Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 10: Trong cung Trường Phúc, làm ơn mắc oán.


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 10: Trong cung Trường Phúc, làm ơn mắc oán.

Nàng là người đầu tiên giữa thanh thiên bạch nhật dám công khai chống lại hắn, dám tố cáo hắn là một vị vua hồ đồ. Giữa lúc lòng tự tôn bị xúc phạm nhất, hắn càng kịch liệt muốn lưu nàng lại, để một ngày nào đó chứng minh cho nàng thấy chính nàng mới là kẻ sai lầm.

Cửa chính Nhữ Hiên các mở ra. Bỏ qua đám cung nữ, Tư Thành hầm hầm bước vào tẩm điện. Hắn đến bên giường, lười nhác liếc nhìn người con gái đang nằm đó. Hai mí mắt nàng khép hờ, mơ màng, từ cánh mũi nhỏ nhắn, hơi thở tỏa ra yếu ớt tựa làn gió thu. Ở thái dương có một vệt máu vẫn còn chưa khô, từ đó, chầm chậm chảy xuống một sợi tơ nhỏ màu đỏ thẫm. Khi ngủ, gương mặt nàng bình lặng, thanh nhã đến lạ kì. Ngắm nhìn cảnh tượng ấy, Tư Thành dù đang tức giận nhưng cũng phải mỉm cười. Nếu như nàng chịu điểm trang, ăn mặc lộng lẫy hơn một chút, chắc chắn sẽ là một bông hoa mới lạ trong chốn hậu cung rực rỡ này.
“Ai là cung nữ phụ trách nội sự Nhữ Hiên các?”
Nghe tiếng hoàng thượng hỏi, từ trong đám cung nữ, một người do dự bước ra. Nàng ta mặc váy giao lĩnh ngắn đến thắt lưng, quần hồng ống thụng, chân đeo giày thêu hoa, trên đầu cài một chiếc mộc trâm thô sơ, là kiểu trang phục đặc trưng của hầu nữ thời Hậu Lê. Tư Thành thấy người này quen quen, một lúc sau hắn mới nhớ ra đó là người mà Hoàng Lan sống chết đòi dẫn ra khỏi Thanh Phục khu.
Hình như nàng ta tên là Nguyệt Hằng.
“Hồi bẩm bệ hạ, là nô tì.” Nguyệt Hằng lí nhí nói. Luận về địa vị, hiện giờ Hoàng Lan là người có địa vị không rõ ràng, nàng không phải cung nữ nhưng cũng chưa nhận sắc phong tiệp dư, thành ra đám người dưới không biết nên xưng hô với nàng thế nào cho phải. Nguyệt Hằng ngập ngừng một lúc, cuối cùng đành gọi Hoàng Lan là Nguyễn tiểu thư như cách Tư Thành đã từng gọi: “Mấy ngày nay Nguyễn tiểu thư bị giam lỏng ở Nhữ Hiên các nên sinh ra tính khí thất thường, hay cáu giận vô cớ. Người cứ giam mình trong phòng suốt ngày, không cho chúng nô tì vào hầu hạ. Sáng nay, lúc đến thu dọn điểm tâm, nô tì đã thấy tiểu thư… tiểu thư bị ngất đi rồi. Chúng nô tì chăm sóc chủ nhân không chu đáo, mong bệ hạ giáng tội.”
Nguyệt Hằng càng nói lại càng thương tâm. Một tháng bầu bạn với Hoàng Lan trong Thanh Phục khu, lại cùng nàng chuyển đến Nhữ Hiên các, trong thâm tâm Nguyệt Hằng có một sự kính nể vô hình dành cho Hoàng Lan. Thực sự ngay lúc này, nàng ta rất muốn gào lên với Tư Thành rằng: “Chính vì bị bệ hạ giam lỏng nên Nguyễn tiểu thư mới nghĩ quẩn đấy. Giờ ngài hài lòng chưa?”.
Theo sau Nguyệt Hằng, mọi người cũng đồng loạt quỳ xuống thỉnh tội. Kẻ tinh ý đều nhận ra dụng ý của Tư Thành khi đem Hoàng Lan giam lỏng trong Nhữ Hiên các. Nói là giam lỏng, chi bằng nói là dọn đến ở luôn cho rồi. Chẳng qua hắn là vua một nước, sĩ diện cũng hơn người, khi không tiện nói là ban tặng thì mới dùng đến hai chữ “giam lỏng” mà thôi.
Ai cũng hiểu điều này, chỉ có mình Hoàng Lan không hiểu!
Nguyễn Hoàng Lan có tiền đồ như thế, nay hầu hạ nàng sơ suất, đương nhiên mọi người cũng biết sợ.
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi, không có việc gì không cần vào đây.”
Ý thức được mình đã thoát chết, mọi người liền nhanh chóng lui ra ngoài. Đến khi xung quanh không còn ai, Tư Thành bèn ngồi xuống bên cạnh Hoàng Lan. Gương mặt nàng vẫn tĩnh lặng, tựa như mặt hồ mùa thu đượm mạc hơi sương. Hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc mai của nàng, cảm nhận được sự mềm mại và một mùi hương thanh khiết tỏa ra từ mái tóc ấy. Rồi trong giây lát, hắn chú mục vào miệng vết thương bên thái dương.
Nguyễn Hoàng Lan, ngươi đúng là rất biết trêu đùa trẫm!
Hắn bỗng cầm tóc nàng giật thật mạnh. Gương mặt đang bình lặng kia chợt nhăn lại. Sau một tiếng hét thất thanh, Hoàng Lan bật dậy như một chiếc lò xo. Đối diện với nàng, Tư Thành trưng ra vẻ mặt tỉnh bơ, cố nén một nụ cười trào phúng sâu trong đáy mắt.
“Nguyễn tiểu thư ngủ ngon giấc chứ?”
Biết rõ bị hỏi đểu, Hoàng Lan chau mày nhìn hắn. Màn kịch vụng về của nàng đã bị hắn bóc trần một cách không thương tiếc. Năm lần bảy lượt tìm cách đào tẩu mà không thành, Hoàng Lan đành giả chết để được rời khỏi cung. Khi nàng giả vờ ngất đi, đám cung nữ, thị vệ nhát gan không dám đụng vào người nàng, nàng lại chưa hẳn là phi tần để được mời thái y, thành ra luôn an tâm nằm im giả chết trên giường. Nàng không ngờ lại bị chính tay Tư Thành giật tóc kéo dậy. Hắn hành động không chút thương hoa tiếc ngọc, mạnh mẽ phũ phàng, khiến nàng đau một phen muốn chết.
“Làm gì mà trừng mắt nhìn trẫm như vậy?” Rồi hắn nhếch mép, gương mặt tuấn tú không giấu được sự giễu cợt: “Cung nữ nói nàng chẳng may bị ngã, tổn thương cũng không nhỏ. Là trẫm giúp nàng hồi tỉnh, nàng không những không cảm kích tạ ơn lại còn tỏ thái độ ấy với trẫm. Nàng vô lý quá đấy!”
Nàng nhíu mày, hai hàng lông mày đẹp như nét núi vẽ hơi chau lại.
Hắn tưởng mình là ai? Đã làm mình đau, giờ còn dám ngồi một chỗ huyên thuyên dạy dỗ mình?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người họ đối diện nhau, cùng trao cho nhau cái nhìn khinh thị mỉa mai.
“Nàng nhìn cái gì? Trẫm vừa cứu nàng đấy, có biết không hả?” Hắn cười nhạt: “Định giả chết để trốn ra khỏi cung? Nàng nghĩ thị vệ trong hậu cung đều là đồ bỏ đi chắc? Để kẻ khác phát hiện ra trò mèo này, lúc ấy trẫm không cứu nổi nàng nữa đâu.”
Đúng vậy, nếu để đám người Phùng Diệm Quỳnh lúc nào cũng như hổ rình mồi biết được việc này, nàng chắc chắn sẽ không toàn mạng.
Hoàng Lan bắt đầu nhấp nhổm không yên. Hóa ra Tư Thành cũng có thiện ý muốn tốt cho nàng?
Nhưng đó là việc nàng tự làm tự chịu, ai mượn hắn đến đây bóc mẽ rồi huyên thuyên dạy đời?
“Việc của tôi, mặc tôi.” Hoàng Lan tức giận gắt lên:”Bệ hạ cứ lo làm cho tốt trọng trách của mình là được rồi.”

Tư Thành dùng ánh mắt kiểu “cô em còn xanh và non lắm” ném trả về phía nàng. Kì thực, lúc biết nàng giả vờ tự sát, hắn đã bực đến nỗi muốn tọng đầu nàng vô thành giường cho chuyện giả biến thành thật luôn.
Một phút sau, sự trào phúng trên gương mặt dần biến mất, hắn nghiêm nghị hỏi nàng:
“Nàng thực sự chán ghét nơi này đến thế sao?”
“Không hẳn là chán ghét. Ở Nhữ Hiên các mọi người đối xử với tôi rất tốt. Nhưng tôi có lí do để rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.”
Ánh mắt Hoàng Lan long lanh như sương sớm, thanh khiết tựa tuyết trắng, lại thêm phần cương nghị của hoa mai, rắn rỏi của thanh trúc. Nàng đủng đỉnh đối diện Tư Thành như thế, ngược lại khiến hắn có chút khó chịu.
“Là vì tự do mà nàng vẫn nói? Đối với nàng, nó quan trọng đến thế sao? Nếu nàng chịu ở lại, trẫm sẽ cho nàng Nhữ Hiên các kẻ hầu người hạ, cho nàng vinh hoa phú quý cả đời thụ sủng không hết…”
Ở thế kỉ hai mươi mốt, minh châu phỉ thúy mà Tư Thành đang thao thao bất tuyệt đúng là rất có giá trị. Nhưng bản thân Hoàng Lan trở về còn khó, nói gì đến việc đem theo một mớ đồ đạc lỉnh khỉnh!
“Bỏ đi, bỏ đi!” Hoàng Lan ngắt lời hắn, mạnh mẽ xua xua tay. Cuối cùng nàng đành đánh bài ngửa: “Tôi không phải tuyệt thế mỹ nhân, từ trước đến nay lại luôn vô lễ bất phục bệ hạ, vì lí do gì mà người không chịu buông tha tôi, thậm chí còn không tiếc công đem vàng bạc châu báu ra dụ dỗ?”
Tư Thành chợt nghiêm mặt. Vì lý do gì ư? Nàng là người đầu tiên giữa thanh thiên bạch nhật dám ăn nói nước đôi với hắn, còn gọi hắn là một vị vua hồ đồ. Giữa lúc lòng tự tôn bị xúc phạm nhất, hắn càng muốn giữ nàng ở lại, để một ngày nào đó chứng minh cho nàng thấy ai mới là kẻ hồ đồ.
“Trẫm không biết.” Hắn phủ nhận.
Thấy hắn không có ác ý, Hoàng Lan liền chớp thời cơ, nửa thật nửa đùa:
“Nhất định sẽ có một ngày tôi rời khỏi nơi này.”
“Vậy thì trẫm sẽ chờ xem rốt cuộc bản lĩnh của nàng lớn đến mức nào.”
Giọng Tư Thành nhàn nhạt, chứa nhiều ý tứ châm biếm hơn là tin tưởng.
Ánh nắng hắt qua ô cửa sổ tạo thành từng vệt mờ nhạt trên mặt đất. Hoàng Lan không thèm tranh cãi với hắn nữa, nàng bước ra phòng ngoài. Không gian đài các và quyền lãm nơi đây chỉ càng khiến nàng cảm thấy ngột ngạt.
Trong khi đó, Tư Thành càng nghĩ càng thấy kì quái, rốt cuộc tự do ấy đáng quý đến đâu mà nàng lại luyến ái nó đến vậy, vì nó mà sẵn sàng cự tuyệt tương lai mà hắn vẽ ra cho nàng?
“Bệ hạ cũng ngồi đi.”
Hoàng Lan hơi quay lại phía sau, khi thấy Tư Thành đang lẽo đẽo đi sau mình thì bâng quơ mời một câu. Trong lòng Tư Thành âm thầm cười khổ, xưa nay chỉ có hắn ban ngồi cho người khác, đây là lần đầu tiên hắn bị kẻ khác bảo ngồi.
Một cách không thể miễn cưỡng hơn, hắn nhón người ngồi xuống sập gụ.
“Tôi muốn hỏi bệ hạ một câu.” Hoàng Lan hít một hơi dài trong khi Tư Thành đang loay hoay tìm chỗ ngồi xuống: “Vì sao vừa nãy lại biết tôi giả vờ?”
Tư Thành tin chắc rằng sớm muộn nàng cũng chạm đến chuyện này. Quả nhiên…
“Nàng chẳng phải luôn miệng đòi ra ngoài, đòi tự do hay sao? Hoài bão còn chưa thực hiện được, chẳng khi nào người ta lại tự hủy hoại mình đâu.”
Sắc mặt Hoàng Lan đỏ bừng, nàng miễn cưỡng nhún vai thừa nhận.
“Ờ đúng.”
“Hơn nữa.” Mặt hắn tỉnh queo: “Trẫm chưa đến nỗi không phân biệt được đâu là máu người, đâu là máu gà.”
Tên vua này hóa ra cũng không phải tay mơ. Giờ Hoàng Lan đã dám chắc hắn đã nhìn ra việc đứt dây đàn ở dạ yến lần ấy không hề liên quan đến nàng, thế cho nên hắn mới không làm khó dễ nàng nữa.

Còn về phần Tư Thành, khi biết tin Hoàng Lan tự sát, hắn cũng chẳng mảy may bận tâm. Với cá tính của nàng, nói nàng phóng hỏa đốt nhà, hắn tin, nói nàng đâm đầu vào cửa tự sát, hắn tuyệt đối không tin. Nàng không phải loại người dễ dàng khuất phục hay thoái chí, hắn đã nhìn thấu tính cách này ngay từ buổi đầu.
“Bệ hạ…”
Từ bên ngoài, giọng nói của Đặng Phúc khe khẽ truyền vào. Y là một người rất biết luật lệ, sẽ không cả gan gọi hoàng thượng khi không có chuyện quan trọng.
“Có chuyện gì?” Tư Thành hắng giọng.
“Phía bên cung Trường Phúc xảy ra chuyện rồi ạ.” Đặng Phúc lí nhí đáp. Sao dạo gần đây, những chuyện xui xẻo toàn đến phiên y thông báo vậy?
Cung Trường Phúc là nơi ở của Quang Thục hoàng thái hậu Ngô Thị Ngọc Dao, mẹ ruột của Lê Tư Thành. Bà nguyên là tiệp dư của vua Lê Thái Tông, khi mang thai bị Tuyên Từ thái hậu, khi ấy còn là thần phi của vua Lê Thái Tông ghen ghét hãm hại, hai mẹ con may mắn trốn thoát, lưu lạc ngoài dân gian bốn năm ròng. Trong cơn bĩ cực, sống hôm nay chưa biết đến ngày mai, hắn chỉ có mẹ mình ở bên che chở, bảo vệ. Nay bĩ cực đã qua, thời thế thái thịnh, hắn dĩ nhiên đón thái hậu về cung Trường Phúc an hưởng tuổi già. Hôm qua nghe người bên cung Trường Phúc bẩm báo lại sức khỏe của thái hậu không tốt, Tư Thành đã đặc biệt phái những thái y giỏi nhất thái y viện đến hầu hạ. Hắn dự định hôm nay sẽ đích thân tới cung Trường Phúc thăm nom mẫu hậu, không ngờ tin xấu truyền đến nhanh như vậy.
Không để Đặng Phúc kịp trình bày rõ mọi chuyện, Tư Thành đã bước ra ngoài với tốc độ ngang ngửa một… cơn gió lốc. Hoàng Lan tò mò gặn hỏi Đặng Phúc, mới biết chỗ thái hậu có chuyện không hay.
Đám người Nguyệt Hằng thấy nàng bình phục với tốc độ thần kì, lại ngay lập tức có thể đi lại huỳnh huỵch thì dụi dụi mắt nhìn nhau. Nàng chỉ kịp cười cười với bọn họ rồi vội đuổi theo chân Tư Thành.
“Cho tôi đi cùng với.”
Hắn nhìn nàng rồi gật đầu.

Rất đông cung phi đã tề tựu trong cung Trường Phúc. Phùng Diệm Quỳnh ngồi hầu bên giường thái hậu, đang chú tâm thổi chén thuốc cho nguội. Phía sau nàng ta, những phi tần khác khiêm nhường ngồi thành hai hàng, gương mặt ủ rũ đăm chiêu, như thể người bị bệnh là mẹ ruột của bọn họ vậy.
Tư Thành ra hiệu cho đám phi tần không cần hành lễ rồi lo lắng bước đến bên giường thái hậu. Ngô thái hậu khuôn mặt trái xoan đẹp như tạc tượng, làn da căng mịn, nhìn không ra một người đã ngoài bốn mươi xuân xanh. Tuy đang ngủ nhưng thần thái bà vẫn toát lên vẻ an nhàn thoát tục, là thần thái của một người đã kinh qua sóng gió nửa cuộc đời, nay đủ bản lĩnh để xem tất cả đều nhẹ nhàng như hư không.
“Bùi thái y, thái hậu rốt cuộc bị làm sao?”
Một người khoảng năm mươi tuổi từ trong đám thái y bước ra. Hắn tên là Bùi Thuận Toàn, đứng đầu thái y viện, hành nghề y đã hơn ba mươi năm, vào cung làm thái y lệnh từ thời vua Lê Thái Tổ, rất được tin dùng. Tuy y thuật inh, nhưng hắn cũng nổi tiếng là một người tự phụ cao ngạo.
“Bẩm bệ hạ, hàng ngày thái hậu đều ngồi niệm phật trong thời gian dài khiến cho xương cốt mệt mỏi, khí huyết ngưng trọng, lâu ngày sẽ thành bệnh lý. Việc thái hậu bị ngất, cũng không có gì quá nguy hiểm, chẳng qua là do người lao lực cầu niệm quá độ, an dưỡng không tốt. Thần đã kê đơn thuốc giúp thái hậu dung dưỡng ngũ quan, điều hòa nguyên khí, chỉ có điều…” Nói đến đây, Bùi Thuận Toàn ấp úng: “Nếu sau này thái hậu vẫn ngày ngày kiên trì hướng Phật cầu niệm, phương dược dù hữu hiệu tự nhiên thành vô dụng.”
Năm Tư Thành lên bảy tuổi, bị một trận ốm thập tử nhất sinh, lương y giỏi nhất cũng lắc đầu bó tay. Thái hậu ôm hắn khóc lóc hàng canh giờ, sau cùng nghe lời một nữ quan bèn lập một đàn giới, ngày đêm tụng kinh niệm phật, không thiết nghĩ đến sức khỏe bản thân. Thái hậu cầu đến ngày thứ ba thì bệnh tình hắn có biến chuyển tốt, sang đến ngày thứ bảy đã có thể tự ra khỏi giường. Không biết do công hiệu của thuốc đến chậm, hay do một phép màu nhiệm nào đó, nhưng kể từ đó, thái hậu đối với phật gia bắt đầu tin tưởng, tôn kính.
Tư Thành đón lấy chén thuốc trên tay Phùng Diệm Quỳnh, thổi từng thìa rồi đút cho thái hậu uống. Hắn hành động rất chuyên tâm, tỉ mỉ. Nhưng người trên giường vẫn nằm im lìm như tượng, bao nhiêu thuốc vào miệng cũng là bấy nhiêu thuốc chảy ra. Tư Thành kiên trì bón đút, đến nửa ngày mới có nửa thìa thuốc thuốc lọt vào trong họng thái hậu.
“Một đám vô dụng!” Hắn bất mãn nhìn đám thái y rồi quát lên: “Thái hậu cũng không chăm sóc được, trẫm còn cần thái y viện của các ngươi để làm gì?”
Một đám thái y run rẩy quỳ xuống thỉnh tội. Trong số họ, chỉ có Bùi Thuận Toàn can đảm nhất, luôn mồm kêu oan uổng, nói vì thái hậu ngồi trước phật đường quá lâu mới dẫn đến suy nhược như vậy.
“Bệ hạ bớt giận.” Một người tiến đến bên cạnh Tư Thành, nhỏ nhẹ khuyên giải: “Thái hậu hồng phúc tề thiên. Chúng thần thiếp tin tưởng Phật bà Quan Âm trên trời linh thiêng, nhất định sẽ độ trì cho thái hậu đời đời trường lạc. Giờ phút này, xin bệ hạ bảo toàn long thể, đừng vì một đám thái y nhỏ bé mà tức giận. Để cho họ vì thái hậu dốc sức trâu ngựa, cũng coi như là chuộc lỗi đi.”
Người vừa nói là tài nhân Nguyễn Nhã Liên.
Ý tứ của Nguyễn tài nhân cũng thấu tình đạt lý, tạm khiến tâm tư Tư Thành dịu xuống. Hắn nhìn đám thái y, nói:
“Bệnh của thái hậu có nghiêm trọng lắm không? Cần bao nhiêu thời gian để chữa khỏi? Cứ thành thật nói ra, không phải sợ trẫm.”

Bùi Thuận Toàn cúi đầu:
“Bẩm bệ hạ, theo như chúng vi thần chẩn đoán, thái hậu chẳng qua là ngọc thể suy nhược, nếu chịu khó dùng thuốc đều đặn, cộng thêm giảm bớt thời gian ngồi cầu niệm, chỉ trong chưa đầy ba tháng chắc chắn sẽ khôi phục.”
Chưa đầy ba tháng? Hắn thực sự không hài lòng với con số này.
“Tận tâm tận lực vì thái hậu, trẫm sẽ không bạc đãi các ngươi. Đổi lại, nếu các ngươi chữa trị vô dụng, đến lúc ấy trẫm sẽ gộp tội mà tính một thể.”
Đám thái y chỉ còn biết cúi đầu vâng dạ.
“Tội nghiệp thái hậu quá!” Phùng Diệm Quỳnh luôn là kẻ không bao giờ cam lòng để người ta thể hiện trước mặt mình. Thấy Nguyễn tài nhân an ủi được Tư Thành, nàng ta cũng không thể không chen vào vài câu: “Thần thiếp luôn kính trọng thái hậu như mẫu thân sinh thành. Thái hậu bị thế này, lòng thần thiếp thực sự đau hơn cắt, chỉ hận không thể dùng thân thể hèn mọn này chịu đau đớn thay người. Nếu bệ hạ cho phép, thần thiếp muốn dọn đến cung Trường Phúc chăm sóc thái hậu. Dù chân tay vụng về nhưng chỉ cần ngày ngày được nhìn thấy thái hậu, thần thiếp mới có thể an tâm.”
Tư Thành nhanh chóng gật đầu. Nàng ta đã muốn thể hiện thì cứ để nàng ta thể hiện, dù sao đối với thái hậu cũng là một chuyện tốt.
“Vậy để thần thiếp hầu thuốc thái hậu.”
“Chiêu nghi vất vả rồi.”
Theo chân Phùng Diệm Quỳnh, những phi tần khác cũng tiến đến bên giường thái hậu, tranh nhau thể hiện sự hiếu thuận của mình. Tư Thành cũng không nỡ ngăn cản họ. Hắn đành lui xuống phía sau, lại vô tình chạm vào ánh mắt đang đăm chiêu của Hoàng Lan.
Nàng vốn đứng ở một góc xa, không ai chú ý đến.
“Có chuyện gì à?”
“Tôi cảm thấy có gì đó không hợp lí lắm.” Nàng khẽ nói với hắn: “Thái hậu không tỉnh, cứ cố tiếp tục bón thuốc cho bà cũng là vô tác dụng. Nếu bà chỉ là suy nhược đơn thuần, không thể cứ hôn mê sâu như vậy được.”
“Nàng cho rằng thái y viện chẩn đoán nhầm?”
“Chẩn bệnh không thể đứng một chỗ đoán bừa.” Nàng nhún vai: “Hồi trước ta từng sống với một người bác, lại phải phụ trách cả đoàn khách du lịch nên cũng biết ít nhiều về bệnh lý. Nếu bệ hạ không phiền, ta muốn lên xem thử.”
Đoàn khách du lịch? Tư Thành nhíu mày, chợt liên tưởng tới lời mà Hoàng Lan đã nói về tiên sinh hôm ấy…
Thấy đối phương không nói gì, nàng coi như hắn đã ngấm ngầm đồng ý, bèn khẩn trương len qua đám mỹ nhân hoa phấn rồi tiến lên phía trên. Lúc bấy giờ, mới có người nhìn đến Hoàng Lan.
Một người chỉ vào nàng, định nói gì đó thì đã bị Tư Thành đằng hắng một tiếng:
“Nàng ấy theo trẫm đến đây.”
Đám người đang xôn xao lập tức im bặt.
Hoàng Lan đến bên giường, xem xét một hồi, cẩn thận quan sát sắc mặt và chân tay thái hậu.
“Thái hậu bị ngất đi lâu chưa?” Nàng hỏi một cung nữ đứng gần đó.
“Cũng đã hơn một canh giờ rồi ạ. Thái hậu ngất đi lúc đang cầu niệm ở chùa Trấn Quốc, chúng nô tì lập tức báo cho bệ hạ cùng các vị lệnh bà.”
“Lúc ấy thái hậu có triệu chứng gì không? Kiểu như tê một bên tay hoặc chân, lời nói bắt đầu lẫn lộn, có biểu hiện suy giảm thị lực, hoa mắt chóng mặt…?”
Nghe Hoàng Lan hỏi dồn, đám cung nữ giật mình nhìn nhau.
“Đúng là… đúng là có những biểu hiện như lời Nguyễn tiểu thư nói.” Một cung nữ lên tiếng.
Tư Thành sốt ruột đứng ngay phía sau Hoàng Lan.
“Thái hậu có triệu chứng của đột quỵ, chỉ là tôi suy đoán thôi, cũng không dám chắc chắn.” Nàng hạ giọng, chỉ đủ để Tư Thành nghe thấy.
“Đột quỵ?” Hắn nghi hoặc hỏi lại.
“Đột quỵ là tình trạng cung cấp máu lên não bộ đột ngột bị ngừng trệ, dẫn đến khí huyết tổn thương nghiệm trọng, gây ra một loạt các triệu chứng như tê liệt nửa người, chóng mặt buồn nôn, thần trí rối loạn, rất nhanh chóng sẽ khiến bệnh nhân lâm vào hôn mê sâu. Vừa nãy ta đã hỏi qua một vị thái y về chế độ ăn uống sinh hoạt của thái hậu, cộng thêm quan sát sắc mặt, ta nghĩ thái hậu bị đột quỵ do cao huyết áp. Bệnh này, đối với người cao tuổi mà nói, cũng không phải quá xa lạ. Chỉ có điều, thái hậu bị cao huyết áp đến mức đột quỵ, thực sự không thể coi thường.”

Hoàng Lan từ tốn giải thích. Khi nàng còn theo đoàn du lịch, anh trưởng đoàn đã dạy rằng kiến thức sách giáo khoa có thể thiếu, nhưng kinh nghiệm sống thực tế thì phải đủ dùng.
Không quan tâm đến đám người đang bán tín bán nghi nhìn mình, Hoàng Lan gọi một cung nữ khác đến giúp nàng xoay nghiêng người thái hậu lại. Cổ thái hậu mềm nhũn, cơ hồ đã không còn sinh khí. Thấy vậy, nàng chủ động kê thêm gối cao, mục đích để đầu thái hậu hơi được nâng lên. Sau đó, nàng lấy khăn ướt lau sạch vùng miệng của thái hậu, đặc biệt lau hết đờm dãi và thuốc vừa được người ta bón vào. Vừa làm, nàng vừa nhớ lại những lần sơ cứu cho khách trong đoàn, cẩn trọng nhưng không chậm chạp, tiến hành từng thao tác một. Nhận thấy cách làm của nàng và thái y trước đây không giống nhau, một số người tỏ ra lo lắng. Phùng Diệm Quỳnh nhìn Tư Thành, định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Nguyễn Hoàng Lan, ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy? Thái y đã trăm phương nghìn kế đều không có cách, ngươi làm mấy động tác vô nghĩa này có thể giúp thái hậu không? Thái hậu ngọc thể ngàn vàng, nếu ngươi hành động lỗ mãng, trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.”
Tư Thành đứng sau sốt ruột lên tiếng, ngay lập tức bị Hoàng Lan ngắt lời:
“Bệ hạ yên lặng chút được không, đừng để tôi mất tập trung!”
Hắn nín. Không phải vì sợ nàng, mà vì muốn cứu thái hậu.
Cả cung Trường Phúc mở tròn mắt nhìn Tư Thành. Họ là không tưởng tượng được, hoàng đế quyền uy của họ có thể dễ dàng nín nhịn như thế. Nếu biết được trước đó ở Nhữ Hiên các, hai người này kẻ giật tóc người bạt tai, không ai chịu thua ai, không biết họ sẽ còn kinh ngạc đến mức nào.
Đến một lúc lâu sau, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Hoàng Lan. Mặc cho Hoàng Lan áp dụng đủ mọi biện pháp sơ cứu trước đó học được, thái hậu vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh. Tim nàng thắt lại. Nàng tin rằng thao tác của mình không sai. Đây không phải lần một lần hai nàng gặp trường hợp này. Phải chăng vì thái hậu đã hôn mê quá lâu nên mới thành ra như vậy?
Rồi cả cung Trường Phúc nhìn thấy một Nguyễn Hoàng Lan nhẹ như con sóc con trèo lên người thái hậu. Nàng hít một hơi thật sâu, hít đến khi lồng ngực căng tràn không khí trước khi cúi đầu xuống, ép sát vào miệng thái hậu. Đồng thời, hai tay nàng đan vào nhau, không ngừng ép đẩy lồng ngực đối phương. Đám người xung quanh khiếp đảm đứng nhìn.
“Nguyễn Hoàng Lan, ngươi đang làm cái gì thế?” Phùng Diệm Quỳnh trừng mắt quát. Nàng ta đã quên sự bảo hộ của Tư Thành đối với Hoàng Lan: “Ngươi… ngươi dám bất kính với thái hậu? Ngươi điên rồi à?”
“Bệ hạ!” Tu nghi Trịnh Minh Nguyệt cũng khóc lóc quỳ xuống: “Xin hãy bảo Nguyễn tiểu thư dừng tay. Nàng ta định ép chết thái hậu đó.”
Hai người này vừa dứt lời, gần như cả cung Trường Phúc đều quỳ xuống cầu xin. Trước tình cảnh này, Tư Thành cũng bắt đầu cảm thấy hối hận. Hắn nhìn thái hậu hôn mê, lại nhìn bộ dáng hùng hổ của Hoàng Lan, trong lòng xót xa, tức giận quát lên:
“Nguyễn Hoàng Lan, dừng tay lại!”
Chỉ có tiếng quát của Tư Thành mới đủ lực đánh thức Hoàng Lan. Cứu người như cứu hỏa. Cả người nàng đã nóng bừng, mồ hôi vã ra ướt đẫm cả một mảnh lưng, thậm chí hai tai nàng đã bắt đầu ù lên. Rồi trong sự mệt mỏi và lo lắng, nàng thấy mình bị người ta lôi ra khỏi người thái hậu, bị thô bạo điệu đến trước mặt hoàng thượng. Không nói không rằng, Phùng Diệm Quỳnh thẳng tay cho nàng một cái tát trời giáng. Nàng ngơ ngác nhìn mấy người bọn họ. Không phải đang để nàng cứu thái hậu sao? Tại sao lại kéo nàng ra đây, lại còn đối xử với nàng giống như với tội đồ vậy? Nàng nhìn Tư Thành, chỉ thấy sắc mặt hắn mười phần khó coi, thậm chí có sát ý.
“Tôi chỉ muốn cứu thái hậu, không có ý bất kính đâu.” Nàng lẳng lặng nói.
“Câm miệng!” Tư Thành thật giống nàng ở cái kiểu quát kẻ khác im miệng: “Ngươi xem ngươi đã làm gì thái hậu rồi?”
Hoàng Lan hạ giọng, oan ức nói:
“Bệnh của thái hậu ta biết. Bà ấy bị cao huyết áp, tin rôi đi.”
Rồi nàng không nói thêm gì nữa. Những động tác sơ cứu của y học hiện đại không thích hợp với trí tuệ của người cổ đại. Còn thành ý của nàng, nếu muốn hiểu họ sẽ tự động hiểu, còn không thì giải thích cũng vô ích.
Tư Thành đến bên giường, khẽ nắm lấy tay thái hậu. Bất cứ ai dám tổn thương đến bà, dù chỉ là nhỏ nhất, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ. Một lúc sau, hắn quay lại nhìn nàng, giọng điệu lạnh như băng:
“Nếu trong một nén hương nữa mà thái hậu vẫn không tỉnh lại, trẫm sẽ dùng mạng ngươi để tế trời.”
Lần đầu tiên thấy hắn nổi cơn thịnh nộ như vậy, Hoàng Lan bất giác lùi lại một bước.

Thời gian trong cung Trường Phúc ngưng đọng lại tột độ. Kẻ khôn ngoan tự biết không nên nói nhiều. Chỉ có Tư Thành khóe mắt cay cay, không ngừng xoa xoa bàn tay thái hậu, một mực gọi bà tỉnh dậy.
Vì chữ hiếu, hắn sẵn sàng làm một kẻ ác.
Ở phía xa, Hoàng Lan nhìn nén hương đang cháy dở, như nhìn chính sinh mạng mình sắp lụi tàn.

Nén hương cuối cùng rồi cũng tắt. Hai thái giám bên Hoàng Lan. Hoàng Lan cười lạnh rồi ung dung đứng lên. Có thể giúp được gì, nàng đều đã tận lực. Đám người này muốn lấy oán trả ân, nàng chỉ có thể trách mình lạc đến nhầm thời đại.
Tư Thành nhìn người ta mang nàng đi. Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy mất mát ghê gớm, nhưng không rõ là vì bệnh tình thái hậu hay vì một ai khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.