Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 96: Oan gia ngõ hẹp (3)
Lê Thụ trợn trừng mắt nhìn kẻ đang quỳ trước mặt mình, suýt chút nữa thì phun cả ngụm rượu ra.
“Ngọc Huyên, ngươi vừa nói cái gì? Muốn ta thả con tiện nhân Hoàng Lan kia ra ư?”
Tiểu Lam, mà không, chúng ta nên gọi nàng ta là Ngọc Huyên mới đúng, khẽ khàng gật đầu. Một năm trước, khi Ngọc Huyên theo lời Triệu Bảo Khánh vu hãm Hoàng Lan, ai cũng cho rằng nàng ta đáng tội chết, chỉ có mình Hoàng Lan ra mặt cầu xin cho nàng ta một con đường sống.
Trước khi ra khỏi cung, Ngọc Huyên đã hướng về phía cung Vĩnh Ninh và dập đầu ba cái, thề rằng sau này nếu có cơ hội gặp lại, nàng ta nhất định sẽ làm trâu ngựa để báo đáp mối ân tình này.
Cung cấm tương tri, Từ Sơn tương ngộ, số trời đã run rủn cho hai người họ gặp lại nhau, Ngọc Huyên sao có thể giả câm giả điếc, trơ mắt nhìn Nguyễn tiểu thư bị người ta ức hiếp được?
Hiểu ra nội tình, Lê Thụ không còn tức giận nữa, thay vào đó, hắn thích thú nhìn nàng tiểu thiếp thứ bảy của mình. Nửa năm trước, hắn đã phải bỏ hơn một trăm quan tiền để mua người đẹp này về làm thiếp. Nhưng mặc cho hắn hết dỗ dành đến dọa nạt, Ngọc Huyên vẫn thờ ơ lãnh đạm, không hề tình nguyện chiều chuộng hắn. Nửa năm nay, số lần hắn đụng được vào người Ngọc Huyên tính ra chưa quá ba lần.
Có lẽ hôm nay ông trời giúp Lê Thụ hắn thật rồi!
“Thả Nguyễn Hoàng Lan ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!” Nói đoạn, Lê Thụ nâng cằm Ngọc Huyên lên, nở nụ cười nham nhở cố hữu: “Nhưng nếu đêm nay nàng hầu hạ ta chu đáo, biết đâu ta lại cao hứng mà thả người cũng nên…”
Đục nước béo cò! Ngọc Huyên giận run người, bất mãn nắm chặt tay lại, vẫn cố vớt vát:
“Tướng công nói thật chứ?”
Bàn tay Lê Thụ di chuyển dần xuống dưới, đặt hờ lên eo đối phương. Hắn cười tít mắt:
“Thật, thật, chỉ cần nàng chiều chuộng ta một chút, việc gì ta cũng có thể hứa với nàng.”
Trong phút chốc, Ngọc Huyên rất muốn lắc đầu, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể cúi đầu thật sâu…
Váy áo nhanh chóng bị xé rách. Ngọn nến cuối cùng rồi cũng vụt tắt. Trong bóng tối, người con gái ấy khổ sở nghiêng đầu hòng né tránh những nụ hôn cuồng bạo của đối phương. Nhưng như hổ đói vớ được mồi ngon, tên hung thần ấy đời nào chịu buông tha Ngọc Huyên dễ dàng như thế. Hắn điên cuồng lao tới, hung hăng vò nát tấm thân tội nghiệp của nàng ta trong cơn hứng tình cuồng dại nhất.
Cơn đau ở hạ thân truyền tới không thể nào so bì với nỗi nhục nhã trong tâm khảm Ngọc Huyên lúc này. Nhưng nàng ta không hề hối hận. Trinh bạch ư? Tấm thân này đã bị vấy bẩn từ lâu, nàng ta còn luyến tiếc cái gì? Tôn nghiêm ư? Đã bán thân làm thiếp cho người, chuyện này sớm muộn cũng sẽ tới, nàng ta còn bảo vệ cái gì?
Nếu như sự giày vò này có thể đổi lấy tự do cho Nguyễn tiểu thư, Ngọc Huyên nàng cam tâm tình nguyện.
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Đêm xuân cứ thế, triền miên bất tận, nhấn chìm người con gái ấy dưới tầng tầng lớp lớp nhục nhã, ê chề…
…
Hoàng cung.
Hạ Diệp Dương vừa đến Phượng Tú uyển thì gặp Nguyễn Nhã Liên. Sau lần liên lụy bởi chuyện hạ độc ở cung Thụy Đức, Nguyễn Nhã Liên gần như không rời khỏi Lãm Nguyệt cư, trừ mỗi buổi sáng đến cung Trường Phúc thỉnh an thái hậu.
“Hạ chiêu dung!”
Hạ Diệp Dương vừa trông thấy đối phương thì ôn nhuận mỉm cười. Con người này, dù khi bi sầu hay lúc rạng rỡ vẫn đều tuyệt diễm như thế, đủ khiến người đối diện phải trầm trồ ngưỡng mộ. Rồi bỗng nàng ta nắm tay Nguyễn Nhã Liên, lo lắng hỏi dồn:
“Tôi trông cô xanh xao lắm. Sao thế? Cô bị cảm lạnh à? Hay là có chỗ nào không khỏe? Sao không mời thái y đến Lãm Nguyệt cư xem bệnh cho?”
Quả nhiên sắc mặt Nguyễn Nhã Liên xanh xao hơn ngày thường. Nếu để ý kĩ, sẽ thấy mắt nàng ta có một vết thâm quầng, là biểu hiện của người ban đêm bị mất ngủ.
“Cảm ơn chị đã quan tâm.” Nguyễn Nhã Liên điềm đạm lắc đầu: “Hôm qua tôi ăn phải đồ ăn không hợp, tĩnh dưỡng một chút là khỏe ngay thôi.”
Hạ Diệp Dương hơi phật ý:
“Cô ấy, có gì cũng âm thầm chịu đựng một mình. Chuyện lần trước, nếu không có tôi và Lê tu dung đứng ra nói hộ, cô cũng định nhận hết tội về mình chắc?”
“Bệ hạ là người anh minh sáng suốt. Tôi tin người nhất định sẽ không để ai phải chịu oan uổng.”
Hạ Diệp Dương không thèm nói nữa, chỉ lầm bầm gì đó, đại loại như mắng Nguyễn Nhã Liên cả tin, ngu ngốc. Không rõ Nguyễn Nhã Liên có nghe thấy những lời này hay không, chỉ thấy thần sắc nàng ta ngưng trọng trong giây lát, đoạn, nàng ta chuyển sự chú ý đến tráp đồ trên tay cung nữ Lạc Hòa. Trên đó có một chuỗi ngọc bích tuyệt đẹp, hạt ngọc không to nhưng viên nào viên nấy y hệt nhau, lại bóng đẹp không tì vết, ánh xanh tỏa ra mơ hồ, chỉ nhìn qua cũng biết là vật phẩm thượng hạng.
Nguyễn Nhã Liên tươi cười chỉ vào chuỗi ngọc:
“Chuỗi ngọc bích này vừa tinh xảo vừa trang nhã! Đồ quý thế này, chắc là thái hậu ban thưởng cho chị phải không?”
Hạ Diệp Dương không nói gì, chỉ có Lạc Hòa không giấu nổi vẻ tự hào:
“Mấy ngày nay Hạ chiêu dung đều đến Lôi Âm viện chép kinh phật cho thái hậu. Vừa hay người Chiêm Thành dâng tặng chuỗi ngọc này, thái hậu thấy nó thanh thuần tinh tế, rất hợp với Hạ chiêu dung nên đã ban thưởng…”
“Được rồi Lạc Hòa.” Đợi Lạc Hòa nói qua đoạn quan trọng, Hạ Diệp Dương mới ngắt lời nàng ta, vẻ phật ý nửa thật nửa giả: “Chép kinh cầu an cho thái hậu là phúc phận của chúng phi tần. Ngươi nói như vậy, để người ngoài nghe thấy lại tưởng ta đứng đây kể lể công lao thì sao?”
Lạc Hòa biết mình lỡ lời, chỉ cúi đầu nín thinh. Lần trước đắc tội với Lê Tuyên Kiều, nàng ta đã bị Hạ Diệp Dương quở trách một trận nhưng rốt cuộc vẫn chứng nào tật nấy, không chừa được tội tự mãn thay chủ nhân của mình.
Nguyễn Nhã Liên vốn khiêm tốn giản dị, không ưa phục sức màu mè nhưng khi nhìn thấy chuỗi ngọc này thì lại khá yêu thích. Chẳng qua nó là đồ thái hậu ban thưởng cho Hạ Diệp Dương, nàng ta có thích đến mấy cũng không dám chạm vào chứ đừng nói là mở miệng ra xin xỏ. Thấy Nguyễn Nhã Liên cứ nhìn chuỗi ngọc không rời mắt, Hạ Diệp Dương tinh ý nói:
“Nếu cô thích chuỗi ngọc này, vậy thì tặng nó cho cô đi.”
Đang si mê nhìn ngắm, Nguyễn Nhã Liên nghe thế liền giật nảy mình, vội vã xua tay:
“Chị hiểu lầm rồi. Đồ trân quý thái hậu ban cho chị, tôi sao dám có tâm tư tranh đoạt.”
“Cái gì mà tranh đoạt với không tranh đoạt? Chỉ là một chuỗi vòng thôi. Là tôi quý cô nên mới tặng nó cho cô, cô lại nghĩ đi đâu rồi.” Hạ Diệp Dương bật cười rồi tiện tay cầm lấy chuỗi ngọc, chẳng đợi Nguyễn Nhã Liên phản ứng đã ướm ngay vào cổ nàng ta: “Nhìn xem, chuỗi ngọc tinh tế thế này, mang trên người cô mới là thích hợp nhất.”
Lạc Hòa khó hiểu vì hành động này của Hạ Diệp Dương. Còn Nguyễn Nhã Liên, khỏi nói cũng biết nàng ta đang lúng túng như thế nào. Trong cung không dễ gì tìm người thân thiết. Nguyễn sung nghi đã xuất cung “dưỡng bệnh”, Nguyễn Nhã Liên không muốn vì một chuỗi ngọc mà tiếp tục mất đi một mối giao tình.
“Hạ chiêu dung, đồ này tôi thực sự không dám nhận, chị vẫn nên cầm về thì hơn.”
“Ài, đã nói tặng cho cô là tặng cho cô. Cô định biến chị thành kẻ keo kiệt bủn xỉn đấy hả?”
Dùng dằng một hồi, Nguyễn Nhã Liên bất đắc dĩ cầm chuỗi ngọc trên tay, không biết phải nói sao thì Hạ Diệp Dương mới chịu đem nó về. May sao đúng lúc ấy có một vị phi tần khác xuất hiện. Dung mạo người này thanh tú yêu kiều, lại thêm trang phục đẹp đẽ tinh xảo, đầu cài ngọc trâm, chân đeo giày gấm, theo sau còn có hai cũng nữ, chỉ nhìn qua cũng biết không phải phi tần phẩm cấp bình thường.
Người này là tu nghi Trịnh Minh Nguyệt, đứng bậc thứ tư trong cửu tần, luận về địa vị thậm chí còn cao hơn Lê Tuyên Kiều một bậc. Không như Hoàng Lan, Lê Tuyên Kiều hay Hạ Diệp Dương ra mặt đối chọi với Phùng Diệm Quỳnh, Trịnh Minh Nguyệt lại là người thích nấp trong bóng tối xem kịch hay.
“Hóa ra là Hạ chiêu dung và Nguyễn dung hoa. Không biết hai cô có chuyện vui gì vậy, có thể cho tôi cùng tham gia không?”
Nguyễn Nhã Liên đang cần người gỡ rối, bèn thuật lại mọi chuyện cho Trịnh Minh Nguyệt. Trịnh Minh Nguyệt nghe xong chỉ nói:
“Tôi thấy chuỗi ngọc này không nên tặng vẫn hơn.”
Hạ Diệp Dương lơ đãng hỏi lại:
“Lời này của Trịnh tu nghi là có ý gì?”
“Dù sao chuỗi ngọc này cũng là đồ của thái hậu ban cho chiêu dung.” Trịnh Minh Nguyệt vờ như không nhìn ra sự tức giận của Hạ Diệp Dương, tiếp tục từ tốn giải thích: “Giờ cô tặng nó lại cho Nguyễn dung hoa, mặc dù cô không có ý tứ gì nhưng cũng khó tránh khỏi người ngoài không hiểu chuyện lại bàn ra tán vào, khiến Nguyễn dung hoa cũng khó giải thích. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cô vẫn nên cân nhắc thì hơn.”
Lời này kể ra cũng có lý. Chẳng qua bình thường Trịnh Minh Nguyệt và Hạ Diệp Dương vốn không mấy thân thiết, nay nàng ta tự nhiên chạy đến phân tích thiệt hơn, khó trách nàng ta có tâm đề phòng.
Nguyễn Nhã Liên thì không nghĩ được nhiều như thế. Nàng ta chỉ muốn Hạ Diệp Dương nhận lại chuỗi ngọc, nay có người nói đúng ý mình thì cầu còn chẳng được, bèn thuận theo Trịnh Minh Nguyệt mà tiếp tục khước từ :
“Mọi người đều là chị em một nhà, cần gì phải quá khách khí. Ý tốt của chị, tôi xin nhận. Còn chuỗi vòng này quá quý giá, sắc xanh trong trẻo thuần khiết, thiết nghĩ chị đeo nó vẫn hợp hơn tôi.”
Hạ Diệp Dương tuy bị từ chối nhưng được người khác khen ngợi thì vẫn không nén nổi tự hào.
“Cô nói cũng phải.”
Thấy đối phương có vẻ chấp thuận, Trịnh Minh Nguyệt cầm lấy chuỗi vòng trao lại vào tay Hạ Diệp Dương, bất giác giật mình chỉ về phía xa:
“Ai như Quách tuyên vinh?”
Mọi người tò mò nhìn theo, quả nhiên là cô nàng lắm chuyện Quách Liễu. Từ ngày Phùng Diệm Quỳnh bị phế, Quách Liễu ở trong cung mất đi chỗ dựa, năm lần bảy lượt bị người khác tìm tới gây sự, sống những ngày tháng không dễ dàng gì.
Hồi trước “bất đắc dĩ” ở bên Phùng Diệm Quỳnh, Hạ Diệp Dương vốn đã chẳng ưa gì Quách Liễu. Nay nhìn thấy đối phương, nàng ta lại càng chán ghét hơn, liền giật lấy chuỗi vòng từ tay Trịnh Minh Nguyệt rồi đi thẳng.
Không còn chuyện của mình nữa, Nguyễn Nhã Liên cũng xoay lưng bước đi. Chỉ có Trịnh Minh Nguyệt vẫn đứng lại, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.
Một lúc sau…
“Lệnh bà cẩn thận!”
Có tiếng Lạc Hòa hét lên. Khi Nguyễn Nhã Liên hoảng hốt quay đầu lại, đã thấy Hạ Diệp Dương trượt chân ngã dưới bậc thềm, bên cạnh nàng ta, những hạt ngọc bích đang chầm chậm lăn khắp bốn phía.