Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 95: Oan gia ngõ hẹp (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 95: Oan gia ngõ hẹp (2)

Theo lối đi Mạnh chỉ, quả nhiên Hoàng Lan thấy một đoàn người. Dẫn đầu là một chiếc xe ngựa lớn, có màn trướng che phủ, theo sau xe ngựa còn có khoảng mười mấy người nữa, trông bộ dáng của bọn họ thì đúng là dân buôn thật.
Thấy có người chặn phía trước, người phu xe bèn cho xe đi chậm lại:
“Có chuyện gì vậy?”
Hắn ta lên tiếng, ngữ khí đều đều, không thân thiết cũng không lãnh đạm.
“Có phải các anh đang trên đường trở về kinh thành không?” Hoàng Lan mềm giọng: “Tôi chẳng may đi lạc, cũng đang muốn tìm đường về kinh thành, không biết các anh có thể cho tôi đi nhờ về được không?”
Người phu xe nhìn Hoàng Lan từ đầu đến chân:
“Cô đợi chút, tôi phải bẩm báo với công tử nhà tôi đã.”
Nói đoạn, hắn quay lại thì thầm với người ngồi trong xe ngựa. Chỉ nghe trong xe có tiếng người đằng hắng một tiếng:
“Ngươi nói người xin đi nhờ là một vị cô nương?”
Chân mày Hoàng Lan nhíu lại, giọng nói này… hình như nàng đã nghe thấy ở đâu đó thì phải?
Người phu xe vâng dạ. Chỉ thấy vị công tử kia bật cười nham nhở, sau đó có một bàn tay vươn ra, vén tấm vải trướng sang một bên.
Giây phút Hoàng Lan nhìn rõ dung mạo của vị – công – tử ấy, nàng chỉ ước trên mặt đất có một cái hố để mình chui xuống cho lành!
Người kia nhìn nàng, tâm trạng phấn khởi biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bất đắc dĩ, lại có phần khoái trá.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa tóe lên, vẻ mặt cả hai người đều cực kì khó coi.
Hắn nhận ra nàng.

Và nàng cũng nhận ra hắn.
Lê Thụ!

Công tử tha cho đứa trẻ kia được không? Nó còn nhỏ thế, còn chưa làm gì lên tội.
Không được dùng vật sắc nhọn, nếu chỉ dựa vào sức ngươi hiện tại mà có thể cắt đứt sợi dây thừng trong tay ta, ta sẽ bằng lòng tha cho đứa trẻ đó, không bắt nó về nữa. Bằng không, chính ngươi cũng sẽ phải theo ta về nhà họ Lê, làm tì nữ rửa chân cho ta!
Yêu cầu của công tử, tôi đã làm được rồi, cũng hy vọng công tử giữ lời hứa, không làm khó đứa trẻ này nữa.
Ta có việc phải làm, không rảnh mà tính toán với hạng dân đen các ngươi nữa. Coi như hôm nay các ngươi may mắn, lần sau gặp lại, lúc ấy đừng trách ta không nương tình!

Tư dinh họ Lê, huyện Tiên Du, phủ Từ Sơn (1).
Căn phòng đó được bài trí khá cầu kỳ, lộng lẫy nhưng lại theo phong cách dởm đời với tông vàng đỏ lòe loẹt, đồng bóng, xen lẫn là màu đen tuyền kệch cỡm. Trên trường kỷ, một gã thanh niên ăn vận xộc xệch trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, hai chân lười nhác gác trên một cái kệ nhỏ bọc da báo, để mặc cho đám tì nữ thay phiên nhau đấm bóp cái chân lởm chởm lông lá của mình.
Hắn là Lê Thụ, con trai thứ hai của thiếu úy Lê Lăng, em nhận của tu nghi Trịnh Minh Nguyệt, cũng là kẻ khét tiếng kinh thành với những chiến tích bất hảo.
Khác với những lần “đi buôn” về khác, hôm nay tâm trạng của Lê Thụ không mấy vui vẻ. Hơn hai năm buôn lậu gạo với Đại Minh, đây là lần đầu tiên Lê Thụ thất bại ê chề như vậy, chẳng những vốn liếng hơn nghìn quan tiền đổ vào chuyến hàng này bị mất trắng, mà đến bản thân hắn cũng suýt bị quan binh tuần tiễu biên giới bắt tại trận.
Vốn dĩ đi buôn lậu thì không thể tránh khỏi một vài lần đứt mối. Vài nghìn quan tiền, Lê Thụ hắn không thiếu. Điều làm hắn tức giận chính là cảm giác thua trong tay một kẻ không rõ lai lịch, thua một cách quá nhanh chóng, và lại thua ngay ở khu vực biên giới phía bắc, địa bàn thâm căn cố đế của hắn. Thậm chí kẻ đó còn bắt Lê Thụ phải thề độc rằng sẽ không bao giờ buôn lậu gạo nữa thì y mới tha mạng cho hắn…
Nghĩ đến đây, máu nóng lại nổi lên, hắn co chân đạp một cái khiến chậu nước trước mặt bắn tung tóe. Đám tì nữ thấy chủ nhân nổi giận thì sợ quá, vội co rúm người lại.

“Cút!”
Chẳng đợi Lê Thụ nhắc lần thứ hai, cả bọn liền ba chân bốn cẳng chuồn ra ngoài. Ma vương nổi giận, chỉ có kẻ chán sống mới ở lại lĩnh đòn!
Phải cho đến khi nghĩ tới món “chiến lợi phẩm” đó, lửa giận trong lòng Lê Thụ mới vơi một chút.
Nguyễn Hoàng Lan!
Lê Thụ là kẻ tiểu nhân nhớ lâu thù dai. Hắn vẫn không quên một năm trước, người con gái đó đã làm hắn bẽ mặt giữa phố chợ như thế nào, đã cướp đi một nô lệ của hắn ra sao. Hôm nay rơi vào tay hắn, chỉ có thể trách vận số Nguyễn Hoàng Lan xui xẻo mà thôi.
Cùng lúc ấy, gã quản gia của Họ Lê khép nép đi vào, thì thầm gì đó với Lê Thụ. Chẳng biết gã nói gì, chỉ thấy vẻ mặt đắc ý của Lê Thụ biến mất.
“Ngươi có chắc không?” Hắn hậm hực hỏi.
Gã quản gia lí nhí đáp:
“Bẩm công tử, con dám chắc đến tám chín phần.”
Một lúc lâu sau, người ta nhìn thấy công tử Lê Thụ bước ra ngoài, sai nô bộc chuẩn bị xe ngựa rồi đi đâu mất dạng.

Trong hậu viện có một căn phòng tối tăm, dột nát. Nghe nói căn phòng này trước kia là nơi ở của một người tiểu thiếp của Lê Lăng, sau khi người tiểu thiếp ấy qua đời vì bạo bệnh, nó liền bị bỏ trống cho đến nay.
Hai tì nữ xách lồng cơm trong tay, dợm bước về phía căn phòng bên cạnh hồ nước hình bán nguyệt. Đưa cơm cho tù nhân vốn đã nhàm chán, đưa cơm cho tù nhân bị nhốt trong một căn phòng từng có người chết lại càng quái đản hơn. Bởi thế, mặc dù quản gia nói không được để người trong căn phòng kia chết đói, hai tì nữ này vẫn làm việc với một vẻ mặt rất không cam tâm tình nguyện.
Phía trước có người đi đến. Vừa nhìn rõ đối phương, hai tì nữ kia liền mừng hơn vớ được vàng, vội bước lên trước, người trước người sau nhanh nhảu mở miệng:

“Gặp được dì thật tốt quá. Dì bảy à, quản gia bảo chúng tôi đến Trai phòng đưa cơm. Nhưng dì cũng biết đấy, sắp tới giờ cơm của lão phu nhân rồi. Vắng chúng tôi hầu hạ, lão phu nhân lại chẳng làm ầm lên ấy chứ. Chi bằng dì giúp chúng tôi lần này được không?”
Người vừa đi tới chính là tiểu thiếp thứ bảy của Lê Thụ, tên là Ngọc Huyên. Tuy nhiên trong gia đình hào môn thế gia, địa vị của tiểu thiếp chung quy cũng chỉ cao hơn kẻ ăn người ở một chút, bởi thế đám người làm mới dám mở miệng nhờ vả nàng ta.
Nhận thấy sự khó xử của đối phương, Ngọc Huyên chỉ điềm đạm gật đầu:
“Chỗ lão phu nhân không nên chậm trễ. Lồng cơm này cứ giao cho tôi. Hai cô đi trước đi.”
Hai người kia cảm kích cúi đầu rồi vội vàng lẩn mất.
Ngọc Huyên nhìn theo bóng họ, ôn nhã mỉm cười. Người trong tư dinh này vẫn sợ Trai phòng như sợ cọp. Nhưng ở đây đã gần một năm, nàng ta lại thấy căn phòng đó chẳng có gì đáng sợ cả. Tàn tích của quá khứ, suy cho cùng cũng chỉ là những hoài niệm phủ một lớp bụi dày mà thôi.
Người con gái bị giam trong căn phòng đó mới là điều mà Ngọc Huyên băn khoăn. Lê Thụ là kẻ háo sắc và bỉ ổi, mỗi lần hắn bắt người về là một lần hắn nạp thêm thê thiếp. Tính đến nay, biệt viện của hắn đã có cả thảy mười bốn tiểu thiếp. Lần bắt người này, chẳng lẽ hắn còn định nạp thêm tiểu thiếp thứ mười lăm? Nhưng nếu muốn nạp cô gái đó làm thiếp, tại sao lại giam người ta trong căn phòng tồi tàn ấy, ngoài năm chữ “không được để chết đói” thì về căn bản, hắn đối xử với người ta chẳng khác gì thú vật? Chẳng lẽ cô gái đó có thù oán gì với Lê Thụ? Cũng không đúng lắm. Kẻ như Lê Thụ gây thù kết oán khắp nơi, người hận hắn tính đến cả ngàn, nhưng kẻ có bản lĩnh để hắn hận lại thì hình như Ngọc Huyên chưa từng gặp qua.
Mang theo những băn khoăn chưa được giải đáp ấy, Ngọc Huyên đã đặt chân đến Trai phòng từ lúc nào không hay. Căn phòng đã lâu không được quét dọn. Mùi ẩm mốc bốc lên khiến Ngọc Huyên lợm giọng. Nàng ta đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy phân chuột phân gián rơi đầy trên mặt đất, mạng nhện chăng kín bốn góc tường. Trên chiếc chõng tre ọp ẹp, người con gái ấy đang nằm xoay lưng lại, không rõ là còn thức hay đã ngủ.
“Cô nương…”
Ngọc Huyên khẽ khàng gọi. Người kia vẫn không hề nhúc nhích. Có lẽ nàng đã ngủ.
“Cô nương, tôi đến đưa cơm…”
Ngọc Huyên đánh bạo tiến lại gần hơn. Bất thình lình, người trước mặt mở trừng mắt rồi vọt dậy, phóng đến bên cạnh nàng ta. Khi Ngọc Huyên kịp định thần lại thì một mảnh sứ bén ngọt đã kề sát bên cổ.
“Bảo Lê Thụ thả ta ra!”
Hoàng Lan vẫn giữ nguyên thế thủ, vừa giữ chặt Ngọc Huyên vừa cất giọng uy hiếp. Nàng đã đặt cược tất cả vận may vào hành động lần này.
Bằng mọi giá, nàng phải thoát được ra ngoài!
Nhưng điều khiến Ngọc Huyên sợ hãi không phải là mảnh sứ đang kề vào cổ mình. Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nàng ta đã nhận ra tù nhân mà Lê Thụ đang giam giữ là ai.
“Nguyễn tiểu thư?”

“Tiểu Lam?”
Dị khẩu đồng thanh, hai người cùng sửng sốt hét lên.

Từ rất lâu rồi, người ta đã quên mất một Triệu Bảo Khánh nhỏ nhen đố kị, một đạo sĩ Vương Văn Lãng giả thần giả quỷ. Vụ án yêu xà ngày ấy đã trở thành dĩ vãng, những kẻ liên quan đều bị trừng trị nghiêm khắc, còn cung nữ Tiểu Lam, nhờ lời khẩn cầu của Hoàng Lan mới giữ được một mạng, chỉ bị đánh ba mươi trượng rồi vĩnh viễn đuổi ra khỏi cung.
Một năm trôi qua, thế sự vô lường, có ai ngờ cô cung nữ yếu ớt, dại dột ngày ấy lại trở thành tiểu thiếp thứ bảy của Lê Thụ.
Ngọc Huyên chính là Tiểu Lam!
Nhận ra cố nhân, mảnh sứ trong tay Hoàng Lan rơi xuống đất. Nàng thẫn thờ lùi về phía góc tường.
“Tiểu Lam, sao cô lại ở đây?”
Sự xuất hiện của Tiểu Lam quá bất ngờ, tạm thời Hoàng Lan không thể đoán ra nàng ta là bạn hay là địch.
Tiểu Lam cúi gằm mặt xuống, xấu hổ đáp:
“Nô tì là người của công tử, nơi này là tư dinh của họ Lê, dĩ nhiên nô tì phải ở đây rồi. Còn tiểu thư? Vì sao công tử lại bắt tiểu thư đến đây? Hai người… hai người có tư thù gì ư?”
Xuất cung đã một năm nhưng Tiểu Lam vẫn giữ nguyên cách xưng hô như cũ. Hoàng Lan thực sự cười không nổi mà khóc cũng không xong.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng…
Cứ tưởng việc Hoàng Lan chạm trán phải Lê Thụ đã là quá lắm rồi. Ai ngờ nàng còn gặp lại cung nữ Tiểu Lam này nữa. Hữu duyên ư? Là do số trời, hay chẳng qua thế gian này cũng chỉ nhỏ bé đến thế mà thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.