phó Hồng Tuyết đáp:

– Đó là Đa Tình Hoàn, là vũ khí độc môn của môn hạ đệ tử Tây Bắc Song Hoàn Môn.
Trác phu nhân hỏi:
– Vũ khí giết người, làm sao lại gọi là Đa Tình?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Bởi vì một khi nó chạm vào binh khí của đối phương, là dính chặt phá quấy không rời, giống như người đa tình.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của hắn đột nhiên lộ xuất biểu tình kỳ quái, nói tiếp:
– Chung tình, dính chặt phá quấy tới tận xương tủy, sóng xói đá mòn, tới chết mới an nghỉ, người đa tình làm sao mà không phải là người giết người cho được.
Trác phu nhân thở dài nhè nhẹ, thốt:
– Chung tình, không chết không ngừng nghỉ, có lúc không những hại người khác, còn hại tới chính mình.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Chỉ sợ thông thường toàn là hại chính mình.
Trác phu nhân chầm chậm gật gật đầu:
– Không sai, thông thường đều hại chính mình.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau. Qua một hồi rất lâu, Trác phu nhân mới cười ngọt ngào:
– Những binh khí đó có cái nào ngươi không nhận ra không?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Không.
Trác phu nhân điềm đạm thốt:
– Mỗi thứ vũ khí đó đều có lai lịch, đều từng trải qua một thời oanh động giang hồ, muốn nhận ra chúng, cũng không phải là chuyện quá khó.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Trên thế gian vốn không có chuyện gì là thật sự khó khăn.
Trác phu nhân thốt:
– Chỉ tiếc có những binh khí tuy đã từng danh chấn thiên hạ, giết người vô số, lại từ đó đến giờ chưa có ai có thể thật sự thấy qua diện mục, ví dụ mà nói…
Phó Hồng Tuyết tiếp lời:
– Tiểu Lý Phi Đao?
Trác phu nhân đáp:
– Không sai, Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát, cả Thượng Quan Kim Hồng võ công hiệu xưng vô địch, cũng đều khó tránh khỏi chết dưới đao, đích xác có thể cho là thiên hạ đệ nhất danh đao.
Nàng lại thở dài, thốt:
– Chỉ tiếc cho tới hiện tại, cũng còn chưa có người có thể thấy qua lưỡi đao đó.
Đao quang lóe lên một cái, đã cắt gọn yết hầu, hình trạng dài ngắn của đao, có ai có thể thấy rõ ràng?
Trác phu nhân thở dài:
– Cho nên cho tới hôm nay, điều này là một câu hỏi lớn nhất trong võ lâm, bọn ta phí tận khổ tâm, vẫn không có cách đả tạo thành một phi đao như vậy, giá trị không được nhận thức rõ, thật sự rất hối tiếc.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ở đó chừng như còn thiếu một loại vũ khí.
Trác phu nhân hỏi:
– Khổng Tước Linh?

Phó Hồng Tuyết đáp:
– Không sai.
Trác phu nhân mỉm cười:
– Trên thế gian không có chuyện thập toàn thập mỹ, may mắn là bọn ta cũng đã có thanh đao này.
Nàng đột nhiên lấy từ trên tường xuống một thanh đao đen sì.
Đao quang lóe lên một cái, đao đã ra khỏi vỏ, không những hình trạng dài ngắn hoàn toàn giống hệt, trên lưỡi đao cũng có ba chỗ mẻ.
Trác phu nhân mỉm cười:
– Ta biết thanh đao này không thể cho người ta thấy, chỉ sợ cả chính ngươi cũng rất ít khi thấy.
Sắc mặt Phó Hồng Tuyết trắng nhợt, cơ hồ trong suốt, lạnh lùng thốt:
– Ta biết có những người cũng như vậy.
Trác phu nhân hỏi:                
– Người?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
– Có những người tuy danh động giang hồ, nhưng lại từ đó đến giờ cũng không ai có thể thấy rõ diện mục của y, ví dụ mà nói…
Trác phu nhân hỏi:
– Công tử Vũ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Không sai, Công tử Vũ.
Trác phu nhân lại mỉm cười, thốt:
– Ngươi quả thật luôn luôn muốn gặp y?
Nụ cười của nàng phảng phất rất kỳ quái, rất thần bí, câu trả lời của Phó Hồng Tuyết lại rất đơn giản:
– Ta muốn.
Trác phu nhân mỉm cười:
– Hiện tại ngươi đã đến đây, sớm muộn gì cũng hội kiến y, hà tất phải gấp gáp.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Y đợi đến lúc nào mới chịu gặp ta?
Trác phu nhân đáp:
– Rất mau.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
– Nếu rất mau, hiện tại hà tất còn phải khổ luyện bạt đao?
Thanh âm đơn điệu, ngắn gọn, sắc bén, liên tục không ngừng đó, từng tiếng từng tiếng liên tiếp, có phải là thanh âm bạt đao?
Phó Hồng Tuyết nói tiếp:
– Đao pháp thiên biến vạn hóa, bạt đao lại chỉ bất quá kỳ trung là động tác đơn giản nhất.
Trác phu nhân hỏi:

– Động tác đó ngươi đã luyện bao lâu?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Mười bảy năm.
Trác phu nhân hỏi:
– Chỉ một động tác đơn giản như vậy, ngươi luyện tới mười bảy năm?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ta chỉ hận sau này không thể luyện tập tiếp.
Trác phu nhân lại mỉm cười:
– Ngươi có thể luyện mười bảy năm, tại sao y lại không thể luyện?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Bởi vì cho dù luyện hai ngày trời cũng vô dụng!
Trác phu nhân mỉm cười ngồi xuống, ngồi đối diện hắn:
– Lần này ngươi sai rồi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ồ!
Trác phu nhân thốt:
– Y tịnh không phải bạt đao.
Phó Hồng Tuyết hỏi lại:
– Không?
Trác phu nhân thốt:
– Y bạt kiếm.
Nàng từ từ nói tiếp:
– Một trăm năm nay, danh kiếm như rừng trong hồ, kiếm pháp mới sáng tạo có chín mươi ba loại, chiêu thức thiên biến vạn hóa, có vô số những chiêu kiếm pháp quái dị, đơn giản làm cho người ta không khỏi kinh ngạc, nhưng động tác bạt kiếm lại chỉ có một dạng.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Không phải chỉ có một dạng, là chỉ có một dạng nhanh nhất!
Trác phu nhân thốt:
– Nhưng muốn tìm ra dạng nhanh nhất đó tịnh không phải dễ.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Dạng đơn giản nhất, là dạng nhanh nhất.
Trác phu nhân thốt:
– Chuyện đó phải trải qua thiên biến vạn hóa, mới có thể quy chân phản cảnh.
Tất cả những biến hóa trong tất cả những võ công, vốn biến không ra cái “nhanh” đó.
Trác phu nhân thốt:
– Y khổ luyện năm năm, mới tìm ra một phương pháp, chỉ một động tác đơn giản như vậy, y cũng luyện mười bảy năm, mỗi ngày ít nhất đều phải luyện ba canh giờ.
Tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt cán đao, tròng mắt co thắt.
Trác phu nhân ngưng thị nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu cũng đã biến thành bén nhọn như mũi đao, nói từng tiếng:
– Ngươi có biết y khổ luyện bạt kiếm như vậy là vì cái gì không?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Vì để đối phó ta?
Trác phu nhân thở dài:
– Ngươi sai rồi.
Phó Hồng Tuyết thốt:

– Ồ?
Trác phu nhân thốt:
– Y tịnh không nhất định phải đối phó ngươi, cũng tịnh không chỉ vì phải đối phó một mình ngươi.
Phó Hồng Tuyết chung quy đã minh bạch:
– Cái y phải đối phó là tất cả các võ lâm cao thủ khắp thế gian.
Trác phu nhân gật gật đầu:
– Bởi vì y quyết tâm phải làm thiên hạ đệ nhất nhân.
Phó Hồng Tuyết cười lạnh, hỏi:
– Có phải y nghĩ chỉ cần đánh bại được ta, là thành thiên hạ đệ nhất nhân?
Trác phu nhân đáp:
– Cho đến hiện tại, y nghĩ như vậy.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Y lầm rồi.
Trác phu nhân nói:
– Y không lầm.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
– Trong giang hồ ngọa hổ tàng long, có quá nhiều phong trần dị nhân, võ công thắng xa ta cũng không biết là bao nhiêu mà kể.
Trác phu nhân ngắt lời hắn:
– Nhưng cho đến hiện tại, vẫn không có ai có thể đánh bại được ngươi.
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.
Trác phu nhân thốt:
– Ta cũng nhận thấy muốn đánh bại ngươi tịnh không phải là chuyện dễ, người đến nơi này, ngươi đích xác là người đặc biệt nhất.
Phó Hồng Tuyết nhịn không được, hỏi:
– Nơi này đã có rất nhiều người đến qua?
Trác phu nhân tránh né vấn đề đó, thốt:
– Những vũ khí trên tường đó, không những thu thập gần như hoàn hảo, mà còn toàn là tinh phẩm, chỉ cần là người luyện võ, đều khó mà tránh khỏi nhìn ngấu nghiến, chỉ có ngươi không ngờ có thể hoàn toàn không động tâm.
Nàng thở dài, lại nói:
– Chuyện kỳ quái nhất, là bức họa đó ngươi cũng không nhìn tới.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ta vì sao nhất định phải nhìn?
Trác phu nhân đáp:
– Chỉ cần ngươi nhìn xem, tất sẽ minh bạch.
Đột nhiên nghe một người nói:
– Hắn sớm muộn gì cũng tránh không được, phải xem, nàng hà tất phải nóng lòng?
Thanh âm điềm tĩnh ưu ái, biểu lộ người đó có giáo dưỡng tốt, phong cách lịch sự.
Đa lễ vốn là một mặt khác của lãnh đạm, thanh âm đó lại mang tới một thứ nhiệt tình kỳ dị.
Một thứ lực lượng cơ hồ hủy diệt hết những gì có trên nhân gian, không còn nghi ngờ gì nữa, đã sản sinh ra thứ nhiệt tình đó.
Cũng chỉ có dạng người như Công tử Vũ mới có thứ nhiệt tình đáng sợ đó.
Y hiển nhiên rất khát vọng được gặp Phó Hồng Tuyết.
Y biết lúc bọn họ tương kiến, là giây phút hủy diệt, trong hai người, ít nhất có người phải bị hủy diệt.
Hiện tại y đã đến sau lưng Phó Hồng Tuyết, trong tay của y nếu có kiếm, đã tùy thời đều có thể đâm vào chỗ yếu hại trên mình Phó Hồng Tuyết.
Y thật ra là người nào? Trong tay của y có kiếm không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.