Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 9: Giam lỏng.


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 9: Giam lỏng.

Con người Lê Tuyên Kiều là vậy, kể cả khi tính kế hại người, nàng ta cũng muốn cái chết của đối phương trở nên có giá trị nhất. Đảo đi đảo lại, Nguyễn Hoàng Lan chỉ là con tốt thí mạng của Lê Tuyên Kiều, là một hòn đá lót đường không hơn không kém.

Từ lúc Tư Thành xuất hiện, Hoàng Lan đã chán nản lại càng chán nản hơn. Một Phùng Diệm Quỳnh còn chưa đủ hay sao? Giờ còn tên vua này nữa, là ông trời muốn tuyệt đường sống của nàng đây mà!
“Nguyễn Hoàng Lan?” Tư Thành cảm thấy khó hiểu: “Không phải ngươi đang thụ hình trong lao ngục sao?”
Việc Tư Thành hạ ngục Hoàng Lan lần trước, nàng vẫn không quên. Việc Phùng Diệm Quỳnh lén cử người vào hình lao bức tử nàng, nàng càng không thể quên. Những gì đôi vợ chồng sao chổi này đã làm, Hoàng Lan thề khắc cốt ghi tâm, đến một ngày nào đó sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Xét đến cùng, chỉ có một người đáng để nàng cân nhắc. Đó chính là Thái Thanh Ngọc.
Không phải Lê Tuyên Kiều, mà là Thái Thanh Ngọc.
Dù Thanh Ngọc có tuân lệnh Lê Tuyên Kiều hành sự, dù dụng ý của Lê Tuyên Kiều là gì thì ánh mắt lo lắng của Thanh Ngọc khi ấy tuyệt đối không phải dối trá.
Tư Thành dần mất kiên nhẫn:
“Nguyễn Hoàng Lan, trẫm hỏi lại, bằng cách nào mà ngươi thoát khỏi hình lao, ngươi trà trộn vào Thanh Phục khu nhằm mục đích gì?”
Nếu tố cáo việc Phùng Diệm Quỳnh mưu hại trong hình lao, chắc chắn cũng sẽ phải nói ra cái tên Thanh Ngọc. Mà Thanh Ngọc chỉ âm thầm trợ giúp, có lẽ cũng vì không tiện ra mặt đối chọi với Phùng Diệm Quỳnh. Nếu nàng ấy đã có ý tứ như vây, mình cũng không nên làm to chuyện.
Lê Tuyên Kiều mỉm cười hòa nhã:
“Thần thiếp nghe nói gần đây Thanh Phục khu thiếu người, có lẽ những tội nhân phạm án nhẹ được bổ sung đến đây để khổ dịch cũng nên.”
Thấy lời này có lý, Tư Thành không căn vặn thêm nữa. Hoàng Lan đến phục Lê Tuyên Kiều. Chính nàng ta cứu nàng khỏi hình lao rồi tống vào đây, vậy mà trước mặt kẻ khác vẫn nói năng trơn tuột như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.
Có lẽ Hoàng Lan cần xem xét lại món nợ ơn nghĩa giữa mình và nàng ta. Nhưng chuyện đó tính sau, giờ nàng phải thoát khỏi cửa ải của Lê Tư Thành và Phùng Diệm Quỳnh trước đã.
Nghĩ vậy, nàng đáp:
“Lê tu dung nói đúng đó. Bệ hạ cho rằng tôi tình nguyện tìm đến một nơi khắc nghiệt như Thanh Phục khu sao?”
Và rồi, thay vì nhắc đến chuyện vì sao mình có mặt ở đây, Hoàng Lan đã thẳng thừng tố cáo sự bất công, khắc nghiệt của Thanh Phục khu. Bản thân là người trong cuộc, không biết bao nhiêu lần phải oằn mình chịu cảnh đòn roi, Hoàng Lan không muốn tiếp tục im lặng thêm nữa. Nàng nhân nhượng, nhưng đối phương có nhân nhượng với nàng không? Nếu Bùi Tố Tâm là kẻ biết nói đạo lý, mụ đã không hùa theo Phùng Diệm Quỳnh mà dồn nàng vào chỗ chết.
Giờ phút này, nếu chỉ có sự thương cảm của Từ Thanh có thể cứu Hoàng Lan thoát khỏi nanh vuốt của Phùng Diễm Quỳnh thì nàng cũng không ngần ngại mà thử một lần.
“Lời ngươi nói là thật?” Quả nhiên sự quan tâm của Tư Thành đã đổi hướng. Hoàng Lan đã đoán đúng, hắn không biết chút gì về tình trạng của những nơi như Thanh Phục khu.
Phùng Diệm Quỳnh chột dạ, vội vàng mồm năm miệng mười phân bua:
“Không phải đâu, bệ hạ, người đừng nghe tiện nhân này nói bậy. Thần thiếp thấy cô ta bị nhốt trong hình lao, lại phải khổ dịch ở đây nên sinh lòng oán trách đó thôi. Lời nói phát sinh từ lòng dạ tiểu nhân hẹp hòi, ngàn vạn lần không thể tin tưởng.”
Đâm lao thì phải theo lao. Tư Thành không muốn tin, vậy thì Hoàng Lan sẽ có cách để hắn phải tin.
“Tôi không nói dối. Việc đám nữ quan ở đây đối xử với kẻ dưới như thế nào, bệ có thể hỏi mọi người. Những vết đòn roi trên lưng các cung nữ cũng có thể làm chứng. Tôi chỉ nói sự thật, còn có muốn tin hay không, tùy bệ hạ.”
Kiểu ăn nói buông xuôi như thế này đôi khi cũng có tác dụng. Hoàng Lan đang âm thầm gặm nhấm hiệu quả trong câu nói của mình. Quả nhiên, Tư Thành liếc xéo đám nữ quan, vô tình dọa nạt đối phương bằng ánh mắt uy nghiêm đến đáng sợ.
Nhận thấy thần sắc Tư Thành càng ngày càng khó coi, Phùng Diệm Quỳnh bèn vội vàng phân bua:
“Quốc có quốc pháp, cung có cung quy. Thanh Phục khu tuy là nơi tạp dịch nhưng dù sao cũng thuộc nội cung, thừa ân của bệ hạ, sao có thể tồn tại những hành vi vô pháp vô thiên được? Có lần thần thiếp nghe thái hậu khen các nữ quan ở Thanh phục khu vừa chưởng quản tận tụy, vừa đối xử với kẻ dưới nhân từ. Thái hậu là người thấu triệt sáng suốt, cho nên thần thiếp dám nghĩ lời của tiện nhân này mười phần là nói bừa, đặt điều vu khống.”
Phùng chiêu nghi đã dám lôi cả thái hậu vào, đám nữ quan ở Thanh Phục khu đón lời nàng ta liền khóc loạn cả lên. Trước tình cảnh này, Tư Thành cũng bắt đầu hoài nghi những gì mình vừa tin tưởng. Hắn đăng cơ chưa lâu, việc chính sự còn chưa ổn định, thực sự không thể dành nhiều thời gian để quan tâm đến hậu cung. Hắn biết đám phi tần của mình vẫn ngấm ngầm kèn cựa nhau, chẳng hạn như việc Lê Tuyên Kiều bị tráo đàn ở dạ yến đợt nọ, nhưng điều đó không có nghĩa hậu cung này lại đen tối và nghiệt ngã như lời Nguyễn Hoàng Lan kia nói.
“Bệ hạ…”
Mặc cho Phùng Diệm Quỳnh nài nỉ, Tư Thành vẫn giữ nguyên vẻ trầm lặng, đến nửa điểm phản ứng cũng không có. Đám nữ quan nín thở nhìn nhau, chỉ sợ hoàng thượng không tin lời Phùng chiêu nghi mà trừng phạt bọn họ, có kẻ lại lấm lét trừng mắt với Hoàng Lan, chỉ hận không thể xông tới mà băm vằm nàng cho hả dạ.

Nhưng người căng thẳng hơn cả là Hoàng Lan. Ra mặt chống đối Phùng Diệm Quỳnh, hình như nàng đã đặt cược quá nhiều vào ván bài này thì phải?
Liệu cái kẻ trước mặt Hoàng Lan có hồ đồ đến mức không nhìn thấy tất cả hay không?
Mãi cho tới khi Tư Thành lên tiếng, Hoàng Lan mới biết mình đã vọng tưởng đến mức nào.
“Trẫm vốn không muốn đuổi cùng giết tận, nhưng ngươi là người không biết nặng nhẹ, đã tha cho ngươi một mạng mà ngươi còn tiếp tục gây sự trong hậu cung. Nguyễn Hoàng Lan, việc ngày hôm nay là ngươi tự làm tự chịu, không thể trách trẫm độc ác.”
Trong mắt Hoàng Lan tràn ngập uất hận.
Đám người này xem ra không thể nói lý lẽ. Đã vậy, nàng nhất định cách thoát khỏi nơi quái quỷ này.
Bằng mọi giá!
Ở một bên, Phùng Diệm Quỳnh mỉm cười hài lòng.
Lập tức có hai thị vệ đến trói Hoàng Lan lại. Nàng dùng hết sức để vùng vẫy nhưng vô ích. Nếu biết sớm phải đối mặt với tình huống này, trước đây nàng đã đăng kí một khóa học taekwondo rồi. Có võ công bài bản, ít ra trong một số trường hợp cũng có thể tự bảo vệ mình. Đáng tiếc…
“Buông tôi ra!”
Hoàng Lan cố sức giãy dụa. Tư Thành giả điếc. Mọi người cũng giả điếc. Nguyệt Hằng vừa chạy đến cầu xin cho Hoàng Lan liền bị Bạch Yên lôi xuống một cách phũ phàng.
“Buông ra!” Hoàng Lan cũng chẳng cần kiêng kị gì nữa. Nàng hét thẳng vào mặt Tư Thành: “Bệ hạ, Phùng chiêu nghi, tôi không phải cung nữ của các người, các người có quyền gì mà đòi quyết định sự sống chết của tôi? Thả ra!”
Chân mày Tư Thành chợt nhíu lại. Hình như có gì đó không đúng lắm. Rồi trong tâm trí hắn, có một mùi hương ngọt ngào thoảng qua.
Buổi tối hôm đó…
Cũng trong Thanh Phục khu này…
Tôi không phải cung nữ của tên vua hồ đồ ấy. Đám người ở đây không có quyền quyết định sự sống chết của tôi.
“Khoan đã!”
Tư Thành giơ tay lên, ngụ ý bảo thị vệ dừng lại. Rồi hắn đến bên nàng, nói một câu rất không liên quan:
“Không phải cung nữ… chẳng lẽ cô nương là một phi tần nào đó của tên vua hồ đồ?”
Đối với tất cả những ai đang có mặt tại Thanh Phục khu, đây là một câu hoàn toàn tối nghĩa. Nhưng câu nói tối nghĩa ấy lại đủ khiến Hoàng Lan sũng sờ. Hắn nói vậy là có ý gì? Hơn nữa, nếu để ý kĩ, có thể thấy giọng nói này có chút gì đó quen thuộc.
Bất giác Hoàng Lan ngửi thấy hương hoa quỳnh dịu ngọt.
“Là bệ hạ?” Nàng thảng thốt nhận ra sự thật kệch cỡm này: “Người đứng bên kia bức tường, trò chuyện cùng ta tối hôm ấy chính là bệ hạ?”
Tư Thành gật đầu. Thứ hắn chờ đợi chính là phản ứng thừa nhận này của nàng.
Chút ấm áp trong lòng Hoàng Lan bung vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Vốn dĩ nàng tưởng rằng mình sẽ có thêm một người bạn tốt trong cung. Ai ngờ ngõ lớn tránh đi, ngõ nhỏ lại gặp, xui xẻo thế nào mà kẻ nàng gặp trong vườn quỳnh ngày ấy lại chính là hắn!
“Bệ hạ lừa tôi?” Nàng lùi lại một bước, vẻ mặt đề phòng.
“Kì thực lúc ấy trẫm không biết nàng là ai.”
Lời Tư Thành nói là thật. Nhưng nghĩ lại, hắn cũng thấy mình thật ngu ngốc. Ngay từ lần ở Liên đài, hắn đã nhìn ra Hoàng Lan tuyệt đối không phải loại người cam chịu như những gì nàng cố gắng thể hiện. Ánh mắt của nàng, vừa điềm tĩnh vừa cương liệt, gặp cảnh hung hiểm cũng không hề xao động, người cam chịu không thể nào có được ánh mắt ấy. Khi ấy, nàng đã im lặng, không phải vì hèn nhát, cũng không phải vì nàng không nhìn ra chân tướng, chẳng qua Hoàng Lan muốn tránh xa những rắc rối không đáng có mà thôi. Một người như thế, tại sao ngay từ đầu Tư Thành không nhận ra nàng và cô cung nữ to gan lớn mật ở Thanh Phục khu cùng là một người?
Đám người Phùng Diệm Quỳnh cứ đứng ngây ra như ngỗng. Trước mặt họ, hoàng thượng và cung nữ thấp kém kia đang thủ thà thủ thỉ, như thể hai người đang cùng nhau ôn lại kỉ niệm xưa.

Thanh âm của Tư Thành chứa đầy sự tiếc nuối:
“Ngày hôm sau trẫm vẫn đến khu vườn quỳnh bên ngoài Thanh Phục khu nhưng không còn gặp nàng nữa.”
Hoàng Lan thở dài:
“Tôi bị người ta phát hiện, họ liền nhốt tôi trong nhà kho, không thể ra ngoài được nữa.”
“Nhà kho?”
Hoàng Lan nhún vai một cách bướng bỉnh, kiểu như đang tuyên ngôn sáu chữ “thì đã nói rồi mà lại”.
Rồi mọi người nhìn thấy hoàng đế đích thân đến đỡ cung nữ kia dậy, vậy mà vẻ mặt của nàng ta còn lộ rõ sự không cam tâm tình nguyện.
“Là ai khiến Nguyễn tiểu thư ra nông nỗi này?”
Nguyễn tiểu thư? Tư Thành gọi cung nữ kia là Nguyễn tiểu thư? Đến kẻ ngốc cũng nhận ra thái độ của hắn đã nghiêng về bên nào. Lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bùi Tố Tâm. Mụ ta vội vàng cầu cứu Phùng Diệm Quỳnh, đổi lại chỉ nhận được sự hờ hững khinh miệt.
Đồng minh đã qua cầu rút ván, Bùi Tố Tâm như nhìn thấy án tử đang treo lơ lửng phía trên đầu.
“Trẫm hỏi ngươi, những lời Nguyễn tiểu thư vừa nói có đúng không? Có phải ngươi làm việc công tư lẫn lộn, hà khắc hẹp hòi, lạm dụng tư hình với các cung nữ trong Thanh Phục khu này hay không?”
Toàn thân Bùi Tố Tâm run lên bần bật, hệt như người đi giữa tháng giêng gặp phải trận mưa rào. Cũng chẳng cần mụ ta thừa nhận bất cứ điều gì, chỉ riêng bộ dạng ấy cũng đủ tố cáo tất cả rồi.
Lửa giận trong lòng được dịp Tư Thành bùng lên. Nếu Hoàng Lan chính là người con gái tối hôm ấy, vậy những gì nàng nói có đến quá nửa là sự thật. Mà từ xưa đến nay, Tư Thành ghét nhất chính là những kẻ hống hách, ngang ngược.
Một lúc sau, hắn lạnh lùng lên tiếng:
“Nữ quan chưởng sự Thanh Phục khu làm việc không tận tâm, coi thường cung quy, biết lỗi không hối cải, không có tư cách tiếp tục chấp quản sự vụ trong Thanh Phục khu, nay ban xử trượng chết.”
Hai chân Bùi Tố Tâm như bị hút cạn sinh lực, kéo cả thân hình phục phịch của mụ ta đổ ụp xuống đất.
“Bệ hạ… nô tì đáng chết, nô tì không dám nữa, cầu xin bệ hạ tha mạng cho nô tì…”
“Thái giám nơi này…” Tư Thành ngó lơ mụ ta, tiếp tục nói: “Không biết phân biệt đúng sai, dung túng kẻ khác làm bậy, nay sai người đánh gãy chân tay, vĩnh viễn đuổi ra khỏi cung.”
Lệnh vừa hạ xuống, đến chính Phùng Diệm Quỳnh cũng thấy lạnh sống lưng. Từ khi đăng cơ, Tư Thành nổi tiếng là người ôn nhu hiền hòa, chuyện nổi giận với kẻ dưới càng hiếm hoi. Nhưng người ôn nhu khi nổi giận mới đáng sợ. Phùng Diệm Quỳnh tự biết thân biết phận nên im bặt, tuyệt nhiên không dám ho he gì.
“Nguyễn tiểu thư, tiểu thư cứu nô tì với!” Bùi Tố Tâm lại bò tới chân Hoàng Lan, mếu máo khóc lóc: “Là nô tì ngu xuẩn, có mắt như mù mới không nhìn ra núi Thái Sơn. Tiểu thư chán ghét thì cứ đánh cứ chửi, nhưng xin tha cho nô tì một mạng. Kiếp sau nô tì có làm trâu làm ngựa cũng nguyện báo đáp ân tình của tiểu thư.”
Mụ ta vừa nói vừa tát vào mặt mình đôm đốp, miệng nghệt ra, nước mắt nước mũi chan hòa. Nhìn bộ dạng thảm thiết ấy, tự nhiên Hoàng Lan lại thấy không đành lòng. Mụ già này đúng là đã làm nhiều điều ác, nhưng chung quy vẫn không đáng tội chết.
“Bệ hạ…”
Biết Hoàng Lan định cầu xin cho Bùi Tố Tâm, Tư Thành chỉ lắc đầu:
“Một người ác độc như mụ ta không đáng được tha thứ.”
“Tôi biết bà ta có tội.” Nàng ngắt lời hắn: “Nhưng trên đời còn có bao nhiêu kẻ độc ác, bệ hạ có trừng trị được hết bọn họ được không? Với lại trừng phạt mụ ta xong, cả tôi và bệ hạ đều không thanh thản gì. Chi bằng tha ụ ta một con đường sống, để mụ ta ăn năn hối cải vẫn tốt hơn.”
Tư Thành âm thầm cân nhắc. Hắn không thể không thừa nhận đạo lý của nàng, chẳng qua tự bản thân hắn vẫn là hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh…
Cuối cùng, đám người Bùi Tố Tâm chỉ bị phạt năm mươi trượng rồi vĩnh viễn đuổi ra khỏi cung. Xử như vậy, xem ra hắn đã nhân nhượng lắm rồi.

Bùi Tố Tâm mừng như chết đi sống lại, vội vàng hướng phía Hoàng Lan dập đầu tạ ơn, đập đầu đến chảy cả máu.
Xử lý đám người này xong, lúc này Tư Thành mới nhìn sang Phùng Diệm Quỳnh. Gương mặt xinh đẹp cao quý lúc này đã trắng bệch không còn hột máu. Thế nhưng, một câu Phùng Diệm Quỳnh cũng không dám giải thích, bởi nàng ta quá hiểu tính khí của Tư Thành. Vòng vo chối tội trước mặt hắn chẳng khác nào tự đẩy bản thân vào chỗ chết!
Cố gắng đè nén sĩ diện và bất mãn của bản thân, Phùng Diệm Quỳnh buồn rầu quỳ xuống:
“Bệ hạ bớt giận, thần thiếp biết sai rồi.”
Ánh mắt Tư Thành không giấu nổi sự chán ghét, nhưng rồi nhớ đến Phùng gia, hắn đành đến nâng Phùng Diệm Quỳnh dậy.
“Nàng chỉ ngẫu nhiên đi qua đây, trẫm biết nàng không dính dáng đến chuyện này. Ở đây không còn việc của nàng nữa, nàng trở về Đan Ngọc các trước đi.”
“Thần thiếp tuân mệnh.”
Lúc Phùng Diệm Quỳnh đi ngang qua Lê Tuyên Kiều, ánh mắt mỹ nhân chạm nhau, kẻ phẫn nộ, người thong dong, đủ khiến mọi thứ xung quanh hóa thành tro bụi.

Chưa đầy nửa ngày sau, sự việc phát sinh ở Thanh Phục khu đã truyền khắp hoàng cung.
Lê Tuyên Kiều đang đứng trước cửa Diêu Tú viện. Thược dược trong vườn đã nở hoa. Hòn giả sơn nằm nghiêng mình trong bóng nắng. Đối diện cảnh sắc hài hòa, thơ mộng ấy, Lê Tuyên Kiều lại cảm thấy thật nực cười.
Từ xưa đến nay, việc mua chuộc cung nữ ở các cung không phải là chuyện hiếm hoi. Ngoại trừ Thanh Ngọc, không ai biết Lê Tuyên Kiều đã bỏ ra một số tiền lớn để thu mua người bên Đan Ngọc các. Bởi thế, nàng ta mới biết việc Phùng Diệm Quỳnh động chân động tay trên cây đàn của mình và cả việc đối phương lén cử Thúy Hoa đến hình lao. Nhớ lại ánh mắt đầy ý tứ của Tư Thành trong yến tiệc, Lê Tuyên Kiều tin rằng hắn đã có chút ấn tượng đối với Nguyễn Hoàng Lan. Ngạo khí của đế vương đều là vậy, ngươi càng khiêu khích hắn, hắn sẽ càng chú ý đến ngươi. Nắm được điểm này, Lê Tuyên Kiều liền cử Thanh Ngọc đến hình lao cứu người, đem Thúy Hoa kia giết đi, sau lại sai chuyển Hoàng Lan đến Thanh Phục khu.
Nguyễn Hoàng Lan này, trước mắt không thể không cứu, nhưng cũng không thể không diệt trừ.
Lê Tuyên Kiều muốn Hoàng Lan chết, nhưng không phải chết âm thầm trong chốn tù ngục tối tăm, mà là chết trước mặt Tư Thành, chết bởi một tay Phùng chiêu nghi yêu quý của hắn. Bởi nàng ta hiểu, sau này khi bình tâm lại, Tư Thành chắc chắn sẽ đồng cảm với Hoàng Lan hơn, từ đó dần chán ghét một Phùng Diệm Quỳnh tâm tư tàn độc. Lê Tuyên Kiều không hi vọng một bước có thể lật đổ được Phùng Diệm Quỳnh, nhưng nàng ta hoàn toàn có thể khiến cho hình tượng của đối phương trong lòng Tư Thành không còn tốt đẹp như trước.
Con người Lê Tuyên Kiều là vậy, kể cả khi tính kế hại người, nàng ta cũng muốn cái chết của đối phương trở nên có giá trị nhất.
Đảo đi đảo lại, Nguyễn Hoàng Lan chỉ là con tốt thí mạng của Lê Tuyên Kiều, là một hòn đá lót đường không hơn không kém.
Thiên định thắng nhân. Lê Tuyên Kiều không thể ngờ rằng Tư Thành lại biến chuyển thái độ nhanh như vậy, hơn nữa còn một đòn trừng phạt nặng nề hết thảy người ở Thanh Phục khu để xoa dịu Hoàng Lan. Phùng Diệm Quỳnh chỉ bị bẽ mặt, còn kế hoạch mượn dao giết người của Lê Tuyên Kiều lại chính thức đổ xuống sông xuống bể.
Nhất cử nhất động của Đan Ngọc các, Lê Tuyên Kiều đều biết, nhưng đến cuối cùng, nàng ta lại lãng quên một nơi, đó chính là Thanh Phục khu.

Từ khi trở về từ Thanh Phục khu, Phùng Diệm Quỳnh đã đập tan một bộ bàn trà. Con mèo cưng của nàng ta cũng bị dọa cho chạy biến. Nhưng Phùng Diệm Quỳnh tức giận cũng hợp lý thôi. Hậu cung chưa có hoàng hậu tam phi, Phùng Diệm Quỳnh thân là chiêu nghi, nghiễm nhiên trở thành phi tần có địa vị cao nhất, tạm thời đứng đầu cung Thụy Đức. Ngày ngày, đám người trong cửu tần lục chức gặp nàng ta còn phải cúi đầu, nàng ta nói một, họ không dám nói hai, thật là vinh quang vô hạn.
Dạo gần đây, Lê Tuyên Kiều bắt đầu câu kéo sự chú ý của Tư Thành, ngấm ngầm cùng Phùng Diệm Quỳnh tranh đoạt sủng ái. Gia thế của Lê Tuyên Kiều cũng không phải đơn giản, Phùng Diệm Quỳnh rất sợ một ngày nào đó Lê Tuyên Kiều đắc sủng sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình, bởi thế nàng ta mới động chân động tay trên nhạc cụ hòng hạ bệ thứ gọi là “đệ nhất cầm nghệ” trước mặt Tư Thành. Không biết Bạch Yên làm ăn thế nào mà cuối cùng kẻ dùng đến cây đàn đó lại là một nhạc công tầm thường, còn Lê Tuyên Kiều thì vẫn bình an vô sự. Nguyễn Hoàng Lan lại nhìn thấy những việc không nên nhìn thấy, Phùng Diệm Quỳnh có tật giật mình, vội vàng cử Thúy Hoa đến hình lao diệt khẩu.
Phùng Diệm Quỳnh tuy có dã tâm nhưng tâm cơ không sâu, dụng tâm lại chưa thực tinh tế. Nàng ta nóng vội thu dọn tàn cục mà không biết rằng nhất cử nhất động của mình đã nằm trong tay Lê Tuyên Kiều. Tương kế tựu kế, Lê Tuyên Kiều đã một tay vun vén thêm âu thuẫn giữa Nguyễn Hoàng Lan và Phùng Diệm Quỳnh thêm phần ngọt ngào, sâu sắc. Dù việc Hoàng Lan còn sống là bất khả kháng, nhưng ít ra, Tư Thành cũng đã nhìn Phùng chiêu nghi của hắn với con mắt khác xưa, Hoàng Lan cũng tin rằng thủ phạm chính trong chuyện này là Phùng Diệm Quỳnh. Nếu Hoàng Lan sau này đắc thế, nàng cũng sẽ chĩa mũi nhọn về Đan Ngọc các chứ không phải Diêu Tú viện. Chuyến buôn này, Lê Tuyên Kiều không thắng đậm nhưng xem ra cũng không thực bị lỗ.

Bạch Yên vén rèm châu bước vào, trông thấy Phùng Diệm Quỳnh đang ngả lưng trên trường kỉ thì cũng không dám quấy rầy, chỉ ngoan ngoãn đứng sang một bên. Phùng Diệm Quỳnh mải mê ngắm chiếc khăn tay uyên ương màu hồng đào trong tay, đến nửa ngày sau mới nhìn đến Bạch Yên.
“Có gì nói đi đi, cứ lấm lấm lét lét như vậy còn ra bộ dạng gì nữa!”
Phùng Diệm Quỳnh hừ lạnh, trong lòng vẫn bực tức chuyện sơ sẩy lần trước. Chẳng qua giờ Thúy Hoa đã mất tích, nếu nàng ta trừng phạt nốt Bạch Yên thì xung quanh quả thực không còn ai đáng để tin tưởng.
Bạch Yên lí nhí đáp:
“Bẩm lệnh bà, bệ hạ muốn sắc phong cho Nguyễn Hoàng Lan thành tiệp dư.”
Tiệp dư là địa vị đứng đầu lục chức trong cung. Xem ra bệ hạ quả thực coi trọng cô ta thật rồi.
Nhưng Bạch Yên còn đem đến một tin tức khác. Nàng ta nói Nguyễn Hoàng Lan không biết bị ma xui quỷ khiến gì mà đã thẳng thừng từ chối sắc phong tiệp dư.
Chiếc khăn tay bị ném sang một bên. Phùng Diệm Quỳnh vội vàng bật dậy:
“Ngươi nói cái gì? Nguyễn Hoàng Lan dám làm như vậy?”
Bạch Yên khẳng định đầy quả quyết:
“Nô tì không nghe nhầm đâu ạ. Hiện tại bệ hạ đang rất giận dữ, đã giam cô ta vào Nhữ Hiên các rồi phái người canh chừng cả ngày lẫn đêm. Người còn vì việc này mà giận lây đến Nguyễn tài nhân. Hiện giờ bên ngoài đều chê cười Nguyễn Hoàng Lan, bảo rằng cô ta là kẻ không biết đạo lí, lần này dám chọc bệ hạ, chắc chắn lành ít dữ nhiều.”

Phùng Diệm Quỳnh khoái trá đến mức suýt bật cười thành tiếng. Nguyễn Hoàng Lan ơi Nguyễn Hoàng Lan, ngươi đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, khó dễ này là tự ngươi chuốc lấy, lần này không phải mang tiếng ác nữa rồi.
Một khác sau, Phùng Diệm Quỳnh dung bước lên loan giá, mang theo tâm trạng phấn khởi hướng đến điện Bảo Quang.

Theo lệnh Tư Thành, Hoàng Lan từ Thanh Phục khu phải chuyển đến Nhữ Hiên các thuộc cung Vĩnh Ninh. Nhữ Hiên các là một công trình được xây dựng và hoàn thiện từ thời vua Lê Thái Tổ, gồm ba dãy nhà lớn dựng hình chữ U, cửa gỗ quét sơn đỏ, mái lợp ngói trích thủy màu men xanh lục. Trong phòng, đồ đạc đa phần làm bằng gỗ và gốm, được bài trí trang trọng, lịch lãm, lại phảng phất nét cổ điển quen thuộc của những ngôi từ đường xưa. Hoàng Lan không mấy quen thuộc với kiểu kiến trúc đài các này. Nhưng ngược lại, nàng lại khá ấn tượng với hoa viên của Nhữ Hiên các, nơi có những đóa thược dược yêu kiều, những khóm tường vi rực rỡ, chếch một chút về hướng tây còn có một giếng nước xây bằng gạch vồ, nước gần chạm miệng, bốn mùa trong vắt.
Theo sau Hoàng Lan còn có khoảng sáu, bảy tên thị vệ khác. Căn cứ vào ánh mắt kì dị mà họ dành cho nàng, nàng đoán chắc đám người này cũng cảm thấy bất mãn về việc nàng từ chối nhận sắc phong. Nhưng kệ thôi. Mỗi người có một suy nghĩ riêng. Đối với họ, đó là phúc đức phải tu từ kiếp trước mới có được. Nhưng đối với Hoàng Lan, việc trở thành tiệp dư chỉ càng khiến nàng lún sâu vào những rắc rối không đáng có mà thôi.
Thôi kệ, đến đâu hay đến đó vậy. Nếu có những chuyện dù tính trước cũng tính không ra thì chi bằng cứ tùy cơ mà ứng biến. Suy nghĩ đã thông suốt, Hoàng Lan rảo bước vào nội điện. Căn phòng rộng rãi hơn chỗ ở cũ của nàng trong Thanh Phục khu. Góc bên phải có kê một tủ gỗ lim nhiều tầng, trên các tầng đều có trưng bày những bát gốm hoa lam vẽ hoa cúc dây, những bình vôi gốm men trắng… Chếch về bên phải là nơi đặt bàn trà và một bộ trường kỉ. Sâu vào bên trong là một căn phòng khác, tối hơn, ngăn cách với sảnh chính bởi một lớp rèm châu và hai lớp màn lụa mỏng. Theo truyền thống, căn phòng ấy chính là phòng ngủ, hay khuê phòng của các thiếu nữ xưa.
Hoàng Lan vừa bước vào, cánh cửa sau lưng nàng liền khép lại.

“Nguyễn Hoàng Lan, ngươi có biết mình vừa nói gì không? Trong hậu cung này, còn có biết bao nhiêu người mong chờ được ngồi lên vị trí tiệp dư? Vậy mà ngươi đến một chút khiêm tốn cũng không có, lại thẳng thừng cự tuyệt như vậy. Chẳng lẽ ngươi muốn vĩnh viễn làm một cung nữ trong Thanh Phục khu?”
Ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với Hoàng Lan trong yến tiệc, Tư Thành đã có cảm giác nàng không phải kẻ ngoan ngoãn nghe lời như đám người trong hậu cung của hắn. Sự mỏng manh, ngoan ngoãn kia chỉ là lớp vỏ ngụy trang. Con người thật của nàng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp trước bất kì ai. Nàng như vậy, hắn mới thấy có hứng thú. Nhưng hắn cũng tin rằng sớm muộn gì con chim nhỏ này cũng ngoan ngoãn chịu để người ta nhốt trong chiếc lồng son. Hắn không thể ngờ rằng, khi hắn vừa nói muốn nàng trở thành tiệp dư của hắn, nàng liền lập tức lắc đầu.
“Cung nữ, tôi không muốn làm. Nhưng làm Nguyễn tiệp dư, Nguyễn tiệp thiếu gì đó của bệ hạ, tôi lại càng không muốn. Bệ hạ đã nói vị trí đó tốt đẹp như vậy, vậy còn không mau đem nó cho những kẻ đang mòn mỏi trông chờ ngoài kia đi. Chỉ cầu mong bệ hạ thả tôi ra, trả lại cho tôi tự do của chính mình, tôi chỉ cần như vậy thôi.”
Đám người này sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được suy nghĩ của Hoàng Lan. Nàng là người đến từ tương lai, là một người thuộc về Việt Nam hiện đại. Mấy thứ như địa vị, ngôi báu, chỉ là phù phiếm hư ảnh, với người cổ đại thì nó là nguyện ước cả đời, nhưng đối với nàng lại không có chút giá trị thiết thực nào.
Nhưng sở nguyện nhỏ nhoi ấy của nàng khi vào đến tai Tư Thành lại trở thành một lời khiêu khích.
“Trẫm chưa từng thấy kẻ nào không biết tốt xấu như ngươi.”
Giới hạn cuối cùng sắp bị phá vỡ. Trong lúc này, Tư Thành bỗng có ý nghĩ muốn giết người.
“Trước đó chẳng phải bệ hạ đã nói tôi không thích hợp với mấy thứ cung quy rắc rối ấy hay sao?” Hoàng Lan cũng dần mất kiên nhẫn: “Bắt tôi làm tiệp dư, bệ hạ không sợ tôi sẽ khiến cho hậu cung của người trở thành một cái chợ ư? Tôi cũng vì muốn tốt cho bệ hạ thôi. Thế nhé, cái chức tiệp dư này, bệ hạ vẫn nên nhường cho người khác đi.”
Chỉ cần tiếp tục vướng víu ở nơi này, đường trở về của nàng sẽ trở nên gian nan. Một thân phận cụ thể, tốt nhất không nên tồn tại.
Nhưng có một điều Hoàng Lan đã quên: quân vô hí ngôn, vua không nói hai lời.
“Được lắm, Nguyễn Hoàng Lan, ngươi muốn trêu chọc trẫm mà thôi. Đặng Phúc, đem nàng ta giam ở Nhữ Hiên các, một bước cũng không được ra khỏi cửa. Ngươi muốn tự do, trẫm càng không thể cho ngươi tự do.”
Tư Thành nói xong liền phất tay áo rời khỏi cung Vĩnh Ninh. Sau lưng hắn, Hoàng Lan đứng như trời trồng, thậm chí quên cả hành lễ. Mà hình như không phải nàng quên, bởi trong mắt nàng, người ta đọc được sự khinh thường và chán ghét.

Cửa sổ đêm qua quên chưa đóng. Một cơn gió lạnh luồn lách qua khe cửa rồi xâm nhập vào bên trong tẩm điện. Hoàng Lan khẽ trở mình ngồi dậy. Ba ngày chôn chân ở đây là ba ngày tẻ nhạt nhất cuộc đời nàng. Tên hoàng đế chết tiệt kia không cho nàng ra ngoài, không để ai vào thăm nàng, biến nàng thành một kẻ bị cấm túc, cách li với thế giới xung quanh. Đầu tiên là hình lao, rồi Thanh Phục khu, giờ đến Nhữ Hiên các này… Tù ngục, dù khoác lên mình lớp vỏ xấu xí hay đẹp đẽ thì bản chất của nó cũng không bao giờ thay đổi.

Bát canh tổ yến trên bàn đã nguội từ lúc nào. Nến trên giá đồng sắp lụi tàn.
Tư Thành không để ý đến thái giám vào thay đèn. Ánh mắt hắn còn mải chú mục vào quyển tấu chương. Phương nam đang hạn hán, nguy cơ mất mùa rình rập ngàn cân treo sợi tóc. Hắn mới đăng quang, chính sự dù đã rất cố gắng chăm lo nhưng vẫn chưa thể triệt để ổn định. Đống bừa bộn của Lê Nghi Dân để lại, giờ đến lượt hắn oằn lưng ra giải quyết.
Cửa hé mở, một bóng dáng quen thuộc bước vào. Y cúi nhìn hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, ngoan ngoãn đứng sang một bên hầu nghiên mực.
“Đặng Phúc.”
Tư Thành chỉ cần nói một câu, đủ để khiến bàn tay đang cẩn trọng mài mực của Đặng Phúc chợt ngưng lại. Y vội cúi đầu xuống sâu, lặng lẽ bẩm báo.
“Bẩm bệ hạ, Nguyễn Hoàng Lan ở Nhữ Hiên các lại gây chuyện.”
“Thật là… Cô nàng rắc rối này. Ngươi nói đi, lần này nàng ta lại gây ra chuyện gì?”
Tư Thành hỏi lại bằng một giọng đều đều. Người con gái này, hắn đã muốn dẹp sang một bên bởi sự tình phát sinh ở phương nam.
Đặng Phúc cúi đầu càng sâu. Với vai trò kẻ đưa đến tin xấu, y cũng cảm thấy chuyến này lành ít dữ nhiều:
“Nguyễn Hoàng Lan đã lao đầu vào cửa tự sát ạ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.